Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Tác giả: Erika Swyler
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Thanh Tâm
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 309 / 21
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ù Burlington, New Jersey, nhộn nhịp và là một nơi tuyệt vời để biểu diễn, nhưng nó cũng không được mong đợi là một nơi có nguồn thu lớn.
- Bạn bè, ông Peabody lẩm bẩm trong khi đang viết - những người bài rượu có trách nhiệm về tài chính. Một số phận khó khăn cho bất kỳ ông bầu nào.
Amos nhướn mày thắc mắc.
- Những tín đồ phái Quây-cơ (quaker), chàng trai của ta. Những người tốt để thực hiện kinh doanh cùng với họ, nhưng họ không thoả mãn. Sao ta muốn dòng tiền không quá phụ thuộc vào dòng chảy của rượu. Con sẽ thấy công việc của con cùng với bà Ryzhkova ở đây trở nên nhẹ nhàng hơn công việc con đã quen. Có lẽ con sẽ thích nghỉ ngơi. Dành chút thời gian với người cá của chúng ta, phải vậy không?
Trong cuốn sổ của ông, gần Burlington, ông Peabody đã viết, Phù thủy đã đến đây trước chiến tranh. Sẽ chăm sóc cùng với Amos.
Những lời của Peabody được chứng minh chính xác. Lần đầu tiên trong nhiều tháng Amos không thể tập trung.
Vẫn làm việc, vẫn mua đồ, vẫn đóng lại móng ngụa, những tấm vải bẩn do than được thay thế, tất cả những gì của Burlington có thể cung cấp. Amos thích Burlington. Một sự chắp vá của những tòa nhà chạy dọc đường đại lộ, vài ngôi nhà bằng gạch và cao chót vót như New Castle, những ngôi nhà khác bằng gỗ với những mái nhà hình vuông như nhà kho. Cũng có một trạm chữa cháy với một tháp chuông giống như nhà thờ. Một dòng người tràn ngập trên đường; những người da sẫm màu đi lại tự do ở đây Amos thậm chí phát hiện ra một công việc ở cửa hàng bánh. Khi lang thang khắp thị trấn, anh bắt đầu hình dung một ngôi nhà nhỏ, có lẽ bằng gạch, với một ống khói, và một cái giường không rung trên những con đường mòn, một nơi anh có thể chia sẻ.
Anh đang giúp Meixel kéo các bao đồ ăn, một đoạn ruy băng trắng được nhét trong túi quần dành cho Evangeline khi bà Ryzhkova giật tai anh và vặn nó thật đau.
- Đi. - Bà ta quát lên. Khuôn mặt Amos đỏ dừ bởi tiếng cười lớn của Meixel.
Bà bói đẩy anh vào trong xe tàn bạo tới mức ống quần anh bị xé toạc bởi một cái đinh trồi lên. Khi bà Ryzhkova mắng nhiếc anh, anh nhay nhay những sọi chỉ sờn bằng ngón cái của mình, so sánh sự mềm mại của chúng với mái tóc của Evangeline.
Bà Ryzhkova càng tức giận, càng khó lượm lặt ý nghĩa của bà; bà thốt ra bằng ngôn ngữ khác, những âm tiết lộn xộn như đá rơi. Anh biết bà đang xỉ vả Evangeline. Bà Ryzhkova vẫy những lá bài về phía anh, sự căm phẫn khắc sâu thành đường nét trên khuôn mặt bà. Đó là gặp gỡ Evangeline quá nhiều, và không được chạm vào cô ấy, không được nói chuyện với cô ấy nhưng anh biết rằng họ đã trở nên liều lĩnh, và nghi ngờ họ đã bị nhìn thấy trao nhau những nụ hôn. Bà Ryzhkova biết. Da bà trở nên lốm đốm sau đó chuyển sang màu tím, Amos trở nên sợ hãi, cho chính mình và cho người thầy của mình. Anh cầm tay bà, những ngón tay màu nâu nắm chặt những lá bài và những khớp đốt ngón tay gồ lên của bà.
Khi anh chạm vào, giọng bà Ryzhkova hạ xuống thành tiếng thì thầm. Amos cảm thấy những bức chân dung đang nhìn, đang cầu xin anh lắng nghe. Khi anh nhìn vào đôi mắt bà, anh thấy chúng mệt mỏi và buồn.
Amos đã học được rất nhiều từ Evangeline, một nụ cười không phải luôn có nghĩa là vui vẻ, rằng tiếng khóc có thể có nghĩa cả đau buồn hay niềm vui, và những người phụ nữ có thể được an ủi nhất chỉ bằng một cái ôm. Anh vòng tay ôm bà Ryzhkova, má anh áp sát vào ngực bà.
Bà khóc, những lời của bà tạo ra một câu thần chú.
- Con trai của ta. Con trai của ta, con trai của ta, con trai của ta. - Bà nói đầy lo lắng, làm sao bà có thể chịu nổi sự mất mát thêm lần nữa. Bà biết Evangeline là thứ này, Rusalka. Nếu anh là một cậu bé ngoan, nếu anh thông minh như bà biết anh sẽ như vậy, anh sẽ lắng nghe. Con trai của ta, con trai của ta. Bà nói với anh rằng những lời nói dối của anh không quan trọng, mà quan trọng là anh phải được an toàn. Bà có thể tha thứ cho anh bất cứ điều gì ngoại trừ việc mất mạng. Con trai của ta. Bà đọc được anh trong các lá bài của mình, đã biết bà sẽ tìm được anh, bà đã đặt tên anh mang ý nghĩa là con trai của bà.
Khi hơi thở của bà trở nên đều đều, bà ôm lấy khuôn mặt của Amos trong hai tay mình.
- Con phải rời xa cô ta. Cha của con, một trong số chúng đã cướp ông ấy khỏi mẹ. Quái vật. Cô ta sẽ giết chết con.
Khi anh cau mày, bà nhắm mắt lại để ngăn sự từ chối của anh. - Con sẽ cười to, sẽ mỉm cười. Amos của mẹ, linh hồn con tốt tới mức cô ta rất muốn có nó, nhưng nếu con ở bên cô ta, kết cục con sẽ bị chết đuối trong một con sông. Cô ta sẽ tìm người khác như thể con chưa bao giờ tồn tại. Nếu con không cắt đứt với cô ta, con sẽ chết. Cô ta đã giết người. Cô ta sẽ lại làm vậy. Ta thấy điều đó.
Lòng bàn tay bà âm ỉ cùng với một thứ không thể đặt tên mà cho phép bà chạm vào các lá bài và thấy những gì sắp xảy ra.
- Lá bài của con. - Bà rền rĩ - là lá bài Tower (Ngọn Tháp). Ta đã thấy nó suốt cả thời gian đó trước đây. Cô gái này sẽ mang lá bài này đến cho con. Cùng ý nghĩa đó là lá bài Devil (Quỷ Dữ). Không đảo ngược được, như con thích ông ta. Ta đã đọc đi đọc lại lá bài của con. Chúng không bao giờ thay đổi. Cô ta, cô gái này, cô ta ở giữa đó. - Bà cầm cỗ bài trong tay và một lá bài rách góc được xem là cô ấy. Bà ấn lá bài Nữ hoàng Kiếm vào tay Amos, đảo ngược nó để đôi mắt của người phụ nữ tóc đen này làm anh buồn. Một người phụ nữ Evangeline mang lại sự mất mát.
Anh lắc đầu, không tin. Bà đã không thấy Evangeline đã sợ hãi như thế nào trong cái đêm mà cô ấy đi vào rừng hay cảm thấy tuyệt vọng khi cô ôm lấy anh.
Những đốm nhỏ hình thành trên trán bà. Bà rút ra một lá bài khác từ cỗ bài một cách mù quáng. Lá bài Quỷ Dữ, thẳng đứng, một sự chế nhạo trên khuôn mặt anh. Không dừng lại, bà rút ra lá bài cuối cùng. Bộ xương trên lưng con ngựa. Cái Chết.
- Đây là những gì ta thấy. Sau khi cô gái đó đến. Chúng ta có thể rời khỏi đây. - Bà ta nói khi chạm vào cổ tay anh.
- Chúng ta có thể đến chỗ con gái ta. Ta sẽ đưa con đến chỗ cô ấy, một người phụ nữ xinh đẹp. Đó là tất cả.
Một giọt mồ hôi chảy xuống cùng suy nghĩ rời bỏ Evangeline. Anh giật lấy các lá bài từ Ryzhkova và cảm thấy bà đã vẽ ra đôi mắt lên án của người họ hàng của bà. Thậm chí cô gái xinh đẹp này nhìn chằm chằm. Anh tráo bài và để những đầu ngón tay lướt nhẹ cho tới khi anh cảm thấy một sự châm chích lạnh lẽo dưới những móng tay mình. Anh lấy lá bài từ cỗ bài, để lộ ra khuôn mặt lớn sáng sủa của nó trước người cố vấn của mình. Lá bài Mặt Trời.
- Hạnh phúc, ánh sáng. - Bà Ryzhkova hét lên - Nó nói với ta về hạnh phúc. Ta nói với con cô gái này sẽ là sự kết thúc của con. Con nói với ta, Hạnh phúc.
Amos lại tìm kiếm cho tới khi anh sờ thấy một lá bài nói chuyện với những cái xương của mình. Lá bài Hierophant (Lá bài Giáo Hoàng) một nhân vật quyền lực cai trị các liên minh từ một chiếc ngai đặt giữa cái cột. Một cuộc hôn nhân.
- Chà, - Bà Ryzhkova nói - Đừng nói một điều như vậy. Người không có linh hồn không thể kết hôn.
Amos vẫn giữ ý định, lướt qua cỗ bài, lật hết lá bài này đến lá bài khác, vẽ ra cuộc sống mà anh thấy cho chính mình, một cuộc sống mà anh dám tưởng tượng cùng với một ngôi nhà nhỏ và Evangeline, lá bài Bánh xe số phận, lá bài Mười Tiền, lá bài Át Chủ của những cái Cốc, lá bài Tình Nhân, lá bài Hai Cốc. Chúng đều nói về hôn nhân, một tình yêu chan chứa tới mức tràn ngập tất cả, như dòng nước chảy.
Hình ảnh cuối cùng khiến bà đau đớn, một người đàn ông và một người phụ nữ, tay vòng quanh một cái cốc, cầu xin sự xác thực. Bà nheo mắt và chỉ ngón tay cong của bà về phía Amos.
- Con thấy những gì con muốn. Con làm hỏng các lá bài với hy vọng của con. Con không đọc tương lai, con chỉ thấy những mong muốn.
Bàn tay bà nặng bởi những chiếc nhẫn, phần ngón cái cong hướng ra ngoài, đẩy những lá bài vào trong cỗ bài. Các đầu móng tay màu vàng của bà làm cho những lá bài di chuyển. Qua thời gian, kể từ khi Amos lần đầu tiên chứng kiến Ryzhkova làm cho những lá bài nhảy múa như những con bướm, kỳ lạ tới mức vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi. Khi những lá bài đã nằm im, Ryzhkova đặt tay lên cỗ bài và ép chặt cho tới khi các khớp đốt tay của bà trở thành màu trắng. Bà nhắm mắt lại, khuôn mặt bà nhăn nheo cho đến khi nét mặt bà trở nên không thể thấy rõ, bật ra ba hơi thở nhanh và bắt đầu lầm bầm trên cỗ bài. Cơ thể bà lắc lư như ngọn lửa của nến.
Điều gì đó đã đổ vỡ giữa họ; một mối quan hệ mà anh đã không nhận ra là mong manh.
Bà rải các lá bài trên mặt chiếc thùng trống, một lớp màu lót lên mặt gỗ xỉn màu. Bốn lá bài vẫn đứng thẳng một cách kỳ lạ. Amos nhìn chằm chằm vào những hình ảnh đang nhìn chăm chăm vào anh, lá bài Ngọn Tháp, Ba Thanh Kiếm, Tử Thần, Quỷ Dữ.
- Cũng như trước. Con thấy không? Cô ta sẽ làm con hao mòn, làm con chảy máu, như nước cắt đá. - Bà nói, giọng bà hơi nhức nhối. Bà nhắc lại nghi lễ. Lá bài Chín Kiếm, hình ảnh một người đàn ông đang khóc trong nỗi thống khổ, những lưỡi kiếm xuất hiện trên đầu người này; Lá Mười Kiếm, một cơ thể nằm úp mặt bên một con sông, với những lưỡi kiếm cắm vào người. Lá bài Ngọn Tháp. Lá bài Quỷ Dữ. Trước khi bà có thể cất hết các lá bài lần thứ ba, Amos giữ hai tay bà anh ấy lắc đầu.
- Lần nào cũng thế. - Bà nói.
Anh cảm thấy tệ hại cho sự lo lắng của bà, nhưng những gì bà yêu cầu là không thể. Anh giữ tay Ryzhkova và nghĩ đến những ngón tay búp măng của Evangeline. Anh biết không có cách nào để xin lỗi, nhưng sẽ sửa chữa bất cứ gì anh có thể. trong thời gian đó, anh hy vọng những người phụ nữ sẽ trở nên hiểu nhau. Anh hy vọng, có lẽ là ngu ngốc, nhưng anh sẽ luôn yêu quý lá bài Chàng Khờ.
Amos thay đổi trọng lượng đến đầu gối, xác xương ép chặt xuống sàn xe. Anh buông tay Ryzhkova và cúi từ từ về phía trước, ngực chạm đùi, cho tới khi trán anh chạm vào đôi giày nâu của bà. Sự khúm núm, có lẽ vậy. Tha thứ, anh hy vọng. Anh cầu xin. Anh vẫn im lặng, đầu ở trên chân bà, cho tới khi bà kéo anh lên bằng một cái kéo mạnh ở cổ áo sơ mi của anh.
- Việc này không phải dành cho con. Con là con trai ta, không phải là người hầu. Không phải là con chó.
Bà mỉm cười và một lần nữa lại là một người phụ nữ tử tế mà bà thường xuyên đối với anh - Xin con. Ta tha thứ cho con, nhưng con phải rời xa cô ta.
Những ngón tay anh cứng nhắc trên sàn xe.
Anh đã cao hơn nhiều trong nhiều năm kể từ khi gia nhập vào gánh xiếc. Ngay lúc đó anh thấy tiếc tầm vóc của mình, anh chẳng ước gì hơn là đứng thẳng trước người phụ nữ này, nhưng trần xe thấp buộc anh phải cúi xuống khi anh đứng lên. Anh lắc đầu từ chối, nhưng anh đang khom vai đã làm giảm lực như ý muốn. Khi anh nhảy xuống từ cửa, và chân anh chạm lên cỏ, dường như quá muộn để đứng cho đúng.
Anh bò đi tìm kiếm Evangeline. Giống như một con chó, anh đã nghĩ vậy. Anh thấy cô đang chuẩn bị cho buổi biểu diễn chiều, đang nổi trông bồn nước của mình, tóc xoã trong nước, chiếc váy của cô xoè ra quanh cô như một bông hoa ly dưới nước. Khi anh đến gần, cô nhổm người lên trên thành bồn.
- Tại sao anh khóc?
Ryzhkova không còn sức để đi theo Amos. Cơn giận của bà tan nhanh như khi nó nổi lên, để lại bà một cái túi trống rỗng. Bà lại xem những lá bài, xem những thay đổi. Ông Peabody vô dụng; ông ấy chỉ thấy tiền. Anh chỉ nhìn thấy vẻ xinh đẹp. Bà lại tráo bài. Với mỗi lần đọc lá bài lại xuất hiện khuôn mặt của cha bà, đang nổi trên con suối, và Amos ở đó bên cạnh ông ấy. Bà xáo đi xáo lại cỗ bài cho tới khi những ngón tay của bà không còn cảm giác nữa.
Bà không thể ở lại. Nhìn thấy cha bị chết đã khiến bà suy sụp, biến bà trở thành một người phụ nữ cứng rắn, một người phụ nữ sống xa con gái mình bởi vì bà biết rằng giữ chặt quá là sự kìm hãm. Tuy nhiên Amos đã làm bà tức giận. Bà chỉ còn lại chút sự sống, việc nhìn thấy con trai chết sẽ phá hủy bà.
Ryzhkova khóa cửa xe và chờ đêm xuống, cho tới khi những giọng nói tán gẫu thức muộn nhất Melina, Susanna, Meixel trở nên im lặng. Bà cởi khăn choàng của mình và chất đầy trong đó tài sản của mình: những lá thư từ các anh của bà, những bức tranh, những đồng xu và một con lắc bằng đồng nhỏ treo trên một sợi chỉ bạc để tìm nước và nói về số phận. Mái tóc của bà dài, trắng và thô cứng như đuôi ngựa, đã không còn mềm mại như trước đây khi bà là Yelena. Nếu bà thấy được sự phản chiếu này, bà biết bà sẽ thấy một người lạ.
Trại yên tĩnh. Chỉ có Benno tập nhào lộn nhanh qua đống lửa gần đó. Anh ta tập trung sâu tới mức anh ta không biết mình đã nhìn thấy bà. Bà di chuyển lặng lẽ về phía chiếc xe chở bồn nước của Evangeline. Amos sẽ ở đó; anh ấy không thể giúp nó, chứ chưa nói đến anh ấy quá say mê.
Bà thấy anh đang ngủ, được đắp kín bởi một cái chăn rách, với hai tay ôm quanh cô gái. Chiếc khăn quàng của anh bung ra và mái tóc anh để lộ ra, nhắc bà nhớ lại đứa trẻ hoang dã mà lần đầu tiên bà biết. Bà sẽ hôn lên trán anh, đưa một tay xuống má anh, nhưng điều đó sẽ đánh thức anh dậy. Hoặc là cô gái, bà không muốn nhìn một sinh vật như vậy thêm lần nào nữa.
Bà thì thầm lời tạm biệt và gọi tên anh.
Ryzhkova trở lại xe lần cuối cùng để thu nhặt đồ đạc của mình. Bà thắp một cây nến thơm, một cây nến đốt dở và lần bàn tay lên chiếc hộp và những lá bài mà đã nói rất nhiều. Nói với chúng sẽ không để lại gì cho anh và bà muốn anh nhớ, yêu quý bà nếu anh có thể, thậm chí dù chỉ một chút ít. Bà mở nắp hộp, nhìn những lá bài mà bà đã in rất cẩn thận, tự hào về màu sắc của chúng. Có lẽ, khi Rusalka lôi kéo mạnh tâm hồn anh, có lẽ anh sẽ nhớ ra rằng bà yêu anh và điều đó là đủ.
Bà chạm tay lên mặt giấy, cảm nhận Amos ở trong đó và thì thầm cầu nguyện cho anh. Bà nói những từ bà đã nói cho cha mình.
- Hãy giữ cho thằng bé an toàn. Hãy cho thằng bé một gia đình. Hãy cho thằng bé một ngôi nhà. Hãy đưa Rusalka ra khỏi thằng bé; rằng cô ta sẽ chết chìm trong sự đau khổ đủ sâu tới mức để run rẩy qua máu của cô ta. Có lẽ nước sẽ mang máu đó đi và cuốn trôi cô ta và dòng giống của cô ta đi. Hãy để cô ta không thể làm chết đuối những người khác. Hãy giữ cho họ an toàn.
Ryzhkova quen với lá bài tarot cùng với từng lớp nghĩa, giải thích, và sự đảo ngược của nó và một hình ảnh có thể nhìn theo một cách nhưng chứa đựng sự thật ngược lại như thế nào. Đã từng quen với người học nghề câm lặng của mình, bà đã quên rằng ngôn ngữ bản thân nó tinh tế và trơn tuột như các lá bài của bà và rằng ngôn từ chứa rất nhiều hạt giống ẩn mà nở bung với ý định của người nói. Một ước mong cho sự an toàn chẳng có ý nghĩa gì nếu sức mạnh đằng sau nó là một khao khát giết người. Dù bà nói về tình yêu và sự bảo vệ, che chở, nhưng nỗi đau khổ và sự tức giận đã chảy qua. Mỗi từ thốt ra tù miệng bà gắn vào giấy như một phần nhỏ của tâm hồn bà, truyền những lá bài không phải với tình yêu như bà nghĩ, mà với một bùa chú được đốt cháy mạnh mẽ và sâu sắc bởi nỗi sợ hãi. Được giấu trong giữa cỗ bài, đôi mắt của lá bài Chàng Khờ đóng lại.
Bà đóng chiếc hộp.
Chiếc khăn của bà được thắt nút lại thành một chiếc bao, dễ dàng mang trên vai. Bà thổi thắt nến và bước xuống xe. Bà đi qua trại tù từ, cẩn thận không để những đồng tiền xu bà mang theo kêu leng keng.
Benno nhìn thấy bà khi bà đi qua xe của anh ta. Bà không hiểu anh ta, chỉ cười một chút, buồn rầu hơn. Nhưng anh ta dõi theo Amos như một người em trai. Anh ta khỏe mạnh, như các anh của bà, nhưng có sự che chở trong khi họ không. Bà gật đầu chào anh. Anh chàng nhào lộn này cúi nhẹ đầu chào lại.
- Anh có đôi mắt sắc sảo, đúng không? - Bà hỏi.
- Luôn luôn, thưa bà. - Anh đáp.
- Tốt. Anh sẽ sử dụng chúng. Hãy để ý cô ta. Hãy giữ chàng trai này an toàn.
Sự bối rối hiện lên khuôn mặt của Benno, nhưng bà Ryzhkova chẳng nói gì nữa và tiếp tục đi qua anh. Ngay sau đó bà nghe thấy tiếng đập nhẹ của bàn tay Benno xuống đất khi anh ta luyện tập. Ryzhkova đi từ vòng tròn của những chiếc xe của gánh xiếc và biến mất vào trong những con đường tối đen của Burlington.
Cuốn Sách Tiên Tri Cuốn Sách Tiên Tri - Erika Swyler Cuốn Sách Tiên Tri