Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Tác giả: Erika Swyler
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Thanh Tâm
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 309 / 21
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
hằng bé sinh ra đã là một đứa con hoang tại một nông trại thuốc lá nhỏ ở vùng đồi Virginia đất đai màu mỡ. Nhỏ bé hơn tấm ván che, ngôi nhà nhỏ xíu của nó rêu phủ đầy nóc và cửa chớp đóng lại vĩnh viễn để ngăn mưa, ruồi và mùi thuốc lá từng hiện hữu từ nhà kho phơi khô.
Mẹ nó là vợ của một tá điền, tên là Eunice Oliver. Cha của nó là Lemuel Atkinson, một chàng trai trẻ hấp dẫn và là chủ của một cuộc triển lãm thuốc lưu động. Chỉ cần một sự âu yếm dịu dàng và sự cám dỗ của đôi bàn tay mềm mại của một quý ông, Eunice đã kiếm được ba lọ cồn ngọt của Atkinson và một cái thai.
Tá điền William Oliver đã có ba đứa con ruột và không chấp nhận một đứa con hoang. Khi đứa bé lớn lên và có thể bước đi, nhu cầu ăn vượt quá phần thức ăn thừa, ông Oliver đã dẫn đứa bé vào giữa rừng và bỏ mặc nó ở đó. Eunice khóc rất nhiều vì đứa con của mình bị đưa đi, song đứa trẻ vẫn câm lặng. Bất hạnh lớn lao của cậu bé không phải vì nó là một đứa con hoang, mà là vì nó bị câm.
Nó đã sống sót được vài năm mà không ai giải thích nổi. Ban ngày khi đói, nó kiếm ăn cho mình bằng bất cứ cách nào có thể, hái quả mọng bằng đôi bàn tay đầy đất, khi nó tình cờ thấy một nông trại, nó nhẹ nhàng đi vào đó để ăn trộm. Một nhà phơi thịt đồng nghĩa với một chỗ trú ẩn vào ban đêm và thức ăn trong nhiều tuần. Ban đêm, nó ngủ ở bất cứ nơi nào có hơi ấm. Ngày tháng của nó co hẹp lại, trở thành chỉ có sương, núi, và vô số cây cối chứa đựng cả thế giới. Cậu bé biến mất vào nơi này, và cũng chính tại nơi đây nó đã học được cách biến mất.
Con người có thể sống cả một thế kỷ mà không phát hiện ra bí ẩn của sự biến mất. Cậu bé thấy nó bởi vì cậu bé được tự do lắng nghe tiếng o o của mặt đất, sự di chuyển rất khó phát hiện của đất, và hơi thở của nước - một lời thì thầm hầu như không thể nhận thức được khi có âm thanh của nhịp tim. Nước chính là chìa khóa. Nếu cậu bé lắng nghe độ sâu của nó rồi đo đạc và so sánh hơi thở của mình với nó, làm nhịp tim của mình chậm lại cho đến khi nó hầu như không đập, khung người màu nâu sáng của nó sẽ hòa vào thế giới xung quanh. Nếu có bất cứ ai để ý, họ sẽ thấy một cậu bé dơ dáy vòng sang một bên và biến mất vào cây cối, giống như một hạt cát - không thể phân biệt được với bờ biển lớn hơn. Cái đói, người bạn đồng hành đeo đẳng của nó, là tất cả những gì khiến nó chắc chắn rằng nó còn sống.
Biến mất khiến cho sự tồn tại của nó trở nên dễ dàng hơn, khiến nó có thể bước vào nơi hun khói và ăn cho đến khi hơi nóng và khói khiến nó phải đi ra. Nó lấy bánh mì ở trên bàn, quần áo phơi trên cây hay bụi rậm, và lấy trộm bất cứ thứ gì có thể để làm dịu nhu cầu cơ thể của nó.
Chỉ có một lần cậu bé mạo hiểm đến ngôi nhà đã bỏ rơi nó, khi những ký ức về chốn này trở nên mờ nhạt đến nỗi nó nghĩ rằng chúng được tưởng tượng ra. Nó tình cờ thấy ngôi nhà màu xám có mái dốc và thấy choáng váng khi ngôi nhà là thực và không phải là tàn dư của một giấc mơ. Nó nhấc cái chốt cửa trên một cửa chớp chỉ vừa đủ để một con mắt sâu màu nâu nhòm vào. Từ vị trí này nó thấy không gian bên trong của một phòng ngủ được thắp sáng bởi ánh trăng mà cánh cửa chớp cho phép.
Có một người đàn ông và một người phụ nữ ngủ trên tấm thảm rơm. Cậu bé nhìn vào nét mặt thô cứng của người đàn ông, râu rễ tre màu đen nhô ra khỏi cằm, và chẳng cảm thấy gì. Người phụ nữ nằm nghiêng sang một bên, mái tóc nâu tràn qua mép chiếc áo ngủ. Có cái gì đó thức tỉnh trong người đứa trẻ khi mái tóc đó chạm vào lưng bàn tay nó. Nó bò vào trong nhà, đi qua một chiếc bàn dài và chiếc giường của một đứa trẻ đang ngủ, lủi nhanh vào căn phòng nơi người phụ nữ và người đàn ông đang ngủ. Nó nhẹ nhàng nhấc tấm ga trải giường lên và chui vào trong, rồi nhắm mắt lại. Mùi của người phụ nữ ngay tức khắc trở nên thân thuộc, xà phòng giặt và thuốc lá chữa bệnh, một mùi hương sâu thẳm bên trong nó mà nó đã quên mất. Hơi ấm của bà khiến lồng ngực nó đập liên hồi.
Nó biến mất trước khi người phụ nữ tỉnh giấc.
Nó không thấy người phụ nữ đánh thức người đàn ông hay nghe thấy bà nói với ông ta rằng bà có cảm giác bị theo dõi, hay bà đã mơ thấy con trai mình. Cậu bé đã không trở lại ngôi nhà đó. Nó bước trở lại khu rừng, tìm nơi trú ẩn khác, thức ăn khác và những nơi không khiến da nó bị bỏng rát.
Trên bờ sông Dan lầy lội, không xa bến phà Boyd, là thành phố Catspaw. Nó được đặt tên như vậy là vì hình dáng của thung lũng bao quanh; nó có màu nâu vàng nhạt của đất sông và đầy bụi bẩn vì những vết chân ngựa và la. Dòng nước ngọt chảy vào bến phà Boyd sẽ khiến Catspaw hòa vào những ngọn đồi, nhưng khi đó, nó mới bắt đầu ổn định. Cậu bé đi theo bờ sông Dan quanh co cho đến khi tình cờ thấy thành phố. Nó thật đáng sợ nhưng đầy tiềm năng. Những cô thợ giặt đun những chậu quần áo lớn, bắn tóe xà phòng và nước giặt xuống sông. Đàn ông dùng sào đẩy những chiếc thuyền đáy bằng, ngựa kéo những cỗ xe dọc bờ sông lên những con phố, cỗ xe nào cũng chở đàn ông và phụ nữ. Mớ âm thanh chói tai của nước, người và xe cộ khiến cậu bé hoảng sợ. Mắt cậu láo liên cho đến khi dán vào một chiếc váy màu xanh sáng của một phụ nữ và quan sát khi cái áo nặng đu đưa qua lại. Nó trốn sau một cái cây, bịt tai lại, và cố gắng làm chậm nhịp tim, để lắng nghe hơi thở của dòng sông.
Và rồi - một âm thanh kỳ lạ xuất hiện.
Được báo trước bởi một giọng nói tuyệt vời, một gánh xiếc gồm những nghệ sĩ biểu diễn lưu động đang tiến đến. Một bộ sưu tập không cân xứng gồm những nghệ sĩ tung hứng, nhào lộn, thầy bói, nghệ sĩ uốn dẻo, và xiếc thú, gánh này chịu sự chỉ huy của Hermelius H. Peabody, một người tự xưng là nhìn xa trông rộng trong lĩnh vực giải trí và giáo dục, ông ta nói rằng những nghệ sĩ biểu diễn và các loài động vật (một con lợn biết đếm được cho là có học, một con ngựa bé nhỏ, và một con lạc đà không bướu đang phun phì phì) là những công cụ để cải thiện trí óc và làm dày ví ông ta. Vào những ngày tốt đẹp, Peabody tự cho mình là một giáo sư, vào những ngày tồi tệ hơn, dân thành phố không thích thú những trò mới mẻ và đuổi ông ta khỏi thành phố. Cỗ xe chở lợn, với hai bên sườn xe mới được sơn màu xanh hãnh diện trưng tên con vật, “Toby”, đầy vết xước vì những cuộc đụng chạm bất hạnh với cây xỉa rơm rạ.
Cậu bé nhìn dân thành phố tụ tập quanh một chiếc xe màu vàng và xanh lá khi nó lăn bánh vào quảng trường trung tâm rộng rãi. Sát ngay sau là vài chiếc xe bò và xe ngựa trông buồn tẻ hơn, một vài xe có nóc tròn được tạo kiểu từ những chiếc thùng lớn, được sơn bằng tất cả mọi thứ màu, mỗi xe chở một mớ hổ lốn nào người nào động vật. Những chiếc xe đi vòng tròn và phụ nữ kéo bọn trẻ sát vào váy mình để ngăn chúng không chạy quá gần bánh xe. cỗ xe dẫn đầu được vẽ kiểu chữ viết hoa mĩ đến nỗi thật khó mà đọc được; trên đó là một người đàn ông ấn tượng mặc bộ quần áo lòe loẹt - Peabody. Đã quen với những nghệ sĩ tung hứng và nhạc công lưu động một mình nên dân thành phố chưa từng bắt gặp một cảnh tượng như vậy.
Chưa bao giờ có một người nào như Hermelius Peabody, và ông ta thích nói như vậy. Cả chiều cao và diện mạo của ông ta đều khiến mọi người phải chú ý. Bộ râu của ông ta tập trung tại một điểm xoắn lại quét xuống ngực, mái tóc trắng tinh rủ xuống vai, đội trên đầu là một chiếc mũ nhọn khêu gợi sự phân rã, rằng việc nó gắn kết lại với nhau có vẻ như là một sự lừa bịp. Cái bụng của ông ta rõ ràng chế nhạo sự nghiêm trang, kéo căng chiếc áo khoác nhung màu đỏ của ông ta hết mức. Tuy nhiên, điều đáng chú ý nhất về Hermelius Peabody chính là giọng nói, nó vang khắp thung lũng.
- Thưa các quý ông và các quý bà, các vị quả thực rất may mắn. - Ông ta ra hiệu cho một người đàn ông gầy nhom ở phía sau mình. Gã đàn ông có một cái sẹo to kéo dài từ khoé miệng thì thầm vào tai Peabody. Peabody la to - Hỡi những công dân Virginia, trước mặt các vị là cảnh tượng ngoạn mục nhất mà các vị từng được thấy. Tôi mang đến cho các vị những nghệ sĩ uốn dẻo phương Đông tuyệt vời nhất. - Một cô gái yểu điệu trèo lên nóc cỗ xe, uốn chân ra phía sau đầu, và ngả về phía trước để đứng trên một bàn tay.
Cậu bé sững sờ. Nó tiến từng bước một từ phía sau cái cây. Peabody la to và đưa cánh tay lên trời:
- Từ trung tâm dãy núi Carpathian khuất trong bề sâu của thuyết thần bí Slavic, được chó sói nuôi dưỡng và được dạy dỗ thuật bói toán cổ đại, xin giới thiệu bà Ryzhkova. - Đám đông rì rầm khi một người phụ nữ lom khom quấn mình trong tấm lụa dệt khổ rộng từ cỗ xe nóc cong xuất hiện và đưa một bàn tay cong queo ra.
Giọng của Peabody cộng hưởng với phần hoang dã của cậu bé, dịu dàng và êm ái. Cậu lần từng bước tới chỗ đám khán giả, hướng về phía những cỗ xe, luồn lách qua những cơ thể cho đến khi nó thấy một vị trí phía sau một bánh xe có thể xem rõ nhất người đàn ông tóc trắng có chất giọng như một dòng sông. Nó cúi mình, giữ thăng bằng trên những đầu ngón chân, lắng nghe, tính toán mỗi nhịp thở theo nhịp thở của người đàn ông.
- Ngàn năm có một, thưa các quý ông, quý bà. Đã bao giờ các vị thấy một người nhấc một con ngựa trưởng thành chỉ bằng một cánh tay chưa? Tôi xin hỏi, có bao giờ các vị thấy một cô gái có thể tự thắt mình thành một nút thắt hình số tám, hay một nhà tiên tri sẽ nói cho các vị biết Chúa sắp đặt vận mệnh gì cho các vị không? Không bao giờ, thưa các quý ông và các quý bà cao quý! - Với những chuyển động nhộn nhịp, diễn viên nhảy trở lại cỗ xe, kéo những bức màn che bằng vải bạt dày xuống và kéo sập cánh cửa. Peabody chậm chạp đi tới lui và vẫn lướt một bàn tay qua những chiếc cúc - Buổi trưa và lúc chạng vạng, thưa các quý ông và các quý bà. Ba xu một lần xem và chúng tôi sẽ rất vui nhận tiền giấy Tây Ban Nha. Buổi trưa và lúc chạng vạng.
Đám đông tản ra, trở lại với việc đánh xe, giặt giũ, bán hàng, và tất cả những đặc tính cuộc sống của người Catpaw. Cậu bé vẫn ở chỗ chiếc xe. Đòi mắt xanh sắc của Peabody hướng vào nó. Ông ta cất tiếng:
- Này cậu bé!
Cậu bé ngã về phía sau và thở hồng hộc.
- Cháu có một ngón nghề thật hay: biến mất, rồi lại xuất hiện. Cháu gọi nó là gì? Phù du, có lẽ vậy? Chúng ta sẽ nghĩ đến một từ hay có thể phát minh ra một từ.
Cậu bé không hiểu âm thanh đang nháo nhào thoát ra từ người đàn ông. Cậu bé nghe có vẻ rất quen, nhưng những từ còn lại là một mớ bòng bong những tiếng ồn hay ho. Nó muốn được sờ vào thứ vải quấn quanh cái bụng của người đàn ông.
Người đàn ông tiến đến:
- Và chúng ta có gì ở đây? Cháu là một chàng trai, đúng không? Nhưng người cháu chỉ như những que củi và rác rưởi thôi. Một sinh vật kỳ lạ. - Ông ta tạo ra một âm thanh tậc tậc - Cháu thấy thế nào? - Peabody đặt một tay lên vai cậu bé. Đã nhiều tháng rồi nó không được gặp một con người. Không quen với việc đụng chạm, nó rùng mình dưới sức nặng đó, làm điều mà sự sợ hãi và bản năng ra lệnh: tè dầm.
- Mẹ kiếp! - Peabody nhảy bật lại - Chúng ta sẽ phải làm cho cháu từ bỏ thói quen đó.
Cậu bé chớp mắt. Một tiếng kèn kẹt thoát ra khỏi miệng nó.
Khuôn mặt Peabody dịu lại, má ông ta hóp lại thành một nụ cười:
- Đừng có lo, chàng trai, chúng ta sẽ rất hòa hợp với nhau. Thực ra, ta tin tưởng vào điều đó. - Ông ta nắm cánh tay cậu bé và kéo nó đứng lên - Đi nào, ta sẽ dẫn cháu đi xem.
Sợ hãi nhưng bị mê hoặc, cậu bé đi theo sau ông ta.
Peabody dẫn nó đến một cỗ xe màu vàng và xanh lục, nơi một cánh cửa được lắp bản lề gọn gàng mở vào một căn phòng đầy đủ tiện nghi có một chiếc bàn, những chồng sách, một chiếc lồng đèn bằng đồng thau, và tất cả những thứ tạo nên một ngôi nhà thoải mái cho một người nay đây mai đó. Cậu bé bước chân vào.
Peabody xem xét nó từ đầu đến chân và nói:
- Cháu đủ đen để được coi là một tín đồ Hồi giáo. Nào, hãy ngẩng cằm lên nào. - Ông ta gập người xuống, móc một ngón tay vào dưới hàm cậu bé để nhìn nó cho rõ hơn. Nó ngần ngại - Không, cháu quá hoang dại để đóng vai đó. - Peabody nặng nề ngồi xuống một chiếc ghế ba chân nhỏ. Cậu bé tự hỏi sao nó lại không gãy dưới sức nặng của ông ta.
Nó quan sát người đàn ông đang suy nghĩ. Ngón tay ông ta sạch sẽ, móng tay được cắt tỉa gọn gàng. Khác với những ngón tay của cậu. Dù kích cỡ của ông ta thật đáng sợ, nhưng ông ta dịu dàng với nó, vùng da quanh mắt ông ta hằn những nếp nhăn. Cậu bé hối hả đến gần chiếc bàn nơi người đàn ông ngồi, lắng nghe tiếng ùng ục trong bụng ông ta.
- Chúng ta chưa từng có một thổ dần nào cả. Thổ dân. - Peabody nhủ thầm - Đúng, một thổ dân hoang dã, ta nghĩ vậy. - Ông ta cười thầm - Cậu bé Rừng xanh mới của ta. - Ông ta với xuống như thể để vỗ lên đầu cậu bé, nhưng dừng lại - Cháu có muốn là một Cậu bé Rừng xanh không? - Cậu bé không trả lời. Peabody nhướng mày - Cháu không biết nói à?
Cậu bé tựa lưng vào tường. Nó cảm giác da mình ngứa và đau. Nó nhìn chằm chằm vào những cái nút buộc phức tạp trên đôi giày của người đàn ông và quệt những ngón chân trên sàn.
- Không sao đâu, chàng trai. Vai của cháu sẽ không phải là một vai nói, - Khoé miệng ông ta cong lên - mà sẽ là một tiết mục biến mất.
Cậu bé vươn tay ra để chạm vào đôi giầy của người đàn ông.
- Cháu thích thứ này à?
Cậu bé giật tay ra.
Peabody nhíu mày, một biểu cảm có thể thấy rõ vì ria mép ông ta cong lên. Đôi mắt sắc của ông ta dịu lại và ông ta nhẹ nhàng nói:
- Cháu đã không được đối đãi tốt. Chúng ta sẽ sửa chữa việc đó, cậu bé ạ. Tối nay cháu sẽ ở đây, để xem việc này có ổn với cháu không.
Cậu bé được đưa cho một tấm chăn lấy ra từ một chiếc hòm. Nó khá rậm, nhưng cậu bé thích cọ nó qua thái dương mình. Cậu bé vội vã đến chỗ chiếc bàn của người đàn ông, kéo chiếc chăn quanh mình. Một lần, vào ban đêm, người đàn ông rời đi và cậu bé sợ rằng mình đã bị bỏ rơi, nhưng không lâu sau đó, người đàn ông trở lại với chiếc bánh mì. Cậu bé ăn ngấu nghiến. Người đàn ông không nói gì, mà chỉ bắt đầu viết vội vàng vào một cuốn sách. Thỉnh thoảng, ông ta bỏ tay xuống để kéo chăn trùm lên vai cậu bé.
Khi cơn buồn ngủ kéo đến, cậu bé quyết định sẽ theo người đàn ông này đến bất cứ nơi đâu.
Sáng hôm sau, Peabody dẫn cậu bé qua những cỗ xe có hình tròn, đi trước nó vài bước, rồi đợi cậu bé theo sau. Khi họ đến một cái lồng lớn được gắn với một cỗ xe bò không lá chắn, Peabody dừng lại:
- Ta đã nghĩ về việc này. Đây sẽ là chỗ của cháu, cháu sẽ là Cậu bé Rừng xanh của ta.
Cậu bé xem xét chiếc lồng, không để ý đến những cặp mắt khác từ những cỗ xe khác đang đổ dồn vào nó. Đáy lồng được rải rơm và vỏ bào gỗ để giữ ấm vào đêm tối - một sự quan tâm tuyệt vời, bởi cậu bé sẽ đi chân trần và không mặc quần áo. Bên ngoài lồng là những tấm rèm nhung màu đỏ xa hoa mà Peabody đã lấy từ phòng khách của mẹ ông ta. Những tấm rèm được buộc thêm dây xích để chắn ánh sáng, như Peabody đã nói, và được lắp ròng rọc. Peabody giải thích khán giả sẽ rất ngạc nhiên khi kéo mở những tấm rèm này vào lúc một Cậu bé Rừng xanh đi ị hay thực hiện một hành động ghê tởm tương tự.
- Đó là lồng của Cậu bé Rừng xanh trước đây, nhưng giờ nó sẽ là của cháu.
Cậu bé bắt đầu để ý đến cái lồng. Nó thích thú khi thanh kim loại mát lạnh áp vào da thịt mình, và tiết mục này khiến cho nó được quan sát nhiều như nó được mọi người quan sát. Những khuôn mặt trố mắt nhìn nó, nó nhìn chằm chằm lại họ mà không sợ hãi. Nó cố gắng hiểu những cái lô mà phụ nữ cuốn tóc, tại sao hông của họ lại lớn hơn hông đàn ông, và những kiểu tóc kỳ cục của đàn ông. Nó nhảy, bò, trườn, ăn và ỉa đái bất cứ nơi nào và theo cách nó muốn. Nếu nó không giống một con người, nó có thể cười nhạo và khạc nhổ mà không sợ hậu quả, và sẽ được thưởng công vì đặc quyền đó. Nó trải qua một khởi đầu thật dễ dàng.
Peabody nghiên cứu và xem xét màn trình diễn, học được sự phức tạp trong việc biến mất của cậu bé, có lẽ là giỏi hơn chính nó có thể hiểu mà nó không hay biết gì. Nếu ông ta để đứa trẻ trong chiếc lồng suốt buổi sáng, nó sẽ núp mình thấp xuống sàn, hơi thở của nó sẽ trở nên nông cho đến khi ngực nó hầu như không cử động, và rồi, khá bất ngờ, nó sẽ biến mất. Peabody đã biết cách chầm chậm kéo màn cậu bé biến mất.
- Suỵt, những người tốt, - Ông ta lẩm bẩm chỉ đạo - chẳng có gì hay ho khi đe dọa một con vật hoang dã cả.
Việc kéo rèm đủ để khuấy động đứa trẻ đang biến mất. Khi khán giả đến gần thứ được cho là một chiếc lồng rỗng, cậu bé lại hiện ra. Sự xuất hiện đột ngột của một sinh vật lạ lùng ở nơi lúc trước không có ai khiến cho lũ trẻ reo hò, hơn thế nữa, cậu bé chẳng cần phải làm gì ngoài việc vẫn câm nín và trần truồng để đám đông phát cuồng. Cậu bé thấy cuộc sống mới của mình thật dễ chịu. Nó phát hiện ra rằng, nếu nó cuộn chim của mình lại thành một quả cầu hay khoe những chỗ thầm kín nhất của mình thì chắc chắn, một hoặc hai phụ nữ đứng đắn có thể bất tỉnh, sau đó Peabody sẽ hạ màn và tuyên bố màn trình diễn thành công. Nó bắt đầu tìm những cách thức để đe dọa, rít lên, gầm gừ, để nước rãi chảy khỏi miệng. Khi Peabody vỗ vai nó và tuyên bố “Làm tốt lắm,” nó cảm thấy đầy đầy ở trong bụng, một cảm giác tuyệt vời hơn cả thức ăn.
Dù chiếc lồng Cậu bé Rừng xanh là của cậu bé, song nó không ngủ trong đó. Bên dưới lớp mùn cưa và cỏ khô là một cánh cửa bí mật, sau khi rèm được hạ xuống, nó tháo then cửa và trèo xuống sàn chiếc xe bò kéo, có một chiếc chăn len đã được để sẵn cho nó, từ đó nó đi đến cỗ xe của Peabody, nơi có một chỗ thay quần áo cho Cậu bé Rừng xanh xuất sắc. Peabody thường ngồi ở đầu bên kia của cỗ xe ngậm tẩu thuốc trong khi viết và phác thảo bên cạnh ánh sáng của chiếc đèn, thỉnh thoảng dừng lại để nhìn một cách bí ẩn.
- Diễn tốt lắm, chàng trai của ta. Cháu rất tài. Có lẽ là Cậu bé Rừng xanh giỏi nhất mà ta có. Cháu có thấy quý bà đó ngất không? Váy bà ta trùm cả lên đầu. - Cái bụng ông ta lúc lắc khi ông ta vỗ vào lưng cậu bé. Cậu bé hiểu rằng ông ta thích nó. Nó bắt đầu nhớ lại những từ trước khi nó ở trong rừng, những từ như chàng trai, ngựa, bánh mì, và nước, tiếng cười đó thật tuyệt vời. Nó càng lắng nghe Peabody nói, ngôn ngữ càng trở nên gắn kết.
Peabody nói với cậu bé bằng một giọng nhẹ nhàng hơn so với khi ông ta nói với những người khác. Cậu bé không biết rằng chỉ trong vài tuần quen biết ngắn ngủi đó, Hermelius Peabody đã bắt đầu coi nó như con trai mình.
Chuyện bắt đầu khi Peabody không muốn nó ngủ những đêm lạnh trái mùa trong chiếc lồng Cậu bé Rừng xanh. Có lẽ cơ thể mảnh mai của cậu bé khơi gọi sự thương hại, nhưng Peabody đã quyết định rằng cho nó một chỗ ngủ ấm áp là một sự đầu tư kinh doanh khôn ngoan và sẽ làm rạng danh ông ta. Cậu bé nằm cuộn tròn trên một tấm nệm được nhồi rơm mà con trai Peabody, Zachary, đã từng nằm ngủ. Có điều gì đó bên trong Peabody trỗi dậy. Zachary đã ra đi nhiều năm trước để tìm kiếm vận may cho mình, để lại một Peabody tự hào nhưng bối rối. Ông ta nhìn cậu bé đang ngủ và nhận ra thứ mà ông mới kiếm được có thể lấp chỗ trống đó. Khi cậu bé thức dậy, nó được chào đón bởi một đống quần áo sẽ thuộc về nó. Quần túm dưới đầu gối và áo sơ mi dài không đơn thuần là thứ đồ bỏ đi, nó đã từng là đồ của Zachary.
Buổi tối, cậu bé ngồi trên sàn chiếc xe của Peabody, lắng nghe, học các tên gọi, địa điểm, và vai diễn. Nat, Melina, Susanna, Benno, Meixel. Peabody ít dạy nó những thứ vụn vặt mang tính xã hội, bởi ông ta coi đó là những điều vô ích, thay vào đó ông ta hướng dẫn cậu bé những kỹ năng trong nghề và những bí mật bắt nguồn từ việc hiểu một khán giả. Ban đầu, cậu bé không muốn biết về những người nhìn cậu qua song sắt; nó hài lòng vì chiếc lồng đã khiến họ phải đứng ở khoảng cách xa, nhưng sự tò mò đã nảy sinh khi Peabody bắt nó xem những tiết mục khác, nghệ sĩ nhào lộn, cô gái uốn dẻo và lực sĩ.
- Nhìn này, - Ông ta nói - Benno nhìn vào người phụ nữ như vậy, kéo cô ấy sát vào, và bây giờ anh ta sẽ giả vờ anh ta chuẩn bị ngã. - Diễn viên nhào lộn, thăng bằng trên một bàn tay, nghiêng ngả người và một người phụ nữ thở hổn hển - Anh ta không gặp nguy hiểm hơn cháu hay ta. Anh ta đã thực hiện ngón nghề đó kể từ khi ta nhận anh ta ở Boston. Chúng ta nhử họ, chàng trai ạ, nhử họ và khiến họ sợ một chút. Họ thích bị làm hoảng sợ. Họ trả tiền để nhận được điều đó. - Cậu bé bắt đầu hiểu rằng những người xem là những người khác. Cậu bé, Peabody, những nghệ sĩ biểu diễn là chúng ta.
Qua vài tuần, Peabody dạy cho Cậu bé Rừng xanh nghệ thuật đọc hiểu con người. Trước mỗi đêm diễn, ông ta ngồi với cậu bé trong chiếc lồng Cậu bé Rừng xanh. Họ cùng nhau nhìn qua những tấm rèm nặng nề và quan sát đám đông.
- Cái người ở đó, - Peabody thì thầm - cô ta nắm tay của người đàn ông cạnh cô ta, người đó đã sợ hãi sẵn rồi. Một cú tấn công bất ngờ về hướng cô ta là cô ta sẽ ngất xỉu. - Ông ta cười thầm, cái má phúng phình tràn xuống bộ râu trắng - Và người đàn ông to con, cái gã-trông-như-đang-thở-hổn-hển đó - Cậu bé phóng cặp mắt vào một người đàn ông to như một con bò - Hãy xem liệu anh ta có muốn đọ sức với lực sĩ của chúng ta không. - Ông ta lầm bầm điều gì đó về việc sử dụng bộ quả cân thứ hai trong buổi biểu diễn.
Cậu bé bắt đầu nghĩ mọi người là những con vật, mỗi người có một tính khí riêng. Peabody là một con gấu, vạm vỡ, có tính che chở, và khiến mọi người phải gào thét. Nat, diễn viên biểu diễn thể lực có vầng trán rộng và bản tính trầm lặng như một con ngựa thồ. Benno, anh chàng dùng bữa cùng nó, có tính khôi hài của một con dê. Cái sẹo lồi kéo miệng Benno chệch xuống khi anh ta nói khiến nó thích thú. Nhà tiên tri là một thứ gì đó xa lạ. Bà Ryzhkova vừa giống chim, vừa giống động vật ăn thịt. Dù đã cao tuổi, song những chuyển động của bà ta thật mạnh mẽ và nhanh nhẹn. Bà ta nhìn mọi người như thể họ là con mồi, đôi mắt biểu hiện ánh mắt của một kẻ khát mồi. Giọng nói của bà ta khiến nó dựng tóc gáy.
Họ đang dựng lều sau khi rời một thành phố có tên là Rawlson thì Peabody kéo cậu bé sang một bên và nói:
- Cháu đã làm tốt cho ta. - Ông ta vỗ nhẹ bàn tay mình lên lưng cậu bé và lôi cậu bé đang quét lồng đi - Đã đến lúc ta làm tốt cho cháu. Chúng ta không thể tiếp tục gọi cháu là chàng trai mãi được.
Peabody dẫn nó đi giữa những cỗ xe hình tròn đến nơi một ngọn lửa đang cháy và những thành viên của gánh xiếc lần lượt nướng thỏ và cá. Những người đàn ông da hơi đen mà một số người có thể đã gọi là dân gipxi đang chơi súc sắc; Susanna, cô gái uốn dẻo, đang kéo giãn người và khiến xương kêu răng rắc ở chỗ một cây dương trong khi Nat ngồi bắt chéo chân, đặt con ngựa nhỏ trong lòng, vuốt ve những sợi lông cứng của nó bằng một bàn tay đen thui. Những tuần trước, cậu bé từng rất sợ hãi khi thấy họ, nhưng bây giờ, khi Peabody kéo cậu đến chỗ tụ hợp, nó chỉ còn thấy tò mò.
Peabody kẹp nó vào nách và nhấc bổng nó lên không trung, rồi đặt nó ngồi chắc chắn trên một gốc cây gần ngọn lửa.
- Hỡi bạn bè và những con người không tín ngưỡng! - Giọng nói trong như tiếng bạc của ông ta làm ngừng mọi hành động - Tối nay chúng ta có một nhiệm vụ khó khăn, tuy nhiên cũng rất vui vẻ. Một điều kỳ lạ đã đến với chúng ta trong Cậu bé Rừng xanh này. -Diễn viên của gánh xiếc ngồi xích lại gần quanh ngọn lửa. Những cỗ xe mở ra. Melina, nghệ sĩ tung hứng có đôi mắt ấn tượng bước xuống xe. Meixel, người đàn ông nhỏ thó tóc hoe vàng từ rừng đi ra, người đầy rơm và nước dãi vì chăm sóc con lạc đà không bướu. Cánh cửa của bà Ryzhkova cọt kẹt mở - Chàng trai này đã có một tầm ảnh hưởng nhất định và đang khiến chúng ta trở nên giàu có hơn. Hỡi những người bạn kính mến nhất của tôi, nhiệm vụ của chúng ta là đặt tên cho cậu bé để một ngày nào đó, cậu bé sẽ là chủ nhân của tất cả những gì cậu bé khám phá ra. - Ngọn lửa lách tách và bung ra những tia sáng như ánh sao vào màn đêm - Một cái tên thật mạnh mẽ.
- Benjamin. - Một giọng nói cất lên.
- Một cái tên đích thực.
- Peter.
- Một cái tên mang tầm quan trọng. - Peabody nói. Không thể tránh được, tiếng nói rì rầm bên trong cậu bé, châm chích phần nào hộp sọ nó. Nó nhìn chằm chằm vào ngọn lửa và cảm thấy nhịp tim mình nhanh hơn.
- Nó được gọi là Amos. - Bà Ryzhkova dịu dàng nói, nhưng những lời nói của bà ta sắc bén - Amos là người mang vác gánh nặng, cũng như cậu bé này. Amos là một cái tên ôm trọn thế giới với sức mạnh và phiền muộn.
- Amos. - Peabody nói.
Amos, cậu bé nghĩ. Đôi mắt bà thầy bói loé lên, hai hạt đen sì. Amos. Âm thanh vừa dài vừa ngắn, vừa tròn vừa dẹt. Đó là tên của nó.
Meixel lấy cây đàn violin của mình và chơi một giai điệu hoạt bát khiến Susanna phải nhảy múa, mọi người cùng uống và cười. Amos quan sát và lắng nghe một lát, nhưng lẻn đi khi nó biết ràng nó đã bị lãng quên. Nó dành cái đêm được đặt tên để nằm dài trên tấm nệm trong cỗ xe của Peabody. Nó lặng lẽ nhắc lại biệt danh này, nghe từng âm tiết vang lên trên môi của bà Ryzhkova. Amos, nó nghĩ. Mình là Amos.
Khi đêm muộn, Peabody trở về cỗ xe và ngồi xuống bàn để viết cuốn sách của mình. Nhiều giờ sau ông mới tắt đèn. Khi làm vậy, ông liếc nhìn qua vai về phía cậu bé nằm:
- Chúc ngủ ngon, chàng trai của ta. Chúc cháu có những giấc mơ đẹp, Amos.
Amos mỉm cười trong màn đêm.
Cuốn Sách Tiên Tri Cuốn Sách Tiên Tri - Erika Swyler Cuốn Sách Tiên Tri