A mere friend will agree with you but a real friend will argue."

Russian Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Tín Dụng Tạp
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 101
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 556 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:34:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35: Xử Lý Vương Di Nương
ỉ nhi thấy Vương di nương bị trói dẫn ra ngoài sợ đến mặt trắng bệch, Lý thị quát lên “Ngươi còn không quỳ xuống cho ta! Trương mama tỉ mỉ hỏi nàng cho rõ, xem chủ tử nàng làm cái gì?” Hỉ nhi bị sợ hai chân muốn nhũn ra, nghe vậy quỳ xuống không ngừng dập đầu.
Trương mama đứng bên cạnh Lý thị nhìn Hỉ nhi cười lạnh nói “Hỉ nhi, buổi chiều hôm qua di nương của ngươi có đi ra ngoài không?”
Hỉ nhi vội vàng trả lời “Thưa mama, buổi chiều Thẩm mama phái người tới gọi di nương sang nói chuyện, di nương mới đi ra ngoài”
Trương mama lại hỏi “Nàng đi lúc nào, khi nào thì trở về?”
Hỉ nhi vội nói “Khoảng giờ Thân đi, gần giờ Dậu mới trở về”
Lý thị cười lạnh nói “a, cái này có thể là nửa canh giờ đấy. Người đâu, đem nha hoàn giữ cửa chỗ Thẩm mama gọi tới hỏi một chút”
Tố Tố đứng ở cửa nghe vậy liền đáp chạy tới, Lý thị vội nói “Lúc nói nhỏ giọng chút đừng kinh động Thẩm mama”
Tố Tố nghe vậy quay lại, Lý thị dặn dò một phen, Tố Tố mới chạy đến sân Thẩm mama kêu tiểu nha đầu tới. Tiểu nha đầu đi vào cung kính dập đầu, bởi vì Thái Tuyết đang hầu hạ Lý thị ăn cháo tổ yến, Trương mama liền hỏi thay “Hôm qua Vương di nương có đi viện các ngươi không?”
Tiểu nha đầu thanh thúy đáp “Giờ Thân Thẩm mama có ời Vương di nương và Lâm di nương đến, chưa tới nửa canh giờ hai vị di nương đã đi ra”
Trương mama nghe vậy vội quay lại cười “Lão gia, phu nhân. Hỉ nhi nói canh giờ Vương di nương trở về có thể trễ hơn canh giờ so với tiểu nha đầu này nói đấy. Huống chi có giày thêu làm chứng, nô tì xem ra chuyện này tám phần là nàng làm rồi”
Lý thị cười nói “Để cho người cầm giày thêu đi vào trong vườn so dấu chân, nhìn có phải hay không đã nói, đừng vội oan uổng nàng”
Cố Lễ gật đầu, vừa lúc quản gia trở lại, nghe Lý thị nói như vậy liền cười nói “Chuyện này để nô tài tự mình đi một chuyến đi”
Lý thị gật đầu nói “Cũng được, vậy cực khổ cho ngươi chạy thêm một chuyến thôi”
Lý thị thấy trong nhà yên tĩnh lại ăn thêm vài miếng nữa, Thái Tuyết vội cầm nước súc miệng đưa lên cho Lý thị, Cố Lễ thấy Lý thị sắc mặt có mệt mỏi đau lòng nói “Những chuyện này cũng sắp có kết quả, phu nhân vào nhà nghỉ ngơi một chút đừng lao thần”
Lý thị ỉu xìu mà cười nói “Làm sao lúc này ta dám nghỉ ngơi? Vương thị là người lão thái thái đưa tới, chưa được phục vụ lão gia lại xảy ra việc này. Nếu là xử lý không tốt chuyện này chỉ sợ không có cách nào giao phó với lão thái thái bên kia, huống chi bây giờ còn có một cái Thẩm mama chưa có rời đi”
Cố Lễ gật đầu nói “Phu nhân nói đúng nhưng không thể trực tiếp đuổi nàng hồi kinh, ở chỗ này lại gieo họa, thật là củ khoai lang nóng phỏng tay”
Lý thị thở dài nói “Theo lí mà nói thì Vương thị và Lâm thị đều là người của lão thái thái lại một đường từ kinh thành đến Hàng Châu, quan hệ hai người tất nhiên là không cần phải nói đương nhiên là vô cùng thân mật. Ta suy nghĩ hồi lâu, hai người hẳn là không có gì xích mích mới đúng, sao đang êm đẹp Vương thị lại đẩy Lâm thị vào trong hồ?”
Cố Lễ nghe liền có chút không thoải mái vội cầm chung trà uống, trong lòng thầm nghĩ: Thẩm mama từng thương lượng với mình chuyện, khuyên mình trước thu Lâm thị, đợi Lý thị sinh xong lại thu Vương thị làm thiếp. Chắc hẳn Thẩm mama nói cho hai người, chỉ sợ Vương thị không cam lòng chờ hơn nửa năm liền động thủ. Nghĩ đến đây Cố Lễ chán ghét nhíu mày, chỉ là chuyện nhỏ như vậy Vương thị có thể ác độc như thế, nếu sau này nàng sinh con không phải là đem độc thủ chuyển lên trên người của Nguyên Thu và Cố Sơn? Huống chi đây là người bên cạnh lão thái thái cũng không phải một lòng với mình. Nếu nàng ở đây chỉ sợ những chuyện trong phủ của mình nằm trong lòng bàn tay của lão thái thái. Cố Lễ càng nghĩ càng thấy nếu lưu lại Vương thị sau này sẽ không được yên ổn.
Lý thị quan sát nét mặt Cố Lễ, thấy chân mày hắn càng nghĩ càng sâu trong lòng thở phào một cái, ngẩng đầu nói với Cố Lễ chuyện lúc trước Thẩm mama tán dương mấy nha đầu phục vụ trong phòng.
Cố Lễ suy đi nghĩ lại hồi lâu trong lòng đã có chủ ý, phất tay áo ý bảo nha hoàn mama lui ra ngoài, Lý thị biết Cố Lễ đang muốn thương lượng chuyện xử lí Vương di nương vội lên tinh thần.
Cố Lễ châm chước từ ngữ mới nói “Lão thái thái mấy năm này nghi ngờ chúng ta có cất bạc riêng nhưng phủ chúng ta không có người của nàng, nàng muốn mò cũng mò không ra. Mấy năm này chúng ta đến Chiết Giang mới tân tân khổ khổ trữ được mấy vạn lượng bạc, nếu để lão thái thái biết, nàng không thể không ép chúng ta đưa ra. Huống chi mấy năm sau này, chúng ta không thể giống như trước đưa về kinh một nửa bạc, tiết kiệm lại sử dụng trên người tam đệ. Hôm nay Vương thị phạm vào chuyện này vừa đúng lúc mượn cơ hội này xử trí nàng. Chỉ là chuyện này trước tiên nên lừa lão thái thái mới phải, vạn lần không thể đưa Vương thị về kinh, tránh cho lão thái thái lại phái người mới tới”
Lý thị nghe vậy, tảng đá trong lòng rơi xuống, nghe lời này của Cố Lễ Vương di nương nhất định là không có cơ hội xoay người. Mà Lâm di nương cũng là người của lão thái thái đương nhiên không thể vào mắt Cố Lễ. Còn lại Trương di nương nhiều năm qua vẫn ngu xuẩn như vậy, gần đây bị hủy dung sợ là cũng không được Cố Lễ sủng ái. Tính ra hôm nay trừ Lý thị ra không còn ai khác để Cố Lễ sủng ái nữa.
Lý thị đương nhiên nghĩ đến điều này liền thấp giọng dịu dàng cười nói “Cận thân nghe lão gia, lão gia muốn xử lí Vương thị thế nào cận thân cũng không có ý kiến”
Cố Lễ nghe Lý thị nói chuyện cảm thấy mình và nàng thân thiết, cầm tay nàng để trên lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ hai cái. Hai người tỉ mỉ nói chuyện, Cố Lễ liền đi ra ngoài hô “Cố Hải đã trở về chưa?”
Quản gia ở bên ngoài đợi nửa ngày, nghe Cố Lễ hỏi vội đáp “Bẩm lão gia, nô tài đã trở lại”
Cố Lễ nói “Vậy vào trả lời”
Quản gia vội đi vào “Bẩm lão gia, dấu chân trong vườn chính là dấu hài Vương di nương lưu lại”
Cố Lễ gật đầu nói “Gọi mama cởi ra y phục tinh xảo của Vương di nương, trang sức cũng lấy xuống, đưa hai kiện quần áo vải thô cho nàng mặc. Để Cố Hải dẫn người đưa nàng vào nông trang trên núi. Ngươi cũng đưa nàng một đoạn, chỉ nói là nàng là người trong phủ làm chuyện sai lầm tống lên đó làm lao công, để cho quản sự bên kia giao công việc nặng nhọc nhất cho nàng làm”
Quản gia nghe vậy vội đáp, Lý thị thấy Cố Lễ nói xong mới mở miệng nói “Tất cả nha đầu mama trong phủ đều gõ một phen, chuyện này không được bất luận kẻ nào nói cho Thẩm mama biết. Nếu để ta biết ai lỡ miệng tiết lộ phong phanh, nhất định sẽ bán nàng đi làm chuyện nặng nhọc”
Quản gia vội trả lời “Nô tài đã rõ”
Lý thị liếc mắt nhìn Hỉ nhi đứng run rẩy trong sân, khe khẽ thở dài “Tìm người đến bán nàng đi thôi. Chờ Vương thi ra phủ sau một canh giờ nói cho Thẩm mama biết Vương di nương bị nhiễm phong hàn, lão gia cho nàng lên Ôn Tuyền trang chữa bệnh, chờ hết bệnh mới đón về phủ”
Quản gia đáp lời lại đứng một lúc lâu không thấy Lý thị có phân phó khác mới chậm rãi lui ra ngoài.
Vương di nương vốn là đẩy Lâm di nương rơi xuống nước là chỗ vắng người. Nàng xưa nay làm việc cẩn thận, căn bản là không đi hài bị dính bùn trở về.
Vương di nương nằm trong chuồng ngựa, trong lòng đoán nhất định là Lý thị cho người động tay chân, muốn mượn cơ hội này diệt trừ mình trong lòng mắng to. Đầu óc cũng không ngừng tính toán, chờ gặp Cố Lễ lật miệng như thế nào, muốn giải thích như thế nào. Làm cách nào đẩy lên người Lý thị. Đến lúc đó có Thẩm mama bên cạnh giúp đỡ, chắc hẳn lão gia cũng không làm gì được nàng. Chờ suy nghĩ kĩ Vương di nương yên tâm đợi Cố Lễ đến hỏi chuyện của nàng.
Trong lòng nàng đang suy nghĩ không ngừng thì nghe chuồng ngựa bên ngoài đám người hò hét loạn lên, Vương di nương cho rằng Cố Lễ gọi nàng vào trong lòng không khỏi mừng thầm, vội nhớ lại chuyện lúc nãy suy nghĩ.
Đang lúc nàng suy nghĩ hai mama vừa đen vừa thô đi vào chuồng ngựa, tiến vào xốc Vương di nương lên cởi sợi dây trên người nàng hai ba động tác đã cởi sạch y phục của nàng toàn bộ trang sức trên người nàng cũng tháo xuống nhét vào trong ngực, tiện tay cầm một bộ y phục vải thô mặc vào cho nàng, một mama khác cầm sợi dây trói nàng lại.
Ngay cả vải bố nhét trong miệng Vương di nương cũng chưa kịp kéo xuống lại bị trói lại. Nàng thấy chuyện không đúng liền ô ô gọi không ngừng, mama này chán ghét, hung hăng quang nàng mấy bạt tai, nhất thời mặt Vương di nương sưng lên. Mama đứng phía sau cầm gậy hung hăng đánh một cái vào ót nàng, trước mắt Vương di nương bỗng tối sầm liền ngất đi. Mama này cười lạnh kéo nàng ném vào trong xe ngựa đã chuẩn bị tự mình áp tải ra khỏi Cố phủ.
Nguyên Thu nghe nói Vương di nương bị đưa ra khỏi phủ cũng thở phào một cái, nhìn trời cũng sắp nhanh qua tháng mười, liền muốn cấp lễ năm mới cho nhà cũ lấy cớ đuổi Thẩm mama hồi kinh.
Đối với việc đưa đồ về kinh Nguyên Thu không am hiểu, đành cho người tìm danh mục quà tặng năm trước xem kĩ. Thấy trên giấy chằng chịt đồ có đến mấy trang, không chỉ có một vạn lượng bạc còn có các đồ dùng cụ các loại đặc sản, nhìn nhìn Nguyên Thu trợn mắt há hốc mồm không khỏi hỏi “Những thứ này đưa đến kinh thành không bị hư sao?”
Trương mama đứng một bên cười nói “Một phần là đồ sống tá điền bắt được, còn có một phần là chân giò hun khói cũng không dễ gì bị hư”
Nguyên Thu nghe vậy sáng tỏ gật đầu một cái, y theo danh mục quà tặng hai năm trước, suy nghĩ mấy ngày mới lên được một nhóm danh mục quà tặng đưa đến chỗ Lý thị. Lý thị thấy Nguyên Thu đưa lên danh mục quà tặng mừng năm mới gởi tới kinh thành không khỏi kinh ngạc vì sao chuẩn bị sớm như thế. Đợi suy nghĩ hiểu được dụng ý của Nguyên Thu trong lòng có chút kinh ngạc đối với chuyện Nguyên Thu kín đáo như vậy.
Cố Lễ vào nhà thấy Lý thị cầm trong tay mấy tờ giấy, liền nhíu chân mày nói “Sao còn xem, ngươi hoa mắt thì làm thế nào?”
Lý thị cười đưa danh mục qua cho Cố Lễ nói “Lão gai xem một chút đồ chuẩn bị đưa về kinh xem có thiếu gì không?”
Cố Lễ nhìn từ trên xuống dưới chân mày nhíu lại, cởi trường bào sai người đem đến văn phòng tứ bảo. Lý thị thấy thế sai người đem nghiên mực tới, tự mình giúp Cố Lễ mài, Cố Lễ cầm bút suy tư một phen, mấy loại kim ngân ( vàng, bạc), đồ cổ, ngọc khí toàn bộ gạch hết, lại thêm vài món đồ chơi các thứ vào. Đặt bút đưa danh mục cho Lý thị.
Lý thị nhìn một lần không khỏi có chút kinh ngạc, vội cười nói “Lễ này cũng ít chút”
Cố Lễ cười lạnh nói “Nếu chúng ta đưa lễ y như năm trước, lão thái thái nhất định chắc chắn là chúng ta có tiền riêng, về sau sẽ bão chúng ta đưa bạc về nhiều hơn” Vừa nói vừa cầm tờ giấy sạch sẽ, động thủ viết một phong thư. Lý thị đứng phía sau nhìn, nội dung là: Vì trong nhà không có ngân lượng, vì mượn bên ngoài mấy vạn lượng chuẩn bị quan hệ không dư tiền mua đồ sắm lễ…
Lý thị biết cách làm của lão thái thái đả thương tâm của Cố Lễ, lại không muốn tiền mình cực khổ kiếm được đưa cho Cố Liêm vì vậy mới suy nghĩ được cách này. Hai phu thê thương định quà tặng xong sai người đưa đến chỗ Nguyên Thu. Nguyên Thu thúc giục người làm trong vòng nửa tháng đã chuẩn bị đầy đủ, liền cho người đi nói với Thẩm mama chuẩn bị về kinh.
Thẩm mama ở trong phủ của Cố Lễ nửa tai mắt cũng không có, ngày trước có tiểu nha đầu nói Vương di nương nhiễm phong hàn đưa đến thôn trang nghỉ ngơi, nàng vội chạy tới phòng Vương di nương mới nghe nói đi đã lâu. Hỉ nhi đi theo đến thôn trang phục vụ. Thẩm mama suy nghĩ nửa ngày mới chạy đến viện Lâm di nương, mama phục vụ thấy Lâm di nương uống thuốc xong đang ngủ say, liền nhỏ giọng nói với Thẩm mama “Vương di nương nhiễm phong hàn trước không biết như thế nào lại lây cho Lâm di nương, may mà xin đai phu kê đơn nên không nghiêm trọng như vậy, chỉ phân phó đúng hạn uống thuốc rồi ngủ là được”
Thẩm mama nghe trong phòng đầy mùi thuốc lại thấy Lâm di nương đang đắp chân ngủ say tiến lên sờ trán nàng, thử quả nhiên có chút nóng bỏng tay trong lòng tin bảy phần. Lấy bạc từ trong tay áo lén lút đưa ama nhờ nàng chăn sóc Lâm di nương cẩn thận, mama vuốt bạc trong tay cười không khép miệng được. Ân cần đỡ Thẩm mama ra ngoài, lấy trái cây cho nàng ăn. Đương nhiên Thẩm mama không ăn những thứ này chỉ hỏi hai người bệnh như thế nào, vì sao Vương di nương bị đưa ra khỏi phủ nghỉ ngơi.
Mama này cầm trái vây ăn cười nói “Hai vị di nương mới từ vùng khác tới, vốn là không thích ứng khí hậu Hàng Châu, mà hôm nay đã vào thu, thời tiết chuyển sang lạnh nghe nói Vương di nương buổi tối ngồi ở cửa sổ nửa ngày, kết quả sáng sớm nóng lên. Lâm di nương nghe vậy tới xem nàng, ai ngờ đi về mình cũng ho khan. Tam cô nương bị dọa sợ vội vàng cho đại phu đến xem bệnh cho hai vị di nương. Đại phu nói Vương di nương bị bệnh mang theo tà tính, nên cho người đưa đến thôn trang nghỉ ngơi, còn nói bệnh của Lâm di nương là do Vương di nương lây sang”
Thẩm mama tuổi lớn sợ nhất là bệnh này, nghe Lâm di nương bị Vương di nương lây bệnh bị hù sợ không ít, vội tìm cớ đi ra ngoài. Thẩm mama trở về viện gọi nha đầu nấu một nồi canh gừng lớn uống nhanh hai chén mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù Thẩm mama không dám đi xem Lâm di nương, nhưng trong lòng nhớ kĩ thỉnh thoảng hỏi thăm, ai ngờ qua nửa tháng Lâm di nương vẫn chưa khỏi bệnh. Thẩm mama mong chờ Vương di nương nghỉ ngơi bên ngoài nhanh tốt một chút sớm một chút về phủ. Ai ngờ nàng đợi tới đợi lui không đợi được Vương di nương về lại đợi được tin tức nàng hồi kinh.
Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không - Tín Dụng Tạp