Hãy xem mỗi trở ngại là một cơ hội.

Tiến sĩ Wayne Dyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Nick Vujicic
Dịch giả: Nguyễn Bích Lan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 93
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2552 / 33
Cập nhật: 2016-06-09 04:35:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 61: Hòa Hợp Với Người Khác
ể nắm chắc các kỹ năng về con người, bạn phải đình hoãn nhưng lợi ích của bản thân, những mối quan tâm, những vấn đề của riêng bạn và hướng tới mọi người xung quanh. Đó không phải là việc có gắng trở thành trung tâm chú ý hoặc trở thành người thú vị nhất trong phòng mà là việc tiếp xúc với người khác trong điều kiện, hoàn cảnh của họ và làm cho họ cảm thấy đủ thoải mái để mời bạn bước vào cuộc đời họ.
Chiều sâu của các mối quan hệ thường có mức độ khác nhau tùy thuộc vào những người chúng ta tiếp xúc, từ những cuộc tiếp xúc ngắn ngủi – với người thu ngân ở quầy thanh toán của cửa hàng, người phục vụ ở quán ăn, người đưa thư, người ngồi cạnh bạn trên máy bay – đến những người chúng ta tiếp xúc thường xuyên – hàng xóm, đồng nghiệp, khách hàng – và những người giữ vai trò là một phần quan trọng trong cuộc sống của chúng ta – những người bạn thân nhất, vợ hoặc chồng, và các thành viên trong gia đình. Mỗi mức độ của một mối quan hệ, dù thân hay sơ, đều đòi hỏi kỹ năng con người, khả năng hiểu và cảm thông, khả năng tương tác để hòa hợp với người khác.
Tìm kiếm sự giúp đỡ
Có một số kỹ năng về con người bị chúng ta xem nhẹ và coi thường. Một trong số những kỹ năng đó rất quen thuộc đối với tôi, đó là: Sẵn lòng và khiêm nhường để nhờ người khác giúp đỡ khi cần. Chúa Jesus, con của Chúa Trời, lúc còn ở cõi trần hiếm khi đơn độc. Người luôn có một hoặc nhóm tông đồ bên cạnh.Bạn đừng bao giờ nên cảm thấy rằng mình bắt buộc phải độc hành.Tìm kiếm sự giúp đỡ ở người khác không phải là một dấu hiệu của yếu kém.Đó là một dấu hiệu của sức mạnh. Kinh Thánh dạy rằng: “Hãy xin sẽ được, hãy tìm sẽ thấy, hãy gõ cửa sẽ mở ra cho các con”.
Vài năm trước, lịch diễn thuyết dày đặc đã khiến tôi đi đến quyết định quay trở lại với việc nhờ người chăm sóc mình, điều mà tôi đã cố gắng tránh trong một thời gian dài.Khi còn nhỏ tôi muốn chứng minh rằng mình có thể sống từng ngày, từng ngày mà không phụ thuộc vào người khác.Sống độc lập là rất quan trọng đối với tôi.Vì sự thanh thản và bình yên trong lòng và vị tự trong, tôi cần phải biết rằng, nếu cần, tôi có thể sống độc lập.
Nhưng khi bắt đầu sự nghiệp diễn thuyết và khi những lời mời đi diễn thuyết được gửi đến tới tấp từ khắp nơi trên thế giới, tôi hiểu rằng mình đã làm tiêu hao quá nhiều năng lượng vào việc tự chăm sóc bản thân, đặc biệt là trong các chuyến đi. Để có thể diễn thuyết trước nhiều người ở nhiều nơi, bạn phải tập trung vào đó.Vậy nên tôi lại sử dụng người chăm sóc cho dù vẫn hy vọng rằng, một ngày nào đó tôi có vợ, có gia đình và lại có thể tự chăm sóc bản thân như trước.
Khi có một người chăm sóc, bạn không thể thiếu các kỹ năng về con người. Không thể mong ai đó cho bạn ăn uống, đi đây đi đó cùng bạn, cạo râu cho bạn, thay quần áo cho bạn, đôi khi bế bạn từ chỗ này đến chỗ khác nếu như người đó không thật sự quý mến bạn, cho dù bạn trả lương cao. Thật may mắn, tôi luôn giữ được quan hệ tốt với người chăm sóc mình – mặc dù đôi lúc họ cũng phải trải qua thử thách. Tôi không có một người chăm sóc toàn thời gian cho tới năm 2005, khi Craig Blackbrun, người đã rất xúc động trước bài diễn thuyết của tôi tại một nhà thờ, lien lạc với tôi. Anh ấy đề nghị được làm người chăm sóc và điều phối cho tôi trong chuyến đi diễn kéo dài ba tuần ở các khu dân cư dọc bờ biển đầy nắng ấm của Queenslan. Tôi hơi ngại khi nghĩ đến việc ở chung với một người không quen biết, nhưng tôi kiểm tra các thông tin cá nhân của Craig và quyết định rằng tôi có thể tin anh ấy. Craig đã chứng minh anh là một người có thể chăm sóc tôi, giúp tôi tiết kiệm năng lượng cho diễn thuyết và các nhiệm vụ khác.
Trong nỗ lực đầy quyết tâm nhằm chứng minh khả năng vừa có thể sống độc lập vừa có thể tạo dựng một sự nghiệp đòi hỏi phải đi đây đi đó nhiều, tôi từng quá kiêu hãnh nên không tìm kiếm sự giúp đỡ của người khác, ngay cả khi sự tìm kiếm đó là hoàn toàn hợp lý. Bạn không nên mắc phải sai lầm tương tự.Bạn nên biết các hạn chết của mình. Hãy bảo vệ sức khỏe và sự minh mẫn bằng cách làm những gì phù hợp với con người. Hãy tìm đến người khác khi hoàn cảnh đòi hỏi. Nhưng hãy nhớ rằng, việc nhờ vả điều gì đó ở bạn bè hoặc đồng nghiệp là bất lịch sự, trừ khi trước đó bạn đã chứng minh sự quan tâm của bạn đối với họ. Không một ai trên đời này nợ bạn nhiều hơn những gì bạn đã cho họ.
Một số người chăm sóc của tôi trong những năm qua là bạn bè, người thân trong gia đình,người tình nguyện, nhưng hầu hết họ đều được trả công để chăm sóc tôi bởi vì công việc của họ có những đòi hỏi khắt khe, xét trên lịch diễn thuyết rất dày của tôi. Tôi bắt đầu sử dụng người chăm sóc một cách thường xuyên trong khi đi diễn thuyết ở nhiều nơi trên đất Mỹ vào năm 2006. George, một người bạn của tôi, đã tình nguyện làm lái xe kiêm người chăm sóc của tôi trong chuyến đi đó, nhưng cậu ấy lại xuất hiện với một chiếc xe cũ phát ra tiếng ồn rất khó chịu cùng mùi ẩm mốc và thật ngạc nhiên, có cả một lỗ thủng to tướng ở sàn xe! Tôi hơi bị sốc. Tôi mường tượng ra cảnh mình lọt xuống cái lỗ thủng đó và bị một chiếc xe tải cán nát. Ở trên chiếc xe đó, tôi chưa bao giờ cảm thấy an toàn, nhưng George đã chứng tỏ mình là một người trợ giúp tận tụy.
Bryan, một trong những người chăm sóc cho tôi hiện nay, được một phen trải qua thử thách to lớn trong chuyến tôi đi diễn thuyết ở châu Âu vào mùa hè năm 2008. Dịp ấy chúng tôi đã đi không ngừng nghỉ trong khoảng một tuần, trước khi dừng chân một đêm tại khách sạn ở Timisoara, Romani, một thành phố xinh đẹp được mệnh danh là “Thành Vienna thu nhỏ”, thuộc Transylavania. Trước đó tôi đã nghe nói nơi ấy là một góc đáng sợ của hành tinh này, và sự khi ngờ của tôi đã được khẳng định.
Mệt muốn chết do thiếu ngủ, tôi không còn sức mà sợ hãi nữa. Đó là đêm đầu tiên trong chuyến đi dài tôi dự định nghỉ ngơi thực sự. Do tôi khó ngủ, Bryan đưa cho tôi một viên thuốc an thần melatomin, loại thuốc cũng có công dụng giúp cơ thế của chúng ta chống lại sự mệt mỏi sau một chuyến bay dài.
Thoạt đầu tôi nói với cậu ấy rằng tôi không nên uống thuốc.Tôi thỉnh thoảng bị phản ứng với một số loại thuốc. Bryam thuyết phục tôi rằng thuốc đó an toàn, và vì thận trọng, tôi chỉ dung nửa liều. Thật may mắn là tôi đã không nuốt cả viên thuốc. Chẳng bao lâu sau khi uống thuốc, tôi chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong một số chuyến đi thỉnh thoảng tôi bị mệt lử, và mặc dù khi thức thôi phải vất vả lắm mới ngồi dậy được từ tư thế nằm, tôi lại có thể tự dựng người dậy trong khi đang ngủ, và sau đó bắt đầu nói như thể tôi đang diễn thuyết trước các khán thính giả. Đêm đó tôi đã khiến Bryan ở phòng kế bên thức giấc bởi vì tôi cứ nói thao thao trong khi ngủ! Tôi diễn thuyết bằng tiếng Serbia!
Bryan đã kịp làm cho tôi tỉnh trước khi tôi đánh thức cả nước Romania dậy bằng bài diễn thuyết trong lúc ngủ của mình, và sau đó cả hai chúng tôi đều nhận ra người mình ướt đẫm mồ hôi.Chúng tôi bị nướng trong cái nóng mùa hè bởi vì trong khi chúng tôi ngủ, máy điều hòa nhiệt độ trong phòng không được bật.Tất nhiên chúng tôi mở cửa sổ để không khí tự nhiên tràn vào phòng.Sau đó trong tình trạng mệt mỏi rã rời, chúng tôi lên giường ngủ tiếp.
Một giờ sau chúng tôi lại bị đánh thức, lần này là lũ muỗi khổng lồ của vùng Transylvania tới hút máu. (Chí ít chúng tôi hy vọng đó là muối!). Lúc ấy tôi mệt quá, nóng quá, và ngứa ngáy khắp người, mà – thật bất lợi – tôi thì chẳng có tay để gãi. Quả đúng là tra tấn!
Theo gợi ý của Bryan, tôi tắm cho bớt ngứa. Sau đó cậu ấy xịt thuốc trị ngứa lên các vết muỗi đốt sưng đỏ trên người tôi. Tôi quay về giường, nhưng chỉ mười phút sau lại réo gọi Bryan. Khắp người tôi bỏng rát như bị nướng! Tôi bị dị ứng thuốc trị ngứa.
Bryan lồm cồm bò lên giường, bế tôi vào buồng tắm lần nữa, và trong khi chúng tôi loay hoay ở trong đó thì cậu ấy bị trượt ngã, đập đầu vào bệ nhà tắm! Kiệt sức, chúng tôi chỉ muốn ngủ, nhưng nỗi kinh hoàng trong đêm ấy vẫn chưa chấm dứt.Vì máy điều hòa không hoạt động, chúng tôi cảm thấy quá nóng bức.Lúc đó tôi suy nghĩ không được tỉnh táo, nên bảo Bryan lấy cho tôi một cái gối.
“Điều hòa nhiệt độ ở ngoài hành lang đang chạy, vậy nên tớ sẽ ra ngoài đó ngủ”, tôi nói với người chăm sóc đang khá ủ ê và bối rối của mình.
Bryan không còn sức để tranh cãi.Cậu ấy đổ sập xuống giường, còn tôi thì chuồn ra khỏi phòng, để cửa mở để cậu ấy có thể nghe thấy tiếng tôi gọi khi cần.Chúng tôi ngủ chập chờn như thế trong khoảng một hoặc hai giờ thì bỗng nhiên một người lạ bước qua chỗ tôi, tiến thẳng vào phòng mắng nhiết Bryan bằng thứ tiếng Anh rất khó nghe.
Sau khi ông ta nói một thôi một hồi, chúng tôi mới hiểu ra rằng vị khách không mời mà đến đó tức giận vì ông ta nghi Bryan đã ném tôi ra ngoài hành lang buộc tôi phải ngủ trên sàn!. Phải vất vả lắm chúng tôi mới thuyết phục được con người nhân hậu đó tin rằng tôi tự ý ra ngủ ở hàng lang chứ không phải bị Bryan tống ra khỏi phòng.
Người lạ ấy vừa đi khỏi là tôi trườn trở lại giường ngủ, Bryan về giường cậu ấy. Nhưng chúng tôi chỉ vừa mới thiếp đi thì điện thoại của Bryan đổ chuông. Khi cậu ấy trả lời điện thoại, những tiếng nói của người ở đầu dây bên kia đập vào tai cậu như đạn nổ. Đó là người điều phối chuyến đi diễn thuyết của chúng tôi. Rõ rang kẻ không mời mà đến lúc trước đã không tin chúng tôi. Ông ta phản ánh với ban an ninh của khách sạn rằng tôi bị bỏ mặc ở ngoài hành lang cả đêm, và thế là họ dựng người điều phối của chúng tôi dậy. Người điều phối dọa sẽ cho Bryan lãnh đủ.
Đấy, bạn có thế thấy tại sao tôi lại thuê những ba người để luân phiên chăm sóc tôi bảy ngày trong tuần. Bây giờ Bryan và tôi có thể cười về cái đêm ác mông ở Transylvania ấy, nhưng phải mất vài đêm ngủ trong phòng có điều hòa, không bị một con muỗi nào đốt chúng tôi mới vượt qua được chuyện đó.
Một trong những bài học đầu đời của tôi là, tìm kiếm sự giúp đỡ không phải là việc xấu. Cho dù có một cơ thể hoàn toàn lành lặn hay không, vẫn có nhưng lúc bạn không thể tự giải quyết được vấn đề mà bạn phải đổi mặt. Đúng vậy, ý thức được mình bé nhỏ, khiêm nhường là một kỹ năng về con người và là một món quà mà Chúa ban cho chúng ta.
Bạn phải đủ khiêm nhường mới có thể tìm kiếm sự giúp đỡ ở người khác, cho dù đó là sự giúp đỡ từ một người chăm sóc, một người cố vấn, một thần tượng, hoặc một thành viên trong gia đình. Khi ai đó đủ khiêm nhường để tìm kiếm sự giúp đỡ, hầu hết mọi người đều đáp lại bằng cách chìa tay ra với người đó. Nếu bạn tỏ ra là người có tất cả mọi câu trả lời và bạn không cần bất cứ ai khác cả, thì bạn ít có khả năng thu hút sự ủng hộ và giúp đỡ từ người khác.
Cuộc Sống Không Giới Hạn Cuộc Sống Không Giới Hạn - Nick Vujicic Cuộc Sống Không Giới Hạn