Tác giả: Viên Bất Phá
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 163
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 554 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:53:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 57
hương 57: Trong lòng thật khó chịu
Nhìn bóng lưng Tề Diệc Bắc không hiểu vì sao Phó Du Nhiên lại cảm thấy chột dạ. Hắn đang tức giận sao? Nàng có nên gọi hắn quay lại không? Mà gọi xong thì biết nói gì bây giờ? Xin lỗi, ta chỉ đùa thôi à?
Kẻ ăn được đậu hũ là Tề Diệc Bắc, người chịu thiệt là nàng, vậy hắn tức giận cái gì? Người tức giận phải là nàng mới đúng.
Tất cả căn nguyên vấn đề đều từ cái hôn kia mà ra! Phó Du Nhiên phiền chán vỗ vỗ lên đầu, Tề Diệc Bắc ăn nhầm thuốc gì rồi, sao cư nhiên lại đi hôn nàng chứ?
Mà phản ứng của nàng cũng thật bất thường, mấy cô nương nổi tiếng “người của công chúng” đứng thân mật trước mặt người khác mà có sao đâu, chẳng giống như nàng, chỉ hôn một cái mà cứ như bị trúng gió, cả người tê liệt, tứ chi chết lặng, thiếu mỗi nước tay chân run rẩy miệng sùi bọt mép nữa thôi. Biểu hiện bất thường như thế, chẳng lẽ là nàng có… cảm giác với lão Tề?
Phó Du Nhiên rùng mình, nàng nhanh tay vỗ vỗ lên mặt, cố xua đi ý tưởng vớ vẩn vừa hình thành trong đầu.
Thực ra, quan hệ của nàng với Tề Diệc Bắc cũng được tính là thân mật, nhưng lại không giống với tình cảm của người thân, bằng hữu, hay tình cảm nam nữ, đó là một loại cảm giác rất kỳ quái, có lẽ vì đã từng ở trong cơ thể của đối phương trong một thời gian dài nên giữa hai người họ có những thân cận không bình thường, nhìn thấy đối phương cứ như trông thấy chính mình vậy, thân mật với chính mình thì là loại cảm giác gì? Chắc là một loại tín nhiệm khó giải thích? Đứng trước mặt nhau tự nhiên ít nói làm nhiều, không cần nói cũng dễ dàng đoán ra ý của nhau. Cho nên, đây không phải là tình yêu nam nữ, vả lại hai người bọn họ cũng quen biết không lâu, chẳng lẽ đây là: “Người xa lạ quen thuộc?”
“Muốn điên rồi!” – Phó Du Nhiên dứt khoát buông câu cuối, rồi tự vùi mình vào trong chăn, cô không muốn nghĩ tới loại chuyện làm xao động tâm thần của cô nữa.
“Thái tử phi điện hạ?” – là Tiểu An Tử – “Thuốc của thái y đưa tới đã ninh xong rồi, thái y có dặn trước khi ăn sáng mời người dùng.”
“Thuốc?” – Phó Du Nhiên thò đầu ra – “Sao hôm qua ta không nghe nói còn có thuốc?”
Tiểu An Tử cười: “Đây là do thái tử điện hạ đặc biệt giao phó ạ, người nói thái y bốc một đơn thuốc bồi bổ khí lực để giúp thái tử phi mau chóng bình phục.”
“Thuốc… đắng lắm, ta không uống có được không?” Nói thì nói vậy thôi, chứ Phó Du Nhiên vẫn để yên cho Tiểu An Tử đỡ nàng ngồi dậy, nhìn bát thuốc đen ngòm nàng bỗng nhiên lại nhớ tới ánh mắt khi nãy của Tề Diệc Bắc, cũng tối đen như vậy.
Thấy Phó Du Nhiên vừa nhìn bát thuốc vừa ngẩn người, Tiểu An Tử nhẹ nhàng gọi: “Thái tử phi?”
Phó Du Nhiên phục hồi lại tinh thần, nàng thấy Tiểu An Tử đang nhìn mình đầy tò mò thì có chút bối rối, liền rũ mắt xuống, cố che dấu đi sự thiếu tự nhiên của mình, nàng đưa bát thuốc lên “sụt” một tiếng uống sạch, uống xong một lúc sau mới có phản ứng, mặt nàng nhăn lại, “Đắng!”
Nói không chừng bát thuốc này đã được Tề Diệc Bắc thêm dược liệu gì vào rồi, nếu không sao lại đắng như vậy? Còn nữa… Thuốc bổ tăng cường khí lực? Tề Diệc Bắc còn lo khí lực của nàng chưa đủ dùng hay sao?
“Thái tử… đang làm gì?” – Phó Du Nhiên giả bộ như đang tùy tiện hỏi, nàng cố áp chế sự rung động nơi đáy lòng, làm ra vẻ… Tề Diệc Bắc đã thay mình chuẩn bị thuốc bổ thì mình cũng nên hỏi thăm hắn một chút.
“Hình như người đến Thanh Nhã Viên ạ.”
Phó Du Nhiên ngạc nhiên, Thanh Nhã Viên? Đó chẳng phải là tiểu viện của Yến Bội Nhược sao? Ngây ngốc một hồi, Phó Du Nhiên mới thở ra một tiếng thật mạnh, thật dài. Nhìn xem, bên cạnh lão Tề lúc nào cũng có một đám mỹ nhân, Nguyệt Hoa dịu dàng, Phỉ Nhi hoạt bát, Tiết Huyên Trữ đoan trang, Yến Bội Nhược mỹ mạo vô song, còn nàng thì sao? Nếu muốn kể những ưu điểm như trên thì không có, nhiều lắm thì chỉ có thể nói là nàng hào phóng mà thôi, lúc nào cũng hào sảng đến trơ trẽn ở trước mặt Tề Diệc Bắc. Cho nên, chuyện tối hôm qua cũng chỉ là sự cố ngoài ý muốn mà thôi, quan hệ giữa nàng và Tề Diệc Bắc vẫn không có gì thay đổi.
“Thái tử phi làm sao vậy?”
“Không có gì.” – Phó Du Nhiên buồn bã ngả người nằm lại xuống giường, “May là như thế, không thì sau này biết sống chung thế nào?”
Tiểu An Tử còn đang không hiểu đã thấy Phó Du Nhiên khoát tay, “Ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
Tiểu An Tử ngơ ngơ ngác ngác đi ra ngoài, Phó Du Nhiên nằm một mình ở trong phòng một lúc lâu, trong lòng ngày càng dâng lên một loại cảm giác khó nói, rầu rĩ, hình như còn có đau khổ nữa.
“Ngủ đi! Ngủ đi!” – Phó Du Nhiên lớn tiếng ra lệnh cho chính mình.
Tiểu An Tử đang đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng hô của thái tử phi thì lấy làm kỳ quái, chẳng phải thái tử phi vừa ngủ dậy sao? Giờ lại muốn ngủ nữa à? Chuyện này… có nên báo cáo cho thái tử điện hạ biết không?
Phó Du Nhiên lăn lộn mãi mới ngủ được, đến lúc tỉnh lại thì mặt trời đã bắt đầu lặn xuống phía Tây, đầu óc nàng hỗn loạn. Tiểu An Tử đưa bữa tối vào phòng thì gặp Phó Du Nhiên vừa tỉnh dậy, hắn cười nói: “Thái tử phi thật dễ ngủ, người đã ngủ cả ngày rồi.”
“Đau đầu muốn chết.” – Phó Du Nhiên mệt mỏi, – “Giờ là canh mấy?”
Tiểu An Tử thông báo giờ giấc xong mới giật mình, nói: “Thái tử phi lại bị bệnh sao? Nô tài lập tức đi thông báo cho thái tử điện hạ.”
Nói xong hắn liền bước nhanh ra ngoài tìm người đi báo tin, Phó Du Nhiên định ngăn hắn lại nhưng lời nói đến miệng lại không bật ra được, để lão Tề đến đây cũng tốt, đi đi lại lại nhiều có lợi cho sức khỏe.
Một lúc sau, tiểu thái giám truyền tin đã trở lại nhưng không có Tề Diệc Bắc đi cùng, “Thái tử điện hạ đang nghe Yến lương đệ đánh đàn, sau khi khúc nhạc kết thúc người sẽ đến ạ.”
Nghe hồi báo xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Du Nhiên xuất hiện nét thất vọng, đồ mê sắc bỏ bạn! Không có chút nghĩa khí gì cả!
Nhìn gương mặt dần đen lại của Phó Du Nhiên, Tiểu An Tử dè dặt nói: “Thái tử phi, còn bữa tối…”
“Không ăn!”
“Còn thuốc…”
“Không uống! Cút!”
Mặt Tiểu An Tử trắng bệch, hắn quỳ rạp xuống đất, “Thái tử phi, có phải Tiểu An Tử lại làm sai điều gì không ạ?”
“Ngươi quản làm gì?” – Khẩu khí của Phó Du Nhiên vẫn không tốt.
Tiểu An Tử chiếp chiếp (giống tiếng gà con ấy ): “Thái tử phi, người đang… tức giận.”
“Đây là… ta còn chưa tỉnh ngủ, hiểu chưa.” – Phó Du Nhiên cũng phát hiện ra thái độ kỳ quái của mình, nàng nhanh chóng trấn áp nỗi phiền muộn khó hiểu đang nhộn nhạo ở trong lòng, rồi vẫy tay ý đuổi Tiểu An Tử ra ngoài, “Không có việc gì cả, ngươi ra ngoài đi tắt hết đèn đi, ta còn muốn ngủ.”
Lại ngủ nữa? Tiểu An Tử không khỏi âm thầm chẹp miệng, nhưng hắn cũng không dám nói gì, tự động đi thổi nến rồi lui ra cửa, trong phòng chỉ còn lại áng trăng chiếu lờ mờ.
Phó Du Nhiên ngắm mắt nằm trong phòng tối một lúc lâu nhưng làm thế nào vẫn không ngủ được. Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, nàng đã ngủ cả một ngày trời rồi thì làm sao còn thấy buồn ngủ được nữa? Mở to mắt nhìn đỉnh màn, trong đầu nàng đang vô cùng lộn xộn, lúc thì nàng nghĩ đến Tề Diệc Bắc, lúc lại nghĩ đến Lâm Hi Nguyệt, một hồi sau thì lại nghĩ tới Cốt ca, Sơn ca, và các huynh đệ trong Thần Phong trại…
Suy nghĩ miên man nửa ngày, thời gian giống như đứng lại, trôi qua thật chậm. Phó Du Nhiên cảm thấy hơi bực mình với loại cảm xúc kì lạ ở trong lòng, nàng từ từ ngồi dậy xoay thắt lưng sang bên trái, rồi lại sang bên phải, chà, xem ra ngủ nguyên một ngày thật là có lợi, thắt lưng không còn đau nhiều như hôm qua nữa.
Nhẹ nhàng xuống giường, Phó Du Nhiên đi đến ngồi yên lặng trước bản trang điểm, từ trong ngăn kéo nàng lôi ra một hộp nhỏ, chính là cái hộp nàng mang theo từ sơn trại, bên trong có một gói vải nhỏ màu hồng đang bọc lấy chiếc vòng Tử tinh. Hai kiện đồ vật này, một cái là di vật của cha nàng, cái kia là di vật của mẹ nàng, thực ra nàng cũng rất đáng thương… nàng chưa từng nhìn thấy mẹ, lúc tuổi còn nhỏ thì mất cả cha khiến nàng trở thành cô nhi, nhưng may mắn nàng chưa từng thấy cô đơn vì nàng còn có huynh đệ trong sơn trại, Phó Du Nhiên chợt nở nụ cười ấm áp, đem chiếc hộp thả vào trong ngăn kéo, lại lôi ra một cuốn sách nhỏ tinh xảo, nàng mở ra, bên trong tổng cộng có hai mươi ba (23) điều, xem ra phải cố gắng nhớ hết mới được.
Ngồi xem sách một lúc, Phó Du Nhiên bỗng thấy hối hận, tự trách mình sao ban ngày lại ngủ nhiều thế, để từ bây giờ đến đêm khỏi ngủ được nữa, cả đêm chẳng có việc gì làm, đến người nói chuyện cũng không có.
Nàng thong thả đứng dậy bước hai bước, thở một hơi chán nản, vừa định lên giường nằm tiếp thì ngoài cửa bỗng truyền đến giọng nói của Tề Diệc Bắc, “Còn sớm mà nàng ấy đã đi ngủ rồi?”
“Dạ!” – Đây là Tiểu An Tử.
Hỏng rồi, Phó Du Nhiên nhanh chóng nhảy cóc trở lại bên giường, vừa lướt đến thì phía sau đã vang lên một tiếng quát nhẹ: “Cô đang làm gì vậy?!”
Phó Du Nhiên chột dạ quay đầu lại, “Ta… trượt chân.”
“Một giây cũng không yên tĩnh được!” – Tề Diệc Bắc bình tĩnh đi vào bên trong, đỡ Phó Du Nhiên nằm xuống giường, rồi tự hắn cũng cởi áo khoác cùng giầy, lại nằm bên cạnh kéo Phó Du Nhiên vào trong lòng.
Bả vai của Phó Du Nhiên hơi rụt lại. Thật ra Tề Diệc Bắc xuất hiện làm cho nàng cảm thấy có chút vui mừng, tim cũng đập nhanh hơn, nhưng đợi nửa ngày vẫn không thấy Tề Diệc Bắc có hành động gì, Phó Du Nhiên thầm mắng mình thật vô sỉ. Nàng muốn hỏi hắn có phải vẫn còn đang tức giận hay không, nhưng lời đến miệng lại bật ra thành câu khác: “Huynh nghe xong khúc nhạc rồi à?”
Tề Diệc Bắc đang nhắm mắt, hắn “Ừ!” một tiếng lấy lệ, kiểu có cũng được mà không có cũng không sao, Phó Du Nhiên lại hỏi: “Nghe có hay không?”
Tề Diệc Bắc trầm mặc nửa ngày mới quăng ra một câu: “Rất hay.”
Cái kiểu đáp lời nửa sống nửa chết này làm cho Phó Du Nhiên cảm thấy rất khó chịu, hắn trưng ra thái độ này là để cho ai xem? Cho nàng xem à? Đồ không biết tốt xấu, muốn chết? Cơn tức đã dâng lên đến đỉnh đầu, nàng bắt đầu bùng nổ, đánh hắn một quyền. “Ngươi tức giận cái gì?”
Thình lình bị trúng một quyền, lại nghe thấy tiếng rống của Sư tử Hà Đông thuần chủng, cả người Tề Diệc Bắc hơi run vì đau, hắn mở mắt ra, nữ nhân này… không biết chữ dịu dàng viết như thế nào sao?
“Ta phải đánh chết ngươi!” – Phó Du Nhiên hừ giọng – “Để xem ngươi trụ được bao lâu?”
Tề Diệc Bắc yên lặng nhìn đôi mắt hơi ngấn lệ kia, bất đắc dĩ nói: “Yên tâm, chỉ có mấy ngày thôi, chờ cô bình phục hơn ta sẽ đi báo cáo kết quả với phụ hoàng.”
Phó Du Nhiên run run, “Ngươi quan tâm ta như vậy chỉ vì nguyên nhân này?”
“Cô cho là vì đâu?”
Phó Du Nhiên nhẹ nhàng thở ra, lại cười nói: “Sao không nói sớm, hại ta nghĩ huynh để ý đến ta, làm ta lo lắng suốt cả ngày hôm nay.”
Tề Diệc Bắc kinh ngạc, mặt hắn có chút khó coi, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Nha đầu kia nói cái gì? Hại nàng phải lo lắng? Bị hắn để ý là thống khổ lắm sao? Mà huống hồ chi, nếu hắn thực sự có ý đồ không trong sáng với nàng thì có gì không đúng? Đừng nói tới chuyện nàng là thái tử phi do hắn cưới hỏi đàng hoàng, mà cho dù là nữ nhân khác, chỉ cần dựa vào thân phận thái tử của hắn thì có ai muốn cự tuyệt?
“Ai để ý đến cô!” – Mặt Tề Diệc Bắc đen sạm.
“Vậy tại sao huynh lại hôn ta?”
Tề Diệc Bắc cảm thấy rất hối hận, có trời mới biết tại sao hắn lại không nhịn được mà đi hôn nàng, sự thật đã chứng minh Phó Du Nhiên không phải là một nữ nhân, có nữ nhân nào lại nói ra những lời này không? Có lẽ nên tìm đại cho nàng một nam nhân khác để đổi thân thể thì hơn.
“Huynh đừng sợ hãi.” – Sau khi đã đá đi gánh nặng trong lòng, Phó Du Nhiên cảm thấy rất vui vẻ, “Nam nhân nhất thời xúc động cũng là chuyện… bình thường.”
Hai mắt của Tề Diệc Bắc híp lại, “Chuyện bình thường? Chẳng lẽ cô thường xuyên…”
“Đừng có nói bậy bạ!” – Phó Du Nhiên đanh mặt – “Ta coi huynh là hảo huynh đệ nên mới không so đo với huynh. Nếu không thì cả đời này huynh cũng đừng mong được bình an.”
Nàng là do chính mình cưới về, thế mà chỉ hôn một cái đã bị dọa nạt đến mức này, Tề Diệc Bắc vừa tức vừa giận. Không hiểu lúc trước là hắn thật sự muốn nàng, hay giống như nàng nói chỉ là xúc động nhất thời mà thôi, tốt nhất mình không nên làm cho nàng tức chết. Tề Diệc Bắc quyết định tạm thời tránh đề tài này, “Nếu cô thực sự xem ta là huynh đệ thì buổi tối nên yên phận một chút.” – Nói xong hắn kéo vạt áo, trước ngực lộ ra chứng cớ xác thực, là một vết bần tím – “Đến nằm mơ cũng chỉ toàn mơ thấy chuyện đánh người.”
Phó Du Nhiên ho khụ khụ, cười khan: “Hôm nay ta sẽ… chú ý hơn, sẽ không ngủ xấu như vậy nữa, ha ha ha ha…”
Lời nói này của nàng chẳng được Tề Diệc Bắc tin tưởng, hắn vẫn chuẩn bị tốt công tác phòng thủ, nhưng vốn chẳng có ai khống chế được cơn buồn ngủ của mình cả. Thật bất ngờ là, cả tối Phó Du Nhiên ngủ rất yên, không giống như ngày thường nàng vẫn hay vung tay vung chân lên đấm đá loạn xạ, đêm nay nàng rất ít xoay người, chỉ thỉnh thoảng điều chỉnh tư thế một chút thôi.
Tề Diệc Bắc từ đằng sau ôm lấy Phó Du Nhiên, hít ngửi mùi hương ngọt ngào trên người nàng, không hiểu tại sao ở đáy lòng hắn lại như đang có một bộ móng vuốt nhỏ cào cào, hắn vội vàng cảnh cáo chính mình: “Người ở trong lòng không phải là nữ nhân!” x n lần. Thế này mới nhịn xuống được, tránh lại phạm phải sai lầm do xúc động nhất thời. Hắn hưởng thụ sự thanh tĩnh hiếm có này, rồi dần dần đi vào mộng cảnh.
Cực Phẩm Thái Tử Phi Cực Phẩm Thái Tử Phi - Viên Bất Phá