Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Tác giả: Na Thì Yên Hoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 171
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 263 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:34:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 166: Chương 166
ãi cho đến lúc xuống xe, Diệp Hiểu Hạ vẫn còn nhìn thấy Trầm Hoan rung đùi đắc ý, miệng không khỏi nói thầm: "Điên rồi, nhất định là anh chơi trò chơi chơi đến điên rồi, anh có biết bây giờ viện trưởng có thái độ gì không, anh cư nhiên dám nhận điện thoại của bà, anh cư nhiên dám cúp điện thoại của bà..."
Trầm Hoan lại đặt tay lên bờ vai cô: "Hiểu Hạ, không có gì, nói xong tự nhiên phải gác điện thoại."
"Trời ạ, nhất định anh không biết đến cùng anh đã làm cái gì." Diệp Hiểu Hạ che hai gò má của mình thở dài một hơi, khủng bố như là gặp quỷ vậy: "Anh căn bản không biết viện trưởng đáng sợ thế nào."
"Yên tâm, bà ấy sẽ không ăn người."
"Là sẽ không ăn người." Đối với điểm này Diệp Hiểu Hạ gật gật đầu, nhưng biểu cảm kinh hoảng trên mặt một chút cũng không biến mất, cô thở dài: "Anh vẫn là trở về nhanh chút đi, dù sao viện trưởng sẽ không làm gì anh, nhưng nếu là anh thì khó mà nói..."
Giọng Trầm Hoan hơi hơi trầm xuống một chút, anh gắt gao cầm tay Diệp Hiểu Hạ: "Vấn đề này không cần tiếp tục rối rắm, anh nói rồi, anh sẽ không để một mình em đi đối mặt."
"Trầm Hoan..."
"Anh muốn cưới em, chuyện này vốn dĩ nên do anh đối mặt, huống chi, anh không thể để em đối mặt với nguy hiểm."
Diệp Hiểu Hạ dở khóc dở cười: "Hẳn là không có nguy hiểm gì, anh không cần nói viện trưởng giống đầu đạn hạt nhân vậy."
Trầm Hoan không kịp trả lời, điện thoại của anh lại vang lên, anh lấy điện thoại ra, cau mày nhìn số hiện lên, dáng vẻ thật không thoải mái. Do dự một hồi lâu anh mới nhận điện thoại. Điện thoại là Tần Mục Ca gọi đến, cũng không biết ở bên kia nói gì, Trầm Hoan chỉ dùng "Dạ", "Không", "Không được" mấy từ đơn giản trả lời ông, cuối cùng cúp máy như vậy.
Diệp Hiểu Hạ nháy mắt nhìn biểu cảm trên khuôn mặt nhìn không ra cái gì của Trầm Hoan: "Sư phụ của anh nói gì?"
" Người lớn tuổi sẽ làm chút chuyện nhàm chán, không quản ông ấy." Trầm Hoan lại cong khóe miệng, không khách khí đánh giá nội dung điện thoại Tần Mục Ca.
Diệp Hiểu Hạ cũng không tiếp tục hỏi nữa, bởi vì cô đã thấy Thư Tiểu Mãn đứng ở ngoài cô nhi viện nghển cổ nhìn cô, biểu cảm kia vô cùng mỏi mắt chờ mong. Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ cảm thấy da đầu mình tê rần. Trầm Hoan gắt gao nắm tay Diệp Hiểu Hạ, truyền lực lượng và ấm áp của mình cho cô, hi vọng cô có thể thư hoãn cảm xúc. Diệp Hiểu Hạ ngẩng đầu, nhìn anh lộ ra một tươi cười cảm kích, sau đó hít một hơi thật sâu, đi đến chỗ Thư Tiểu Mãn.
Cuối cùng Thư Tiểu Mãn thấy Diệp Hiểu Hạ và Trầm Hoan đi tới chỗ mình, cô nhìn hai người phất phất tay, sau đó một đường chạy chậm chạy đến trước mặt hai người, dùng một vẻ mặt bất an thở dài: "Chị Hiểu Hạ, chị cần phải cẩn thận." Sau đó cô lại nhìn Trầm Hoan, vẻ mặt bi ai: "Anh rể, anh phải bảo trọng, cũng không thể lừng lẫy..."
Diệp Hiểu Hạ đối với an ủi đau không đau ngứa không ngứa này của Thư Tiểu Mãn, nghiến răng nghiến lợi: "Thư Tiểu Mãn, nếu không phải em mồm rộng, giờ chị cần phải cẩn thận bảo trọng sao?"
Thư Tiểu Mãn lại thở dài: "Chị Hiểu Hạ, lần này đúng là không phải em
Cực Hạn Cực Hạn - Na Thì Yên Hoa