For friends... do but look upon good Books: they are true friends, that will neither flatter nor dissemble.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Na Thì Yên Hoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 171
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 263 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:34:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 163: Chương 163
oại chuyện này ngay từ đầu đã định là đau khổ. Nhưng con phải biết rằng, chút đau khổ lúc này so với đau đớn cả đời không yên ổn của con sau này căn bản không là gì." Viện trưởng Vương hít một hơi thật sâu: "Hiểu Hạ, người trên con đường này đều sống những ngày vết đao liếm huyết, dù tính cậu ta yêu con, dù cậu ta muốn cho con cuộc sống yên ổn, nhưng hoàn cảnh sẽ không tha cho cậu ta, cũng không thể thả con."
Diệp Hiểu Hạ biết những điều viện trưởng Vương nói đều là thật, nhưng, cô lại bằng lòng tin tưởng Trầm Hoan, tin tưởng anh sẽ rời khỏi cuộc sống đó, tin tưởng anh sẽ cho mình một mái nhà yên ổn. Nhưng bây giờ cô không thể nói những lời này cho viện trưởng Vương, bởi vì mặc dù nói, đoán chừng viện trưởng Vương cũng không tin, sẽ nghĩ rằng cô chỉ giải vây cho Trầm Hoan. Thực ra, dựa theo tâm trạng Diệp Hiểu Hạ, mặc dù cả đời Trầm Hoan sẽ sống cuộc sống như vậy. Cô cũng không thể gạt bỏ, đời người vốn ngắn ngủi, có thể yêu người hiểu mình như thế một hồi, đi cùng một đoạn đường, còn có điều gì chưa thỏa mãn?
Vì thế, cô nhợt nhạt cười, không đáp lời.
Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng reo hò và vỗ tay, rất là náo nhiệt. Viện trưởng Vương ngẩng đầu lên, hơi không rõ nhìn ra bên ngoài: " Là thế nào? Sao lại náo nhiệt như vậy?" Nói xong đứng dậy đi ra ngoài. Diệp Hiểu Hạ cũng đi ra ngoài theo.
Chỉ thấy trong sân không biết lúc nào đã tụ tập tất cả đứa nhỏ của cô nhi viện, vây quanh nhìn người ở giữa. Mà ở chính giữa không phải ai khác, là Trầm Hoan và Tần Mục Ca, bọn họ đứng giằng co. Tần Mục Ca là tư thế tiến công, mà Trầm Hoan cũng là tư thế phòng thủ, mà tiếng reo hò vừa mới phát ra có thể là do hai người giao thủ.
Viện trưởng Vương ngây người nhìn Tần Mục Ca, ở trên mặt của ông tỏa ra ánh sáng tự tin, ánh sáng này trong trí nhớ của bà rõ ràng như vậy, lại mơ hồ như vậy, phảng phất rất nhiều năm trước, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, ông cũng tỏa ra ánh sáng làm cho người ta không thể dời mắt như vậy.
Tuy rằng tuổi Tần Mục Ca qua nửa trăm [hơn 50], nhưng động tác vẫn linh hoạt như cũ, chỉ là ánh mắt hơi hơi chợt lóe, ông như chim ưng công kích Trầm Hoan. Diệp Hiểu Hạ bị thế công sắc bén kia làm sợ tới mức hít một ngụm khí lạnh, bưng kín miệng, lại thấy Trầm Hoan thoải mái đỡ công kích của Tần Mục Ca.
"Con thật sự muốn rời khỏi con đường này?" Tần Mục Ca nhìn kia gương mặt đẹp mắt cơ hồ làm cho người ta không thể dời mắt kia, nghiêm cẩn hỏi.
"Phải."
"Thầy chưa từng gặp qua ai thích hợp oai phong một cõi trên con đường này như con, nếu con không đi, vị trí long đầu là của con." Ánh mắt Tần Mục Ca hơi hơi trầm xuống, chiêu thức của ông bị Trầm Hoan đỡ, nhưng là hai tay lại chậm rãi dùng sức, không nhìn đón đỡ của anh vào mắt.
"Thích hợp, không có nghĩa là con muốn." Trầm Hoan lắc đầu.
"Con chưa có được, sao con biết đó không phải con muốn." Tần Mục Ca nhíu nhíu mày.
"Mỗi một bước con đi đều nghĩ, con biết con muốn gì không cần gì." Trầm Hoan cũng dùng gắng sức, ngăn trở công kích của Tần Mục Ca.
" Phụ nữ đều thích đứng đàn ông đứng trên đỉnh."
Bỗng nhiên Trầm Hoan nở nụ cười. Đối với Tần Mục Ca mà nói, hai mươi mấy năm qua,
Cực Hạn Cực Hạn - Na Thì Yên Hoa