You are a child of the sun, you come from the sun, and that is something true with the Earth also... your relationship with the Earth is so deep, and the Earth is in you and this is something not very difficult, much less difficult then philosophy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Na Thì Yên Hoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 171
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 263 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:34:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 153: Ngươi Lại Như Thế Nào
ang Chẩm Lưu là người đàn ông lớn lên vô cùng anh tuấn, đi đến đâu cũng được phụ nữ ưu ái. Anh vừa mới rời khỏi, thì thấy ánh mắt ba người phụ nữ đối diện ức chế không được biến thành hình trái tim, liên tục hỏi về người này.
"Hiểu Hạ Hiểu Hạ, bạn quá không có nghĩa khí, cư nhiên tư tàng cực phẩm người đàn ông như vậy, dù tính là bạn trai bạn, bạn cũng phải giới thiệu cho bọn mình biết một chút chứ! Chẳng lẽ bạn sợ bọn cướp anh ta đi sao?" Tiêu Tiêu vẻ mặt háo sắc nói: "Oa, người này thực suất, mình luôn luôn cho rằng trừ bỏ số ít minh tinh, không có người có thể lớn lên đẹp trai như thế!"
Phỉ nhi và tiểu Đào cũng một bộ háo sắc phụ họa Tiêu Tiêu mà nói, trên mặt lộ ra hiệu quả và lợi ích mê huyễn, Diệp Hiểu Hạ nhìn mà mắt trợn trắng.
"Đây không phải bạn trai mình." Cô nghiêm túc nói rõ, bạn trai cô chỉ có một người... Chỉ là, chỉ là tạm thời người kia không ở bên cạnh cô.
"Vậy bạn nhanh giới thiệu cho mình và Phỉ nhi đi, dù sao tiểu Đào có vị hôn phu, không cần phải xen vào bạn ấy!" Tiêu Tiêu lập tức qua cầu rút ván bỏ rơi tiểu Đào, tựa hồ hoàn toàn quên hôm nay tới nơi này làm gì.
" Bạn trực tiếp giới thiệu cho mình đi, Tiêu Tiêu vốn nhiều bạn trai, bạn xem hiện tại mình cả mối tình đầu cũng không có, Hiểu Hạ mặc kệ Tiêu Tiêu đi." Phỉ nhi đi theo ồn ào cười to.
Tiểu Đào cũng hàm chứa cười: "Vẫn là để lại cho mình đi, vạn nhất mình kết hôn không thành, có thể an ủi vết thương thất tình của mình một chút, các bạn đừng đoạt với mình."
Ba người vừa cười vừa nháo, không khí nặng nề vừa rồi, như Tang Chẩm Lưu đến phù dung sớm nở tối tàn mà biến mất. Diệp Hiểu Hạ nhìn các cô điên cuồng, cười đến ngã trái ngã phải.
Không lâu sau dưới nghiêm hình bức cung của ba người, cô khai tên tuổi nghề nghiệp Tang Chẩm Lưu ra.
Tiêu Tiêu nói, phụ nữ tồn tại vì thưởng thức mĩ nam. Những lời này thật sự làm mọi người tán thành trước nay chưa có, vì chúc mừng tán thành như vậy, vài người ăn cơm xong, vậy mà lại vọt tới KTV lớn nhất thành phố rống ca. Đương nhiên ra tiền là vị hôn phu không biết chết ở chỗ nào của tiểu Đào—— thẻ tín dụng.
Vốn uống không ít rượu đế, mấy người lại bắt đầu rống ca, rống một đám miệng khô lưỡi khô, một cốc một cốc đổ bia vào bụng. Uống nhiều bia, khó tránh khỏi muốn đi đi toilet, vài người là thay nhau chạy toilet.
Phỉ nhi cố tình đi ra ngoài, lại tinh thần chấn hưng trở lại. Cô vừa vào ghế lô lập tức vọt tới trước mặt ba người hưng phấn không thôi: "Hôm nay thật sự là vận cứt chó! Cư nhiên có thể làm mình thấy nhiều mĩ nam như vậy!"
Vừa nghe chữ mĩ nam, ba người kia cũng không đoạt microphoọa, tiến đến cùng nhau líu ríu thảo luận.
"Vừa rồi mình đi toilet xong, lúc về, bỗng nhiên một hơi thở mĩ nam làm mình lập tức thanh tỉnh lại!" Hai mắt Phỉ nhi mở thật to, cả người hưng phấn giống như uống máu gà.
" Bạn cho bạn là GPS sao, rong biển tìm hàng..."
"Thật sự thật sự, mình cảm giác được một cỗ hơi thở mĩ nam truyền tới từ bên tay trái của mình! Lập tức chấn hưng tinh thần, theo cảm giác nhìn lại, vừa vặn thấy, có người phục vụ đi ra từ một phòng bao, sau đó..." Phỉ nhi nói đến chỗ này kích động há mồm thở dốc, làm tim ba người nhắc lên.
Tiêu Tiêu và tiểu Đào lập tức lôi kéo tay cô lớn tiếng nói: "Sau đó cái gì sau đó cái gì, đừng thở lớn như vậy!"
" Mình thấy một cực phẩm mĩ nam! Cực phẩm! Cực phẩm!!" Phỉ nhi dùng liền ba từ cực phẩm, thuận tiện lau miệng một chút, như chảy đã nước miếng ra vậy.
Diệp Hiểu Hạ lại buồn cười: " Cực phẩm như vậy bạn làm chi không trực tiếp đi lên mời anh ta làm bạn trai bạn?"
Phỉ nhi xem thường, một bộ khinh thường Diệp Hiểu Hạ: "Hiểu Hạ, có những thứ thường thức, mĩ nam chỉ có thể xem, không thể đặt trong nhà. Cái loại này là tai họa, chúng ta chỉ nhìn xem, đơn thuần thưởng thức, tối có YY 419một chút, cũng không nghĩ khác."
Lời của cô lập tức khiến cho Tiêu Tiêu và tiểu Đào nghiêm trọng đồng ý, ba người cùng nhau dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Diệp Hiểu Hạ, cuối cùng khiến cho Diệp Hiểu Hạ đành đồng ý luận điệu ba người.
"Đi, chúng ta đi vây xem mĩ nam." Tiêu Tiêu luôn luôn là kẻ không sợ trời không sợ đất, cô vừa nghe có mĩ nam lập tức đề xuất muốn đi vây xem. Hai người khác mãnh liệt đồng ý, chỉ có Diệp Hiểu Hạ cảm thấy không thỏa đáng: " Mình nói có thể không như vậy hay không, vạn nhất bị nhìn thấu không phải thật dọa người sao?"
"Sợ gì, anh ta lại không biết chúng ta, chúng ta chỉ nhìn xem, xem một chút sẽ mang thai hả!" Phỉ nhi không quản Diệp Hiểu Hạ phản đối, nắm tay Diệp Hiểu Hạ kéo cô cùng hai người khác lao tới phòng kia, giả bộ nhân khuông cẩu dạng, phóng đi phòng cô nói có cực phẩm mĩ nam.
Không đợi đi chỗ, thì thấy cửa phòng bao kia mở ra, mười mấy người đàn ông nối đuôi nhau mà ra, bên người mỗi người có một cô gái xinh đẹp. Nhưng theo trang phục và động tác bọn họ, đi ở phía trước hình như là cấp dưới, đại lão bản là một người đàn ông trung niên vừa mới đi ra.
Tiểu Đào híp mắt xem, sau đó oán giận: "Phỉ nhi thẩm mỹ bạn vặn vẹo rồi, nào có mĩ nam!"
Diệp Hiểu Hạ lại đứng lặng nơi đó, cô cảm thấy người đàn ông trung niên kia nhìn hơi quen mắt, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra là ai, chỉ thấy ông ta vừa đi, vừa quay đầu nói cái gì với người vẫn còn trong phòng.
Ngay lúc tiểu Đào oán giận, từ trong phòng lại đi ra một người tuổi còn trẻ, Phỉ nhi hưng phấn ánh mắt tỏa sáng, quát to một tiếng: "Chính là người đóa! Xem đi! Mình nói tuyệt đối là cực phẩm!"
Ánh mắt Tiêu Tiêu và tiểu Đào đều thẳng, gật gật đầu: "Quả nhiên là cực phẩm!"
Mỗi một tiếng này đều rất lớn, lớn đến làm mấy người kia quay đầu lại nhìn qua bên này.
Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy dưới chân mình bỗng nhiên mọc rễ, trái tim cô tưởng chừng đã ngừng lại, thậm chí cả sức hô hấp cũng mất đi rồi, chuyện duy nhất có thể làm chỉ là đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn bóng dáng quen thuộc lại xa lạ cách đó không xa.
Người đàn ông trung niên thấy là mấy cô gái trẻ, cũng thoải mái, hình như ông ta đã quen mang theo người trẻ tuổi đi ra ngoài sẽ có tình huống như vậy, ông ta cười nói: "Nhìn xem, lại trêu chọc cô gái nhỏ, nếu không là cậu cũng mang một người theo, mỗi lần cậu đều một mình, làm tôi thật mất mặt."
Người trẻ tuổi lại không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó. Ánh mắt của anh gắt gao, gắt gao nhìn cô gái cách mình chỉ mấy thước kia. Bỗng nhiên anh cảm thấy ngực trái mình có chỗ đau đớn như bị xé rách. Anh cho rằng mình có thể không cần, anh cho rằng mình có thể nhẫn nại được, nhưng khi anh thấy cô, anh mới cảm thấy thực ra mình là một kẻ lừa đảo một chút cũng không cao minh, không lừa gạt được mình một chút nào.
"Trầm Hoan, đi thôi." Cô gái xinh đẹp bên người người đàn ông trung niên lắc mông làm nũng, ông cười cười, quay đầu nhìn về phía Trầm Hoan, nói.
Trầm Hoan lại đứng ở nơi đó như không nghe thấy, tất cả sức lực của anh đều tập trung trên dung nhan trầm tĩnh của Diệp Hiểu Hạ. Không nhìn như vậy làm người đàn ông trung niên hơi kinh ngạc, ông nhìn theo ánh mắt Trầm Hoan, nhìn bốn cô gái đứng ở nơi đó, thật sự không biết có gì hay mà nhìn.
Vì thế ông còn nói: "Đi thôi, Trầm Hoan."
Trầm Hoan giật giật cổ họng, lý trí của anh nói cho mình, hiện tại hẳn là đi, không thể mang đến bất kì phiền toái nào cho Diệp Hiểu Hạ, nhưng, thân thể anh lại giống như không còn là của mình, muốn cử động cũng không cử động động.
"Này, mỹ nam này đang nhìn ai trong chúng ta nhỉ?" Phỉ nhi bởi vì Trầm Hoan luôn luôn nhìn bên này, hơi ngượng ngùng, lấy tay khuỷu tay đụng đụng Tiêu Tiêu bên người một chút.
"Làm sao mình biết." Tiêu Tiêu lo lắng không đủ: "Người này đẹp mắt thì đẹp mắt, nhưng ánh mắt có phải quá lãnh huyết không?"
"Đúng vậy đúng vậy, ở cùng người như vậy có phải ngày nào đó sẽ bị giết không?" Tiểu Đào cũng thấp giọng nói thầm, rụt cổ.
Diệp Hiểu Hạ chỉ nhìn Trầm Hoan, cả đầu chỉ có một suy nghĩ. Anh lại muốn đi, anh sắp lại biến mất, cô không thể cho anh đi, lần này nhất định không thể cho anh đi!
Vừa nghĩ như vậy, bước chân cô đã bắt đầu chuyển động. Bởi vì uống không ít bia, cô đi lại hơi tập tễnh, nhưng không chậm chút nào, vài bước đã đến trước mặt Trầm Hoan.
Trước khi đi đến trước mặt Trầm Hoan, Diệp Hiểu Hạ luôn luôn nghĩ, nếu cô gặp lại Trầm Hoan, cô nên nói cái gì với anh. Thực ra cô nghĩ rất nhiều rất nhiều cảnh tượng, nghĩ tới rất nhiều rất nhiều đáp án, nhưng thật là kỳ lạ, hiện tại, khi cô gặp Trầm Hoan, nhưng đáp án này vậy mà đã quên hết.
Lúc cô đi đến trước mặt Trầm Hoan, thậm chí cô không thể khống chế động tác của mình, giương tay tát anh một cái. KTV tiếng động lớn như tĩnh lặng lại trong một khắc này, tất cả mọi người không phản ứng lại là chuyện gì xảy ra, chỉ có Trầm Hoan vẫn yên tĩnh đứng đó, cả sắc mặt cũng không thay đổi.
Vài giây sau, tất cả thủ hạ vây quanh lại, muốn thu thập Diệp Hiểu Hạ, người đàn ông trung niên im lặng vẫy vẫy tay, cho bọn họ đi qua một bên, mình thì nheo mắt lại có hứng thú nhìn hai người trước mặt.
Tiêu Tiêu, tiểu Đào, Phỉ nhi, cơ hồ bị dọa choáng váng, nửa ngày mới phản ứng lại, lập tức vọt tới trước mặt vài người, vừa kéo Diệp Hiểu Hạ, vừa cúi đầu xin lỗi: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, cô ấy uống nhiều quá, thực xin lỗi a, thật sự xin lỗi!"
Diệp Hiểu Hạ bị mấy người kéo về phòng, nhưng là con ngươi hắc bạch phân minh vẫn lẳng lặng dừng trên mặt Trầm Hoan, ánh mắt lạnh lùng. Bỗng nhiên cô mở miệng, lẳng lặng nói: "Nếu tôi nói không đồng ý, anh lại như thế nào?"
"Hiểu Hạ, bạn nói ít vài câu, nhanh chút, bên trong còn có mâm trái cây, nhanh ăn hoa quả, tỉnh tỉnh rượu!" Tiêu Tiêu bị mười mấy người đàn ông này làm sợ tới mức lui về sau phát run, cô khi nào thì gặp qua chuyện như vậy? Nhìn nhìn lại phục vụ trên hành lang, một đám sắc mặt cũng không tốt, cô lại càng phát không tiền đồ. Phỉ nhi và tiểu Đào cũng không tốt hơn là bao, một bên nhìn người đàn ông trung niên và Trầm Hoan cười làm lành, một bên muốn khiêng Diệp Hiểu Hạ lên về phòng.
Trầm Hoan nhìn Diệp Hiểu Hạ bị người dây dưa kéo muốn dẫn đi, bàn tay anh gắt gao nắm thành nắm tay, thẳng đến gân xanh lộ ra.
Bên tai anh chỉ có mấy chữ kia, nếu tôi không đồng ý, nếu tôi không đồng ý, nếu tôi không đồng ý...
Một loại đau đớn không thể ức chế trào ra trong thân thể anh, đó là một loại đau đớn như muốn xé nát cả người anh.
Cực Hạn Cực Hạn - Na Thì Yên Hoa