Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoa Thanh Thần
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Phan Lưu Ly
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Trần Thanh Sơn
Số chương: 55
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1982 / 16
Cập nhật: 2015-11-28 04:36:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
uốt đường đi, Hàn Tú đắn đo mãi về việc có nên báo cảnh sát hay không. Nhưng cứ nghĩ tới cô giáo Đỗ thì cô lại chùn bước. Cô không ngừng nhắc đi nhắc lại với mình rằng bốn chữ đơn giản đó hoàn toàn chi mang ý uy hiếp, nếu không làm theo lời anh, cô nhất định sẽ phải trả giá. Nghĩ vậy, cô bèn coi như lúc này, mình dang bị "thánh mẫu" nhập thân, thấy anh đáng thương nên mới đại phát từ bi mà giúp anh mua chiếc quần sịp. Các cụ chả bảo "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp" còn gì! Món nợ này cô sẽ ghi lại cẩn thận, đợi liên hệ được với cô giáo Đỗ rồi cô sẽ từ từ tính sổ với anh ta.
Hàn Tú vừa vào siêu thị đã đi thẳng tới khu vực bán quần áo. Tay cô lướt qua một loạt áo phông và quần bò treo trên giá, không ngừng lật xem giá bán.
Khiếp! Định cắt cổ người ta hay sao? Chiếc áo phông loạỉ bình thường giá bảy mươi chín Nhân dân tệ, cái quần soóc ngắn cũng mất tám mươi chín tệ, loại tốt hơn chút thì những một trăm năm mươi tệ, cộng thêm quần sịp nữa, cô chắc chắn phải chi mất mấy trăm tệ rồi. Có nhầm khống chứ? Từ lúc nào siêu thị bán loại hàng vẫn bày ở đầu đường xó chợ này đắt đến vậy?
Mắt Hàn Tú bỗng sáng lên khi nhìn thấy một quầy hàng ở ngay gần đấy có mấy bà cô đang ngắm nghía những chiếc quần đùi bãi biển xanh, đỏ, tím, vàng. Cô nhìn vào tấm biển khuyến mại: "Áo phông 20 tệ/chiếc, quần đùi bãi biển 10 tệ/chiếc", lập tức bỏ mớ hàng "cao cấp" trong tay xuống và tiến thẳng tới quầy giảm giá.
Cô lục tìm trong đống hàng khổng lồ đó được một chiếc áo phông và một chiếc quần đùi bãi biển màu xanh lá cây. Xanh, xanh, xanh, tất cả dều là màu xanh lá cây, cô có nên mua thêm một chiếc mũ cũng màu ấy nữa không nhỉ? Màu xanh lá cây là thích hợp với anh ta nhất [1]. Đường Trạch Tề phải nếm thử cảm giác bị người khác cắm sừng thì mới thấu hiểu được nỗi thống khổ của cô trước đây.
Cô còn mua cho anh một ít đồ tắm rửa vệ sinh rẻ tiền và thức ăn vặt cho mình rồi mới xách túi to túi nhỏ về nhà.
Khi về đến nhà, Hàn Tú thấy Tiểu Thất cuối cùng cũng đã chịu thay đổi vị trí, anh đang nằm trên chiếc ghế sô pha, mắt nhắm nghiền, lông mày vẫn nhíu chặt, trên má xuất hiện một vết đỏ kì lạ.
Cô lặng lẽ bước tới gần rồi nhẹ nhàng gọi: "Này!" Anh từ từ mở mắt, đôi mắt đẹp không còn vẻ tinh tường như lúc nãy mà thay vào đó là sự mơ hồ không thể lý giải.
"Tôi đã mua quần áo về rồi". Nói xong, cô liền vứt túi đựng quần áo qua phía anh.
Tiểu Thất bắt lấy cái túi, thần trí xem chừng đã tỉnh táo hơn đôi chút, rồi đứng dậy, đi vào phòng tắm. Anh loay hoay trong đó một lúc lâu, cuối cùng cũng thay chiếc quần sịp và bước ra, cau mày trả lại chiếc áo phông và quần đùi cho Hàn Tú.
Những người bình thường đều biết một điều là tắm xong thì phải mặc quần áo tử tế rồi hẵng ra ngoài, trừ phi là người một nhà hoặc những người yêu đương thắm thiết thì mới mặc mỗi chiếc quần sịp lượn qua lượn lại như thế. Còn Tiểu Thất thì... Nếu anh vẫn mặc chiếc quần sịp hình tứ giác bị dính đôi chút vệt máu như lúc nãy thì cô cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, vì như thế sẽ không khiến người khác phải nhìn chằm chằm rồi suy nghĩ lung tung. Còn đằng này, trớ trêu thay, bây giờ, thứ anh đang mặc lại là cái mà Hàn Tú vớ bừa trong đống đồ nam khổng lồ, còn chẳng kịp bóc bao bì xem bên trong thế nào. Đó là một chiếc quần bó sát, cạp trễ. Nó nằm chễm chệ trên chiếc mông trắng trẻo gợi cảm của anh, trước lồi sau cong, khiến cho nét quyến rũ đặc trưng của người đàn ông càng lộ ra rõ ràng hơn.
Nói Hàn Tú chưa bao giờ nhìn thấy thân thể đàn ông là dối trá. Dù cô thực sự chưa có cơ hội nhìn ngắm người thật thì chí ít cô đã từng xem không ít những hình ảnh đó trên phim ảnh, từ da trắng, da đen cho tới da vàng, phải nói là nhiều vô kể. Nhưng lúc này, khi đã dược "tận mục sở thị" bộ dạng khiêu khích của người đã suýt giết chết mình cách đây một tiếng, đột nhiên Hàn Tú cảm thấy ớn lạnh đến tận xương tuỷ.
Cô quay ngay người lại, vừa ngượng ngùng vừa tức giận nói: "Đường Trạch Tề! Anh đúng là đồ biến thái! Không phải tôi đã mua cho anh cả áo phông và quần đùi đấy à? Tại sao anh không mặc vào chứ? Anh bị chập dây thần kinh nào rồi hà?
Tiểu Thất lại càng nhíu chặt lông mày hơn, cơn sốt khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ khẽ rên lên một tiếng rồi trả lời một cách lạnh nhạt: "Hai thứ ấy tạm thời tôi chưa cần dùng tới. Còn nữa, tại sao chiếc quần sịp này lại tiết kiệm vải đến thế chứ?"
"Này, Đường Trạch Tề, đã đành là tôi thu nhận anh về đây, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi cho phép anh tự do ăn mặc thiếu vải rồi đi lông nhông trong nhà mà giở trò lưu manh đâu nhé! Như thế nào là áo phông và quần đùi tạm thời không dùng đến? Làm gì có ai dở hơi đến mức mặc quần sịp rồi đi qua đi lại lung tung hay không? Từ khi nào anh học được cái thói giả vờ đứng đắn mà chê bai quần sịp ít vải thế? Tôi đâu phải nhà sản xuất quần sịp! Có quỷ mới biết tại sao tôi lại hồ đồ vớ phải chiếc quần sịp này cho anh. Nếu anh muốn làm mấy trò mèo thì phiền anh cút ra ngoài cho tôi!". Hàn Tú phẫn uất quay về phía anh hét lớn.
Tiểu Thất cau mày nhăn nhó, nhìn Hàn Tú đầy nghi hoặc rồi lẩm bẩm hai chữ "lưu manh", sau đó nghiêm túc trả lời cô: "Trước đây, chỉ có lúc đi bộ và vận động ngoài ban công, tôi mới mặc áo khoác ngoài, còn trong phòng, tôi luôn mặc như vậy, mọi người đều mặc như tôi, chẳng có gì là không đúng cả."
Nghe xong câu nói ấy, máu ở toàn thân Hàn Tú lại bắt đầu dồn hết lên não, nếu vì không chịu nổi mà phun ra ngoài thì nhất định dòng huyết ấy sẽ phải bắn xa tới sáu thước.
"Trước đây luôn mặc như vậy"? Trong phòng chỉ mặc mỗi chiếc quần sịp, phải chăng để cởi ra cho dễ khi làm "chuyện ấy" với phụ nữ? Lại còn "mọi người đều mặc như tôi" nữa chứ! Tên đàn ông đáng chết này, lúc nãy, cô còn tưởng hắn đã thay tâm đổi tính, trở nên thuần khiết vô ngần, ai dè..., đúng là "miệng chó không mọc được ngà voi"! Tại sao anh ta đến chết cũng không gột bỏ được cái tính xấu đó? Sang Mỹ rồi, có vẻ như hắn càng ngày càng lợi hại, càng ngày càng dâm đãng!
"Đường Trạch Tề, thích "khoe của" là việc của anh, nhưng đây là nhà tôi chứ không phải nhà anh. Tôi không nằm trong đàn "oanh oanh yến yến" kia của anh, chỉ thích suốt ngày nhìn anh "khoe của" một cách sỗ sàng như thế! Bây giờ, tôi trịnh trọng tuyên bố, nếu anh vẫn có ý đồ ăn mặc như vậy để giở trò lưu manh trong nhà tôi thì tôi sẽ dùng chổi "quét" anh ra ngoài đấy!". Hoàn toàn quên mất sự nguy hiểm của người đàn ông trước mặt, Hàn Tú nói càng lúc càng lớn.
Tiểu Thất tiếp tục nhếch mày cao hơn, mím chặt đôi môi mỏng, chờ Hàn Tú "sư tử rống" xong, anh mới nói: "Môi trường giao tiếp lý tưởng có tạp âm nằm trong khoảng từ 45 ~ 60 đề xi ben, vừa rồi, giọng nói của cô lên tới chín mươi đề xi ben, đã quá giới hạn cho phép rất nhiều". Nói xong, anh lấy lại chiếc áo phông và quần đùi bãi biển rồi bước vào phòng tắm.
Sao anh dám mắng cô như thế chứ?
Hàn Tú đang định xả cơn thịnh nộ lần nữa, ai ngờ chỉ có tiếng cửa phòng tắm sập nhẹ đáp lại cô.
So với tạp âm lên tới chín mươi đề xi ben của cô, rõ ràng tiếng sập cửa đó đã tạo nên một sự đối lập gay gắt.
Hàn Tú đứng trong phòng khách, tức điên lên, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống ai đó mà thôi.
Tại sao bây giờ, mỗi lần nói chuyện với cô, tên đàn ông đáng ghét kia đều ra vẻ thản nhiên như thể đã thoát khỏi cõi đời bụi bặm phàm tục này vậy chứ?
"Đường Trạch Tề, anh thay xong quần áo thì yên phận ngồi ở phòng khách này cho tôi! Nếu anh còn dám giở trò biến thái thì đừng trách tôi...". Đang xả một tràng thì chợt nhớ ra sự khủng bố của Đường Trạch Tề, nỗi tức giận trong lòng Hàn Tú bỗng dưng tan biến hết, cô không dám nói gì nữa.
"Đừng trách cô làm sao cơ?". Đột nhiên cửa phòng tắm mở ra, Tiểu Thất đã thay xong quần áo, bước ra ngoài. Anh thấy người nóng bừng bừng, đầu óc mơ màng, chân tay bủn rủn. Việc mặc quần áo đã gần như cướp mất toàn bộ sức lực còn lại trong anh.
Hàn Tú mở to mắt nhìn bộ dạng run rẩy, yếu ớt của anh, nhất thời chưa biết trả lời ra sao.
Lúc cô đang định mở miệng nói thì bất ngờ thấy trước mắt tối sầm lại, cả người anh ngã về phía cô lần nữa. Có diều lần này tư thế của cô đã thay đổi, đúng theo tiêu chuẩn yêu đương "nam trên nữ dưới"!
Hàn Tú cảm thấy toàn bộ không khí trong ngực mình đều bị ép hết ra ngoài, đau đến nhăn nhó mặt mũi, cô vừa xấu hổ vừa tức tối nói: "Này, anh cố ý phải không?"
Một lúc lâu sau, tên Đường Trạch Tề kia vẫn chẳng đáp trả. Làn da nóng như lửa đang áp chặt vào người khiến Hàn Tú cám thấy có gì đó không ổn. Má anh đang đặt trên mặt cô. Khó khăn lắm cô mới rút được cánh tay bị đè ra, sờ lên trán anh. Thì ra anh đã bị sốt cao tới mức ngất di.
Cô thầm than, thật đen đủi quá! Trên đời này làm gì có ai xui xẻo như cô chứ? Bị một người đàn ông đè lên người đến hai lần trong cùng một ngày. Hơn nữa, anh còn rất nặng.
Hàn Tú nghiến chặt răng, dùng hết sức bình sinh đẩy anh ra khỏi người mình rồi cố kéo anh ra ngoài phòng khách. Chẳng còn hơi đâu mà đỡ anh lên ghế sô pha nữa, Hàn Tú đành phải trải một chiếc chăn mỏng lên sàn, để anh ngủ trên đó.
Cô sờ trán anh lần nữa, thật sự là rất nóng! Hàn Tú mím chặt môi, lo lắng. Liệu anh có chết không? Anh vốn đã bị thương rất nặng rồi, nếu chẳng may anh chết thật thì mọi việc cô làm trước đó đều là công cốc sao?
Cô bèn chạy đi lấy một chiếc khăn mặt, vò qua nước rồi vắt khô, đắp lên trán anh, sau đó gọi điện cho phòng khám ở lầu dưới. Một lúc sau; bác sĩ Lưu mới lên. Hàn Tú kể qua tình hình của anh cho bác sĩ nghe, cô không biết vì sao anh bị thương, chỉ nhớ lúc trước, toàn thân anh găm vô số mảnh vụn thuỷ tinh nên nói bừa: "Anh ấy không cẩn thận nên ngã từ trên cao xuống, không may bị rơi trúng tấm kính người ta đem vứt đi."
Bác sĩ Lưu định xem lại vết thương nhưng thấy Tiểu Thất đã băng bó cẩn thận, không còn gì để chê trách, bèn quay ra nhìn Hàn Tú với ánh mắt khó hiểu. Cô đành giải thích thêm: "Trước đây, anh ấy đã từng học qua lớp y tá."
Sau một hồi kiểm tra kĩ càng, bác sĩ Lưu nói: "Này, Tiểu Hàn, lúc nãy, cô mua thuốc của tôi, có phải là để cho bạn trai mình dùng không?"
"Hả?" Bạn trai? Hàn Tú chẳng biết thanh minh thế nào nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Đúng vậy, đó là do anh ấy bảo tôi mua."
"Cô mang thuốc ra đây cho tôi xem lại lần nữa!"
Hàn Tú đem bọc thuốc ra. Bác sĩ Lưu xem từng thứ một, sau đó nhẹ nhàng nói: "Tiểu Hàn, cô không cần phải lo lắng quá đâu, số thuốc bạn trai cô dùng không hề sai. Đêm nay cô chú ý cậu ấy một chút, xem xem sau hai giờ nữa có hạ sốt không. Nếu cậu ấy hạ sốt thì không còn gì đáng lo ngại nữa. Còn nếu nhiệt độ không giảm thì cô phải nhanh chóng đưa cậu ấy đến bệnh viện. Chút nữa, cô đi theo tôi xuống lấy thêm một số thuốc hạ sốt nữa về!"
"Dạ vâng."
Lúc dán miếng hạ sốt cho Tiểu Thất, chạm tay vào vầng trán nóng như lửa của anh, Hàn Tú không khỏi hoảng hốt. Cô không thể ngờ rằng sau bốn năm xa cách, họ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Cô đã phải mất rất nhiều thời gian để chữa lành trái tim bị thương, nỗ lực quên đi tình yêu đã dành cho anh, thế mà giờ đây, một lần nữa, anh lại làm đảo lộn cuộc sống của cô.
Rốt cuộc anh đã gặp phải chuyện gì?
Cô chạy đi lấy chiếc máy tính xách tay rồi mang ra ngoài phòng khách, ngồi lên ghế sô pha và vào mạng. Cô nhấn vào nick của tất cả những người bạn chung của hai người, lặp đi lặp lại câu hồi: "Các cậu có biết Đường Trạch Tề đã về nước không?"
Bạn nữ A:. "Đường Trạch Tề đã về nước rồi sao? Mình không hề biết, anh ấy không đến gặp mình, thực sự mình rất nhớ anh ấy. Tú, cậu không thấy khó chịu khi mình nói thế chứ?"
Bạn nữ B: "Hả? Cậu với Đuờng Trạch Tề đã chia tay nhiều năm thế rồi, mình cứ tưởng cậu sẽ chẳng thèm hỏi han gì đến anh ấy nữa cơ! Thì ra cậu vẫn còn thích anh ấy à? Chỉ tiếc là sau khỉ anh ấy ra nước ngoài, mình chẳng mấy khi liên lạc với anh ấy, anh ấy đúng là một người đàn ông tồi tệ, không tim không phổi."
Hàn Tú: "Ai nói mình còn thích anh ta chứ? Mình thà thích một tên đầu heo còn hơn yêu hắn."
Hắc Bì: "Hả? Lâu lắm rồi mình mới nghe thấy cậu nhắc tới Tiểu Tề đấy! Thỉnh thoảng mình gặp cậu ấy trên mạng, Tiểu Tề vẫn như trước kia, miệng ngọt như đường. Có điều gần đây, bọn mình không liên lạc với nhau nữa."
Hàn Tú: "Miệng ngọt như đường ư? Không phải bây giờ, anh ta đã ngốc nghếch từ đầu đến cuối, thuần khiết hơn trước kia rất nhiều sao?"
Hắc Bì: "Ha ha, Đường Trạch Tề mà trở nên thuần khiết thì chi bằng cậu nói mặt trời mọc ở phía Tây còn có lí hơn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy Tiểu Tề có hơi lăng nhăng nhưng kì thực, người cậu ta yêu nhất là cậu đấy!"
Yêu cô nhất sao? Đây là chuyện hài hước nhất mà cô đã từng được nghe.
Hàn Tú: "Đừng nói những chuyện không tưởng nữa! Gần đây, mình có gặp hắn ta, hắn bị người ta đánh cho thành ra ngớ ngẩn rồi, chắc là hắn đã đắc tội với nhân vật máu mặt nào dó."
Phát Tài: "Không phải chứ? Nửa năm trước, cậu ấy có về nước một lần, sau đó lại bay sang Mỹ rồi, mình đích thân ra sân bay tiễn mà. Lần này, mình không hề nghe cậu ấy thông báo là đã về nước."
Hắc Bì: "Tiểu Tề mà về thì toàn đi chơi bời với bọn này cùng lắm là tán gái, uống rượu vui vẻ, sao có thể đắc tội với nhân vật máu mặt nào chứ? Nửa tháng trước, mình thấy cậu ấy nói trên mạng rằng phải bay qua Tây Ban Nha gặp bạn gái mới. Bây giờ, cậu ấy ở đâu thì làm sao mình biết được? Cậu gặp Tiểu Tề ở đâu thế?"
Khoé miệng Hàn Tú hơi giật giật. Đường Trạch Tề ở Ban Nha ư? Tây Ban Nha chứ đâu phải là Tây An, từ Châu Âu sang Châu Á nhanh đến thế sao hả trời? Hay hắn ta xuyên không về?
Hàn Tú: "Có thể mình đã nhận nhầm người. Các cậu có cách nào khác liên hệ với cô giáo Đỗ không? Số điện thọai cô cho trước dây mình gọi không được."
Phát Tài: "Số điện thoại mới của cô giáo Đỗ hả? Mình không có đâu! Mọi thứ đều vi tính hoá cả rồi, thời này còn ai dùng điện thoại nữa?"
Hàn Tú: "Vi tính hoá thì người ta vẫn phải gọi điện chứ! Mà mạng cũng đâu phải là vạn năng, nếu không thì điện thoại có cần thiết phải tồn tại nữa không hả?"
Hàn Tú nói thêm vài câu nữa rồi offline luôn.
Để nghe ngóng chuyện của Đường Trạch Tề, Hàn Tú đã liên lạc với gần hết bạn bè. Ai cũng hiếu kì khi cô đột nhiên quan tâm đến anh nên gặng hỏi cô một hồi lâu. Hàn Tú thực sự không hiểu tại sao đã bốn năm rồi mà mọi người vẫn còn hào hứng với chuyện này như vậy.
Hỏi thăm một vòng, những gì mà cô nhận được chi là sự thất vọng. Từ những người phụ nữ từng có quan hệ yêu đương với Đường Trạch Tề cho đến các bạn nối khố của anh, không một ai nghe được bất cứ thông tin gì về việc anh nước, cũng chẳng biết chút gì về chuyện anh gặp nạn cả.
Từ trước đến nay, Hàn Tú vẫn trao đổi với cô giáo đang ở bên Mỹ qua mạng, bây giờ, muốn tìm cô giáo gấp thì mới phát hiện ra số điện thoại mà năm đó cô giáo để lại không thể liên lạc được. Hàn Tú viết email cho cô giáo, trong đó, cô không hề nhắc tới việc Đường Trạch Tề bị thương mà chỉ hỏi thăm tình hình của cô, sau đó mới hỏi xem dạo này, Đường Trạch Tề có khoẻ không, có chịu ấm ức gì không, có bị chấn động gì về tinh thần không...
Gửỉ xong email, Hàn Tú ngồi bệt trên sàn nhà, ngây người nhìn anh nằm ngủ, trong đầu không ngừng nhớ lại những chuyện đã xảy ra giữa hai người trước đây. Mãi cho tới khỉ có tiếng mèo kêu ngoài cửa, cô mới lấy lại thần trí, đưa tay sờ lên trán anh. Anh đã hạ sốt, Hàn Tú thở phào nhẹ nhõm, điều đó có nghĩa là anh sẽ không bị sao nữa.
Ngày mai, cô phải gạ Sam Sam tới "thẩm vấn" anh cùng cô mới được. Phải một mình đối mặt với anh, cô luôn có cảm giác như sắp sửa suy sụp tinh thần đến nơi.
Hàn Tú dựa người lên sô pha, đúng là một ngày mệt mỏi, nặng nề. Cô liếc qua chiếc di động ở trên bàn trà, đã hai giờ sáng rồi. Vẫn chưa thể yên tâm về Đường Trạch Tề, lo anh sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc nên cô quyết định ở lại phòng khách để trông chừng anh. Cô úp mặt vào lưng ghế sô pha, không lâu sau thì ngủ thiếp đi.
Chú thích
[1]: Ở Trung Quốc, cho ai đội mũ màu xanh là ám chỉ việc bị ngoại tình
Copy Mối Tình Đầu Copy Mối Tình Đầu - Hoa Thanh Thần Copy Mối Tình Đầu