Khi những suy nghĩ của bạn có mục đích, bạn đã được xếp vào nhóm người mạnh mẽ. Những người này xem thất bại là một trong những con đường dẫn đến thành công.

James Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Crichton
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Trương Văn Khanh
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 59
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2667 / 47
Cập nhật: 2016-03-03 14:01:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Điều Khiển
uldoon và Gennaro bước vào đúng lúc Arnold vỗ hai tay vào nhau và thốt lên:
- Đồ quỷ! Mày, đồ con hoang.
Gennaro bước tới một bên:
- Cái gì vậy?
Arnold chỉ vào màn hình, vẻ bằng lòng.
- Đấy, thế đấy.
Gennaro nhìn màn hình:
- Cái gì thế?
- Cuối cùng thì tôi cũng tìm được lệnh để hồi phục lại mã gốc.
- Tốt. - Muldoon gật đầu.
- Nhưng nó gây nên chuyện khác. - Arnold nói - Nó sẽ xóa hết tất cả các đường mã liên hệ tới nó. Nó hủy hết tất cả mọi chứng cứ ghi lại từ trước đến nay. Khá mệt đấy.
Gennaro lắc đầu:
- Tôi chẳng biết gì nhiều về computer. Đấy là những vấn đề lớn, rất lớn.
- Vậy thì, xem đây. - Arnnld bấm phím đánh lệnh: FINI OBJ.
Màn hình nhấp nháy và thay đổi.
Muldoon chỉ về phía cửa sổ
- Xem kìa!
Bên ngoài ánh sáng bửng lên khắp công viên. Họ đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Arnold nói:
- Đồ quỷ, gã mập.
Gennaro hỏi:
- Thế thì có nghĩa các hàng rào đã được truyền điện trở lại?
- Đúng vậy. Nhưng phải mất vài giây để có điện cùng khắp, vì chúng tôi có đến năm mươi dặm hàng rào, và máy phát điện phải sạc điện vào các bộ chứa dọc theo hàng rào. Nhưng chỉ trong vòng nửa phút nữa, chúng ta sẽ trở lại như cũ. - Arnold chỉ tay vào tấm bản đồ trong suốt của công viên.
Trên chiếc bản đồ dựng thẳng đứng, những đường đỏ sáng đang bò ra khỏi nhà máy điện, chạy khắp công viên, khi điện truyền vào các hàng rào. Gennaro hỏi:
- Còn các bộ cảm ứng?
- Vâng. Các bộ cảm ứng cũng đã hoạt động. Sẽ mất vài phút khi computer đếm số thú. Nhưng mọi thứ đang hoạt động. - Arnold nhìn đồng hồ - Chín giờ rưỡi, và chúng ta đã đưa toàn bộ mọi thứ vào hoạt động trở lại.
o O o
Grant mở mắt. Ánh sáng chói lòa tràn vào lán qua chấn song cửa. Ánh sáng đèn thạch anh: năng lượng đã được phục hồi. Ông giụi mắt, nhìn đồng hồ. Chín giờ rưỡi. Ông chỉ mới thiếp đi vài phút. Ông quyết định có thể ngủ thêm vài phút nữa, và rồi đi trở lại cánh đồng, đứng trước một bộ cảm ứng và vẫy tay cử động. Phòng điều khiển sẽ định vị được ông; họ sẽ cho xe tới đem ông và hai đứa trẻ về, ông sẽ bảo Arnold gọi chiếc tàu cung cấp trở lại, hai đứa nhỏ cùng ông sẽ ngủ qua hết đêm trong giường của mình ở khu nhà nghỉ. Ông sẽ làm những việc đó ngay thôi. Chỉ trong vài phút nữa. Ông ngáp, và nhắm mắt lại lần nữa.
o O o
Trong phòng điều khiển, Arnold nhìn vào bản đồ công viên.
- Không hỏng nhiều lắm. Chỉ có ba chỗ bị cắt. Tốt hơn tôi chờ đợi nhiều.
- Bị cắt? - Gennaro hỏi.
- Hàng rào được tự động ngắt những phần bị chạm điện. - Arnold giải thích - Ông có thể thấy một chỗ to ở đây, ở khu ô 12, gần đường chính.
- Đấy là chỗ tyrannnsaur đạp hàng rào xuống. - Muldoon nói.
- Đúng thế. Và một chỗ khác ở đây, ở khu 11. Gần nhà bảo quản ở khu sauropod.
- Tại sao khu đó lại bị cắt?
- Có chúa biết. Có thể do cơn giông hay một cây đổ. Chúng ta có thể kiểm tra điều này ở bộ phận thu hình trong chốc nữa. Chỗ cắ thứ ba ở kia, gần bên con sông. Chẳng biết tại sao chỗ ấy lại bị cắt.
Khi Gennaro nhìn, bản đồ trở nên phức tạp hơn, có đầy những điểm xanh và những con số.
- Các thứ gì vậy?
- Các con thú đấy. Các bộ cảm ứng đang hoạt động trở lại và computer bắt đầu định vị và định loại tất cả các thứ trong công viên. Và bất cứ người nào nữa nếu có.
Gennaro nhìn chăm chăm vào bản đồ:
- Anh có ý nói là Grant và hai đứa nhỏ…?
- Vâng. Chúng tôi đặt con số tìm trên bốn trăm. Vì thế nếu ngoài ấy có họ, các bộ cảm ứng sẽ đếm thêm họ như là các con thú. - Arnold nhìn vàn bản đồ - Nhưng tôi chưa thấy có thêm con thú phụ trội nào cả.
- Tại sao mất lâu thì giờ thế?
- Ông thấy đó, ông Gennaro, có rất nhiều chuyến động khác nhau ngoài công viên. Cành cây gió lay đông, chim bay, mọi thứ. Computer phải loại bỏ những chuyển động nền. Máy có thể mất đến… à, máy đã đếm xong.
- Anh không thấy mấy đứa bé?
Arnold xoay người trong ghế, và nhìn bản đồ lại:
- Không thấy. Vào lúc này, không thấy con số phụ trội trên bản đồ. Tất cả mọi thứ ngoài ấy phải được đếm như những con khủng long. Có lẽ họ leo lên cây, hay ở một nơi nào đấy và không cử động. Mấy người ấy có thể cũng đang ngủ.
Muldoon lắc đầu:
- Tốt hơn, chúng ta không nên tiếp tục việc này. Chúng ta cần phải chữa hàng rào và xua lũ thú vào bãi nuôi. Theo máy điện toán đếm ở kia, chúng ta phải đem năm con về chỗ của chúng. Tôi sẽ đem đội bảo quản ra ngoài kia bây giờ.
Arnold quay sang Gennaro:
- Chắc ông muốn xem thử tiến sĩ Malcolm giờ này ra sao. Bảo với Harding là Muldoon sẽ cần ông ấy khoảng một tiếng để trông chừng việc xua thú. Và tôi sẽ báo cho ông Hammond hay là chúng tôi đang bắt dầu việc dọn dẹp cuối cùng.
Gennaro bước qua cánh cổng sắt và đi vào cửa trước khu nhà nghỉ Safari. Ông thấy Ellie đang đi xuống hành lang, đem theo khăn mặt và một xô nước bốc hơi. Cô nói:
- Có nhà bếp đằng kia. Tôi đang dùng để nấu nước sôi rửa vết thương.
- Ông ta ra sao rồi?
- Tốt, rất đáng ngạc nhiên.
Gennaro theo Ellie vào phòng Malcolm, và nghe thấy tiếng cười. Nhà toán học nằm ngửa trên giường, Harding đang tiêm tĩnh mạch. Malcolm kể một chuyện tiếu lâm gì đấy khiến Harding cười to.
- Không tệ lắm, phải không? - Malcolm hỏi, mỉm cười. - A, ông Gennaro. Ông đã đến thăm tôi. Nào, giờ thì ông biết chuyện gì xẩy ra từ việc nhặt một chiếc chân bên đường rồi chứ.
Gennaro đến bên giường, Harding nói:
- Vừa tiêm cho ông ấy một liều morphine cao.
- Chưa đủ cao đâu. - Malcolm nói - Lạy Chúa, ông ta chích ngon lành quá. Họ đã tìm được mấy người kia chưa?
- Chưa thấy. Nhưng tôi thấy rất vui khi thấy ông khỏe.
- Tôi làm gì khác được, với một chỗ xương vỡ ở ống chân, mà dường như đã nhiễm trùng và bắt đầu có mùi… ái, đau quá. Nhưng như tôi vẫn nói, nếu người ta không giữ được tính hài hước thì…
Gennaro mỉm cười:
- Ông có nhớ việc gì xẩy ra không?
- Dĩ nhiên là tôi nhớ. Ông có nghĩ rằng ông bị một con tyrannosaur rex cắn rồi việc đó sẽ thoát khỏi trí nhớ ông? Không đời nào, phải không. Ông sẽ nhớ việc ấy suốt cuộc đời còn lại của mình. Trong trường hợp tôi, có lẽ thời gian bị nạn không kéo dài ghê gớm lắm. Nhưng, vâng, tôi nhớ chứ.
Malcolm tả lại khi ra khỏi xe Land Cruiser và chạy trong mưa rồi bị con T-rex đuổi theo:
- Đấy là lỗi tại tôi. Nó đã đến gần quá rồi, tôi quá kinh hoàng. Và có chạy thế nào nữa thì nó cũng dùng đôi hàm ngoạm lấy tôi.
- Sao? - Gennaro hỏi.
- Nó ngoạm ở mạng sườn tôi. - Malcolm đưa tay lên. Một vết bầm tím lõm sâu vào theo hình một cung tròn thật lớn chạy từ vai xuống rốn - nhấc tôi lên trong đôi hàm của nó, day tôi như điên rồi ném tôi xuống. Và tôi không can gì - kinh khủng, dĩ nhiên, nhưng vẫn nằm yên và không can gì, ngay vào lúc nó ném tôi. Tôi gãy chân vì cú rơi. Nhưng cú cắn thì đau không bằng một nửa.
Malcolm thở dài.
Harding:
- Phần lớn những thú ăn thịt lớn không có đôi hàm manh. Sức mạnh thật sự của nó nằm ở cần cổ. Hàm chỉ có việc giữ mồi trong khi chúng dùng cổ để rứt xé mồi. Nhưng với một con mồi nhỏ như tiến sĩ Malcolm, con vật chỉ day và rồi hất đi.
- Tôi e đúng như thế. Tôi ngỡ không thể nào sống sót, thì ra con thú bự ấy không có quả tim. Nói đúng sự thật, nó quật tôi một cách vụng về, như tấn công vào một vật gì nhỏ hơn chiếc xe hơi hay một ngôi nhà nhỏ.
- Ông cho là nó không thật tâm tấn công?
- Nói thế thì cũng đau lòng tôi, nhưng một cách trung thực, tôi cảm thấy là nó không hoàn toàn chú tâm đến việc tấn công. Nó chớp được tôi, dĩ nhiên. Nhưng, nó nặng đến tám tấn. Còn tôi, chẳng có kí nào, so với nó.
Gennaro quay qua Harding:
- Họ sắp sửa ra chữa lại mấy chỗ hàng rào hỏng. Arnold nói ông Muldoon sẽ phải cần ông giúp xua lũ thú vào khu nuôi.
- Ô kê. - Harding gật đầu.
Malcolm nói với Ellie:
- Chừng nào cô rời phòng, tiến sĩ Ellie, xin cho một ống morphine. Và chừng nào chúng ta chưa có hiệu ứng Malcolm.
- Hiệu ứng Malcolm là gì? - Gennaro hỏi.
- Sự khiêm nhường ngăn tôi nói với ông những chi tiết về một hiện tượng mang tên tôi. - Malcolm lại thở dài, và nhắm mắt lại. Trong một chốc, ông ta thiếp ngủ.
Ellie di ra hành lang nói với Gennaro:
- Đừng có lo. Ông ấy quá căng thẳng. Chửng nào thì ông có trực thăng đến dây?
- Trực thăng à?
- Chân của ông ấy cần phải mổ. Phải đảm bảo là họ đang cho gọi một chiếc trực thăng, và đem ông ta ra khỏi đảo này.
Công Viên Khủng Long Kỷ Jura Công Viên Khủng Long Kỷ Jura - Michael Crichton Công Viên Khủng Long Kỷ Jura