We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1659
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 38218 / 896
Cập nhật: 2015-11-17 20:39:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 501: Mặt Bánh Bao
a của Lâm Nhược Khê thật nhẵn, cảm giác mềm mại mượt mà giống như loại tơ lụa thượng đẳng khiến Dương Thần rất thích thú.
Tiếp xúc đột ngột khiến hai má Lâm Nhược Khê ửng đỏ, hành động kiểu này của Dương Thần giống như xem mình như cô học trò ấy, muốn trêu đùa mình một chút.
- Anh… Anh làm gì vậy?
Lâm Nhược Khê thở gấp nói, may mà không có ai khác nhìn thấy, đường đường là giám đốc công ty xuyên quốc gia, tự nhiên bị người ta vuốt má như một đứa trẻ vậy.
Dương Thần bật cười ha ha đánh trống lảng:
- Oa, cưng ơi, em nhìn đằng trước xem, đến thành phố rồi, đèn đường cũng bật cả rồi, ờ…, có cần anh mua cho em chút gì ăn không? MacDonald nhé? Hay WENDY’ S? Hay Hamburger? Dù sao ở nước ngoài thì cũng nên ăn chút đồ ăn nhanh nước ngoài để thể nghiệm đời sống bình dân một chút? Hay là quay về Paris ăn đồ ăn Tây ngon ngon một chút? Tùy em đấy, ha ha…
Lâm Nhược Khê giận đùng đùng, cái tên này lại đột ngột chuyển chủ đề, nhưng đột nhiên cô cũng nghĩ ra một việc nên hỏi luôn:
- Đúng rồi, sao anh biết chỗ này là Romilly, anh đã từng đến đây sao?
Trong lòng Dương Thần thấy thật nguy hiểm, cuối cùng thì vẫn không chấp nhận cái vuốt má kia của mình, hắn giải thích:
- Mặc dù tài xế đưa chúng ta đi đã cố ý đi từ phía đông bắc, nhưng chủ yếu vẫn là khiến chúng ta bị mê hoặc để trời tối anh ta sẽ đổi thành hướng đông nam, sau đó chọn một con đường rừng không có một thành phố thị trấn nào, đây là một vụ bắt cóc được tính toán kỹ lưỡng, mặc dù biết rằng chúng ta không có cách nào liên lạc được với bên ngoài thì vẫn làm rất nhiều động tác hòng giữ bí mật.
Nếu như theo suy luận thông thường, dựa vào quãng đường đi và thời gian thì nơi mà chúng ta đến phải là khu Ace Wembley thuộc phía đông bắc Paris, nhưng trò này thì chỉ bịp được người khác thôi, muốn giấu anh ư, khó lắm, vậy nên khi anh tính khoảng cách thì nơi đến phải là Romilly, nhưng ban nãy khi đến kho hàng cảm giác như có rất nhiều hơi nước mà lại có tiếng nước chảy yếu, thế nên anh đoán đã đến bờ sông Seine đi qua thành phố Romilly, còn vì sao anh biết những địa điểm này thì không phải vì anh từng đến mà là vì anh đã học thuộc hết bản đồ thế giới rồi.
Học thuộc bản đồ thế giới?
Cho dù Lâm Nhược Khê đã từng gặp bao nhiêu nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực kinh doanh thì cô cũng không thể nào hiểu được sao Dương Thần có thể làm được việc đó, nhìn Dương Thần một lát cô không thể tin được là người chồng trên danh nghĩa này là do mình “nhặt” từ chợ về.
Lâm Nhược Khê quay đi nhìn cảnh về đêm thành phố lung linh ánh đèn điện, xe sắp đi vào khu vực nội thành, cô nói như thì thầm với chính mình:
- Tại sao anh giải thích càng nhiều thì em lại càng thấy có nhiều chỗ không hiểu nhỉ?
Dương Thần nhếch miệng rồi rút ra một điếu thuốc, sau khi hút xong ném đầu lọc thuốc ra ngoài cửa mới nói:
- Thực ra rất đơn giản, đừng coi anh là người, cứ coi anh như quái vật thì không phải mọi chuyện đều rất dễ hiểu hay sao?
- Anh không được nói linh tinh.
Lâm Nhược Khê đột nhiên hét lên, giọng nói có phần như quở trách.
Dương Thần ngạc nhiên, không hiểu sao Lâm Nhược Khê lại phản ứng mạnh như vậy.
- Anh...
Lâm Nhược Khê cũng thấy mình phản ứng hơi quá nhưng vẫn nói rõ ràng từng chữ một:
- Anh không phải là quái vật, cho dù người khác có nhìn anh như thế nào thì anh cũng không được tự coi mình như thế.
Nhìn cô gái với vẻ thành thật và đôi mắt xinh đẹp đang nhìn mình, Dương Thần nhe răng cười:
- Đồ ngốc...
- Anh mới là đồ ngốc.
Lâm Nhược Khê nói nghiêm nghị.
- Đúng đúng, em là đồ ngốc, anh cũng là đồ ngốc, chúng ta là đôi vợ chồng ngốc.
Dương Thần cười ha ha, cho xe chạy nhanh hơn hướng về phía thành phố Romilly.
o O o
Tại một khu dân cư bình thường khu vực số 13 thành phố Paris, trong ánh đèn tối mờ rải rác mấy nhà dân thưa thớt.
Những ngôi nhà ở đây đa phần đều đã có lịch sử hàng chục năm, thiết kế tinh xảo tuyệt mỹ và vô cùng đặc sắc thể hiện rõ vẻ hào hoa phóng khoáng của nước Pháp.
Trong một căn gác có tường màu đỏ và trần màu hồng, một gia đình ba người đang ngồi quanh bàn ăn đang dùng dĩa thưởng thức những món rất phổ biến ở đây: khoai tây nghiền và bánh mỳ nướng.
Trong ánh đèn đỏ nhạt ấm áp một cậu bé chừng 10 tuổi với mái tóc xoăn vàng buông chiếc thìa của mình hỏi người đàn ông cao lớn ngồi đối diện:
- Bố, chủ nhật chúng ta có thể đi Disney chứ, rất nhiều bạn bè trong lớp con cũng sẽ đi.
- Harry, không được quấy rầy, dạo này bố con rất bận.
Mẹ của Harry tức giận khẽ nói.
Người đàn ông điển trai – bố của Harry để râu giơ tay ra hiệu cho vợ không cần dọa con, quay đầu cười hiền hậu:
- Gần đây công việc của bố rất bận, đợi vài tháng nữa bố đưa Harry đi Disney xem motor bay, được chứ?
Harry trề môi:
- Nhưng từ trước đến giờ có khi nào bố không bận đâu.
Nghe con trai nói bằng giọng tủi thân, mắt người đàn ông ánh lên chút xót xa, người vợ bên cạnh cũng có chút thương hại không nói thêm gì nữa.
Đúng lúc đó thì điện thoại của người đàn ông đổ chuông.
Người đàn ông nhìn xuống màn hình, khẽ nhíu mày rồi nhấc điện thoại.
- Tôi Verdessa đây, có việc gì không?
Đàu kia điện thoại vọng lại những âm thanh dồn dập:
- Thưa phó đội trưởng, mới nhận được tin tức từ phía cảnh sát, theo báo cáo những thương gia và quý tộc mất tích trước đây được phát hiện bên bờ sông Seine, manh mối do một người nặc danh cung cấp, chúng tôi đã nhờ cảnh sát phong tỏa tin tức đồng thời nhanh chóng giải cứu những nhân vật quan trọng, nhưng hiện nay có rất nhiều người tỏ vẻ phẫn nộ, tâm trạng không ổn định...
Verdessa trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Tìm ra hồ sơ của bọn bắt cóc chưa?
- Rồi ạ, theo như những tư liệu trước đây, là do người của hội “Lĩnh Vực Của Thần” thủ hạ của Apollo làm, trên người của một tên bắt cóc bị chết chúng tôi phát hiện có Dấu ấn bảo vật thái dương, nhưng tư liệu về kẻ đứng đằng sau những kẻ này là thuộc tổ chức “Tam Đầu Khuyển Địa Ngục”, theo kết quả phân tích thì rất có thể tổ chức “Tam Đầu Khuyển Địa Ngục” đã quy hàng “Lĩnh Vực Của Thần”.
- Tam Đầu Khuyển?
Mắt Verdessa sáng lên:
- Tổ chức đó không phải đã giải tán rồi hay sao?
- Trước đây xác nhận chính xác là như thế nhưng những tên lính tinh nhuệ của Tam Đầu Khuyển mà chúng ta chiến đấu lần trước có thể là giả, lực lượng trọng tâm thật sự của Tam Đầu Khuyển chắc chắn chưa bị tiêu diệt...
Verdessa nghe đến đây thì tay thu thành nắm đấm nói:
- Tôi biết rồi, trước hết anh hãy trấn an những nhân vật chính khách kia, không được để mọi chuyện trở nên ầm ỹ, tôi sẽ lập tức đến hiện trường... À, đúng rồi, đội trưởng Charles de Gaulle có biết sự việc lần này không?
Nhân viên ở đầu bên kia do dự một lát khẽ nói:
- Đội trưởng Charles de Gaulle nói... nói... nói để anh xử lý, xử lý ổn rồi thì đi gặp ông ấy.
Sắc mặt Verdessa trở nên u ám, anh hít một hơi thật sâu rồi mới ngắt điện thoại.
Nhìn sắc mặt chồng không tốt, cô vợ lo lắng hỏi:
- Anh yêu, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Verdessa lúc này mới ý thức được mình đang ở nhà, anh cười gượng rồi nói:
- Em đừng lo lắng, anh đi giải quyết một lát là được thôi, hai mẹ con ăn cơm đi nhé, anh phải đi đây.
Nói xong, Verdessa đứng dậy mặc áo khoác định đi nhưng vừa bước được mấy bước thì dừng lại.
Verdessa xoay người nhìn con trai Harry, mắt ánh lên một nụ cười yêu thương:
- Harry, bố hứa hết tháng này nhất định sẽ dẫn con đi Disney, đợi khi nào con nghỉ hè thì bố sẽ dẫn con đi nghỉ mát ở Địa Trung Hải, ngồi du thuyền được không?
- Thật sao?
Cậu con trai đang sắp khóc bỗng trở nên mừng rỡ.
Verdessa gật đầu dứt khoát rồi lại mỉm cười với vợ rồi mới quay đầu bước đi...
Cùng lúc đó trên đường cao tốc N4 từ Romilly về Paris, trước mắt mấy người Dương Thần trong chiếc xe Bentley lại là một quang cảnh khác.
Trong xe, Cố Đức Mạn với vẻ mặt thất thểu đang ôm một túi đồ ăn MacDonald, sắc mặt thẫn thờ.
Hai anh em Stern và Alys ngồi đối diện với Cố Đức Mạn đều cầm một bịch MacDonald tương tự, có điều hai người đang say sưa thưởng thức món hamburger thịt gà.
Trước đó vài phút Dương Thần lái xe ghé vào một tiệm MacDonald trong thành phố gọi mấy bịch đồ ăn bằng hệ thống mua hàng dành cho xe ô tô, đương nhiên mỗi người trên xe đều được một phần.
- Cố Đức Mạn, anh không ăn sao, thật ra hambuger cũng rất ngon mà.
Alys thích thú nói.
Dù sao cũng lớn lên trong một gia đình giàu có, bình thường rất hiếm khi ăn loại đồ ăn nhanh rẻ tiền nên hai anh em họ ăn rất nhiệt tình.
Cố Đức Mạn giận dữ:
- Thật không biết anh ta nghĩ gì mà lại mua loại thức ăn này, sao Nhược Khê lại có thể ăn loại thức ăn rẻ tiền này, còn nữa, sao lại dùng loại thức ăn này để chiêu đãi hai người chứ?
Stern không để ý câu nói của Cố Đức Mạn, ăn xong gói thức ăn của mình lại chẹp miệng ý còn muốn ăn thêm, thấy Cố Đức Mạn không ăn thì giật lấy luôn túi đồ ăn của anh ta.
- Anh Cố Đức Mạn, nếu anh không ăn thì cho tôi nhé.
Stern không khách khí gì lấy hamburger ra cười nói.
- Đúng đấy, còn khoai tây thì cho em, khoai tây chiên của MacDonald ngon quá!
Alys cũng vui vẻ nói.
Cố Đức Mạn trừng mắt nhìn hai anh em vô tâm mà suýt nữa bật khóc, mặc dù anh ta cho rằng thứ đồ ăn này rất thấp hèn nhưng cũng không nói là mình không đói.
Trong khi đó lúc này Lâm Nhược Khê mà Cố Đức Mạn bảo đã bị ngược đãi đang ngồi ở ghế phụ trong tay đang cầm chiếc hamburger bít tết hai tầng mà Dương Thần mua cho, ngượng ngùng không thể há to miệng.
Lâm Nhược Khê không nhớ trước đây đã từng ăn hamburger hay chưa, đa phần mọi người ở Hoa Hạ đều cho rằng loại thức ăn này là đồ ăn Tây, rất nhiều người còn thích ngồi trong tiệm MacDonald hay KFC, ngồi hưởng thụ như đang ăn cơm ở nước ngoài, công dụng lón nhất của loại đồ ăn nhanh này là mua cũng nhanh mà ăn cũng nhanh, không cần đỗ xe, mua xong rồi thì ngồi trong xe ăn một chốc là xong, hoàn toàn không có điều gì đặc biệt.
Hơn nữa nếu nói về giá tiền, so với giá trị con người Lâm Nhược Khê mà nói thì dùng loại đồ ăn này chằng khác nào tự hạ thấp mình.
- Tại sao lại không ăn, bụng em vừa mới sôi lên mà, lẽ nào lại không đói?
Dương Thần một tay lái xe, một tay cầm hamburger cắn một miếng to, nhìn Lâm Nhược Khê còn không chịu mở miệng bực mình hỏi.
Lâm Nhược Khê cắn môi, không đói thế nào được, từ lúc xuống máy bay đến giờ còn chưa ăn gì, hơn nửa ngày rồi, sao có thể không đói cơ chứ?
- Anh có phải là cố ý không vậy?
Lâm Nhược Khê hỏi.
- Sao cơ?
Lâm Nhược Khê chỉ chiếc hamburger thịt bò thật dày trong tay hỏi:
- Cái hamburger dày như thế này bảo em ăn kiểu gì?
- Đương nhiên là mở miệng rộng ra như anh đây này.
Dương Thần nói rồi lại há miệng thật rộng.
- Nhưng... Nhưng như thế...
Lâm Nhược Khê vừa nghĩ đến chuyện mình phải há miệng thật rộng để cắn miếng bánh như thế là lại thấy khó khăn.
Dương Thần mệt mỏi nói;
- Ôi, đã đói đến mức bụng sôi đến rồi mà vẫn còn để ý đến dáng vẻ thục nữ gì nữa, coi thường hamburger sao? Cũng phải, người thô lỗ như anh thì mới ăn loại này, thì ra Nhược Khê nhà ta còn bị mắc chút bệnh công chúa cơ đấy!
- Anh mới mắc bệnh công chúa, đừng có coi em là trẻ con như thế, không cần phải khích tướng, chỉ là ăn hamburger thôi chứ gì, ấu trĩ...
Lâm Nhược Khê nghe Dương Thần châm chọc rất tức giận, trừng mắt nhìn hắn rồi lại nhìn chằm chằm cái bánh trong tay.
Cuối cùng Lâm Nhược Khê từ từ nhắm mắt, há miệng ra rồi cắn một miếng.
Thật ra thì hamburger kẹp thịt bò rất thơm, mặc dù dễ bị béo nhưng rất khó để kìm lại được, bụng Lâm Nhược Khê đã kêu réo ầm ỹ, ăn một miếng xong thì không thể kìm nổi cắn miếng tiếp theo.
Dương Thần lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Nhược Khê ăn mà hai má phúng phính, hóa ra khuôn mặt trái xoan xinh đẹp lúc này lại phùng lên như mặt bánh bao vậy.
- Xem em kìa, ăn trông thế nào rồi.
Dương Thần cười như mếu, ăn xong đồ trên tay thì lấy tay phủi phủi quanh miệng Lâm Nhược Khê.
Bởi vì cô ấy ăn nhanh quá nên nước sốt màu trắng vẫn còn dính bên mép.
Lâm Nhược Khê nhìn ngón tay quệt từ miệng mình một ít nước sốt, giận mình không thể nhảy ra khỏi xe, thật xấu hổ.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến Lâm Nhược Khê đột nhiên bị kích động, chỉ là thấy Dương Thần rất tự nhên cho ngón tay dính nước sốt vào miệng mút sạch.
Lâm Nhược Khê lập tức xấu hổ đến nỗi suýt nữa bị sặc.
Dương Thần cũng nhận ra hành động vừa rồi của mình có ngụ ý mờ ám nhưng cũng không hề xấu hổ nhìn Lâm Nhược Khê bên cạnh, trong bóng tối đã nhìn thấy vành tai cô đã đỏ lựng lên, Dương Thần cười đầy ẩn ý:
- Có gì đâu, cũng chẳng phải là hôn bằng miệng, nếu em yêu thấy bị thiệt thòi thì cùng lắm anh để em bôi nước sốt lên mép rồi để em lau bằng lưỡi nhé?
Lâm Nhược Khê suýt ngất, lại còn có người nói chuyện không biết xấu hổ như thế này sao, nhưng biết rằng có nói ra thì cũng chỉ tự làm mình thêm bực mình nên đành chỉ biết trút hết bực tức lên chiếc bánh trong tay, lại cắn những miếng thật to, nhưng có điều lần này Lâm Nhược Khê quay mặt đi chỗ khác không cho Dương Thần thêm cơ hội nào ngắm nghía mặt mình nữa.
Dương Thần cũng không trêu chọc gì nữa, hắn cũng biết Lâm Nhược Khê đói thật, việc gì cũng nên làm vừa phải thôi nên Dương Thần chăm chú nhìn đường cao tốc, chiếc xe Bentley tiến thẳng về phía thành phố Paris.
:tungxen:
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
-- o --
Chương 502: Quan trung ương và quan địa phương
Hơn một giờ sau, phía ngoài khách sạn Sophitel Paris, một chiếc Bentley mình đầy cát bụi chầm chậm đỗ trước cửa chính.
Quán này nằm gần giáo đường Madeleine và quảng trường Concorde, trong ánh đèn mĩ lệ và lối kiến trúc phục hưng được xây dựng kết hợp, thứ thu hút con mắt của tất cả mọi người là một bức tượng điêu khắc khổng lồ.
Hai nhân viên da trắng đón khách luôn đứng hiên ngang bệ vệ trước cửa, khi thấy có khách thì sẽ nở một nụ cười theo đúng tiêu chuẩn, nhưng ngay sau đó lại là vẻ mặt ngốc nghếch đơ dại vì những vết xước và bùn đất bám đầy trên xe nhiều đến mức khó hiểu, hai người phục vụ bất giác nhìn nhau và họ cùng nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt người đối diện.
Loại xe hào hoa này không phải là hiếm thấy ở khách sạn Sophitel, nhưng rất ít khi nhìn thấy một chiếc xe hào hoa mà lại lôi thôi lếch như được lái từ tận đường nhỏ dưới quê lên vậy.
Nhưng không đợi hai người phục vụ đến mở cửa xe thì đột nhiên một đoàn khoảng mười mấy người cả nam nữ ăn mặc trang trọng từ trong quán rượu đi ra chạy đến phía giữa của chiếc Bentley rồi mở cửa giữa của xe ra.
- Giám đốc Cố, ngài cuối cùng cũng quay trở lại rồi.
Một người đàn ông đeo băng đội trưởng với vẻ mặt cảm động, gập người xuống suýt nữa rơi cả nước mắt.
Cố Đức Mạn chỉnh lại bộ vest trắng cho thật ngay ngắn trở lại cái bộ dạng công tử thường ngày rồi uy nghiêm gật đầu, cùng lúc đó từ trên xe đi xuống, hai anh em Stern quay người cười rồi làm tư thế đứng mời.
- Là tổng giám đốc Lâm sao?
- Lạy chúa phù hộ, tổng giám đốc Lâm quay về an toàn rồi sao?
Một đám người tíu tít hỏi han nhau mà không nghĩ ra nếu nhìn cẩn thận thì người xuống xe là một đôi nam thanh nữ tú.
- Hi...
Stern cười rạng rỡ chào những người đang ra đón, sau đó cô em gái Alys không ngại ngần đón nhận sự chào mừng của tất cả mọi người.
- Nguyên tổng giám đốc, hai vị này là...
Một người trong số đó nhìn Cố Đức Mạn nghi vấn.
Cố Đức Mạn ho vài tiếng rồi nói:
- Hai vị này là công tử Stern và tiểu thư Alys của công tước hộ vệ nước Anh Cromwell, lần này tôi lọt vào tay bọn bắt cóc, may mắn nhờ hai vị này giúp tôi thoát hiểm, cũng vừa vặn hai người họ sẽ ở khách sạn này trong thời gian tuần thời trang nên cũng sẽ về cùng lúc.
Gia tộc Cromwell?
Những người có mặt ở đây đều là những nhân vật cao cấp thuộc chi nhánh Ngọc Lôi ở Châu Âu, đa phần bọn họ đều là người gốc Châu Âu, thường nghe nói các nhà quyền quý kiểu cũ thì tự nhiên cúi người kính lễ, thậm chí còn có đồn thổi rằng những nhân vật này bình thường rất ít khi xuất hiện.
Lần này có vẻ như tất cả mọi người đều vội, họ cơ bản là đang chờ đợi nhân vật ở ngôi vị cao nhất của công ty – Tổng giám đốc Lâm Nhược Khê nên mới đặc biệt tập trung lại đợi trước khách sạn.
Ai biết được rằng không đón được Tổng giám đốc mà trên đường còn mất liên lạc với Cố Đức Mạn, hai tiếng đồng hồ trước nhận được điện thoại của Cố Đức Mạn đột nhiên bị bắt cóc, đám người vừa mới thoát khỏi nguy hiểm vội vàng tụ họp tại khách sạn bởi vậy mà mới có cảnh tượng cùng nhau ùa ra cửa khách sạn.
Lúc này cửa lái và cửa phụ của xe Bentley mới bật mở, Dương Thần bước xuống khỏi xe, hít đầy lồng ngực bầu không khí về đêm của Paris, vặn người khoan khoái.
Trong khi đó Lâm Nhược Khê lúc trước ngồi trên xe có hơi buồn ngủ vừa chỉnh trang lại dung nhan lúc này cũng mới xuống xe, dáng vẻ vẫn còn hơi ngầy ngật buồn ngủ, khuôn mặt đỏ hồng hòa vào với dáng vẻ lạnh lùng thanh tú vốn có, cùng với chiếc váy liền tơ tằm đen trông giống như một linh hồn trong các truyện ly kỳ của phương Tây trước đây, nhan sắc tuyệt mỹ khiến tất cả mọi người đang đứng bên ngoài khách sạn hay du khách vô tình đi ngang qua đều dừng chân ngắm nhìn.
Nhìn đám người đứng tắc cả bên đường nhìn trân trân không nhúc nhích, Lâm Nhược Khê lập tức hiểu ra những ngươi này đều là cấp dưới của mình tại Châu Âu, nhìn dáng vẻ ngơ ngẩn của bọn họ tự nhiên cô thấy không thoải mái liền nhíu mày.
Cố Đức Mạn thấy Lâm Nhược Khê bước xuống thì rẽ đám người ra nói lớn:
- Mọi người tránh ra một chút, đừng có cản đường Tổng giám đốc Lâm, nghe thấy chưa hả?
Nghe thấy tiếng hô những nhà lãnh đạo cấp cao này mới tỉnh ra, đây chính là bà Tổng giám đốc mà hằng ngày vẫn thường nhìn thấy trên ảnh hay video sao? Tại sao lại còn xinh đẹp gấp mấy lần so với trên ảnh như thế?
- Kính chào Tổng giám đốc Lâm.
Đám người lập tức tản ra nhường đường cho Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê hít một hơi thật sâu nhìn bao quát một lượt, không còn chút nào cái dáng vẻ bần thần ban nãy, giống như quay trở về Tổng công ty Ngọc Lôi, ánh mắt quét qua một lượt tất cả mọi người, sự uy nghiêm được hình thành trong suốt ngần ấy năm khiến mọi người đều thấy run rẩy cả người.
- Tôi không rõ mọi người bình thường làm việc như thế nào, nhưng với biểu hiện của mọi người ban nãy tôi có thể không do dự gì mà khai trừ tất cả.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói:
- Mọi người làm công việc quản lý thì đừng làm cho tôi cảm thấy mọi người mới là người bị quản lý.
Một tốp người nghe đến đó thì toát cả mồ hôi, mặc dù trong giọng nói của Lâm Nhược Khê không hề có vẻ gì tức giận mà lại là những lời nói đầy tình cảm, để cho họ hiểu được ý nghĩa trong lời nói của mình.
- Nhược Khê, cô đừng giận, tôi nghĩ mọi người chẳng qua cũng vì quá phấn chấn thôi, khó khăn lắm mới có một lần cô đến Châu Âu, mọi người bình thường không thể nào gặp được, rất nhiều người ở đây là fan hâm mộ của cô đấy, đương nhiên là họ rất xúc động rồi, vì họ lo lắng cho chúng ta nên mới tụ tập hết ở đây, lần này xem như bỏ qua nhé.
Cố Đức Mạn dàn hòa.
Lâm Nhược Khê cũng không nói thêm điều gì, lập tức đi xuyên qua đường do mọi người nhường bước vào trong khách sạn.
Cố Đức Mạn thở phào, trừng trừng nhìn các cấp dưới của mình rồi lại mỉm cười nhìn hai anh em Stern:
- Người hầu của hai vị chắc là cũng đã đến khách sạn rồi, không biết bây giờ đang ở đâu, có cần tôi giúp thông báo một tiếng không?
- Người hầu?
Stern cười ha ha nói:
- Anh Cố Đức Mạn, chúng tôi đâu có phô trương như anh, lần này đến Paris chỉ có hai người chúng tôi, không mang theo một ai khác.
Cố Đức Mạn kinh ngạc, có chút không tin vào tai mình.
Nhưng hai anh em Stern cũng không muốn giải thích gì thêm mà đi luôn theo Lâm Nhược Khê bước vào khách sạn.
Dương Thần ngáp dài ngáp ngắn dự định sẽ vào trong để nghỉ ngơi một lát nhưng vừa mới tới thì đã bị một nhân viên của Ngọc Lôi giữ lại.
- Anh là tài xế phải gửi xe, lẽ nào anh bắt chúng tôi đi gửi hay sao?
Nhân viên đó ra lệnh.
Dương Thần bất đắc dĩ gãi gãi đầu, nhưng cũng không định giải thích gì, muốn gửi thì gửi, cũng chẳng phải là chuyện gì to tát cả.
Nhưng không đợi Dương Thần kịp quay đi thì nhân viên đó đã bị Cố Đức Mạn cốc đầu mắng:
- Anh là đồ ngốc sao? Người đi cùng với tổng giám đốc Lâm là Giám đốc Dương, lẽ nào anh không nhìn rõ những người đi cùng với Tổng giám đốc lần này là những ai hay sao? Mau xin lỗi Giám đốc Dương đi.
Tiếng quát này một lần nữa lại làm các nhân viên quản lý của Quốc Tế Ngọc Lôi sửng sốt thêm lần nữa, thực ra cơ bản không ai chú ý đến Dương Thần, so với vẻ thanh tú của hai anh em Stern và vẻ đẹp của Lâm Nhược Khê thì Dương Thần không có gì phù hợp hơn là chức danh lái xe, người thanh niên mặc áo phông đơn giản, tướng mạo bình thường sao lại có thể ở cùng đẳng cấp với Cố Đức Mạn được?
- Ôi, Tiểu Cô Tử, thôi đi, họ cũng không biết tôi mà.
Dương Thần cười vỗ vỗ vai Cố Đức Mạn rồi đưa chìa khóa xe cho anh ta nói:
- Nhưng nếu anh đã khách sáo như thế thì giao lại xe cho anh luôn đấy, tôi vào trước đây.
Cố Đức Mạn cười nịnh nọt, vội gật đầu đồng ý:
- Được thôi, có việc gì cần anh Dương cứ gọi cho tôi, không cần khách sáo, cứ coi đây như nhà của anh đi.
- Ai, thái độ tốt, chảng trách Lâm Nhược Khê để anh làm Giám đốc, quả nhiên là rất thông minh.
Dương Thần đương nhiên cũng hiểu rõ nguyên nhân Cố Đức Mạn lấy lòng mình, dù sao hắn cũng đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn, lại còn tự mình xử lý đám người áo đen nữa.
Cố Đức Mạn chột dạ, chỉ cần nghĩ đến việc người đàn ông trước mặt mình chỉ cần một khẩu súng duy nhất trong tay mà tiêu diệt cả toán cướp hung hãn thì lập tức tắt hẳn mọi ‎ nghĩ phản kháng hiện lên trong đầu mà chỉ biết gật đầu đồng ý.
Đám người cấp cao của Quốc Tế Ngọc Lôi đều ngạc nhiên, họ hoàn toàn không hiểu, cho dù Dương Thần và Cố Đức Mạn có thuộc cùng cấp thì tại sao Cố Đức Mạn lại tự hạ mình như thế, lại còn bị gọi là “Tiểu Cô Tử” nữa.
Hay là ở ngay tại công ty mẹ cũng có sự đãi ngộ khác biệt giữa “quan trung ương” và “quan địa phương”?
Đúng lúc Dương Thần chuẩn bị đi vào trong khách sạn thì cách khách sạn không xa có tiếng còi xe cảnh sát, lại có cả ba chiếc xe cảnh sát đi về hướng khách sạn.
:tungxen:
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Mai Can Thái Thiếu Bính Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi