Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 847 / 6
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22 - THỰC HƯ, HƯ THỰC
ôi phải đánh thức anh ấy… hu hu.. buông tôi ra… anh ấy mệt… anh ấy đang ngủ… Địch.. Quốc… a.n.h.. Quốc…
Tiểu Nhi muốn bịt chặt tay để khỏi nghe tiếng gào thét bi thương ấy. Ngọc Linh quỳ xuống, đặt tay lên vai Lê Hồng thì bị cô hất ra. Cô ôm cứng lấy thân hình Địch Quốc, đôi mắt như hoá dại, dòng lệ chảy tràn trên khuôn mặt trắng bệch. Ngọc Linh dịu dàng hơn nữa, xoa nhè nhẹ bờ vai của bạn, thì thầm bên tai bạn đôi câu an ủi. Cảm thấy hơi lạnh từ Địch Quốc truyền sang không ngớt khiến Lê Hồng dần đờ người, Ngọc Linh vội gỡ mối ràng buộc thể xác vô thức ấy. Nàng đỡ bạn đứng lên bằng sức mạnh của một nữ chiến binh sinh động.
Kiều Đại Thụ rất thương cảm cô gái trẻ. Ông cùng Tiểu Nhi, Văn Khoả cúi xuống xem xét. Linh hồn của chàng trai bị tuột khỏi dương gian sau một nhát kiếm hèn hạ nhưng siêu việt. Đi từ sau, đâm thủng tấm lưng phẳng, xẻ nghiến trái tim, phá rách lồng ngực vạm vỡ phía trước mà ra ngoài. Ngược với nhát kiếm đã giết Văn Ân nhưng thấy rõ chúng cùng xuất từ một bàn tay. Tiểu Nhi tìm thấy mồi lửa rơi lăn lóc, đã bị dụi tắt không thương tiếc. Qua những vết chân khá mờ, chàng đoán chỉ có hai người ở đây đêm qua. Là Địch Quốc, vội vàng lần đường tắt về đội với ngọn lửa trên đã lôi kéo tên sát nhân.
- Đội trưởng có nhớ màn sương mù sau cơn mưa đêm qua không? Nó tiếp tay cho thằng hèn đứng ở kia. Tiểu Nhi chỉ sang bên. Hắn đứng đấy, chờ con mồi nhích đến liền xổ ra, đâm một nhát chí tử. Địch Quốc chẳng thể nào mà trở tay kịp.
Nghe thấy tên Địch Quốc, Lê Hồng sực tỉnh. Cô ré lên, vùng thoát Ngọc Linh, lao đến cái xác. Đại Thụ nhanh nhẹn cản đường, đánh vào gáy Lê Hồng làm cô ngất đi. Đội trưởng Kim Tiễn bế ngang Lê Hồng, lệnh hai đội viên đưa xác Địch Quốc về Tổng đội. Trên đường đi, Tiểu Nhi hỏi Ngọc Linh:
- Cô không sợ chuyện này xảy ra với gã họ Phan sao?
- Có chứ. C ô gái hơi ngoảnh ra hướng khác. Nhưng trong lúc chưa thấy tin tức, em không nghĩ đến kết cục tệ thế. Điều cần làm trước mắt là chăm sóc cho Lê Hồng. Cô ấy đau đớn quá. N àng lẩm bẩm. Còn Thu Thủy nữa. Mong không chuyện không sớm bị tiết lộ.
- T ôi có linh cảm, người ta sẽ mang anh chàng Bảo Hùng và gã họ Phan về nguyên vẹn.
- Anh ghét Phan Anh đến thế sao?
Tiểu Nhi gật đầu:
- Tính cả việc hắn có thể là tình địch của em tôi.
Ngọc Linh ngao ngán:
- Ngay cả anh cũng hiểu nhầm quan hệ giữa em và anh Thạch. Thật chẳng biết nói thế nào nữa.
- ồ- không. Vì thấy hai người rất thân thiết, vả lại tôi rất quý cô nên cố thu vén về nhà ấy mà.
- Em cám ơn anh. Nhưng mấy người bọn em còn nặng nợ.
Tiểu Nhi nhăn mặt, tránh ý của Ngọc Linh. Chàng đang ước 2 kẻ chàng không ưa, Minh Nguyệt và Phan Anh, lấy phắt nhau cho xong.
Có rất đông người tập trung tại Tổng đội tiên phong. Xác của Địch Quốc được chuyển vào lễ phòng của Tổng đội, đặt cạnh người đồng đội Văn Ân. Lê Hồng được an trí trong một phòng cuối dãy, dưới sự chăm sóc của bà lang Dung giàu tình cảm nhất Nghĩa Đoàn. Đội trưởng Kiều Đại Thụ đến thưa chuyện với Dương Nguyên Soái và Lê, Đinh hai vị phó soái còn đội trưởng Trần Mãnh chưa thấy về. Ngọc Linh rạng rỡ mặt hoa khi nhìn thấy Phan Anh còn nguyên lành. Tiểu Nhi hỏi han tình hình qua Đào Hùng. Chàng nói sau khi mấy tốp cùng kéo nhau ra bờ hồ tìm kiếm, tốp của chàng kiểm tra điếm canh. Và họ tìm thấy Phan Anh bị trói. Sau khi được giải thoát, chàng ta kể đang lang thang dọc bờ hồ thì bị một cú đập trời giáng vào sau gáy nên ngất đi.
Trần Mãnh cùng bốn anh em nữa, đi theo đúng con đường mà có thể cả Văn Ân, Địch Quốc, Bảo Hùng đi đêm qua. Từ lầu Ngoạn Cảnh, qua trại Uyên ương, đến Tổng đội nữ binh, theo con đường ngách đi chéo tắt qua lễ đường về nhà. Tập trung vào khúc mắc lớn nhất là t ại sao có kẻ muốn giết bọn họ. Văn Ân bị hại có chăng vì thái độ hoảng hốt của cậu ta mấy ngày gần đây.
Phải rồi, từ lúc bị ngã xuống hào nước, Văn ân đã khăng khăng nói có kẻ muốn ám hại cậu. Mình thật đáng trách khi đã thờ ơ trước nỗi sợ hãi ấy. Tập luyện ngoài thao trường, đi ăn rồi về ở lỳ trong nhà, đôi lần cậu ấy muốn nói điều gì đó với mình. Nhưng mình luôn bận, thường xuyên không có mặt ở đội. Mình có còn là đội trưởng của cậu ấy, còn là chỗ dựa cho cậu ấy không??? Phải rồi, lúc Văn Lượng mời tới nhà ăn cơm mừng chị dâu sắp sửa có cháu, cậu ấy không muốn đi chút nào. Tại sao mình không ngạc nhiên khi nghe nhìn thấy cậu ta mang kiếm theo. Vậy là thế nào, hả Trần Mãnh??? Cậu ấy bị đe doạ đến mạng sống, phải cô đơn tự bảo vệ trong sự thờ ơ của cả cái đội có tiếng là đoàn kết, gắn bó này. Cậu ấy chắc chắn không mâu thuẫn với ai, trong thời điểm cả Nghĩa Đoàn đều nỗ lực cho mục tiêu vĩ đại sang năm. Chỉ kẻ mang bụng khác mới đang tâm giết hại đồng đội. Phải chăng Văn ân gặp họa sát thân vì nắm được bí mật ghê gớm nào đó?
- Đội trường, hôm kia Văn Ân có hỏi mọi người trong phòng có biết ai đã lục lọi đồ đạc của cậu ấy không. Đức Hoàng nói. Nhưng tất nhiên không thành viên nào trong đội làm vậy nên cậu ấy đã lập tức xin lỗi mọi người trước khi Phan Anh đứng dậy ra ngoài.
- Phan Anh luôn có thái độ như thế sao?
- Vâng, đã thành bản tính. Cậu ta không thích bàn cãi lôi thôi. Lúc nào cũng như giấu một bí mật lớn trong lòng.
Giấu bí mật trong lòng! Văn ân đang giấu vật đó trong phòng. Cậu ấy đã thổ lộ với hai bạn thân là Bảo Hùng và Địch Quốc chưa? Hay chính sự mập mờ đã thúc đẩy kẻ thủ ác xuống tay với họ?
- Anh có chắc chắn đây là cánh tay của Bảo Hùng không?
Đức Hoàng nặng nề xác nhận.
Tin từ đội trưởng Kiều Đại Thụ, đã tìm thấy Địch Quốc. Tại sao tên sát nhân chỉ đánh Phan Anh ngất đi. Do cậu ta vô can ư? Khó tin lắm, giết nhầm hơn bỏ sót. Lẽ nào họ có quan hệ? Không loại trừ khả năng đó. Còn nữa, với Bảo Hùng, hắn chỉ để lại hiện trường cánh tay phải. Điểu này có nói lên rằng Bảo Hùng vẫn còn sống không? Tại sao hắn phải thủ tiêu xác của cậu ấy?
Những câu hỏi đảo điên trong đầu Trần Mãnh. Trời đã tối, đèn đuốc đã được thắp sáng, trên sân của Tổng đội tiên phong vẫn đông nghẹt người đứng. Đội trưởng Nỏ Thần rẽ ngang lớp người đang hoang mang khi tốp tìm kiếm cuối cùng trở về với thêm một dấu hiệu của sự chết chóc. Trần Mãnh bước nhanh vào phòng nghị sự của Tổng đội. Dương chủ soái và các vị thủ lĩnh khác đang chờ.
..................
Tiểu Nhi nhìn đăm đăm vào 3 chiếc giường gỗ trong lễ phòng. Những chàng trai xấu số đang nằm đấy, dưới tấm vải liệm trắng muốt. Chàng thở dài thườn thượt, lục trí nhớ xem có bỏ sót dấu hiệu khả nghi nào không. Chỉ có những câu nói đùa qua lại với Địch Quốc và Lê Hồng. Tức thật. Lúc gặp họ, Tiểu Nhi đang định về vì điểm gác được phân công là Tổng đội và khu nhà tướng lĩnh. Song vì muốn giữ ý nhường đôi bạn trẻ đi trước, trong lúc chờ, chàng lại nổi hứng ra hồ chơi, với ý nghĩ có gì đâu mà phải canh gác. Nếu chàng về ngay, biết đâu cậu ta đã thoát chết. Tiểu Nhi đâm hối.
Bỗng nghe có tiếng chân rón rén. Chàng vờ không biết, mặc cho kẻ đó lại rồi bất thần thét trợ oai, tung ra sau đòn sát thủ. Tiếng bịch nhẹ. Cổ tay chàng phút chốc bị khoá cứng trong một bàn tay thép. Tiểu Nhi điên người, mắm môi mắm lợi tung ra đòn thứ hai. Đòn thế này quả là hiểm độc, nên kẻ kia buộc phải thả tay chàng mới tránh được. Tiểu Nhi xoay hẳn người lại.
- Anh hai, là em đây!
Tiểu Nhi cụt cả hứng, buông xuôi tay. Trước mặt chàng là Dương Thạch, sau một chút là Dương Vân.
- Hai đứa hết việc để làm rồi sao mà kéo sang đây phá rối?
- Bọn em đến thăm anh đấy chứ. Nói nghe mất lòng tốt quá. D ương Vân nhanh miệng đáp.
- Thăm thú gì phải lên tiếng, cứ rón rén như kẻ trộm. May mà ta chưa tung hết sức ra đấy.
- Bọn em đến cửa thấy anh đứng thần người nên không định đánh động, ai ngờ tinh thần chiến đấu của anh cao quá. Trông các anh làm đôi đường, em thích mê.
- Tại bay lười tập thôi, nếu miệt mài phấn đấu 2,3 năm nữa cũng sẽ đạt được. Mà thôi ta ra ngoài kia nói chuyện. Trong này rầu rĩ lắm.
Ba anh em kéo ra giếng chung sau nhà. Vắng hoe. Tiểu Nhi vừa múc nước, rửa mặt mũi chân tay, vừa tranh thủ nói chuyện. Chàng kể cho hai đứa em nghe từ đầu đến cuối sự việc, bằng cái giọng chưa vơi nhiều lắm sự tiếc nuối rồi chốt một câu:
- Anh đã nghĩ nát óc. Một điều hiển nhiên là hung thủ nắm rất rõ mọi đường đi nước bước của nạn nhân nên nhiều khả năng là người của Tổng đội. Nhưng tối hôm qua anh đã lượn một vòng, cái thời tiết khó chịu đẩy người ta ra đầy đường, nên rất khó xác định kẻ tình nghi chính. Hừm, tất nhiên anh đã nắm được một số manh mối cơ bản, nói giọng quan trọng. Nhưng chưa phải lúc tiết lộ. E hèm, ưu tiên hai đứa, anh thuật sơ sơ cho nghe. Đội anh kết nghĩa với đội Nỏ Thần, vì thế luôn đi cùng nhau, thân thiết như người một nhà. Thế mà hôm kia, lúc trời xâm xẩm tối, anh đi vào sân Tổng đội, láng quáng thế nào đâm luôn vào lưng Văn Ân. Hai đứa không biết cậu ta phản ứng lại dữ dội như thế nào đâu. Phải tay anh võ nghệ đầy mình, chứ rơi vào người khác nhẹ cũng bầm dập toàn thân. Nhưng điều anh muốn nói ở đây là sắc mặt cậu ta. Mệt mỏi, lo âu, hoảng hốt.
- Cậu ta sợ bị ám toán! D ương Thạch nói.
- Không sai. Chắc hẳn Văn Ân đã bị tấn công ít nhất một lần. Vì nguyên do gì thì anh chưa rõ. Cậu ta sợ bóng sợ gió phòng thân quá kỹ. Anh mới hỏi đùa “chú ghét gì anh mà ra đòn ác thế? Cậu ta chỉ cười gượng gạo rồi bỏ đi. Bữa ăn tối đó, anh để ý tìm, thấy cậu ta ngồi trong xó tối, chẳng buồn ăn, rặt nhìn dáo dác. Gần cuối bữa, Địch Quốc và Bảo Hùng vừa ra cửa thì Văn Ân vội vã ra theo. Bộ ba này là bạn chí thân. Nhà ăn khi ấy nhộn nhạo lắm song động thái của cậu ta không lọt khỏi mắt anh. Có nghĩa sẽ không lọt khỏi tầm quan sát của hung thủ.
- Hắn giết cả ba người vì họ chơi thân với nhau ư? D ương Vân thắc mắc.
- Gần như thế. D ương Thạch trả lời. Khởi nguồn có thể do Văn Ân hữu tình hay vô ý phát hiện ra một điều bí mật ghê gớm đến nỗi có kẻ phải ra tay độc ác với anh ta và bạn anh ta để bịt miệng.
- Là điều gì? D ương Vân hỏi.
- Sự phản bội. Tiểu Nhi thì thầm. Nói cách khác có kẻ đang tâm làm nội gián cho giặc, phá hoại Nghĩa Đoàn.
- Thế tại sao anh ta không báo ngay cho Dương thủ lĩnh, vạch mặt kẻ phản bội.
- Ban đầu cậu ta chưa tin, hoặc chưa biết đích danh kẻ đó. Cho đến khi bị tấn công hụt.
- Anh có suy diễn quá không?
- Không hề, cậu ta tự dưng bị rơi xuống hào nước khi đi kiểm tra quân cụ.
- Hăm dọa kiểu đó khác nào bứt dây động rừng? D ương Vân cãi.
- Ai bảo cậu là dọa. Đó hoàn toàn là một hành động sát nhân có chủ đích. Những người xung quanh Văn ân đều biết cậu ta sợ nước từ nhỏ. Cậu ta không biết bơi, nước trong hào lại sâu quá đầu. Run rủi, có người lính gác ngủ quên gần đấy, nghe được tiếng kêu cứu. Cậu ta một mực khẳng định bị đẩy từ sau lưng.
- Tối hôm qua em cũng gặp Địch Quốc. D ương Vân tiết lộ.
- Chỗ nào? Tiểu Nhi giật mình.
- Gần Tổng đội nữ binh. Anh ấy đưa Lê Hồng về, nom không có vẻ gì lo lắng.
- Có lẽ cậu ta đã bị chết oan. Tiểu Nhi ngậm ngùi. Hai đứa không phải về nữa, vào đây ăn một thể.
- Bọn em làm gì có phần? Hai gã họ Dương đồng thanh.
- Yên tâm, hôm nay thừa cơm canh.
Nhà ăn của Tổng đội tiên phong buổi tối nay có khá nhiều khách. Các bậc tướng lĩnh sẽ ở lại bàn bạc cả tối. Và cái hội đó đi ăn gần như đầu tiên, mặt người nào cũng căng thẳng với tình trạng không thể giải quyết vấn đề. Dương chủ soái im lặng, tận dụng thời gian dùng bữa để chắp mối vấn đề. Lê phó soái, Võ phó soái và Phạm tổng đội trưởng bàn cãi xôn xao, chẳng ông nào chịu ông nào. Trần quản sự, thường được đánh giá cao về tính cương trực và sự công bằng hơn là về trí thông minh, tự đặt mình đứng ngoài, thỉnh thoảng chêm một câu, hay thì nói tiếp, dở thì thôi. Mai quản sự có suy nghĩ riêng của mình, có điều ông bắt chước Thủ lĩnh qua cách im lặng chờ đưa ra kết luận cuối cùng.
Đội trưởng Trần Mãnh nhanh chóng kết thúc bữa ăn, rồi quay về phòng. Để ý không thấy có người theo, chàng nhanh chóng vào buồng thứ hai của Nỏ Thần. Đức Hoàng đã thực hiện mệnh lệnh giữ nguyên đồ đạc của Văn Ân và khoá chặt cửa. Xem chừng người cùng giường là Phan Anh vẫn giữ chăn chiếu nguyên nếp, không hề có ý định kiêng cữ. Trần Mãnh ngồi xuống, khấn lầm rầm:
- Hoàng tiểu đệ. Hãy phù hộ cho anh tìm ra manh mối trong những di vật này, làm sáng tỏ nguồn cơn, bắt kẻ sát nhân phải đền tội.
Khấn xong, chàng lần giở từng thứ dưới ánh sáng của ngọn đèn nhưng không có kết quả. Nếu là mình, mình cũng không giấu trong quần áo hay thư tịch, mục tiêu đầu tiên của kẻ trộm. Càng không thể giấu trong tủ chung hay bàn chứa vật dụng. Đầu giường không thấy, cuối giường không thấy, dưới lớp đệm mỏng do chị dâu của Văn ân khâu từ vải thô cũng không thấy nốt. Mình dặn Đức Hoàng kéo dài bữa ăn, trừ Phan Anh đi đâu mất sau khi gặp Ngọc Linh, nên tin là đủ thời gian cho công việc. Mà mình phải tìm thứ gì? Một mảnh giấy dày đặc chữ hay một tín vật có giá trị hiển nhiên? Lật cả ván giường lên, không nhiều bụi bặm vì chủ nhân ưa sạch sẽ, thành, cạnh, mộng, xà... đều thiếu khả năng trở thành kho chứa báu vật. Khoan đã, có thể nào là trên vách tường. Chiếc giường phải kê hơi nhô ra, vì hai dải mấu gỗ này. Mình nhớ cái vách này được tận dụng từ cái gác lửng cất đồ của một trong sáu ngôi nhà gỗ bỏ hoang. Hai dải mấu để chặn hòm xiểng khỏi trôi ra ngoài.
Trần Mãnh kéo chiếc giường dịch ra, gối và một tay chống xuống giường, một tay dùng ngón tay rà soát cái khe hẹp giữ hai dải mấu nhô khỏi mặt vách chừng hơn nửa tấc. Một rồi hai cái dằm đâm vào tay chàng, mặc kệ, chàng rà xuống cuối chân giường. ồ! Mọt ăn thủng một lỗ sâu. Chàng từ tốn, thò hai ngón tay, lôi ra một cuộn giấy bằng ba lần đầu đũa, dài một tấc rưỡi. Loại giấy mỏng tang, dai ngoách là sản phẩm đặc biệt của người phương bắc, cuộn không cần dây buộc. Lòng Trần Mãnh reo lên. Chàng ngồi sát hơn với ngọn đèn, nhẹ nhàng giở ra, chăm chú vào những hàng chữ trên mảnh giấy. Mặt chàng lúc lạnh ngắt vì bàng hoàng rồi phừng phừng vì giận dữ. Trong chốc lát, chàng đã hiểu ra nguyên nhân của cuộc thảm sát hãi hùng đêm hôm qua và bộ mặt đẫm máu của kẻ sát nhân.
Bỗng Trần Mãnh quay ngoắt lại.
Cánh cửa sổ ra sân sau bị bật móc khoá. Lù lù đứng đó tự bao giờ, một kẻ có khuôn mặt lẫn trong bóng tối. Trần Mãnh chộp ngay thanh kiếm của Đức Hoàng để trên giá. Kẻ rình rập quay đầu chạy rất nhanh. Chàng cũng nhanh không kém nhảy vọt qua cửa sổ đuổi ào về phía cây cối um tùm.
- Chạy thoát được sao!
Hình ảnh Văn Ân nằm xõng soài, trái tim đã cạn máu, nét mặt vừa kinh hãi, vừa đau đớn hiện lên trước mắt đội trưởng Nỏ Thần. Chàng rút kiếm khỏi bao. Trước mặt là điệp trùng tre, mây tạo nên bờ dậu gai góc chằng chịt, dành cho những tay tiên phong ngổ ngáo nhất diễn tập đủ trò. Phải theo ngay kẻo kẻ sát nhân chạy mất. Không khí đột nhiên lạnh lẽo khác thường, ẩm ướt và âm u. Người can đảm như Trần Mãnh cũng phải rùng mình trước cảnh vô số bóng lá tre ma quái, mải dập dờn đung đưa. “Mới chần chừ một chút đã biến rồi. Nhưng chắc chắn chưa chạy khỏi mà chỉ ẩn núp đâu đây. Gã này rất xảo quyệt, mình nên cẩn trọng tối đa”.
Gió đẩy bụi tre phía nam rung lên.
- Ra đây. Trần Mãnh quát.
Vô tăm tích. Trần Mãnh “hừ” một tiếng, dợm bước tiến đến.
- Nhầm rồi! Ta ở đây cơ!
Tiếng nói vọng từ phía sau, cùng với tiếng vút. Trần Mãnh quay người theo phản xạ, chàng không ngờ có một lưỡi dao sắc đang bay tới. Nó cắm ngập bả vai bên phải của chàng chiến binh. Con dao thứ hai và thân hình của kẻ mà chàng đang truy đuổi cùng lao đến. Chàng luống cuống định dùng kiếm đỡ nhưng không nhấc nổi cánh tay, đành lệch người tránh mũi dao và hứng trọn cú đá như chuỳ phá. Đối phương xô tới, chộp lấy con dao còn cắm trên người chàng vừa ấn vừa rạch. Lưỡi dao cắt qua thịt rồi mắc vào xương. Trần Mãnh bị đẩy ngã ngửa. Tên sát nhân cướp lấy thanh kiếm, đâm xuống. Cái lưỡi thép vô tri đâm xuyên qua lồng ngực đội trưởng đội Nỏ Thần. Toàn thân co giật, Trần Mãnh chỉ thốt được một câu:
- L à ngươi... ngươi... ta thật không ngờ.
Rồi nghẹo đầu, tắt thở.
- Bất ngờ?? Đâu chỉ mình ngươi!
Kẻ sát nhân lục túi áo Trần Mãnh.
- Quái lạ, chắc chắn hắn có mang theo. Sao không thấy? Không lẽ thằng khốn đã quẳng đi. Lại có người đến, bực thật.
Hắn đành thu hồi đôi dao và biến mất sau rặng tre.
Nửa khắc sau, một chàng trai gương mặt thanh tú chạy đến. Chàng ta kêu lên khi nhìn thấy những vạt máu và thanh kiếm cắm trên người Trần Mãnh. Chàng vội vã lắc thân thể vẫn còn ấm nóng, buồn bã bao nhiêu khi biết mình đến muộn. Bỗng đâu, xác chết mở mắt. Đội trưởng Nỏ Thần thều thào từ trong cổ họng:
- L á...thư... hắn muốn thủ tiêu... hắn là..
Dương Vân còn há hốc mồm thì lời trăn trối bị cắt bởi tiếng nấc. Kẻ xấu số đã được cái chết đưa đi. Bi kịch hiển hiện trước mắt, nhanh như 1 khoảnh khắc khiến Dương Vân đờ cả người. Chàng thật không biết phải làm gì tiếp theo thì có tiếng bước chân dẫm trên lá, tiếng quần áo sột soạt lọt vào đôi tai vốn dĩ rất tinh của chàng.
Hung thủ vẫn còn quanh quất? Hắn sẽ giết mình bịt miệng? D ương Vân thầm lo. Tay không tấc sắt biết lấy gì chống trả, chàng mím môi dỡ thanh kiếm khỏi người Trần Mãnh. Thì nghe tiếng hét của con gái:
- Tên sát nhân.. Ngươi định giết người diệt khẩu?
Khó nói hết được sự ngỡ ngàng của Dương Vân. Chàng ngẩng mặt lên và đụng ngay cái nhìn hoảng loạn của Lê Hồng. Mặt xanh, người run lẩy bẩy vì nỗi ám ảnh quá lớn, cô đang tựa vào thân tre để khỏi ngã. Chẳng ai khác ngoài chàng ở đây. C ô ta tưởng nhầm mình giết Trần đội trưởng. Tai hại quá.
Chàng vội bào chữa ngay:
- Cô hiểu lầm rồi. Tôi chỉ đến trước cô.. tôi giống cô..
- Còn chối hả quân sát nhân.
Cô nàng hét váng lên rồi vì dùng sức quá nhiều nên ngã liêu xiêu. Dương Vân cuống quýt chạy đến đỡ. Nhìn thấy thanh kiếm dính đầy máu, Lê Hồng sợ hãi gào rối rít:
- Không được lại đây.. cứu tôi với..
Dương Vân khựng lại vì nhận thấy một luồng sát khí. Chàng lập tức phải ngả người tránh đòn. Sát khí bắn liên tiếp, bức chàng thối lui liền năm bước. Đến bước thứ năm, thanh kiếm trên tay bị đánh văng, cái lạnh của lưới thép hà vào cổ chàng. Dương Vân bất giác nhắm nghiền mắt, nghĩ đời mình đã đi tong.
Nhưng thanh kiếm chỉ kê vào chứ không cứa đứt cổ chàng. Những bước chân dồn dập, ánh đuốc sáng loà, người kéo đến đông nườm nượp. Một giọng nói quen thuộc vang lên đánh thức tâm trí chàng:
- Phan Anh, bỏ kiếm xuống.
Phan Anh bỏ mệnh lệnh của Tiểu Nhi bên ngoài tai, mặt mũi hằm hằm như tính ăn thịt Dương Vân. Những cận vệ của chủ soái đã tới. Một người nắm cổ tay trái cầm kiếm của Phan Anh, hai người khác bẻ quặt tay Dương Vân ra sau. Chàng nhìn thấy Tiểu Nhi và Dương Thạch cố xông đến, nhưng bị cản bởi mấy người cận vệ khác. Dương Đình Nghệ và các tướng đều xuất hiện. Dương chủ soái yêu cầu mọi người trật tự. Ông bước đến chỗ Trần Mãnh, luồn tay dưới lưng mà nâng lên, mặt đanh lại, nói ai oán:
- Trần đội trưởng, tôi đâu ngờ có cánh Nỏ Thần chưa vào trận chiến đã gãy đôi rồi! Phan đội viên! Bởi lẽ gì mà anh dám công nhiên dí kiếm vào cổ người khác.
- Thưa chủ soái! Chính hắn đã hạ sát Trần đội trưởng và đang định làm hại đội viên Lê Hồng.
- Anh đã tận mắt nhìn thấy?
- Vâng, ít ra là việc hắn chém Lê đội viên.
- Việc này có đúng không? Nguyên Soái hỏi Lê Hồng.
- Thưa chủ soái. Tôi đang nằm trong buồng thì nghe có tiếng la hét, nhìn qua cửa sổ thấy mấy người đuổi chạy đến rặng tre. L ê Hồng nói giọng rất tủi. linh tính trong đó có kẻ đã giết anh Quốc, c ô khóc. t ôi chạy ào theo. Đến nơi thì hắn, c ô chỉ thẳng vào mặt Dương Vân, h ắn toàn thân máu me đứng cạnh xác Trần đội trưởng. Hắn đã ra tay... L ê Hồng nấc lên
- Ai đó hãy chăm sóc cho Lê đội viên, đừng để cô quá xúc động. Được rồi! Đến lượt anh. Anh tên là Dương Vân, đội viên Bạch Hổ đúng không? Anh hãy thuật lại những gì đã sảy ra để chúng tôi xem xét có nên vãn hồi lời buộc tội sát nhân hay không?
Đứng trước nguy cơ mắc vào nỗi oan khủng khiếp, Dương Vân vô cùng lúng túng, muốn nói mà ấp úng, chẳng biết nên nói thế nào. Đương nhiên, mọi người càng nghi hoặc. Tiểu Nhi sốt ruột biết dùng dằng sẽ rất bất lợi, bèn nói lớn:
- Tiểu Vân, bình tĩnh. Cứ sự thật mà nói. Ai mà không thấy em ngồi trong nhà ăn từ đầu đến cuối. Đến lúc đi rửa tay, thấy có đánh nhau chạy đến ngăn cản lại bị hiểu lầm..
Tiểu Nhi nói đến đó thì dừng phần vì bị Kiều đội trưởng nhìn, phần vì cụ thể sau đấy thế nào chàng cũng chưa hay. Nhưng mấy câu nói đủ trấn an cậu em út. Dương Vân nhìn thủ lĩnh tối cao và được đáp trả bằng ánh mắt ôn hoà. Chàng nói:
- Thưa chủ soái, chuyện là thế này. Tôi cùng anh Dương Thạch, đội Thanh Long, D ương Thạch gật đầu, sang thăm anh Tiểu Nhi, thuộc đội Kim Tiễn, Tiểu Nhi gật đầu. Ban sáng chúng tôi đã hẹn nhau, từ lúc chưa có việc gì sảy ra. Trong suốt bữa ăn tôi không hề rời bàn chỉ đi rửa tay sau khi đã ăn xong. Lúc đấy tôi đã nhìn thấy, có hai người chạy về phía rặng tre. Thú thực tôi đã nghĩ do mình tưởng tượng. Tôi định về nhưng đi được vài bước thì nghe có tiếng thét. Xa nhưng rất rõ. Tôi lập tức lao bổ đến chỗ này đã thấy Trần đội trưởng nằm ở kia và bị thanh kiếm đâm vào bụng. Tôi kinh hãi xem xét mới biết anh ấy đã chết. Tôi hoảng hốt chẳng biết làm sao thì nghe động. Sợ kẻ sát nhân quay lại giết nốt mình, tôi đành nhổ thanh kiếm ra để tự vệ. Nhưng người đến lại là cô Lê Hồng.
- Nói như vậy hóa ra Phan đội viên vô cớ tấn công anh. Hay anh định đổ tiếng sát nhân diệt khẩu cho anh ta. L ê phó soái hỏi át với giọng mỉa mai.
- Tôi không có ý đó. Phan đội viên vì lo cho an nguy của Lê Hồng mà tấn công tôi. Chỉ do lầm lẫn, xin các ông tin, chàng khẩn khoản, cô ấy đã ngã nên tôi chỉ định đỡ cô ấy.
- Nói láo. Ngươi định chém ta, không có Phan Anh thì ta đã chết rồi. L ê Hồng vùng khỏi tay Ngọc Linh, xông đến Dương Vân, miệng hét bài hải.
Một cận vệ liền cản cô gái đau khổ lại.
- Chính hắn giết anh Quốc. Nó muốn giết cả tôi vì hai chúng tôi nhìn thấy nó đang đốt giấy bên xác anh Văn Ân. Mọi người phải bắt con quỷ đó lại, đừng cho nó hại người thêm nữa.
Tiết lộ làm rúng động đương trường. Từ Dương chủ soái đến Nguyễn Ngọc Linh, tất cả đều bàng hoàng. Người trầm tĩnh như Ngô Quyền cũng phải thốt lên:
- Lê đội viên! Không được nói bừa.
- Tôi lấy tính mạng của mình ra thề. Lê Hồng khẳng định quyết liệt, xen lẫn cay đắng.
- Ngô phó soái! Dương Đình Nghề nhắc nhở. Vấn đề hết sức nghiêm trọng, Phó soái cần hạn chế những phản ứng bộc phát không cần thiết.
Quay sang Lê Hồng:
- Lê đội viên! Mấy câu nói của cô là thật khủng khiếp. Ta muốn cô hãy cân nhắc cho kỹ trước khi khẳng định.
- Chắc chắn tôi không vu oan giá hoạ cho hắn. Mong ước trả thù cho người yêu giúp Lê Hồng thêm mạnh mẽ. Cô nói chắc như đinh đóng cột. Tối hôm qua, chúng tôi đã nhìn thấy ánh lửa sau hai cây hương lớn. Rẽ vào thì gặp hắn đang đốt giấy. Hỏi thì hắn bảo là để sưởi ấm, nhưng cả hai chúng tôi đều hiểu hắn đang đốt một lá thư. Bên cạnh gốc cây là một thanh kiếm còn sau là một đống hay một vật giống như hình người. Hắn cuống quít khi bị chúng tôi bắt gặp, nhưng dù linh tính xấu có mách bảo tôi vẫn để cho anh ấy về một mình. Tại tôi mà anh ấy bị giết. Hu hu... tại hắn.
Đa số những người có mặt đều cảm thấy phẫn nộ thay cho cô gái, họ nhìn Dương Vân bằng cái nhìn ghê tởm như nhìn kẻ giết người tanh máu. Dương Vân nhẫn nhục chịu đựng. Chàng hiểu mình đang bị dìm xuống bùn, từng lớp bùn nhão nhoẹt đang chờ chàng kháng cự là hút lấy ngay. Nhưng nếu chàng không cố gắng cũng sẽ chìm dần trong vô vọng. Sự hiểu lầm lên đến tột đỉnh qua những chi tiết trùng khớp đến khó tin, như có bàn tay quỷ sứ sắp đặt. Lê phó soái nói gì đó cốt để buộc tội chàng còn chủ soái yêu cầu chàng giải thích. Dương Vân hít thở một cách khó nhọc với cái vòng đang thít dần nơi cổ họng:
- Cô ấy nói đúng. Chàng thở dài. Nhưng sự thật không phải như mắt Lê đội viên nhìn thấy.
- Còn có sự thật nào khác sao? L ê Lãm cười nhạo.
- Ông hãy để cho cậu ta giải thích. Ngô Quyền hơi bực. Chẳng phải Lê Hồng nói chỉ nhìn thấy vật mang hình người chứ đâu đã chắc chắn là người thật hay xa hơn là xác của Văn Ân. Còn nữa, mọi người đều tự do trong Nghĩa Đoàn, quy định nào cấm không cho một chiến binh được đốt thư, bất kể lá thư đó thế nào ra sao?
- Đó là lá thư của người tôi thương yêu. Tôi không muốn ai khác đọc được những tình cảm của nàng dành riêng cho mình. Tôi đốt bỏ nó vì tôi đã khắc nó trong trái tim mình. Tôi vẫn thường dành buổi tối vào việc tập kiếm, hình người mà Lê đội viên nhìn thấy tối qua chính là cái hình nộm vải nhồi rơm tôi tự làm. Tôi vẫn giấu nó ở đấy. Xin chủ soái cho tìm để chứng minh lời tôi nói là đúng hay sai.
Đám đông thiếu duốc kia lại bắt đầu chuyển hướng. Của đáng tội nếu trông mặt mà bắt hình dung, không ai nghĩ rằng chàng trai non nớt trước mặt mình là kẻ giết người như nghóe. Nhưng họ đã không vội tỏ thái độ như ban nãy, mà chờ phần phán quyết từ vị chủ soái công minh.
Dương Đình Nghệ ngay từ đầu đã nhìn nhận vấn đề này thật không đơn giản nên quyết làm cho ra nhẽ. Ông nói:
- Mọi người đã nghe cả rồi. Dứt khoát không được suy đoán phiến diện. Tôi muốn trừ các tướng và những người trực tiếp liên quan, còn lại tất cả về phòng nghỉ ngơi. Còn rất nhiều việc phải làm.
Thế là đoàn người gồm có Dương chủ soái cùng các tướng, đội trưởng Kim Tiễn Kiều Đại Thụ, đội viên Đức Hoàng, Dương Vân, Lê Hồng và các cận vệ. Riêng Ngọc Linh đi để chăm nom Lê Hồng.
Họ đến chỗ hai cây hương oan nghiệt, đuốc thắp sáng như ban ngày.
Sau một canh giờ, kết quả thu lượm được chỉ là túi vật dụng lặt vặt, được nghi của Văn ân, c ách đó mấy bước chân. Dương Vân tuyệt vọng khi bàn tay ma quỷ kia đã chặt nốt chỗ bám víu cuối cùng của chàng. Mùi bùn tanh, mình bùn hun hút kéo tuột chàng xuống đáy. Trông chờ, lo lắng rồi cuối cùng là trống rỗng, chàng chỉ kịp thầm thì với Ngô Quyền trong lúc tình cờ, hai người đứng cạnh nhau:
- Em không giết người. Em bị giăng bẫy. Trước khi chết, Trần đội trưởng có nhắc đến một bức thư và hung thủ là người quen biết.
Dương Đình Nghệ ra lệnh giam Dương Vân vào nhà lao chờ ngày xét xử.
Cánh cửa đen ngòm đóng sầm trước mắt.
Cờ Thiêng Đất Thánh Cờ Thiêng Đất Thánh - Nguyễn Trung Dũng