Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 310
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 422 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:42:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 248: Xuất Phát
a Tiểu Lâu vì cứ bị quấy rầy mà tỉnh lại, nó miễn cưỡng mà hé mở một con mắt, lắc người đẩy cái tay vẫn luôn sờ đầu nó ra, chân sau đạp đạp. Cái tay khó ưa trên người cuối cùng cũng biến đi, La Tiểu Lâu thở nhẹ ra, thoải mái mà lắc lắc cái đuôi … từ từ đã, có chỗ nào đấy không đúng lắm.
La Tiểu Lâu vừa định mở hẳn mắt ra đã bị cắp nách xách lên, cậu kêu một tiếng, giãy giụa.
Nguyên Tích hừ một tiếng nhưng vẫn nhanh chóng đặt nó lại trên giường, 125 bưng một bát nước chờ ở một bên, đút cho La Tiểu Lâu uống vài hớp lại lui ra. La Tiểu Lâu chờ lượng nguyên lực đã khô kiệt của mình khôi phục chút ít thì bắt đầu vận chuyển nguyên lực toàn thân.
Như mọi khi, thân thể nhanh chóng biến đổi, mái tóc đen bết ướt rũ xuống che lên khuôn mặt La Tiểu Lâu. Tạ ơn trời đất, cậu vẫn có thể khôi phục được hình người. Nhưng cậu chưa kịp vui hết,ngay giây tiếp theo, một cơn đau mãnh liệt lan tỏa khắp cơ thể.
La Tiểu Lâu rên lên một tiếng rồi cắn răng chịu đựng. Loại di chứng này như một trận khổ hình, toàn thân cậu bắt đầu bị che kín bởi một lớp mồ hôi.
Chuyện này chẳng lẽ sẽ kéo dài những một năm? La Tiểu Lâu‘kinh hồn táng đảm’ mà nghĩ.
Tiếp đó, La Tiểu Lâuđược Nguyên Tích nhẹ nhàng ôm vào. Nguyên Tích thậm chí còn không cuộn cậu vào cáiga giường (vừa biến hình xong nên vẫn trần như nhộng) mà trực tiếp ôm cậuđi vào phòng tắ. 125 kéo cái đuôi đầy mệt mỏi theo sau thu dọn phòng tắm. Hôm trước nó còn phải chuẩn bị cả nước ấm … trời ạ, hai ngày La Tiểu Lâu hôn mê này, nó thật sự được trải nghiệm công việc của một người máy gia dụng!
La Tiểu Lâu vừa được thả vào trong nước nóng, cơn đau bỗng nhiên tăng mạnh, giống như ngàn mũi kim đâm vào cơ thể, hét một tiếng, túm chặt lấy Nguyên Tích, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.
Nhưng sức lực của La Tiểu Lâu sao sánh được với Nguyên Tích. Nguyên Tích một tay ôm lưng La Tiểu Lâu thả lại vào trong nước, tay kia thì nhẹ nhàng mát xa.Đồng thời, Nguyên Tích cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu“Đừng nhúc nhích”.
La Tiểu Lâu theo bản năng mà nghe lời, không nhúc nhích nữa, rất nhanh, cậu kinh ngạc phát hiện, theo bàn tay xoa vuốt mát xa của Nguyên Tích, cơn đau trên cơ thể dần dần chậm lại.
“… Em đỡ hơn rồi, sao lại thế này?”La Tiểu Lâu mở miệng hỏi, âm thanh dị thường khàn khàn.
“Hừ, em mới là người cần giải thích đấy. Emđã ngủ suốt hai ngày một đêm. Vì không để người khác phát hiện vương tử phi của họ đột nhiên mất tích, hai ngày nay anh cũng chẳng thể đi quân bộ”. Nguyên Tích khẽ cau mày, trong mắt dần dần mang theo một tia lệ khí“Vì sao em không nói cho anh biết là chế tạo cơ giáp cấp 10 sẽ có nguy hiểm?”
“Này… em cũng không biết, em nghĩ là mình có thể làm được”La Tiểu Lâu co rúm lại “Kỳ thực, em bây giờ vẫn lành lặn, không phải sao?”
Cái tay Nguyên Tíchđang mân mê ở giữa hai chân La Tiểu Lâu bỗng nhéo mạnh một cái, vẻ mặt âm trầm nói “Ừ, không sao cả, suốt cả một đêm lăn lộn đau đớn, sau khi thả vào trong nước mới đỡ hơn, đây là không sao cả của emđấy à?” Lúc ấy, La Tiểu Lâu bị yôm về, con thú nhỏ màu trắng cuộn thành một cuộn tròn trong lòng y, cả người run rẩy, kiệt sức nhưng vẫn không ngừng kêu lên những tiếng ỉ ôi đầy bi thương. Nhìn hình dáng đáng thương đó, Nguyên Tích cũng không dám chần chờ thêm, vội vàng nhớ lại lúc cơ giáp thành công, mảnh thủy tinh vỡ vụn, nước năng lượng văng ra bắn lên người La Tiểu Lâu… sau đó bắt 125 đem đun nóng nước hồ năng lượng, thả La Tiểu Lâu vào …đau đớn giảm bớt, tiểu bạch thú mới dừng kêu.
La Tiểu Lâu còn muốn giải thích nhưng nhìn đến ánh mắt lạnh lùng của Nguyên Tích, ủy khuất mà gục đầu xuống. Bỗng nhiên, Nguyên Tích ấn cho cả người La Tiểu Lâu ngập hẳn vào nước, mặt cũng sắp bị dìm xuống thì dừng lại, đôi môi của Nguyên Tích đầy báđạo mà khóa miệng La Tiểu Lâu lại.
La Tiểu Lâu bối rối mà quơ tay níu loạn, không cẩn thận níu phải cái gìđó, hình dạng của thứ đó làm cho cậu thoáng run lên.
Nguyên Tích hơi ngừng lại nhưng ngay sau đó, đầu lưỡi càng thêm kịch liệt mà càn quét.
Qua một lúc lâu, La Tiểu Lâu mới hồi hồn lại, phát hiện Nguyên Tích cách cậu một đoạn xa, hai tay thìđang ‘tự xử’ (DIY)
La Tiểu Lâu ngẩn người, xem nhẹ cơn đau trong người, ma xui quỷ khiến mà với và xoa nắn dục vọng của Nguyên Tích, hơn nữa dựa theo bài dạy của Nguyên Tích trước đây mà chậm rãi vuốt ve.
Nguyên Tích không dám tin mà trừng mắt, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, hổn hển mà nói “Emđây là tự nguyện đấy nhá, lát có cầu xin thìanh cũng sẽ không dừng lại!”
… Phản ứng như thế kì thực cũng chẳng thể trách Nguyên Tích được. Y từ trước tới giờ đều không chịu xem các phim heo về việc thụ chủ động, công bị động … sau lại còn bắt 125 xóa hết tất cả các phim về việc này có trong ổ nhớ máy tính, còn lại đều là phim về cường công, báđạo nam nhân bắt ép đàng hoàng phụ nam mà thôi.
Tới khi hai người ra khỏi phòng tắm đã là một tiếng đồng hồ sau. La Tiểu Lâu lúc này mới phát hiện, phòng lộn xộn tới không thể tưởng được, mà trên đống quần áo được chuẩn bị sẵn để họ mặc vào đang nằm chình ình một thứ – 125. Nóđang ngủ gục trên đó. Trời biết là trong hai ngày một đêm La Tiểu Lâu hôn mê này nó đã làm hỏng cái đồng hồ sinh học mà vất vả lắm mới tạo ra được.
“… thật bừa bộn”La Tiểu Lâu thấp giọng nói.
“Đúng thế, là 125 lãnh nhiệm vụ thu dọn đấy, xem ra emđã không cài đặt đầy đủ cho nó chức năng này” Nguyên Tích nói, sau đó tùy tay kéo đống quần áo, 125 bị hất xuống. Cái đuôi của 125 khẽ động, đem đống quần áo dưới thân mình đẩy sang đằng sau, lại co người tiếp tục ngủ, tiếng ngáy không hề bị gián đoạn chút nào.
Tuy là 125 không biết thu dọn nhưng đống lộn xộn này là do ‘vương tử điện hạ’đây làm ra là cái chắc …La Tiểu Lâu yên lặngthầm nghĩ.
“Đúng rồi, cơ giáp của em…”La Tiểu Lâu nghĩđến hai trận cơ giáp kia, bỗng nhiên nóng ruột. Nghiêm đại sư từng nói, cho dù là cấp đại sư như ông, một năm cũng chỉ có thể chế tạo ra một trận cơ giáp cấp 10 mà thôi.
Nguyên Tích không nói gì, lẳng lặng lấy hai cái nút không gian trên đầu giường đưa lại.
La Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra, nhìn hai cái nút không gian màu vàng, trong lòng dâng lên một niềm vui mừng không thể ức chế, sau đó lại nhíu mày “Màu vàng sao?” Màu sắc này có phải quá khoa trương quá không? Lạc Khắc thì không sao chứ Nguyên Tích đãđủ chói mắt rồi, hắn không hy vọng vì cái màu này mà có một đám người lúc nào cũng nhìn theo mêđắm ‘ông xã’ nhà hắn. Hơn nữa, trong chiến đấu, màu này rất nổi bật, sẽ rất nguy hiểm.
Trên mặt Nguyên Tích lộ ra một tia cổ quái, nhìn nhìn hai cái nút không gian và nói “Không, không phải màu vàng. Nếu em đã khỏe lại rồi thì ngày mai cùng anhđi thử cơ giáp?”. Nói xong, Nguyên Tích liếc mắt nhìn La Tiểu Lâu một cái, phi thường tự tin mà hỏi:“Cái nào là của anh?”
La Tiểu Lâuđỏ mặt, sờ sờ hai cái nút không gian rồi lấy ra một cái “Cái này”. Kỳ thực cả ba bản thiết kế đều dựa theo số liệu của Nguyên Tích mà thiết kế, chẳng qua bức thứ ba là chi tiết nhất.
Nguyên Tích cầm lấy, đeo vào cổ, nhưng mà lại giấu vào trong áo.
——
Ngày hôm sau, sau hai ngày đau ốm, La Tiểu Lâu trải qua một cuộc kiểm tra thân thể, được xác định là hoàn toàn khỏe lại, rốt cuộc gặp lại mọi người của Nguyên gia. Mọi người đều rất ăn ý mà không hỏi gì về nguyên nhân Nguyên Tích tự mình chiếu cố La Tiểu Lâu, mà bọn hạ nhân trong cung thìđược dịp nghị luận về tình cảm sâu đậm của vương tử điện hạ và vương tử phi điện hạ.
Khi biết được La Tiểu Lâu muốn lập tức đi tinh cầu Lewis, Phượng Già Lăng bệ hạ nhíu mày “Vội như vậy sao? Con nên nghỉ ngơi vài ngày, đợi thân thể hoàn toàn bình phục hẵng đi”.
“Cám ơn ngài, con đã không sao rồi”La Tiểu Lâu che dấu sự lo lắng, bình tĩnh mà nói.
Phượng Già Lăng quan sát hắn một hồi, cuối cùng nói “Được rồi” Nguyên Tích thì nói “Lần này, con cũng cùng La Tiểu Lâuđi, dù sao, vị tríđịa lý của tinh cầu Lewis rất đặc thù, nếu cóđược nó thì chúng ta sẽ có rất nhiều lợi thế”.
Nguyên Nặc giật giật miệng, không dám phản đối gì. Lần trước hắn đi, nhiệm vụ cũng vẫn hoàn thành xuất sắc đấy thôi.
Nguyên Triệt lạnh nghiêm mặt, có chút đăm chiêu mà liếc nhìn La Tiểu Lâu, làm cho La Tiểu Lâu hơi chột dạ vìđã giấu anh việc Ly Mạch có thể đang ở Lewis tinh cầu.
——
Xế chiều hôm đó, Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâuđi tới phòng huấn luyện cơ giáp của hoàng cung, tiến hành thí nghiệm cơ giáp. Hai người khiếp sợ phát hiện, trừ việc số liệu đãđạt tới số liệu của cơ giáp cấp mười hai (theo bảng phân cấp của nhị cấp văn minh) trong dự đoán, hai trận thập cấp cơ giáp sinh vật này còn có thêm một công năng, đó là có thể biến màu dựa theo môi trường. Hơn nữa, công năng này không hề cần người điều khiển thao tác mà là chủ động biến hóa. Dưới ánh mặt trời, cơ giáp thậm chí có thể chậm rãi biến thành trong suốt.
Hai người lập tức thí nghiệm trận cơ giáp sẽ đưa cho Lạc Khắc, cũng là cái cơ giáp dùng năng lực phục chế mà thành. Tuy số liệu không bằng cơ giáp của Nguyên Tích nhưng cũng không chênh lệch là bao. Hơn nữa, trận cơ giáp này cũng có công năng biến đổi màu sắc, chỉ là không thể biến thành trong suốt như trận cơ giáp trước mà thôi.
La Tiểu Lâu vì làm một lần là thành công nên trong tay vẫn còn thừa hai bình Siêu cấp kim dịch. Cậu tự mình đưa đến biếu hai vị đại sư. Điều này làm cho Nghiêm đại sư cùng Hi Bá Laiđại sư vô cùng mừng rỡ. Hai cái lão nhân đều không cùng La Tiểu Lâu nói thêm cái gì, trực tiếp đem người đuổi đi, bắt đầu cân nhắc cách dùng Siêu cấp kim dịch. Bọn họ vốn tưởng ít nhất một hai năm sau mới có Siêu cấp kim dịch, thật không ngờ nhanh vậy đãđược cầm một lọ ở trong tay.
——
Thời điểm xuất phát đãđược định là sáng sớm hôm sau. Nguyên Tích cùng La Thiểu Thiên sẽ cùng đi với La Tiểu Lâu.
Lúc La Tiểu Lâu cáo biệt Phượng Già Lăng bệ hạ rồi đi ra ngoài, xa xa, có một người mặc quân phục cao cấp đi từ phòng khách của Nguyên Liệt bệ hạ ra. Ban đầu La Tiểu Lâu cũng không chúý, sau người kia đến gần sát người, La Tiểu Lâu mới hít vào một hơi lạnh. Người kia chính là La Thành Vận – ba ruột của ‘La Tiểu Lâu’.
La Thành Vận nhìn thấy La Tiểu Lâu, dừng bước, khẽ gật đầu “Điện hạ”
La Tiểu Lâu cố gắng khống chế âm thanh run rẩy trong cổ, chào lại “Thiếu tướng đại nhân, xin chào” Nói xong, cậu nở một nụ cười cứng ngắc “Tôi còn có việc, xin phép đi trước”.
La Thành Vận nhìn theo bóng dáng vội vàng của La Tiểu Lâu, ánh mắt mị lên, khẩu hình miệng khép mở nói ra hai chữ trong im lặng “Lê Khuynh …”
Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi - Do Đại Đích Yên