There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 310
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 422 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:42:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 142
̉N BỊ
Người phụ trách ngẩn ngơ, lập tức lầm bầm:” Nhưng, nhưng, đó là vương tử phi điện hạ mà, hơn nữa vương tử phi điện hạ và vương tử điện hạ đang nghỉ phép, chắc khó gọi họ đến lắm…” Dưới ánh nhìn càng ngày càng giống viên đạn của trung tướng, âm lượng của người phụ trách dần dần nhỏ lại, nhưng vẫn phải giải thích rõ ràng thân phận của tên nhóc kia là vương tử phi điện hạ.
“Vương tử phi? Chỗ chúng ta mà có một nhân vật đặc quyền với thân phận cao quý như thế cơ á… Chờ chút, ý anh là, người đó đang ở ngay dưới mí mắt của chúng ta, thế mà các anh còn đần độn đi tìm ở đâu đâu!” Trung tướng chế nhạo được nửa chừng, bỗng nhận ra được ý muốn nói của người phụ trách, ông ta lập tức thay đổi ngữ khí, mắt trợn tròn, ngay cả đám râu bạc cũng vểnh lên.
Người phụ trách lau mồ hôi, gian nan hồi đáp: “Sợ rằng là như vậy ạ.” Tuy quả thực là rất mất mặt, nhưng sự thực thì vẫn là sự thực. Người phụ trạch thầm gào thét trong lòng, nếu tên binh sĩ kia không đi thu dọn phòng làm việc thì chỉ sợ bọn họ bây giờ vẫn còn đang chạy loạn khắp nơi như con nhặng, cộng thêm tiếng rống giận dữ miễn phí và vẻ mặt đen như đáy nồi của ông trung tướng.
Lão trung tướng híp mắt nhìn người phụ trách vài giây, rồi đột nhiên nói: “Anh nghĩ cách đi, giờ tôi muốn gặp cậu ta.”
Người phụ trách há mỏ, mặt ủ mày ê mà nói, “Trung tướng Hatton, tôi thực sự không có cách nào cả, giấy xin nghỉ phép của vương tử phi điện hạ đã gửi lên cấp trên rồi, đến Thứ Hai mới về, cậu ấy cũng không có ở tinh cầu An Tắc, cuối tuần chúng ta mới có thể liên lạc được với cậu ấy.” Tuy y biết trung tướng say mê nghiên cứu, nhưng cũng không nên vứt chuyện khó như thế này cho y được chứ, người phụ trách thầm nghĩ.
Y chỉ là một thượng tá nhỏ bé của Bộ nghiên cứu và phát triển cơ giáp trên tinh cầu cấp B thôi mà, có nói thế nào thì làm sao mà có thể quản lý được hành trình của vương tử điện hạ chứ.
Cuối cùng, người phụ trách tưởng như sắp phải quỳ sụp xuống chân ông lãnh đạo của mình, thì tổng phụ trách bộ phận nghiên cứu và phát triển cơ giáp của quân đội – trung tướng Hatton – cuối cùng cũng từ bỏ ý muốn gặp La Tiểu Lâu ngay tức khắc, nhưng ông ta vẫn yêu cầu người phụ trách phải chú ý mật thiết hành trình của vương tử phi điện hạ, khi cậu trở về nước thì nhất định phải mời tới ngay.
Sau đó, trung tướng Hatton bèn cử người kiểm tra tính năng của linh kiện cơ giáp mà La Tiểu Lâu đã chế tạo, số liệu thu được khiến người khác phải giật mình. Tất cả đều là linh kiện cấp bốn, hiệu suất sử dụng đều trên 90%, tuy không khoa trương giống mấy loại linh kiện cơ giáp của Thiên Đông, nhưng cũng tuyệt đối là thượng phẩm.
Phải biết rằng, ngay cả đại sư chế tạo cơ giáp được coi là giỏi nhất cũng không thể đảm bảo tất cả linh kiện cơ giáp mình làm ra đều đạt cấp bậc giống nhau, chứ đừng nói tới hiệu suất sử dụng đạt trên 90%, thực sự là không ai có thể tin nổi là có thể làm được đến trình độ này.
Còn người phụ trách – thượng tá Vincent, sau đó y bèn tới phòng tài liệu để lấy đơn xin nguyên liệu mà La Tiểu Lâu đã đệ trình lên. Sau khi nghiên cứu số lượng nguyên liệu và linh kiện cơ giáp, y phát hiện ra một sự thực khiến người khác phải khiếp sợ.
Những vật liệu cần thiết cho linh kiện cơ giáp mà La Tiểu Lâu bày trên bàn vừa đúng với một nửa số vật liệu mà cậu lĩnh về, xác suất thành công là 50 %! Với số tuổi và cấp bậc như của La Tiểu Lâu, thông thường thì người khác làm có mức hao tổn vật liệu là khá lớn, hầu hết đại đa số mọi người dù có sử dụng mười phần vật liệu thì cũng chỉ làm ra hai, ba thành phẩm.
Mà trên mặt bàn của La Tiểu Lâu có đủ một nửa. Trong một phòng thí nghiệm cá nhân thông thường, ngoại trừ trợ thủ ra thì người khác không thể tùy tiện động vào bất cứ thứ gì. Khi chế tạo sư cơ giáp rời đi để đi thu thập đồ vật chế tạo, công việc còn lại sẽ giao cho những người khác quản lý. Hiển nhiên, những thứ trên mặt bàn này là do La Tiểu Lâu cố ý để lại cho quân bộ. Có lẽ cậu không biết, thanh niên giống như cậu căn bản không cần phải giao thành phẩm.
Thượng tá Vincent nhìn danh sách trong tay, lòng đầy cảm thán, đúng là không phải dạng vừa, những thiên tài vào đây khi trước so với La Tiểu Lâu, quả thực đúng là trò cười. Có lẽ, người nối nghiệp tương lai của quân bộ đã xuất hiện rồi.
Tuy Vincent cảm thán đủ kiểu, nhưng có đánh chết hắn cũng không ngờ rằng, những thứ trên mặt bàn chưa phải là toàn bộ tác phẩm của La Tiểu Lâu. Trong hộp dự trữ ở phòng thí nghiệm cá nhân của La Tiểu Lâu, còn mấy thành phẩm khác đang lẳng lặng nằm đó.
Trong một phòng làm việc của Bộ nghiên cứu và phát triển cơ giáp, thượng tá anh tuấn trẻ tuổi Phùng Dương đang có chút bối rối khi nói chuyện với người ngồi trên ghế sô pha, “Xem ra kế hoạch của cậu rất khó thực hiện, hiện tại cấp trên đã chú ý tới La Tiểu Lâu rồi.”
Người ngồi trên ghế sô pha mặc quân phục của khoa chỉ huy, cũng mang quân hàm thượng tá, đó chính là La Thiểu Quân. La Thiểu Quân vẻ mặt bình tĩnh quấy cà phê, nói: “Quên đi, Bộ chế tạo cơ giáp thuộc về ngành nghiên cứu và phát triển, ngoài thành quả ra, cấp trên cũng chẳng quan tâm gì nhiều. Hơn nữa cha gần đây bề bộn nhiều việc, không hẳn là sẽ chú ý tới nơi này.”
Phùng Dương vỗ vai La Thiểu Quân, “Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, chí ít còn có Phùng gia chúng tôi giúp cậu.” Phùng gia chính là tộc ngoại của phu nhân La, thế lực trong quân bộ không kém La gia bao nhiêu.
La Thiểu Quân hé môi, muốn nói lại thôi.
Phùng Dương cười cười, “Tôi sẽ cử người chú ý thường xuyên, cậu cứ yên tâm.”
La Tiểu Lâu và Nguyên Tích cùng trở về vào trưa Chủ Nhật. La Tiểu Lâu rửa mặt xong, sau đó dặn dò hai người bên ngoài không được quấy rầy, rồi đi ngủ bù. Nguyên Tích thì lên phòng huấn luyện thể lực trên tầng để luyện tập, còn 125 thì vào phòng khách xem TV.
Cùng thời gian, thượng tá Vincent của quân bộ lại bắt đầu gặp rắc rối. Bởi vì trung tướng Hatton sau khi biết là La Tiểu Lâu hôm nay đã đến tinh cầu An Tắc thì đứng ngồi không yên.
“Nhưng hôm nay là cuối tuần, là ngày nghỉ thông thường, ngài không thể cướp mất thời gian nghỉ ngơi của người khác được, nhất là khi cậu ta còn có một thân phận đặc biệt.” Thượng tá Vincent khéo léo ám chỉ ngài trung tướng, ông ta chẳng có thiện chí chút nào khi đệ lên quân bộ cho tới bây giờ không cấp cho La Tiểu Lâu tí tiền lương nào. Không có tiền lương thì thôi, lại còn tăng ca, đúng thật là ác nhân.
Bi kịch hơn là, nhiệm vụ lần này lại rơi trúng lên đầu y, nhưng y không muốn đắc tội một với hai người có quyền thế lớn nhất trong tương lai của Liên Bang kia. Nhìn cấp trên đi tới đi lui trong phòng làm việc, thượng tá Vincent cảm thấy thật là đắng lòng.
Trung tướng Hatton lần đầu bị chính trợ thủ đắc lực của mình đưa ra ý kiến phản đối, nhưng sự nhiệt tình của ông ta vẫn chẳng bị đả kích một chút nào. Sau một vòng đi loanh quanh, trung tướng Hatton bèn dừng lại trước mặt thượng tá Vincent, phân vân: “Anh nói rất đúng, tôi làm như vậy là rất không có thành ý. Tôi sẽ chuẩn bị tự mình tới, ngay bây giờ.”
“…”
Trung tướng Hatton cùng thượng tá Vincent tới gõ cửa nhà La Tiểu Lâu. Nguyên Tích bực mình xuất hiện trước cửa. Trước đó, hắn đã sai 125 đóng kín cửa phòng ngủ chính, miễn có kẻ quấy rầy La Tiểu Lâu.
Trung tướng Hatton gắng gượng chào hỏi vương tử điện hạ, sau đó thì không nói gì nữa, ló đầu kiểm tra chung quanh. Thượng tá Vincent cố gắng ngó lơ hành vi mất mặt của thượng cấp, cung kính chào hỏi Nguyên Tích, giải thích tình hình.
Nguyên Tích mặt không biểu cảm liếc nhìn trung tướng Hatton, rồi nói: “Ý của các ông là, muốn La Tiểu Lâu gia nhập vào phòng thí nghiệm nghiên cứu và phát triển của trung tướng Hatton?”
Trung tướng Hatton lập tức quay đầu lại, nghiêm túc đáp: “Đúng vậy, thần thành tâm thành ý mới cậu ấy gia nhập. Thần nghĩ vương tử phi điện hạ là một thiên phú.”
“Ngày nào cũng tiến hành nghiên cứu kỹ thuật cao?” Nguyên Tích bình tĩnh tiếp tục hỏi.
“Đương nhiên, ngày nào cũng đến mới là tốt ạ, chúng thần sẽ cung cấp cho cậu ấy điều kiện tốt nhất, thần cũng sẽ ở bên cạnh chỉ đạo.” Trung tướng Hatton khẳng định.
“Sẽ rất nhiều việc?”
“Đương nhiên, Bộ nghiên cứu và phát triển cơ giáp của chúng thần không phải là nơi vô công rồi nghề, chỉ biết hưởng lương mà không biết làm việc. Hàng năm chúng thần đều có thể xuất ra hơn mười loại độc quyền, còn không ngừng cải tiến các loại hệ thống cơ giáp.” Trung tướng Hatton nói một cách kiêu ngạo.
Thượng tá Vincent nhận ra điều không thích hợp, định nhắc nhở ông trung tướng của mình thì đã chậm trễ.
“Vậy thì không được.” Nguyên Tích nói chắc như đinh đóng cột.
Nhìn vương tử điện hạ ngồi trên ghế sô pha, trung tướng Hatton bị nghẹn có chút khó chịu, cũng may ông ta còn có lý trí, nín nhịn cơn bực tức: “Tại sao ạ?”
“Nói thế này, thực ra ta muốn La Tiểu Lâu chỉ là một chế tạo sư cơ giáp bình thường thôi. Nếu cậu ấy sẵn lòng nỗ lực, ta cũng sẽ không miễn cưỡng cậu ấy. Nhưng hiện tại La Tiểu Lâu đã đủ bận bịu rồi, ta không muốn cậu ấy phải gánh thêm bất cứ trách nhiệm nào nữa.” Nguyên Tích nói, “Ta muốn cậu ấy giống như bao thanh niên gia nhập quân bộ khác, có phòng làm việc riêng của mình, không phải chịu bất cứ áp lực nào mà luôn phải luyện tập hay nghiên cứu, mọi thứ đều phải thong thả. Ừm, giống như lúc cậu ấy vừa mới vào vậy, ta rất hài lòng.” Vương tử điện hạ thoáng châm chọc.
Thượng tá Vincent cảm thấy bọn họ đúng là bị gậy ông đập lưng ông, khi chưa phát hiện thiên phú của La Tiểu Lâu thì gạt người ta sang một bên đến lúc phát hiện ra, muốn trọng dụng thì người ta lại đề xuất nguyện vọng trước khi được nhận đãi ngộ. Đây, đây gọi là gì vậy.
Trung tướng Hatton cuối cùng cũng biết mình đã thất bại, sau khi dùng ánh mắt ra hiệu ý bảo ông ta quyết tâm sẽ mời La Tiểu Lâu gia nhập phòng thí nghiệm của mình bằng được thì im lặng đứng sang một bên, chờ Vincent thuyết phục vương tử điện hạ.
Quá trình gian khổ, nhưng kết quả lại không như kỳ vọng của thượng tướng Hatton —— có thể gia nhập phòng thí nghiệm tối cao, nhưng thời gian làm việc không thay đổi, chỉ có hai buổi, hơn nữa công việc không được quá mệt mỏi. Trung tướng Hatton vận khí nửa ngày mà chẳng mở được miệng, ngộ nhỡ Nguyên Tích từ chối thì bọn họ chẳng còn cách nào nữa.
Hôm sau, nhân viên của quân bộ tra ra được một tin tức cực hot từ các truyền thông vẫn luôn âm thần theo dõi vương tử phi.
“Vương tử phi điện hạ gia nhập phòng thí nghiệm tối cao của quân bộ, tiền lương đãi ngộ có thể còn cao hơn so với Bộ nghiên cứu và phát triển, quân bộ công bố điện hạ hoàn toàn xứng đáng được nhận đãi ngộ này.”
“Trung tướng Hatton chỉ ra, đây là lần ông gặp được người có năng lực nhất.”
Trong khoảng thời gian ngắn, đủ kiểu tán tụng thi nhau mà đến, cứ như người tung tin La Tiểu Lâu là kẻ sử dụng quy tắc ngầm lúc trước không phải là bọn họ.
Mà những tiếng xì xào bàn tán La Tiểu Lâu không xứng với Nguyên Tích trong đế đô cũng mai danh ẩn tích. Đối với việc đó, hoàng thất không nói gì, giống như việc bọn họ chưa bao giờ đưa ra ý kiến phản đối.
Nguyên Liệt đọc tin tức, rồi nhìn thoáng qua Phượng Già Lăng bên cạnh, lòng thầm nghĩ, được rồi, La Tiểu Lâu quả thực lợi hại, nhưng so với phu nhân của mình thì hoàn toàn không bằng nhé, ánh mắt của thằng nhóc Nguyên Tích kia quả nhiên kém xa so với mình.
Cùng thời gian, Nguyên Tích đang vừa ăn cá vừa đọc tin, hắn cảm thấy rất mỹ mãn, nghĩ thầm, ha, cuộc sống thật là tốt đẹp, ông bố tội nghiệp chưa bao giờ được hưởng thụ đúng là hoàn toàn không cân được với mình.
Bản thân La Tiểu Lâu cũng vô cùng thỏa mãn với điều kiện mà Nguyên Tích đã mặc cả giúp cậu, ít nhất cậu cũng có tiền lương. Đương nhiên, cậu hoàn toàn không biết điểm xuất phát của cuộc đàm phán giữa Nguyên Tích và quân bộ là không muốn để cậu quá mệt mỏi.
Sau khi gia nhập phòng thí nghiệm tối cao của quân bộ, trung tướng Hatton cũng thể hiện ra một sự coi trọng đầy đủ. Ngày đầu tiên La Tiểu Lâu đi làm, cậu được dẫn vào một phòng thí nghiệm, chỉ rõ ra rằng quân bộ rất muốn áp dụng kỹ thuật ứng dụng hiệu suất cao của La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu không nói gì, chỉ chế tác một linh kiện cơ giáp ngay trước mặt. Trung tướng Hatton nhanh chóng phát hiện, xác suất thành công và hiệu suất sử dụng mà linh kiện La Tiểu Lâu làm ra cao đến đáng sợ, dù có chút cải biến vì quá trình chế tạo rất xảo diệu, nhưng hầu hết nguyên nhân đều do chính La Tiểu Lâu.
Khi người khác sử dụng loại cải biến nhỏ này, tuy có nâng cao hiệu suất ứng dụng một phần, nhưng tuyệt đối không thể đạt đến 90%. Điều này làm cho ngài trung tướng trăm điều không lý giải được.
Bất đắc dĩ, trung tướng Hatton quyết định thu mua thành phẩm của La Tiểu Lâu với giá cao, ông đồng ý sẽ không so đo ít ỏi với Thiên Đông, chí ít là quân bộ không thiếu tiền. Đối với việc công khai thân phận ở Thiên Đông, La Tiểu Lâu có chút phiền muộn, nhưng trung tướng Hatton đảm bảo sẽ bảo mật cho cậu.
Hơn nữa, nếu không áp dụng kỹ thuật mới cũng chẳng ảnh hưởng gì đến sự coi trọng của Hatton với La Tiểu Lâu, ông sắp xếp La Tiểu Lâu ở bên cạnh sẽ mang đến cho cậu một vài hạng mục trọng đại, thỉnh thoảng còn hỏi ý kiến của cậu. Ông phát hiện, tuy La Tiểu Lâu có rất nhiều điều không hiểu, nhưng có đôi khi lại nói đúng chỗ ngứa, khiến ông tìm được cách giải quyết vấn đề từ một cách hiểu khác.
Trong cùng khoảng thời gian, Mộ Thần hóa trang thành Bless hẹn La Tiểu Lâu đôi lần, nhờ cậu hỗ trợ việc chế tạo cơ giáp. Vì Mộ Thần cũng phải đi thử luyện, nên cậu ta tập thói quen lo trước tính sau, quyết định làm mấy chiếc cơ giáp dự phòng, đương nhiên cấp bậc càng cao càng tốt. Lần trước sau khi La Tiểu Lâu hỗ trợ cường hóa, Bless cảm thấy kỹ thuật này của La Tiểu Lâu vô cùng cường hãn, bởi vậy nên mới đặc biệt nhờ La Tiểu Lâu giúp đỡ. Để không bị người khác quấy rầy, hai người thuê một phòng làm việc ở bên ngoài.
Đại sư Hi Bá Lai và đại sư Nghiêm có điểm giống nhau, cho dù có hơi lãnh đạm với tiểu đồ đệ của mình nhưng cũng rất hay bao che khuyết điểm cho chúng, cung cấp đủ vật liệu cho đồ đệ của mình. Sau khi hai người cùng nhau chế tác linh kiện, Bless bèn bắt tay vào lắp ráp, La Tiểu Lâu thì phụ trách cường hóa. Thuốc cường hóa là do Bless mua, nếu cường hóa cơ giáp cấp bốn thì bản thân cũng chẳng dùng được bao nhiêu thuốc cường hóa.
La Tiểu Lâu nhân tiện nói muốn làm mấy chiếc cơ giáp, Bless gật đầu, “Thế thì dễ, có hai người chúng ta tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều.”
Nếu nói ai là chế tạo sư cơ giáp mà La Tiểu Lâu tín nhiệm nhất, ngoài Thẩm Nguyên ra thì Bless chính là người còn lại. Tuy tinh thần lực của cậu ta không bằng La Tiểu Lâu, nhưng cậu ta có thể làm ra xuất sắc ngang cậu, như thế cũng đủ chứng minh Mộ Thần có thiên phú cực kỳ cao ở phương diện này.
125 thỉnh thoảng trông coi cử động của xà đằng, tỏ ra thành thạo trước nay chưa từng có. La Tiểu Lâu không khỏi hoài nghi xà đằng trong thương khố của 125 liệu đã mọc dài rồi hay không.
Với loại nguyên liệu xà đằng này, trước đây Bless cũng không quá coi trọng, nhưng sau khi phát hiện La Tiểu Lâu đều bỏ thêm một lượng nhỏ xà đằng vào trong tất cả linh kiện, cậu ta có kinh ngạc một chút. Đến khi có kết quả thì trở nên vui mừng. Cậu ta cũng là chế tạo sư cơ giáp nên nhanh chóng hiểu được tầm quan trọng của loại nguyên liệu này. Kiên cố hơn, bền bỉ hơn, tính công lẫn thủ của cơ giáp đều hoàn mỹ hơn.
Bless ngẩng đầu nhìn La Tiểu Lâu, khẽ nở nụ cười, “Xem ra tôi tìm cậu tới hỗ trợ, thực sự là thu hoạch không nhỏ.”
La Tiểu Lâu nhìn linh kiện gần như hoàn mỹ, cũng cười nói: “Tớ cũng vậy.”
Không biết việc cậu và Bless hợp tác có được coi là một lần hợp tác giữa đại sư Nghiêm và đại sư Hi Bá Lai không nhỉ? Bất quá, dưới sự hợp tác của hai người, so với việc tự mình làm, quả thực hiệu quả được nâng cao không ít.
Cuối cùng, trước kỳ thi cuối kỳ, rốt cục hai người cũng hoàn thành được năm chiếc cơ giáp. Bless ba cái, La Tiểu Lâu hai cái, toàn bộ là nguyên vật liệu cấp bốn. Không biết có phải do bỏ thêm xà đằng vào hay không mà sau khi cường hóa chúng đều đạt tới cấp năm thượng phẩm.
Hơn nữa, nếu mang so với cơ giáp cấp sáu thì tuyệt đối không thua kém bao nhiêu.
Sau khi về nhà, La Tiểu Lâu đổi động cơ của cơ giáp cấp năm thành động cơ của cơ giáp sinh vật. Cậu không dám để cho Mộ Thần nhìn thấy linh kiện cơ giáp sinh vật, Mộ Thần là chế tạo sư cơ giáp. Trước khi không có lý do thuận tiện, cậu tuyệt đối không thể để bất cứ một người nào biết cậu đang nắm giữ kỹ thuật của cơ giáp sinh vật.
Hai động cơ được thay đổi, một cho Nguyên Tích, một cho Athes. Khi mang cho Athes thì tiện thể bổ sung thêm hai mươi hộp năng lượng.
Athes sững sờ nhìn cơ giáp cấp năm trong tay, không biết so với cái trước được hợp lại từ linh kiện cũ thì cái này tốt hơn gấp bao nhiêu lần.
“Ông bạn này, ông cứ nghĩ tôi vô dụng đi, tiền ông đưa tôi mua hết vật liệu rồi, chả còn lại một xu nào. À phải, mau thử xem thế nào đi.” La Tiểu Lâu vỗ vai Athes.
Athes ôm chặt La Tiểu Lâu một cái, không nói gì, chỉ đi tìm một phòng huấn luyện để làm quen với chiếc cơ giáp mới.
Điền Lực nhìn Athes chạy đi mất, hai mắt tỏa sáng lấp lánh: “Đệt, cũng khủng quá đi, cơ giáp cấp năm cơ đấy!”
Mặc dù Nguyên Tích có một chiếc cơ giáp cấp chín, nhưng hắn cũng nghiêm túc dùng thử chiếc cơ giáp cấp năm, còn dẫn La Tiểu Lâu theo cùng. Nhìn Nguyên Tích hết sức chăm chú điều khiển, La Tiểu Lâu bỗng nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Mặc dù Nguyên Tích có một chiếc cơ giáp cấp chín, nhưng khi dùng thử chiếc cấp năm này, vẻ mặt hắn cũng nghiêm túc tựa như đang điều khiển chiếc cơ giáp cấp chín vậy. La Tiểu Lâu ngồi ở ghế phó lái, chuyên chú ngắm nhìn Nguyên Tích bên cạnh. Tim La Tiểu Lâu bắt đầu đập nhanh hơn, cậu bỗng nhiên nghĩ, để được làm người yêu của người này, có khổ cực cũng đáng.
Không lâu sau khi La Tiểu Lâu làm xong cơ giáp, cuộc thi cuối kỳ cũng bắt đầu. La Tiểu Lâu cảm thấy rất thỏa mãn với thành tích lần này, môn cơ sở của cậu đã có tiến bộ.
Điều này lại dẫn đến phiền muộn cho chủ nhiệm lớp một, xếp đầu năm nay là học sinh của lớp mười!
Cuộc thi cuối kỳ lần này, thành tích tổng thể của lớp mười tiếp tục tăng lên, bám sát sao lớp chín, bởi vì thành tích tổng thể của lớp chín cũng tăng. Điều khiến người khác phải mở to con mắt chính là, lớp đứng đầu từ dưới lên không phải là lớp mười mà là lớp tám.
Chủ nhiệm lớp tám giương mắt đờ đẫn, thời khắc đó, ông dường như đã ngộ ra tiếng gào thét của chủ nhiệm lớp chín vào kỳ trước là như thế nào.
Ngày nghỉ chính thức hôm nay của học viện, trên bến cảng lớn nhất của tinh cầu An Tắc, một chiếc chiến hạm quân dụng cỡ nhỏ lặng lẽ cập bến.
Chiếc chiến hạm dừng lại không bao lâu thì rời cảng.
La Tiểu Lâu thoải mái ngồi trên ghế sô pha, đánh giá người trên chiến hạm. Nguyên Nặc, Nguyệt Thượng, Thiều Dung, mặt búp bê Hách Nhĩ, La Thiểu Thiên, Lăng Tự, Mộ Thần, và một người trẻ tuổi nữa, cũng chính là chế tạo sư cơ giáp còn lại, Abel.
Nhiệm vụ thử luyện của bọn họ, cuối cũng cũng bắt đầu.
Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi - Do Đại Đích Yên