Nothing is worth reading that does not require an alert mind.

Charles Dudley Warner

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: thuan nguyen
Số chương: 103
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 12055 / 198
Cập nhật: 2015-09-09 10:13:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22: Giáo Chủ Ama Êban
on cọp vàng phóng như gió cuốn. Nguyên nghe bên tai gió thổi ràn rạt, cảnh vật lướt qua mắt nó loang loáng đến nỗi nó phải nhắm tịt mắt lại để khỏi bị rơi vào trạng thái mất thăng bằng.
Tiếng ồn ào lúc đầu còn nghe văng vẳng, lát sau đã im bặt. Nguyên biết con cọp chạy như thế là nhanh lắm. Kẹp chặt hai chân vào hông cọp cho khỏi ngã, nó bắt đầu nghỉ ngợi, xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau và lờ mờ đoán ra ông “cụ” cứu nó chính là Ama Êban, giáo chủ giáo phái Madagui.
Chết rồi! Nguyên rên lên trong đầu khi chợt nhớ đến sự có mặt bất ngờ của ông K’Tul và bà Êmô tại khu rừng. Như vậy là mọi chuyện coi như vỡ lỡ hết trọi. Họ đã biết nó và Kăply là những chiến binh giữ đền đời thứ ba, cũng như biết hai đứa nó đã tìm ra báu vật của xứ Lang Biang, thứ mà gần hai chục năm nay họ đã miệt mài truy lùng trong vô vọng. Nghĩ đến Êmê và K’Tub, bụng Nguyên lại giật thon thót. Hổng biết ông K’Tul và bà Êmô nghĩ gì và đối xử với hai đứa bạn nó như thế nào khi họ bắt gặp chúng ở một nơi có lẽ là họ không bao giờ ngờ tới.
Thình lình Nguyên thấy mình đang ở trong một tòa đại sảnh rộng lớn và vô cùng tráng lệ.
- Tới nơi rồi. – Giáo chủ Ama Êban khẽ giọng.
Nguyên trèo xuống khỏi lưng cọp, tò mò đưa mắt nhìn quanh, lòng dậy lên một sự sùng kính mơ hồ khi bắt gặp khung cảnh trang nghiêm như thể nó đang ở trong một ngôi đền.
- Con có biết đây là đâu không con trai?
Giáo chủ Ama Êban hỏi giọng thân ái, vẫn ngồi trên lưng cọp, mặt quay về phía Nguyên khiến thằng nhóc có cảm giác ông đang ngồi trên một chiếc ghế da, nhất là con cọp vàng lúc này đã nằm phục xuống một cách ngoan ngoãn.
- Chắc đây là… lâu đài Sêrôpôk, thưa ngài.
Nguyên rụt rè đáp, ánh mắt hồi hộp đi qua đi lại giữa dãy cột đồng chạm trổ vô số cọp ở mọi tư thế.
- Con đoán đúng rồi đó. – Vị giáo chủ mỉm cười – Như vậy chắc con cũng đoán ra ta là Ama Êban.
- Vâng, thưa ngài.
- Thiệt là may. – Ama Êban bất giác cảm khái, ông khẽ lắc lư người trên lưng như để phụ họa cho tâm trạng của mình – Nếu bọn ta không tới kịp, chắc giờ này con đã…
Ama Êban bỏ lửng câu nói nhưng Nguyên vẫn bắt gặp mình đang run lên. Bây giờ đã tỉnh trí lại, nó mới nhận ra nó vừa thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Nếu bọn người của giáo phái Madagui không tới kịp, chắc chắn nó đã lãnh trọn thần chú La sát của Balikem thêm lần nữa, mà lần thứ hai thì hy vọng sống sót thiệt tình là rất đỗi mong manh.
Nguyên rùng mình, mường tượng tới cảnh lưỡi hái thần chết vừa lướt qua cổ mình:
- Con… con…
- Con khỏi cần cảm ơn ta. – Như đọc được ý nghĩ trong đầu thằng nhóc, Ama Êban nói ngay – Vợ chồng K’Rahlan và Kaming với ta là chỗ thân tình. Ta không thể nhìn con trai của bạn hữu lâm nguy mà không cứu.
- Làm sao mà ngài…
Nguyên vọt miệng thắc mắc, nhưng nó kịp nhận ra đó là một câu hỏi đại ngu nên lập tức ngưng bặt.
- Có lẽ con đang muốn biết tại sao bọn ta đến đúng khu rừng đó để cứu con? – Ama Êban gật gù trên lưng cọp, giọng thản nhiên như thể Nguyên chưa hề nghi ngờ ông và nếu có thì ông cũng không coi đó là một sự xúc phạm – Dễ hiểu thôi, con trai. Ngay từ khi được tin Balikem tái xuất hiện và gây ra những chuyện rắc rối, người của lâu đài Sêrôpôk đã bí mật bám sát cô ả và đồng bọn.
Rõ ràng, Nguyên đang rất muốn”xáng” cho mình một bạt tai. Đang rối trí về những biến cố vừa xảy ra, nó quên phắt một điều hết sức đơn giản: nếu như phe Hắc Ám có thể theo dõi tụi nó một cách dễ dàng thì giáo phái Madagui cũng hoàn toàn có thể làm như thế với bọn người của Balikem.
- Đó là chưa kể, từ lâu ta đã biết con và thằng bé K’Brêt là hai chiến binh giữ đền. Giúp đỡ chiến binh giữ đền là một trong những nhiệm vụ mà các giáo chủ đời trước đã tuyên thệ, con trai à.
Câu nói của vị giáo chủ khiến tóc gáy Nguyên dựng đứng lên nhưng liền sau đó nó phải cố kềm chế để khỏi phì cười khi chợt nhận ra chẳng có gì bí mật trong chuyện này. Tụi nó đã chạm mặt Tứ bất tử, tổng quản lâu đài Sêrôpôk, trên đường đi đến núi Lưng Chừng. Hơn nữa, người trực tiếp giúp nó đến được hòn núi huyền bí đó chính là họa sĩ Yan Dran, một siêu phù thủy của lâu đài Sêrôpôk. Hiển nhiên giáo chủ Ama Êban phải biết tụi nó là ai.
Đang lẩn thẩn nghĩ ngợi, Nguyên chợt điếng người và hoàn toàn không tự chủ, câu hỏi bật ra khỏi đôi môi nó, nghe như thể một tiếng khan:
- Vậy là cậu K’Tul và dì Êmô cũng đã biết tụi con là những chiến binh giữ đền từ lâu?
- Thì vậy chứ sao, con trai. – Vị giáo chủ nhìn thằng bé đang đứng đực ra một cách tội nghiệp, nói như dỗ dành – Hổng lẽ con cho rằng có những chuyện bọn Tứ bất tử và Yan Dran biết mà K’Tul và Êmô không biết sao?
- Vậy mà con cứ tưởng…
Nguyên dở khóc dở cười, lần thứ hai trong vòng năm phút nó không thể nói hết câu. Có cái gì đó như hạt táo treo ngang cổ họng nó.
Ama Êban đưa tay vuốt chòm râu dài (cử chỉ hết sức từ tốn, trông như thể ông đang nâng niu một con mèo) và khẽ hắng giọng, mắt không rời thằng nhóc trước mặt:
- Chính ta đã dặn K’Tul và Êmô đừng tỏ thái độ gì trước mặt tụi con. Chẳng qua ta muốn tâm trí tụi con tập trung hoàn toàn vào sứ mạng của chiến binh giữ đền.
Hàng mớ dấu hỏi bay lượn trong óc Nguyên như một đàn bươm bướm, nhưng nó cũng hiểu là không nên hỏi han thêm nữa. Mà nếu muốn hỏi, nó cũng không còn đủ thời gian.
- Ta rất mừng là rốt cuộc con cũng đã rời khỏi nơi nguy hiểm. – Giáo chủ Ama Êban tặc lưỡi nói – Theo ta, điều quan trọng nhất bây giờ là con nên nghĩ ngơi một chút.
Ông chỉ tay về phía cánh cửa màu đỏ ở cuối đại sảnh, giọng ân cần:
- Con cứ vào đó ngả lưng. Đó là mật thất của ta, không ai trên đời này có thể đột nhập được.
Ông vừa nói xong, Nguyên ngạc nhiên thấy cánh cửa từ từ mở ra, cung cách rất giống với chiếc cầu thang bằng đá trước văn phòng thầy N’Trang Long mỗi khi nó tự nhấc mình lên để tụi học trò chui qua.
Mật thất của giáo chủ Ama Êban hoàn toàn trái ngược với bí thất của ông K’Tul. Căn phòng của vị giáo chủ không hề bề bộn, cũng không có vật dụng gì nhiều. Trên vách treo ba bức tranh vẽ hình người cả ba đều ngồi trên lưng cọp, tướng mạo đoan chính và hiền hậu, Nguyên đoán đó là chân dung của các vị giáo chủ đời trước.
Chính giữa phòng là một chiếc giường trải gấm đỏ và một chiếc gói màu trắng làm bằng loại tơ rất mịn. Một chiếc bàn nhỏ kê sát đầu giường, bên trên đặt một chiếc bình cổ cao bằng sứ màu lam và một chiếc cốc pha lê.
Nguyên liếc sơ qua căn phòng, không chú ý gì nhiều mà thiệt ra một căn phòng đơn sơ như thế này cũng không có gì đáng để chú ý, rồi lật đật ném người xuống nệm, cảm thấy rõ rệt cơn buồn ngủ đang níu lấy mi mắt nó.
Nhưng Nguyên không ngủ được ngay. Nó nhắm mắt lại nhưng không thiếp đi như nó tưởng. Hình ảnh cuộc chiến hồi chiều hiện ra trong óc khiến cơ thể nó không những không dịu đi mà đột nhiên trở nên căng thẳng. Nó không rõ tụi bạn nó giờ này đang ở đâu và đang làm gì nhưng nó tin các siêu phù thủy cỡ Tứ bất tử, Yan Dran, K’Tul và Êmô nếu không đánh bại được bọn người của Balikem thì cũng thừa sức bảo vệ tụi Kăply tránh xa mọi nguy hiểm.
Nguyên liếm môi, sờ tay lên túi áo, cảm thấy nó và Kăply đã đi rất gần tới đích: chiếc hộp chứa câu thần chú kim cương số 7 tụi nó đã tìm được rồi, chỉ cần đem về trường giao cho thầy N’Trang Long nữa là xong.
Sau đó, nó và Kăply có thể thảnh thơi nghĩ đến chuyện quay về làng Ke. Bây giờ việc quay về làng đối với tụi nó đã không còn khó khăn nữa. Cho đến giờ này, tụi nó đã biết những chiếc ghế ngựa vằn đang được cất giữ ở đâu, và với chiếc bao tay của Suku, tụi nó có thể ra vào bí thất của ông K’Tul bất cứ lúc nào. Phải quay về làng thôi. Tụi nó đi như vậy đã quá lâu rồi. Mấy tháng rồi nhỉ? Hai tháng hay ba tháng? Hoặc bốn tháng? Cũng có thể là năm tháng? Nguyên nghĩ và nghĩ, buồn bực vì ý thức về thời gian trong đầu nó rất đỗi lờ mờ.
Nguyên lại chạm tay vào túi áo, yên chí thấy chiếc hộp vẫn nằm ở đó. Chậc, nếu giáo chủ giáo phái Madagui không tới kịp, có lẽ chiếc hộp này đã bị Balikem cướp đi rồi! Nghĩ đến Ama Êban, lòng Nguyên bất giác dâng lên một mối cảm kích sâu xa. Ông đã đến kịp lúc, đã cứu nó một cách vô điều kiện, chỉ vì nó là con trai của K’Rahlan và Kaming. Và vì nó là chiến binh giữ đền đời thứ ba của xứ Lang Biang. Nó biết ơn cả chuyện ông đã ý tứ không nhắc một lời nào về báo vật mà nó đang giữ, cứ như thể ông đột ngột quên bẵng đi hoặc ông không biết trên đời có một chiếc hộp như vậy. Có lẽ ông ta không muốn mình bối rối hoặc khó xử! Nguyên cảm động nghĩ thầm, và ngay trong lúc đó tự nhiên nó cảm thấy không khí trong phòng oi bức kỳ lạ.
Nguyên chồm người khỏi gối, đưa mắt nhìn quanh, đoán là tại căn phòng bít bùng quá. Giống như mọi bí thất khác, căn phòng của giáo chủ Ama Êban không có một kẽ hở cho gió lọt vào, ngoại trừ lối ra vào độc nhất nhưng cánh cửa chỗ đó lúc này cũng đã đóng chặt.
Nguyên lại nằm xuống nhưng một lúc sau nó cảm thấy nóng không chịu nổi. Mồ hôi túa ra dầm dề như đang ở trong lò than, Nguyên đành phải ngồi bật dậy, cởi áo ra đặt lên chiếc bàn cạnh đó và cúi gập người thở dốc.
Thở một hồi, Nguyên vói tay lên bàn tính cầm lấy bình nước nhưng khi ngoảnh đầu lại, nó có cảm giác như bị ai quai búa vào giữa mặt: chiếc áo nó vừa đặt trên bàn đã biến mất từ hồi nào.
Nguyên điếng hồn khi nhớ ra chiếc hộp kim loại vẫn còn trong túi áo. Nó hấp tấp bay xuống khỏi giường, quét mắt quanh phòng một vòng rồi lao thục mạng ra cửa.
Cửa khóa.
Nguyên quýnh quíu chĩa tay ra phía trước, niệm một lô thần chú, hổng nhớ là mình đã dùng những thần chú gì.
Trong một thoáng, nó đã rất muốn ngồi bệt xuống đất khi thấy cánh cửa trước mặt vẫn trơ trơ.
Mình đã rơi vào bẫy của Ama Êban rồi! Hừm, lão đã âm thầm nướng chín căn phòng để mình phải cởi áo ra. Nhưng tại sao lão phải tốn nhiều công sức để bày mưu như vậy, khi mà trình độ pháp thuật của lão thừa sức đánh bại mình, lão lấy chiếc hộp của mình chắc chắn cũng dễ dàng như lấy đồ trong túi lão? Nguyên tự hỏi rồi nó tự giải đáp ngay: có lẽ quy định của giáo phái không cho phép lão trực tiếp đương đầu với chiến binh giữ đền.
Nguyên vừa nghĩ ngợi vừa đảo mắt nhìn quanh, tuyệt vọng khi không tìm thấy chỗ nào có vẻ như là một lối ra. Nguyên chưa học qua môn độn thổ nhưng nó biết chắc nếu như nó có là một bậc thầy về độn thổ cũng không ích gì trong lúc này. Mật thất của Ama Êban chắc chắn đã được ếm bùa Bất khả xâm phạm hoặc một loại bùa phép tương tự.
Nguyên dứt một lúc cả chục sợi tóc, mặt vẫn xám xịt. Nghĩ đến công sức nó và tụi bạn đã bỏ ra trong thời gian qua để truy tìm báu vật, khi sắp sửa hoàn thành sứ mạng mọi thứ bỗng hóa thành công cốc, trái tim nó như không muốn đập nữa. Nguyên nghĩ đến thầy N’Trang Long, đến sự kỳ vọng của thầy, nghĩ đến ngày trở về làng Ke thoáng chốc bỗng xa hun hút, mắt nó bỗng ngân ngấn nước, ấm ức và tức tưởi.
Chưa bao giờ Nguyên là một đứa mau nước mắt nhưng lúc này có vẻ như nó đã biến thành một thằng nhóc yếu đuối ngay từ khi còn bú sữa mẹ. Ờ, quả thật là chưa bao giờ nó tự nguyền rủa mình nhiều như lúc này. Phải nói là nó giận mình ghê gớm. Nó thừa biết giáo chủ Ama Êban thèm khát câu thần chú kim cương số 7 như thế nào, lão đã sai thuộc hạ mai phục trong lâu đài K’Rahlan gần hai mươi năm chỉ với một mục đích duy nhất là tìm cho bằng được chiếc hộp này, thế mà nó đã cho phép mình chủ quan một cách ngu ngốc.
Trong khi Nguyên đang rất giống một kẻ bị sự chán nản đè bẹp, đầu óc đột ngột đông cứng như thể mọi ý nghĩ đều đóng thành băng thì cửa phòng bỗng xịch mở.
Nguyên chưa kịp phản ứng thì mái tóc vàng óng quen thuộc của bà Êmô đã bất ngờ thò vào.
- Con theo ta. – Bà nói nhanh, vẻ gấp gáp và căng thẳng.
Như người chết đuối vớ được cọc, Nguyên lao ngay ra cửa, không thèm quan tâm đến việc bà Êmô là thuộc hạ thân tín của Ama Êban, mà nếu nó nghĩ đến chuyện đó, có lẽ nó cũng bất chấp. Khao khát nóng bỏng nhất của nó trong lúc này là thoát ra khỏi căn phòng ngột ngạt, tù túng này càng nhanh càng tốt.
Nguyên không hỏi, bà Êmô cũng không nói một lời. Bà lầm lũi dẫn Nguyên chạy ra khỏi tòa đại sảnh, tiếp tục băng qua vô số những cánh cửa mà nếu không có thần chú của giáo phái Madagui, chắc không ai trên đời này có thể mở đuợc.
Nguyên cứ lẳng lặng theo bà Êmô đi miết, bụng thấp thỏm, còn đầu thì xoay như chong chóng, không biết phải đẩy trí tưởng tượng của mình theo hướng nào.
Khi cả hai lọt ra khoảnh sân rộng bên ngoài và mắt Nguyên bắt gặp bầu trời chi chít sao trên đầu, nó mừng rỡ tin rằng mình đã thoát.
- Dì…
Nguyên ấp úng, quá kích động nên không biết phải bắt đầu lời cảm ơn bà Êmô như thế nào.
- Khoan đã, con. – Bà Êmô giơ cao chiếc quạt lông chim trên tay, mắt nhìn trừng trừng ra phía trước – Chúng ta chưa thực sự an toàn đâu.
Nhìn theo hướng mắt của bà Êmô, Nguyên giật thót, lập tức nhận ra điều gì đã làm bà lo ngại. Ngay chỗ bức tường thành với cả chục tháp canh lố nhố bao quanh lâu đài, giáo chủ Ama Êban đang ngồi lù lù trên lưng cọp, râu tóc dựng ngược cho biết là lão đang nổi điên.
Đối diện với lão là họa sĩ Yan Dran tóc tai rối bù, cả hai dường như đang tranh cãi và nhìn điệu bộ của hai người Nguyên đoán là cuộc đấu khẩu đang tới hồi quyết liệt.
Nguyên đứng sau lưng bà Êmô, nép mình trong bóng tối, cố dỏng tai nghe xem thầy trò họ đang bất đồng nhau chuyện gì.
- Ngươi giỏi lắm, Yan Dran! – Tuốt đằng xa, Nguyên vẫn nghe rõ tiếng nghiến răng của Ama Êban theo gió vẳng lại – Ta không ngờ có một ngày ngươi dám chống lại ta.
- Tôi vẫn một mực trung thành với ngài, thưa giáo chủ. – Tiếng Yan Dran uất ức.
- Hừm. – Ama Êban lắc lư một cách giận dữ trên lưng cọp – Ta chưa từng nghe nói tới cái loại trung thành có tên là bất tuân thượng lệnh.
Yan Dran vẫn giữ vẻ mặt lì lì:
- Khuyên giải giáo chủ là nghĩa vụ của chúng tôi.
- Yan Dran! – Giọng Ama Êban cất lên nhọn hoắt – Ta chẳng làm gì sai.
Yan Dran nhún vai:
- Ngài sai rồi.
Ánh mắt Ama Êban lóe lên, đáp nhanh xuống mặt tên thuộc hạ và bám cứng lấy bộ mặt bướng bỉnh đó trong vòng một phút như thể cố nhớ xem hắn ta là ai.
Dưới ánh sáng rờn rợn tỏa ra từ cặp mắt của hàng trăm mảnh hổ khắc dày đặc trên nóc các tháp canh, Nguyên thấy rõ Yan Dran khẽ cựa quậy người, cố chịu đựng tia nhìn nóng bỏng của vị giáo chủ.
Ama Êban quắc mắt nhìn tên thuộc hạ một hồi rồi bất thình lình vỗ mạnh tay lên lưng cọp, ngửa cổ buông ra một tràng cười dài – tràng cười khiến Nguyên đứng đằng xa cũng phải rợn tóc gáy.
- Hay lắm, Yan Dran. Ta sai. Tai sai vì đã tốn bao nhiêu tâm tư để tìm cách chấn hưng bổn giáo. Ta sai vì không muốn một ngày nào đó trùm Bastu dẫn người tới san bằng lâu đài Sêrôpôk và làm cỏ bọn ngươi. Phải rồi, ta sai.
Yan Dran tặc lưỡi, bối rối xộc tay vào mái tóc rối bù:
- Nhưng chúng ta không thể làm điều đó bằng mọi giá, thưa giáo chủ. Ngài không thể vi phạm lời thề của các giáo chủ đời trước. Chúng ta có thể đoạt báu vật từ bất cứ tay ai, ngoại trừ chiến binh giữ đền.
Giáo chủ Ama Êban tức đến sùi bọt mép. Ông uể oải gục đầu trên lưng cọp như thể sự ngang bướng của người thuộc hạ đối với ông là một gánh nặng ghê gớm.
- Chúng ta đi.
Bà Êmô nói khẽ, gần như thì thầm. Nhân lúc Ama Êban còn đang đắm mình trong nỗi buồn phiền chưa kịp ngước mắt lên, bà kéo Nguyên lướt ngang qua mặt sân, chạy thẳng về phía cửa thành ở phía sau lưng họa sĩ Yan Dran.
Hai người băng suốt chiều ngang sân, chỉ còn vài bước nữa là tới cửa thành, một tiếng quát to như sấm bất thần vang lên khiến Nguyên muốn rụng người xuống:
- Đứng lại!
Bà Êmô không những không dừng lại mà cố chạy nhanh hơn, Nguyên cảm nhận được điều đó qua cái kéo mạnh của bà.
Nhưng cả hai vẫn không kịp thoát ra cửa thành khi cùng với tiếng quát của Ama Êban, một luồng khói vàng có hình con cọp chờn vờn sà xuống trước mặt hai kẻ đào thoát.
- Hổ sát tinh.
Bà Êmô sợ hãi kêu lên, biết Ama Êban đã nổi sát khí.
- Ngươi cũng khá lắm đó, Êmô. – Giọng Ama Êban phẫn nộ và cay đắng – Thế mà lâu nay ta cứ tưởng ngươi là người không bao giờ biết đến hai chữ phản bội.
Bà Êmô run rẩy đáp, đôi môi như bị ai kéo lệch đi:
- Tôi không phản bội, thưa giáo chủ.
- Dắt thằng bé chạy đi, Êmô. – Yan Dran hét lớn – Bây giờ không phải là lúc thanh minh.
Nguyên lại thấy người mình bị kéo đi băng băng. Nó cố ngoảnh đầu lại, chỉ kịp thấy Yan Dran đã cầm thanh gươm ngắn trên tay và từ mũi gươm một con rồng bạc bay ra, bắn thẳng vào Hổ sát tinh.
“Loạn rồi!”, tiếng Ama Êban rít qua kẽ răng. Đó cũng là âm thanh duy nhất Nguyên còn nghe thấy trước khi nó bị bà Êmô lôi tuột ra khỏi cổng thành.
Bà Êmô và Nguyên ngồi xuống tảng đá cạnh bìa rừng, nghe trời đêm trở lạnh chung quanh.
- Con mặc vào đi.
Bà Êmô nhét vào tay Nguyên chiếc áo chùng nó vừa đánh mất, nói trong tiếng gió rì rào.
- Ôi, dì…
Nguyên cầm lấy chiếc áo, sửng sốt khi đụng phải chiếc hộp cồm cộm trong túi, thảng thốt kêu lên.
- Con đừng nói nữa. – Tiếng bà Êmô rầu rĩ – Ta chẳng thoải mái chút nào khi đem chiếc hộp này ra khỏi lâu đài Sêrôpôk. Nhưng chuyện không thể không làm thì ta cũng chẳng có cách nào khác.
- Chắc giáo chủ Ama Êban sẽ trừng phạt dì? – Nguyên nơm nớp hỏi, nó nhìn bà Êmô bằng ánh mắt đầy lo lắng.
- Ta cũng không biết nữa.
Bà Êmô chép miệng đáp và đưa tay sửa lại vạt áo theo thói quen. Nguyên nhìn bà, nhận ra hôm nay bà khoác chiếc áo chùng đen đơn giản thay cho chiếc áo thụng trắng với những nếp gấp trông như chiếc áo dạ hội bà vẫn hay mặc.
- Dù sao thì ta cũng hy vọng là ta và Yan Dran sẽ thuyết phục đuợc ngài. Bọn ta làm vậy cũng vì tiền đồ và danh dự của bổn giáo.
Nguyên hiểu bà muốn nói gì, cuộc tranh cãi giữa Ama Êban và Yan Dran vẫn còn ong ong trong tai nó. Nó tin rằng cách tốt nhất trong lúc này là lái câu chuyện ra xa đề tài khó xử đó.
- Hóa ra từ lâu dì đã biết con và K’Brêt là hai chiến binh giữ đền?
- Ờ, ta đã biết.- Bà Êmô sờ tay lên chiếc nơ màu vàng thắt ngang cán quạt, bâng khuâng nói – Cũng như ta biết Êmê và K’Tub luôn luôn có mặt bên cạnh hai đứa con trong những chuyến mạo hiểm, những cái trò mà nói thiệt là ta không khoái chút nào.
Giọng bà Êmô trở nên nghiêm nghị:
- Nếu giáo chủ Ama Êban không dặn dò, chắc là ta sẽ không để yên cho tụi con muốn làm gì thì làm. Cái hôm tụi con chui vô nhà ông Pirama, thú thiệt là ta sợ muốn chết…
- Ủa, – Nguyên kêu lên – hôm đó…
- Hôm đó ta ở ngay sau lưng tụi con. – Bà Êmô ngắt lời bằng cái giọng không thể diễn tả bằng từ nào cho chính xác hơn là lạnh tanh.
Nguyên thu mình lại như để tránh một mũi tên. Nó cảm thấy thiệt là may khi bà Êmô không nói thêm một lời nào nữa. Ngay cả nó, nó cũng chẳng muốn mở miệng, sợ sẽ kích động cơn tức giận của bà.
Nhưng rồi Nguyên bỗng nghe sống lưng lạnh toát khi sực nhớ đến ông K’Tul.
- Thế… thế cậu K’Tul có biết gì về hành động của tụi con không hả dì? – Nó lắp bắp hỏi.
- Lúc đầu ta nghĩ là ông không biết. – Bằng chiếc quạt, bà Êmô phác một cử chỉ không rõ nghĩa, giọng đột nhiên trầm xuống – Nhưng bây giờ thì ta tin chắc là ổng đã rõ mọi chuyện từ lâu. Hừm, chính ổng là người đã dẫn đường cho bọn ta đến khu rừng thau lau.
Một tia chớp lóe lên trong óc khiến Nguyên cảm thấy ôxy trong không khí như đột ngột ở giữa rừng. Nếu đúng như bà Êmô nói, rõ ràng tụi nó đã bị ông K’Tul cho vào tròng. Chắc chắn ông đã phát hiện ra sự có mặt của tụi nó trong cửa tiệm của lão Luclac, chỉ có điều ông vờ như không biết, hy vọng từ tụi nó ông có thể bí mật lần theo dấu vết của báu vật – điều mà ông gần như bất lực trong suốt một thời gian dài. Có lẽ ông cũng biết cả chuyện tụi nó đánh tráo chiếc gương trong phòng bà Êmô, chuyện tụi nó biến viên đá thành cục ********** mèo đặt trên ghế ông, thậm chí chuyện tụi nó bí mật lẻn vào bí thất của ông có lẽ ông cũng biết nốt. Càng nghĩ, Nguyên càng nghe tay chân lạnh ngắt, còn ruột gan nó rõ ràng đang bị ai đó thắt cho rối nùi. Ờ, Nguyên cắn môi muốn rướm máu, làm sao một người thâm trầm như ông K’Tul lại có thể làm ngơ trước sự kiện một tấm gương đang từ dưới nền nhà bỗng nhảy tót lên bàn? Và hôm tụi nó lục lọi trong bí thất của ông, nếu như không đoán ra tụi nó đang có mặt ở đó hổng việc gì ông phải hoảng hốt lao ra cửa khi phát giác mình đang đứng dưới ngọn đèn quả bí sáng trưng. Chẳng qua ông sợ tụi nó nhìn thấy điều mà ông cố che giấu: ông không có bóng. Tóm lại là ông K’Tul biết tỏng mọi thứ, ông cố tình vờ vịt để lợi dụng những nỗ lực của tụi nó và kết quả là ông đã theo chân tụi nó lần tới tận làng Ea Tiêu. Đầu Nguyên mỗi lúc một nặng như chì và khi nó bắt đầu thắc mắc không biết con người hiểm độc đó có còn biết thêm bí mật nào về tụi nó nữa hay không thì nó đã muốn ngạt thở lắm rồi.
- Đã đến lúc ta quay về lâu đài Sêrôpôk rồi. Ta mà về trễ có khi Yan Dran nguy mất.
Bà Êmô vừa nói vừa đứng lên.
Nguyên cố hít vào một hơi thật sâu và đứng lên theo:
- Bây giờ con…
- Con đi theo hướng tay trái. Đi khoảng năm cây số sẽ thấy một thác nước. Đằng sau thác nước là một hang động khá rộng. Các bạn con đang ở trong đó.
- Dì ơi…
- Con yên tâm đi. – Bà Êmô sửa lại chiếc nón chóp, hắng giọng trấn an thằng nhóc – Có Tứ bất tử và cậu K’Tul canh gác ngoài cửa hang, tụi con sẽ không gặp nguy hiểm đâu.
Bà nhìn Nguyên, hoặc là Nguyên cảm tưởng bà đang nhìn mình, và nó nghe bà nói tiếp:
- Đợi mọi rắc rối ở lâu đài Sêrôpôk dàn xếp xong xuôi, sáng mai ta và Yan Dran sẽ đến đó đưa tụi con về. Nếu giáo chủ của bọn ta cũng cùng đi thì tụi con không còn phải lo ngại bất cứ điều gì nữa.
Có vẻ đó là câu nói cuối cùng của bà Êmô trước khi bà bỏ đi. Chỉ là có vẻ thôi, vì ngay sau đó, bà còn nói tiếp một câu nữa. Đúng ra là bà hét lên:
- Ai?
Nguyên ngạc nhiên chưa biết bà Êmô phát hiện ra điều gì, những tiếng lộp bộp liên tiếp đã thi nhau vọng vào tai nó. Giữa rừng khuya im vắng, những tiếng động vang lên rất rõ. Tổng cộng là bốn tiếng cả thảy. Những tiếng động đanh và gọn.
Bà Êmô đưa mắt nhìn bốn con vật đang xếp hàng ngang trước mặt, giọng lạc đi:
- Tứ bất tử.
- Đúng rồi. – Ở trong rừng vẳng ra tiếng đáp, cụt ngủn và ráo hoảnh.
- Sao ngươi lại đến đây? – Bà Êmô nắm chặt cán quạt – Ta nghĩ giờ này ngươi phải ở bên cạnh pháp sư K’Tul…
- Bọn người của Balikem đã bỏ đi rồi. – Tiếng Tứ bất tử đong đưa trong gió – Hơn nữa, lấy lại chiếc hộp này là nhiệm vụ quan trọng hơn chuyện lằng nhằng bám theo bọn nhóc.
Bà Êmô biến sắc:
- Ngươi vừa trở về lâu đài Sêrôpôk?
- Ngươi hỏi hơi thừa thải quá đấy. – Tứ bất tử hừ mũi sau những nhánh cây – Nếu không gặp giáo chủ, làm sao ta biết ngươi đã cả gan đánh cắp báu vật đem đi.
- Tứ bất tử. – Bà Êmô rên lên – Ta và Yan Dran làm vậy cũng chỉ vì bổn giáo.
- Ta hiểu, Êmô. – Giọng Tứ bất tử lạnh băng – Ta đâu có tán thành hành vi của giáo chủ. Nhưng ta cũng không tha thứ cho hành động của ngươi. Hẳn ngươi biết thừa một báu vật bị đánh cắp khỏi lâu đài Sêrôpôk thì trách nhiệm thuộc về ai rồi chớ?
Lần này thì bà Êmô im lặng. Nguyên len lén nhìn bà, thấy bà lộ vẻ phân vân và có vẻ như đang cố xua đuổi sự bối rối bằng cách liên tục phe phẩy chiếc quạt lông chim trên tay.
Tứ bất tử cười khảy:
- Ngươi bôi tro trát trấu vào mặt ta như vậy là quá đủ rồi, Êmô. Muốn ta bỏ qua chuyện này, ngươi hãy lập tức lấy chiếc hộp trong túi thằng nhóc đưa cho ta. Hừm, nếu bữa nay mà ta không thu hồi được báu vật đã bị đánh cắp khỏi bổn giáo thì ta cũng không ngồi ở trên ghế tổng quản nữa làm gì.
- Tứ bất tử, ngươi phải biết nhìn xa hơn một chút… – Giọng bà Êmô nghe như năn nỉ.
- Lẹ lên. – Tứ bất tử gầm lên, không thèm nghe bà Êmô nói gì.
- Tứ bất tử…
- Ngươi quyết đối đầu với ta hả Êmô? Ngươi nghĩ Tử băng tâm đã bị phá hủy thì ta không làm gì được ngươi sao?
Nguyên run lên khi biết vị tổng quản đã bắt đầu nổi nóng. Nếu con người bí ẩn này đứng trước mặt nó, Nguyên tin là nó sẽ thấy ông phun khói có vòi qua lỗ mũi. Nó nhìn bà Êmô bằng cặp mắt ái ngại và bất giác sờ tay lên túi áo, hoàn toàn không muốn vì mình mà một phụ nữ đáng kính như bà lâm vào cảnh khó xử.
Cử chỉ của Nguyên thật khó nhìn thấy dưới ánh sao đêm nhưng vẫn không lọt khỏi đôi mắt tinh tường của bà Êmô.
- Con đừng áy náy, K’Brăk. – Bà nghiêm giọng, như thể đi guốc trong bụng thằng nhỏ – Hãy ráng mà gìn giữ cẩn thận chiếc hộp đó. Ta hành động vì bổn giáo chứ không phải vì con đâu.
- Vậy thì ngươi đừng trách ta, Êmô.
Giọng Tứ bất tử rít lên ở đâu đó và bốn con vật đang nằm im trên cỏ bỗng đồng loạt ngóc đầu dậy, quay về phía Nguyên và bà Êmô, bắt đầu phun sương.
Từ trước đến nay, Nguyên đã nhiều lần trông thấy con cóc, con bọ ngựa, con dế và con nhện của Tứ bất tử xuất chiến, nhưng chưa bao giờ nó ở vào tư thế đối đầu với những con vật quái chiêu này.
Điều đầu tiên nó nhận thấy là cảm giác tê buốt trên da thịt. Trong làn sương trắng như sữa dường như có ẩn chứa vài triệu mũi kim châm làm từ một loại băng tuyết vô hình. Nguyên nghe đau nhói khắp mặt mày, chân tay và mỗi lần đám sương trắng trông hết sức đẹp mắt đó lóe lên những đốm sáng chớp nháy và vẳng ra những tiếng ì ầm thì vô số những mũi châm đang cắm trên da Nguyên giống như những quả mìn bị kích nổ. Nguyên có cảm giác da thịt trên người bị rách toạc và lục phủ ngũ tạng văng đâu mất.
Hình ảnh Buriăk ngồi bệt dưới đất, mặt mày đau khổ, quần áo rách teng beng khi trúng phải đòn của Tứ bất tử hiện ra trong tâm trí khiến Nguyên hoảng sợ thụt lui liền mấy bước. Cũng may mà ổng không sử dụng được pháp bảo Tử băng tâm. Nguyên sợ hãi nhủ bụng, bắt gặp mình đang run lên.
Nguyên hấp tấp nhấc tay lên, chĩa ra phía trước, nhưng trước khi nó kịp niệm chú, bà Êmô đã la lên:
- Con chạy đi, K’Brăk. Để ta cầm chân Tứ bất tử cho.
Tuy cơ thể đang đau nhức, Nguyên vẫn tin rằng nếu nó cùng liên thủ với bà Êmô, Tứ bất tử sẽ không thể nào chiếm phần thắng được dù tài nghệ của ông có tiến bộ đến đâu. Nhưng nó biết bà Êmô không muốn ăn thua với vị tổng quản của mình, bên cạnh đó có lẽ bà vẫn muốn nó chú tâm đến việc bảo vệ chiếc hộp hơn là sa vào những trận đánh vô bổ.
Nguyên lưỡng lự một thoáng, rồi băng mình chạy đi, mặc kệ lời dọa dẫm và tiếng thét bài hãi của Tứ bất tử rít lên giận dữ phía sau lưng.
Chuyện Xứ Lang Biang Chuyện Xứ Lang Biang - Nguyễn Nhật Ánh Chuyện Xứ Lang Biang