Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Tác giả: Tobias Wolff
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1271 / 34
Cập nhật: 2017-08-29 15:44:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Con Chó Của Bà Ấy
hi Grace mới có con Victor, bà và ông John thường dắt nó đi dạo ở bãi biển vào hầu hết các sáng Chủ nhật. Rồi một con chó xù cắn một đứa trẻ và ban quản lý công viên bắt chó chỉ được đi dạo ở khu đất lầy lội sau các đụn cát. Trong nhiều năm, Grace luôn dắt con Victor tới đó; sau khi bà mất, John tiếp tục công việc này mặc dù hồi đó, ông ghét việc dắt chó. Con đường mòn lầy lội đầy những bụi sồi độc. Những đám bùn khô lại, vỡ ra nứt nẻ. Những đụn cát đã chắn mất gió biển khiến cho không khí tù đọng, cháy khét, và lúc nào cũng vo ve côn trùng.
Nhưng con Victor hồi sinh mỗi khi tới đây dù nó đã già. Ở nhà, nó ngủ và rầu rĩ, nhưng sự rầu rĩ cũng không làm nhạt được mùi của những con hươu và nhím, mùi thỏ, chuột và những con cáo xám nhỏ vẫn ăn chuột. Người ta quy định chó lúc nào cũng phải ở trong dây xích để bảo vệ động vật hoang dã nhưng Grace luôn thả cho con Victor tự do sục sạo hít ngửi và bây giờ John không muốn gò con Victor lại. Đằng nào thì con Victor cũng đã rệu rã và mờ mắt lắm rồi – chẳng thể đuổi bắt được con gì; nếu có thấy gì sột soạt trong bụi thì nó chỉ rướn về trước rồi giơ một chân lấy lệ – Ê này, rồi, cứ chạy đi – và rồi lại quay lại với việc hít ngửi. John cũng không thúc nó. Ông nhẩn nha, xua muỗi và ruồi vo ve quanh đầu ông, cho đến khi một mùi mới lạ nào đó kéo con Victor đi tiếp theo con đường mòn.
Con Victor thường bị cám dỗ bởi những thú vui hiển nhiên – xác động vật thối, đồ thừa của bọn diều hâu và cú mèo; nhưng nó lại cũng rất dễ hứng chí trước một bụi cây trông chẳng có gì đặc biệt. Một buổi sáng, con Victor đang sục mũi xuống dưới lớp cỏ rậm thì Victor thấy một con chó khác hiện ra từ trong đám sương mù phía cuối con đường mòn. Đó là một con chó ức lớn, lông vằn vện với một cái mõm đỏ nhăn nhở; con chó to gấp đôi Victor, to bằng một con chó dòng Labrador nhưng không thuộc giống chó nào mà John biết. Khi nhìn thấy Victor, nó dừng lại một chút rồi tiến tới trên những cái chân cứng nhắc.
“Cút đi!” John nói và vỗ hai tay vào nhau.
Victor ngẩng lên từ đám cỏ. Khi con chó lại gần, Victor tiến lên một bước, đầu vươn ra trước, mắt chớp chớp như một con chuột chũi. Hử, hử? Ai đấy? Có ai ở đó?
John nắm vào cổ dề con Victor. “Biến đi”, ông nói. “Cút đi”.
Con chó vẫn tiến tới.
“Đi đi!” John quát. Nhưng con chó vẫn tiến lên, dù chậm hơn, gần như vừa đi vừa ưỡn ẹo, với một sự chăm chú không đổi. Nó vẫn tập trung đôi mắt màu vàng của nó vào Victor và hoàn toàn tảng lờ John. John bước lên phía trước con Victor để chặn cái nhìn của con chó lạ và bắt nó phải nhìn ông nhưng thay vì thế, con chó rời khỏi đường mòn và bắt đầu lượn vòng tròn quanh ông, mắt vẫn không rời con Victor. John cũng di chuyển để luôn đứng giữa chúng. Ông đưa một tay ra phía trước, lòng bàn tay hướng về con chó. Victor gừ lên một tiếng và kéo căng sợi dây xích. Con chó tiến đến gần hơn. Quá gần, quá lộ liễu, dường như nó đang chuẩn bị. John cúi xuống bế thốc con Victor lên và quay lưng lại con chó lớn. Ông hiếm khi bế con Victor lên và ngạc nhiên thấy nó quá nhẹ. Con Victor nằm yên trong tay ông một lát rồi bắt đầu ngọ nguậy khi con chó lớn đi vòng quanh để đối diện với họ. “Biến đi, đồ chết tiệt”, John nói.
“Bella! Lại đây, Bella”. Một giọng đàn ông: sắc, trầm. John nhìn dọc con đường mòn và thấy anh ta tiến tới, đầu cạo trọc, kính đen ôm sát mặt, những cánh tay trần lộ ra dưới cái áo khoác da. Anh ta đi đủng đỉnh. Con chó vẫn lượn quanh John. Victor rên ư ử và oằn oài nôn nóng. Bỏ tôi xuống, bỏ tôi xuống.
“Đừng có để chó của anh đến gần chúng tôi”, John nói.
“Con Bella á? Dào, nó chẳng cắn ông đâu”.
“Nó mà đụng vào chó của tôi thì tôi sẽ giết nó”.
“Lại đây, Bella”. Anh ta tiến tới phía sau con chó và lấy dây xích từ trong túi quần ra. Anh ta cúi xuống con chó nhưng nó né ra và tiến về phía John, mắt không rời con Victor. “Hỗn nào, Bella. Mày hỗn quá đấy. Quay lại đây mau!” Người đàn ông chống tay vào sườn nhìn con chó. Những cánh tay anh ta vạm vỡ, đầy các hình xăm và còn có nhiều hình xăm bám quanh cổ anh ta. Ngực anh ta để trần và xanh dưới cổ áo vét phanh ra. Những giọt mồ hôi lấp lánh trên cái đầu trọc.
“Giữ chó của anh đi”, John nói. Ông quay đi; con Victor vẫn oằn oài trong tay ông trong lúc con chó lớn vẫn bám họ.
“Nó chỉ muốn tìm bạn thôi mà”, người đàn ông kia nói. Anh ta đợi cho đến lúc con chó đến gần mình trong lúc đảo quanh; rồi anh ta nhào tới và chụp được cổ dề của con chó. “Láo quá, Bella”, anh ta vừa nói vừa giật mạnh dây xích. “Làm sao mà ai mày cũng phải mon men đến làm bạn làm gì?”
John bỏ con Victor xuống và dắt nó đi dọc theo đường mòn. Hai bàn tay ông run run. “Con chó của anh dữ quá”, John nói. “Chó thế mà tên là Bella. Lạy Chúa”.
“Nó có nghĩa là đẹp trai”.
“Không, nó nghĩa là xinh gái. Như đàn bà ấy”.
Người đàn ông nhìn John qua cặp kính đen kịt. Làm sao mà anh ta nhìn thấy cái gì nhỉ. Thật khó chịu, y hệt như cái việc anh ta khoe mấy cái cánh tay vạm vỡ xăm trổ một cách lố bịch. “Tôi tưởng nó nghĩa là đẹp trai”, anh ta nói.
“Không, sai rồi. Có chữ a ở cuối thì tức là dành cho con gái”.
“Ông là giáo viên à?”
Con chó đột ngột giằng mạnh dây xích.
“Bọn tôi phải đi”, John nói. “Đừng có để chó của anh đến gần chúng tôi”.
“Thế ông là giáo viên à?”
“Không”, John nói dối. “Tôi là luật sư”.
“Lẽ ra ông không nên nói chuyện giết con Bella. Tôi có thể kiện ông, đúng không?”
“Không, thực ra là không”.
“Rồi, nhưng mà ông cũng chả cần phải nóng thế. Ông có danh thiếp không? Tôi có người bạn viết kịch bản, nó mới bị Steven Spielberg ăn chặn”.
“Tôi không làm luật ở lĩnh vực đó”.
“Ông nên nói chuyện với nó. Phim về D-day ấy. Ông biết đấy, cái ngày đổ bộ vào bờ biển châu Âu ấy. Bạn tôi bảo thế. Nó nói chính xác là thế”.
“D-day có thật”, John nói. “Bạn anh không bịa đâu”.
“Ừ thì có thật. Nhưng mà…”
“Đằng nào thì cái phim đấy cũng lâu rồi”.
“Ý ông là đã qua thời hạn hiệu lực khởi tố?”
Đoạn mở đầu bản “Ode to Joy” bỗng ré lên. “Chờ chút”, người đàn ông nói. Anh ta lấy điện thoại từ túi áo ra và nói “Này, tí tôi gọi lại nhé. Đang có cuộc họp pháp lý”.
“Không”, John nói. “Anh nói chuyện đi. Nhớ xích con Bella của anh lại”.
Người đàn ông giơ ngón tay cái lên. John dắt con Victor đi về phía đám sương mù mà hai người và vật kia đã hiện ra từ đó. Ngay lập tức, ông thấy da mình nhớp nhúa. Những con côn trùng vo ve bên tai ông. Hai tay ông vẫn run run.
Con Victor dừng lại để són ra vài cục phân; rồi nó ngẩng lên nhìn John.
Ông đã cứu tôi. Tôi đoán là tôi nên biết ơn ông. Tôi nên liếm tay ông.
Chả cần.
Ông đã nói thế nào nhỉ? Tôi sẽ giết nó nếu nó động vào chó của tôi. Thật là trung thành quá. Gần như loài chó. Con Victor ị xong và xăng xái đào bới một lúc. Rồi nó ngẩng lên và hít ngửi không khí trước khi tiếp tục đi dọc đường mòn, đuôi vổng lên. Tôi có thể xử được con chó đó mà.
Chắc vậy.
Mà nó cũng chả định làm gì đâu. Mà ông quan tâm đến tôi từ bao giờ vậy? Hồi trước ông còn chẳng muốn có tôi cơ mà. Nếu không nhờ có Grace thì mấy cái người ở trại chó đã giết chết tôi rồi.
Không phải là tao không muốn có mày – không phải lỗi tại mày. Tao chỉ không muốn nuôi chó thôi.
Chắc là thế. Lúc bà Grace mang tôi về nhà, ông chả làm ầm lên còn gì. Sợ thật.
Tao biết.
Ông đặt ra bao nhiêu điều kiện cho bà ấy. Tôi là chó của bà ấy. Bà ấy phải làm hết – nào là cho ăn, nào là dắt đi dạo, nào là nhặt phân, tắm, đi bác sĩ thú y, thu xếp người trông chó lúc nào hai ông bà đi vắng – làm tất.
Tao biết.
Chó của bà ấy nên bà ấy phải giữ không cho tôi vào phòng khách, không cho tôi vào phòng làm việc của ông, không cho tôi lên ghế, lên giường, không cho tôi đến gần cái thảm. Không được sủa, kể cả khi có người đi ngay sát nhà, ngay sát vào cửa nhà.
Tao biết, tao biết.
Rồi lúc họ đuổi tôi khỏi bãi biển, ông còn nhớ chứ? Ông chả đời nào lại chịu di dạo ở phía sau cả. Chả bao giờ, chỉ có Grace là dắt tôi trong khu đầm lầy, còn ông thì đi bộ tít ngoài bãi biển. Chắc là ông sướng lắm nhỉ.
Không, tao chả sướng. Tao thấy mình tệ bạc và ngớ ngẩn.
Nhưng mà ông thắng còn gì. Ông chẳng chứng minh cho bà ấy rằng tôi là chó của bà ấy, bà ấy phải có trách nhiệm còn gì. Có lần ông còn bắt bà ấy dắt tôi đi dạo lúc trời mưa, mà bà ấy thì đang ốm.
Bà ấy cứ đòi đấy chứ.
Thì lẽ ra ông phải cản bà ấy.
Phải, giờ thì tao cũng nghĩ thế.
Tôi nhớ bà ấy lắm. Tôi nhớ Grace. Grace của tôi.
Tao cũng thế.
Ông chả nhớ giống tôi. Tôi có bao giờ mắng bà ấy không?
Không.
Ông thì có.
Nhưng bà ấy cũng mắng lại. Thỉnh thoảng bọn tao phải tranh cãi chứ. Cặp đôi nào chả thế.
Nhưng Grace và Victor thì không. Grace và Victor chả bao giờ tranh cãi. Tôi có bao giờ bỏ lơ bà ấy không?
Không.
Ông thì bỏ mặc bà ấy. Bà ấy gọi ông mà ông vẫn cứ đọc báo hoặc xem TV, ông giả vờ ông không nghe thấy. Bà ấy có bao giờ phải gọi tôi đến lần thứ hai không? Chả bao giờ. Chỉ cần một lần là tôi đến, bất kể chuyện gì. Mà tôi có bao giờ muốn có bà chủ khác không?
Không.
Ông thì có. Ông nhìn những bà khác trong công viên, trên bãi biển, trong xe ô tô lúc chúng ta đi dạo.
Đàn ông mà. Như thế không có nghĩa là tao muốn có người nào khác ngoài Grace.
Có, ông có muốn.
Thì chắc là muốn một lúc thôi. Hoặc một đêm. Chỉ thế thôi.
Thế thì tôi vẫn yêu bà ấy hơn ông. Tôi lúc nào cũng yêu bà ấy.
Mày làm gì có lựa chọn nào khác. Mày không thể ích kỷ. nhưng đàn ông thì – đàn ông mà quên bản thân mình để nhớ ra ngày sinh nhật của người khác là kỳ tích rồi. Còn tình yêu thì… bọn tao cũng có thể yêu, nhưng mà hay quên.
Tôi thì không quên, chả bao giờ.
Phải. Nhưng mà thế thì mày chẳng bao giờ biết cảm giác được tha thứ. Mày chả bao giờ biết cảm giác được đón trở lại nhà sau khi đã lang thang. Không có tha thứ thì người ta chẳng còn gì. Mà chả ai tự tha thứ cho mình được cả. Không ai có thể tự trở về nhà.
Tôi chả bao giờ đi lang thang.
Phải, mày là con chó ngoan. Mày luôn là một con chó ngoan.
Con Victor rời khỏi đường mòn để kiểm tra một đám bụi bị một con bò sát nào đó quấy tung lên. Nó kéo căng sợi dây xích một cách phấn khích. John tháo xích cho nó và chờ trong lúc con Victor lượn quanh gò đất, hít ngửi liên tục rồi chúi mũi vào một cái hang rồi bắt đầu đào xung quanh. John thích thú ngắm con Victor và quên hết mọi thứ; ông đã tìm thấy sự thích thú này vào những lúc dắt con Victor đi dạo trong đầm lầy vào các ngày Chủ nhật. Ông ngẩng đầu nhìn bầu trời phía trên đám côn trùng vo ve. Một con ó đang thong thả lượn tròn; nó nương mình theo những làn gió biển mà John không thể cảm thấy ở chỗ đám lầy này mặc dù ông có thể nghe thấy tiếng gió phía sau các đụn cát, trong tiếng kêu của bầy mòng biển, tiếng sóng đổ vào bờ và tiếng bọn trẻ ré lên chạy tránh sóng. Con Victor rít lên phấn khích mặc dù nó không nghe được tất cả những thứ này. Nó già rồi mà vẫn còn nhanh lắm, chân đào thoăn thoắt, móng vuốt gẩy ra từng nắm đất đen. Con Victor ngẩng khuôn mặt lấm lem đất cát lên khỏi hồ để sủa một tiếng của người đi săn, rồi lại cắm đầu đào bới.
Chuyện Chúng Ta Bắt Đầu Chuyện Chúng Ta Bắt Đầu - Tobias Wolff Chuyện Chúng Ta Bắt Đầu