I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Tác giả: Tobias Wolff
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1271 / 34
Cập nhật: 2017-08-29 15:44:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chờ Lệnh
rung sĩ Morse đang trực đêm trong phòng trực thì một phụ nữ gọi điện tới hỏi gặp Billy Hart. Anh nói với chị ta rằng chuyên viên Hart đã được điều đi Iraq một tuần trước đó. Người phụ nữ nói: “Billy Hart á? Anh có chắc không? Nó không hề hé răng về chuyện này”.
“Tôi chắc”.
“Chà, Chúa ơi. Tin hay gớm nhỉ”.
“Xin phép cho tôi hỏi, chị là..”..
“Tôi là chị gái nó”.
“Tôi có thể cho chị email của cậu ấy. Chờ chút, để tôi tìm cho chị”.
“Không sao đâu. Có mấy người đang chờ điện thoại sau tôi. Gớm, có người đang thở cả vào cổ tôi đây này”.
“Chỉ một phút thôi”.
“Không cần đâu. Nó đi rồi, phải không?”
“Nếu cần chị cứ gọi lại. Có thể tôi giúp được”.
“Ha!”, chị ta nói rồi gác máy.
Trung sĩ Morse quay lại với những giấy tờ anh đang làm dở nhưng cuộc gọi đã làm xáo trộn suy nghĩ của anh. Anh đứng dậy đi tới bình nước lạnh để lấy một cốc nước rồi đứng cạnh cửa. Đêm nóng nhức và tĩnh lặng; mới hơn 11 giờ, cả doanh trại im lặng, chỉ vài cửa sổ có ánh đèn lung linh trong hơi nóng. Một con bướm đêm màu xám và béo nục cứ liên tục lao mình vào cái cửa lưới.
Morse không biết rõ Billy Hart nhưng anh từng để mắt tới cậu ta. Hart vốn người vùng núi gần Asheville và thích khoe khoang về chuyện này để che đậy bản thân. Cậu ta lúc nào cũng buôn bán kiếm chác, cái thằng Hart ấy; lúc nào cậu ta cũng bận rộn ở đâu đâu trong lúc ở doanh trại khối việc phải làm; ấy thế mà rồi cậu ta luôn có mặt để lừa bịp những kẻ mới bắt đầu chơi poker hoặc chặt tiền những ai muốn đi nhờ cái xe Mustang của cậu ta vào thị trấn. Người ta đồn cậu ta buôn bán kiếm chác nhưng vẫn không bắt được quả tang. Nó nghĩ ai cũng ngu cả; có thể thấy rõ nó nghĩ thế với cái nụ cười mím môi ấy. Rồi sẽ có ngày nó chết, nhưng giờ thì vẫn không sao. Giờ thì vẫn còn đầy các vụ kiếm chác dễ dàng trong doanh trại cho nó.
Nhưng phải công nhận là thằng bé điển trai. Chắc chắn là có dính líu chút gốc gác thổ dân da đỏ – hai cái gò má cao, mắt đen sâu rất đẹp, dáng đi thì đủng đỉnh như mèo, lúc nào cũng phớt tỉnh, lửng lơ, đi đứng thì như khinh mạn mà điệu bộ lại uyển chuyển. Morse đã cố ngăn cái sức hút cũ đó; anh biết dính vào Hart là rắc rối nhưng vẫn luôn luôn căng thẳng mỗi khi cậu ta có mặt, luôn luôn phải gắng cưỡng lại việc đưa mắt về phía khuôn mặt cậu ta, về phía cái đôi môi có vẻ như đang che giấu một bí mật mà chỉ mình cậu ta biết. Hart dễ gần – Morse biết điều đó – cậu ta sẵn sàng xem xét bất cứ cơ hội nào mang lại cho cậu ta lợi ích và lợi thế. Dù vậy, Morse vẫn giữ khoảng cách. Anh không thể để cho người khác chiếm lợi thế với mình và cũng không thể gánh được nguy cơ rơi vào một mớ bòng bong quan hệ – ít nhất là không phải bây giờ.
Trong ba mươi chín năm cuộc đời mình, Morse đã sống hai mươi năm trong quân đội. Anh không thuộc nhóm những người tuyên bố rằng họ yêu đời lính, nhưng anh thuộc về lính giống như người ta thuộc về một bộ tộc. Anh gắn bó với những gì quanh anh bằng những mối dây tạo nên bởi những nghĩa vụ không thể chối bỏ, và anh thích việc rút cục thì anh không còn coi chúng như nghĩa vụ nữa. Anh là một người lính, anh không còn có thể tưởng tượng mình là một thường dân – cái cuộc đời vô tổ chức ấy, cái cuộc đời lúc nào cũng bắt người ta lựa chọn từ vô vàn các lựa chọn nhỏ mọn.
Morse biết anh thuộc về nơi này; tuy thế anh vẫn cứ thường xuyên đẩy mình vào nguy cơ bị buộc giải ngũ do xì-căng-đan hoặc do các quan hệ bấp bênh. Ngay trước khi đi Iraq, anh đã vướng vào một anh chàng bồi bàn Cuba mà hóa ra đã có gia đình và chuyên nói dối – chỉ nói dối cho sướng miệng; đã thế khi Morse lật tẩy thì lại còn tống tiền anh. Morse dĩ nhiên không chịu để bị tống tiền. Anh đưa tên người chỉ huy cùng với số điện thoại của ông ta cho cậu kia. “Đây”, anh nói. “gọi đi”, và mặc dù anh không nghĩ cậu kia sẽ làm thế nhưng trong mấy tuần sau đó, anh vẫn cứ khom người như thể đang tránh một cú đấm. Rồi anh đi Iraq và chẳng mấy chốc lại thấy mình tươi tỉnh, thấy mình sẵn sàng cho một phi vụ vui vẻ mới.
Lần này hóa ra là một trung úy trẻ đã gia nhập đơn vị của Morse cùng đúng tuần mà anh tới. Họ cùng qua khóa huấn luyện với nhau và Morse có thể thấy rằng cậu trung úy để ý tới anh mặc dù cậu ta không chắc lắm về tình cảm của chính mình – ngay cả khi cậu ta đầu hàng tình cảm ấy, đầu hàng một cách cấp bách, dồn nén bởi vì hầu như không thể nào tìm được thời gian và chỗ nào kín đáo cho hai người. Thực tế là cậu ta mới chỉ phát hiện ra mình đồng tính luyến ái; trong quá trình phát hiện đó, cậu ta trải qua những cơn ghê tởm bản thân dữ dội và độc ác đến nỗi Morse sợ rằng cậu ta sẽ làm hại bản thân mình hoặc hướng sự giận dữ vào ai đó; có thể là vào chính Morse hoặc cậu ta sẽ làm cả hai phải đau khổ nếu cậu ta lỡ miệng thổ lộ hết chuyện trong lúc say sưa ở quán bar nhà binh với một viên đại tá nào đó.
Nhưng chuyện không xảy ra như vậy. Cậu trung úy nhặt được một con mèo cụt tai ghẻ lở trong lúc đi tuần; cậu ta mang nó về nuôi; con mèo cào mắt cá chân cậu ta và vết cào nhiễm trùng; nhưng thay vì đi điều trị, cậu ta đã ngu ngốc gồng mình lên chịu đựng và suýt nữa thì mất chân. Năm tháng sau khi tới Iraq, cậu ta được chuyển về nhà trên hai cái nạng gỗ. Thời điểm đó, Morse đang căng thẳng tới mức anh không hề cảm thấy một chút tiếc nuối nào – anh chỉ thấy nhẹ nhõm.
Nhưng Morse không có lí do gì để nhẹ nhõm. Không lâu sau khi trở lại Mỹ, anh được gọi vào sở chỉ huy tiểu đoàn để gặp hai người đàn ông ăn nói rất nhẹ nhàng, thân thiện – họ nói họ là trợ lý nghị sĩ quốc hội thuộc quận quê nhà của cậu trung úy. Họ nói có một vấn đề nhạy cảm mà ông nghị sĩ đang xem xét; vấn đề này đòi hỏi họ phải tìm hiểu kỹ về thời gian phục vụ ở Iraq của cậu trung úy kia – cả chuyện chiến đấu ở chiến trường, chuyện quan hệ với cấp trên, cấp dưới của cậu ta. Những câu hỏi của họ chạy vòng quanh theo lối nói chuyện la cà, nhưng rồi chúng luôn luôn quay lại chuyện quan hệ của cậu trung úy với Morse. Morse không nói lộ bất cứ điều gì, mặc dù anh gồng mình để tỏ ra thoải mái và hoàn toàn vô tư. Anh đoán hai người này là thanh tra quân đội, bất kể họ có nói họ là ai. Bẵng đi vài tuần, họ lại triệu anh đến một cuộc họp khác nhưng họ hủy cuộc gặp đó mà không báo trước; Morse đến nhưng họ không hề xuất hiện. Anh vẫn đang chờ cuộc triệu tập tiếp theo.
Morse vẫn thường ước rằng những ham muốn của anh không làm hại anh nhiều thế – nhưng về chuyện này thì anh biết mình không phải người duy nhất. Phải là người may mắn lắm thì mới chỉ có toàn những ham muốn có lợi cho bản thân. Tuy thế, anh vẫn cứ hy vọng. Trong vài tháng qua, anh đã bắt đầu quan hệ với một trung sĩ ở bên tình báo – một người đàn ông điềm đạm, có học, hơn anh 5 tuổi. Mặc dù Morse thấy khó coi mình là “bồ” của ai đó, anh đã dần dần bỏ phòng của mình ở doanh trại để ngủ qua đêm vào các ngày cuối tuần trong căn nhà của Dixon, bên ngoài doanh trại. Căn nhà đầy các món vũ khí, mặt nạ, và các bộ cờ cổ mà Dixon đã thu thập trong những lần tới các chiến trường nước ngoài. Lúc đầu Morse đã hơi có cảm giác sợ, như thể anh đang ở trong một viện bảo tàng, nhưng rồi cảm giác đó cũng qua đi. Giờ thì anh thích có những đồ vật đó ở quanh. Anh cảm thấy như ở nhà tại đó.
Nhưng chẳng bao lâu nữa, Dixon sẽ lại bị điều đi chiến trường nước ngoài và Morse rồi cũng sẽ nhận lệnh mới; anh biết là mọi chuyện rồi sẽ trở nên phức tạp. Họ sẽ phải đánh giá tư cách của nhau và của bản thân mình. Họ sẽ phải quyết định nên hứa hẹn với nhau đến mức nào. Morse không biết mọi chuyện sẽ đi đến đâu. Nhưng chuyện đó còn ở phía trước.
Chị gái của Billy Hart gọi lại vào nửa đêm, đúng lúc Morse đang đổi gác với một trung sĩ khác. Khi anh nhấc điện thoại và nghe thấy giọng chị ta, anh chỉ ra phía cửa và người trung sĩ mỉm cười rồi bước ra ngoài.
“Chị muốn lấy địa chỉ hả?” Morse hỏi.
“Tôi đoán thế. Cũng chả biết là để làm gì”.
Morse đã tra địa chỉ của Hart. Anh đọc cho người phụ nữ.
“Cảm ơn”, chị ta nói. “Tôi không có máy tính nhưng Sal có”.
“Sal?”
“Sally Cronin! Em họ tôi”.
“Chị ra Internet cà phê cũng được”.
“Chắc thế”, chị ta nói vẻ hoài nghi. “Mà này, anh nói anh có thể giúp tôi là có ý gì?”
“Tôi cũng không rõ”, Morse nói.
“Nhưng mà anh đã nói thế”
“Đúng rồi. Và chị đã cười”.
“Đấy không phải là cười”.
“Vậy à, không phải là cười à?”
“Ờ thì… tôi cũng chẳng biết”.
Morse chờ.
“Xin lỗi”, chị ta nói. “Nghe này, tôi không hề yêu cầu anh phải giúp. Tại sao anh lại nói anh có thể giúp tôi? Tôi chỉ tò mò”.
“Chẳng có lý do gì cả. Tôi cũng không nghĩ kỹ”.
“Anh có phải bạn của Billy không?”
“Tôi thích Billy”.
“Thế hả, tốt quá. Anh biết đấy; anh thật tốt khi nói thế”
Sau khi Morse rời phòng trực, anh lái xe tới nhà hàng bánh kếp mà chị gái Billy Hart đã gọi điện từ đó. Như đã thỏa thuận, chị ta đợi anh ở quầy tính tiền và khi anh đi vào cửa với vẻ mệt mỏi, anh thấy chị ta đánh giá anh bằng một cái nhìn sắc, tính toán. Chị ta đứng thẳng người lên – chị ta cao gần bằng Morse, với mái tóc màu nâu thẳng và một khuôn mặt dài, mệt mỏi, nhiều tàn nhang thẫm bên dưới mắt. Đôi mắt chị ta màu đen, nhưng ngoài chuyện đó ra, chị ta không hề giống Hart, và Morse đột nhiên tràn ngập thất vọng, anh chỉ muốn bỏ đi.
Người phụ nữ bước về phía anh, đầu nghiêng về một bên, như thể đang phỏng đoán về anh. Chị ta mặc một chiếc áo cánh đỏ không tay, hai cánh tay nhiều tàn nhang khoanh lại để chống đỡ cái lạnh từ máy điều hòa. “Chắc tôi nên gọi anh là trung sĩ nhỉ?” chị ta nói.
“Randall”
“Trung sĩ Randall”.
“Chỉ Randall thôi”.
“Chỉ Randall thôi”, chị ta nhắc lại và đưa tay cho anh bắt. Tay chị ta khô ráp. “Julianne. Chúng tôi ngồi ở góc đằng kia”.
Chị ta dẫn anh tới một bàn cạnh cửa sổ lớn trông ra ngoài bãi đậu xe. Một thằng bé có khuôn mặt béo, khoảng 7 hoặc 8 tuổi, đang ngồi vẽ tranh trên mặt sau của tấm lót đĩa ăn, vây quanh nó là một đống trứng, bánh xốp, và xúc-xích thừa. Thằng bé cầm cái bút màu như thể nó đang cầm búa; nó ngẩng đầu lên khi Morse ngồi xuống ghế đối diện. Thằng bé có đôi mày sắc giống người phụ nữ; nó nhìn Morse chằm chằm rồi cắn môi dưới và tiếp tục vẽ.
“Chào bác đi, Charlie”.
Thằng bé tiếp tục vẽ. Cuối cùng nó nói “Howdy”
“Thằng này không bao giờ nói ‘hello’ đâu. Giờ nó toàn nói ‘howdy’. Chả biết là học ai”.
“Có sao đâu. Howdy cháu, Charlie”.
“Trông bác như con ếch” thằng bé nói. Nó buông cái bút màu ra rồi nhặt một màu khác trong đống bút trên bàn.
“Charlie!”, người phụ nữ nói. “Ngoan nào!” chị ta nhẹ nhàng nói thêm, vừa nói vừa vẫy tay ra hiệu cho cô phục vụ bàn đang rót cà phê ở bàn bên cạnh.
“Không sao” Morse nói. Anh nghĩ cũng đúng thôi. Không phải vì anh trông giống con ếch – mặc dù anh lập tức ý thức rõ về cái miệng rộng của mình – mà bởi vì anh đã để mình ở dưới cơ thằng bé. Anh đã nói “Howdy cháu”.
“Cái con bé này sao thế nhỉ?”, Julianne nói trong lúc cô phục vụ bàn nhìn lơ đãng quanh phòng. Rồi cô ta nhìn thấy Julianne và từ từ đi tới bàn của họ, đổ thêm cà phê vào cốc. “Cháu vẽ đẹp quá” cô ta nói. “Đây là cái gì?”. Thằng bé tảng lờ cô ta. “Con anh vẽ giỏi quá”, cô ta nói với Morse và lại lững lờ đi ra chỗ khác.
Julianne trút một đống đường vào cốc cà phê.
“Charlie là con chị à?”
Chị ta quay người nhìn thằng bé. “Không”.
“Bác không phải mẹ cháu”, thằng bé nói.
“Thì tao chả vừa bảo thế còn gì”, chị ta lấy mu bàn tay vuốt má thằng bé. “Vẽ tranh tiếp đi, đừng tọc mạch. Anh có con không?”
“Chưa”, Anh nhìn thằng bé nghuệch ngoạc những đường màu xanh trên tấm lót đĩa; nó điều khiển cây bút màu như thể đang thực hiện một nhiệm vụ tối quan trọng.
“Chả có con cũng chả sao”.
“Ồ, tôi thì nghĩ là có”.
“Có con chỉ tổ bị cãi lại và lắm việc”. – chị ta nói – Charlie là con của Billy. Billy với Dina”.
Morse không bao giờ có thể đoán ra điều này nếu chỉ nhìn mặt thằng bé. “Tôi không biết là Hart có một con trai”, anh nói và hy vọng là người phụ nữ không nhận ra một nốt bất bình trong giọng anh dù với anh nó quá rõ ràng và lạ lùng.
“Thì nó cũng có biết đâu, kiểu của nó thế. Cả nó và Dina”. Chị ta nói Dina đang đi cai nghiện lần thứ hai ở Raleight. Julianne và bà Belle – mẹ của Julianne, đang trông nom Charlie nhưng hai bên không hợp nhau lắm và sau lần cãi cọ trước thì Belle đã bỏ đi Floria cùng với bạn trai, để lại Julianne đối phó với thằng bé. Trong năm học, chị ta lái xe buýt cho một trường học còn mùa hè thì nấu ăn cho một trại nữ hướng đạo sinh; nhưng giờ thì bận Charlie mà lại chẳng có tiền gửi trẻ nên chị ta phải bỏ công việc nấu ăn. Thế nên chị ta đã tới đây để thử xem có bắt Billy giúp ít tiền được hay không – ít nhất là đủ để trang trải cho đến lúc năm học bắt đầu hoặc Belle quyết định về nhà và gánh một phần trách nhiệm – chuyện này thì chắc đến mùa quýt mới xảy ra.
Morse hất đầu về phía thằng bé. Nó không thích nghe những điều này và đã để ý nghe nhưng Julianne cứ thao thao bất tuyệt như thể chị ta không hề nhận ra. Giọng chị ta trầm, gần như giọng đàn ông, hơi có âm mũi, giống như tiếng nghẹt của một cái cưa cùn. Chị ta không có cái vẻ ngọt ngào mơn trớn mà Hart rất thuần thục, và chị ta có vẻ đúng là dân đồi núi, trang trại. Chị ta nói về những người sống ở đó như thể Morse cũng biết họ, như thể chị ta không hề có khái niệm về một thế giới khác bên ngoài quê mình.
Lúc đầu, Morse chờ đợi chị ta sẽ mồi chài anh, nhưng chị ta không hề làm thế. Anh không biết chị ta cần gì ở anh, hoặc tại sao; anh đã đề nghị đến gặp một cách hoàn toàn ngẫu hứng.
“Thế là nó đi rồi”, chị ta nói. “Anh chắc chắn thế”
“Tôi e là vậy”.
“Chậc. Sao mà tôi lại may thế nhỉ. Đúng là chó cắn áo rách”. Chị ta tựa người ra phía sau, nhắm mắt lại.
“Sao chị không gọi điện trước?”
“Cái gì, để nó biết là tôi sắp đến á? Anh chả biết gì về thằng Billy rồi”.
Tới đây, Julianne dường như rơi vào một cơn hôn mê và Morse nhanh chóng bị cuốn theo; anh chìm vào những tiếng bát đũa lanh canh, tiếng người ồn ào xung quanh và tiếng chì màu loẹt quẹt. Anh không biết họ ngồi như thế bao lâu. Anh chỉ tỉnh dậy bởi những tiếng mưa táp vào kính cửa sổ; một vài giọt mưa lớn chạy thành vệt dọc mặt kính. Mưa ngớt đi. Rồi lại ào ào trút xuống, bắn tung tóe trên mặt đường nhựa và những chiếc xe đậu trong bãi – thật là một cảnh dễ chịu sau một ngày nóng ẩm dài.
“Mưa”, Morse nói.
Julliane chẳng buồn nhìn. Nếu chị ta không gật đầu nhẹ với anh thì có thể tưởng là chị ta đã ngủ.
Morse nhận ra hai người đàn ông trong đại đội của anh ở bàn đối diện trong phòng. Anh nhìn họ cho tới lúc họ phải liếc về phía anh; rồi anh gật đầu chào và họ gật đầu lại. Thế là chắc ăn – rõ ràng họ đã thấy trung sĩ Morse với một người đàn bà và một đứa trẻ. Có gia đình. Anh ghét việc mình có một ý nghĩ rẻ tiền như thế; và phẫn nộ với cái đã đưa anh đến ý nghĩ đó. Dù sao thì cũng có cách nào khác để nghĩ đâu, ba người bọn họ ngồi như thế, trong một quán bánh kếp, lại vào giờ này? Mà không hẳn là vì trông họ giống như một gia đình. Không, có cái không khí gia đình thực sự ở đây; trong cái im lìm trên bàn của họ; cái cách Julianne ngồi nhắm mắt, thằng bé thì nhìn vào bức tranh đang vẽ và Morse thì không giống như bất cứ một người chồng hay người cha nào.
“Chị mệt rồi”, anh nói.
Sự dịu dàng trong giọng nói của anh làm anh ngạc nhiên, và đôi mắt Julianne mở choàng như thể chị ta cũng ngạc nhiên. Chị ta nhìn anh với vẻ biết ơn; và Morse chợt nhận ra rằng chị ta đã gọi lại cho anh không vì lí do nào khác ngoài lí do mà chị ta đã nói – bởi vì anh đã nói chuyện thật tử tế với chị ta.
“Tôi mệt thật”, chị ta nói. “Quả là như thế”.
“Nghe này, Julianne. Chị cần bao nhiêu thì có thể trang trải được?”
“Chẳng cần gì cả. Quên mấy chuyện tôi nói đi. Tôi chỉ ca cẩm cho khuây khỏa ấy mà”.
“Tôi không nói đến chuyện cho không. Ý tôi nói là cho vay”.
“Tôi không sao mà”.
“Thì cũng làm gì có ai cần tiền của tôi đâu”, anh nói và điều này là sự thật. Bố anh và anh trai của anh – sau khi nhận ra anh đồng tính luyến ái – đã lạnh nhạt với anh từ nhiều năm nay. Anh vẫn còn thân với mẹ nhưng bà đã chết sau khi anh từ Iraq về. Trong di chúc mới, Morse đã để toàn bộ tài sản thừa kế lại cho nhà tế bần nơi mẹ anh sống những tuần cuối cùng. Nếu giờ để cho Dixon thừa kế thì quá đột ngột và lộ liễu, và có thể gây ra một số sự chú ý không thiện chí; mà đằng nào thì Dixon cũng đã có vài vụ đầu tư béo bở và đầy tiền của.
“Tôi không thể”, Julianne nói. “Nhưng anh thật tốt”.
“Bố cháu là lính”, thằng bé nói; đầu vẫn cúi gằm xuống miếng giấy vẽ.
“Bác biết”, Morse nói. “Bố cháu rất cừ. Cháu có thể tự hào về bố cháu”.
Julianne mỉm cười với anh, thực sự mỉm cười, lần đầu tiên trong buổi tối nay. Chị ta đã nheo mắt và mím môi, rồi mỉm cười và trông như một người hoàn toàn khác. Morse nhận ra chị ta đẹp; sự yêu mến anh đã làm cái đẹp ấy lộ ra. Anh thấy ngượng. Anh lập tức có cảm giác muốn chơi trò hai mang rồi anh lập tức đè nén cảm giác đó, dù không mấy thoải mái. “Tôi không ép chị”, anh nói. “Tùy chị thôi”.
Nụ cười biến mất. “Tôi không sao”, chị ta nói bằng đúng cái giọng mà anh đã dùng, nặng hơn một chút. “Dù sao cũng cảm ơn anh. Charlie”, chị ta nói. “đi thôi. Dọn đồ của cháu đi”.
“Cháu chưa xong”.
“Mai vẽ nốt”.
Morse đợi bên ngoài trong lúc chị ta cuộn tấm giấy vẽ lại và giúp thằng bé thu nhặt bút màu. Anh nhận thấy tờ hóa đơn được nhét phía dưới lọ muối; anh cầm nó lên.
“Để tôi trả”, chị ta nói, tay chìa ra với vẻ không cho phép anh từ chối.
Morse đứng đó, lóng ngóng, trong lúc Julianne trả tiền, rồi anh đi ra ngoài cùng với chị ta và thằng bé. Họ đứng cạnh nhau dưới mái hiên và nhìn cơn giông quần đảo bãi đậu xe. Những làn mưa chạy chéo dưới ánh đèn trên đầu. Những hàng cây xung quanh nghiêng ngả và gió đầy nước chạy ràn rạt ngang mặt đường nhựa. Julianne gạt một mớ tóc khỏi trán thằng bé. “Tao đi được rồi. Mày thì sao?” “Không”.
“Gớm, trời sẽ không ngừng mưa chỉ vì cậu đâu, Charles Drew Hart”, chị ta ngáp dài và lắc lắc đầu. “Rất vui được nói chuyện với anh”, chị ta nói với Morse.
“Chị sẽ ở đâu?”
“Trong xe tải”.
“Xe tải? Chị sẽ ngủ trong một cái xe tải?”
“Trời thế này thì lái thế nào được”. Và trong cái nhìn của chị ta – vẻ chờ đợi và chế nhạo – Morse nhận ra rằng chị ta biết anh sẽ đề nghị trả tiền phòng trọ cho chị ta, và rằng chị ta đã nếm được vị của sự thỏa mãn khi từ chối nó. Nhưng điều đó không ngăn anh thử đề nghị.
“Dân nhà quê bảo thủ” Dixon nói vào sáng hôm sau khi Morse kể lại câu chuyện. “Lẽ ra em nên mời họ về đây ngủ. Những người kiểu thế, dân vùng núi ấy, họ sẽ chấp nhận sự hiếu khách chứ không nhận tiền. Họ giống người Ả rập. Sự hiếu khách là một thứ thiêng liêng. Không ai được từ chối bày tỏ sự hiếu khách mà cũng không ai được từ chối chấp nhận sự hiếu khách”.
“Em không nghĩ ra”, Morse nói mặc dù sự thật là trực giác cũng đã mách anh như vậy khi anh đứng bên ngoài nhà hàng cùng với họ, tay cầm ví tiền. Ngay cả trong lúc anh cố gắng thuyết phục Julianne nhận tiền thuê một phòng trọ bằng cách viện dẫn cơn bão và việc thằng bé cần phải có một chỗ ngủ khô ráo, an toàn, thì anh cũng đã có cảm giác rằng chỉ cần anh mời chị ta về nhà anh, chị ta có thể đã đồng ý. Nhưng rồi thì sao? Dixon sẽ thức dậy và vào vai chủ nhà, sẽ mang những tấm khăn tắm mới vào phòng khách, sẽ pha cà phê, sẽ trêu chọc thằng bé – và sẽ nhìn Morse bằng cái nhìn đó. Cái nhìn ấy sẽ quá rõ với Julianne. Và rồi chị ta sẽ làm gì khi nhận ra? Vì sốc và kinh tởm, có thể cả vì cảm thấy bị phản bội, chị ta có thể hủy hoại họ.
Morse đã nghĩ đến điều đó nhưng anh thực sự không sợ. Anh thích chị ta và không nghĩ chị ta sẽ cư xử tệ bạc. Cái mà anh sợ, cái mà anh không thể cho phép, là để cho Julianne nhìn thấy cách Dixon nhìn anh, và rồi thấy rằng anh không thể đáp lại những gì anh nhận được. Thấy rằng giữa họ không có sự ngang bằng và anh không thể yêu chị.
Thế nên, ngay cả khi đề nghị Julianne hãy thuê một phòng trọ, anh đã cảm thấy sai trái, thấy mình màu mè nhả nhớt, như thể anh đang cố gắng mua chuộc chị ta. Và cảm giác bất công khi phải chịu đựng tội lỗi trong lúc vẫn đang dúi tiền cho Julianne để rồi bị từ chối đã vượt quá sức chịu đựng của anh. Cuối cùng, anh nói với Julianne rằng chị ta cứ đi mà ngủ trong cái xe tải chết tiệt nếu chị ta muốn.
“Cháu không muốn ngủ trong xe”, thằng bé nói.
“Không muốn cũng phải muốn”, Julianna nói. “Đi nào, thích hay không mặc mày”.
“Đừng có lái xe về nhà đấy”, Morse nói.
Chị ta nắm vào vai thằng bé và dẫn nó đi vào bãi đậu xe.
“Chị mệt rồi”, Morse gọi với theo nhưng nếu Julianne có trả lời thì anh cũng không nghe được vì tiếng mưa đập vào mái hiên bằng tôn. Họ bước xéo qua mặt đường nhựa. Gió thốc thành cơn, tạt nước mưa mạnh đến nỗi Morse phải nhảy lùi lại một bước. Julianne để mặc nước mưa tạt vào mặt, vẫn bước đi mà không hề quay đầu. Thằng bé Charlie cũng không quay đầu. Nó đã thừa hưởng cái gì đó từ Julianne, dù có sẵn sàng hay không, khi nó bước vào màn mưa như thể trời không hề mưa bão.
Chuyện Chúng Ta Bắt Đầu Chuyện Chúng Ta Bắt Đầu - Tobias Wolff Chuyện Chúng Ta Bắt Đầu