Let us always meet each other with smile, for the smile is the beginning of love.

Mother Teresa

 
 
 
 
 
Tác giả: Marc Levy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4518 / 166
Cập nhật: 2019-03-13 21:52:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
ậu đã làm gì sau khi xem chương trình đó?
- Tớ đã đi đi lại lại trong căn hộ rồi đến nửa đêm, không thể chịu được nữa, tớ bèn gọi cho cậu. Tớ không nghĩ ngay ngày hôm sau cậu lại bấm chuông cửa nhà tớ, nhưng tớ thật mừng khi trông thấy cậu.
- Tớ đã bay chuyến sớm nhất. Ngày trước cậu cũng đã làm điều tương tự vì tớ còn gì.
- Đúng thế, nhưng khi ấy tớ chỉ việc lái xe từ đầu này sang đầu kia thành phố thôi.
- Mặt cậu trông khiếp quá.
- Cậu tới một mình hay Lauren đang nấp trong tủ tường thế?
- Pha cho tớ một tách cà phê đi, thay vì huyên thuyên như thế.
Arthur ở cạnh Paul mười ngày, suốt quãng thời gian đó tình bạn giữa họ đã làm tái sinh một vẻ ngoài hạnh phúc.
Buổi sáng, họ ngồi tại quán Ngài Ria Mép và đàm đạo. Buổi chiều, họ đi dạo quanh Paris.
Paul mua đủ thứ đồ không đâu, những dụng cụ làm bếp, những đồ mỹ nghệ, những thứ quần áo anh sẽ không mặc, những cuốn sách anh sẽ không bao giờ đọc và những món quà dành tặng con trai đỡ đầu. Arthur cố gắng kiềm chế bầu nhiệt huyết của anh nhưng vô hiệu.
Họ dùng bữa tại nhà hàng La Clamada hai tối liên tiếp.
Arthur thấy đồ ăn rất ngon, còn Daisy thì hết sức duyên dáng.
Tại một trong hai bữa ăn đó, Paul giải thích cho anh nghe kế hoạch của mình, khác thường và điên rồ, kế hoạch đó đang chiếm trọn tâm trí anh. Arthur cảnh báo cho anh biết những nguy hiểm có thể đối mặt. Paul đã hình dung rất rõ hậu quả, nhưng anh thấy đó là cách duy nhất để anh giảng hòa với nghiệp viết văn và với lương tâm.
- Cái hôm Eun-Jeong và tớ gặp lại nhau tại Hội chợ sách, anh giải thích, bọn tớ đã ngồi đó một lúc lâu mà không thể nói nên lời. Vả lại cô ấy tha thiết muốn thanh minh. Việc cô ấy là đã và sẽ không gây cho tớ thiệt hại nào hết. Nhờ cô ấy, tớ đã được nếm mùi nổi tiếng, được nhận tiền phần trăm hoa hồng còn cô ấy đã sử dụng tên tớ để kể câu chuyện của cô ấy. Một câu chuyện sẽ không bao giờ được đọc bên ngoài biên giới đó, bởi lẽ chẳng ai, dù là ở đây hay ở đó, quan tâm đến số phận của dân tộc cô ấy. Cuối cùng, mỗi người đã tìm thấy món lợi cho bản thân mình. Tuy thế, cứ nghĩ đến việc mình đã sống dựa trên công sức của cô ấy là tớ lại thấy không tài nào chịu nổi. Quan trọng hơn chuyện tiền bạc, tớ phải thú nhận với cậu rằng lòng dũng cảm và quyết tâm của cô ấy khiến tớ thán phục. Cô ấy đã thú thực với tớ mọi chuyện. Cách thức cô ấy tận dụng những dịp lưu lại Paris để tới thăm mạng lưới mà cô ấy đã gây dựng. Cô ấy đã nguyền rủa tớ vì đã trót dành tình cảm chân thành cho tớ, mặc dù cô ấy đang yêu một người đàn ông khác, bị giam cầm dưới chế độ mà cô ấy đấu tranh đòi xóa bỏ. Cậu hẳn đang nghĩ là tớ nên cảnh cáo cô ấy, nhưng cô ấy tuyệt lắm. Và nhất là, lần đầu tiên từ nhiều tháng nay, tớ cảm thấy tự do. Tớ không còn yêu cô ấy nữa. Chuyện gặp lại cô ấy hay sự thật tớ đã khám phá ra kia không khiến tớ hiểu ra điều đó, mà chỉ nhờ Mia thôi. Cậu có thể giễu cợt tớ, nhưng theo cách nào đó tớ đã đuổi kịp cậu, cả hai ta đều có một tài năng điên rồ là quyến rũ những hồn ma. Xin lỗi, câu tớ vừa nói không được dễ nghe cho lắm. Lauren chẳng có lỗi gì trong chuyện này. Khi chúng tớ tạm biệt nhau, tớ thề sẽ viết lại câu chuyện của Kyong, để tiết lộ nó với thế giới, có lẽ cũng là để chứng minh rằng tớ có khả năng kể câu chuyện đó thuyết phục hơn cô ấy. Biên tập viên của tớ còn chưa biết gì về chuyện này, và tớ hình dung ra vẻ mặt ông ta khi đọc bản thảo tớ viết. Nếu cần, tớ sẽ đấu tranh để ông ta xuất bản nó.
- Cậu tính sẽ thú thật với ông ta hả?
- Không, ông ta hay bất kỳ ai cũng không. Cậu là người duy nhất biết chuyện. Cũng đừng nói gì với Lauren nhé.
Đến cuối bữa ăn, Daisy tới ngồi cùng họ. Họ nâng ly chúc mừng cuộc sống, tình bạn và lời hứa sẽ hạnh phúc trong tương lại.
Arthur quay về San Francisco. Paul tiễn bạn ra sân bay và thề hết sức trang trọng rằng, giờ thỉ anh hầu như không còn sợ đi máy bay nữa, rằng ngay khi viết xong cuốn tiểu thuyết còn dang dở, anh sẽ về thăm con đỡ đầu.
Arthur yên tâm từ biệt bạn. Paul đang có hứng viết và không gì quan trọng hơn cuốn tiểu thuyết của anh.
***
Paul cố gắng viết không ngừng nghỉ. Anh thường trải qua những quãng nghỉ ngơi hiếm hoi cùng Ngài Ria Mép, và thỉnh thoảng lui tới nhà hàng La Clamada.
Một tối, khi anh đang ngồi trên một băng ghế nói chuyện với Daisy, một họa sĩ tiến lại gần với một bức vẽ trên tay.
Paul ngắm bức tranh hồi lâu, trên đó đó vẽ một đôi trai gái ngồi cạnh nhau trên một băng ghế, nhìn từ đằng sau.
- Bức tranh được vẽ từ mùa hè năm ngoái. Bên phải là anh, người họa sĩ tuyên bố. Dịp lễ đang tới gần rồi, đây là món quà của tôi.
Paul nhận thấy khi đi khỏi, người họa sĩ khẽ chạm vào tay Daisy và cô mỉm cười tinh nghịch với ông.
***
Hai tháng sau, khi đang viết những dòng cuối cùng của cuốn tiểu thuyết mình ấp ủ, Paul nhận được điện thoại của Daisy vào lúc tối muộn. Cô giục anh tới gặp cô càng nhanh càng tốt.
Paul phát hiện trong giọng cô một nỗi phấn khích khi thông báo với anh rằng cô vừa nhận được tin từ Mia.
Anh đi tàu điện ngầm vì sợ tắc đường, rồi chạy ngược lên đầu phố Lepic. Anh đi ngang qua trước cối xay gió Galette, hơi thở đứt quãng và người nóng sực trong khi ngoài trời đang lạnh căm. Bước vào nhà hàng La Clamada, hai phổi bỏng rát, lòng anh khấp khởi vì chắc mẩm cô đang ở đó.
Anh chỉ thấy Daisy đang đứng sau quầy.
- Có chuyện gì thế? anh hỏi trong lúc ngồi xuống một chiếc ghế quầy bar.
Daisy tiếp tục lau cốc chén.
- Tôi sẽ không nói với anh là tôi vừa trò chuyện với cô ấy, bởi vì sự thật không phải thế.
- Tôi không hiểu.
- Nếu anh yên lặng, tôi có thể kể cho anh nghe những gì tôi biết. Nhưng trước đó, tôi sẽ pha cho anh một ly cocktail, thứ gì đó giúp lại sức.
Daisy cứ thong thả. Cô đợi cho anh uống xong. Thứ đồ uống khá mạnh khiến Paul cảm thấy một cơn say tức thời.
- Rượu nặng thật đấy, anh ho khẽ.
- Đây là loại rượu người ta thường cho những người leo núi bị lạc trong dãy Alpes uống khi tìm thấy họ trong đêm. Thứ giành giật họ khỏi tay thần Chết để đặt họ vào vòng tay thần Sống.
- Cô biết điều gì nào, Daisy?
- Không nhiều lắm, nhưng dẫu sao thì…
Cô tiến về phía ngăn kéo két quầy thu ngân rồi lấy từ trong đó ra một phong bì giấy bồi, đặt lên mặt quầy. Paul toan cầm phong bì lên thì cô đã nắm tay anh.
- Chờ đã, trước hết tôi cần nói chuyện với anh. Anh có biết người tên Creston là ai không?
Paul nhớ từng nghe Mia nhắc đến tên người này khi còn ở Seoul, cô nhắc đến ông như một người thân cận nhưng dĩ nhiên chưa bao giờ tiết lộ vai trò thực sự của ông. Thậm chí khi đó anh còn cảm thấy có chút ghen tị.
- Đó là quản lý của cô ấy, rốt cuộc ông ấy là quản lý của cô ấy đấy, Daisy tiếp lời. Ông ấy và tôi có điểm gì đó giống nhau, hẳn phải giữ bí mật về điều này, phòng khi một ngày nào đó, mọi chuyện được thu xếp ổn thỏa.
- Chuyện gì kia?
- Anh yên nào và để tôi nói hết đã. Anh thấy đấy, kể từ khi cô ấy biến mất, chúng ta đã chia sẻ nỗi trống vắng mà sự vắng mặt của cô ấy để lại. Thoạt đầu, tôi ngỡ ông ấy lo lắng về tình hình tài chính của cô ấy, nhưng đó là chuyện trước đấy rồi.
- Trước thời điểm nào kia?
- Tối qua ông ấy đã tới đây. Lúc nào cũng khá buồn cười khi rốt cuộc cũng biết mặt một người mà ta đã biết tên từ trước. Ông ấy tuyệt nhiên không giống với hình dung của tôi. Tôi cứ ngỡ ông ấy giống với một trong những ông già người Anh đội mũ cao thành và mang ô, nhưng những suy nghĩ sáo mòn sẽ giết chết chúng ta. Tóm lại, Creston trông hoàn toàn khác, trạc năm mươi, thực sự rất điển trai còn nắm đấm thì có thể đập gãy những đốt ngón tay của anh. Tôi thích những người đàn ông được tự do hành động, việc đó nói lên rất nhiều điều về họ. Anh cũng vậy, anh có phẩm chất đó, điều đó khiến tôi lập tức thấy vui. Vậy là tối qua ông ấy đã tới dùng bữa một mình. Ông ấy chờ tới lúc hóa đơn thanh toán xong xuôi, chờ cho phòng ăn vắng tanh rồi mới nói chuyện với tôi. Làm vậy thật là lịch thiệp, nếu tôi mà biết thì tôi đã không đời nào để ông ấy trả tiền. Vả lại, lúc đó chính tôi đã đi về phía ông ấy, có lẽ nếu tôi không làm thế thì ông sẽ không tự giới thiệu mình là ai đâu. Vì ông ấy là khách hàng cuối cùng trong ngày nên tôi đã tiến lại gần để hỏi xem ông ấy có ngon miệng không. Sau một hồi im lặng, ông ấy nói: “Món sò Saint-Jacques của nhà hàng cô ngon lắm, tôi đã nghe người ta hết lời khen ngợi, và giờ thì tôi đã hiểu tại sao cô ấy yêu nơi này đến thế.” Ông ấy chìa cho tôi chiếc phong bì này, và khi mở nó ra, tôi hiểu ngay ông ấy là ai. Ông ấy cũng không nhận được tin tức gì của Mia từ nhiều tháng nay. Cô ấy chỉ gọi cho Creston đúng một lần, cô ấy muốn nhờ Creston bán căn hộ cùng toàn bộ đồ đạc trong đó, nhưng không hề tiết lộ cô ấy đang ở đâu. Creston đã chứng kiến những chiếc xe tải chuyển nhà chở đồ đạc của cô ấy đi và thổ lộ với tôi là đã tới phòng đấu giá để mua lại chúng. Mỗi lần búa của người phụ trách đấu giá gõ xuống, chính ông ấy là người trả giá cao nhất. Cô ấy vốn là người được ông ấy bảo trợ. Ông ấy không chịu nổi ý nghĩ một kẻ xa lạ sẽ ngồi vào bàn viết của cô ấy, hoặc ngủ trên giường của cô ấy. Những món đồ gỗ và đồ mỹ nghệ của Mia hiện đang nằm trong một kho chứa ở ngoại ô London.
- Trong phong bì này có gì vậy? Paul gặng hỏi vẻ bồn chồn.
- Anh cứ bình tĩnh nào. Ông ấy đang ở Paris để trải qua một tối tại nơi Mia thích. Tôi không thể trách ông ấy được; giá mà anh biết tôi đã nhìn chiếc bàn nơi chúng tôi thường ăn tối hay chiếc ghế mà cô ấy thường ngồi trên quảng trường Tertre bao nhiêu lần. Thậm chí tôi sẽ thổ lộ với anh một chuyện nữa, bàn mà chúng tôi thường ngồi, tôi chỉ xếp cho khách ngồi một khi phòng ăn đã hết bàn. Thậm chí có lúc tôi còn từ chối khách để chiếc bàn đó trống, bởi vì từ khi cô ấy đi, tối nào tôi cũng mong được thấy cô ấy bước qua ngưỡng cửa kia và hỏi tôi còn phục vụ món sò Saint-Jacques không.
Paul không chờ thêm được nữa, Daisy vừa cho phép anh đã xé phong bì. Bên trong có ba bức ảnh.
Chúng được chụp từ xa, có lẽ là từ sân hiên nhà hàng nằm dọc trung tâm thương mại Carrousel du Louvre. Ảnh chụp dòng người đang xếp hàng trước tòa kim tự tháp. Daisy chỉ vào một gương mặt giữa những gương mặt khác.
- Cô ấy biết thay đổi diện mạo đến mức khó lòng nhận ra, tôi không cần nói cho anh biết điều đó, nhưng Creston không nghi ngờ chút nào: người phụ nữ đứng giữa đám đông kia chính là cô ấy.
Tim run rẩy, Paul cúi xuống nhìn bức ảnh. Daisy nói đúng, sẽ không ai nhận ra, nhưng cả hai người họ đều biết đó đúng là Mia.
Paul cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Vì những lúm đồng tiền anh nhìn thấy trên má cô. Khi họ ở Seoul, anh đã nhìn thấy chúng mỗi lần cô cười vui. Anh hỏi Daisy tại sao Creston lại có được những bức ảnh này.
- Creston có quan hệ thường xuyên với cánh paparazzi, ông ấy thường phải mua lại của họ những bức ảnh tiêu cực với giá cao hơn giá họ bán cho các báo. Những bức chụp ở Seoul thì vì đã quá muộn nên ông ấy không thể kiểm soát nổi. Tóm lại, ông ấy đã thông báo cho tất cả những paparazzi quen rằng ông ấy sẽ trả giá cực cao cho một bức ảnh chụp Mia để biết được cô ấy đang ở đâu vào thời điểm ảnh được chụp. Ấy vậy mà, những bức ảnh này lại được gửi đến cho ông ấy hoàn toàn miễn phí.
Paul đang toan hỏi Daisy xem liệu anh có thể giữ lại một tấm được không, thì cô đã tặng cả cho anh.
- Cô ấy hẳn đang làm lại cuộc đời, Paul nói.
- Anh có nhìn thấy cô ấy đi cùng ai trong bức ảnh này không? Không hề. Vậy thì tại sao anh phải tự làm khó mình như vậy?
- Bởi vì hy vọng chính là thứ khiến ta đau khổ nhất.
- Ngốc thật, ta chỉ bất hạnh khi không còn hy vọng nữa thôi. Cô ấy đang ở Paris mà không hề đến gặp tôi. Tin tôi đi, cô ấy đang một mình, đang tự gây dựng lại. Tôi biết thế, bởi vì cô ấy chẳng khác gì chị em ruột thịt với tôi. Creston vừa nhận được những bức ảnh này cách đây một tuần. Điều đó đã khiến ông ấy quyết định lên đường lần theo dấu vết của cô ấy. Trước khi tới chỗ tôi, ông ấy đã mất hai ngày dạo quanh Paris, với ý nghĩ điên rồ rằng sự tình cờ sẽ đứng về phía mình, để có thể gặp cô ấy giữa hai triệu dân Paris. Dân Anh khùng thật đấy! Nhưng chúng ta đang sống ở đây, vậy thì ai biết được… nếu gặp chút may mắn…
- Ai dám đảm bảo rằng cô ấy vẫn còn ở đây?
- Hãy tin vào trực giác của mình, nếu anh thực lòng yêu cô ấy, anh sẽ biết cô ấy ở đâu.
***
Daisy nói đúng. Paul khọng hề biết liệu đó là kết quả trí tưởng tượng của mình hay đơn giản là niềm hy vọng mà anh từ chối bám víu vào, nhưng trong những tuần kế tiếp, anh thường ngửi thấy mùi nước hoa của Mia ở một chỗ ngoặt nào đó trên phố, như thể cô vừa bước phía trước anh, và nghĩ là mình vừa mới lỡ dịp gặp cô trong gang tấc. Thậm chí đôi khi anh rảo bước trên vỉa hè vì tin chắc sẽ gặp được cô ở ngã tư kế tiếp. Đôi khi anh còn gọi hỏi những phụ nữ không quen biết trên đường, lang thang trong đêm, ngẩng lên nhìn những khung cửa sổ sáng đèn và hình dung cô đang sống bên trong đó.
***
Cuốn tiểu thuyết của anh đã được xuất bản. Rốt cuộc, chính là câu chuyện của Kyong mà anh đã viết lại hoàn toàn. Đó là lần đầu tiên anh đánh liều bước ra ngoài khuôn khổ hư cấu. Mỗi tối ngồi trước bản thảo, anh đã không ngừng tự chất vấn bản thân. Liệu nó có trở thành một sự hư cấu dưới ngòi bút của anh? Anh đã tô hồng hay thảm kịch hóa câu chuyện của cô chăng? Anh vẫn ý thức được rằng mình đã mang đến cho những nhân vật của Eun-Jeong cả thể xác lẫn tâm hồn. Chính ở đó, cô đã bằng lòng nói lên những nỗi thăng trầm của họ, dù chúng có bi thảm đến đâu, Paul đã kể lại cuộc đời của họ, mô tả những nỗi đau và cảm xúc của họ. Anh đã làm điều mà một nhà văn phải làm khi tiếp quản một câu chuyện không phải do mình sáng tạo ra.
Báo chí cũng đón nhận cuốn sách. Ngay khi sách ra, nó đã gây một cơn lốc xoáy mà Paul không hiểu được nguyên do. Có lẽ đơn giản là nó đã nằm sẵn trong suy nghĩ của công chúng.
Vào thời kỳ khi mỗi người còn muốn tin vào những phẩm chất của tự do cá nhân, nhắm mắt trước gọng kìm đang siết chặt lại đằng sau biên giới phía Đông, trước ảnh hưởng ngày càng lớn mạnh của những tên độc tài núp sau quyền lực của những nền kinh tế mà chúng chiếm đoạt, câu chuyện tố cáo một nền độc tài chuyên chính không thể chối cãi đang hợp thời, và gây nên một sự thức tỉnh nào đó trong lương tâm công chúng. Paul chấp nhận ý nghĩ này vô cùng bình tâm đến độ anh không nhận nó về mình. Theo anh, công trạng này hoàn toàn thuộc về lòng quả cảm của Eun-Jeong.
Giới phê bình hết lời ca tụng, những lời đề nghị phỏng vấn xuất hiện tới tấp trên bàn làm việc của Cristoneli, Paul từ chối hết sức.
Hết sức nhanh chóng, đến lượt các nhà sách khen ngợi cuốn tiểu thuyết của anh. Lần đầu tiên Paul nhìn thấy cuốn sách mình viết được bày trên bàn dành cho những tác phẩm bán chạy nhất, thậm chí anh còn nhìn thấy nó trong những đền đài tự xưng của tư duy thời thượng.
Rồi trong các hành lang nhà xuất bản của anh bắt đầu rộ lên tin đồn về một giải thưởng văn học.
Cristoneli mời anh ăn trưa ngày càng thường xuyên hơn. Ông nói với anh về thú ăn chơi của giới thượng lưu Paris, mở cuốn sổ ghi chép bìa giả da rồi tỏ vẻ nghiêm trọng khi điểm qua những buổi tiệc cocktail và những buổi tiệc tối mà Paul cần tham dự. Anh luôn vắng mặt, và thậm chí còn thôi không nghe hộp thư thoại nữa.
Tất cả những âm thanh xung quanh anh vang vọng như trong một căn hộ bỏ không.
Sáu tuần đã trôi qua khi anh gặp Cristoneli, lần này là tại quán cà phê Flore.
Người ta nhìn anh, anh không tránh khỏi biết bao nụ cười, ngưỡng mộ hoặc hằn học, nhưng tối hôm đó, Cristoneli đã gọi rượu sâm banh trước khi thông báo với anh rằng khoảng ba chục nhà xuất bản nước ngoài đã mua bản quyền cuốn tiểu thuyết của anh.
Trớ trêu làm sao, câu chuyện của nữ dịch giả làm việc cho anh sắp được dịch ra ba mươi thứ tiếng. Trong lúc Cristoneli nâng ly chúc mừng thắng lợi, Paul không khỏi tự hỏi mình rằng Eun-Jeong sẽ nghĩ gì về chuyện này. Anh chưa từng liên lạc lại với cô.
Đó là một bữa tối tiệc tùng nhưng tâm trí Paul lại để ở nơi khác. Tuy nhiên, anh sẽ phải chuẩn bị tinh thần cho việc đó, bởi tiệc tùng mới chỉ bắt đầu.
Chuyện Chàng Nàng Chuyện Chàng Nàng - Marc Levy Chuyện Chàng Nàng