A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Tác giả: Marc Levy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4518 / 166
Cập nhật: 2019-03-13 21:52:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ia bị một tiếng kẹt cửa đánh thức. Cô mở choàng mắt, Paul đang đẩy một chiếc bàn gắn bánh xe vào phòng. Anh tiến lại gần giường rồi chúc cô một ngày tốt lành.
- Cà phê, nước cam ép, bánh ngọt, trứng luộc và ngũ cốc sẵn sàng phục vụ quý cô, anh vừa nói vừa rót cà phê ra tách.
Mia ngồi dậy rồi kê gối xuống dưới lưng.
- Điều gì khiến tôi được quan tâm đến vậy ngay từ sáng sớm thế này?
- Hôm qua tôi đã cho nữ trợ lý của mình thôi việc rồi, vậy nên tôi cần phải lo liệu mọi việc, Paul đáp.
- Lạ nhỉ, tôi nghe nói cô ấy bỏ việc kia mà.
- Nếu cô ấy đã làm vậy thì ý tưởng của chúng tôi thật trùng hợp, tôi thà đánh mất một cộng sự để tìm lại một người bạn. Cô dùng đường không?
- Anh cho giúp một thìa thôi.
- Và vì đang một mình xoay xở, tôi đã nảy ra vài sáng kiến trong lúc cô ngủ. Những cuộc hẹn gặp trong ngày đã được hủy. Nghĩa vụ duy nhất của chúng ta là buổi tiệc chiêu đãi của ngài đại sứ, còn lại thì chúng ta được tự do. Chúng ta được tùy nghi khám phá Seoul cho tới tối nay nên sẽ phải tận dụng quãng thời gian này.
- Anh đã hủy tất cả những cuộc hẹn gặp sao?
- Dời sang ngày mai, tôi bịa ra là mình đang ủ bệnh gì đó. Tôi sẽ không để Murakami độc quyền mắc cúm, vấn đề địa vị xã hội ấy mà.
Mia nhìn tờ báo gấp gọn trên mặt bàn bày đồ ăn sáng và nhanh tay lấy nó.
- Trang nhất có đăng ảnh anh này!
- Đúng vậy, nhưng trông không được ngon lành cho lắm, tôi thấy mình xấu mù và có vẻ như đã tăng thêm ba ki lô nữa.
- Không, anh trông tuyệt mà. Anh đã gọi trợ lý báo chí riêng để cô ta dịch cho anh bài báo này chưa? Một bức ảnh trên trang nhất báo, điều này hết sức quan trọng đấy.
- Tôi thừa nhận rằng khi bài báo được viết bằng tiếng Hàn, khó có thể biết được họ nói tốt hay nói xấu, nhưng theo ý tôi, tay phóng viên rặn ra bài báo ấy hẳn đã dùng nó để khen ngợi cuốn tiểu thuyết mới nhất của Murakami.
- Anh sẽ không mắc chứng ám ảnh liên quan đến Murakami thay vì bệnh cúm đấy chứ? Anh vừa nhắc đến tên ông ấy hai lần liền trong vỏn vẹn vài phút.
- Không hề luôn, nhưng cùng lúc, sau chuyện đã diễn ra tối qua, tôi hoàn toàn có quyền làm vậy.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Tôi đã sống qua khoảnh khắc lố bịch nhất đời mình. Tôi thường bị phỏng vấn bởi những phóng viên chưa từng mở cuốn sách tôi viết ra xem, nhưng bởi một ai đó đã từng đọc sách do nhà văn khác viết, thì lần này, đúng là một lần đầu tiên vĩ đại.
- Anh đang nói về chuyện gì vậy?
- Về thất bại hôm qua! Gã đần đó không ngừng đặt ra cho tôi những câu hỏi vốn dành cho… Tôi không nói tên ông ấy nữa đâu, cô sẽ tiếp tục lên án tôi là có định kiến cho mà xem, nhưng cô hiểu tôi đang nói đến ai rồi đấy. Thời khắc cô đơn vĩ đại trên sân khấu đó, đối diện với người dẫn chương trình. Điều gì đã khiến anh quan tâm đến số phận của người dân Bắc Triều Tiên? Nhờ những nguồn nào mà anh có được nhiều thông tin đến thế về cuộc sống của những người bị áp bức dưới chế độ của Kim Jong-un? Tại sao lại có một sự dấn thân về chính trị như vậy? Anh có nghĩ là nền chuyên chính độc tài đó sắp đến ngày sụp đổ hay không? Theo anh, Kim Jong-un có phải là một vị lãnh đạo bù nhìn được dựng lên bởi một hệ thống chính thể đầu sỏ hay ông ta thực sự nắm quyền lực trong tay? Các nhân vật của anh được xây dựng dựa trên thực tế hay do anh sáng tạo ra?... vân vân và vân vân.
- Anh nói nghiêm túc đấy chứ? Mia hỏi trong tâm trạng phân vân không biết nên lấy làm thích thú hay thương cảm.
- Tôi đã hỏi anh chàng phiên dịch đang nói với mình qua chiếc tai nghe chết tiệt kia đúng câu đó đấy. Những chuyện đó động chạm kinh khủng. Thú thực với cô là tôi thậm chí đã nghĩ họ chơi trò camera giấu kín. Vì họ không chùn bước trước bất cứ điều gì, tôi bèn nghĩ rằng đó là chuyện hợp lý hơn cả và tôi sẽ không để mình mắc bẫy dễ dàng như vậy. Sau vài chục phút, tôi đã bắt đầu thấy lâu ơi là lâu và trò đùa này hơi vô duyên rồi. Chỉ trừ có điều đó không phải là trò đùa duy nhất. Những gã đần đó đã nhầm cả tác giả lẫn cuốn sách, và anh chàng phiên dịch sợ phải thông báo cho họ biết chuyện đó.
- Thật điên rồ, Mia đáp, tay chặn trước miệng hòng che giấu mong muốn cười phá lên của bản thân.
- Cô không phải nín cười đâu, cứ việc chế giễu tôi thỏa thích đi, tôi là người đầu tiên đã làm việc đó kể từ khi chúng ta về tới khách sạn tối qua. Việc này chỉ xảy ra với tôi thôi.
- Nhưng sao họ có thể phạm phải một sai lầm như vậy chứ?
- Nếu điều ngu xuẩn mà có giới hạn thì chuyện này đã được mọi người tường tận từ lâu rồi. Được thôi, chúng ta sẽ không mất cả ngày để bàn về chuyện đó, Paul nói tiếp rồi gỡ tờ báo khỏi tay Mia để quẳng nó ra góc phòng. Cô dùng bữa sáng đi rồi chúng ta đi dạo thôi.
- Anh chắc là mọi chuyện ổn chứ?
- Đúng vậy, mọi chuyện sẽ cực kỳ ổn thôi, tôi có vẻ mặt của một gã ngốc trước hàng trăm nghìn khán giả truyền hình, tôi cho rằng một vài người trong số họ hẳn sẽ báo cho kênh phát sóng, hẳn đó là nội dung của bài báo kia. Nhân tiện, nếu trên phố chúng ta gặp những người dân cười nhạo khi tôi đi qua, chúng ta hãy tỏ ra đúng mực và xử sự như thể chẳng có chuyện gì xảy ra nhé.
- Tôi thực lòng lấy làm tiếc, Paul ạ.
- Đừng lấy làm tiếc, và chúng ta cũng đừng nói chuyện đó nữa. Chính cô đã nói với tôi như thế còn gì, chúng ta kệ xác chương trình đó đi, vả lại thời tiết đang đẹp quá!
Paul thuyết phục Mia rời khách sạn qua lối bãi đỗ xe, phòng trường hợp cô Bak đang chờ trong đại sảnh. Anh muốn ngày hôm nay chỉ đi cùng cô và nhất là không để một hướng dẫn viên làm vướng chân.
Buổi sáng, họ thăm cung Changgyeonggung. Khi bước qua cổng Honghwamun, Paul thích thú với việc phát âm các địa danh cùng với lối cường điệu những âm rung khiến cho Mia buồn cười không để đâu cho hết. Từ cầu Okcheonggyo, cô ngắm vũng tàu và vẻ đẹp của cung điện có bề dày lịch sử này.
- Đằng kia là Myeongjeongjeon, phòng làm việc của đức vua, Paul nói rồi chỉ một tòa nhà, nó được khánh thành năm 1418. Tất cả những ngôi nhà mà cô nhìn thấy đều quay về hướng Nam, bởi vì lăng tẩm của các vị quốc vương đã băng hà đều nằm ở phía Nam. Riêng Myeongjeongjeon quay về hướng Đông, để không tuân theo truyền thống Nho giáo.
- Chính Kyong đã cho anh biết những thông tin đó hả?
- Đừng có nhắc đến cô ấy nữa, tôi chỉ thó được một cuốn sách hướng dẫn khi mua vé tham quan thôi, tôi đã đọc qua trong khi cô ngắm nhìn cái ao kia, tôi muốn gây ấn tượng với cô ấy mà. Cô có muốn thăm vườn thượng uyển không?
***
Họ rời cung điện để đến khu Insadong. Họ rảo bước khắp các phòng trưng bày nghệ thuật, dừng chân để nếm thử bánh pajeon, một loại bánh kếp hải sản rau củ được người Hàn hết sức ưa chuộng, và dành thời gian còn lại của buổi chiều để dạo quanh các hàng đồ cổ. Mia muốn tặng một món quà cho Daisy, cô lưỡng lự giữa một chiếc hộp đựng gia vị kiểu cổ và một chiếc vòng cổ xinh xắn. Paul khuyên Mia chọn chiếc vòng cổ, kín đáo ra hiệu cho chủ tiệm gói chiếc hộp đựng gia vị rồi quay sang cô bạn.
- Cô tặng thứ này cho Daisy giúp tôi nhé, anh nói rồi đưa gói quà cho cô.
Họ về tới nơi vừa kịp lúc để sửa soạn. Cô Bak vẫn đang chờ trong đại sảnh khách sạn. Khi trông thấy cô ta, Mia đẩy Paul ra đằng sau một cây cột. Họ luồn lách tới cây cột tiếp theo, rồi cây cột kế tiếp và tranh thủ lúc một nhân viên khách sạn đẩy một chiếc xe chở hành lý đi ngang qua để ra tới thang máy mà không để ai trông thấy.
19 giờ, Mia mặc chiếc váy dài lên người còn Paul cảm thấy hết sức tự hào vì đã mua tặng nó cho cô.
- Nếu anh vẫn nói câu “không tệ” với tôi, tôi sẽ không nhúc nhích khỏi căn phòng này đâu, Mia vừa soi mình trong gương vừa thông báo.
- Được rồi, tôi sẽ im như thóc.
- Paul!
- Cô thật…
- Không, đừng nói gì hết! Mia cắt ngang lời anh.
- … tuyệt.
- Được, tôi chấp nhận lời khen đó.
Nửa giờ sau, chiếc limousine thả họ xuống trước dinh đại sứ Mỹ tại Hàn Quốc.
Viên đại sứ đang chờ các khách mời trong tiền sảnh. Paul và Mia là những người tới đầu tiên.
- Anh Barton, tôi thật hài lòng và vinh dự được đón tiếp anh tại đây, viên đại sứ mào đầu.
- Tôi cũng hết sức lấy làm vinh hạnh, Paul đáp rồi giới thiệu Mia.
Viên đại sứ nghiêng người để hôn tay cô.
- Mia mở một nhà hàng tại Paris, Paul trả lời thay cô.
Viên đại sứ dẫn họ tới phòng khách lớn.
- Tôi vẫn chưa có thời gian rảnh để đọc cuốn sách vừa ra mắt của anh, ông ta ghé tai anh thổ lộ. Tôi đang học một chút tiếng Hàn, nhưng không đủ, than ôi, để có thể thích thú với việc đọc sách. Ngược lại, anh đã khiến bạn trai tôi khóc sướt mướt đấy. Suốt cả tuần nay, anh ấy chỉ nói với tôi về anh, anh đã khiến anh ấy xáo trộn. Một phần gia đình anh ấy đang sống tại Bắc Triều Tiên và anh ấy tâm sự với tôi rằng câu chuyện của anh chuẩn xác không chê vào đâu được. Tôi khát khao biết mấy quyền tự do của nhà văn nơi anh. Ít nhất thì anh có thể thoải mái diễn đạt mà không cần giữ ý điều mà những nghĩa vụ ngoại giao buộc chúng tôi phải giữ im lặng. Nhưng cho phép tôi nói với anh điều này, anh đã mang vào tiểu thuyết này, tôi nói gì nhỉ, tài liệu này, tư duy Mỹ!
Paul ngờ vực quan sát viên đại sứ hồi lâu.
- Ông có thể nói cho tôi rõ thêm chút nữa về vấn đề đó được không? anh ý tứ đề xuất.
- Bạn trai tôi vốn là người Hàn, tôi xin nhắc lại, và… kia, anh ấy đứng kia kìa! Anh ấy nói sẽ giàu sức thuyết phục hơn. Tôi để anh nói chuyện cùng anh ấy nhé, anh ấy vẫn mơ ước được chuyện trò cùng anh mà. Trong thời gian đó, tôi sẽ ra đón những khách mời khác. Để giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ này, tôi xin phép bắt cóc cô bạn gái xinh xắn của anh. Anh không có gì phải ngại với tôi đâu, viên đại sứ nói thêm vẻ ranh mãnh.
Mia ném sang Paul một ánh mắt van nài nhưng vô ích, chủ nhân bữa tiệc đã kéo cô theo mất rồi.
Paul vừa kịp hoàn hồn thì một người đàn ông dáng vóc thanh mảnh và trang nhã hiếm có đã dang tay ôm anh rồi tựa đầu vào vai anh.
- Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn, anh ta lên tiếng. Tôi hết sức cảm động khi được gặp anh.
- Tôi cũng vậy, Paul vừa đáp vừa cố gắng thoát ra khỏi vòng ôm của anh ta. Nhưng anh cảm ơn về việc gì thế?
- Về mọi chuyện! Vì đã là chính bản thân anh, vì những lời anh đã nói, vì đã quan tâm đến số phận đồng bào tôi. Ngày nay ai còn bận tâm đến điều đó chứ? Anh không hình dung được trong mắt tôi anh đại diện cho điều gì đâu.
- Không, quả tình tôi không hình dung được gì hết. Các anh không dựng lên cả một màn kịch hòng giễu cợt tôi đấy chứ? Paul hỏi.
- Tôi không hiểu?
- Tôi cũng vậy, cũng có hiểu gì đâu! Paul bực bội vặc lại. Hai người đàn ông nhìn nhau dò xét.
- Tôi hy vọng anh không thấy khó chịu việc tôi và Henri là một cặp chứ, anh Barton? Chúng tôi đến với nhau bằng một tình yêu chân thật đã mười năm nay, chúng tôi thậm chí đã nhận con nuôi, một cậu bé mà chúng tôi hết lòng thương yêu.
- Anh cho tôi xin đi! Tôi lớn lên tại San Francisco và thuộc tôi phe Dân chủ. Cứ việc yêu ai anh muốn, chừng nào tình yêu của anh còn được đáp lại, tôi lấy làm mừng về điều đó. Tôi đang nói với anh về cuốn sách của tôi kia.
- Tôi đã nói điều gì đó khiến anh tổn thương sao? Nếu là vậy thì tôi xin lỗi, cuốn tiểu thuyết của anh đối với tôi quan trọng biết nhường nào.
- Cuốn tiểu thuyết của tôi á? Cuốn tiểu thuyết của riêng tôi á? Cuốn mà tôi đã viết ư?
- Dĩ nhiên là cuốn tiểu thuyết của anh rồi, người đàn ông đáp rồi chìa cuốn sách đang cầm trên tay ra.
Dù không biết giải mã các ký tự Hàn ngữ thì anh vẫn có thể nhận ra bức ảnh mình in trên bìa sau mà đại diện nhà xuất bản đã cho anh xem hôm kia. Nhìn thấy vẻ ngơ ngác hiển hiện trên mặt người đối thoại, Paul bị một nỗi nghi ngờ xâm chiếm và nỗi nghi hoặc ấy mỗi lúc một lớn dần, gây chóng mặt đến mức khiến anh cảm giác mặt đất đang nhũn ra dưới chân.
- Anh vui lòng đề tặng vào sách cho tôi nhé? bạn trai của viên đại sứ nằn nì. Tôi tên là Shin.
Paul nắm lấy cánh tay anh ta.
- Shin thân mến, gần đây có phòng nào để chúng ta có thể nói chuyện một lát không, chỉ riêng hai ta ấy mà.
Shin dẫn Paul băng qua một hành lang rồi mời anh bước vào một văn phòng.
- Ở đây chúng ta sẽ được yên tĩnh, anh ta cam đoan rồi chỉ cho Paul một chiếc ghế bành.
Paul hít một hơi dài, cân nhắc lời lẽ cho phù hợp.
- Anh thông thạo tiếng Hàn và sử dụng tốt tiếng Anh chứ?
- Dĩ nhiên, tôi là người Hàn kia mà, Shin đáp rồi ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện Paul.
- Tốt lắm, và như vậy là anh đã đọc cuốn sách của tôi?
- Hai lần rồi mà nó vẫn khiến tôi xáo trộn, vả lại mỗi tối tôi vẫn đọc lại một đoạn trước khi đi ngủ.
- Càng tốt. Shin à, tôi muốn nhờ anh giúp một việc nhỏ.
- Anh muốn tôi giúp gì cũng được.
- Anh đừng lo, việc này thực sự rất nhỏ thôi.
- Tôi có thể làm gì giúp anh thế, anh Barton?
- Kể cho tôi nghe nội dung cuốn sách của tôi.
- Gì kia?
- Anh hiểu đúng ý tôi rồi đấy. Nếu anh không biết phải kể thế nào thì cứ bắt đầu bằng việc tóm tắt giúp tôi những chương đầu cũng được.
- Anh chắc không? Nhưng để làm gì kia chứ?
- Đối với một nhà văn, không thể đánh giá độ chính xác của một bản dịch bằng một thứ ngôn ngữ mà anh ta mù tịt; anh là người thành thạo hai thứ tiếng nên xem ra việc này quá dễ dàng đối với anh.
Shin thuận theo thỉnh cầu của Paul. Anh ta kể cho Paul nghe nội dung cuốn tiểu thuyết của anh, từng chương một.
Trong chương sách đầu tiên, Paul gặp gỡ một cô bé đã lớn lên tại Bắc Triều Tiên. Gia đình cô vốn sống trong cảnh khốn cùng không bút nào tả xiết, giống như tất cả người dân sống trong làng. Chế độ độc tài chuyên chính, áp đặt bởi một triều đại hung tàn, buộc cả một dân tộc phải sống đời nô lệ. Những ngày nghỉ được dành cho việc tôn sùng các nhà cầm quyền. Chỉ một số ít trẻ được đến trường, còn phần lớn trẻ em phải làm việc trên đồng ruộng, trường học chỉ là một công cụ tuyên truyền nơi những bộ óc ngây thơ phải học cách coi những kẻ đàn áp chúng như những vị thần linh tối cao.
Trong chương thứ hai, Paul gặp bố của người kể chuyện. Một thầy giáo dạy văn. Buổi tối, ông lén dạy văn học Anh cho những học trò xuất sắc nhất, nhận về mình công việc khó khăn và nguy hiểm là dạy chúng học cách tự suy nghĩ, cố gắng khắc sâu vào trí não chúng những đức hạnh tuyệt vời của tự do.
Ở chương ba, bố của người kể chuyện bị mẹ một học trò tố cáo với nhà cầm quyền. Sau khi bị tra tấn, ông bị hành quyết trước mặt họ hàng gia quyến. Xác ông bị ngựa kéo lê, các học trò của ông cũng chịu chung số phận. Chỉ duy người học trò có cha mẹ đã phản bội ông là thoát chết, chỉ bị đưa vào một trại tập trung và buộc phải lao động khổ sai đến cuối đời.
Ở chương tiếp theo, nhân vật nữ chính của cuốn tiểu thuyết kể chuyện anh trai mình, chỉ vì đã lấy cắp vài hạt ngô nên đã bị đánh và bị giam trong một cái lồng nơi anh ta không thể đứng cũng không thể nằm. Những kẻ tra tấn đã làm bỏng da anh ta. Một năm sau, dì cô, do vô tình làm hỏng một chiếc máy khâu, đã bị ông chủ áp dụng nhục hình cắt lìa hai ngón tay cái.
Đến chương sáu, nhân vật nữ chính đã mười bảy tuổi. Buổi tối ngày sinh nhật, cô từ biệt người thân rồi bỏ trốn. Cuốc bộ vượt qua các thung lũng và sông suối, ban ngày trốn chui trốn nhủi, ban đêm tiếp tục tiến bước, chỉ lót dạ bằng những thứ rau dại và củ rừng, cô đã lừa được đám cảnh sát tuần tra dọc biên giới và sang tới Nam Hàn, mảnh đất cứu rỗi.
Shin ngừng lời vì thấy tác giả cuốn tiểu thuyết mà anh đang kể cũng xáo trộn không kém gì anh, nếu không nói là còn hơn cả anh. Paul bỗng thấy thứ văn mình viết ra thật vô vị.
- Phần tiếp theo, kể cho tôi nghe phần tiếp theo đi, Paul năn nỉ.
- Nhưng anh biết phần tiếp theo rồi mà! Shin đáp.
- Anh làm ơn kể tiếp đi, anh cố nài bằng giọng khẩn khoản.
- Nhân vật nữ chính của anh được một người bạn cũ của cha mình nhận về nuôi, ông này cũng là một nhân vật chống đối chế độ. Ông chăm lo cho cô như con ruột và chu cấp cho việc học hành của cô. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô xin được việc và dành trọn thời gian rảnh rỗi để thúc đẩy các mạng lưới thông tin về tình cảnh đồng bào cô.
- Cô ấy làm công việc gì?
- Thoạt đầu là trợ lý, cô ấy được đề bạt lên làm biên tập viên trong một nhà xuất bản rồi sau đó trở thành tổng biên tập.
- Anh kể tiếp đi, Paul nghiến răng nói.
- Tiền cô ấy kiếm được dùng để trả cho những người chỉ đường vượt biên, để tài trợ cho những phong trào chống đối xuất phát từ nước ngoài có nhiệm vụ lôi kéo các chính trị gia phương Tây và cuối cùng thôi thúc họ hành động chống lại chính quyền Kim Jong-un. Mỗi năm hai lần, cô ấy lên đường lén đi gặp họ. Gia đình cô ấy vẫn bị cầm tù dưới một chế độ chuyên chính độc tài không biết xót thương, nếu người ta lần ra mối liên hệ giữa họ với cô thì mẹ cô, anh trai cô và nhất là người đàn ông cô yêu sẽ phải trả giá.
- Tôi nghĩ mình đã nghe đủ rồi, Paul ngắt lời, mặt cúi gằm.
- Mọi chuyện ổn cả chứ anh Barton?
- Tôi không biết nữa.
- Tôi có thể giúp anh chăng? Shin vừa hỏi vừa đưa cho Paul một chiếc khăn tay.
- Nhân vật nữ chính của tôi, Paul vừa nói tiếp vừa lau mắt, cô ấy tên là Kyong phải không?
- Đúng vậy, bạn trai của viên đại sứ đáp.
***
Paul gặp lại Mia trong phòng khách lớn. Khi nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt và vẻ ủ dột của anh, cô liền đặt ly sâm banh xuống, xin lỗi vị khách đang trò chuyện cùng rồi tiến về phía anh.
- Có chuyện gì vậy? cô lo lắng hỏi.
- Cô có tin là có tồn tại một lối thoát hiểm trong dinh thự này, hoặc có lẽ là ngay cả trong cuộc sống nói chung chứ?
- Trông anh xanh như tàu lá chuối ấy.
- Tôi cần uống một ly rượu, thứ gì đó cực mạnh.
Mia vớ lấy một ly martini trên khay của nhân viên phục vụ bàn đang đi ngang qua rồi đưa cho anh. Paul uống một hơi cạn sạch.
- Chúng ta ra đằng kia đi, rồi anh sẽ giải thích cho tôi nghe đầu đuôi sự thể.
- Không phải lúc này, Paul đốp lại, hàm bạnh ra. Tôi sẽ gục mất, và tôi e là ngài đại sứ đang bắt đầu bài diễn văn rồi.
***
Suốt bữa ăn, Paul không thể ngăn mình nghĩ đến một gia đình đang chết đói chỉ cảch phòng khách này vài trăm ki lô mét, trong khi ở đây người ta đem ra thừa mứa những chiếc bánh quy bơ và bánh mì nướng dùng kèm gan ngỗng béo. Hai thế giới ngăn cách bởi một đường biên giới… Thế giới của anh đã ngừng tồn tại kể từ một giờ trước. Mia đưa mắt tìm Paul nhưng anh không nhìn thấy cô. Khi anh rời bàn, Mia bước theo anh. Anh cảm ơn viên đại sứ rồi xin lỗi vì mình buộc phải từ biệt ra về do đã thấm mệt.
Shin tiễn họ ra tận cửa. Anh ta nắm tay Paul hồi lâu trên thềm dinh thự và qua nụ cười vừa dịu dàng vừa buồn bã mà anh ta dành cho anh, Paul dám chắc anh ta đã hiểu ra mọi chuyện.
- Kyong đã gặp phải chuyện gì để anh rơi vào tình trạng này? Mia hỏi ngay khi chiếc limousine lăn bánh.
- Kyong và tôi cùng gặp chuyện thì đúng hơn. Thành công của tôi ở Hàn Quốc chưa từng tồn tại, những cuốn tiểu thuyết của tôi cũng vậy và Kyong không chỉ là người dịch.
Trước vẻ kinh ngạc của Mia, Paul nói tiếp.
- Cô ấy đã dùng tên của tôi, vả lại cô ấy chỉ giữ lại mỗi cái tên đó thôi, trên bìa những cuốn sách của tôi. Và bên dưới những trang bìa đó, cô ấy cho xuất bản những tài liệu cô ấy viết, câu chuyện của cô ấy, những cuộc đấu tranh của cô ấy. Người dẫn chương trình hôm qua không phải một kẻ bất tài đâu, người phiên dịch cũng vậy, tôi phải nghĩ đến chuyện xin lỗi họ. Nếu đề tài thực sự của những cuốn tiểu thuyết tôi xuất bản tại Hàn Quốc không bi thảm đến thế, toàn bộ chuyện này sẽ là một trò hề vĩ đại. Và từ nhiều năm nay, tôi đã sống nhờ tiền phần trăm hoa hồng thu được từ những cuốn sách tôi không hề viết như thế đó. Cô đã làm đúng khi bỏ việc, cô đã làm việc cho một tên bịp bợm. Lý do thoái thác duy nhất của tôi là từ đó đến giờ đã chẳng hề hay biết chuyện gì.
Mia bảo tài xế dừng xe.
- Đi nào, cô nói với Paul, anh cần không khí trong lành.
Họ lặng lẽ sánh bước bên nhau cho đến khi Paul lại lên tiếng.
- Đáng ra tôi phải căm ghét cô ấy, nhưng sự phản bội của cô ấy thật đáng khâm phục. Nếu cô ấy xuất bản dưới tên mình, cô ấy sẽ đẩy gia đình mình vào chỗ chết.
- Anh định làm gì?
- Tôi không rõ, tôi cần suy nghĩ, tôi đã không ngừng nghĩ về chuyện này suốt bữa tốii nay. Tôi nghĩ là cần tham gia trò chơi, chừng nào tôi còn ở đây. Nếu không, tôi có nguy cơ làm liên lụy tới cô ấy. Khi nào về tới Paris, tôi sẽ gửi lại tiền cho cô ấy và chấm dứt hợp đồng. Chính Cristoneli sẽ hài lòng lắm đây, tôi đã nhìn thấy ông ta thất vọng ở quán Deux Magots rồi. Sau đó tôi sẽ tìm nghề gì đó kiếm sống.
- Chẳng điều gì buộc anh phải là vậy. Số tiền này là tiền của nhà xuất bản Hàn Quốc, họ hẳn đã kiếm bộn tiền với những cuốn sách của anh.
- Không phải sách của tôi, sách của Kyong chứ.
- Nếu hành động như vậy, anh sẽ buộc phải đưa ra lý do.
- Rồi chúng ta xem. Nói gì thì nói, giờ thì tôi đã hiểu rõ hơn lý do tại sao cô ấy biến mất. Tôi cần tìm cô ấy và chúng ta cần có lời giải thích, tôi không thể rời đi chừng nào chưa gặp được cô ấy.
- Anh yêu cô ấy mà, không phải sao?
Paul dừng bước rồi nhún vai.
- Ta về thôi, tôi thấy lạnh. Buổi tối nay thật kỳ lạ, không phải vậy sao?
***
Trong thang máy đưa họ lên phòng khách sạn, Mia đứng đối diện Paul. Cô nhẹ nhàng lướt tay trên mặt anh rồi giáng cho anh một bạt tai. Paul bừng tỉnh khỏi cơn đờ đẫn. Mia đẩy anh đứng dựa vào vách thanh máy rồi hôn anh.
Nụ hôn vẫn kéo dài khi cánh cửa thang máy mở ra và tiếp diễn trong hành lang, kể cả lúc họ tiến bước, lưng dựa vào tường, từ cánh cửa phòng này sang cánh cửa phòng khác cho tới khi về đến phòng mình.
Môi hai người vẫn gắn chặt vào nhau trong khi họ trút bỏ quần áo và vẫn không hề rời ra khi cả hai cùng ngã xuống giường.
Mia thì thầm:
- Cái này không tính, chẳng cái gì được tính nữa, chỉ trừ có hiện tại thôi.
Và những nụ hôn của họ lại tiếp nối. Lên má, lên miệng, lên gáy, lên thân trên anh và ngực cô, lên bụng anh và lên hông cô, lên chân anh và lên đùi cô, lên làn da của họ đang hòa quyện. Trong vòng tay ôm riết còn hòa cả hơi thở họ cuồng say, cho đến khi họ cảm thấy kiệt sức và ngủ thiếp đi trong chăn đệm còn xâm xấp.
Chuyện Chàng Nàng Chuyện Chàng Nàng - Marc Levy Chuyện Chàng Nàng