If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Marc Levy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4518 / 166
Cập nhật: 2019-03-13 21:52:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ai hôm trước khởi hành, Paul đi ngủ vào lúc nửa đêm và đặt đồng hồ báo thức. Lúc 9 giờ, anh rời khỏi nhà, dừng lại uống một tách cà phê, chào Ngài Ria Mép rồi đi chợ. Chặng dừng chân đầu tiên là hàng rau quả có giá bày hàng rực rỡ sắc màu. Sau đó anh rảo bước sang hàng thịt quen, dừng chân ở hàng cá, rồi tiệm phô mai, và kết thúc chuyến chợ búa của mình tại tiệm bánh. Đến chân tòa chung cư mình ở, Paul quay bước, tiến thẳng tới tiệm rượu. Anh chọn hai chai Bordeaux ngon, kiểm tra danh sách những thứ cần mua rồi rốt cuộc cũng quay về nhà.
Anh dành thời gian còn lại trong ngày để nấu nướng, bày biện bàn ăn vào khoảng 16 giờ, đi tắm lúc 17 giờ, thay quần áo lúc 18 giờ rồi ngồi vào trường kỷ, thử đọc lại những chương bản thảo mới viết được bằng một mắt, mắt kia vẫn bận rộn canh giờ trên đồng hồ đeo tay.
***
Mia tự thưởng cho mình một giấc ngủ đến gần trưa. Hôm qua cô đã ăn mừng buổi phục vụ cưới cùng tại phòng ăn cùng Daisy bằng một bữa ăn khuya chiêu kèm kha khá rượu. Ngà ngà say, hai cô bạn tìm ra quảng trường Tertre để hóng mát và cố gắng dã rượu. Ngồi trên một băng ghế, họ tán chuyện trên trời dưới biển mà không đi đến tận cùng vấn đề nào cả. Tuy nhiên Mia cũng đã có được lời hứa từ Daisy, bạn cô sẽ đóng cửa nhà hàng La Clamada trong khoảng vài ngày cuối tháng Chín để cùng cô sang nghỉ tại Hy Lạp.
Đến trưa, Mia đi dạo, ngược lên quảng trường Tertre và chào hỏi người họa sĩ. Cô dùng bữa sáng tại sân hiên một quán cà phê rồi tới hiệu làm tóc. Sau đó cô dừng lại trong một cửa hiệu và rời khỏi đó cùng một chiếc váy liền xinh xắn thích hợp với tiết trời xuân. Cô về tới căn hộ vào khoảng 17 giờ rồi vặn cho nước chảy đầy bồn tắm.
***
Lúc 19 giờ 30, Paul kiểm tra nhiệt độ lò, rán tôm, thái mớ rau thơm tươi ngon trước khi trộn chúng vào âu xa lát, phủ một lớp phô mai Parma lên mấy miếng sườn cừu non, quay lại bàn kiểm tra để chắc chắn mình không quên thứ gì, khui chai rượu vang cho nó thoáng khí, quay trở lại phòng khách đọc bản thảo, mười lăm phút sau lại vào bếp để cho món sườn cừu thái quân cờ vào lò, lại ra phòng khách, liếc qua cửa sổ, soi mình trong gương, cắm thùng áo sơ mi, rồi lại tháo ra ngay lập tức, giảm nhiệt độ lò, lại liếc qua cửa sổ, lần này cúi hẳn xuống để nhìn dưới phố cho rõ hơn, quyết định thông khí cho căn phòng, lấy món sườn cừu thái quân cờ ra khỏi lò, lại ngồi vào trường kỷ, xem giờ trên đồng hồ đeo tay, gửi tin nhắn đầu tiên, tiếp tục đọc bản thảo, gửi tin nhắn thứ hai lúc 21 giờ, thổi tắt giá nến vào lúc 21 giờ 30 rồi gửi tin nhắn thứ ba lúc 22 giờ.
***
- Tại sao em cứ không ngừng trông chừng điện thoại thế?
- Chẳng sao cả, thói quen thôi mà.
- Mia, nhìn thẳng vào mắt anh đi, anh đã vượt cả eo biển Manche để gặp em.
- Em đang nhìn thẳng vào mắt anh đây, David.
- Em đang ở đâu khi anh đang bấm chuông nhà Daisy?
- Chẳng ở đâu cả.
- Em đã làm tóc và trang điểm sẵn, vả lại, điều gì đã khiến em cắt tóc ngắn thế này?
- Mong muốn thay đổi diện mạo.
- Em vẫn chưa trả lời anh, em có hẹn với ai đó sao?
- Em sắp đi ngủ với nhân tình, nếu đó là câu anh muốn nghe em nói. Và đến đây thì chúng ta huề nhé.
- Anh đến để chúng ta giảng hòa.
- Anh gặp lại cô ta rồi chứ?
- Không, anh nhắc lại để em rõ, từ khi em đi anh vẫn ở London một mình và anh chỉ nghĩ đến em thôi. Anh đã gửi cho em hàng chục tin nhắn, em chẳng hồi âm cho anh tin nào, thế nên anh đến đây… Anh yêu em, anh đã làm một chuyện ngu ngốc, anh sẽ không tha thứ cho mình vì hành động đó.
- Nhưng anh lại muốn em tha thứ cho anh.
- Anh muốn em cho cuộc hôn nhân của chúng ta một cơ hội, muốn em hiểu rằng sự lầm lạc này không để lại hậu quả nào hết.
- Với anh thì có lẽ vậy.
- Lúc đó anh thấy buồn bực, chuyến quay phim lần này đã đặt chúng ta trước thử thách khắc nghiệt, em thì khó gần. Anh đã yếu lòng và anh sẵn sàng làm mọi thứ để em tha lỗi. Anh sẽ không bao giờ làm cho em đau khổ nữa, anh xin thề. Nếu em chấp nhận xóa bỏ lỗi lầm này, chấp nhận quên đi sự tồn tại của nó…
- Đưa tay nhấn nút bàn phím rồi nhìn quá khứ xóa nhòa đi những trang bản thảo…, Mia thầm thì.
- Em đang huyên thuyên gì vậy?
- Không có gì.
David cầm tay Mia rồi hôn lên đó. Cô quan sát anh, họng nghẹn lại.
Tại sao anh lại biến em thành ra thế này, tại sao hễ có mặt anh thì em lại không còn là chính mình nữa?
- Em đang nghĩ gì vậy?
- Đến chúng ta.
- Em rất muốn đem đến cho chúng ta cơ hội này mà. Em còn nhớ khách sạn này không? Chúng ta từng ngủ ở đây trong lần đầu tiên đến Paris, khi đó chúng ta vừa gặp nhau.
Mia nhìn căn phòng hạng sang David đã đặt trước. Bàn viết phong cách Louis XVI, ghế đồng bộ có phần tựa hình đàn lia và ghế bành béc giê trong phòng khách nhỏ, còn trong phòng ngủ là chiếc giường lớn kiểu Ba Lan bên trên có mái vòm.
- Thời đó chúng ta ngủ trong một căn phòng nhỏ xíu.
- Kể từ đó chúng ta đã làm nên sự nghiệp, David nói tiếp rồi ôm cô trong vòng tay. Ngày mai chúng ta lại có thể chơi trò du khách lần nữa, chúng ta sẽ ngồi thuyền ngược sông Seine, thậm chí chúng ta sẽ ăn kem trên đảo Ile de la Cité, anh không nhớ tên của chỗ đó nữa, nhưng em đã rất thích.
- Đó là trên đảo Saint-Louis.
- Vậy thì hãy tới đảo Saint-Louis. Anh van em đấy, Mia, tối nay hãy ở lại với anh.
- Em không mang theo quần áo.
David kéo Mia tới trước tủ quần áo. Trên móc là ba chiếc váy liền, hai chân váy, hai áo quây, hai chiếc quần vải thô, hai chiếc áo pull cổ chữ V. Anh mở các ngăn kéo nơi xếp sẵn bốn bộ đồ lót. Rồi anh dẫn cô tới phòng tắm ốp đá cẩm thạch bóng loáng. Trên bồn rửa mặt đã đặt sẵn một túi đồ trang điểm cùng bàn chải đánh răng.
- Sáng nay anh đã đáp chuyến bay sớm nhất và anh đã dành cả ngày để mua sắm khi nghĩ đến em.
- Em mệt quá, chúng ta đi ngủ thôi, cô nói.
- Lúc ở nhà hàng em chưa đụng đến đĩa ăn, em có muốn anh gọi phục vụ phòng mang lên thứ gì đó để em lót dạ không?
- Không, em không đói, em chỉ muốn ngủ thôi, và suy nghĩ.
- Mọi chuyện đã suy nghĩ xong rồi còn gì, David ôm cô vào lòng rồi kết luận. Chúng ta sẽ ở bên nhau đêm nay rồi ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu.
Mia khẽ đẩy chồng về phía phòng ngủ rồi chốt cửa phòng tắm lại.
Cô mở vòi nước, cầm lấy điện thoại di động rồi lướt lại những tin nhắn đã nhận lúc tối.
- Mọi thứ đã sẵn sàng, em khẩn trương nhé.
- Em đang làm gì vậy? Đồ ăn đã bị quá lửa rồi.
- Nếu em chưa xong việc ở nhà hàng thì cũng không sao đâu, anh hiểu mà. Chỉ cần nói cho anh biết là mọi chuyện đều ổn.
- Anh ngồi viết đây. Anh tắt điện thoại. Ngày mai chúng ta nói chuyện nhé, hoặc không.
Cô đang đọc lại đến lần thứ ba tin nhắn sau cùng của Paul thì điện thoại rung lên trong lòng bàn tay cô.
Đã gần nửa đêm, Mia tắt điện thoại, cởi quần áo rồi bước vào dưới vòi sen.
***
Paul lao xuống cầu thang, đẩy cánh cổng xe rồi hít căng lồng ngực không khí buổi đêm. Ngài Ria Mép đang hạ tấm cửa cuốn của quán cà phê. Ông nghe thấy tiếng bước chân nên ngoái lại.
- Cậu làm gì ở đó thế Paul, lang thang trên vỉa hè như một hồn ma vất vưởng?
- Tôi dắt chó đi dạo.
- Giờ cậu lại nuôi chó kia đấy? Nó đâu rồi, nó đi tìm bạn gái rồi hay sao?
- Ông đói không, Ngài Ria Mép?
- Lúc nào tôi cũng thấy bụng hơi lép, nhưng giờ này thì bếp của tôi đóng rồi.
- Bếp của tôi thì chưa đóng. Lên đây nào.
Khi bước vào căn hộ của Paul, Ngài Ria Mép ngạc nhiên khi nhìn thấy một chiếc bàn ăn trải khăn cô tông trắng, một giá nến nằm giữa bộ đồ ăn được bày biện thanh lịch.
- Xa lát mùa xuân trộn tôm, sườn cừu thái quân cờ phủ pho mát Parma và bánh Saint-Honoré tráng miệng… à mà tôi còn quên một khay phô mai và một chai vang Sarget de Gruaud-Larose 2009 để chiêu kèm, ông thích chứ? Paul hỏi.
- Phải mất công lắm nhỉ, nhưng hãy giúp tôi gạt bỏ một nỗi nghi ngờ nhé, cậu chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến này không phải dành cho tôi phải không, ngài Paul? Bởi vì…
- Không đâu, Ngài Ria Mép, bữa tối này không dành cho ông đâu, vả lại món sườn cừu còn bị quá lửa nữa kia.
- Tôi hiểu mà, Ngài Ria Mép đáp rồi giở khăn ăn ra.
Hai người đàn ông dùng bữa đến tận khuya. Ngài Ria Mép kể về vùng Auvergne quê mình, ông đã rời mảnh đất chôn rau cắt rốn từ khi hai mươi tuổi để trở thành anh hàng thịt. Ông kể về đám cưới của mình, vụ ly dị của mình, việc mua lại quán cà phê đầu tiên trong khu Bastille trước khi cánh thị dân du mục tràn ngập quận – lẽ ra ông không bao giờ nên bán nó đi -, rồi quán cà phê tiếp theo trong khu Belleville trước khi cũng chính cánh thị dân du mục đó tìm tới đó, và ông lại dọn đến một khu phố khác có số phận cũng không nằm ngoài dự đoán.
Paul không kể chuyện gì, anh lắng nghe vị khách mời, mải miết suy nghĩ.
2 giờ sáng, Ngài Ria Mép chúc mừng Paul đã nấu nướng rất ngon rồi chào từ biệt ra về.
Đến ngưỡng cửa, ông vỗ vai anh rồi thở dài.
- Cậu là một chàng trai đáng mến, Paul ạ. Tôi chưa bao giờ đọc sách cậu viết vì vụ đó không phải sở trường của tôi, nhưng tôi đã nghe dân trong khu phố hết lời khen ngợi. Khi nào cậu từ Hàn Quốc về, tôi sẽ đưa cậu tới ăn tối tại một nơi dân lao động đêm thường lui tới. Nhà hàng đó không xuất hiện trong các cẩm nang du lịch đâu, nhưng ông chủ của nó là một đầu bếp cừ khôi, cậu nhớ cho tôi biết tin nhé.
Paul giao chìa khóa phụ cho Ngài Ria Mép rồi thú nhận với ông rằng anh không biết bao giờ mới quay về. Ngài Ria Mép nhét chiếc chìa khóa vào túi rồi ra về không nói thêm lời nào.
Chuyện Chàng Nàng Chuyện Chàng Nàng - Marc Levy Chuyện Chàng Nàng