Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Marc Levy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4518 / 166
Cập nhật: 2019-03-13 21:52:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
rthur đang chờ Paul trên thềm nghỉ trước căn hộ.
- Tớ e rằng đã đánh mất chìa khóa dự phòng của cậu rồi, anh lên tiếng.
- Càng lúc càng hay ho đấy, Paul đáp trong lúc mở cửa. Honfleur tốt đẹp cả chứ?
- Tuyệt vời.
Paul bước vào căn hộ mà không nói thêm lời nào.
- Cậu giận tớ đến mức ấy kia à? Chỉ là một trò đùa thôi mà.
- Vợ cậu đâu?
- Cô ấy đi thăm một đồng nghiệp đang thực tập ở Bệnh viện Mỹ rồi.
- Tối nay các cậu có dự định gì chưa? Paul hỏi trong lúc pha một bình cà phê.
- Cậu sẽ không nói đến chuyện đó, cách cậu trả đũa đấy hả?
- Nếu cậu nghĩ tớ có thời gian để lãng phí thì bạn thân mến ơi, cậu phải lớn thêm một chút nữa đi.
- Thảm họa đến thế sao?
- Cậu muốn nói đến nửa giờ đồng hồ khi người phụ nữ đó ngỡ mình đang dùng bữa tối cùng một thằng điên hay khi tớ nhận ra cậu đã đẩy tớ vào một tình huống thật nực cười?
- Cô nàng có vẻ dễ thương mà, lẽ ra hai người đã có thể có một buổi tối dễ chịu.
Paul lại gần Arthur rồi dúi vào tay bạn một tách cà phê.
- Làm thế nào cô ấy có thể cảm thấy dễ chịu được khi bị bạn thân nhất của gã đàn ông đang ăn tối cùng giễu cợt theo cách mà đáng ra không tên đàn ông nào có quyền.
- Cậu thích cô nàng rồi! Arthur thì thào. Nhưng đúng mà, chính vì thích nên cậu mới nhất định bảo vệ cô nàng như thế!
Anh vỗ tay, tiến về phía phòng làm việc của Paul rồi ngồi xuống ghế dựa.
- Nhất là cứ tự nhiên như ở nhà cậu nhé.
- Được thôi, cậu sẽ trả thù, tớ chưa biết khi nào và bao giờ, nhưng tớ biết mình sẽ phải trả giá đắt cho chuyện này. Giờ thì gạt chuyện đó sang một bên và kể cho tớ nghe chuyện đầu đuôi sự tình đi nào.
- Tớ chẳng có gì để kể cho cậu hết, vở hài kịch kéo dài mười phút. Cậu nghĩ hai con người được phú cho trí thông minh bình thường mất bao lâu mới hiểu được rằng người ta đã chơi khăm họ một vố ra trò? Tớ đã thay mặt cậu nói lời xin lỗi, tớ đã giải thích với cô ấy rằng bạn thân nhất của tớ hết sức tử tế nhưng lại vô cùng ngốc nghếch rồi bọn tớ chào từ biệt ra về. Tớ thậm chí còn không nhớ nổi tên cô ấy.
- Chuyện chỉ có vậy thôi sao?
- Đúng thế, chuyện chỉ có vậy.
- Được rồi, thực ra chẳng có gì nghiêm trọng đâu.
- Không, chẳng có gì nghiêm trọng cả, nhưng cậu nói đúng ở một điểm, tớ sẽ trả thù.
***
Rời khỏi tàu điện ngầm, Mia tiến về phía một hiệu sách. Cô lững thững đi dọc những chiếc bàn, rồi vì không tìm ra thứ mình đang kiếm, cô hỏi người bán sách. Ông ta gõ bàn phím máy tính rồi tiến lại gần một tầng giá.
- Tôi nghĩ vẫn còn một cuốn đấy, ông ta cam đoan rồi kiễng chân tìm trên giá. Đây rồi, đây là đầu sách duy nhất tôi có của tác giả này.
- Ông có thể gợi ý cho tôi đầu sách nào khác cùng tác giả này không?
- Có chứ, dĩ nhiên. Nhưng tôi cũng có thể đề xuất với cô vài tác giả khác nếu cô thích đọc.
- Tại sao? Tác giả này không dành cho những người thích đọc chăng?
- Có chứ, nhưng một số tác giả khác có chất văn hơn một chút.
- Ông đã đọc cuốn nào đó của tác giả này sao?
- Than ôi, tôi đâu có thể đọc tất cả được chứ, người bán sách nói.
- Vậy ông làm thế nào đánh giá được cách viết của anh ta?
Người bán sách nhìn cô vẻ khinh khỉnh rồi quay lại ngồi sau quầy.
- Cô muốn tôi gợi ý thêm các tác giả khác không? Ông ta nói tiếp trong lúc tính tiền cuốn sách cô đang bỏ vào túi.
- Không, Mia đáp, tôi sẽ bắt đầu với cuốn này và đặt mua những cuốn khác trong một hiệu sách ít chất văn hơn.
- Tôi không muốn làm cô mếch lòng đâu nhưng đó là một tác giả người Mỹ, tác phẩm dịch ra thường không hay bằng nguyên bản.
- Tôi là dịch giả mà, Mia chống nạnh tuyên bố.
Người bán sách đứng sững ra mất vài giây, miệng há hốc vì kinh ngạc.
- Được rồi, vì đã cư xử vụng về đến mức này, tôi sẽ giảm giá cho cô!
Mia vừa bước đi trên phố vừa lật trang cuốn tiểu thuyết, cô lật hẳn sang bìa bốn để đọc phần tóm tắt rồi mỉm cười khi nhìn thấy ảnh Paul. Đó là lần đầu tiên cô cầm trên tay một cuốn sách mà cô quen biết với tác giả, thậm chí chỉ vừa mới quen. Cô nhớ đến cuộc đối thoại với người bán sách rồi tự hỏi điều gì đã xui khiến cô có thể đương đầu với ông ta như thế. Thái độ đó không giống với cô chút nào, nhưng cô thấy vui vì đã nói ra được những suy nghĩ của bản thân.
Điều gì đó trong cô đang thay đồi, cô thích giọng nói bên trong này, nó đang thôi thúc cô tự khẳng định. Cô vẫy một chiếc taxi rồi nhờ tài xế chở cô tới phố Rivoli, trước cửa hiệu sách tiếng Anh.
Vài phút sau cô quay trở ra với cuốn tiểu thuyết đầu tay của Paul bản phát hành tại Mỹ. Cô bắt đầu đọc trên quãng đường về khu Montmartre, tiếp tục đọc khi ngược lên đầu phố Lepic rồi ngồi xuống một băng ghế trên quảng trường Tertre để đọc tiếp.
Người họa sĩ đang đứng đằng sau giá vẽ, ông mỉm cười với cô nhưng cô không nhìn thấy.
***
Mia có mặt ở nhà hàng vào cuối giờ chiều. Daisy đang đứng đằng sau lò nấu. Cô giao lại xoong chảo cho phụ bếp Robert, rồi kéo Mia ra một chỗ riêng tư gần quầy bar.
- Tớ biết cậu không có CV cho dạng công việc này nhưng nhân viên phục vụ bàn của tớ không thấy trở lại nữa và tớ sẽ cần vài ngày mới kiếm được người thay thế. Buổi tối hôm kia cậu đã xoay xở rất tài tình, tớ biết đang đòi hỏi ở cậu quá nhiều nhưng…
- Được rồi, Mia đồng ý trước khi cô bạn nói hết câu.
- Cậu nhận lời giúp tớ sao?
- Tớ vừa nói đấy thôi.
- Và Cate Blanchett sẽ không càu nhàu chứ?
- Cô ấy sẽ không được quyền lên tiếng, mặt khác, nếu là cô ấy, tớ sẽ đầu tư vào một nhà hàng. Cậu đang gặp khó khăn về tiền bạc, còn tớ thì không, chúng ta có thể cải tạo lại phòng ăn, tuyển một nhân viên phục vụ bàn đáng tin cậy và cậu sẽ trả lương đủ để cô ta luôn giữ được đức tính đó…
- Phòng ăn của nhà hàng này đang tuyệt lắm rồi, Daisy cắt ngang. Ngay lúc này thì tớ chỉ cần ai đó giúp một tay thôi.
- Cậu không buộc phải trả lời ngay bây giờ, hãy cân nhắc đề nghị của tớ.
- Vụ Opéra thế nào?
- Tớ đã trả điện thoại cho anh ta rồi ra về.
- Không có gì khác chứ?
- Không.
- Anh ta là gay hay sao?
- Tớ không hỏi anh ta chuyện đó.
- Cậu xuyên qua Paris để trả lại điện thoại cho anh ta và anh ta đành lòng nói một câu cảm ơn rồi tạm biệt hay sao? Có lẽ anh ta thực sự là dân Thụy Điển, mà phải là dân sống ở cực Bắc Thụy Điển nữa kia.
- Cậu thì nhìn đâu cũng thấy điều tệ hại.
- Ai bảo cậu là tớ đang nghĩ đến điều tệ hại nào?
Mia không đáp, cô khoác tạp dề lên người rồi bắt đầu bày bộ đồ ăn.
***
Paul ăn tối cùng Arthur và Lauren trong một quán rượu nằm trên phố Bourgogne. Rượu vang chảy tràn và trò đùa biến anh thành nạn nhân đã được xếp vào kỷ niệm. Ngày hôm sau, hai vợ chồng bạn anh sẽ đi thăm thú Provence, và anh mong được tận hưởng quãng thời gian họ còn ở bên mình.
- Tớ nghĩ cô ấy nói đúng, Paul buộc miệng trong lúc họ đang đi tới sân trước điện Inva Iides.
- Ai kia? Lauren hỏi.
- Biên tập viên của anh.
- Tớ cứ nghĩ biên tập viên của cậu là đàn ông kia mà? Arthur bắt bẻ.
- Dĩ nhiên là đàn ông rồi, Paul nói tiếp.
- Ông ta nói đúng điều gì? Lauren tiếp tục hỏi.
- Anh nên đến Hàn Quốc và tìm hiểu rõ ngọn ngành. Nỗi sợ đi máy bay thật nực cười.
- Cậu có thể nhân đà dũng khí này để về lại San Francisco, Arthur gợi ý.
- Để cho anh ấy yên đi nào, Lauren can thiệp, nếu anh ấy muốn tới Seoul thì vợ chồng mình phải động viên anh ấy chứ.
Arthur nắm lấy vai Paul.
- Nếu cậu tìm được hạnh phúc ở nói đó thì khoảng cách giữa chúng ta không phải là chục ngìn cây số nữa đâu.
- Tớ không hề nghĩ cậu dốt đặc môn Địa lý, nhưng cậu đã kịp nghĩ là về phía Tây thì chúng ta sẽ gần nhau hơn rồi. Đừng nói chuyện này với ai nhé, nhưng trái đất này vốn tròn đấy!
Về đến căn hộ, Paul ngồi vào trước máy tính không chút cảm hứng. Khoảng một giờ sáng, anh viết một bức mail.
Kyong à,
Hẳn là anh nên tới gặp em mà không hỏi ý kiến em từ lâu rồi mới phải. Anh nghĩ đến em mỗi khi thức dậy, suốt cả ngày, lúc đêm muộn, chẳng có giây phút nào những ý nghĩ về em không xuất hiện. Chỉ cần anh nhắm mắt lại là thấy em hiện ra. Em ở đó, nghiêng nghiêng bên bàn làm việc của anh, em đọc những gì anh viết rồi thầm dịch mà không nói điều gì. Em biết anh đang quan sát em nhưng lại không để lộ ra là em biết. Một nhà văn và một dịch giả quấn quit nhau trong thinh lặng, ta sẽ ngỡ đang xem một cảnh trích từ phim của anh em nhà Marx.
Chỉ cần những cơn đau tim ấy lây lan, em sẽ yêu anh giống như anh đang yêu em vậy.
Khi cảm xúc trong chúng ta không giống với bất cứ thứ gì, ta hy vọng khi lớn dần lên chúng sẽ có được hình hài. Cảm xúc của anh đã lớn rồi, nhưng chúng vẫn mãi chưa thành hình. Ta có thể làm mọi thứ với những con chữ, kể cả việc viết nên những câu chuyện đẹp đẽ, tại sao trong đời thực lại phức tạp đến thế?
Anh sẽ đến, không phải vì Hội chợ sách ấy đâu, mà đi về phía em, và nếu em muốn thế, chúng ta sẽ cùng nhau tiến vài bước, em sẽ dạy anh làm quen với thành phố nơi em sống, với bạn bè em, hoặc giả anh sẽ chỉ bắt đầu viết và lần này, em sẽ quan sát anh.
Hẹn sớm gặp lại em, ngay cả khi chúng ta hy vọng điều gì khác thì thời gian dường như đã già cỗi và đang từng bước chậm rãi.
Paul
Viết xong bức thư, anh nghĩ Kyong lúc này đã thức dậy. Cô sẽ đọc được những dòng anh vừa gửi vào thời điểm nào trong ngày nhỉ? Câu hỏi này khiến anh thao thức mãi trong đêm.
***
Arthur đặt laptop lên đầu gối. Anh mở trang web kết bạn, gõ tên đăng nhập và mật khẩu rồi truy cập vào phiếu đăng ký đã tạo với mục đích duy nhất là xóa nó đi. Một biểu tượng phong bì nhỏ đang nhấp nháy bên dưới bức ảnh chụp cô bạn thân nhất của anh. Arthur quay sang Lauren, cô đã ngủ thiếp đi. Anh ngập ngừng hai giây, có lẽ là chưa đến thế, rồi nhấp chuột vào biểu tượng phong bì.
Paul thân mến
Chúng ta đã nhắc đến điện thoại nhưng lại không nhắc đến thư điện tử, vậy nên thư điện tử thì không tính nhé.
Tuy nhiên, anh sẽ thấy địa chỉ hòm thư của tôi ở cuối lời nhắn này bởi vì chúng ta có thể liên lạc theo cách khác ở ngoài trang web này, đó sẽ là một cách dễ chịu để khỏi phải nhớ đến những phút mất thể diện.
Tôi rất muốn cảm ơn anh vì bữa trưa không hề có trong dự kiến đó, muốn khuyên anh nhất là đừng có bận tâm về cái câu “Ra thế đấy” của tôi. Tôi nhớ đến câu chuyện anh kể và anh làm tôi nóng lòng muốn biết phần tiếp theo, vậy nên hãy quên những trang trắng đi nhé, hay đúng hơn là hãy bôi đen chúng thật nhanh.
Tôi thích ý tưởng tham quan nhà hát Opéra đó, nhất là vào giờ những người khác không được vào. Những gì bị cấm đoán thường hấp dẫn mà.
Buổi tối nay khá vất, nhà hàng đông nghịt khách, hầu như quá đông, nhưng đó chính là cái bù trừ của thành công, tài nấu nướng của tôi đúng là khó cưỡng lại mà.
Chúc anh ngon giấc.
Hẹn sớm gặp lại,
Mia
***
- Tớ lấy lại laptop được chứ? Daisy hỏi sau khi thò đầu qua cửa phòng Mia.
- Tớ vừa xong rồi đây.
- Cậu viết cho ai thế? Tớ nghe thấy cậu gõ bàn phím điên cuồng.
- Tớ vất vả với bàn phím máy tính của dân Pháp các cậu quá, vị trí các chữ không giống bàn phím thường.
- Cho ai thế? Daisy vừa ngồi xuống cuối giường vừa gặng hỏi.
- Creston, tớ báo cho ông ấy biết qua tình hình.
- Tình hình ổn chứ?
- Tớ rất khoái cuộc sống của mình trên đất Paris, thậm chí cả công việc ở nhà hàng nữa.
- Tối nay có đông khách đâu, nếu cứ tiếp tục thế này thì tớ buộc phải đóng cửa quán mất.
Mia đặt laptop xuống để tập trung hoàn toàn vào Daisy.
- Đây chỉ là một thời điểm khó khăn thôi, người dân không sẵn tiền, cuộc khủng hoảng này sẽ không kéo dài mãi đâu.
- Tớ cũng vậy, không sẵn tiền, và cứ cái đà này, nhà hàng của tớ cũng sẽ không trụ được mãi đâu.
- Nếu cậu không muốn tớ chung vốn vào nhà hàng, ít nhất hãy để tớ cho cậu mượn tiền.
- Cảm ơn cậu, nhưng không được đâu. Tớ hết tiền thật nhưng vẫn còn tư cách.
Daisy nằm dài ra cạnh Mia. Có thứ gì cồm cộm dưới gối khiến cô thấy vướng, cô luồn tay xuống bên dưới rồi lôi ra một cuốn sách. Cô lật trang bìa cuối để đọc phần tóm tắt nội dung.
- Tại sao mình thấy khuôn mặt này quen thế nhỉ? Cô nói luôn khi nhìn thấy bức ảnh chụp tác giả.
- Đó là một tác giả người Mỹ rất nổi tiếng mà.
- Tớ có bao giờ đủ rảnh để đọc sách đâu. Thế nhưng trông mặt anh ta quen lắm. Có lẽ anh ta từng ghé nhà hàng dùng bữa.
- Hôm nay cậu đã mua cuốn sách này à? Nó nói về cái gì vậy?
- Tớ còn chưa đọc mà.
- Cậu mua sách mà không biết nội dung nói về cái gì sao?
- Người bán sách đã khuyên tớ nên mua cuốn này.
- Được rồi, tớ để cậu đọc sách nhé, tớ đi ngủ đây, tớ mệt lử ra rồi.
Daisy đứng dậy tiến về phía cửa.
- Còn cuốn sách? Mia rụt rè hỏi.
Daisy vẫn đang giữ cuốn sách, cô nhìn ảnh chụp tác giả một lần nữa rồi thảy xuống giường.
- Hẹn ngày mai.
Cô khép cửa phòng Mia lại rồi mở ra gần như ngay lập tức.
- Cậu có vẻ lạ lắm.
- Lạ như thế nào?
- Tớ không biết. Chính cái gã lạ mặt bỏ quên điện thoại tặng cho cậu cuốn sách này chứ gì?
- Cậu thấy rõ là cuốn sách không được viết bằng tiếng cực Bắc Thụy Điển rồi còn gì?
Daisy quan sát Mia trước khi rời khỏi phòng.
- Tớ đảm bảo là cậu trông lạ lắm, Mia nghe thấy cô bạn lẩm bẩm đằng sau cánh cửa.
Chuyện Chàng Nàng Chuyện Chàng Nàng - Marc Levy Chuyện Chàng Nàng