When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Marc Levy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4518 / 166
Cập nhật: 2019-03-13 21:52:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
aisy không biết mình đã thiếp đi lúc mấy giờ nhưng cô dám chắc là ngày hôm đó sẽ rất dài. Cô gắng nhớ xem trong phòng lạnh của nhà hàng còn những gì, để cân nhắc có cần đi chợ không rồi quyết định trong tình trạng hiện tại của bản thân, chỉ duy nhất một chầu ngủ mới có thể giúp cô sống sót. Mười giờ, cô lại mở hé một mắt, nhảy ra khỏi giường, tắm rửa rồi mặc quần áo trong lúc miệng không ngớt rủa xã bản thân. Đến khi rời khỏi căn hộ cô vẫn lầm bầm chửi rủa, hàng xóm láng giềng vẫn còn nghe thấy tiếng lầm bầm đó trong lúc Daisy nhảy lò cò ngược lên đầu phố vì vừa bước đi vừa xỏ giầy. Tối qua, Mia đã thao thao bất tuyệt không thể kiềm nén. Cô đã thuật lại chuyện của mình với David, từ ngày họ gặp nhau cho tới cuộc điện thoại đã đặt dấu chấm hết mọi chuyện.
Mia đã thức dậy vì nghe thấy tràng rủa xả kia nên chỉ dám ló mặt khi dông tố đã qua đi.
Cô lang thang khắp căn hộ, bật máy tính, định bụng sẽ không đọc thư, sau rồi cô vẫn kiểm tra một lượt và phát hiện có một bức thư của Creston. Bức thư thuộc dạng đơn giản nhất năn nỉ cô cho ông biết tin tức về cô.
Cô tìm đến trang trang web kết bạn, chỉ vì lý do duy nhất là nghiên cứu lối diễn xuất. Tuy không thấy bất cứ điều gì thú vị, chỉ ngay trước khi rời khỏi trang web, cô mới kiểm tra phần tài liệu nực cười nơi các thuật toán đã bổ sung theo lối ngẫu nhiên. Phiếu đăng ký của một ứng viên duy nhất hiện ra và Mia hầu như chắc chắn đã nhìn thấy gương mặt anh chàng. Cô từng gặp anh chàng này ngay trong phu phố ư? Anh ta không mang bất cứ biệt danh thô tục nào hay tự nhận mình hóm hỉnh. Cô bất giác thấy gương mặt anh ta ưa nhìn và còn ngạc nhiên hơn nữa khi thấy biểu tượng phong bì nho nhỏ bên dưới bức ảnh của đối phương đang nhấp nháy. Tin nhắn gửi tới cô không có gì giống với những tin nhắn mà cô đã từng đọc khi được Daisy hướng dẫn. Nội dung đơn giản và lịch thiệp của tin nhắn ấy thậm chí còn khiến cô mỉm cười.
Tôi từng là một kiến trúc sư sống tại San Francisco, tôi từng nảy ra ý tưởng điên rồ là viết một cuốn tiểu thuyết, rồi nó được xuất bản. Tôi là người Mỹ, không có điểm gì hoàn hảo, hiện đang sống tại Paris. Tôi vẫn đang tiếp tục viết văn. Tôi chưa bao giờ đăng ký vào một trang web kết bạn nên không mảy may biết cần phải nói gì hoặc không nên nói gì. Cô là bếp trưởng, đó là một nghề thật thú vị, điểm chung giữa chúng ta nằm ở chỗ ngày đêm làm việc để rồi chia sẻ thành quả lao động ấy với người khác. Điều gì thúc đẩy chúng ta làm vậy, tôi không rõ nữa, nhưng hạnh phúc thay khi cố gắng vượt qua thách thức điên khùng là làm việc không ngừng nghỉ để mang đến cho người khác niềm vui. Tôi không biết sao mình lại dám liều mạng viết cho cô, cũng không rõ liệu cô có hồi âm hay không. Tại sao các nhân vật trong tiểu thuyết lại dũng cảm hơn chúng ta nhỉ? Tại sao họ lại dám làm mọi việc trong khi chúng ta chỉ dám làm quá ít việc đến vậy? Phải chăng nguồn cơn nằm ở sự tự do của họ? Tối nay, tôi sẽ tới ăn tối tại nhà hàng Uma trên phố 29 Tháng Bảy. Tôi đã đọc thấy bếp trưởng của nhà hàng đó sẽ nấu món cá tráp bỏ lò tẩm ướp bằng các loại rau thơm ngoại lai có hương vị tuyệt ngon, vả lại tôi còn rất thích phố 29 Tháng Bảy, khung cảnh ở đó thường rất đẹp. Nếu hào hứng với trải nghiệm ẩm thực này, cô sẽ là khách mời của tôi, tôi rất lấy làm hân hạnh.
Thân mến.
Paul
Mia đóng tin nhắn lại, như thể nó khiến mắt cô bỏng rát, trong khi đó mắt cô vẫn dán chặt vào màn hình laptop. Cô cố kiềm nén, gần như bị choáng váng, nhưng không thể cưỡng lại lâu mong muốn đọc lại bức thư lần nữa. Nếu một ngày kia mẹ cô biết con gái mình tìm đến một cuộc hẹn hò giấu mặt, dù chỉ trong suy nghĩ, bà chắc sẽ đóng đinh câu rút cô mất, còn Creston sẽ hùa vào với mẹ cô để đánh bóng mấy cây đinh.
Tại sao các nhân vật trong tiểu thuyết lại dũng cảm hơn chúng ta nhỉ?
Cô đã từng đóng biết bao vai diễn và mơ đến sự tự do mà chúng mang lại cho cô. Đã bao lần David nhắc cô nhớ rằng công chúng không dành tình cảm cho cô mà chỉ yêu mến nhân vật của cô, anh còn nói thêm rằng nếu mọi người quen biết cô trong đời thật, họ sẽ vỡ mộng.
Tại sao họ lại dám làm mọi việc trong khi chúng ta chỉ dám làm quá ít việc đến vậy?
Cô in bức thư ra rồi gấp lại làm tư. Mỗi lần cô hoài nghi hoặc thiếu dũng khí để nói hoặc điều gì mình muốn, cô sẽ đọc lại những dòng này.
Phải chăng nguồn cơn nằm ở sự tự do của họ?
Người đàn ông này có lý... và tại sao lại không chứ!
Ngón tay cô lướt trên bàn phím.
Paul thân mến.
Tôi rất thích lá thư anh viết. Tôi cũng vậy, cho tới những ngày gần đây, cũng chưa từng ghé qua những trang web kiểu này. Tôi thậm chí còn tin là mình sẽ giễu cợt một cô bạn nếu cô ấy tâm sự rằng đã nhận lời dùng bữa tối cùng một người xa lạ theo lối đường vòng thế này. Anh đã động chạm đến điều gì đó rất thật. Phải chăng sự tự do mà các nhân vật hư cấu có được khiến chúng ta mơ ước, hoặc cách thức mà sự tự do ấy biến đổi họ, tại sao họ dám làm mọi việc trong khi chúng ta chỉ dám làm quá ít việc đến thế? (Xin lỗi vì đã nhắc lại nguyên xi, tôi không phải nhà văn.)
Vì không được kề cận họ trong đời thực, tôi lấy làm mừng khi có cơ hội bàn luận cùng một trong số những người đã mang lại sức sống cho họ. Anh hẳn là vui lắm khi cho họ thực hiện tất cả những gì anh cho là hợp lý. Trừ có điều thi thoảng, không phải chính họ áp đặt luật lệ của họ lên anh sao? Hẳn là công chuyện anh rất bận, chừng nào còn nhiệt tình bàn về chuyện này như thế.
Hẹn tối nay, tôi cũng cực cực kỳ lấy làm vinh hạnh.
Mia
TB: Tôi là người Anh, và còn lâu mới hoàn hảo.
* * *
- Vậy là anh đã đồng ý với kế hoạch của em! Lauren thốt lên.
Cô chờ cho người bồi bàn đi xa, uống một hơi cạn ly nước chanh rồi đưa mu bàn tay lên quệt lên miệng.
- Thư anh viết không tệ đấy chứ?
- Đủ để cô ấy hồi âm. Anh thực sự sẵn sàng làm mọi chuyện để ngăn Paul đi Hàn Quốc, nhưng anh đã nhầm.
- Chính em đã khởi xướng cái trò chơi nhỏ này còn gì.
- Nhưng lúc đó chưa diễn ra cuộc gặp giữa Paul và biên tập viên của anh ấy...
- Mặc cho cậu ấy tới Hội chợ sách đi, điều anh muốn, đó là cậu ấy từ đó trở về.
-... trước khi anh ấy nói cho chúng ta biết lý do khác của chuyến đi lần này.
- Càng có thêm lý do!
- Và anh tính thuyết phục anh ấy đến nhà hàng bằng cách nào?
- Anh cần em nghĩ cách giúp đây.
- Anh thì lúc nào chẳng cần em giúp.
- Anh sẽ bịa ra một bữa tối cùng một nữ khách hàng quan trọng rồi nhờ cậu ấy tới hỗ trợ.
- Bảy năm rồi anh ấy có hành nghề kiến trúc sư nữa đâu, anh ấy biết giúp cái gì đây?
- Có thể là phiên dịch chăng?
- Anh nói tiếng Pháp chẳng thua gì anh ấy, thậm chí còn trôi chảy hơn.
- Cậu ấy biết rõ địa hình Paris.
- Và để thực hiện dự án gì đây?
- Câu hỏi hay đấy, phòng khi cậu ấy hỏi anh đúng câu đó.
- Anh chỉ việc bảo để thiết kế một nhà hàng.
- Không đủ quan trọng để hãng kiến trúc bọn anh quan tâm với khoảng cách xa thế này.
- Một nhà hàng rất lớn chăng?
- Không, nhưng tại sao không phải là một thương hiệu Mỹ sắp khai trương tại Paris nhỉ.
- Nghe có đáng tin không thế?
- Anh biết mà! Thương hiệu Simbad sẽ quyết định khai trương tại đây, đó là nhà hàng yêu thích của Paul tại San Francisco.
- Và em sẽ đóng vai gì trong màn kịch này đây?
- Nếu anh xuất trận một mình thì có khả năng cậu ấy sẽ nghi ngờ, hoặc từ chối, nhưng nếu em nói thêm vào, thì cậu ấy sẽ nhận lời vì nể mặt em.
- Một cú lừa ngoạn mục và một sự can thiệp đáng kể vào đời của Paul.
- Có lẽ, những việc lần này là vì lợi ích của cậu ấy thôi, còn về mặt can thiệp thì cả Paul và em đều đang nợ anh mà, nếu em hiểu anh định ám chỉ điều gì.
- Anh sẽ không trách bọn em vì đã cứu mạng anh đấy chứ?
- Thì đó, anh cũng vậy, anh sắp cứu mạng cậu ấy đây, cậu ấy chẳng có lý do gì để trách anh hết.
- Ồ có đấy, vào giây phút Paul nhận ra đã bị anh dắt mũi. Và phần còn lại của buổi tối sẽ trở thành địa ngục. Ta biết nói chuyện gì bên bàn ăn nhỉ?
- Chúng ta thì không nói gì hết, vì ta đâu có xuất đầu lộ diện!
- Anh định cho một mình Paul tới dùng bữa tối với một người phụ nữ xa lạ đã nhận lời hẹn gặp qua một trang web hẹn hò ấy hả, trong khi anh ấy tin rằng mình đang nói chyện cùng một nữ khách hàng với tư cách là kiến trúc sư sao?
Lauren cười phá lên.
- Em thích chứng kiến cuộc hẹn này quá đi mất, cô nói.
- Anh cũng vậy, nhưng chúng ta đừng quá đà nữa đi.
- Chuyện này sẽ không đời nào diễn ra suôn sẻ, họ sẽ hiểu rõ sự tình trước khi món nhập bữa được dọn ra.
- Có lẽ vậy. Nhưng biết đâu chuyện lại may mắn ổn thỏa thì sao, dẫu là cơ may nhỏ nhất? Đã bao lần em thử làm điều bất khả trong phòng phẫu thuật trong khi tất cả mọi người đều thúc bách em bỏ cuộc?
- Đừng cố gắng dùng tình cảm hòng thuyết phục em. Em không rõ liệu âm mưu chúng ta đang thực hiện là đáng ghê tởm hay tức cười nữa.
- Có lẽ là cả hai! Trừ phi vụ này suôn sẻ.
Lauren nhờ người phục vụ bàn tính tiền cho họ.
- Chúng ta đi đâu thế? Arthur tò mò.
- Sắp xếp vali rồi tìm một khách sạn, em e là ngày mai Paul sẽ tống khứ vợ chồng mình ra khỏi cửa mất thôi.
- Ý hay lắm. Chúng ta nhổ trại ngay tối nay thôi, để anh đưa em đi thăm vùng Normandie.
* * *
Paul thấy Arthur hơi tự do quá trớn khi dùng tên anh đặt bàn, và bực mình hết sức khi mình là người tới trước tiên. Cô nhân viên phục vụ bàn xếp cho anh vào một bàn có bốn ghế nhưng chỉ vỏn vẹn hai bộ đồ ăn. Anh vừa nhận xét vậy thì cô gái liền biến mất.
Mia đến sát giờ hẹn, cô chào Paul rồi ngồi xuống ghế đối diện anh.
- Tôi cứ nghĩ tất cả nhà văn đều già cơ đấy, cô nói đoạn mỉm cười.
- Tôi cho rằng những ai không chết trẻ rốt cuộc sẽ trở thành nhà văn thôi.
- Đó là một câu đáp của nhân vật Holly Golightly.
- Bữa sáng tại nhà hàng Tiffany.
- Một trong những bộ phim tôi thích nhất.
- Truman Capote, tôi vừa ngưỡng mộ vừa ghét cay ghét đắng tác giả này, Paul buộc miệng.
- Tại sao thế?
- Chừng ấy tài năng tựu lại ở một người duy nhất, điều đó khiến cô phát ghen lên được. Ông ấy có thể chia sẻ với những người khác đôi chút mà, cô không thấy vậy sao?
- Có chứ, có lẽ vậy.
- Tôi rấc tiếc, cậu ấy chưa bao giờ trễ hẹn.
- Năm phút đối với một phụ nữ mà nói đâu phải là trễ hẹn, Mia đáp.
- Tôi không nói đến cô, tôi sẽ không cho phép mình làm vậy. Tôi không biết họ đang làm gì nữa, đáng ra họ phải có mặt ở đây rồi.
- Nếu anh đã nói thế...
- Xin cô thứ lỗi, tôi còn chưa giới thiệu, tôi là Paul còn cô hẳn là...
- Dĩ nhiên là Mia rồi.
- Tôi muốn đợi họ rồi mới bắt đầu bàn luận, điều này không ngăn chúng ta nói về một chuyện gì đó khác. Giọng cô nghe lo lớ, cô là người Anh chăng?
- Hiển nhiên rồi. Tôi đã báo cho anh biết trong phần tái bút đấy thôi.
- Ra thế, cậu ấy không nói gì với tôi! Còn tôi là người Mỹ, nhưng chúng ta có thể tiếp tục trò chuyện bằng thứ ngôn ngữ của Molière, dân Pháp rất sợ nghe người ta nói tiếng Anh trên đất Pháp.
- Vậy thì chúng ta nên nói tiếng Pháp thôi.
- Tôi nói chuyện đó không có ý làm cô sợ đâu, dân Pháp rất thích các nhà hàng ngoại quốc. Và mở một nhà hàng ngoại quốc tại Paris đúng là một ý tuyệt hay.
- Ẩm thực của nhà hàng tôi mang phong vị Provence thì đúng hơn, Mia đáp, bắt chước cung cách của Daisy.
- Cô không định trung thành với nguyên gốc sao?
- Anh không hình dung tôi tha thiết với sự trung thành thế nào đâu. Nhưng ta có thể cùng lúc vừa trung thành vừa độc đáo.
- Tôi cho là đúng, Paul đáp vẻ lúng túng.
- Anh đang viết gì vậy?
- Cậu ấy đã nói cho cô biết sao? Cậu ấy không nên làm thế thì tốt hơn. Tôi viết tiểu thuyết, nhưng việc ấy không ngăn tôi tiếp tục hành nghề.
- Kiến trúc, phải vậy không?
- Nếu không phải vậy thì tôi có mặt ở đây làm gì nào?
Paul đáp khiến Mia bỗng thấy bối rối. Cậu ấy còn kể cho cô nghe chuyện gì khác không?
- Anh ta nói bản thân ở ngôi thứ ba, mình nhất định gặp phải chuyện này cơ đấy!
- Cô đang nói gì đó, nhưng tôi không nghe thấy, Paul tiếp lời.
- Không có gì, xin lỗi anh, chuyện đó đôi khi xảy ra, tôi nói chuyện một mình.
Paul ngoác miệng cười.
- Tôi có thể thổ lộ với cô điều này được không?
- Nếu anh muốn.
- Tôi cũng vậy, hình như tôi cũng thường nói chuyện một mình, họ thường nhắc tôi vụ đó. Về phần mình, tôi có thể đảm bảo với cô rằng tôi sẽ không bỏ lỡ dịp nhắc nhở vụ họ trễ hẹn. Tôi thực lòng thấy xấu hổ.
- Không bằng tôi đâu, Mia khẳng định.
- Thiếu chuyên nghiệp đến thế là cùng, tôi đảm bảo với cô rằng cung cách này không giống họ ngày thường chút nào.
- Và anh ta còn điên khùng nữa chứ... nhưng mình đang làm gì ở đây thế này?
- Cô ta lải nhải, thật đáng sợ, mình sẽ giết Arthur rồi băm vằm hắn ra, mình quá tốt bụng, chuyện này sẽ khiến mình bị mất uy tín mất. Nhưng khốn nỗi họ đang làm gì thế kia chứ?
- Anh cũng vậy, anh vừa thì thầm đấy, Mia nhận xét.
- Không, tôi không nghĩ thế, ngược lại cô mới đang thì thầm ấy...
- Có lẽ đây không phải là một ý hay, như tôi đã nói với anh rồi đấy, đây là lần đầu tiên và quả là phiền phức hơn tôi hình dung.
- Đây là lần đầu cô tới Paris sao? Cô nói tiếng Pháp thực sự rất tốt, cô học tiếng Pháp ở đâu vậy?
- Tôi không nói đến chuyện đó. Đây hoàn toàn không phải lần đầu tôi tới Paris, cô bạn thân nhất của tôi vốn là người Pháp, chúng tôi biết nhau từ hồi còn nhỏ xíu, cô ấy đến ở cùng gia đình tôi để học tiếng anh, thế rồi đến lượt tôi tới nghỉ hè tại nhà cô ấy ở vùng Provence.
- Ẩm thực Provence nảy sinh từ đó đúng không?
- Chính xác.
Im lặng bao trùm, chỉ vài phút, nhưng hai người họ thấy nó dường như kéo dài bất tận. Nhân viên phục vụ bàn quay trở lại cùng hai quyển thực đơn.
- Nếu cứ thế này thì chúng ta chỉ việc gọi món mà không cần đợi họ đâu, Paul thốt lên, chuyện này sẽ dạy cho họ một bài học.
- Tôi nghĩ mình cũng không đói lắm, Mia nói rồi đặt quyển thực đơn xuống.
- Tiếc thật, các món ở đây ngon lắm, tôi đã đọc được rất nhiều lời khen mà giới phê bình ẩm thực dành cho nhà hàng này.
- Món cá tráp bỏ lò ướp rau thơm ngoại lai, anh đã viết cho tôi như thế.
- Tôi viết cho cô như thế khi nào? Paul trọn tròn mắt kinh ngạc.
- Anh có đang dùng thuốc không?
- Không, sao cô hỏi vậy, thế còn cô?
- Tôi hiểu rồi, Mia thở dài, đây là một màn kịch khiến tôi bật cười và cố gắng giúp tôi thư giãn, nhưng anh không cần mất công làm vậy đâu, bởi vì vụ này khó nuốt lắm và nó khiến tôi phát hãi thì đúng hơn. Giờ thì tôi hiểu rồi, mọi việc sẽ ổn thôi, nhưng xin anh vui lòng dừng lại.
- Tôi đâu có cố gắng làm cho cô cười... Và tôi đã làm cô sợ ở điểm nào vậy?
- Được thôi, gã này hâm dở không để đâu cho hết. Mình sẽ không làm trái ý hắn, tệ nhất là mình gọi một món khai vị rồi mười lăm phút nữa mình sẽ chuồn. Anh nói đúng đấy, chúng ta đừng chờ họ nữa, họ chỉ việc tới đây thôi mà.
- Tuyệt! Chúng ta gọi món nhé, rồi sau đó cô sẽ nói tôi nghe về kế hoạch của cô.
- Kế hoạch nào?
- Nhà hàng của cô chứ còn gì nữa!
- Tôi đã nói với anh rồi, ẩm thực miền Nam, chính xác hơn là ẩm thực vùng Nice.
- Ra thế, Nice, tôi yêu thành phố đó lắm, tháng Sáu năm ngoái tôi từng được mời tới đó nhân dịp Hội sách, trời nóng như thiêu nhưng người dân thì hết sức thân thiện. Rốt cuộc, vài người đã mang sách đến xin tôi chữ ký, thành thực mà nói thì không nhiều.
- Anh đã viết bao nhiêu cuốn tiểu thuyết rồi?
- Sáu cuốn nếu tính cả cuốn đầu tay, dĩ nhiên rồi?
- Tại sao anh lại định không tính cuốn đó?
- Chẳng vì sao cả, rốt cuộc là có chứ nhỉ, bấy giờ tôi viết mà không hay biết là mình đang viết.
- Hắn ta bắt đầu làm mình thực sự phát ngán với cách nói chuyện ngu ngốc này rồi. Bấy giờ anh nghĩ mình đang làm gì, xây lâu đài cát trên bãi biển chắc?
- Cô ta ngốc quá là ngốc hoặc giả cô ta coi mình là một tên đần chăng? Không, ý tôi là tôi không hề hình dung nó sẽ được xuất bản, thậm chí tôi còn không hề có ý định gửi nó tới một nhà xuất bản nào.
- Thế mà nó vẫn được xuất bản sao?
- Đúng vậy, Lauren đã thay tôi gửi nó đi mà không hề hỏi ý kiến tôi, thật hết chỗ nói, nhưng tôi đâu có thể trách cô ấy được. Ngay cả khi ban đầu nói đúng ra là tôi thấy thật khó để vượt qua trải nghiệm đó, chính vì cô ấy mà tôi mới chuyển tới sống tại đây.
- Tôi có thể hỏi anh một câu hơi tọc mạch được không?
- Cô cứ hỏi, tôi không buộc phải trả lời mà.
- Anh sống cách đây có xa không?
- Nhà tôi ở quận III.
- Chỗ đó cách nhà hàng này quá năm trăm mét chứ?
- Chúng ta đang ở quận I, quả thực cách cũng khá xa đấy, sao cô lại hỏi vậy?
- Không có gì.
- Thế còn cô?
- Tôi ở Montmartre.
- Khu đó rất đẹp. Được rồi, lần này thì nhất định chúng ta gọi món nhé.
Paul gọi nhân viên phục vụ bàn.
- Cô thử món cá tráp chứ? Paul vừa nhìn Mia vừa đề xuất.
-Món cá tráp chuẩn bị có lâu không? Cô quay sang hỏi bồi bàn.
Người này lắc đầu tời rời đi. Paul hơi nghiêng người về phía Mia vẻ ranh mãnh.
- Tôi không muốn xen vào chuyện không liên quan đến mình nhưng nếu cô tính mở một nhà hàng chuyên về hải sải, cô nên tìm hiểu thời gian nấu món cá tráp chứ, anh vừa nói vừa cười khẩy.
Lần này im lặng lâu hơn một chút, Paul quan sát Mia và Mia dò xét Paul.
- Vậy là cô thích Sanfrancisco chứ, cô từng sống tại đó chưa? Paul hỏi.
- Không, tôi từng tới đó nhiều lần vì lý do công việc, đó quả là một thành phố tuyệt đẹp, ánh sáng rất tuyệt vời.
- Tôi ngỡ đã đoán ra kia đấy! Cô đã thực tập ở chỗ Simbad và quyết định mang concept của họ tới đây.
- Gã Simbad đó là ai vậy?
- Mình sẽ giết cậu ta, mình sẽ giết cả hai người bọn họ, Paul lẩm bẩm, lần này than ôi lại theo cách đủ to để Mia nghe thấy. Thành thực mà nói, và xin thứ lỗi vì nói chuyện này với cô, nhưng có lẽ ít ra cũng nên chính xác chứ nhỉ?
- Một vụ giết người với hai nạn nhân, cần phải hiểu câu nói đó theo nghĩa bóng phải không?
- Cô ta ngốc một cách ngoan cố. Mình đang làm gì ở đây nhỉ, nhưng mình đang làm cái quái gì ở đây thế, thay vì ở nhà? Tôi đảm bảo với cô, tôi không có ý định xác hại ai hết, nhưng phải thừa nhận rằng thế này thì quá lắm rồi. Tôi biến thành kẻ gì trước mặt cô thế này? Một gã bất tài thậm chí còn không thuộc hồ sơ của mình ư?
- Bởi vì tôi là một hồ sơ ư?
- Cô cố tình nói thế chăng? Không phải bản thân cô mà là thứ đã đưa cả hai chúng ta tới đây.
- Tốt rồi, Mia nói bằng giọng cả quyết, hai bàn tay đặt xuống cả mặt bàn, tôi nghĩ chúng ta đã nói với nhau nhiều điều cốt yếu và vì tôi không đói...tôi đang đói ngấu rồi đây...anh có thể nếm món cá tráp đó sau khi tôi ra về.
- Xin cô lượng thứ, Paul bối rối đáp. Tôi vụng về quá, xin lỗi cô lần nữa. Đã lâu lắm rồi tôi không còn làm kiểu công việc này nữa, buộc phải chấp nhận là tôi đã quên biến cung cách rồi. Tôi đã bảo cậu ấy là tôi không làm được đâu, lẽ ra tôi nên từ chối mới phải, còn cậu ấy, lẽ ra không bao giờ nên để tôi xoay xở một mình thế này, cậu ấy thật không lịch sự chút nào, cả hai bọn họ thì đúng hơn.
- Anh sống cùng những hồn ma hay những người anh đang nhắc tới này thật sự tồn tại?
- Một con khùng! Mình đang ăn tối cùng một cô ả người Anh nói nhăng cuội, chuyện kiểu này chỉ xảy ra với mình thôi.
- Anh vẫn đang lẩm bẩm kìa...
- Tôi đang nghĩ đến người cộng sự cũ, Arthur, cùng vợ cậu ấy là Lauren. Đúng là cô định giao cho cậu ầy thiết kế nhà hàng mới hả?
- Tôi không nghĩ vậy, cô thận trọng đáp.
- Tôi có thể hiểu được chuyện đó... Ý tôi là trước cuộc hẹn thảm họa này kia.
- Cũng không luôn.
- Như vậy thì cô làm gì ở đây?
- Cho đến ban nãy, tôi vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng giờ thì tôi chắc chắn rồi, anh đúng là điên. Daisy đã cảnh báo tôi rồi, lẽ ra tôi phải nghe lời cô ấy.
- Hay đấy! Tôi không rõ làm cách nào Daisy của cô lại có thể nghĩ là tôi điên, vì tôi chẳng quen biết Daisy, à mà có đấy, có một Daisy, nhưng đó là chiếc xe cứu thương(1). Quên chuyện tôi vừa nói đi, chuyện đó kể ra thì dài lắm.
(1)Trong cuốn Nếu em không phải là một giấc mơ..., Arthur và Paul đã chở Lauren bấy giờ đang bất tỉnh từ Scanfrancisco đến Camel bằng một chiếc xe cứu thương cũ kỹ có tên là Daisy. (Chú thích của tác giả)
Cái cô Daisy này là ai vậy?
Paul ngừng một lúc, Mia chỉ còn đợi nhân viên phục vụ bàn xuất hiện để bỏ đi. Trước mặt nhân viên phục vụ bàn, gã thần kinh này sẽ không dám bám theo cô. Một khi đã thoát khỏi hắn rồi, cô sẽ về Montmartre, chạy vội tới laptop để xóa sạch bản lý lịch trích ngang của bản thân khỏi trang web tai bay vạ gió kia và mọi thứ sẽ trở lại đâu vào đấy. Sau đó, cô sẽ tới nhà hàng La Clamada ăn tối vì cô đang đói muốn xỉu đi rồi.
- Tại sao cô lại nghĩ là tôi điên? Paul lên tiếng.
- Nghe này, vụ này sẽ không ổn đâu, đây là một trò chơi thôi, tôi xin lỗi.
Paul thở dài nhẹ nhõm.
- Dĩ nhiên rồi! Lẽ ra tôi nên nghi ngờ mới phải. Ngay từ đầu các vị đã cho tôi vào tròng, các vị đã thông đồng với nhau! Vậy thì hoan hô, anh nói rồi vỗ tay. Tôi đã mắc lừa. Họ đang nấp đâu đó chứ gì? Được rồi, cô cứ ra hiệu cho họ đi, tôi biết cách chơi đẹp mà, các vị đã lừa được tôi rồi đó.
Paul cười ngoác miệng rồi ngoái lại để nhìn khắp phòng tìm kiếm Arthur và Lauren trong khi Mia dường như đang rụng rời. Cô tự hỏi mình phải chờ thêm bao lâu nữa trước khi món cá đáng ghét kia được dọn ra.
- Anh đúng là nhà văn chứ?
- Đúng thế, anh vừa nói vừa quay lại nhìn thẳng vào mặt cô.
- Chi tiết đó có lẽ giải thích được chuyện này. Các nhân vật thường ám ảnh tác giả rồi cuối cùng là bước vào cuộc đời của tác giả. Tôi không trách anh chuyện đó, thậm chí trong cơn điên loạn ngọt ngào này cũng có chút chất thơ. Vả chăng, những gì anh viết cho tôi rất dễ thương. Giờ thì nếu anh cho phép, tôi sẽ về nhà để anh ở lại với họ.
- Tôi còn viết cho cô những gì thế?
Mia lấy từ trong túi ra tờ giấy gấp tư, mở nó ra rồi đưa cho Paul.
- Anh đúng là tác giả của những dòng này chứ?
Paul chăm chú đọc nội dung rồi bối rối nhìn Mia.
- Tôi thừa nhận có nhiếu điểm chung với người này, thậm chí tôi rất có thể đã viết gần như nguyên xi những gì tôi vừa đọc, nhưng tôi nghĩ trò đùa này kéo dài như vậy là đủ rồi.
- Tôi không đùa và tôi không quen ai cả Arthur lẫn vợ anh ta!
- Vậy thì tôi e là đã xảy ra một sự trùng hợp đáng ngạc nhiên. Nói cho cùng, tôi không phải người duy nhất viết văn tại Paris. Tôi đồ rằng người cô hẹn gặp đang ở đâu đó trong phòng này, còn tôi, hẳn là tôi nhầm chỗ, Paul đáp bằng giọng giễu cợt.
- Nhưng trên phiếu đăng ký thì đúng là ảnh chụp anh!
- Phiếu đang ký nào vậy?
- Đủ rồi đấy, anh làm ơn đi, như thế này đã đủ khó chịu lắm rồi. Phiếu đăng ký mà anh đăng tải trên trang web kết bạn chứ còn gì nữa.
- Tôi chưa bao giờ tìm đến một trang web kết bạn, cô đang huyên thuyên gì vậy? Lời giải thích khả dĩ duy nhất là mỗi người trong chúng ta đều đang có hẹn với một ai đó khác.
- Anh thử nhìn quanh đi, tôi thấy chẳng ai giống hệt anh cả!
- Biết đâu cả hai chúng ta đều nhầm địa chỉ thì sao? Paul nói và ngay lập tức nhận ra sự phi lý trong gợi ý của mình vừa đưa ra.
- Trừ phi người đàn ông có hẹn với tôi thấy tôi không hợp nhãn nên đã quyết định chế giễu tôi bằng cách tự nhận mình là người khác?
- Không thể được, có mù mới hành xử như vậy.
- Anh thật lịch sự, tôi thích sự thẳng thắn trong câu chữ của anh, lời lẽ của anh đáng ra cũng nên như vậy.
Mia đứng dậy, Paul cũng đứng dậy theo và chộp lấy tay cô.
- Cô làm ơn ngồi xuống đi. Hẳn phải có lời giải thích hợp logic cho toàn bộ chuyện này. Tôi không biết nguyên do của mớ bòng bong này...hoặc giả...không, tôi không thể hình dung họ có thể dàn dựng một cứ lừa ngoạn mục nhường này.
- Những người bạn vô hình của anh chứ gì?
- Cô không biết mình đã nói đúng thế nào đâu, Laurer có biệt tài biến mình thành vô hình, trừ phi đó chính là một số mệnh đeo đẳng cô ấy. Và cô hãy tin đi, đây không phải lần đầu tiên tôi trả giá cho chuyện này.
- Anh đã nói vậy thì thôi! Giờ tôi sẽ đi, còn anh, hãy hứa đừng bám theo tôi.
- Tại sao tôi phải bám theo cô?
Mia nhún vai. Cô đang chuẩn bị đứng dậy thì nhân viên phục vụ bàn xuất hiện. Món cá tráp thật thơm ngon còn dạ dày Mia bắt đầu réo ùng ục, to đến mức nhân viên phục vụ bàn phải mỉm cười khi bày đĩa cá trước mặt họ.
- Tôi đến thật đúng lúc! Chúc quý khách ngon miệng, cô ta nói rồi thoái lui. Paul xắt miếng lườn cá rồi để hai miếng vào đĩa của Mia. Điện thoại của anh vừa nhận được tin nhắn, anh bỏ ra chút thời gian để đọc.
- Lần này thì tôi hết sức xin lỗi cô, lời xin lỗi chân thành nhất trần đời, anh vừa nói vừa đặt điện thoại lên mặt bàn.
- Tôi vui lòng chấp nhận lời xin lỗi của anh, nhưng ăn xong bữa này là tôi di đấy nhé.
- Cô không muốn biết tại sao tôi xin lỗi cô ư?
- Không thực sự muốn, nhưng nếu anh đã thiết tha đến thế thì anh cứ nói.
- Tôi thừa nhận đã coi cô như một kẻ điên, giờ thì tôi đã có bằng chứng cho cô thấy cô không hề điên.
- Tôi lấy làm mừng khi nghe vậy, mặc dù về phía anh thì...
Paul chìa điện thoại cho Mia đọc
Paul thân mến của tớ,
Bọn tớ muốn khiêu khích số mệnh một chút, cậu hẳn đã đoán ra rồi đấy, bọn tớ đã chơi cậu một vố ngoạn mục. Tớ hy vọng ít ra cậu đã có một buổi tối dễ chịu. Tớ phải thú thật với cậu rằng buổi tối của bọn tớ chính là sự pha trộn ngọt ngào giữa cảm giác tội lỗi và những tràng cười sảng khoái. Đừng hy vọng trả thù khi về tới nhà vì bọn tớ đã đi Honfleur từ cuối giờ chiều rồi. Tớ đang nhắn tin cho cậu từ nhà hàng nơi bọn tớ dùng bữa tối. Món cá tuyệt ngon, cảng thì đẹp chẳng khác nào ảnh chụp trên bưu thiếp khiến Lauren mê mẩn, còn nhà trọ nơi tối nay chúng tớ sẽ ngủ trong vô cùng quyến rũ không kém. Hai hôm nữa bọn tớ mới về, cũng có thể lâu hơn, tùy theo thời gian cậu cần để bỏ qua cho bọn tớ. Chắc cậu sẽ nổi giận, nhưng trong vài năm nữa, chúng ta sẽ cùng nhau cười vang khi nhớ lại chuyện này, và ai mà biết được? Nhỡ đâu cô nàng Mia này sẽ trở thành người phụ nữ của đời cậu, thì cậu phải biết ơn bọn tớ cả đời đấy.
Nhớ lại tất cả những trờ đùa dại cậu đã trút lên tớ thì chúng ta huề nhé, rốt cuộc là gần như huề rồi còn gì...
Hôn cậu.
Arthur và Lauren
Mia bỏ điện thoại xuống bàn rồi uống một hơi cạn ly vang, Paul hết sức ngạc nhiên nhưng đây không phải là lần đầu tiên anh ngạc nhiên trong bữa tối hôm nay.
- Tốt rồi, cô nói tiếp, mặt tích cực của mọi chuyện, đó là ít ra, tôi không ăn tối cùng một kẻ loạn trí.
- Còn mặt tiêu cực? Paul đốp lại.
- Các bạn anh có khiếu hài hước thật đáng gờm, nhất là đối với những nạn nhân liên đới trong trò đùa của họ, toàn bộ chuyện này đối với tôi khá là mất thể diện.
- Tôi mạn phép có ý kiến thế này, nếu ai đó trong hai chúng ta thực sự bị biến thành một kẻ ngốc, thì đó chính là tôi chứ!
- Ít ra thì anh không đăng ký vào một trang web kết bạn. Tôi cảm thấy mình thật đáng thương.
- Tôi đã nghĩ đến chuyện đó đôi lần mà, Paul thổ lộ. Tôi cam đoan với cô đó là sự thật, tôi không nói điều đó chỉ vì lịch sự thôi đâu, tôi rất có thể đã làm chuyện tương tự.
- Nhưng anh chưa làm.
- Ý đồ mới là quan trọng chứ, phải không?
Paul rót rựơu vang đầy ly của Mia rồi hỏi cô có muốn dùng một lát bánh mỳ nướng không.
- Và tôi có thể biết anh muốn cụng ly vì điều gì không?
- Vì một bữa tối mà cả cô lẫn tôi đều không bao giờ có thể kể lại. Riêng chuyện này cũng đã đủ độc đáo rồi. Tôi định đề nghị cô một việc, cực kỳ vinh hạnh.
- Nếu đó là một món tráng miệng, tôi không phản đối đâu, anh nói thật thì tôi cũng nói thật, tôi đang đói muốn chết và món cá này khá là ít năng lượng.
- Một món tráng miệng cũng được!
- Trong đầu anh đang nghĩ tới cái khác sao?
- Cô có thể đưa lại cho tôi xem bức thư lẽ ra tôi đã viết cho cô chứ, tôi muốn đọc lại một đoạn.
Mia đưa tờ thư cho anh.
- Đây rồi, chính xác là điều này. Chúng ta hãy chúng tỏ là mình dũng cảm hơn các nhân vật hư cấu đi, ít nhất cũng dũng cảm để không rời khỏi cái bàn này trong lúc có cảm giác đã bị mất thể diện. Hãy xóa những chuyện vừa xảy ra đi, toàn bộ những gì chúng ta đã nói với nhau cho đến thời điểm này. Dễ ấy mà, chỉ cần nhấn một nút trên bàn phím là văn bản sẽ bị xóa. Hãy cùng nhau viết lại kịch bản kể từ thời điểm cô bước vào nhà hàng này.
Mia mỉm cười khi nghe thấy đề xuất của Paul.
- Anh đúng là nhà văn!
- Một câu rất hay để mở đầu chương, chúng ta có thể tiếp tục với câu trích dẫn Truman Capote của cô.
- Tôi nghĩ tất cả các nhà văn đều già cơ đấy, cô nhắc lại.
- Tôi cho rằng những ai không chết trẻ rốt cuộc sẽ trở thành nhà văn thôi.
- Đó là một câu đáp của nhân vật Holly Golightly.
- Bữa sáng tại nhà hàng Tiffany.
- Một trong những bộ phim tôi thích nhất.
- Truman Capote, tôi vừa ngưỡng mộ vừa ghét cay ghét đắng tác giả này.
- Tại sao thế?
- Chừng ấy tài năng tựu lại ở một người duy nhất, điều đó khiến cô phát ghen lên được. Ông ấy có thể chia sẻ với những người khác đôi chút mà, cô không thấy vậy sao?
- Có chứ, có lẽ vậy.
- Cô thích bức thư tôi viết cho cô chứ?
- Tôi đã tìm thấy ở đó một số phẩm chất, đủ để có mặt ở đây tối nay.
- Tôi đã ngồi hàng giờ trước màn hình máy tính để nghĩ ra vài dòng đó.
- Còn tôi chắc là cũng mất chừng ấy thời gian để viết hồi âm cho anh.
- Tôi sẽ rất vui được đọc lại bức thư cô viết. Vậy là cô có một nhà hàng phục vụ ẩm thực vùng Provence? Đối với môt người Anh mà nói thì quả thật là độc đáo.
- Mùa hè nào tôi cũng đi nghĩ tại Provence, những kỹ niệm thời thơ ấu đã tạo nên khẩu vị và khao khát của chúng tôi, rốt cuộc tôi tin là vậy. Còn anh, anh lớn lên ở đâu?
- San Francisco.
- Làm thế nào một nhà văn người Mỹ lại trở thành dân Paris vậy?
- Chuyện kể ra thì dài lắm, mà tôi lại không thích nói về bản thân, nhàm chán vô cùng.
- Tôi cũng vậy, tôi không thích nói về mình lắm.
- Vậy chúng ta có nguy cơ phải đối diện với hội chứng mất trắng mất.
- Anh có muốn chúng ta miêu tả cảnh vật không? Có thể dành bao nhiêu trang cho việc tả cảnh?
- Vài ba chi tiết là đủ để dựng nên bối cảnh, bầu không khí vô cùng chân thực, nhưng sau đó độc giả sẽ phát ngán.
- Tôi cứ nghĩ không có công thức nào cho việc viết văn chứ?
- Tôi đang nói không phải với tư cách nhà văn mà với tư cách độc giả thôi. Bản thân cô có thích những đoạn miêu tả dài lê thê không nào?
- Không, tôi đồng ý với anh điểm này, chúng thường chán ngắt. Vậy thì chúng ta viết gì tiếp theo đây? Hai nhân vật chính sẽ làm gì với bữa tối này đây?
- Họ sẽ gọi một món tráng miệng chăng?
- Một món thôi sao?
- Hai món, tôi nhắc để cô nhớ rằng đây là bữa tối đầu tiên, cần phải duy trì giữa họ một vẻ giữ ý nào đó.
- Với tư cách đồng tác giả, cho phép tôi lưu ý rằng nhân vật nữ chính rất muốn nhân vật nam chính tiếp thêm rựơu vang cho cô ấy.
- Ý rất hay, mặt khác nam chính hẳn sẽ lo tới chuyện đó trước khi nữ chính gợi ý
-Không, nữ chính có thể nghĩ rằng đối phương muốn chuốc say cô ấy mất.
- Tôi quên khuấy mất nữ chính là người Anh.
- Ngoại trừ điều đó ra, anh không chịu nổi điều gì ở một phụ nữ?
- Nếu có thể mạn phép, tại sao không xoay câu hỏi lại theo lối tích cực hơn, thí dụ, anh đánh giá cao điều gì ở một người phụ nữ?
- Tôi không đồng ý, bản chất không còn giống nhau nữa rồi, vả lại nếu câu hỏi được đặt ra như thế, người ngoài có thể nghĩ nữ chính đang cố tình quyến rũ.
- Chuyện đó thì còn phải bàn, nhưng tôi nhất trí với cô điểm này. Tôi sẽ đáp: thói dối trá. Nhưng nếu sử dụng câu hỏi của tôi, tôi sẽ trả lời: sự thẳng thắn.
Mia nhìn anh hồi lâu trước khi buộc miệng:
- Tôi không muốn ngủ với anh đâu.
- Cô nói gì kia?
- Như thế là thẳng thắn rồi chứ?
- Phũ phàng đấy, nhưng thẳng thắn. Còn cô, điều gì khiến cô đánh giá cao một người đàn ông?
- Sự thành thực.
- Tôi không có ý định ngủ với cô.
- Anh thấy tôi xấu hả?
- Cô rất xinh, vậy tôi có nên suy ra là cô thấy tôi xấu không nhỉ?
- Không, anh vụng về, anh tự nhận thế còn gì, như thế khá hiếm và đúng ra là gây xúc động cơ đấy. Tôi đến với bữa tối này không phải vì mơ đến một khởi đầu mới trong đời, mà đúng hơn là để rũ bỏ quá khứ.
- Tôi thì chính nỗi sợ đi máy bay đã dẫn tôi đến đây.
- Tôi không thấy có gì liên quan.
- Đó là một sự tĩnh lược thôi, một dạng ẩn ngữ mà đọc sang chương cô sẽ hiểu.
- Bởi vì sẽ có những chương khác sao?
- Bởi vì hai ta điều biết đối phương không muốn ngủ chung giường với mình, không điều gì ngăn cản chúng ta cố gắng trở thành bạn của nhau.
- Độc đáo lắm. Thường thì các nhân vật sẽ tuyên bố kiểu này vào giờ phút chia tay, "chúng ta hãy là bạn của nhau".
- Tôi thậm chí còn nghĩ rằng chuyện đó hết sức độc đáo ấy chứ! Paul thốt lên.
- Bỏ chữ "hết sức" đi.
- Tại sao vậy?
- Các trạng từ nghe không được lịch sự cho lắm. Tôi thích các tính từ hơn, nhưng đừng bao giờ sử dụng quá một tính từ trong cùng một câu. "Điều đó độc đáo quá ấy chứ", nghe hay hơn phải không? Chúng ta sẽ nói bằng tiếng Anh, như vậy cũng khá độc đáo đấy chứ? Nghe còn tinh tế hơn nữa.
- Được, tôi bắt đầu lại nhé... Bởi vì tôi không phải hình mẫu đàn ông cô thích, cô nghĩ tôi có thể là kiểu bạn bè phù hợp chứ?
- Với điều kiện tên thật của anh không phải là Xupkem2000.
- Đừng nói với tôi đó là biệt danh họ gán cho tôi đấy nhé?
- Không, Mia nói rồi cười phá lên, tôi lừa anh đấy. Người ta có thể đùa giỡn với bạn bè phải không?
- Tôi nghĩ thế, Paul đáp.
- Nếu tôi phải đọc một trong những cuốn tiểu thuyết anh viết, anh khuyên tôi nên chọn tác phẩm nào?
- Tác phẩm của một tác giả khác.
- Trả lời câu hỏi của tôi đi.
- Cuốn nào sau khi đọc phần tóm tắt cô muốn gặp các nhân vật chính ấy.
-Tôi sẽ bắt đầu với cuốn đầu tay nhé.
- Đừng có đọc cuốn đó.
- Tại sao?
- Bởi vì đó là cuốn đầu tay. Cô có muốn thực khách lui tới nhà hàng của cô phán xét về tài nghệ bếp núc của cô thông qua món đầu tiên mà cô nấu không?
- Không bao giờ nên phán xét một người bạn, ta chỉ nên học cách hiểu họ ngày càng rõ hơn thôi.
Nhân viên phục vụ bàn mang ra cho họ hai món trang miệng.
- Bánh su dài vị lê ki ma và tắc, cùng bánh mứt vị quả phỉ dùng kèm kem phô mai trắng. Quà tặng từ bếp trưởng, bồi bàn thông báo.
Rồi người này biến mất nhanh không kém lúc xuất hiện.
- Từ đầu tiên chỉ một loại quả xuất xứ từ Pêru, Paul giải thích, từ còn lại là tên một loại quả lai giữa quýt và quất.
- Đến đây, anh bắt đầu gây ấn tượng cho tôi rồi đấy!
- Chính cô mới nên biết điều đó chứ, vì cô là bếp trưởng mà, phải không?
- Thế mà tôi đâu có biết đâu.
- Tôi vừa đọc được thông tin đó ban nãy trong lúc chờ cô, nó được ghi trên thực đơn này.
Mia ngước mắt lên nhìn lên.
- Cô có thể làm diễn viên đấy, Paul nói tiếp.
- Sao anh nói vậy?
- Bởi vì khi cô nói, gương mặt cô hết sức biểu cảm.
- Anh có yêu thích điện ảnh không?
- Có, nhưng tôi không tới rạp chiếu phim bao giờ. Khủng khiếp thật, từ khi đặt chân tới Paris tôi chưa từng xem bộ phim nào. Tôi dành buổi tối cho việc viết lách, vả lại đi xem phim một mình thì chẳng dễ chịu chút nào.
- Tôi thì rất thích đến rạp một mình, hòa mình giữa các khán giả, quan sát phòng chiếu.
- Cô một mình lâu chưa?
- Vừa hôm qua.
- Quả là khá gần đây đấy. Vậy là lúc đăng ký vào trang web kết bạn cô vẫn chưa hề độc thân.
- Tôi nghĩ phần văn bản này đã bị quăng vào sọt rác rồi chứ? Vả lại ý tôi là một cách chính thức kia. Tôi đã một mình từ nhiều tháng nay rồi. Còn anh?
- Không, tóm lại không chính thức độc thân. Người phụ nữ tôi yêu sống ở đầu kia thế giới, vả lại tôi thực sự không nói rõ chúng tôi đang chia sẻ điều gì nữa. Vậy nên để trả lời câu hỏi của cô, tôi một mình kể từ chuyến thăm gần đây của cô ấy, cách đây đã sáu tháng.
- Anh chưa bao giờ đến thăm cô ấy sao?
- Tôi sợ đi máy bay.
- Tình yêu chấp cánh cho con người ta kia mà?
- Nếu cô cho phép, tôi thấy điều đó hơi mang tính ước lệ.
- Cô ấy làm nghề gì?
- Cô ấy là dịch giả, thậm chí còn là dịch giả của những tác phẩm tôi viết ra, mặc dù về phương diện này tôi không nghĩ cô ấy trung thành với tôi. Còn bạn trai của cô, anh ta làm nghề gì?
- Đầu bếp giống tôi, tóm lại, anh ta làm bếp phó thì đúng hơn.
- Hai người làm việc cùng nhau sao?
- Chuyện đó đã từng xảy ra. Một ý tưởng quá sức tồi tệ.
- Tại sao?
- Rốt cuộc anh ta đã ngủ cùng cô nàng rửa chén.
- Thiếu tế nhị đến thế là cùng!
- Anh vẫn chung thủy với cô nàng dịch giả kia chứ?
Nhân viên phục vụ bàn mang hóa đơn ra. Paul giành phần trả.
- Không, chúng ta nên chia đôi, Mia phản đối, đây là một bữa tối giữa bạn bè với nhau kia mà.
- Cô đã nhận đủ sự thiếu tế nhị rồi, và đừng có giận tôi đấy nhé, tôi vừa vụng về vừa lỗi thời rồi.
* * *
Paul tiễn Mia tới tận bến taxi.
- Tôi hy vọng buổi tối nay không đến nỗi khó chịu.
- Tôi hỏi anh một câu nữa được không? Mia đáp.
- Cô vừa hỏi đấy thôi.
- Anh có tin một người đàn bà và một người đàn ông có thể trở thành bạn mà giữa họ không tồn tại bất kỳ sự nhập nhằng nào dù nhỏ nhất không?
- Nếu người đàn bà đó vừa bước ra khỏi một chuyện tình và trái tim của người đàn ông đã có chủ thì tôi nghĩ là được chứ... Dẩu sao đi nữa, kể chuyện đời mình cho một phụ nữ xa lạ nghe mà không lo bị phán xét cũng thật dễ chịu.
Cô cúi gằm rồi nói thêm:
- Tôi nghĩ vào thời điểm này, tôi rất cần một người bạn.
- Tôi có một đề nghị dành cho cô đây, Paul nói. Nếu trong vài ngày tới đây, chúng ta muốn gặp lại nhau như những người bạn, chúng ta cứ liên lạc với nhau nhé. Nhưng chỉ khi nào muốn thôi. Không có gì bắt buộc cả.
- Nhất trí, Mia vừa đáp trả vừa ngồi vào taxi. Anh có muốn đi cùng tôi một đoạn không?
- Xe tôi đỗ ngay gẩn đây, lẽ ra tôi nên đề nghị đưa cô về mới phải, nhưng tôi nghĩ là giờ đã quá muộn rồi.
- Vậy thì có lẽ là hẹn gặp lại, Mia kết luận rồi đóng của xe lại.
* * *
- Phố Poullot khu Montmartre, Mia nói với tài xế.
Paul nhìn chiếc taxi đi xa dần. Anh ngược lên đầu phố 29 Tháng Bảy, đêm sáng trăng, tâm trạng anh vui vẻ và xe của anh đã bị kéo mất.
* * *
- Đồng ý là buổi tối đã kết thúc thú vị hơn khi bắt đầu, nhưng mày nên thực hiện cho đúng những quyết định ban nãy. Ngay khi về đến nhà Daisy, mày phải xóa ngay cái lý lịch trích ngang kia và kết thúc việc gặp gỡ
những người xa lạ. Ít ra thì chuyện này cũng sẽ là bài học cho mày.
- Tôi làm nghề này đã hai mươi năm rồi, cô không cần lẫm nhẩm hành trình như vậy đâu, tài xế lên tiếng.
- Đồng ý là anh ta không điên nhưng anh ta cũng rất có thể điên chứ nhỉ. Gặp trường hợp đó thì mày sẽ xử sự thế nào đây? Và nhỡ ra ban nãy trong nhà hàng có ai đó nhận ra mày thì sao? Đừng quan trọng hóa vấn đề, không ai có thể nhận ra mày nữa đâu... Đừng bao giờ kể chuyện đã diễn ra tối nay, kể cả với Daisy...nhất là với Daisy, cô này sẽ giết mày mất...không kể với ai hết...thế đấy, đây sẽ là một bí mật của riêng mày, một câu chuyện mày sẽ dành để tiết lộ cho cháu chắt khi nào lên đã lên chức bà chức cụ, nghĩa là lúc ấy cực già rồi ấy.
* * *
- Tại sao trong thành phố này lại không bao giờ thấy bóng dáng taxi nhỉ? Paul cằn nhằn trong lúc nhìn khắp phố Rivoli. Bữa tối kiểu gì thế không biết! Mình thực sự đã nghĩ cô nàng ba ngơ kia đấy, mà nói cho cùng, cũng phải ba ngơ một tí thì mới đăng ký vào một trang web kết bạn chứ nhỉ... Nhân tiện nói đến chủ đề này, tối nay có hai kẻ hẳn là đang cười lăn cười bò ra, và giờ này chắc họ vẫn đang cười cợt trong chỗ trọ tại Honfleur, nhưng cứ chờ đấy, đến lượt tớ sẽ cười vào mặt các cậu. Nếu cậu nghĩ rằng chúng ta đã huề, bạn thân mến ạ, thì cậu vẫn chưa rõ về tớ như cậu hằng tưởng đâu. Vẫn biết trả thù giống như một món phải ăn nguội mới ngon nhưng tớ sẽ thưởng thức ngay từ lúc nó còn ấm nóng. Nhưng tớ đang dính vào chuyện gì thế này, bởi vì các cậu nghĩ tớ cần các cậu tác động thì mới gặp được ai đó chăng? Tớ gặp ai tớ muốn, vào thời điểm tớ muốn chứ! Các cậu coi tớ là kiểu người gì vậy? Dẫu sao cô nàng cũng hơi gàn dở phải không nào? Mà thôi, chúng ta đừng có bất công như thế, tớ nói vậy bởi vì tớ đang giận thôi, cô ấy không có lỗi gì trong chuyện này cả. Nói gì thì nói, cô ấy sẽ không đời nào gọi lại cho mình và mình cũng sẽ không gọi lại cho cô ấy. Sau những gì đã diễn ra, nếu còn gọi điện cho nhau thì ngại chết đi được. Còn ôtô của mình nữa chứ...hai bánh trước chỉ hơi chườm lên lối dành cho người đi bộ thôi mà. Họ thực sự làm phiền chúng ta trong cái thành phố này. À mà dù sao cũng đã đến lúc... Taxi! Paul vừa lớn tiếng gọi vừa đưa tay lên vẫy.
* * *
Cô bảo tài xế thả mình xuống góc phố Poulbot, thanh toán tiền xe rồi bước vào chung cư.
- Dù gì mình cũng không có số điện thoại của anh ta, anh ta cũng chẳng có số của mình, cô vừa leo cầu thang bộ vừa lẩm nhẩm...chỉ còn thiếu mỗi việc anh ta có số điện thoại của mình nữa thôi, Mia nghĩ bụng trong lúc tìm chìa khóa căn hộ trong túi xách. Bàn tay cô chạm phải một vật là lạ, cô lấy nó ra: Khỉ thật, mình đang cầm điện thoại của anh ta!
Khi bước vào căn hộ, cô thấy Daisy đang ngồi bên bàn bếp, tay cầm bút.
- Cậu đã về rồi đấy à? Mia hỏi.
- Giờ là mười hai rưỡi đêm rồi còn gì, Daisy đáp, mắt vẫn dán vào cuốn sổ. Bộ phim cậu xem kéo dài quá nhỉ.
- Ừ..mà không đâu, tớ đã lỡ mất suất chiếu lúc 20 giờ, thế nên tớ xem xuất chiếu tiếp theo.
- Ít ra thì phim cũng hay chứ?
- Đoạn đầu hơi kỳ lạ, nhưng đoạn sau thì ổn hơn.
- Chủ đề của phim là gì vậy?
- Một bữa tối giữa những người không quen biết.
- Cậu vừa xem một bộ phim Thụy Điển hả?
- Cậu đang làm gì vậy?
- Hạch toán. Trông cậu lạ lắm, Daisy nói tiếp sau khi ngẩng lên nhìn.
Mia tránh không nhìn thẳng vào mắt bạn, cô vừa ngáp vừa bước về phía phòng mình.
* * *
Về đến nhà, Paul lập tức vào phòng làm việc rồi bật laptop lên để bắt đầu làm việc. Anh nhìn thấy một tờ giấy nhắn dán trên màn hình và nhận ra nét chữ của Arthur, cậu bạn đã lịch sự cho anh biết tên đăng nhập và mật khẩu được sử dụng để đăng ký vào trang web kết bạn.
Chuyện Chàng Nàng Chuyện Chàng Nàng - Marc Levy Chuyện Chàng Nàng