Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Tác giả: Marc Levy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4518 / 166
Cập nhật: 2019-03-13 21:52:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
iên tập viên gọi điện dựng anh dậy để thông báo một tin quan trọng. Ông ta từ chối không nói gì thêm mà chỉ yêu cầu được gặp anh sớm chừng nào hay chừng ấy.
Gaetano Cristoneli chưa từng đề nghị Paul dùng bữa sáng cùng, họ lại càng chưa bao giờ gặp nhau trước 10 giờ sáng.
Gaetano là một biên tập viên vừa hiếm có vừa độc đáo. Một người đàn ông uyên bác, say nghề và mặc dù là dân Ý nhưng lại chọn văn chương Pháp. Khi hết tuổi niên thiếu, nếu tuổi niên thiếu có kết thúc chính xác vào một ngày nào đó, trong lúc đi nghỉ ở Menton và đang đọc cuốn Lời hứa lúc bình minh tìm được trên giá sách tại căn nhà thuê của mẹ, Gaetano đã quyết định hướng đi cho cuộc đời mình. Bấy giờ ông ta vẫn duy trì mối liên hệ còn hơn cả mâu thuẫn với mẹ mình nên đối với ông ta, cuốn tiểu thuyết này giống như một phao cứu hộ. Trang cuối cùng khép lại, mọi thứ với ông đều sáng tỏ, chỉ duy có đôi mắt là là mờ đi, nước mắt ông ta lã chã tuôn vì sự gian trá đáng yêu của bà mẹ đã sinh ra Gary. Gaetano dành cả cuộc đời mình để đọc sách và ông không sống ở bất kỳ đâu khác ngoài nước Pháp. Số phận run rủi thế nào mà nhiều năm sau, tro cốt của Romain Gary được rắc đúng tại nơi Gaetano đã phải lòng những cuốn sách. Ông ta nhìn thấy ở sự kiện đó một dấu hiệu không thể phủ nhận về lựa chọn đúng đắn của bản thân.
Bước chân vào một nhà xuất bản tại Paris với tư cách là nhân viên tập sự, ông ta vẫn sống xa hoa nhờ lọt vào dưới trướng một phụ nữ giàu có hơn mình chục tuổi. Bà ta đã biến Gaetano thành người tình. Nhiều cuộc chinh phục nối tiếp nhau, cuộc nào cũng giàu có viên mãn như cuộc nào, nhưng với một khoảng cách tuổi tác thu nhỏ lại dần theo năm tháng. Gaetano được lòng phụ nữ, vẻ uyên bác học thức của ông ta lý giải cho chuyện đó đã đành, nhưng có lẽ cũng vì ngoại hình ông ta đặc biệt giống Mastroianni(1), người ta hẳn phải đồng ý rằng đó là một quân át chủ bài đáng kể trong đời sống tình dục của một người đàn ông. Độc đáo và uyên bác, và phải thật độc đáo cũng như tài năng để vừa là người Ý vừa cho xuất bản tại Pháp một tác giả người Mỹ.
(1) Marcello Mastroianni: (1924-1996): nam diễn viên nổi tiếng người Ý.
Giữa những nét đặc biệt khác, nếu Gaetano đọc tiếng Pháp với sự tinh nhạy chẳng khác nào tiếng mẹ đẻ, nếu như ông có khả năng nhận ra một lỗi in riêng lẻ trong một bản thảo dài năm trăm trang, thì về phần nói, ông vất vả kinh khủng mới không nhầm lẫn từ này với từ kia, thậm chí đôi khi còn tự ngăn mình bịa thêm từ. Theo nhà phân tích tâm lý của ông, đó thực chất là hệ quả của một bộ não suy nghĩ nhanh hơn cả lời nói, Gaetano đã đón nhận điều đó giống như một Huân chương Bắc đẩu bội tinh được Chúa trao cho.
Lúc 9 giờ 30, Gaetano Cristoneli chờ Paul tại quán Deux Magots, trước một đĩa bánh sừng bò.
- Không có gì nghiêm trọng chứ? Paul vừa ngồi xuống vừa hỏi vẻ lo lắng.
Người bồi bàn mang ra cho anh một tách cà phê mà biên tập viên của anh đã gọi trươc đó.
- Nghĩa là, bạn thân mến ạ, Gaetano vừa nói vừa khoát tay, lúc rạng sáng nay tôi vừa nhận được một cuộc gọi hết sức tuyệt vời.
Gaetano kéo dài từ "tuyệt vời", đến mức Paul đã kịp uống hết tách cà phê espresso trước khi ông ta nói xong.
- Cậu có muốn uống thêm một tách nữa không? Biên tập viên ngạc nhiên hỏi. Cậu có biết rẳng trên đất Ý một tách cà phê thường được uống thành hai ngụm không, thâm chí là ba, ngay cả loại ristretto đậm đặc. Vị ngon nhất nằm ở đáy tách, nhưng hãy quay lại với vấn đề liên quan đến cậu nào, Paolo thân mến.
- Paul chứ.
- Tôi chẳng vừa nói thế còn gì. Vậy đó, sáng nay chúng tôi vừa nhận được một cuộc gọi tuyệt vooooời.
- Tôi mừng cho ông.
- Chúng tôi đã bán được, rốt cuộc, họ đã bán được ba trăm ngàn bản cuốn tiểu thuyết của cậu về những nỗi gian truân của một người Mỹ tại Paris. Thật đáng- chú-ý!
- Tại Pháp sao?
- À không, ở đây chúng ta bán được bảy trăm năm mươi bản, nhưng vậy cũng là đỉnh rồi.
- Ở Ý à?
- Cứ nhìn vào những con số chúng ta bán được thì họ còn chưa muốn xuất bản cuốn tiểu thuyết này đâu, nhưng cậu đừng lo, rồi lũ ngốc đó sẽ phải đổi ý thôi.
- Vậy là ở Đức?
Gaetano nín thinh.
- Tây Ban Nha?
- Thị trường Tây Ban Nha đang chịu khủng hoảng nặng nề. Vậy thì ở đâu?
- Thì ở Seoul chứ đâu, Hàn Quốc ấy mà, cậu biết đấy, ngay bên dưới Trung Quốc. Thành công của cậu đang không ngừng lan rộng ở mảnh đất đó. Cậu biết đấy, ba trăm ngàn bản, bùng nổ kinh khủng. Ở đây chúng ta sẽ in một đai bọc ngoài sách để thông báo đến độc giả, và dĩ nhiên là đến các nhà sách nữa.
- Bởi vì các ông nghĩ thông tin đó sẽ thay đổi được tình hình sao?
- Không, nhưng thông tin đó cũng không thể gây hại được.
- Ông có thể thông báo tin đó cho tôi qua điện thoại cũng được kia mà.
- Đúng là tôi có thể làm vậy, nhưng có chuyện khác nữa hết sức thúy vị,cho nên tôi muốn gặp trực tiếp cậu.
- Tôi đã đoạt giải Flore của Hàn Quốc chăng?
- Ôi không! Cà phê Flore đã khai trương chi nhánh tại Hàn Quốc hả? Thật là kỳ quặc.
- Một bài báo hết lời ca tụng đăng trên tờ Elle phiên bản Hàn chăng?
- Có lẽ vậy, nhưng tôi không đọc báo tiếng Hàn, thế nên tôi không thể cho cậu biết thông tin được.
- Được rồi, Gaetano, tin thúy vị kia là gì vậy?
- Cậu được mời tham dự Hội chợ sách Seoul.
- Bên Hàn Quốc sao?
- Thì đúng rồi, cậu còn muốn Seoul nằm ở đâu khác nữa nào?
- Cách đây mười ba giờ bay á?
- Đừng nói quá lên thế chứ, chưa đầy mười hai tiếng thôi.
- Lời mời dễ thương quá, nhưng chắc là không được rồi.
- Tại sao lại thế? Gaetano đốp lại, khoát tay lần nữa.
Paul tự hỏi liệu điều mình kinh sợ nhất là máy bay hay ý nghĩa sẽ gặp lại Kyong trên đất nước quê hương cô. Hai người họ chưa bao giờ gặp nhau tại nơi nào khác ngoài Paris, nơi họ có những dấu mốc riêng. Họ sẽ làm gì trong một xứ sở nơi anh không thông thạo ngôn ngữ, không hay biết gì về phong tục tập quán, cô sẽ phản ứng ra sao trước vẻ ngơ ngác của anh?
Một lý do khác nữa là kế hoạch một ngày nào đó tới Hàn Quốc sống cùng cô giống như chốn ẩn náu sau cùng. Chốn ẩn náu hoặc có lẽ là vọng tưởng, nhưng đó chính là điều anh không muốn làm sáng tỏ.
Có nên đối chiếu những giấc mơ của anh với hiện thực không, nếu có nguy cơ nhìn thấy chúng vụt tan biến?
- Kyong là một đại dương trong đời tôi, còn tôi lại là một thằng đàn ông sợ phải bơi, như thế thật lố bịch, không phải sao?
- Ôi không, không hề lố bịch chút nào, đó là một câu rất hay đấy chứ, ngay cả khi tôi mù tịt chăng hiểu nó có nghĩa gì. Cậu có thể dùng câu đó để mở đầu một cuốn tiểu thuyết. Nghe hấp dẫn lắm, người đọc sẽ lập tức muốn khám phá đoạn tiếp theo.
- Tôi không chắc câu văn đó là của mình đâu, có lẽ tôi đã đọc được ở đâu đó.
- Ra vậy, trong trường hợp này thì quả là khó! Quay lại với những người bạn Hàn Quốc thân mến của chúng ta nào, tôi có thể đặt cho cậu một vé hạng phổ thông đặc biệt.
Có chỗ duỗi chân thoải mái và ghế ngã được.
- Trên máy bay tôi ghét những gì nghiêng ngả.
- Ai mà thích được những thứ đó chứ, tôi mạn phép hỏi cậu đấy? Nhưng dẫu sao đó cũng là cách duy nhất để tới Hàn Quốc.
- Tôi sẽ không đi đâu.
- Tác giả thân mến của tôi ơi, cứ nhìn những khoản tạm ứng tôi dành cho cậu thì cậu cũng biết tôi đối với cậu thân thiết như thế nào rồi đấy, chúng ta đâu có sống nhờ vào khoản phần trăm bán sách ở thì trường châu Âu. Nếu muốn tôi xuất bản tuyệt tác tiếp theo của cậu thì phải giúp tôi chút đỉnh chứ.
- Bằng cách tới Hàn Quốc sao?
- Bằng cách gặp gỡ những độc giả của cậu. Cậu sẽ được chào đón như một ngôi sao, sẽ tuyệt lắm đấy.
- Tuyệt lắm hay thúy vị lắm thì cũng chẳng ý nghĩa gì hết!
- Có chứ, bởi vì tôi vừa phân tích rồi đấy thôi!
- Tôi chỉ thấy một giải pháp duy nhất, Paul thở dài. Tôi sẽ uống một viên thuốc ngủ trong phòng chờ, ông cho tôi ngồi vào xe lăn, đẩy tới tận ghế rồi khi nào đến Seoul ông đánh thức tôi dậy.
- Tôi không nghĩ hành khách hạng phổ thông đặc biệt phải vào phòng chờ đâu, mà nói gì thì nói, tôi cũng không thể đi cùng cậu được.
- Ông muốn tôi tới đó một mình sao?
- Mấy ngày đó tôi có vài cuộc hẹn từ trước rồi.
- Là ngày nào vậy?
- Ba tuần nữa, cậu tha hồ có thời gian sửa soạn.
- Không thể nào, Paul lắc đầu nguây nguẩy.
Mặc dù các bàn xung quanh chẳng có ma nào ngồi, Gaetano vẫn ghé người sang anh chàng nhà văn và bắt đầu nhỏ giọng thì thầm.
- Tương lai của cậu là ở đó đấy. Nếu cậu khẳng định được thắng lợi của bản thân trên đất Hàn thì chúng ta có thể dẫn dắt toàn bộ châu Á chú ý đến những tác phẩm cậu viết. Hãy nghĩ đến Nhật Bản, Trung Quốc, và nếu xoay xở ngon lành thì thậm chí chúng ta có thể thuyết phục nhà xuất bản Mỹ tranh thủ tận dụng sự kiện này. Một khi đã thâm nhập được thị trường Mỹ rôi thì ở Pháp sách của cậu sẽ bán đắt như tôm tươi thôi, giới phê bình sẽ mê tít cậu.
- Nhưng tôi đã thâm nhập được thị trường Mỹ rồi đấy thôi!
- Với cuốn tiểu thuyết đầu tay của cậu thì đúng là vậy, tuy nhiên kể từ khi...
- Tôi đang sống ở Pháp kia mà! Tại sao tôi phải thông qua thị trường châu Á và châu Mỹ để thu hút độc giả tại Noirmoutier hay Caen?
- Nói riêng để cậu biết, tôi cũng mù tịt luôn, thế nhưng chuyện lại là như vậy đấy. Bụt chùa nhà còn không thiêng kia mà, huống chi là bụt chùa ngoài.
Paul đưa hai tay lên ôm đầu. Anh nghĩ đến gương mặt Kyong, mỉn cười đón anh tại sân bay, mường tượng ra cảnh mình đang tiến bước về phía cô với dáng vẻ thong dong của người lữ hành đã tới đích. Anh hình dung ra căn hộ nơi cô sống,phòng ngủ của cô, giường của cô, hồi tưởng lại những cử chỉ cô thường làm khi trút bỏ quần áo, mùi hương da thịt cô, mơ đến một vài cử chỉ âu yếm họ thường dành cho nhau. Rồi nhoáng một cái, khuôn mặt Kyong đội thêm cái mũ của cô tiếp viên hàng không thông báo máy bay đang qua vùng thời tiết xấu. Anh nhắm mắt lại, thốt rùng mình.
- Mọi chuyện ổn cả chứ? Biên tập viên của anh lên tiếng.
- Ổn cả, Paul lẩm bẩm. Tôi sẽ suy nghĩ chuyện này. Lúc nào nghĩ xong tôi sẽ đưa ra câu trả lời.
- Vé của cậu đây, Gaetano nói, đoạn chìa cho anh một phong bì. Vả lại ai mà biết được, có khi tới đó rồi cậu lại tìm ra chất liệu để viết nên một cuốn tiểu thuyết tuyệt hay. Cậu sẽ gặp hàng trăm độc giả, họ sẽ nói cho cậu biết họ hâm mộ các tác phẩm của cậu đến thế nào, chuyện đó sẽ là một trải nghiệm còn bứt ngờ hơn cả lần cậu ra mắt cuốn tiểu thuyết đầu tay ấy chứ.
- Biên tập viên tiếng Pháp của tôi là người Ý, tôi là một nhà văn người Mỹ tới định cư tại Paris và độc giả của tôi lại chủ yếu tập trung tại Hàn Quốc. Điều gì đã khiến đời tôi phức tạp thế này?
- Chính cậu đấy, bạn thân mến. Hãy đáp chuyến bay đó đi và đừng chơi trò đứa trẻ được nuông chiều nữa. Các tác giả tôi phụ trách ai cũng mơ được thế chỗ cậu đấy.
Gaetano thanh toán tiền cà phê rồi để Paul ngồi lại một mình.
* * *
Vợ chồng Arthur và Lauren gặp lại Paul trên sân trước nhà thờ Saint-Germain-des-Prés, nửa tiếng sau khi anh gọi họ.
- Có chuyện gì gấp vậy? Arthur hỏi.
- Cuối cùng tớ đã có bằng chứng cho thấy số phận biết đùa rồi đây, Paul đáp với vẻ nghiêm túc.
Anh nghe thấy Lauren phì cười sau lưng bèn ngoảnh lại. Cô lập tức làm ra vẻ không liên quan.
- Anh vừa nói câu gì buồn cười sao?
- Không, em đang chờ đợi phần tiếp theo thôi mà.
- Ít nhất thì số phận cũng tàn bạo, Paul nói tiếp vẻ nhẫn nhịn.
Và Lauren phì cười to hơn.
- Cậu có thể bảo cho vợ cậu biết là mình phát bực với cô ấy không, Paul quay sang Arthur làu bàu.
Anh bỏ đi, tiến về phía quảng trường nhỏ rồi ngồi xuống băng ghế. Arthur và Lauren tới ngồi xuống cạnh anh, mỗi người một bên.
- Có chuyện gì nghiêm trọng thế sao? Lauren hỏi.
- Bản thân câu chuyện thì không nghiêm trọng, anh nhượng bộ. Rồi anh kể cho họ nghe cuộc trò chuyện với biên tập viên. Arthur và Lauren nhìn nhau qua vai Paul.
- Nếu cậu không thích thì đừng có đi, Arthut lên tiếng.
- Ừ thì tớ có thích đi đâu, hoàn toàn không thích.
- Vậy thì vấn đề được giải quyết rồi còn gì, Arthur kết luận.
- Dĩ nhiên là chưa! Lauren thốt lên.
- Thế sao? Hai người bạn đồng thanh hỏi.
- Khi muốn cảm thấy hài lòng anh nghĩ tới điều gì nào? Một cuộc dạo chơi trong tiệm giặt là tự động, hay một đĩa phô mai cùng một ly rượu vang trước màn hình tivi? Cuộc sống của một văn sĩ lớn là như vậy ư? Lauren phẫn nộ. Làm sao anh có thể từ chối khi mà thậm chí còn chưa thử? Anh thích thú khi khiến bản thân thất vọng, như thế thì dễ hơn chứ gì? Ít ra thì từ giờ tới lúc đó nếu không có điều gì quan trọng hơn xảy ra, anh sẽ lên chuyến bay đó. Rốt cuộc anh sẽ có cơ hội để biết tình cảm bản thân mình thực sự dành cho người phụ nữ đó và cả tình cảm mà cô ấy dành cho anh nữa. Nếu phải quay về một mình thì ít ra anh cũng sẽ không phải để tang một mối quan hệ không đúng nghĩa.
- Còn em, em sẽ tới tiệm giặt là của anh để an ủi anh với một chiếc sandwich kẹp phô mai chứ? Paul nói rồi cười nhếch mép.
- Anh có muốn nghe sự thật không Paul? Lauren nói tiếp. Nếu anh tới đó, Arthur còn sợ hơn cả anh kìa, bởi vì khoảng cách hình thành giữa hai người đè nặng lên anh ấy hơn bất cứ thứ gì, bởi vì anh ấy nhớ anh, bọn em nhớ anh. Nhưng vì Arthur là bạn anh nên anh ấy sẽ khuyên anh tới đó. Nếu có cơ may hạnh phúc của anh xuất hiện trên chặng đường này thì anh phải nắm bắt lấy nó.
Paul quay sang Arthur đang gật đầu xác nhận, rõ ràng là theo cách miễn cưỡng.
- Riêng một cuốn tiểu thuyết tớ viết thôi cũng đã tiêu thụ được ba trăm ngàn bản, dẫu sao thì cũng ấn tượng đấy chứ? Paul vừa huýt sáo vừa liếc xéo đôi chim cu đang quan sát mình với vẻ hết sức buồn cười. Thúy vị! Đúng như biên tập viên của tớ đã nhận xét.
* * *
Cô đang ngồi trên một băng ghế, hai mắt dán chặt vào màn hình điện thoại kể từ lúc nó đổ chuông, nghĩa là cách đây nửa giờ. Cô không nhận cuộc gọi.
Người họa sĩ rời khỏi ghế rồi tới ngồi cạnh cô.
- Điều quan trọng là ra quyết định, ông cả quyết.
- Quyết định gì kia?
- Quyết định cho phép cô sống ở hiện tại thay vì tự hỏi tương lai sẽ ra sao.
- À phải, tôi hiểu rồi...những lý thuyết vĩ đại của ông!
Tôi biết ông mong cho tôi cảm thấy thoải mái, và mong muốn đó thật hào hiệp nhưng giờ không phải lúc. Tôi cần suy nghĩ.
- Nếu tôi báo cho cô biết một giờ nữa tim cô sẽ ngừng đập, và tôi xin cô đấy, hãy xem xét điều tôi vừa nói thật nghiêm túc, bấy giờ cô sẽ làm gì?
- Ông là nhà tiên tri hay sao?
- Cứ trả lời câu hỏi của tôi đi! Họa sĩ ra lệnh với giọng cứng rắn đến mức Mia phát hoảng.
- Tôi sẽ gọi điện cho David để nói với anh ta rằng anh ta chính là một tên ngốc, anh ta đã phá hỏng mọi chuyện, không còn được như trước nữa, tôi không muốn gặp lại anh ta nữa, ngay cả khi tôi vẫn còn yêu anh ta và tôi muốn anh ta biết điều đó trước khi tôi chết.
- Cô thấy đấy, họa sĩ nói tiếp bằng giọng đã dịu lại, chuyện đâu có khó khăn lắm. Gọi cho cậu ta đi, nhắc lại với cậu ta chính xác những gì cô vừa nói, ngoại trừ câu sau cùng...bởi vì tôi chẳng có tài tiên tri gì đâu.
Nói đoạn, họa sĩ quay về chổ ngồi bên giá vẽ. Mia chạy theo ông.
- Thế nếu anh ta thay đổi, nếu anh ta lại trở thành người đàn ông mà tôi từng biết khi chúng tôi mới gặp nhau thì sao?
- Cô sẽ tiếp tục chạy trốn anh ta và im lặng chịu đựng hay sao? Đến bao giờ?
- Tôi không biết.
- Cô thích diễn kịch phải không?
- Ông định ám chỉ gì vậy?
- Cô thừa hiểu ý tôi mà, và đừng có to tiếng như thế, cô sẽ đuổi hết khách của tôi mất thôi.
- Có ai ngoài chúng ta đâu! Mia hết lên.
Người họa sĩ nhìn quanh một lượt. Người qua lại thưa thớt. Ông ra hiệu cho Mia lại gần.
- Gã đó không xứng đáng với cô! Ông hạ giọng thì thầm.
- Ông thì biết gì về chuyện đó, biết đâu tôi mới là kẻ không ai ưa nổi.
- Tại sao phụ nữ lại chết đứ đừ những gã khiến họ đau khổ và đối xử thờ ơ với những người sẵng sàng vì họ mà hái trăng hái sao trên trời nhỉ?
- Ra thế, tôi hiểu rồi...bởi lẽ ông thuộc tuýp người mơ mộng như anh bạn Pierrot(1).
(1) Nhân vật trong một bài hát nhân gian nổi tiếng của Pháp có tên "Dưới ánh trăng" (Au clair de la lune).
- Không, nhưng vì vợ tôi cũng giống hệt như cô khi tôi gặp bà ấy. Si mê đắm đuối một gã đẹp trai thì ít vô duyên thì nhiều khiến con tim bà ấy không ngừng thổn thức. Bởi bà ấy cần đến hai năm trời mới hiểu ra điều đó và cho đến giờ hai năm uổng phí đó vẫn khiến tôi tức điên, bởi lẽ ra chúng tôi đã có thể ở bên nhau trong quãng thời gian đó.
- Thế nhưng hai năm thì đâu có gì nghiêm trọng đến thế. Bởi lẽ câu chuyện đó đã kết thúc rồi mà.
- Cô cứ hỏi bà ấy thì biết, cô chỉ việc xuôi xuống phố Lepic, bà ấy đang ở nghĩa trang Montmartre, ngay dưới chân đồi kia thôi.
- Ông nói gì thế?
- Một ngày đẹp trời, như ngày hôm nay, cho tới lúc một chiếc xe tải cắt ngang đường chúng tôi đi, chúng tôi thì đang ngồi trên mô tô.
- Tôi xin lỗi, Mia thầm thì, mặt cuối gầm.
- Đừng xin lỗi, cô đâu phải người cầm lái.
Mia lắc đầu, bước lùi lại rồi đi về phía băng ghế của mình.
- Này cô!
- Vâng, cô ngoái lại đáp.
- Một ngày đều quý giá.
Cô men theo cầu thang xuống một con phố nhỏ, ngồi trên một bậc thang, bấm số của David và gặp đúng hộp thư thoại.
- Kết thúc rồi, David, em không muốn gặp lại anh nữa bởi vì... em yêu anh đến chết đi được... khỉ thật, lúc ngồi ở băng ghế kia thì dễ hơn nhiều, lời lẽ cứ tuôn không cần gắng sức... Bầu không khí im lặng này thật lố bịch, mày đã bắt đầu thì phải tiếp tục đi chứ đồ ngốc... bởi vì anh đã khiến em bất hạnh, anh đã phá hỏng mọi chuyện, và em muốn biết điều đó trước khi... nhưng sao em lại yêu anh đến thế này...
Cô dập máy, tự hỏi liệu người ta có thể xóa một tin nhắn từ xa không, thở hắt ra rồi gọi lại.
- Chẳng bao lâu nữa em sẽ gặp một anh chàng Pierrot, mình đang huyên thuyên toàn những điều vô nghĩa quá... Chúa ơi, mình không vừa nói điều đó thành tiếng đấy chứ?...
Một người đàn ông muốn hái trăng trên trời cho em và em sẽ không bắt chúng ta mất thêm một giây nào nữa vì những tình cảm em dành cho anh. Vả chăng, em sẽ xóa những tình cảm đó đi, giống như anh sẽ xóa tin nhắn này...
Ngừng lại thôi, mày trở nên bi lụy rồi đấy... đừng gọi lại cho em... hoặc gọi lại sau năm phút để nói cho em biết rằng anh đã thay đổi và anh sẽ bắt chuyến tàu đầu tiên tới đây... không, làm ơn rủ lòng thương đừng gọi lại cho em... Chúng ta sẽ gặp nhau tại buổi họp báo ra mắt phim, ai đó sẽ đóng vai người nấy, nói cho cùng thì đó là nghề của chúng ta kia mà... Như thế sẽ ổn nhất, chuyên nghiệp và kiên định. Stop, chớ có nói thêm gì nữa, như vậy là hoàn hảo rồi... được rồi, giờ em dập máy đây, thêm câu đó hoàn toàn chẳng để làm gì... Tạm biệt, David. Em là Mia đây...
Cô chờ mười phút trước khi đành lòng cất điện thoại vào túi áo khoác.
Nhà hàng nằm cách đây vài con phố. Dọc đường tới đó, lòng vẫn nặng trĩu nhưng dường như bước chân cô đã nhẹ đi phần nào.
* * *
- Nếu một ngày nào đó tớ có thể tặng cho mình một chuyến nghĩ dưỡng tại London thì đừng mong tớ mất thời gian ở trường quay nhé, Daisy lên tiếng ngay khi thấy Mia bước vào. Cậu làm gì ở đâu vậy? Cậu nên đi dạo thì tốt hơn đấy!
- Buổi trưa cậu có cần nhân viên phục vụ bàn không?
Không đáp lời, Mia tiến thẳng vào bếp, Daisy giật khỏi tay Mia tấm tạp dề mà cô bạn đang định khoác lên người.
- Cậu có muốn chúng ta nói chuyện không?
- Không phải lúc này.
Daisy quay lại đứng đằng sau bếp rồi đưa các đĩa dồ ăn cho Mia. Không cần hướng dẫn cô cách hoàn thành nhiệm vụ bởi vì bấy giờ nhà hàng chỉ có duy nhất một bàn khách.
* * *
Sau bữa trưa, Paul để Arthur và Lauren tự do bát phố quanh Paris. Đầu giờ tối, anh ghé một hiệu sách ở quận IX để đọc sách và trước đó đã từ chối không cho họ biết là hiệu sách nào vì sợ họ sẽ tới tìm anh. Anh giao cho họ một chìa khóa phụ của căn hộ rồi hẹn gặp họ vào ngày hôm sau.
Arthur dẫn Lauren tới khu phố trước kia anh từng sống, dọc đường đi anh còn chỉ cho cô thấy cả khung cửa sổ của căn hộ một phòng vốn là nơi ở cũ của mình. Họ uống cà phê trong quán nơi xưa kia anh thường xuyên nghĩ đến cô trước khi cuộc đời run rủi cho họ về bên nhau. Cuộc đi dạo của vợ chồng Arthur tiếp tục dọc theo hai bờ sông. Cuối cùng, họ quay lại căn hộ của Paul.
Lauren thấy thấm mệt nên đã ngủ thiếp đi không thiết ăn uống. Authur nhìn vợ một lát rồi mượn tạm máy tính của cô. Kiểm tra thư điện tử xong, anh ngẫm nghĩ hồi lâu về những lời Paul và Lauren đã nói trong công viên nhỏ khu Saint-Germain-des-Prés.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hạnh phúc của người bạn thời thơ ấu của anh đáng kể hơn bất cứ thứ gì khác, cũng không còn nghi ngờ gì nữa, vì cậu ấy, anh sẵn sàng hy sinh mọi thứ, kể cả việc nhìn cậu ấy đi tới đầu kia thế giới. Nhưng cô nàng Kyong đó chưa chắc đã là người phụ nữ duy nhất có thể mang lại hạnh phúc cho bạn anh. Một cuộc gặp gỡ bất ngờ vượt đại dương, có lẽ đó là thứ đáng để cầu đến vận may. Anh chợt nhớ lại câu chuyện về một cụ già một ngày nọ bước vào nhà thờ để than phiền với Chúa vì người đã không bao giờ giúp cụ trúng số, kể cả giải khuyến khích cũng chưa thấy đâu trong khi cụ đang chuẩn bị mừng thọ tuổi chín mươi bảy, bỗng một tia sáng xuất hiện trên vòm trời, giọng của Chúa đáp lời cụ: "Ít nhất con cũng phải một lần mua vé số đi chứ, rồi chúng ta sẽ bàn lại chuyện này sau."
Chuyện diễn ra sau đây có thể là trò đùa quy mô nhất mà Arthur dành cho Paul suốt ba mươi năm tình bạn lâu bền, nhưng đằng sau nó là những chủ tâm tốt đẹp.
Chuyện Chàng Nàng Chuyện Chàng Nàng - Marc Levy Chuyện Chàng Nàng