Những gì làm bạn đau khổ sẽ dạy bạn nhiều điều.

Benjamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Marc Levy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4518 / 166
Cập nhật: 2019-03-13 21:52:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ia mở mắt rồi vươn vai. Mất vài phút cô mới tỉnh hẳn, về mặt địa lý và cảm xúc. Cô rời phởi gường, mở cửa phòng rồi tìm Daisy. Căn hộ vắng ngắt.
Bữa sáng đang đợi cô trên quầy bếp, kèm một lời nhắn đặt trên chiếc đĩa sành cổ.
“Cậu cần ngủ cho lại sức, lúc nào tiện thì rẽ qua nhà hàng gặp tớ nhé.”
Mia bật ấm điện rồi tiến lại gần cửa sổ. Quang cảnh ban ngày còn gây kinh ngạc hơn nữa. Cô tự hỏi mình sẽ làm gì cho qua ngày hôm nay, và cả những ngày tiếp theo nữa. Cô xem giờ ở chiếc đồng hồ treo phía trên lò rồi cố gắng hình dung David đang làm gì, liệu anh có đang ở một mình hay đang tận hưởng trọn vẹn lúc cô vắng mặt. Cô có làm đúng không khi để mặc anh tha hồ tung hoành với hy vọng rằng rốt cuộc anh sẽ thấy nhớ cô? Liệu có nên quay trở lại trận địa để cô gắng chinh phục anh lần nữa? Ai giữ lời giải cho loại ẩn ngữ kiểu này?
Mia không rõ mình muốn gì, nhưng co biết thứ mình không muốn nữa. Mối hoài nghi, sự chờ đợi, sự thinh lặng. Cô muốn những dự án bất khả thi, nhưng mang đến cho ta mong muốn thức dậy mỗi sáng, tìm lại được niềm khao khát sống và không còn thức dậy với cái dạ dày quặn thắt.
Mây giăng kín bầu trời nhưng chưa mưa, đây là một khởi đầu tốt đẹp. Cô sẽ không đi gặp Daisy, cô thích dạo bộ trên những con phố ở Montmartre hơn, lang thang trong những cửa hàng cửa hiệu và tại sao lại không nhỉ, ngồi làm mẫu chân dung cho một họa sĩ chuyên thể loại biếm họa ở trên đồi. Đó là vở kịch đến như ý, nhưng đó cũng chính là điều cô mong muốn. Ở đây, trái ngược với ở Anh, mọi người không nhận ra cô. Cô sẽ tận dụng sự tự do này để thực hiện mọi ý tưởng lướt qua trong tâm trí.
Cô lục trong túi du lịch tìm một bộ quần áo và không thể cưỡng lại nỗi tò mò được thám hiểm căn hộ của cô bạn thân. Cô quan sát giá sách sơn trắng với các tầng giá đang oằn xuống dưới sức nặng của sách. Mia thó một điếu trong bao thuốc để quên trên mặt bàn thấp, tìm kiếm dấu hiệu nhỏ nhất tiết lộ danh tính chủ nhân của nó. Anh ta thuộc dạng đàn ông nào nhỉ, có phải một anh bạn hoặc một người tình của Daisy, có lẽ là người yêu chăng? Chỉ riêng ý nghĩ Daisy đang chung sống với người nào đó đã làm trỗi dậy trong cô mong muốn gọi cho David, mong muốn ngược thời gian về trước đợt quay phim này khi nữ diễn viên đóng vai thứ đã khiến anh mụ mẫm đầu óc; có lẽ đây không phải lần đầu, nhưng trong mắt cô, trải nghiệm này thật tàn bạo. Ra đến sân thượng, cô châm điếu thuốc rồi nhìn nó cháy hết dần giữa các ngón tay.
Cô bước vào bên trong căn hộ tầng thượng rồi ngồi vào bàn làm việc của Daisy. Máy tính xách tay của bạn cô vẫn để mở, màn hình bị khóa.
Cô vớ lấy điện thoại và bắt đầu một cuộc trò chuyện bằng tin nhắn với cô bạn:
- Mật khẩu của cậu là gì thế? Tớ cần check mail.
- Cậu không check mail trên smartphone của cậu được à?
- Khi ra nước ngoài thì không.
- Đồ keo kiệt!
- Mật khẩu đấy hả?
- Cậu cố tình hay sao?
- Gì kia?
- Tớ đang bận. Hành búi.
-???
- Mật khẩu của tớ đấy.
- Todangbanhanhbui?
- Hành búi, đồ ngốc ạ!
- Mật khẩu nghe dở hơi thật đấy.
- Còn khuya, mà đứng có lục lọi tài liệu của tớ nhé.
- Tớ đâu phải kiểu người đó.
- Cậu chính xác là kiểu người đó mà.
Mia đặt điện thoại xuống rồi gõ mật khẩu. Cô kết nối hòm thư điện tử và chỉ thấy một bức thư của Creston hỏi cô đang ở đâu và tại sao cô không trả lời điện thoại. Một tạp chí thời trang đề nghị thực hiện phóng sự tại nhà cô, họ cần cô đồng ý càng sớm càng tốt.
Cô hồi âm:
Creston thân mến,
Tôi đã đi được ít lâu, và tôi tin tưởng rằng ông sẽ giữ kín không tiết lộ chuyện này với ai, khi tôi nói là không một ai thì có nghĩa là không một ai hết. Để học cách diễn cái vai mà ông buộc tôi phải diễn, tôi cần được ở một mình, không có chỉ thị của đạo diễn, nhiếp ảnh gia, một trong những cô trợ lý của ông, hoặc chính ông. Không vâng lời là một chuyện tôi đã hầu như không được thoải sức làm từ hai năm nay. Tôi sẽ không làm mẫu ảnh cho tờ tạp chí thời trang kia đâu, bởi tôi không thích làm vậy. Trong danh sách những giải pháp tôi đã liệt kê ra tối qua khi ngồi trên tàu Eurostar, giải pháp đầu tiên là không vâng lời nữa. Tôi cần chứng tỏ với bản thân là tôi có thể làm được chuyện đó, ít ra là trong vài ngày. Ở Paris thời tiết đang rất đẹp, tôi chuẩn bị đi dạo đấy… tôi sẽ sớm cập nhật cho ông tin tức và tôi sẽ kín đáo trong mọi hoàn cảnh, ông cứ yên tâm nhé.
Chúc ông mọi điều tốt lành.
Mia
Cô đọc lại rồi ấn nút “gửi”.
Một ký hiệu nhỏ ở góc trên màn hình đánh thức bản tính tò mò trong cô, cô nhấp chuột lên đó. Cô trợn tròn mắt khi phát hiện ra đó là trang chủ của một trang web hẹn hò.
Cô đã hứa không lục lọi tài liệu của Daisy nhưng, giờ nghĩ lại, đó không phải một lời hứa được trình bày rõ ràng, vả lại Daisy sẽ chẳng hay biết gì đâu.
Cô xem lý lịch trích ngang của những người đàn ông Daisy đã chọn, cười phá lên khi đọc được một vài tin nhắn và nhận ra mình cũng có cảm tình với hai người trong số đó. Một tia nắng lọt vào căn hộ, cô nghĩ đã đến lúc rời khỏi thế giới ảo phiền phức này để tiếp xúc với chàng trai nào đó đang chờ cô bên ngoài. Cô tắt máy tính rồi cầm theo chiếc áo khoác mỏng đang treo nơi lối vào.
Rời khỏi tòa nhà, cô ngược lên đầu phố về phía quảng trường Tertre, dừng lại trước một galery rồi tiếp tục bước đi. Một cặp du khách nhìn cô, người vợ chỉ vào Mia rồi cô nghe thấy cô ta nói với người chồng: “Em đảm bảo với anh đó chính là cô ấy, anh cứ thử hỏi cô ấy mà xem!”
Mia rảo bước rồi vào quán café đầu tiên cô bắt gặp. Đôi vợ chồng kia vẫn đứng ngây ra trước cửa kính, Mia đứng sát quầy rồi gọi một chai nước khoáng Vittel nhỏ, mắt dán chặt vào tấm gương treo ở quầy bar phản chiếu quang cảnh đường phố. Cô đợi cho cặp đôi khiếm nhã kia nản chí rồi mới trả tiền và rời khỏi quán.
Đến quảng trường Tertre, cô đang quan sát các họa sĩ biếm họa làm việc thì một anh chàng bỗng đến bắt chuyện với cô. Anh chàng có nụ cười hiền lành và vóc dáng khá chuẩn trong trang phục áo vest quần jean.
- Cô là Melissa Barlow phải không? Tôi đã xem tất cả những bộ phim có cô diễn xuất, anh chàng nói bằng thứ tiếng Anh rất chuẩn.
Melissa Barlow là nghệ danh của Mia Grinberg.
- Cô đang quay bộ phim nào đó tại Paris hay đang đi nghỉ vậy? anh chàng nói tiếp.
Mia mỉm cười.
- Tôi có đang ở đây đâu, mà là ở London. Anh ngỡ đang gặp tôi nhưng đây không phải là tôi, chỉ là một phụ nữ trông giống tôi thôi.
- Cô thứ lỗi cho tôi nhé? Anh chàng thận trọng đáp.
- Chính tôi mới nên xin anh thứ lỗi, hẳn là điều tôi vừa nói chẳng có ý nghĩa gì với anh, nhưng với tôi thì có đấy. Xin đừng giận nếu tôi đã làm anh thất vọng.
- Làm sao Melissa Barlow lại khiến tôi thất vọng được, bởi lẽ cô ấy đang ở Anh mà?
Chàng thanh niên lịch sự từ biệt cô, đi vài bước rồi ngoái lại.
- Nếu có ngày nào đó tình cờ cô may mắn gặp được Melissa Barlow trên đường phố London, thế giới này nhỏ bé lắm mà, cô làm ơn thay lời tôi rằng cô ấy là một diễn viên tuyệt vời nhé?
- Nhất định tôi sẽ không quên đâu. Tôi chắc chắn lời khen này sẽ khiến cô ấy vui lắm đấy.
Mia nhìn anh chàng đi xa dần
- Tạm biệt, cô thì thầm.
Cô tìm cặp kính râm trong túi xách, đi bộ thêm một đoạn nữa và nhìn thấy một tiệm làm đầu. Cô nghĩ Creston chắc chắn sẽ xạc cho cô một trận ra trò và chỉ riêng ý nghĩ đó cũng đã khiến cô càng muốn thực hiện kế hoạch của mình. Cô đẩy cửa bước vào tiệm, ngồi lên ghế rồi một giờ sau bước ra với kiểu đầu cắt ngắn nhuộm nâu,
Quyết tâm thử nghiệm mưu đồ của mình, cô ngồi trên những bậc thềm dẫn tới nhà thờ Thánh Tâm và chờ đợi. Khi một chiếc xe chở khách du lịch mang biển kiểm soát Anh quốc dừng lại trên sân trước nhà thờ, Mia tới gặp những người bước từ trên xe xuống, hỏi giờ anh chàng hướng dẫn viên, đứng quay mặt về phía nhóm người đi cùng anh ta. Sáu chục con người và không ai trong số họ nhận ra cô. Cô cầu Chúa ban phước lành cho người thợ cắt tóc đã tặng cho cô một gương mặt mới. Rốt cuộc cô cũng đã trở thành một cô gái ngươi Anh đơn thuần đang thăm thú Paris, một phụ nữ hoàn toàn vô danh.
***
Paul đã lái vòng quanh khối nhà hai lượt rồi cuối cùng đành đỗ xe hàng đôi dưới lòng đường. Anh quay sang hai người đang ngồi trong xe rồi ngoác miệng cười.
- Không quá lạ nước lạ cái chứ?
- Không hề, nhờ cung cách lái xe của cậu đấy, Arthur đáp.
- Em đã kể cho chồng em nghe về buổi tối anh phải nằm co quắp mất hai giờ đồng hồ dưới bàn phẫu thuật chỉ vì hắn ta chưa? Anh quay sang hỏi Lauren.
- Kể hai chục lần rồi, Arthur vặc lại, thế thì sao nào?
- Chẳng sao hết, chìa khóa đây, tầng trên cùng nhé, xách vali của hai người lên luôn đi, tớ sẽ đỗ xe vào bãi.
Lauren và Arthur lên phòng dành cho họ và dỡ hành lý xong xuôi.
- Tiếc là hai người không cho Jo đi cùng, Paul thở dài khi bước vào phòng.
- Chuyến đi này quá dài đối với một đứa trẻ ở độ tuổi thằng bé, Lauren giải thích, thằng bé đang ở nhà mẹ đỡ đầu của nó và em nghĩ nó hết sức hài lòng.
- Thằng bé sẽ còn vui hơn nữa nếu ở nhà của cha đỡ đầu.
- Bọn tớ đang mơ đến kỳ nghỉ tái trăng mật, Arthur chen ngang.
- Có lẽ thế, nhưng hai người lúc nào chẳng là trăng mật, trong khi tớ chẳng mấy khi được gặp thằng con đỡ đầu của tớ.
- Quay về San Francisco mà sống đi, ngày nào cậu cũng sẽ gặp nó.
- Hai người muốn ăn gì đó không? Mình để cái bánh ở đâu ấy nhỉ? Paul lẩm bẩm trong khi kiểm tra các ngăn tủ bếp. Mình chắc chắn đã mua một cái bánh cơ mà nhỉ
Lauren và Arthur đưa mắt nhìn nhau.
Anh rót cà phê cho họ rồi trình bày chi tiết kế hoạch đã lên sẵn.
- Trời đang nắng ráo, ngày đầu tiên sẽ dành để tham quan các địa điểm không thể bỏ qua tại Paris, tháp Eiffel, Khải Hoàn Môn, đảo Ile de la Cité, nhà thờ Thánh tâm và nếu không kịp thì hôm sau ta lại tiếp tục.
- Tái trăng mật nhé…, Arthur nhắc nhở.
- Rõ rồi, Paul nói tiếp, giọng hơi gắt gỏng.
Lauren cần phải nghỉ ngơi trước khi tiến hành một cuộc chạy mararthon như thế. Hai anh đàn ông hẳn là có đủ thứ chuyện muốn kể cho nhau nghe nên cô giục họ đi ăn trưa không cần chờ mình.
Paul rủ Arthur ra một quán cà phê cách nhà anh vài bước chân, vào buổi trưa, sân hiên quán tràn ngập ánh nắng.
Arthur thay một chiếc sơ mi sạch rồi đi theo Paul.
Ngồi vào bàn rồi, hai người cứ quan sát nhau một lúc không nói câu nào. Như thể người này chờ người kia lên tiếng trước.
- Ở đây cậu thấy hạnh phúc chứ? Cuối cùng Arthur buột miệng hỏi.
- Ừ, rốt cuộc thì thế, tớ nghĩ vậy.
- Cậu nghĩ vậy sao?
- Ai có thể chắc chắn là mình hạnh phúc chứ?
- Có lẽ đó là một câu của nhà văn, nhưng chính tớ mới là người đặt câu hỏi kia mà.
- Cậu muốn tớ trả lời thế nào?
- Nói sự thật.
- Tớ yêu nghiệp văn của mình, ngay cả khi tớ vẫn luôn có cảm giác mình là một kẻ tiếm quyền, cậu biết đấy, tớ mới chỉ viết có sáu cuốn tiểu thuyết thôi. Có vẻ như nhiều nhà văn cùng chung cảm giác đó, một số đồng nghiệp đã tâm sự với tớ như thế.
- Cậu gặp gỡ nhiều đồng nghiệp lắm hả?
- Tớ đã đăng ký tham gia một câu lạc bộ sáng tác cách đây không xa, tuần nào tớ cũng tới đó một tối, bọn tớ chuyện phiếm, nói về những chỗ đang tắc nghẽn và rồi bọn tớ kết thúc buổi tối trong một quán bia. Buồn cười thật đấy, khi nghe chính mình kể lại với câu chuyện này, tớ thấy lịch trình đó thật thảm hại.
- Tớ sẽ không phản đối cậu đau.
- Thế còn cậu, cậu khỏe không? Văn phòng làm ăn phát đạt chứ?
- Chúng ta đang nói về cậu kia mà.
- Tớ viết văn, thực ra đó là công việc duy nhất của tớ. Tớ tham gia vài triển lãm sách. Thỉnh thoảng tớ đến hiệu sách ký tặng. Năm ngoái tớ đã sang Đức và Ý, sách tớ viết cũng tiêu thụ được chút ít ở bên đó. Mỗi tuần hai lần tớ đến phòng tập, tớ khiếp cái vụ đó lắm nhưng với những gì tớ ăn uống hiện giờ thì làm sao tránh được, nếu không tới phòng tập thì tớ viết, nhưng tớ đang nói đi nói lại mãi rồi, có phải không nhỉ?
- Tớ thấy chuyện đó vui mà, Arthur nói giọng mỉa mai.
- Đừng có nghĩ thế, ban đêm tớ hạnh phúc. Lúc đó tớ gặp lại những nhân vật của mình, lúc đó thì đúng là cuộc sống trở nên tươi vui.
- Cậu có ai không?
- Vừa có vừa không. Cô ấy không xuất hiện thường xuyên, nói cho đúng ra thì không bao giờ xuất hiện, nhưng tớ không ngừng nghĩ đến cô ấy, cậu cũng biết cảm giác đó rồi mà, phải không?
- Ai thế?
- Người dịch tiểu thuyết của tớ sang tiếng Hàn, chuyện đố khiến cậu kinh ngạc phải không? Paul kêu lên, vờ tỏ ra hân hoan. Thế mà đúng đấy, có vẻ như tớ chiếm được cảm tình của độc giả Hàn. Tớ chưa bao giờ đặt chân tới đó, cậu biết tớ hãi máy bay thế nào rồi đấy, tớ vẫn chưa hổi lại kể từ chuyến bay đưa tớ tới đây.
- Chuyến bay đó cách đây đã bảy năm rồi còn gì.
- Vừa mới hôm qua chứ, mười một tiếng đồng hồ cuồng loạn. Một khổ hình.
- Thế nhưng một ngày nào đó cậu sẽ lại phải lên đường thôi.
- Chưa chắc, tớ có giấy phép lưu trú rồi. Hoặc giả sẽ đi tàu thủy.
- Thế còn cô dịch giả kia?
- Cô ấy là một phụ nữ tuyệt vời, ngay cả khi tớ không hiểu mấy về cô ấy, rốt cuộc là như thế. Từ năm này sang năm khác, tớ dần gắn bó với cô ấy. Duy trì một mối quan hệ từ xa thật không dễ dàng gì.
- Tớ thấy cậu có vẻ cô đơn quá đấy Paul.
- Không phải chính cậu có hôm đã bảo tớ rằng nỗi cô đơn là một dạng bạn đồng hành hay sao? Thôi được, nói về tớ như vậy đủ rồi! Thế còn các cậu? Cho tớ xem ảnh Jo đi, thằng nhóc hẳn phải lớn bổng lên rồi.
Một phụ nữ xinh đẹp rạng ngời ngồi vào bàn ngay gần chỗ họ. Paul không mảy may chú ý đến cô ta, điều đó khiến Arthur lo ngay ngáy.
- Đừng nhìn tớ như thế chứ, Paul nói tiếp; tớ biết đến nhiều cuộc phiêu lưu tình ái hơn là cậu có thể hình dung đấy, vả lại tớ đã có Kyong. Với cô ấy thì khác, tớ có cảm giác được là chính mình, không phải diễn vai người khác nữa, tớ không cảm thấy mình bị buộc phải quyến rũ. Cô ấy học được cách hiểu tớ qua những cuốn sách tớ viết, đúng là đỉnh, bởi tớ cứ tưởng cô ấy chẳng yêu thích gì chúng.
- Chẳng ai ép cô ấy dịch sách của cậu.
- Biết đâu cô ấy thêm thắt một chút để khiến tớ cáu tiết, hoặc để thôi thúc tớ tiến bộ.
- Nhưng trong lúc chờ đợi thì cậu vẫn đang sống một mình!
- Cậu sẽ nghĩ tớ mất thời gian giải thích dài dòng lời cậu nhưng ai đã nói: ta có thể yêu ai đó mà vẫn một mình nhỉ?
- Hoàn cảnh của tớ cũng đặc biệt vậy.
- Cậu thì viết văn, cậu nên viết ra một danh sách những điều khiến cậu hạnh phúc.
- Nhưng tớ đang hạnh phúc mà, bố khỉ!
- Tớ thấy cậu chỉ có vẻ hạnh phúc thôi.
- Mẹ kiếp, Arthur, đừng có bắt đầu phân tích tớ nữa đi, tớ hãi vụ đó lắm, vả lại cậu chẳng biết gì về cuộc sống của tớ hết.
- Chúng ta đã quen biết từ ngày niên thiếu, tớ không cần đến văn bản giải thích mới đoán được cậu đang thế nào. Cậu còn nhớ mẹ tớ bảo sao không?
- Mẹ cậu bảo nhiều lắm. Nhân tiện, tớ muốn lấy ngôi nhà ở Carmel làm bối cảnh cho cuốn tiểu thuyết tiếp theo. Lâu lắm rồi tớ không về đó.
- Lỗi là do ai kia chứ!
- Điều khiến tớ nhớ phát điên lên, Paul nói tiếp, chính là những chuyến đi dạo của chúng ta ở Ghirardeli, những cuộc leo bộ tới tận đỉnh pháo đài, những buổi tiệc tối, những cuộc tranh cãi tại văn phòng, cái cách chúng ta tưởng tượng ra tương lai của mình trong mỗi cuộc chuyện trò để rồi chẳng dẫn đến đâu… cả hai chúng ta.
- Tớ đã tình cờ gặp Oega.
- Cô ấy đã nhắc về tớ với cậu sao?
- Đúng thế, tớ đã nói cho cô ấy biết cậu đang sống tại Paris.
- Cô ấy vẫn đang sống cùng chồng chứ?
- Cô ấy không đeo nhẫn cưới.
- Cô ấy vốn chỉ việc không bỏ tớ thôi. Cậu biết đấy, Paul mỉm cười nói thêm, cô ấy ghen với tình bạn của chúng ta.
***
Mia quan sát các họa sĩ biếm họa trên quảng trường Tertre và thấy người mặc quần vải thô, sơ mi trắng và áo vest vải tuýt rất dễ mến, thấm chí còn đẹp trai. Cô ngồi vào chiếc ghế gấp đối diện người ấy rồi yêu cầu ông vẽ sao cho chân thực nhất.
- “Tình yêu duy nhất thủy chung là tình yêu ta dành cho bản thân mình”, Guitry đã nói như vậy đấy, người họa sĩ cất giọng khàn khàn.
- Ông ta nói đúng quá.
- Cô thất tình chăng?
- Tại sao ông lại hỏi tôi câu đó?
- Bởi vì cô đi một mình và cô vừa làm tóc. Người ta thường nói “kiểu tóc mới, cuộc đời mới” mà.
Mia sững sờ nhìn ông.
- Ông vẫn thường trích dẫn trong khi nói chuyện sao?
- Sau hai mươi lăm năm chuyên phác họa chân dung, tôi đã học được cách đọc ra không ít thứ chỉ trong một ánh mắt. Mắt cô đẹp lắm, thú vị, tuy nhiên làm cho nó tươi vui hơn một chút cũng không hại gì đâu. Nói vậy đủ rồi, nếu cô muốn cây bút trong tay tôi vẽ thật giống thì đừng cử động nhé.
Mia ngồi thẳng lên.
- Cô đang trong kì nghỉ tại Paris chăng? Người họa sĩ nói tiếp trong lúc gọt cây bút chì.
- Đúng mà cũng không đúng, tôi ghé chơi nhà cô bạn vài ngày, cô ấy có một nhà hàng trong khu này.
- Hẳn là tôi có biết cô ấy đấy, Montmartre chỉ như một ngôi làng thôi.
- Nhà hàng La Clamada.
- Ra thế, bạn cô chính là cô bé người Provence đó! Cô bé ấy nhiệt tình lắm. Các món phục vụ thì đầy sáng tạo mà không hề đắt. Trái ngược với một số nhà hàng khác, cô ấy không chèo kéo du khách. Thỉnh thoảng tôi vẫn đến nhà hàng cô ấy dùng bữa, rất đặc sắc.
Mia quan sát đôi bàn tay người họa sĩ và nhận ra ông đang đeo nhẫn cưới.
- Ông đã từng khao khát người phụ nữ nào khác ngoài vợ mình chưa?
- Có lẽ, chỉ thoáng qua như một ánh mắt, hay đúng hơn là trong khoảng thời gian trước khi kịp nhận ra mình đã yêu vợ đến mức nào.
- Hai người không còn bên nhau nữa sao?
- Vẫn chứ.
- Vậy tại sao ông lại nói là “đã”?
- Thôi đừng nói nữa, tôi đang vẽ đến miệng cô rồi đấy.
Mia để người nghệ sĩ hoàn thành tác phẩm. Mất nhiều thời gian hơn cô hình dung. Khi đã xong việc, người đàn ông mời cô lại xem kết quả trên giá vẽ. Mia mỉm cười khi nhìn thấy một gương mặt khiến cô không nhận ra.
- Trông tôi giống thế này thật sao?
- Hôm nay thì đúng là như vậy, họa sĩ vẽ chân dung nói. Tôi hy vọng chẳng bao lâu nữa cô sẽ mỉm cười giống như trên bức tranh này.
Ông rút điện thoại từ trong túi áo ra, chụp ảnh Mia rồi so sánh với bức vẽ.
- Ông vẽ giống thật đấy, Mia khen ngợi. Ông có thể nhìn một bức ảnh như thế rồi họa thành chân dung không?
- Tôi cho là có, nếu bức ảnh rõ nét.
- Tôi sẽ mang đến cho ông một bức ảnh chụp Daisy, tôi chắc chắn cô ấy sẽ vui nếu có bức tranh chân dung của mình, ông vẽ khéo lắm.
Người họa sĩ cúi xuống lục tìm một trong những cặp đựng tranh đặt dựa vào giá vé. Ông rút từ đó ra một tờ giây Canson rồi chìa cho Mia.
- Cô bạn chủ nhà hàng của cô xinh lắm, ông nói.Sáng nào cô ấy cũng đi qua trước mặt tôi. Tôi tặng cho cô thứ này nhé.
Mia ngắm nghía gương mặt Daisy. Đó không phải một bức biếm họa mà là một bức chân dung thúc sự, tái hiện lại nét mặt Daisy theo cách hết sức khéo léo và nhạy bén.
- Đổi lại, tôi sẽ để bức vẽ của mình lại cho ông, cô nói trước khi chào từ biệt người họa sĩ.
***
Paul hối hả dẫn dắt chuyến tham quan. Với sự táo tợn chỉ riêng mình anh có, anh đã chen ngang dòng người đang kéo dài dưới chân tháp Eiffel, vì vậy đã tiết kiệm được hơn một giờ đồng hồ cho lịch trình. Đến tầng trên cùng, anh thấy xây xẩm mặt mày nên bám chặt vào tay vịn, đứng cách lan can một quãng xa. Anh kệ Arthur và Lauren chiêm ngưỡng quang cảnh từ trên cao, thề sống thề chết là anh đã thuộc làu từng chi tiết. Sau khi nhắm nghiền mắt suốt chuyến thang máy lượt xuống, anh tìm lại được phẩm cách và dẫn các bạn tới vườn Tulieries.
Nhìn thấy lũ trẻ chơi vòng quay ngựa gỗ, Lauren cảm thấy nhất định phải gọi điện cho Nathalia để được nghe giọng con trai. Cô vẫy tay ra hiệu cho Arthur tới ngồi cạnh mình trên băng ghế. Paul tranh thủ dịp đó để đi kiếm chút đồ ăn vặt. Lauren quan sát anh từ xa trong khi Arthur nói chuyện điện thoại với Jo.
Không rời mắt khỏi anh, cô nhận lại điện thoại từ tay Arthur, nói chuyện với con trai đầy vẻ âu yếm, hứa mang từ Paris về cho cậu nhóc một món quà rồi hầu như thất vọng khi con mình chẳng nhớ mẹ nhiều hơn mức đó. Cậu nhóc đang rất vui tại nhà mẹ đỡ đầu.
Cô hôn con qua điện thoại rồi áp chặt điện thoại vào tai khi thấy Paul quay lại, vẻ khổ sở vì đang một tay cầm tới ba cây kẹo bông.
- Trông anh ấy thế nào? Cô thì thào
- Em đang nói với anh hay nói với Jo thế? Arthur hỏi.
- Jo gác máy rồi.
- Vậy tại sao em lại vờ như đang nghe điện thoại?
- Để Paul đứng ở xa một chút.
- Được, anh nghĩ cậu ấy đang hạnh phúc, Arthur đáp.
- Anh có biết nói dối đâu.
- Anh hy vọng đó không phải là một lời trách móc?
- Chỉ là một ghi nhận thôi. Anh có để ý thấy anh ấy lẩm bẩm không ngừng không?
- Cậu ấy đang rất cô đơn và không muốn tự thú nhận điều ấy.
- Anh ấy không có ai sao?
- Anh cũng từng độc thân suốt bốn năm ở Paris đấy thôi.
- Nhưng lúc đó anh đang phải lòng em. Mà anh cũng chẳng có một mối tình chớp nhoáng với một cô hàng hoa xinh đẹp đó sao? Lauren hỏi.
- Cậu ấy cũng đang yêu hay sao ấy. Cô nàng sống ở Hàn Quốc. Cậu ấy thậm chí còn nghĩ tới chuyện dọn tới sống chung với bạn gái. Mấy cuốn sách cậu ấy viết đều thành công rực rỡ trên đất Hàn.
- Bên Hàn Quốc á?
- Đúng vậy, ngay cả khi anh nghĩ chuyện đó không phải là thật và kế hoạch của Paul quá phi lý.
- Tại sao, liệu anh ấy có thực sự yêu người phụ nữ đó không?
- Anh có cảm giác cô nàng không dành nhiều tình cảm như thế cho Paul. Cậu ấy sợ ngồi máy bay lắm, nếu cậu ấy đi thì có khả năng sẽ chẳng bao giờ quay lại đâu. Em có hình dung ra cảnh cậu ấy sống một mình tại Hàn Quốc không? Như thế này Paris đã đủ xa San Francisco lắm rồi.
- Anh không có quyền ngăn cản Paul, nếu đó là điều anh ấy muốn.
- Anh có quyền thử thuyết phục cậu ấy chứ.
- Chúng ta đang nói về cùng một anh chàng Paul phải không?
Paul thấy mình chờ như vậy đã đủ lâu bèn quả quyết tiến bước tới chỗ họ.
- Anh có thể nói chuyện với con trai đỡ đầu không?
- Thằng bé vừa dập máy rồi, Lauren đáp vẻ bối rối.
Cô cất điện thoại đi rồi nhìn anh cười rõ tươi.
- Hai người đang âm mưu chuyện gì vậy?
- Tuyệt đối không có chuyện gì hết, Arthur đáp.
- Các cậu chớ lo, tớ sẽ không dính lấy hai người suốt cả kỳ nghỉ đâu. Tớ muốn tranh thủ các cậu nhưng tớ cũng sẽ nhanh chóng để các cậu yên thôi.
- Nhưng bọn em cũng muốn tranh thủ anh mà, nếu không thì tại sao bọn em lại chọn đến Paris kia chứ?
Paul ngồi thừ ra ngẫm nghĩ, những lời Lauren vừa nói thật ý nghĩa.
- Tớ thực lòng đã nghĩ các cậu đang âm mưu gì cơ đấy. Vậy thì hai người đang nói chuyện gì vậy?
- Về một nhà hàng nơi tớ muốn dẫn hai người tới dùng bữa tối nay, ngày còn sống ở Paris tớ thường tới đó. Với điều kiện cậu để bọn tớ về nhà nghỉ ngơi cái đã, bọn tớ không thể đóng tiếp vai du khách nữa rồi, Arthur thú thật.
Paul nhận lời. Ba người bạn theo lối đi Castiglione tới tận phố Rivoli.
- Cách đây không xa có một trạm chờ taxi, Paul nói rồi tiến vào lối dành cho người đi bộ.
Đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh nên Arthur và Lauren không kịp đi theo anh.
Dòng xe cô ngăn cách họ. Một chiếc xe buýt đi ngang qua trước mặt hai vợ chồng. Lauren nhìn thấy tấm biển quảng cáo in trên sườn xe:
“Bạn có thể gặp người phụ nữ của đời mình trên chiếc xe buýt này, trừ phi cô ấy đi tàu điện ngầm”…
… một trang web kết bạn qua Internet thông báo.
Lauren thúc khuỷu tay sang Arthur rồi họ cùng dõi mắt theo chiếc xe trước khi quay sang nhìn nhau.
- Em không nghĩ tới chuyện đó đấy chứ? Arthur hỏi khẽ.
- Em không tin anh ấy có thể nghe thấy chúng ta từ phía kia đại lộ.
- Cậu ấy sẽ không đời nào đăng ký vào những trang web kiểu đó đâu.
- Ai nói anh ấy tự đăng ký nào? Cô thốt lên vẻ giễu cợt. Khi định mệnh cần giúp một tay thì tình bạn yêu cầu chúng ta phải chìa tay ra với định mệnh… câu nói đó không nhắc anh nhớ bất cứ chuyện gì ư?
Rồi cô cứ thế băng qua đường mà không chờ Arthur.
***
Mia đeo cặp kính đồi mồi vừa tậu hồi chiều ở một tiệm đồ cổ. Với cặp kính râm dày cộp này, cô nhìn không được rõ lắm. Cô đẩy cửa bước vào nhà hàng.
Từ căn phòng đông đúc này, qua một khung cửa số lớn trổ trên tường, thực khách đang ngồi quanh các bàn có thể quan sát Daisy làm việc trong bếp. Đầu bếp của cô có vẻ như không còn biết để tâm trí vào đâu nữa. Daisy bê các đĩa đồ ăn rồi biến mất. Một cánh cửa bật mở rồi cô lại xuất hiện, tiến về phía một bàn có bốn khách đang ngồi. Cô bày đĩa lên bàn rồi nhanh chóng rời đi, sượt qua Mia mà không hề để ý đến cô bạn. Chỉ ngay trước khi trở vào trong bếp, cô mới lùi lại ba bước.
- Xin quý khách thứ lỗi, cô lên tiếng, nhà hàng chúng tôi hết bàn rồi.
Mia, đang mù dở vì cặp kính, cố nài.
- Một chỗ nhỏ thôi cũng không được sao? Tôi có thể chờ mà, cô giả giọng nói.
Daisy nhìn quanh, môi hơi dẩu ra vẻ băn khoăn.
- Mấy người đằng kia đã yêu cầu thanh toán rồi, nhưng có vẻ họ còn nói chuyện chưa dứt ra được… Quý khách đi một mình thôi sao? Không biết quý khách có ưng một chỗ ngồi cạnh quầy không, Daisy gợi ý và chỉ cho Mia góc quầy bar.
Mia gật đầu rồi tới ngời lên một chiếc ghế quầy bar.
Cô chờ vài phút rồi thấy Daisy quay lại, vòng ra đằng sau quầy, bày bộ đồ ăn cho cô rồi quay người lấy một cái ly có chân treo trên giá. Daisy chìa cho cô quyển thực đơn rồi thông báo nhà hàng đã hết món sò Saint-Jacques. Nhà hàng chỉ phục vụ đồ tươi sống mà nguyên liệu thì đã hết sạch.
- Tiếc thật, tôi cố tình bay từ London tới đây chỉ để thưởng thức món sò Saint-Jacques của nhà hàng này.
Daisy nhìn vị khách chăm chú, nửa tin nửa ngờ trước khi nhảy dựng lên.
- Đồ đáng ghét! Cô thốt lên. Thật may là hai tay tớ đang không bê đồ gì, nếu không thì đã buông hết ra mất. Cậu đúng là điên!
- Cậu không nhận ra tớ à?
- Tớ còn chưa thực sự nhìn đến cậu ấy chứ, mà cậu bị làm sao đấy?
- Cậu không thích à?
- Tớ làm gì có thời gian, cô nhân viên phục vụ bàn của tớ bỏ việc chẳng thèm báo trước, mà buổi tối thì lại đông khách chứ. Nếu cậu đói bụng, tớ sẽ chuẩn bị món gì đó cho cậu, còn nếu không…
- Cậu cần tớ giúp chứ gì?
- Melissa Barlow làm bồi bàn, rồi còn gì nữa nhỉ?
- Ở đây tớ chỉ thấy có Mia thôi, và cậu làm ơn đừng có gào tướng lên như thế chứ!
Daisy nhìn cô bạn từ đầu đến chân.
- Cậu có biết cách bưng một cái đĩa sao cho nó không bị lật úp không?
- Tớ từng đóng vai bồi bàn rồi mà, mà cậu cũng thừa biết khả năng tự trau dồi của tớ còn gì, tớ đã tập dượt rất nhiều rồi.
Daisy ngần ngừ. Cô nghe thấy tiếng chuông người phụ bếp vừa rung gọi, khách hàng đang sốt ruột chờ, anh ta cần tăng viện.
- Bỏ cặp kính nực cười của cậu ra rồi đi theo tớ nào!
Mia đi theo Daisy vào tận bếp. Daisy đưa cho Mia một chiếc tạp dề rồi chỉ cho cô bạn sáu chiếc đĩa đang chờ dưới giàn đèn hâm nóng. Đồ cho bàn số 8 nhé.
- Bàn số 8 á? Mia hỏi.
- Bên phải lối vào, bàn có thằng cha đang nói oang oang ấy, nhớ tỏ ra dễ thương với gã nhé, khách quen của quán này đấy.
- Khách quen, Mia nhắc lại rồi bê đống đĩa.
- Cậu làm ơn dừng có bê quá bốn đĩa cùng lúc ngay lần đầu chứ.
- Tuân lệnh, Mia đáp rồi vơ lấy các đĩa đồ ăn.
Cô hoàn thành nhiệm vụ rồi nhanh chóng quay lại lấy những đĩa còn lại.
Được rảnh tay khỏi nhiệm vụ phục vụ bàn, Daisy quay lại bếp hối hả nấu nướng. Công việc chuẩn bị đã đau vào đấy, chiếc chuông nhỏ reo vang, và Mia vội lao tới. Khi không phục vụ bàn, cô dọn dẹp, gom hóa đơn tính tiền, rồi quay lại nhận chỉ thị của Daisy trước ánh mắt vui thích của cô bạn.
Khoảng 23h, nhà hàng bắt đầu vãn khách.
- Một euro năm mươi xu tiền boa, “khách quen” cậu để lại cho tớ khoản tiền đó đấy.
- Tớ có nói anh ta hào phóng đâu!
- Và anh ta còn nhìn tớ mà đợi tớ cảm ơn.
- Tớ hy vọng cậu có cảm ơn anh ta chứ?
- Cậu còn muốn sao nữa nào!
- Tớ có thể biết cậu lấy đâu ra ý tưởng kỳ quặc là đổi kiểu tóc không?
- Ngay khi biết cậu cần một cô nhân viên phục vụ bàn làm thay. Vậy là cậu không thích kiểu tóc mới của tớ hả?
- Trông không giống cậu chút nào, tớ phải tập làm quen thôi.
- Lâu rồi cậu không xem mấy bộ phim tớ đóng nữa nhưng tớ từng có những kiểu đầu còn khó coi hơn thế này kia.
- Tớ bận tốt mắt tối mũi nên chẳng còn thời gian đi xem phim, đừng giận tớ nhé. Cậu có thể phục vụ những món tráng miệng này cho khách không? Tớ mong có thể đóng cửa đi ngủ quá rồi,
Mia sắm vai phục vụ bàn một cách hoàn hảo cho đến cuối buổi tối khiến cô bạn đánh giá cao, Daisy cứ nghĩ cô không thể đạt được kỳ tích đó.
Đến nửa đêm, các thực khách cuối cùng rời khỏi nhà hàng, Daisy và phụ bếp sắp xếp lại bếp núc trong khi Mia dọn dẹp quét tước phòng ăn.
Tấm cửa cuốn hạ xuống, hai người bạn cuốc bộ về qua những con phố khu Montmartre.
- Tối nào cũng như thế này sao? Mia hỏi.
- Sáu tối mỗi tuần. Mệt kinh lên được, nhưng tớ không đổi sang bất cứ nghề nào khác đâu. Tớ may mắn được cảm thấy thoải mái khi làm nghề, ngay cả khi tiền tiết kiệm được chẳng đáng là bao.
- Nhà hàng đông khách thế kia mà.
- Buổi tối nay đặc biệt đông vậy thôi.
- Chủ nhật cậu thường làm gì?
- Tớ ngủ.
- Thế còn đời sống tình cảm của cậu?
- Cậu muốn tớ xếp đời sống tình cảm vào đâu nữa nào, giữa phòng cấp đông và bếp nấu sao?
- Cậu không gặp gỡ ai kể từ khi mở nhà hàng này sao?
- Tớ có quen vài gã, nhưng chẳng ai chống chọi lại được với khung giờ của tớ. Cậu đang sống chung với một người làm cùng nghề với cậu còn gì. Có mấy đàn ông thông cảm được với chuyện cậu mải miết đi quay và vắng nhà tối ngày?
- Tớ chẳng chung chạ gì nhiều nữa.
Tiếng bước chân họ vang lên trên những con phố vắng tanh.
- Có lẽ hai chúng ta sẽ thành gái già cả thôi, Daisy nói.
- Cậu thì có thể chứ tớ thì không.
- Đồ khốn!
- Tớ sẽ yêu ra trò.
- Ai cản cậu!
- Thế còn cậu, ai cản cậu? Và lại, cậu gặp gỡ mấy gã đó ở đâu cơ chứ? Khách hàng sao?
- Tớ không bao giờ lẫn lộn giữa tình yêu và công việc, Daisy đáp. Ngoại trừ một lần duy nhất. Anh ta đến nhà hàng dùng bữa rất thường xuyên, quá thường xuyên là đằng khác, sau một thời gian thì rốt cuộc tớ cũng hiểu ra rằng nguyên cớ không nằm ở tài nghệ nấu nướng của chủ quán.
-Anh ta thế nào? Mia tò mò hỏi.
- Không tệ, thậm chí không hề tệ.
Họ đã đến trước cửa tòa chung cư, Daisy bấm mã mở cửa rồi bật đèn trước khi leo thang bộ.
- Không tệ thế nào?
- Có duyên.
- Sao nữa?
- Câu muốn biết gì chứ?
- Mọi thứ! Anh ta tán tỉnh cậu thế nào, đêm đầu tiên cùng anh ta, mối quan hệ giữa hai người đã kéo dài bao lâu và nó kết thúc như thế nào?
- Nếu cậu thực sự muốn biết, hãy đợi đến khi lên đến tầng trên cùng đã nhé.
Vừa bước vào căn hộ, Daisy đã buông phịch người xuống trường kỷ.
- Tớ mệt lừ rồi, cậu pha cho hai đứa mình một bình trà nhé? Hình như đó là điều duy nhất người Anh biết làm trong bếp?
Mia giơ ngón tay giữa lên rồi vòng ra đằng sau quầy bar. Cô lấy nước đầy ấm điện rồi chờ Daisy thực hiện lời hứa ban nãy.
- Chuyện xảy ra hồi năm ngoái, một buổi tối đầu tháng Bảy. Nhà hàng hầu như vắng ngắt, tớ đang định tắt lò thì anh ta bước vào. Tớ lưỡng lự, và rồi cậu muốn gì nữa nào, bổn phận nghề nghiệp thôi thúc. Tớ cho phụ bếp và bồi bàn ra về. Vỏn vẹn một mống khách thì tớ thừa sức xoay xở một mình. Tớ đưa anh ta quyển thực đơn, anh ta nắm tay tớ và bảo tớ cứ chọn món gì tớ thích, anh ta sẽ rất biết ơn nếu tớ ngồi lại cùng. Còn tớ, hệt như một con ngốc, tớ thấy chuyện đó thật thú vị.
- Tại sao lại hệt như một con ngốc?
- Tớ ngồi đối diện với anh ta trong lúc anh ta dùng bữa tối, thậm chí tớ còn nhấm nháp thứ gì đó cùng anh ta. Anh ta hài hước, đầy hào hứng. Anh ta khăng khăng giúp tớ dọn dẹp, chuyện đó khiến tớ vui lắm, tớ để mặc anh ta dọn dẹp. Sau khi cùng đóng cửa nhà hàng, anh ta rủ tớ đi uống một ly. Tớ đồng ý. Bọn tớ dạo bộ đến tận hiên một quán cà phê. Bọn tớ ngồi đó tàn đủ thứ chuyện trên đời dưới biển, và trời biển hôm đó thì đẹp tuyệt trần luôn. Anh ta say mê ẩm thực, và anh ta không lòe bịp. Thú thực với cậu là tớ đã tin vào phép mầu. Anh ta tiễn tớ về tận tòa nhà, anh ta không đòi lên theo, bọn tớ chỉ trao nhau một nụ hôn. Tớ đã gặp được người đàn ông hoàn hảo. Bọn tớ dính lấy nhau như sam không rời xa nữa, mỗi tối anh ta tới đón tớ, giúp tớ đóng cửa nhà hàng. Chủ nhật nào tớ cũng ở bên anh ta, tóm lại là đến tận cuối hè, sau đó anh ta bảo tớ là anh ta không thể tiếp tục được nữa.
- Tại sao thế?
- Bởi vì vợ con anh ta đã quay về sau kỳ nghỉ. Tớ sẽ rất biết ơn nếu cậu bỏ qua mọi bình luận. Giờ thì tớ đi tắm rồi đi ngủ đây, Daisy kết luận trước khi khép cửa phòng ngủ lại.
***
Sau khi rời khỏi nhà hàng Ami Louis, Lauren dừng bước để ngắm nhìn những mặt tiền cổ kính trên phố Vertbois.
- Em không cưỡng nổi vẻ duyên dáng của Paris chứ gì? Paul hỏi.
- Không cưỡng nổi sức quyến rũ của bữa ăn khổng lồ mà chúng ta vừa đánh chén thì có, cô đáp.
Họ vẫy taxi ra về. Về đến nhà, Paul chào hai người bạn rồi vào phòng làm việc đóng cửa để viết.
Lauren ngồi lên giường và bắt đầu gõ bàn phím chiếc Mac. Mười phút sau Arthur ra khỏi phòng tắm rồi chui vào chăn.
- Giờ này em vẫn đọc mail sao? Anh ngạc nhiên hỏi.
Cô đặt laptop lên đầu gối rồi bật cười sảng khoái khi thấy vẻ mặt Arthur sửng sốt vì đọc được những gì mình vừa gõ.
Anh buộc mình phải đọc lại những dòng đầu tiên của đoạn Lauren vừa soạn:
Tiểu thuyết gia, độc thân, thường xuyên làm việc buổi tối, theo khoái lạc chủ nghĩa, yêu đời, thích hài hước và sự tình cờ…
- Anh nghĩ tối nay em uống quá nhiều rượu vang rồi.
Trong lúc gập màn hình laptop lại, anh vô tình bấm nút xác nhận bản đăng ký của Paul trên trang web kết bạn.
- Paul sẽ không đời nào tha thứ cho vợ chồng mình vì đã chơi cậu ấy một vố thế này.
- Vậy thì anh phải xin lỗi anh ấy ngay đi, vì em rất sợ tiếng bíp nho nhỏ chúng ta vừa nghe thấy…
Arthue vội vã mở laptop, muốn ngất luôn khi nhận ra lầm lẫn của mình.
- Đừng có xị mặt ra như thế, chỉ vợ chồng mình mới truy cập được tài khoản này thôi, và ý tưởng làm đảo lôn cuộc sống thường nhật của Paul không hề khiến em thấy phiền.
- Anh sẽ không liều mình làm chuyện đó với cậu ấy đâu, Arthur cự nự.
- Anh có muốn em nhắc để anh nhớ Paul đã liều mình như thế nào vì chúng ta không? Cô đáp rồi với tay tắt đèn.
Arthur vẫn nằm như vậy hồi lâu, mắt chong chong nhìn vào màn đêm. Cả ngàn lẻ một kỷ niệm về những cuộc lẩn trốn điên cuồng và những cú lừa ngoạn mục dội về tâm trí anh. Paul đã liều tới mức ngồi tù vì anh. Hạnh phúc Arthur có được ngày hôm nay là nhờ sự táo bạo Paul đã thể hiện.
Paris nhắc anh nhớ lại những giờ phút buồn bã, những năm dài cô độc. Giờ đến lượt Paul sống trong nỗi đơn độc ấy, và Arthur thừa biết nó nặng trĩu thế nào. Nhưng chắc chắn có những cách khác để giúp Paul thoát khỏi tình cảnh ấy, không nhất thiết phải thông qua một trang web kết bạn.
- Ngủ đi anh, Lauren thì thầm, chúng ta sẽ sớm thấy có chuyện gì thú vị xảy ra không.
Arthur nằm sát vào vợ rồi ngủ thiếp đi.
***
Cô trở mình cả trăm lần trên giường mà không tài nào ngủ được, xét kỹ lại những tuần vừa qua cô chẳng tìm thấy niềm vui nào, dù nhỏ nhất. Ngày vừa trôi qua là ngày vui vẻ nhất mà lâu lắm rồi cô mới có được, ngay cả khi nỗi nhớ nhung người kia vẫn chưa hể buông tha cho cô.
Cô thay quần áo rồi khẽ khàng rời khỏi căn hộ.
Bên ngoài, một cơn mưa phùn đã rải ướt mặt đường lát gạch trên các con phố tối om. Cô leo lên đồi tới tận quảng trường Tertre. Người họa sĩ đang thu dọn đồ lề. Ông ngẩng đầu lên nhìn cô ngồi xuống một băng ghế.
- Đang đêm mà cô lặn lội ra tận đây? Ông nói rồi tới ngồi cạnh Mia.
- Tôi bị mất ngủ, cô đáp.
- Tôi cũng thường xuyên mất ngủ, không bao giờ chợp mắt được trước 2 giờ sáng.
- Thế còn vợ ông, tối nào bà ấy cũng đợi ông sao?
- Tôi chỉ hy vọng bà ấy đang đợi tôi thôi, họa sĩ đáp giọng khàn khàn.
- Tôi không hiểu.
- Cô đưa bức vẽ cho bạn mình chưa?
- Chưa có lúc nào, ngày mai tôi sẽ đưa cho cô ấy.
- Tôi có thể xin một đặc ân được không? Đừng nói với cô ấy bức tranh do tôi vẽ, Tôi muốn ghé chỗ cô ấy ăn trưa, cũng chẳng hiểu tại sao nữa nhưng nếu cô ấy biết chuyện thì tôi sẽ thấy ngại.
- Tại sao thế?
- Bởi vì họa lại gương mặt của ai đó mà không xin phép trước vốn là chuyện hơi bất lịch sự.
- Nhưng dù sao thì ông cũng đã vẽ rồi kia mà.
- Tôi thích nhìn cô ấy đi qua trước giá vẽ của mình mỗi sáng, thế nên tôi muốn họa lại gương mặt đã khiến tinh thần tôi sảng khoái.
- Tôi có thể tựa đầu vào vai ông không, không hiểu lầm gì nhé?
- Cô cứ tự nhiên, vai tôi điếc mà.
Họ cùng im lặng ngắm nhìn vầng trăng hầu như ẩn khuất sau làn mây trên bầu trời Paris.
Đến 2 giờ sáng, người họa sĩ ho khẽ.
- Tôi có ngủ đâu, Mia nói.
- Tôi cũng vậy.
Mia ngồi thẳng dậy.
- Có lẽ đã đến lúc nói lời tạm biệt rồi, cô gợi ý.
- Tạm biệt, người họa sĩ nói đoạn đứng dậy.
Họ chia tay trên quảng trường Tertre.
Chuyện Chàng Nàng Chuyện Chàng Nàng - Marc Levy Chuyện Chàng Nàng