Những gì làm bạn đau khổ sẽ dạy bạn nhiều điều.

Benjamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Marc Levy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4518 / 166
Cập nhật: 2019-03-13 21:52:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ến cửa ô La Chapelle, chiếc xe mui trần hiệu Saab cắt chéo ba hàng xe cộ, lờ đi những cú rọi pha của cánh lái xe, rồi rời khỏi đường vành đai để tiến vào xa lộ A1 thằng hướng Roissy-Charles-de-Gaulle.
- Tại sao luôn là mình đến đón hắn ở sân bay chứ? Ba chục năm làm bạn và mình dám thề hắn chưa từng ra sân bay đón mình. Mình quá tử tế, vấn đề chính là ở đó! Nếu không có mình, thậm chí họ còn không đến được với nhau. Một lời cảm ơn qua loa thì nào có làm ai tụt lợi, ấy thế mà không, tuyệt nhiên không! Paul lẩm bẩm, mắt nhìn kính chiếu hậu. Được rồi, nhất trí, mình là cha đỡ đầu của Jo, nhưng họ còn có thể chọn ai khác nào? Pilguez chăng? Không đời nào, vả laị vợ cậu ấy đã là mẹ đỡ đầu rồi. Đúng như mình đã nói, lúc nào mình cũng sẵn lòng giúp đỡ, cả đời mình sẵn lòng giúp đỡ. Mình không nói chuyện đó không khiến mình vui, nhưng nếu người ta quan tâm đến mình một chút thì mình cũng vẫn vui chứ sao. Thí dụ như Lauren, dạo mình sống ở San Francisco, cô ấy có giới thiệu cho mình nàng bác sĩ nội trú nào không nhỉ? Trong bệnh viện chỗ cô ấy thiếu giống gì, cả nữ bác sĩ ngoại trú nữa. Thế mà không, không bao giờ! Lỡ mà có giới thiệu thì khung giờ của họ thật chẳng giống ai. Nếu cái gã chạy xe đằng sau mình mà còn nháy pha một lần nữa, mình sẽ cho ăn táng luôn! Mình cần phải ngừng nói chuyện một mình thôi, Arthur luôn có những lý do chính đáng nhưng mình thực sự sẽ trở thành một thằng điên mất. Mà nói chuyện với ai bây giờ? Với các nhân vật trong tiểu thuyết mình viết chăng? Không, mình phải ngừng thôi, nghe giả kinh. Người già toàn nói một mình. À mà, là khi họ ở một mình thôi, chứ nếu không, họ đã nói chuyện với nhau, hoặc với lũ con cháu. Một ngày nào đó mình sẽ có con chứ nhỉ? Mình cũng sẽ già đi mà.
Anh tự nhìn mình lần nữa trong gương chiếu hậu.
Chiếc Saab dừng khựng lại trước cột bán vé gửi xe tự động, Paul lấy vé. “Cảm ơn,” anh vừa nói vừa đóng lại cửa kính xe.
Mã hiệu chuyến bay AF 83 hiển thị đúng giờ trên tấm bảng lớn dành cho những chuyến bay đến. Paul giậm chân sốt ruột.
Những hành khách đầu tiên bắt đầu bước ra, chỉ một nhóm nhỏ, có lẽ là khách hạng thương gia.
***
Sau khi xuất bản cuốn tiểu thuyết đầu tay, Paul quyết định dẹp sự nghiệp kiến trúc sư sang một bên. Công việc viết lách tặng cho anh một sự tự do không thể nghi ngờ. Anh không hề suy tính gì khi bắt tay vào viết. Chỉ đơn giản là anh thấy vui khi được viết kín những trang giấy, gần ba trăm trang khi anh gõ đến chữ “hết”. Mỗi tối, anh đều cảm thấy bị cuốn theo câu chuyện mình viết nên hầu như không ra ngoài nữa và thường xuyên ăn tối trước màn hình máy tính.
Đêm đêm, Paul quay về với một thế giới tưởng tượng nơi anh cảm thấy hạnh phúc cùng những nhân vật đã trở thành bạn bè. Dưới ngòi bút của anh, mọi thứ trở nên khả dĩ.
Viết xong anh bỏ mặc tập bản thảo trên bàn làm việc.
Vài tuần sau đó cuộc sống của anh đã đảo lộn, vào một buổi tối khi anh mời Arthur và Lauren tới nhà ăn tối. Giữa chừng có một lãnh đạo bệnh viện gọi cho Lauren. Cô xin phép Paul lui vào phòng làm việc của anh nghe điện, để anh và Arthur trò chuyện trong phòng khách.
Phát nhàm vì những lời lẽ từ đầu dây bên kia, Lauren nhìn thấy tập bản thảo bèn bắt đầu lật giở từ trang này sang trang khác, bị thu hút đến mức không còn chú tâm nghe điện thoại nữa.
Khi giáo sư Krauss rốt cuộc cũng gác máy, Lauren vẫn tiếp tục ngồi đọc. Đến lúc Paul ló đầu vào phòng làm việc để xem mọi chuyện có ổn không và nhìn thấy cô với nụ cười trên môi thì đã hơn một giờ trôi qua.
- Anh có làm phiền em không nhỉ? Paul lên tiếng khiến cô giật nảy mình.
- Tuyệt hay, anh biết đấy!
- Em không nghĩ là nên xin phép anh trước sao?
- Em có thể mang về nhà đọc nốt được không?
- Người bình thường không trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi khác!
- Thế mà anh vừa làm vậy đấy thôi. Em mang về được không?
- Em thích đọc thật hả? Paul hỏi tiếp vẻ nghi hoặc.
- Vâng, thật mà, Lauren đáp rồi gom các tờ bản thảo lại.
Rồi cô ôm cả tập quay ra phòng khách, đi qua trước mặt Paul mà không nói thêm lời nào.
- Em đã nghe thấy anh nói đồng ý rồi sao? Anh nói tiếp khi đuổi kịp cô.
Và anh nhỏ giọng dặn cô đừng để Arthur biết chuyện.
- Đồng ý chuyện gì kia? Arthur đứng dậy vẻ lo lắng.
- Em không biết nữa, Lauren đáp. Chúng ta về chứ?
Trước khi Paul kịp phản ứng, Arthur và Lauren đã ra đến hành lang, cảm ơn anh về buổi tối hôm đó.
***
Các hành khách khác đi ra, lần này đông đúc hơn. Chừng ba chục người, nhưng vẫn không thấy những người anh chờ đón.
- Họ làm cái quái gì thế không biết? Đi hút bụi trong máy bay chắc? Mình thực sự thấy nhớ cái gì từ khi chuyển tới Paris nhỉ? Nhà của Carmel… Mình vẫn khoái tới đó dịp cuối tuần, ở cùng họ, ngắm mặt trời lặn trên biển. Chẳng mấy chốc đã tròn bảy năm trời. Năm tháng cứ trôi vèo vèo đi đâu ấy nhỉ? Mình nhớ họ nhất. Những cuộc gọi video dù sao cũng tốt hơn là chẳng có gì, nhưng được ôm ai đó trong vòng tay, cảm nhận sự hiện diện của họ thì lại là chuyện khác hẳn. Này, mình cần nói chuyện với Lauren về chứng đau nửa đầu mãn tính của mình, đó là chuyên ngành của cô ấy còn gì. Không, cô ấy sẽ yêu cầu mình đi khám, chỉ là những cơn đau nửa đầu thôi mà, thật nực cười, đâu phải ai thấy đau đầu cũng có khối u trong não. Cứ để xem sao. Được rồi, rốt cuộc họ sẽ ra chứ nhỉ?
***
Phố Green vắng tanh vắng ngắt. Sau khi đỗ chiếc Ford năm chỗ vào bãi đỗ, Arthur mở cửa xe cho Lauren rồi họ leo thang bộ đến tận tầng trên cùng của căn nhà nhỏ phong cách Victoria nơi họ sống. Hiếm có cặp đôi nào ở chung cùng một căn hộ trước khi gặp nhau, nhưng đó lại là một câu chuyện khác…
Arthur phải hoàn thành các phác thảo cho một khách hàng quan trọng. Anh xin lỗi Lauren rồi hôn cô trước khi ngồi vào bàn vẽ kiến trúc. Lauren không nấn ná gì thêm, chui ngay vào chăn rồi lại chìm đắm vào bản thảo của Paul.
Nhiều lần Arthur ngỡ nghe thấy tiếng cười giòn tan vọng sang từ bên kia tường. Mỗi lần như thế, anh đều nhìn đồng hồ đeo tay rồi lại cầm lấy cây chì. Một hồi sau, khi đêm đã khuya, nhận ra lần này là những tiếng nức nở, anh bèn đứng dậy, khẽ mở cửa phòng ngủ thì thấy vợ mình đang ngồi trên giường, mải miết đọc.
- Em sao thế? Anh hỏi vẻ lo lắng.
- Không có gì, cô đáp rồi gấp bản thảo lại.
Cô với lấy một tờ khăn giấy trên bàn đầu giường rồi đứng lên.
- Anh có thể biết em buồn chuyện gì không?
- Em có buồn đâu.
- Bệnh nhân nào đó của em có tiên liệu xấu sao?
- Không, đúng ra là đang tiến triển tuyệt vời.
- Và chuyện đó khiến em khóc sao?
- Anh vào ngủ đấy à?
- Chưa, chừng nào em chưa giải thích cho anh biết tại sao em không ngủ.
- Em không biết mình lại có cái quyền đó đấy.
Arthur đứng sừng sững trước Lauren, quyết tâm ép cô phải thú thật.
- Là Paul, cô rốt cuộc cũng phải hé miệng.
- Cậu ấy bệnh sao?
- Không, anh ấy viết…
- Cậu ấy viết gì?
- Em phải xin phép anh ấy trước khi…
- Anh và Paul chưa từng giấu nhau điều gì.
- Vậy mà có vẻ như có đấy. Đừng gạn hỏi em thêm nữa, lại đây đi, giờ muộn rồi.
Chiều tối hôm sau, Paul đang làm việc tại văn phòng thì nhận được cuộc gọi từ Lauren.
- Em cần nói chuyện với anh, nửa tiếng nữa em hết ca trưc, anh đến quán cà phê đối diện bệnh viện gặp em nhé.
Paul lúng túng khoác áo vest rồi rời văn phòng. Anh gặp Arthur trước cửa thang máy.
- Cậu đi đâu thế?
- Đi đón vợ tớ ở chỗ làm.
- Tớ đi cùng cậu được không?
- Cậu bị ốm hả Paul?
- Tớ sẽ giải thích cho cậu hiểu trên đường đi, nhanh lên nào, cậu chậm chạp quá thể!
Khi Lauren xuất hiện trên bãi đỗ xe bệnh viện, Paul vội đến gặp cô trước. Arthur quan sát hai người một lát trước khi quyết định tiến đến chỗ họ.
- Hẹn gặp anh ở nhà sau nhé, cô nói với anh. Em và Paul cần nói chuyện.
Họ để Arthur đứng đó rồi cùng bước vào quán cà phê.
- Em đọc xong rồi à? Paul hỏi thăm sau khi ra dấu cho nữ nhân viên phục vụ bàn rời đi.
- Vâng, tối qua.
- Và em thấy thích?
- Quá thích ấy chứ. Em nhận ra không ít chuyện liên quan đến mình.
- Anh biết, lẽ ra anh nên xin phép em trước.
- Anh đã có thể.
- Dẫu sao thì ngoài em ra cũng sẽ chẳng có ai khác đọc câu chuyện này.
- Đó chính xác là chuyện em muốn bàn với anh đây. Anh phải gửi bản thảo này cho một nhà xuất bản, nó sẽ được in, em dám chắc đấy.
Paul không muốn nghe nhắc đến chuyện đó. Trước hết anh chưa từng hình dung lấy một giây rằng bản thảo anh viết ra có thể thu hút một nhà sản xuất nào đó, và kể cả có đi chăng nữa, anh cũng chưa quen với ý nghĩ rằng một người xa lạ đọc được những gì anh viết.
Lauren đã viện đến tất tật những lý lẽ khả dĩ nhưng Paul vẫn khăng khăng giữ nguyên quan điểm. Vào lúc họ chia tay ra về, Lauren xin phép anh được chia sẻ bí mật này với Arthur, và Paul làm như thể không nghe thấy gì.
Về đến nhà, cô đưa tập bản thảo cho Arthur.
-Anh cầm lấy đi, cô nói, khi nào anh đọc xong chúng ta sẽ bàn bạc nhé.
Đến lượt Lauren nghe thấy Arthur nhiều lần cười thành tiếng, chờ đợi trong tĩnh lặng tiếp nối thứ cảm xúc xâm chiếm anh ở một vài đoạn. Ba giờ sau anh ra phòng khách gặp cô.
- Thế nào hả anh?
- Lấy cảm hứng chủ yếu từ chuyện của chúng ta, nhưng anh thích lắm.
- Em đã khuyên anh ấy gửi bản thảo này tới một nhà xuất bản nhưng anh ấy không muốn nghe khuyên nhủ gì hết.
- Anh có thể hiểu được phản ứng đó.
Làm sao xuất bản được câu chuyện Paul viết đã trở thành một nỗi ám ảnh đối với nữ bác sĩ trẻ. Cứ gặp mặt anh, hoặc nói chuyện với anh qua điện thoại là cô lại hỏi anh cùng câu hỏi đó. Anh đã gửi bản thảo đi chưa. Mỗi lần như thế, Paul đều trả lời chưa, và xin cô đừng nài nỉ thêm.
Vào cuối giờ chiều một ngày Chủ nhật, điện thoại di dộng của Paul đổ chuông. Người gọi không phải Lauren mà là một biên tập viên của nhà xuất bản Simon and Schuster.
- Nực cười thật đấy, Arthur, Paul bực bội lên tiếng,
Đầu dây bên kia kinh ngạc đáp rằng ông ta vừa đọc xong một cuốn tiểu thuyết khiến ông ta vô cùng thích thú và mong muốn được gặp tác giả của nó.
Sự nhầm lẫn vẫn tiếp diễn, Paul tiếp tục đùa cợt. Thoạt tiên thấy ngồ ngộ, rồi phát cáu, biên tập viên nhà xuất bản gợi ý ngày hôm sau sẽ tới văn phòng gặp anh, như thế anh sẽ có bằng chứng cho thấy đây không phải chuyện đùa.
Nỗi nghi ngờ dấy lên trong tâm trí Paul.
- Làm thế nào anh lại có được bản thảo của tôi?
- Một người bạn đã thay mặt anh giao bản thảo cho tôi.
Và sau khi cho anh biết địa điểm hẹn gặp, người đàn ông kia gác máy. Paul đi đi lại lại trong căn hộ. Không thể ngồi yên một chỗ, anh nhảy vào chiếc Saab rồi lái xe băng qua thành phố tới tận bệnh viện San Francisco Memorial.
Vào khoa cấp cứu, anh xin được gặp Lauren ngay tức khắc. Cô y tá lưu ý anh rằng trông anh không có vẻ đau ốm gì. Paul liếc xéo cô ta, trong cuộc sống này cấp cứu không phải lúc nào cũng liên quan đến lĩnh vực y tế. Anh cho cô ta hai giây để nhấn chuông gọi nữ bác sĩ trước khi gây ra một cuộc cãi vã ồn ào. Cô ý tá ra hiệu cho nhân viên bảo vệ. Điều tệ nhất đã không xảy ra vì vừa nhìn thấy Paul, Lauren liền đến gặp anh.
- Anh làm cái quái gì ở đây thế này?
- Em có anh bạn nào đó làm xuất bản phải không?
- Đâu có, cô phản bác rồi nhìn chăm chăm xuống mũi giày.
- Hay là Arthur có một anh bạn như thế?
- Cũng không phải đâu, cô đáp lí nhí.
- Đây vẫn là một trong những trò đùa của hai người phải không?
- Lần này thì không.
- Em đã làm gì thế?
- Chẳng làm gì xấu cả, quyền quyết định vẫn là ở anh.
- Em sẽ giái thích cho anh tường tận chứ?
- Một đồng nghiệp của em có người bạn làm xuất bản, em đã giao bản thảo của anh cho người đó để có được một ý kiến khách quan.
- Em không có quyền làm thế.
- Ngày trước anh cũng đã hành động vì em mà không hề hỏi ý kiến em, và anh thấy đấy, hôm nay em vẫn biết ơn anh về chuyện đó. Em đã hơi khiêu khích số phận một chút, vậy thì sao nào? Em nhắc lại, quyền quyết định vẫn là ở anh.
- Quyết đinh gì?
- Chia sẻ với người khác những gì anh viết. Anh không phải Hemingway, nhưng câu chuyện của anh có thể đem lại chút ít hạnh phúc cho những người sẽ đọc nó. Hiện tại thì như thế đâu có tồi. Giờ em phải trở lại với công việc đây.
Cô ngoái lại trước khi bước qua ngưỡng cửa dẫn vào khoa cấp cứu.
- Nhất là đừng có cảm ơn em đấy nhé.
- Cảm ơn em về chuyện gì kia?
- Hãy đến cuộc hẹn đó nhé, Paul, đừng có bướng bỉnh. Thực ra em còn chưa nói gì với Arthur đâu.
Paul tới gặp biên tập viên nhà xuất bản đã đánh giá cao tiểu thuyết của anh, và không cưỡng lại nổi những lời đề nghị của ông ta. Mỗi lần nghe ông ta nhắc đến từ “tiểu thuyết” là anh lại thấy khó có thể thiết lập mối liên hệ với câu chuyện đã lấp đầy những buổi đêm của anh vào thời kỳ cuộc đời anh không lấy gì làm hạnh phúc.
Sáu tháng sau, cuốn tiểu thuyết được xuất bản. Sách ra hôm trước thì hôm sau Paul đã gặp trong tháng máy tại nơi làm việc hai kiến trúc sư đồng nghiệp đang cầm cuốn sách của anh trên tay. Họ chúc mừng Paul, còn anh thì tê dại khắp người, chờ cho họ rời thang máy để ấn lại nút xuống tầng trệt. Anh tới ngồi trong quán cà phê nơi anh thường dùng bữa mỗi sáng. Nữ nhân viên phục vụ bàn muốn được anh ký tặng vào cuốn sách cô vừa mua. Bàn tay Paul run lên khi viết lời đề tặng. Anh thanh toán hóa đơn, trở về nhà và bắt đầu đọc lại cuốn tiểu thuyết của mình.
Cứ lật thêm một trang, anh lại ngồi sâu thêm một chút vào chiếc ghế phô tơi, ước sao mình bốc hơi để không bao giờ phải đi ra ngoài nữa. Anh đã đưa vào câu chuyện này một phần của anh, tuổi thơ anh, những giấc mơ, những niềm hy vọng, những thất bại. Mà không hề ý thức được, không hề giả định rằng một ngày nào đó những người xa lạ sẽ đọc nó. Còn kinh khủng hơn nữa, cả những người anh kề cận, những người anh làm việc cùng. Bản tính vốn hiền lành, ngây thơ và những lần quát nạt chỉ là để che giấu vẻ thẹn thùng gần như căn bệnh mãn tính, Paul vẫn ngồi đó với đôi mắt mở to và hai cánh tay buông thõng, không còn mong ước nào khác ngoài trở thành vô hình giống như nhân vật của mình.
Anh đã nghĩ đến việc mua lại toàn bộ các bản in đang lưu hành. Anh lao đến chỗ điện thoại bàn, nhưng trước khi anh kịp nói cho biên tập viên nhà xuất bản về dự định đó thì người này đã chúc mừng anh về bài báo được đăng tải ngay sáng hôm đó trên tờ San Francisco Chronicle. Dĩ nhiên ông ta thấy lời phê bình hơi chối tai, như vậy cũng đúng luật thôi, tuy nhiên xét về tổng thể thì bài báo vẫn có tác dụng quảng bá rộng rãi. Paul dập máy không để ông ta kịp nói thêm lời nào rồi chạy bổ đến ki ốt bán báo gần nhất. Bài viết nhấn mạnh những sai lầm của một cuốn tiểu thuyết đầu tay, và điều tệ hơn cả đối với Paul, là chúc mừng tác giả của nó vì đã không ngại thêm vào đó chất sến súa. Vào thời đại này khi thái độ vô liêm sỉ vượt lên trí tuệ, có lẽ cần phải nhìn nhận ra ở đây một hành động phản kháng khá dũng cảm, nhà báo đã kết luận như vậy. Paul cảm thấy mình đang chết. Không phải một cái chết đột ngột, thẳng thắn mà nói một cái chết như vậy hẳn đã khiến anh nhẹ nhõm, mà là một quãng hấp hối chậm rãi và ngột ngạt.
Điện thoại di động của anh không ngừng réo chuông, hiện thị trên màn hình là những số lạ, mỗi lần như thế anh lại ấn phím từ chối cuộc gọi. Cuối cùng anh gỡ pin ra và biến khỏi các màn hình radar. Anh không tới dự bữa tiệc cocktail do nhà sản xuất tổ chức, cả tuần không đặt chân đến văn phòng mà ở lì trong nhà. Một buổi tối, nhân viên giao bánh pizza đưa ra một bản sách nhờ anh ký tặng, nói thêm rằng anh ta đã nhận ra ảnh chụp anh trên bản tin thời sự tối qua. Sau khi rắc rối này tái diễn với cô nhân viên thu ngân của cửa hàng thực phẩm, Paul liền không ló mặt đi đâu nữa. Cho đến khi Arthur tới gõ cửa nhà anh và dùng sức lôi anh ra khỏi hang ổ. Trái ngược với Paul, Arthur thấy mừng cho bạn, và anh mang tới những tin tốt lành.
Nét độc đáo trong câu chuyện của anh đã thu hút sự chú ý của truyền thông. Maureen, cô trợ lý ở văn phòng kiến trúc sư, đã tận tâm làm điểm báo. Đa số khách hàng của văn phòng đã đọc cuốn sách và gọi điện chúc mừng anh.
Một nhà sản xuất phim đã tìm cách gặp anh tại văn phòng, và Arthur đã giứ tin hay ho nhất để cuối cùng mới tiết lộ, nhà sách Barnes & Noble nơi anh thường lui tới đã chỉ cho anh thấy cuốn tiểu thuyết bán đắt như tôm tươi. Thành công mới chỉ trong phạm vi thung lũng Silicon nhưng cứ cái đà này thì chẳng bao lâu nữa nó sẽ lan rộng ra khắp cả nước, chủ hiệu sách tin chắc nhưu vây…
Đến sân hiên nhà hàng nơi anh kéo Paul tới, Arthur lưu ý cho anh biết đã đến lúc phải cạo râu, chăm chút vẻ bề ngoài, gọi lại cho biên tập viên xuất bản, ông ta đã để lại cho anh phải đến hai chục tin nhắn ở văn phòng, và nhất là nâng niu niềm hạn phúc cuộc đời trao tặng thay vì trưng ra bộ mặt đưa đám đó.
Paul vẫn giữ im lặng hồi lâu, hít một hơi thật dài rồi thầm nhủ một cơn khó ở nơi công cộng sẽ càng khiến tình trạng của anh thêm tồi tệ. Khi một phụ nữ nhận ra anh và cắt ngang bữa trưa của họ để hỏi anh liệu cuốn tiểu thuyết anh viết có phải là tự nguyện không, thì đó chính là phát súng ân huệ.
Lấy giọng trịnh trọng, Paul tuyên bố với Arthur rằng sau khi đã cân nhắc rất nhiều suốt tuần qua, anh quyết định giao văn phòng kiến trúc cho Arthur. Đến lượt anh tự tặng cho mình một năm nghỉ làm.
- Để làm gì? Arthur hỏi vẻ xúc động.
Biến mất, Paul nghĩ bụng. Để khỏi phải nghe một bài giảng đạo đức, anh viện một cái cớ không thể bác bỏ: Viết cuốn tiểu thuyết thứ hai, rốt cuộc cũng thử xem sao. Làm sao Arthur có thể phản bác lý do đó?
- Nếu đó thực sự là điều cậu muốn. Tớ vẫn nhớ khi tớ bất ổn và sang Paris sống một thời gian, chính cậu đã thay tớ lo liệu công việc chung. Cậu tính đi đâu thế?
Paul vốn không có bất kỳ ý tưởng nào bèn trả lời không chút suy nghĩ:
- Sang Paris. Cậu từng hết lời các kỳ quan của Kinh đô Ánh sáng, những quán rượu, những cây cầu, những khu phố náo nhiệt và những thiếu nữ Paris… biết đâu đấy, với một chút may mắn, cô chủ tiệm hoa xinh xắn và duyên dáng cậu vẫn thường nhắc với tớ vẫn còn ở đó?
- Có lẽ, Arthur đáp gọn lỏn, nhưng tất cả những thứ đó không tuyệt diệu như lời tớ kể đâu.
- Bởi vì thời đó cậu không có được thể trạng tốt nhất. Tớ thì chỉ có nhu cầu thay đổi không khí… để kích thích năng lực sáng tạo, cậu cũng hiểu mà,
- Nếu là để kích thích năng lực sáng tạo của cậu thôi thì cũng được! Mà cậu tính bao giờ lên đường?
- Tối nay hãy cứ tụ tập ăn tối ở nhà hai cậu đã, ta sẽ mời vợ chồng Pilguez, cả nhóm sẽ có mặt đông đủ để chào tạm biệt và nhanh chóng thôi, ngay ngày mai, tớ sẽ đến với nước Pháp và cuộc sống tươi đẹp!
Kế hoạch của Paul khiến Arthur buồn không để đâu cho hết, anh những muốn phản bác rằng quyết định này quá gấp gáp, đối với văn phòng thì tốt hơn là anh kiên nhẫn vài tháng trước khi triển khai kế hoạch riêng, nhưng tình bạn trong anh đã thắng thế. Nếu một cơ may như thế đến với anh, Paul cũng sẽ làm mọi việc để giúp anh kia mà, trong quá khứ cậu ấy đã chứng minh điều đó. Còn về công việc, anh sẽ thu xếp.
Sau khi từ biệt Arthur, Paul quay về nhà trong tâm trạng vô cùng hoảng sợ. Anh lôi đâu ra ý tưởng ấy nhỉ? Sang Paris sống, lại còn một mình nữa chứ!
Sải bước trong căn hộ, anh bắt đầu tìm kiếm lý lẽ nhằm biện minh cho lối thoát điên rồ và bất khả này. Nếu Arthur đã làm được chuyện đó thì tại sao anh lại không. Lý do thứ hai, át cả lý do thứ nhất, liên quan đến những cô nàng Paris, lý do thứ ba là nói cho cùng, anh sẽ có thể thử viết một cuốn tiểu thuyết nữa… lần này sẽ không xuất bản… hoặc chỉ xuất bản tại nước ngoài. Làm sao đó để anh vẫn có thể quay trở lại San Francisco, ngay khi mọi chuyện đã ổn thỏa đâu vào đấy. Rốt cuộc, những lý lẽ này chỉ còn có thể là một: nhà văn… người Mỹ… độc thân… tại Paris!
Và tại Paris, nơi anh đã sinh sống được bảy năm nay, Paul đã viết năm cuốn tiểu thuyết khác. Chán ngán với những cuộc phiêu lưu cùng các thiếu nữ Paris vốn tâm tính thất thường khiến anh dường như không sao hiểu được, anh nghiêng về chọn lựa cuộc sống độc thân, chỉ trừ có điều chính cuộc sống độc thân mới chọn anh.
Năm cuốn tiểu thuyết của anh không có được thành công như anh rốt cuộc đã hy vọng, ít ra là tại châu Âu, tại Mỹ cũng không, nhưng vì một lý do nào đó anh không rõ, những cuốn sách anh viết bán rất chạy tại châu Á, đặc biệt là tại Hàn Quốc.
Từ vài năm nay, Paul duy trì quan hệ yêu đương với một thiếu nữ Hàn Quốc, người dịch những cuốn sách của anh. Kyong sang thăm anh mỗi năm hai lần, mỗi lần một tuần lễ, không bao giờ ở lâu hơn. Anh phải lòng nhiều hơn mức anh muốn thừa nhận. Chỉ có điều, mỗi khi đối diện cô, anh không bao giờ tìm ra từ ngữ thích hợp.
Kyong thích những khoảng lặng, Paul thì lại sợ. Anh thường tự hỏi liệu có phải mình đã cầm bút đễ xóa những khoảng lặng đó hay không, giống như những trang giấy trắng mà người ta dùng mực phủ kín. Kyong và anh sống cùng nhau mười bốn ngày rưỡi mỗi năm, tính cả những lần đưa đi đón về từ sân bay, Khi Kyong ở đó, anh ngắm cô hàng giờ liền, không phân định được liệu cô thực sự xinh đẹp hay chỉ xinh đẹp trong mắt anh. Khuôn mặt cô hết sức đặc biệt và ánh mắt cô sắc ngọt mỗi khi họ làm tình, đến mức anh thường tự hỏi liệu mình có đang ngủ cùng người ngoài hành tinh không.
Họ ít gặp nhau, nhưng có chung thói quen. Trong những chuyến tới Paris, cô thích lui tới rạp chiếu phim trên phố Apollinaire, như thể cái rạp quan trọng hơn bộ phim được trình chiếu bên trong, băng qua cầu Nghệ thuật, ăn một ly kem tại quán Berthillon ngay cả giữa mùa đông. Cô thích đọc báo Pháp, lang thang trong các hiệu sách, đi dạo trong khu Marais, ngang dọc những lối dạo bộ khu Les Halles rồi cuốc bộ ngược lên phố Belleville, trong khi xuôi xuống con phố đó thì đơn giản hơn. Những ngày đẹp trời, cô thích dùng trà trong khu vườn thuộc bảo tàng Cuộc sống Lãng mạn trên phố Chaptal, tham quan bộ sưu tập của Camondo trên phố Monceau, muốn được Paul tặng hoa và tự tay cắm chúng khi quay về nhà anh. Cô thích chọn pho mát trên sạp nhà Vannaut, một bậc thầy về pho mát mở cửa hiệu bên dưới khu nhà Paul ở, cô thích anh ngắm nhìn cô và khát khao cô, sách anh viết thì cô không thích bằng, nhưng chúng là mối liên hệ gắn kết hai người họ.
Khi không ở bên Paul, Kyong cũng vẫn chiếm lĩnh tâm trí anh, có lẽ còn nhiều hơn. Tại sao trong mắt anh, cô lại quyến rũ đến thế, tại sao anh lại nhớ cô đến thế?
Ngay khi anh viết xong một bản thảo, cô liền có mặt tại nhà anh. Lờ đi cơn mệt mỏi thường đè nặng một người bình thường vừa ngồi máy bay mười một giờ đồng hồ, cô luôn tươi tỉnh và rạng rõ. Sau một bữa trưa thanh đạm lúc nào cũng bao gồm trứng mayonnais, bánh mì phết và cốc bia pha nước chanh – thứ có lẽ tự thân đã là một phương thuốc thần diệu giúp giảm mệt mỏi do lệch múi giờ, ý nghĩ bắt đầu một ngày phải quy củ khoa học -, bữa trưa mà cô vẫn muốn ăn tại một địa điểm không đổi, quán cà phê nằm ở góc phố Bretagne giao phố Charlot – cần phải hỏi thăm về xuất xứ lũ gà mái đẻ ra loại trứng dùng làm món trứng mayonnais của quán Le Marché, phòng trường hợp một ngày nào đó quán này đóng cửa -, họ leo thang bộ về căn hộ của Paul. Kyong tắm táp rồi ngồi vào bàn viết của anh để đọc bản thảo. Paul ngồi dưới chân giường, đối diện cô, quan sát cô. Rõ ràng là mất thời gian, bởi trong lúc đọc thì cô chẳng màng chuyện gì khác. Dường như viêc cô có trở lại gặp anh hay không tùy thuộc vào việc cô có thích cuốn tiểu thuyết anh viết hay không. Trong trường hợp này, anh thấy “độ tương hợp” phụ thuộc vào một câu “giá mà em thích được những chương truyện anh viết”. Vì lẽ này, hơn một lời bình luận công khai của nữ dịch giả, người anh nợ phần lớn thu nhập, bởi lẽ Paul đang sống nhờ phần trăm lợi nhuận có được từ thị trường Hàn Quốc, anh luôn chờ đợi khoảnh khắc cô sẽ nhượng bộ cho mối thâm tình giữa họ.
Anh thích viết, thích sống ở nước ngoài, anh thích những chuyến thăm một năm hai lần của Kyong và nếu thời gian còn lại trong năm, một nỗi cô đơn nào đó có là sự bù trừ cho cuộc sống này thì anh vẫn thấy cuộc sống mới của mình hầu như hoàn hảo.
***
Cánh cửa kính mở ra và Paul thở hắt ra, nhẹ cả người.
Arthur đẩy một xe hành lý trong khi Lauren đang vẫy tay loạn cả lên.
Chuyện Chàng Nàng Chuyện Chàng Nàng - Marc Levy Chuyện Chàng Nàng