Bạn bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là kết thúc ở chỗ nào.

Dorothy Fields & Coleman

 
 
 
 
 
Tác giả: Marc Levy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4518 / 166
Cập nhật: 2019-03-13 21:52:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
aris, hai ngày sau.
- Tại sao lúc nào cũng phải tra đến cái chìa cuối cùng trong chùm mới mở được cửa thế nhỉ? Mia càu nhàu.
- Bởi vì cuộc đời luôn dở như dưa bở, nếu không thì cầu thang đã chẳng tối đen như mực thế này, Daisy vừa đáp vừa cố gắng dùng điện thoại di động soi ổ khóa cho thật rõ.
- Tớ không bao giờ muốn nghe theo ý kiến của ai đó nữa, tớ muốn một hiện tại tương ứng với bản thân; tớ muốn hiện tại, chỉ hiện tại thôi.
- Còn tớ thì muốn một tương lai ít bấp bênh hơn, Daisy thở dài. Trong lúc chờ đợi, nếu cậu không mở được thì trả chùm chìa khóa nhà cho tớ đi, pin điện thoại của tớ gần cạn rồi.
Quả nhiên, chiếc chìa khóa cuối cùng trong chùm là chiếc mở được cửa. Vào được bên trong căn hộ, Daisy liền gạt cầu dao điện nhưng vô ích.
- Có vẻ như cả khu nhà này bị cắt điện rồi.
- Toàn bộ cuộc đời tớ cũng bị cắt điện đây, Mia phóng đại.
- Đừng nói quá lên thế chứ.
- Tớ không biết cách sống trong dối trá, Mia nói tiếp bằng giọng khơi gợi lòng trắc ẩn, nhưng Daisy quen biết cô đã quá lâu để bước vào cuộc chơi nho nhỏ này.
- Đừng có huyên thuyên nữa, cậu là một diễn viên tài năng, vậy nên cũng là một kẻ nói dối có nghề… Hẳn là tớ có nến đâu đó trong nhà, tớ nên tìm ra nến trước khi pin chiếc iPhone của tớ…
Màn hình điện thoại tắt ngóm.
- Thế nếu tớ bảo họ rằng hãy biến đi cho khuất mắt thì sao nhỉ? Mia thì thào.
- Cậu không định giúp tớ một tay hả?
- Có chứ, nhưng có nhìn thấy gì đâu.
- Cậu nhận ra điều đó là tớ yên tâm rồi đấy!
Daisy dò dẫm tiến bước. Bàn tay cô lướt qua bàn. Trong lúc vòng tránh cái bàn, cô đụng phải một cái ghế, càu nhàu, rồi đến được bàn bếp ở ngay phía sau. Vẫn dò dẫm như thế, cô tiến lại gần bếp ga, vớ lấy bao diêm để trên giá, vặn nút một mâm bếp rồi mồi lửa.
Một quầng sáng phơn phớt xanh soi chiếu nơi họ đang đứng.
Mia ngồi xuống bên bàn.
Daisy lục tìm từng ngăn kéo tủ. Những cây nến thơm không có chỗ trong nhà cô. Niềm đam mê cô dành cho nghệ thuật ẩm thực có những đòi hỏi riêng, không thứ gì được làm sai lệch mùi vị của một món ăn. Tương tự như một vài quán treo biển “Nhà hàng không chấp nhận thẻ tín dụng”, cô sẵn lòng đề trước cửa “Nhà tôi không tiếp những người quá thơm”.
Cô tìm ra mấy cây nến và thắp chúng lên. Ánh sáng hắt ra từ những ngọn nến đưa căn phòng ra khỏi bóng tối.
Căn hộ của Daisy có thể nói chỉ tập trung vào căn bếp. Nó là phòng chính trong căn hộ, chỉ riêng phòng bếp đã lớn hơn hai phòng ngủ nhỏ nằm cạnh nhau, được ngăn cách bằng một nhà vệ sinh. Trên mặt bàn bếp đặt san sát những chậu đất nung, những cây húng, cây thắng, hương thảo, thìa là, kinh giới, bạc hà và ớt Espelette. Căn bếp này là phòng thí nghiệm của Daisy, cơn cuồng say và lối thoát của cô. Tại đó cô chế ra những công thức nấu ăn trước khi mang ra phục vụ thực khách lui tới nhà hàng nhỏ của cô nằm trên đồi Montmartre, cách nhà cô vài bước chân.
Daisy không học nghề qua trường lớp nào cả, cô thừa hưởng tài nấu bếp từ truyền thống gia đình và vùng đất Provence quê hương cô. Ngày còn nhỏ, trong khi đám bạn chơi đùa dưới bóng thông và ô liu, cô lại quan sát mẹ và học cách làm theo những động tác của bà.
Trong khu vườn bao quanh nhà, cô đã học được cách lựa chọn các loại rau thơm, và học cách chế biến chúng khi đứng đằng sau bếp lò. Nấu nướng là cả cuộc đời cô.
- Cậu đói không? Mia hỏi cô.
- Có, có lẽ thế. Mà tớ cũng không rõ nữa.
Daisy lấy từ tủ lạnh ra một đĩa nấm mồng gà, một mớ mùi dẹt rồi bứt một nhánh từ túm tỏi đang treo lủng lẳng phía bên phải cô.
- Nhất thiết phải cho tỏi hả? Mia hỏi.
- Cậu tính hôn ai tối nay à? Daisy hỏi vặn lại trong lúc băm rau mùi. Kể cho tớ nghe đã xảy ra chuyện gì trong lúc tớ làm bếp nhé?
Mia hít thật sâu.
- Chẳng xảy ra chuyện gì hết.
- Cậu xuất hiện đúng lúc nhà hàng tớ đóng cửa, tay xách theo một cái túi du lịch, bộ dạng thì trông như một kẻ vừa bị sụp đổ cả thế giới; kể từ đó tới giờ cậu không ngừng than vãn. Tớ liền suy ra rằng cậu không đến thăm tớ chỉ vì nhớ tớ đâu.
- Thế giới của tớ đã sụp đổ thật mà.
Daisy ngừng tay.
- Xin cậu đấy, Mia! Tớ sẵn sàng nghe mọi chuyện nhưng đừng có thở dài cũng đừng có oán thán gì nhé, ở đây làm gì có máy quay đâu.
- Cậu sẽ là một đạo diễn xuất sắc đấy! Mia buột miệng.
- Có lẽ thế. Tớ đang lắng nghe cậu đây.
Và trong khi Daisy hối hả làm bếp, Mia ngồi vào bàn.
***
Lúc có điện trở lại, hai cô bạn giật nảy mình. Daisy vặn nhỏ đèn để ánh sáng dịu mắt, rồi cô mở hệ thống mành điện để lộ ra quang cảnh Paris nhìn từ căn hộ.
Mia tiến tới cửa sổ.
- Cậu có thuốc lá không?
- Trên mặt bàn thấp ấy, tớ chẳng biết ai đã bỏ quên lại đó.
- Cậu hẳn phải có nhiều người tình lắm nên mới không biết ai đã bỏ quên thuốc lá trong nhà mình?
- Nếu cậu muốn hút thuốc thì ra ban công nhé!
- Cậu ra với tớ không?
- Nếu muốn biết đoạn tiếp theo thì tớ có lựa chọn khác sao?
***
- Và cậu đã để đèn sáng trong phòng ngủ? Daisy hỏi trong lúc rót thêm rượu vang cho cả hai.
- Đúng thế, nhưng không để đèn trong phòng thay đồ. Trong đó tớ đã bày bừa sẵn một cái ghế đẩu để anh ta vấp phải.
- Bởi vì các cậu có một phòng thay đồ? Daisy hỏi tiếp. Rồi sao?
- Tớ vờ như đã ngủ. Anh ta thay quần áo trong phòng tắm, anh ta tắm lâu ơi là lâu, thế rồi anh ta đi ngủ và tắt đèn. Tớ đã đợi để anh ta thì thầm vào tai tớ vài lời rồi hôn tớ. Hẳn là anh ta chưa nạp lại đủ năng lượng nên anh ta ngủ luôn.
- Được rồi, cậu muốn nghe ý kiến của tớ không? Dẫu sao tớ cũng sẽ cho cậu biết ý kiến của tớ nhé. Cậu đã lấy phải một gã khốn. Vấn đề thực sự, và nó khá đơn giản thôi, là phải biết liệu những phẩm chất của hắn có khiến cho những khuyết điểm của hắn trở nên đáng yêu không. Mà không, vấn đề thực sự là phải biết được tại sao cậu lại yêu hắn nếu hắn khiến cậu khốn khổ đến mức ấy. Trừ phi cậu yêu hắn chính xác bởi hắn khiến cậu bất hạnh.
- Ban đầu anh ta đã làm mình vô cùng hạnh phúc đấy chứ.
- Tớ hy vọng thế! Nếu những đoạn khởi đầu mà tệ hại thì các bạch mã hoàng tử đã biến mất khỏi văn chương và những bộ phim hài lãng mạn đã bị xếp vào kệ phim kinh dị rồi. Đừng có nhìn tớ chòng chọc như vậy, Mia. Nếu muốn biết liệu hắn có lừa dối cậu hay không thì cậu cần hỏi hắn, chứ không phải hỏi tớ. Mà bỏ điếu thuốc đó xuống đi, cậu hút quá nhiều rồi, đó là thuốc lá chứ không phải tình yêu.
Những giọt nước mắt giàn giụa trên má Mia. Daisy tới ngồi gần Mia, vòng tay ôm cô bạn.
- Cứ khóc cho thỏa nỗi lòng đi, cứ khóc nếu làm vậy giúp cậu nguôi ngoai. Những nỗi sầu tình khiến ta đau khôn xiết, nhưng nỗi bất hạnh thực sự là khi cuộc đời biến thành một hoang mạc kia.
Mia đã thề sẽ tỏ ra đúng mực trong mọi hoàn cảnh, nhưng ở bên Daisy thì lại khác. Một tình bạn như tình bạn giữa hai người họ, đã bền lâu như thế, là một thứ tình cảm chị em mà ta đã chọn.
- Tại sao cậu lại nhắc đến hoang mạc? Cô vừa quệt má vừa nói tiếp.
- Đó là cách cậu hỏi mình rằng rốt cuộc mình có ổn không à?
- Cả cậu nữa, cậu cũng cảm thấy cô đơn ư? Cậu có tin rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ được hạnh phúc không?
- Tớ có cảm giác mấy năm gần đây cậu vẫn hạnh phúc đấy chứ. Cậu là một diễn viên nổi tiếng và được công nhận, hễ đóng một bộ phim là cậu lại đút túi số tiền mà cả đời tớ mới kiếm nổi, và còn nữa… cậu đã kết hôn. Cậu đã xem bản tin thời sự tối nay chưa… ta không có quyền than vãn.
- Tại sao thế, đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Chẳng rõ, nhưng nếu có tin gì đó tốt lành thì người dân đã đổ ra phố để ăn mừng sự kiện rồi. Món nấm mồng gà của tớ thế nào?
- Món cậu nấu là thứ thuốc chống trầm uất hiệu nghiệm nhất trần đời.
- Thế cậu nghĩ tại sao tớ lại muốn trở thành đầu bếp nào! Giờ thì đi ngủ thôi! Ngày mai tớ sẽ gọi điện cho gã đần chồng cậu, tớ sẽ thông báo cho hắn rằng cậu đã biết mọi chuyện, hắn đã phản bội người phụ nữ tuyệt vời nhất, và cậu chia tay hắn không phải vì một ai khác mà là vì chính hắn. Khi nào tớ gác máy, chính hắn mới là kẻ khốn khổ.
- Cậu sẽ không làm thế chứ?
- Không, chính cậu sẽ làm thế.
- Ngay cả khi tớ muốn thì cũng không thể.
- Tại sao? Cậu thích xem kịch mê lô ba xu hả?
- Bởi vì bọn tớ đang cùng xuất hiện trên tấm áp phích quảng bá một bộ phim kinh phí lớn sẽ ra mắt trong vòng một tháng nữa. Tớ buộc phải diễn ngoài đời, vai diễn người vợ mãn nguyện tuyệt vời, hạnh phúc hoàn hảo. Nếu thiên hạ biết sự thật về David và tớ thì còn ai tin vào chuyện tình của bọn tớ trên màn ảnh nữa? Các nhà sản xuất sẽ không tha thứ cho tớ chuyện đó, cả quản lý của tớ nữa. Vả lại tớ rất muốn là một cô vợ bị cắm sừng tỉnh táo chứ không muốn bị sỉ nhục nơi công cộng.
- Ngay cả thế, để diễn thành công một vai như vậy cần phải khốn nạn lắm đấy.
- Thế cậu nghĩ tại sao tớ lại ở đây nào, tớ sẽ không bao giờ đủ khả năng đóng vai ấy lâu đến vậy. Cậu phải cho tớ nương náu ở nhà cậu.
- Trong bao lâu?
- Chừng nào cậu còn chịu đựng được tớ.
Chuyện Chàng Nàng Chuyện Chàng Nàng - Marc Levy Chuyện Chàng Nàng