Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lê Văn Nghĩa
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1679 / 48
Cập nhật: 2018-06-11 22:41:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
áng sớm, người trong xóm đã nghe tiếng khóc và tiếng gào của chị Mùi. Tiếng khóc nức nở của chị Mùi nghe đến chạnh lòng. Trong xóm nghèo, người ta đã quen với tiếng khóc nhưng tiếng khóc của chị Mùi lại có một âm điệu như xuyên thấu tim người nghe. Nhiều người tức tốc chạy lại căn nhà nhỏ ấy để xem chuyện gì xảy ra.
Chị Mùi ngồi xổm dưới đất. Trước mặt chị là cái rương nhỏ đang mở toang hoác. Một số đồ đạc trong rương đã bị chị Mùi lấy ra vụt tung tóe trên mặt đất. Khóc một hồi, chị Mùi ngồi im lặng nhìn vào rương với cặp mắt vô hồn.
Má thằng Minh chạy đến nhà chị Mùi sớm nhất. Vỗ vai chị, má thằng Minh hỏi:
- Gì vậy Mùi?
- Mất rồi... mất rồi...
- Ai mất?... Mất cái gì?
Chị Mùi gạt nước mắt:
- Vàng... Nó ăn cắp của em hai chỉ vàng.
- Ai ăn cắp?
- Em không biết. Sáng dậy em thấy cái rương đã bị mở, chỗ vàng em giấu bị... bị... nó lấy mất.
- Ai biết chỗ em giấu?
- Không ai biết hết.
Má thằng Minh hỏi tiếp:
- Thằng Mùi biết không?
- Em cũng không biết nữa. Nhưng chắc ảnh không biết đâu.
- Nó đi đâu rồi? Thằng Mùi ấy...
- Ảnh đi uống cà phê từ sáng sớm.
- Nó hay vụ em mất vàng chưa?
- Chưa. Chắc ảnh hay được thì em chết. Tại vì vàng này em giấu ảnh để dành đẻ con.
Nhiều người bu lại bàn tán.
- Đồ bất nhân... người ta để dành chút tiền để đẻ con mà cũng lấy.
- Thì thằng ăn trộm nó có cần biết chuyện đẻ con hay đẻ cái gì đâu.
- Chắc loanh quanh cũng người quen biết thôi.
- Thì người quen mới biết con Mùi có vàng. Nhìn con Mùi ai nói nó có vàng để dành đâu.
Lúc đó Mùi lững thững từ đầu xóm đi vào. Anh ta rít hơi thuốc này đến hơi thuốc khác. Đôi mắt chỏm lơ, Mùi nhìn đám đông với một vẻ bình thản, không có chút ngạc nhiên. Vừa thấy Mùi, với lại đã biết việc gì xảy ra cho chị Mùi nên mọi người thấy không còn cớ gì để ở lại nên ai nấy đều tản mát ra về. Mùi cằn nhằn vợ:
- Thôi, kêu khóc hoài, mất lần này thì tìm lại lần khác.
Vợ Mùi tức tưởi:
- Tìm sao được mà tìm. Mấy năm chắt chiu mót rau, củ để bán mới dành dụm được, chờ ngày đẻ con...
- Từ từ để anh đánh bài gỡ... rồi mua lại cho.
- Em phải đi coi thầy bói để xem ai lấy vàng cho biết. Em nghi quá...
- Nghi cái gì?
- Nghi thằng Chim.
- Thằng Chim sao?
- Nó ăn cắp vàng.
- Tại sao nghi nó?
- Hôm trước, khi lấy tiền đưa anh, em mở rương, thấy nó nhìn vào. Hay là em đi thưa cò bót?
Mùi im lặng không nói. Sau cùng, anh ta thốt lên:
- Có thấy bằng chứng không? Má nó dữ lắm. Coi chừng bả tức, bả tố vụ tui trốn quân dịch...
Nghe nói đến việc Mùi có thể bị thưa gửi vụ trốn quân dịch, chị Mùi êm re!
Chú Chiếu Bóng, Nhà Ảo Thuật, Tay Đánh Bài & Tụi Con Nít Xóm Nhỏ Sài Gòn Năm Ấy Chú Chiếu Bóng, Nhà Ảo Thuật, Tay Đánh Bài & Tụi Con Nít Xóm Nhỏ Sài Gòn Năm Ấy - Lê Văn Nghĩa Chú Chiếu Bóng, Nhà Ảo Thuật, Tay Đánh Bài & Tụi Con Nít Xóm Nhỏ Sài Gòn Năm Ấy