There is no such thing as a moral or immoral book; books are well written or badly written.

Oscar Wilde, Picture of Dorian Gray, 1891

 
 
 
 
 
Tác giả: Lê Văn Nghĩa
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1679 / 48
Cập nhật: 2018-06-11 22:41:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
ột gương mặt quen thuộc. Một nụ cười. Vẫn cái nụ cười ấm áp. Một cặp mắt hiền từ đang nhìn nó. Thằng Minh kêu như reo: “Chú Hai”.
Trước mặt thằng Minh không ai khác hơn là chú Hai Ngon. Chú Hai Ngon của xe chiếu bóng thùng với những phim cũ xì, hay đứt và hết điện bình. Chú Hai Ngon đã giúp cho tụi nó những buổi sáng vui bởi những cao bồi, “sê-ríp” hay nàng Bạch Tuyết và Bảy chú lùn. Chú Hai Ngon “ngon lành” khi dẫn thằng Minh đi ăn hủ tiếu mì Hải Ký ở dốc cầu Bình Tây. Rồi đột nhiên chú biến mất như người tàng hình.
Chú Hai Ngon xoa đầu nó:
- Cha, lâu quá không gặp lớn bộn rồi!
Thằng Minh cười toe toét, nó nắm tay chú giật giật:
- Lúc này chắc chú ngon lành rồi há.
Chú vò vò cái đầu:
- Lúc này tao làm lớn hơn hồi trước một chút, hơi hơi ngon chứ chưa ngon lắm. Mầy đi coi chớp bóng phải không? Phim này hay lắm...
Thằng Minh hơi cà lăm:
- Con... con...
Chú Hai Ngon cười:
- Bộ không tiền mua vé, định xin ai dẫn vô hả?
- Dạ... Chú cũng định đi coi tuồng này hả?
- Tuồng này tao coi nhiều lần rồi.
- Vậy chứ chú đi đâu đây?
Thằng Minh cảm thấy chắc không vào xem phim được nên định kéo dài câu chuyện cho qua thời giờ, cũng như xem chừng có cặp trai gái nào vào rạp vào giờ chót không. Thỉnh thoảng nó cũng gặp “quới nhơn” vào những giờ phút bất ngờ.
- Tao đi coi phim.
- Hả, chú đi coi phim hả? Mua vé chưa?
- Tao không có tiền mua vé, định đi coi cọp.
Thằng Minh toét miệng cười:
- Vậy thì con với chú đứng ngoài này coi hình rồi tưởng tượng ra phim đang chiếu cảnh gì hé...
Lúc ấy, một anh gác cửa, mặt rỗ hoa mè đi lại hướng chú Hai Ngon. Thằng Minh nắm tay chú vì nó biết thằng cha này khó chịu lắm. Có lần, nó được một người xem phim dẫn vào nhưng thằng cha này nhứt định không cho. Đồ khó chịu, bởi vậy cái mặt rỗ lủng lỗ chỗ. Mà không biết vì mặt rỗ nên anh ta khó chịu hay vì khó chịu mà bị mặt rỗ không biết?
- Sao chú Hai không vào đi? Sắp tới giờ chiếu rồi.
Thằng Minh lùng bùng. Nó không tin vào lỗ tai mình nữa.
Sao thằng cha này lại nói chuyện lễ phép với chú Hai vậy kìa? Nhưng mà có phải thằng chả nói chuyện với chú Hai Ngon không? Nó đảo mắt nhìn chung quanh chỗ nó đứng. Chỉ có nó và chú. Như vậy chắc chắn là y ta nói với chú rồi.
Chú Hai Ngon nắm tay nó:
- Mầy coi phim này không, hay lắm.
- Nhưng đâu có ai dẫn con vô đâu. Nãy giờ con đứng chóc ngóc ngoài này.
- Vậy thì đi vô với tao.
- Theo chú... chú có vé hả?
Không trả lời, chú Hai nắm tay nó đi lại cửa vào rạp. Thằng Minh giật mình chưa kịp định thần thì đã thấy mình đang đứng ở trong phòng xem phim.
Chú Hai Ngon hỏi nó:
- Lên lầu chơi với tao không?
- Chơi cái gì ở trển?
- Hỏi nhiều quá. Thì cứ theo tao rồi biết.
Nó đi theo chú Hai Ngon lên lầu. Coi chiếu bóng mà ngồi trên lầu thì thuộc loại số dách rồi vì vé trên lầu mắc hơn vé dưới nhà. Sao mà chú Hai Ngon ngon vậy ta? Thằng Minh tự hỏi.
Nhưng chú Hai Ngon lại không kiếm ghế ngồi mà ông ta lại dẫn nó đi tuốt lên một cái phòng trên cùng. Nó đọc được mấy chữ: Phòng máy chiếu, không phận sự cấm vào. Chú Hai Ngon thò tay vào túi quần, lấy ra một chùm chìa khóa rồi chọn một cái mở cửa phòng. Thằng Minh kêu lên một cách thán phục:
- Ồ... trời ơi... chú Hai...
Chú Hai Ngon nhìn thằng Minh cười:
- Vô phòng máy chiếu của tao chơi mậy, nhỏ!
Cửa phòng máy chiếu vừa mở, đập vào mắt nó là một cái máy màu đen, to đùng đặt chính giữa căn phòng. “Con quái vật” khổng lồ này có cái ống kính dài chĩa qua một cái lỗ trống, vuông xuyên qua tường. Nó nhón gót nhìn vào cái lỗ này thì thấy toàn bộ khung cảnh chung quanh phòng xem phía dưới lố nhố những con người đang ngồi hoặc đang đi lại. Nó đưa mắt nhìn chăm chú tìm xem trong đám lố nhố đó có thằng Long mập, thằng Ti hay không? Nhưng bị giới hạn bởi tầm mắt nên nó chẳng thấy thằng nào cả.
Biết nó đang tò mò, chú Hai Ngon giải thích:
- Ánh sáng từ ngọn đèn trong máy đi xuyên qua lỗ tường này chiếu phim lên màn ảnh.
- À... à...
Thằng Minh nhớ lại cái hộp chiếu phim mà nó đã tự chế theo bài học trong sách khoa học thường thức: chỉ cần một đoạn phim chiếu qua đèn là sẽ hiện hình lên màn ảnh.
- Sao chú chưa chiếu phim đi?
- Sao chiếu được? Phim chưa chạy tới.
Thằng Minh đưa mắt nhìn những chồng phim được đặt trong những hộp tròn, to được đặt khắp trong phòng chiếu. Hiểu ý, chú Hai Ngon nói:
- Phim này chờ chạy đi. Quên nữa, mầy không biết để tao cắt nghĩa cho mầy nghe. Một phim mới, tỉ dụ như phim Giặc nút áo này nè, chia thành nhiều bành phim đựng trong hộp thiếc tròn.
Thằng Minh chỉ những hộp phim đang nằm rải rác trên sàn nhà:
- Mấy cái hộp này kêu là bành phim hả chú?
- Ừ, để tao nói tiếp, mầy ưa nhảy vô họng tao quá. Tỉ dụ như phim này có chín “bành” dành cho ba rạp cùng chiếu thì chủ phim cho rạp Tân Lạc chiếu ba bành 1, 2, 3; rạp Long Vân chiếu ba bành 4, 5, 6; rạp Phi Long - Xóm Củi chiếu ba bành cuối. Sau khi rạp Tân Lạc chiếu hết ba bành 1, 2, 3 thì thằng chạy phim sẽ chở ba bành 4, 5, 6 từ rạp Long Vân về cho rạp Tân Lạc. Sau đó thằng chạy phim sẽ lấy ba bành phim 1, 2, 3 chở về rạp Phi Long, chở ba bành phim 7, 8, 9 từ rạp Phi Long về cho rạp Long Vân. Cứ xoay tua như vậy. Thằng chạy phim phải canh giờ để chở phim từ rạp này qua rạp kia cho đúng xuất chiếu. Mỗi khi gặp chuyện gì trục trặc trên đường chạy phim thì khán giả phải ngồi chờ vì “lý do kỹ thuật”...
- Chú nói gì khó hiểu quá...
- Mầy có cái đầu chậm tiêu. Nói vậy mà cũng không hiểu.
Có tiếng chân đá vào cửa phòng chiếu. Chú Hai Ngon đi nhanh ra mở. Một cậu bé, trạc mười lăm, mười sáu tuổi, gương mặt nhễ nhại mồ hôi, đầu đội nón bê-rê hướng đạo sinh khệ nệ ôm bành phim vào phòng.
- Sao tới trễ vậy mậy?
Thằng nhỏ kia gạt mồ hôi từ trán đang chảy thành từng giọt, trả lời trong hơi thở đứt quãng:
- Con đạp xe chạy gần chết. Rạp Long Vân bữa nay cúp điện giữa chừng. Phải đến mười lăm phút sau mới có điện. Mấy bành 7, 8, 9 đâu chú, để con chạy cho kịp phim. Phim này hay, khán giả đông nên chủ rạp thấy phim chạy trễ lo quá xá, cứ đè con ra mà chửi.
Chú Hai Ngon dường như quên hẳn thằng Minh và thằng bé chạy phim, nhanh tay chọn bành phim đầu tiên lắp vào máy chiếu trong khi thằng bé kia hộc tốc ôm ba bành phim trên sàn nhà chạy ào đi. Vừa ra khỏi cửa, như chợt nhớ ra điều gì, nó mở cửa thò đầu vào, nói nhanh:
- Con chào chú, con dông [1] à...
Nói xong thằng nhỏ đóng cửa lại như không hề biết còn có thằng Minh đang ở trong phòng chiếu. Sau khi lắp phim vào máy xong, chú Hai Ngon hỏi:
- Mầy muốn coi phim ở đây hay ở dưới rạp?
- Ủa, ở đây coi phim được hả chú?
- Nếu coi không được làm sao tao có thể kiểm soát được phim chiếu tới đoạn nào để chuẩn bị thay bành phim mới, mậy. Có điều coi phim ở đây không sướng bằng ngồi coi phim dưới rạp...
- Thôi, con ngồi đây coi thử một lần cho biết.
Điều thằng Minh không muốn nói với chú Hai Ngon là nó muốn có cảm giác uy quyền, nhìn từ cái ô cửa nhỏ của phòng chiếu thẳng xuống màn ảnh để “kiểm soát” phim đang chiếu đến đâu. Cái oai của người ngồi trên phòng máy là coi phim như một người chỉ huy chứ không phải như người chờ đợi, khám phá như những khán giả đang ngồi dưới phòng xem.
Chú Hai Ngon gạt công tắc, tất cả những ngọn đèn trong phòng xem phim tắt ngóm. Tiếng vỗ tay kèm tiếng huýt sáo vang lên như để đón chào giờ chiếu phim bắt đầu. Trong phòng, chú Hai Ngon bật công tắc cho máy chiếu phim bắt đầu chạy.
Chú nhìn qua lỗ chiếu phim để xem thử hình ảnh phim đã nằm trọn trong màn ảnh hay bị lệch ra ngoài. Nhiều lúc không để ý, chú đã để hình ảnh phim chạy ra khỏi màn ảnh nên bị khán giả la quá xá. Từ một cái xe chiếu bóng thùng nhỏ xíu với những cuốn phim 8 ly cũ kỹ, trầy xước đứt đoạn nối tùm lum, bây giờ hàng ngày chú ngồi bên cái máy chiếu với những cuộn phim 16 ly mới cáu với hàng trăm khán giả xem trong mỗi xuất chiếu... quả là đời ngon lành thiệt! Dầu hèn cũng thể mà...
Chú thích:
[1] Rời khỏi nơi nào đó một cách nhanh chóng, mau lẹ.
Chú Chiếu Bóng, Nhà Ảo Thuật, Tay Đánh Bài & Tụi Con Nít Xóm Nhỏ Sài Gòn Năm Ấy Chú Chiếu Bóng, Nhà Ảo Thuật, Tay Đánh Bài & Tụi Con Nít Xóm Nhỏ Sài Gòn Năm Ấy - Lê Văn Nghĩa Chú Chiếu Bóng, Nhà Ảo Thuật, Tay Đánh Bài & Tụi Con Nít Xóm Nhỏ Sài Gòn Năm Ấy