As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 321
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 556 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:15:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 288: Chương 272.2
hông ít dân chúng vẫn tụ lại không hề rời đi, lúc này bóng tối biến mất, sắc trời sang trong làm cho tất cả mọi người cảm nhận sâu sắc được đây là thiên ý, không thể vi phạm.
Ngươi xem đi, không có vi phạm liền tốt lên, vậy chứng minh cái gì hả? Chứng minh Đại phi không thể trở thành Xà Hậu, một khi trở thành Xà Hậu thì trời cao sẽ không tha, trắng đều có thể biến ngươi thành đen, còn đổ mưa giội mát tâm ngươi, nhìn ngươi có còn dám trở thành Xà Hậu nữa hay không, mỗi ngày đều giội ngươi, ngươi không phiền cũng khiến ngươi thành phiền.
Đại phi đương nhiên nghe được âm thanh của dân chúng, vừa tức vừa hận, lại thương tâm, nhờ đám cung nữ nâng đỡ, dưới cái nhìn hả hê của tất cả nhóm nữ quyến cùng đám phi tử các cung, chật vật không chịu nổi rời khỏi đài Vọng cảnh, đi về cung Phượng Thê.
"Nương nương, nô tỳ chuẩn bị nước tắm cho ngài ạ." Dọc đường đi, chúng cung nữ đều không dám thở mạnh, thật cẩn thận hầu hạ ả, mãi đến khi về tới trong tẩm cung, mới có cung nữ lớn mật, nơm nớp lo sợ nói.
Đại phi ngã ngồi trên ghế, vẻ mặt đờ đẫn, lúc này khuôn mặt xinh đẹp chẳng những tái nhợt đáng sợ mà cả chút huyết sắc cũng không có, Phượng bào đã khô rồi, chỉ là vẫn dúm dó bao lại thân thể run rẩy của ả trông hết sức buồn cười.
"Nương nương..." Cung nữ kia bị hù chết, thấy ả không có phản ứng, trộm nâng mắt nhìn ả một cái, phát hiện dáng vẻ ả hơi đáng sợ, sợ tới mức thất thanh kêu lên.
Rầm, xoảng, bộp, keng, chỉ nghe thấy tiếng đồ vật vỡ vụn cùng với tiếng hét chói tai của các cung nữ, hiện tại, Đại phi tựa như đột nhiên phát điên, không ngừng ném vỡ các đồ vật bên cạnh, gặp cái gì liền phá cái đó, thậm chí đến cả cung nữ cũng không buông tha. Túm tóc liền kéo, thấy mặt liền bạt tai, nhấc chân liền đá, hoàn toàn không còn là bộ dạng của tiên tử, ngược lại giống hệt một mụ phụ nhân chanh chua.
"Nương nương, tha mạng." Các cung nữ sợ hãi, không nghĩ tới nữ nhân như thiên tiên này điên cuồng lên lại đáng sợ đến thế, dưới khuôn mặt xinh đẹp kia lại là vẻ ác độc như vậy, vô cùng khủng bố.
Đại phi không nghe lọt lời nói của bọn họ, trong tai chỉ có âm thanh của dân chúng, phản đối ả làm Hậu, không cho ả làm Hậu. Vì sao không cho ả làm Hậu, thiên ý ư? Ả đã làm sai cái gì? Thậm chí ngay cả ông trời cũng không thể nhìn được sao? Ả chỉ muốn cùng người trong lòng đầu gối tay ấp, chỉ muốn trở thành Xà Hậu của hắn, nữ nhân duy nhất của hắn thôi mà, vì sao? Vì sao chứ?
Ả điên rồi, thầm nghĩ phát tiết nội tâm phẫn nộ, hận, cho tới lúc đánh mệt mỏi, đập mệt mỏi, vô lực mới ngừng lại được, ánh mắt mới dần dần có tiêu cự.
Lúc này, cung Phượng Thê đã bừa bộn thành một đống, không ít cung nữ bị đánh cho vỡ đầu chảy máu, y phục đều bị xé rách, có người thậm chí còn hôn mê bất tỉnh, mà toàn bộ đồ trang trí đều thành đồ bỏ đi.
Sau khi Mặc Nhật Tỳ nổi giận đùng đùng rời khỏi đài Vong cảnh, bầu trời liền sáng trở lại, thời tiết tốt vô cùng thế nhưng tâm tình của hắn lại kém đến cực điểm, không để ý đến người phía sau, hắn tức giận nhanh chóng rời đi.
"Lý Quả, ngươi lăn ra đây cho bổn vương." Chỉ trong vòng vài cái hít thở, hắn đã đi tới Ly cung, không thấy người liền nổi trận lôi đình gào to rống lớn, phát tiết lửa giận của mình.
Lúc này, Lý Quả đang chơi đùa với bé con, trêu chọc thiên hạ đáng yêu, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người đang gọi mình, không khỏi sửng sốt một chút, sau đó mới nghe ra giọng của hắn.
"Sao hắn lại đến đây??" Cô thì thào tự nói, bởi vì Ly cung cách đài Vọng cảnh rất xa nên cô cũng không hề chú ý đến tin tức bên kia, hiện tại vẫn chưa hay biết tin tức Đại phi không thể trở thành Xà Hậu, đột nhiên nghe thấy tiếng hắn nên cô thấy vô cùng kỳ quái.
"Mẫu hậu, con đi xem ạ." Không chờ cô trả lời, bé liền tự động cười tủm tỉm nói với cô, loáng một cái đã biến mất.
"Cục cưng, cục cưng." Bên tai vừa nghe được câu nói của bé, còn chưa kịp tiêu hóa liền phát hiện người đã biến mất, dọa cô nhảy dứng lên, gấp đến độ kêu to, vội vàng đuổi theo.
Bên ngoài, đám người Tri Vũ, Hoàng Nhi, quản gia Lâm đã cung kính đứng sang một bên, mù mịt nhìn Mặc Nhật Tỳ đang tức giận bắn lên tận trời. Hôm nay Vương lập Hậu mà, sao còn rảnh rỗi đến Ly cung nhỉ, còn bày ra dáng vẻ rất tức giận nữa? Tiểu thư cũng đâu có trêu chọc hắn.
"Lý Quả, ngươi lăn ra đây cho bổn vương." Sau khi tiến vao, Mặc Nhật Tỳ phát hiện không khí nơi đây vô cùng tốt, cảnh sắc vui sướng phồn thịnh, nào có chút sầu bi?
"Sao phụ vương rảnh rỗi thế?" Bé đột nhiên xuất hiện ở ngay trước mặt hắn, thản nhiên đáng yêu nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không hề có chút bất ngờ nào.
Mặc Nhật Tỳ vừa thấy con trai mình, vừa tức vừa hận lại vừa yêu, đủ mọi cảm xúc phức tạp, hắn bình tĩnh nhìn bé, lạnh lùng hỏi: "Là ngươi giở trò quỷ đúng không?"
"Không phải con, con đã sớm nói qua, không phải con làm, con tuyệt không thừa nhận, là con làm con tuyệt không phủ nhận, con tự nhận mình là quân tử, không phải tiểu nhân." Bé con khoanh hai tay trước ngực, thản nhiên, non nớt mở miệng nói.
"Ngươi..." Hắn nghe xong tức giận đến không biết nói cái gì cho phải, đành phải trừng bé, hồi lâu mới bất mãn nói: "Là mẫu hậu ngươi dạy ngươi đúng không? Nàng thật đúng là lợi hại, chỉ biết tránh ở phía sau lưng con, đúng là quá thông minh."
Mà những lời này vừa vặn bị Lý Quả đang vội vội vàng vàng đi ra nghe thấy hết, trong nháy mắt sắc mặt cô trở nên rất khó coi. Hóa ra cô không đi trêu chọc phiền toái thì phiền toái vẫn sẽ tự động tìm đến cửa, cô muốn khiêm tốn cũng không được, muốn im lặng trốn tránh người khác để sống yên cũng không được, xem ra cổ nhân nói rất đúng, nhân thiện bị nhân khi. (người hiền hay bị bắt nạt)
diidiên,,,,,,dannnn'';'''';;;;le,,..,quy..,,,..do....,nnnnn
"Con trai ta có tư tưởng, có chiều sâu, không giống người nào đó đâu. Còn có con trai ta thông minh như thế, nó còn cần mẫu hậu như ta dạy bảo sao? Người ta nói cha nào con nấy, may mắn con trai ta không ngu ngốc giống như phụ thân nó, cũng may con ta sinh ra đã tự có tư tưởng có chiều sâu, bằng không, thật đúng là khiến mẫu hậu như ta bi ai." Cô lạnh lùng châm chọc.
Muốn nghe mắng hả? Ai sợ ai? Mi không cho ta an tĩnh, ta há có thể để mi sống yên ổn?
Mặc Nhật Tỳ bị lời của cô chọc tức đến run rẩy, cứng ngắc không nói lên lời, chỉ biết liên tục phẫn nộ.
"Mẫu hậu nói đúng, con còn chưa học được một chút xíu gì từ mẫu hậu đâu, nhưng may mà vẫn di truyền được bản tính thiện lương trời sinh của mẫu hậu, biết làm người khiêm tốn. Con đã phải rất khiêm nhường rồi, không biết phụ vương phách lối như thế đến Ly cung là có chuyện gì ạ? Nếu như là vì nữ nhân kia không thể thành Xà Hậu thì phụ vương tìm lầm chỗ rồi. Phụ vương nên lên trời tìm xem, nói không chừng trên trời sẽ cho phụ vương một câu trả lời vừa lòng, phụ vương không tìm thấy đáp án ở trong này đâu." Cái miệng nhỏ nhắn của bé còn lợi hại hơn cả Lý Quả, mở miệng ra là khiến cho Mặc Nhật Tỳ á khẩu không trả lời được, tức giận đến không có chỗ phát.
"Ngươi, tốt lắm, hai mẫu tử ngươi rất khá, miệng lưỡi đều rất lợi hại." Hắn tức giận đến run rẩy, chỉ vào hai người bọn họ, phát cáu rồi.
Ngược lại, Lý Quả bị lời bé nói làm cho kinh ngạc đôi chút, Đại phi không thể trở thành Xà Hậu sao? Đó là chuyện gì thế? Cô hơi nhíu mày, sẽ không phải là con trai mình làm đâu, bởi vì bé con vẫn luôn ở cùng mình, đâu có ra cửa đâu. Nhưng vừa rồi trời đột nhiên tối đen là sao chứ?
Bé thấy Lý Quả lộ vẻ mặt nghi hoặc, khuôn mặt nhỏ nhắn thay đổi liền cười tít mắt, quay đầu non nớt nói với cô: "Mẫu hậu, vừa rồi trời tối, người nhất định là không biết xảy ra chuyện gì đâu?don?quy?lele? Bởi vì ông trời không cho nữ nhân kia trở thành Xà Hậu, không chỉ có sắc trời của Vương thành thay đổi mà là cả thiên hạ đều thay đổi, toàn bộ người trong thiên hạ đều phản đối nữ nhân kia trở thành Xà Hậu, cho nên coi như là bất thành. Mà hiện tại phụ vương chỉ vì sự kiện ấy mà chạy đến chỗ chúng ta khởi binh vấn tội, nghĩ con làm."
"Thối lắm." Lần này, hiểu rõ là chuyện gì đang xảy ra, Lý Quả lập tức không khách khí thốt ra lời thô tục như vậy, trợn lớn mắt căm tức nhìn nam nhân trước mắt.
"Ngươi còn là người không? Không đúng, ngươi vốn không phải là người, ngay cả con ruột của mình mà còn hoài nghi, ta vô cùng khinh thường ngươi, ngươi không xứng đáng trở thành cha của con trai ta, vì một cô gái, đến cả con ruột cũng chả cần. Hiện tại xảy ra chuyện, chỉ biết chạy tới tìm chúng ta gây phiền toái, ngươi còn là đàn ông sao? Không có bản lĩnh để bảo vệ người con gái của chính mình thì đừng nói, ta khinh thường ngươi."
Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh - Thâm Hải Đích Thiên Không