You practice mindfulness, on the one hand, to be calm and peaceful. On the other hand, as you practice mindfulness and live a life of peace, you inspire hope for a future of peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3968 / 7
Cập nhật: 2015-09-14 01:54:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
góng nhìn ra cổng lần nữa, Trúc Duyên lại thất vọng quay vào. Cô tìm mẹ, thắc mắc:
- Mẹ Ơi, hồi chiều Trúc Giang có nói đi đâu không mà giờ này nó vẫn chưa về.
Không biết đây là câu hỏi thứ mấy của Trúc Duyên thắc mắc về sự vắng mặt của cô em út. Bà Trúc cũng tỏ ra lo lắng:
- Nó không nói rõ là đi đâu, chỉ xin phéo mẹ đi lấy quà cho con. Hình như nó đã đặt sẵn, hôm nay chỉ việc đến lấy mà thôi.
Trúc Duyên thấy bực quá, giờ này mà con bé còn chưa về, làm sao cô có thể mượn bộ nữ trang bằng bạc của con bé được. Chắc là đành sử dụng bộ bằng vàng của cô thôi. Hôm nọ, được mẹ cho tiền để mua mỗi đứa một bộ nữ trang, cô lựa chọn những món làm bằng vàng. Riêng sơi dây chuyền, cô còn chọn thêm chiếc mề đay hình trái tim có gắn một hột kim cương ở giữa. Lúc đó, cô đã thích mê đi với sự lựa chọn của mình. Trong khi đó, Trúc Giang đã lắc đầu khi được mẹ hỏi ý về những món trang sức tương tự như cô, dĩ nhiên là không có chiếc mề đay kim cương vì nó chiếm một số tiền khá lớn của bà rồi. Nhưng Trúc Giang đã lựa một bộ nữ trang bằng bạc trắng thật đơn giản.
Lúc đó, Trúc Duyên đã thầm chê con bé khờ khạo vì giá trị những món đồ Trúc Giang đã mua chỉ bằng một phần năm số tiền cô đã bắt mẹ chi ra. Nhưng hôm nay thì cô cần nó biết bao vì với bộ áo đầm dạ hội này những món nữ trang bằng vàng cô đã chọn trở nên kệch cỡm, quê mùa và già nua hết biết. Cô đã ướm thử chiếc bông tai bằng bạc giả và thấy gương mặt mình nổi bật hẳn lên. Đến lúc đó, Trúc Duyên mới nhớ đến bộ nữ trang của Trúc Giang và lập tức chạy ngay sang phòng nó lục lọi. Ai mà ngờ, cửa tủ nó khoá chặt làm cô đành chịu thua, phải chờ nó về vậy.
Khách khứa đã bắt đầu đến, bạn bè cô đã có mặt khá đông rồi, vậy mà Trúc Giang vẫn cứ vắng bặt. Con bé này đi đâu nhỉ? Có khi nào nó mải đàn đúm với bạn bè ở một góc nào đó quên khuấy đi sinh nhật của cô không nhỉ? Chuyện đó cũng dám xảy ra với một con bé hời hợt, vô tâm như nó lắm chứ. Nó mà về đây, mình phải mắng cho nó một trận mới được.
Trúc Duyên cứ sốt ruột đợi chờ. Cô không dám xuất hiện ngoài phòng khách, sợ mọi người nhận ra thiếu sót của mình. Nhưng may mấy người bạn vào tìm chưa có ai nhận ra điều đó.
Bà Trúc lại vào giục con:
- Trúc Duyên à, con ra mau đi, khách khứa đến cũng khá đông rồi kìa.
Trúc Duyên nhăn nhó:
- Chưa được đâu mẹ Ơi, con chưa có nữ trang.
- Thế bộ nữ trang con mới mua đâu?
Bà Trúc ngạc nhiên hỏi, Trúc Duyên lắc đầu:
- Bộ đó không hợp với chiếc váy này, con đợi nhỏ Giang về để mượn bộ của nó.
Bà Trúc chép miệng:
- Con bé này đi đâu mà mãi đến giờ này vẫn chưa về nhỉ?
- Hôm nay mẹ phải mắng nó đi, cái tật đàng đúm với bạn bè mãi không bỏ.
Trúc Duyên xúi mẹ, bà Trúc lắc đầu:
- Con đừng nói vậy, con Giang cũng đâu có hay la cà. Chắc là có chuyện gì trục trặc xảy ra đây, mẹ nóng ruột quá. À mà Duyên này…
- Gì hở mẹ?
- Anh Hoài con định giới thiệu cho con một người bạn của anh ấy, cậu ấy đến rồi đấy.
- Sao mẹ biết?
- Thì Hoài nó rỉ tai cho mẹ biết mà lại.
Trúc Duyên trề môi:
- Bạn của anh Hoài thì chắc cũng dở dở ương ương như anh ấy, con không thèm đâu. Bạn bè con thiếu gì người xịn, con còn không ưng nữa là.
Bà Trúc âu yếm vuốt những sợi tóc lòa xòa xuóng trán cho con gái, bà nhìn con gái với cái nhìn thán phục:
- Mẹ biết con gái mẹ xinh đẹp, giỏi giang rồi. Nhưng mà nghe đâu cậu này khá lắm, học giỏi, gia thế lại giàu sang.
- Vậy thì để con xét lại chứ con cũng khó tin vào sự quảng cáo của anh Hoài lắm. Với anh ấy thì người bạn nào cũng tốt hết đó.
Hai mẹ con đang nói chuyện, đột nhiên tiếng lao xao nỏi lên ngoài cổng khiến Trúc Duyên vội nhìn ra. Cô mừng rỡ bảo mẹ:
- Trúc Giang về rồi kìa mẹ! Mẹ mau ra bảo nó vào lấy cho con liền đi kẻo trễ quá rồi.
Đúng là Trúc Giang đã về rồi thật, cô đang loay hoay dắt xe vào sân một cách khó khăn vì những chiếc xe gắn máy để ngổn ngang trong cả chiếc sân rộng.
Khi Trúc Giang bước vào cửa, vật đầu tiên đập vào mắt cô là chiếc lẵng hoa đặt trên chiếc bàn kê giữa nhà. Sao mà chiếc lẵng hoa này quen thế nhỉ? Những cành hoa màu vàng mềm mại cứ lung linh trong mắt cô. Điều thắc mắc của Trúc Giang được trả lời ngay khi bên cạnh Hoài, anh trai cô, cái con người dễ ghét đang đứng đó, và hắn ta cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc. Nhưng Trúc Giang chưa kịp tỏ thái độ gì trước sự hiện diện của tên con trai đáng ghét đó thì bà Trúc đã hấp tấp đến bên cạnh kề tai cô nói nhỏ:
- Chị Duyên đang chờ con trong nhà vào ngay đi.
Trúc Giang gật đầu, cô vội vã bước đi. Nhưng những bước chân tập tễnh của cô đã khiến Hoài chú ý. Anh gọi giật em gái lại:
- Trúc Giang, chân em sao vậy?
Cùng lúc ấy, bà Trúc cũng nhận ra tình trạng của Trúc Giang. Cúi xuống nhìn vào vết thương ở chân con gái, bà hoảng hốt kêu lên:
- Con bị thương rồi kìa út Giang, đưa chân mẹ xem nào.
Ngượng chín người vì bao nhiêu ánh mắt xung quanh đang đổ vào đôi chân trần của mình, Trúc Giang vội vã gạt đi:
- Con không sao đâu mẹ ạ. Chỉ trầy sơ ngoài da thôi mà.
Miệng nói, chân bước, chỉ trong nháy mắt, Trúc Giang đã biến vào nhà trong để lại sau lưng cô một đôi mắt cứ trông theo mà long dâng lên một thoáng băn khoăn.
Bà Trúc cũng vội vã đi vào nhà. Bà tiến đến sát bên hai chị em Trúc Duyên, Trúc Giang để vừa kịp nghe Trúc Giang nói với chị:
- Để em lấy liền cho, sao hồi chiều chị không nói với em?
Trúc Duyên đẩy vai em gái:
- Thôi em lấy liền cho chị mượn đi, đã trễ rồi còn cà kê gì nữa.
Trúc Giang lại tập tễnh leo lên cầu thang. Mãi đến lúc này, Trúc Duyên mới thấy sự khác thường nơi em gái. Cô lắc đầu rồi quay sang nói với mẹ đang đứng bên cạnh:
- Út Giang bị cái gì vậy mẹ? Hình như chân nó đau kìa.
Bà Trúc gật đầu:
- Chắc nó bị té xe nhưng nó nói không sao. Mẹ thấy vết thương cũng nhẹ thôi, chỉ bị trầy ngoài da thôi.
Trúc Giang lại tập tễnh nhẩy xuống từng bậc cầu thang một. Cô bước đến trước mặt Trúc Duyên và trao cho chị chiếc hộp nhỏ:
- Nè chị Duyên.
- Phụ mang vô cho chị đi, trễ rồi.
Vừa mở chiếc hộp nữ trang ra, Trúc Duyên vừa thúc giục em gái.
- Bộ hôm nay em không nhớ sinh nhật chị hay sao mà còn đi chơi đến giờ này mới về? Lại còn mang theo cái bộ dạng nhếch nhác như thế trước mặt khách khứa nữa. Em thật là hư đó Út Giang à.
Bị chị mắng oan, Trúc Giang tức quá. Nỗi ấm ức lại trào lên. Cô đã nghênh mặt lên định cãi lại nhưng sực nhớ đến lỗi của mình, cô lại cố dằn cơn tức xuống để lấy giọng nhỏ nhẹ phân trần:
- Chị à, em có đi chơi đây, em đi lấy quà cho chị đấy chứ.
- Em còn nói nữa, tìm cách biện hộ hả? Em nói đi lấy quà cho chị thế chứ quà đâu?
- Bị hư mất rồi!
Trúc Giang xuôi xị trả lời, Trúc Duyên lại trợn mắt lên nhìn em:
- Qùa gì mà chưa nhìn thấy đã hư rồi?
- Là cái gì thì bây giờ cũng hư mất rồi. Chị đừng có nhắc nữa kẻo mỗi lần nhớ lại món quà này, em lại tiếc đứt cả ruột.
- Thôi được rồi, tạm thời không nhắc đến chuyện này nữa. Để lúc khác rảnh rỗi, chị sẽ nói chuyện với em. Còn bây giờ thì mau lên thay quần áo rồi phụ với chị tiếp khách, trễ quá rồi.
Nói xong không đợi Trúc Giang kịp phản ứng, Trúc Duyên gạt em gái sang một bên và đi nhanh ra phong khách.
Trúc Giang quay sang nhìn mẹ:
- Mẹ à, con không ra có được không?
Bà Trúc phân vân:
- Hôm nay là sinh nhật chị con, khách mời cũng khá đông. Những người thân quen với gia đình ta sẽ nghĩ sao nếu con vắng mặt?
- Sinh nhật chị Duyên chứ đâu phải sinh nhật con hở mẹ. Vả lại, khách khữa toàn là của ba mẹ, của anh Hoài và chị Duyên chứ bạn bè con đâu có ai.
- Nhưng cũng có nhiều người biết đến con chứ đâu phải không. Vậy đi, con lên thay quần áo rồi xuống cho có mặt một chút rồi hãy rút lui.
- Mẹ à, nhưng chân con đau lắm, con còn phải rửa vết thương nữa, mẹ à.
Trúc Giang nhìn mẹ như van nài. Bà Trúc bây giờ nới nhớ đến thương tích của con, ánh mắt bà bớt nghiêm khắc hơn:
- Con nhắc mẹ mới nhớ. Sao đi đứng làm sao mà để thương tích thế kia?
Nhắc tới tai nạn, Trúc Giang xụ mặt xuống:
- Nào con có đi ẩu đâu, chỉ tại chiếc xe mắc dịch tông vào con làm con té xuống đường, chiếc xe đạp đè lên chân con nên mới bị thương đó chứ.
- Ai bảo con đi chơi? Hôm nay sinh nhật chị Duyên, thế mà tìm đến con thì chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
- Nào con có đi chơi đâu, con đi mua quà cho chị Duyên đấy chứ.
Ánh mắt bà Trúc lại trở nên nghiêm khắc:
- Con lại tập tính nói dối nữa hở? Nếu đi mua quà cho chị, vậy quà đâu? Đừng nói là con để quên quà cửa hàng đấy nhé.
Bị mẹ mắng oan, Trúc Giang ấm ức. Nước mắt cô long lanh:
- Con có đi mua quà thật chứ bộ, nhưng mà hư rồi, còn mang về làm gì nữa?
Trúc Giang lụng bụng, bà Trúc truy tới:
- Mua cái gì mà chưa dùng đã hư? Con đừng có tìm cách bào chữa cho mình nữa.
Cứ bị mẹ kết tội một cách oan ức, Trúc Giang tức quá cô bật kêu to:
- Thật mà mẹ, tại sao mẹ cứ nghi oan cho con! Bộ con hay nói dối lắm sao?
Ánh mắt nà Trúc đã dịu xuống, bà nhìn con với vẻ phân vân. Đúng rồi, con bé chưa khi nào nói dối hay làm điều gì gian trá, thế nhưng tại sao hôm nay lời nói của nó không đi đôi với hành động? Chắc là đã có điều gì xảy ra đây!
Nghĩ thế, bà ôn tồn hỏi:
- Vậy thì con giải thích rõ ràng cho mẹ nghe xem nào!
- Mẹ biết không, chị Duyên rất thích hoa lan tím. Vì thế con đã đặt một lẵng hoa lan tím đẹp tuyệt vời. Cô bán hang bảo đó là tử la lan đó mẹ, con chắc rằng chị Duyên sẽ rất thích món quà đặc biệt này. Ai ngờ mới dắt xe xuống đường, một chiếc xe mô tô to đùng đã đụng vào con cái rầm. Kết quả là chân con thì bị thương, cong lẵng hoa thì nát bét. Mẹ bảo con làm sao có quà mang về trong khi trong túi không con đồng nào hết?
Trúc Giang nói một hơi như để xả bớt ấm ức trong lòng. Bà Trúc cúi xuống nhìn chân con:
- Thế vết thương có nặng không?
- Không sao đâu mẹ ạ, chỉ trầy sơ thôi. Nhưng bị chiếc xe đè xuống nên hơi đau trong xương, chắc vài bữa mới hết.
- Vậy chứ người đụng con bỏ chạy luôn sao?
- Đâu có, họ có đứng lại đấy chứ.
- Vậy họ có đền con không?
Trúc Giang trề môi:
- Họ có đền nhưng con không thèm lấy?
- Sao thế? - Bà Trúc bật kêu to với vẻ lạ lùng.
Trúc Giang lắc đầu:
- Họ đền con lẵng hoa lan khác đẹp hơn, mắc hơn nhưng lại là mầu vàng. Mà chị Duyên thì mẹ biết rồi đấy, chị chúa ghét hoa màu vàng. Con không muốn đem về lại làm cho chị ấy không vui. - Trúc Giang chợt bật lên tiếng cười - Vậy mà con thấy hôm nay chị Duyên có một lẵng hoa màu vàng đó mẹ, chắc chị ấy ghét lắm.
- Sao con biết? Lẵng hoa đó của ai? Họ nói với con à?
Bà Trúc dồn một hơi mấy câu hỏi. Trúc Giang vẫn mỉm cười, cô lắc đầu:
- Con có quen họ đâu mà họ nói với con, chỉ tại hồi nãy con mới bước vào nhà, con đã nhìn thấy đó chứ. Mà thôi, đừng nhắc đến vấn đề này nữa, con lên phòng nha mẹ.
Bà Trúc vừa gật đầu, Trúc Giang đã nhanh chân nhảy trên từng bậc thang.
Vào đến phòng riêng, Trúc Giang thở phào nhẹ nhõm. Mọi chuyện đã qua rồi, cô có quyền xả hơi từ bây giờ cho đến sáng mai, mặc kệ mọi người ăn uống với vui chơi, nhảy nhót.
Đóng cửa phòng lại, Trúc Giang lại có được không gian yên tĩnh của riêng mình. Mọi bực bội, mọi ồn ào đã ở lại bên ngoài cánh cửa kia rồi.
Mặc kệ vết thương ở chân, Trúc Giang chẳng có một mảy may nào quan tâm đến nó, cô nằm xoài ra giường với một ý tưởng thú vị vừa đến trong đầu. Chắc chắn cái con người dễ ghét, chủ nhân của lẵng hoa, là một cái đuôi chạy theo sức đẹp và sự quí phái, thanh tao của chị Trúc Duyên rồi. Không hiểu hắn ta sẽ được xếp ở vị trí nào, nhưng chức chắn hắn ta sẽ bị tụt ít nhất năm bậc vì cái lẵng hoa này.
Trúc Giang bật lên tiếng cười vui thú. Cô quơ tay ôm chiếc gối dài mềm mại quen thuộc của mình. Ngủ một giấc đã, chuyện gì cũng để tính sau.
Cho Vừa Dấu Yêu Cho Vừa Dấu Yêu - Hoàng Kim