A book is a garden, an orchard, a storehouse, a party, a company by the way, a counsellor, a multitude of counsellors.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 2
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 17269 / 84
Cập nhật: 2015-09-28 18:23:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tập 1
oàng Hương mang ba lô sau vai, tay cần ống chocolate lần lượt phân phát từng ngưòi.Một nhóm năm cô gái đứng tụm giữa sân, vừa ăn chocolate vừa đùa như pháo nổ.Thỉnh thoảng, Tú Lan liếc nhìn về phía xe, rồi chép miệng sốt ruột:
- Sao lâu quá, còn chờ ai nữa?
Cả bọn ngoái lại nhìn anh trưởng đoàn đang bận rộn chất đồ lên xe.Ngọc Hà chí choé:
- Lên xe được chưa trưởng đoàn?
- Các cô cứ lên đi
Tú Lan láu táu:
- Sao lâu quá mà xe chưa chạy, tụi em đói bụng quá trưởng đoàn ơi
- Em cũng đói nữa
- Chừng nào mới được ăn hả trưởng đoàn?
Anh trưởng đoàn tên Khôi quay lại nhìn các cô nàng, rồi khẽ nhún vai:
- Ở đàng kia có xe bánh mì, nếu đói thì các cô có thể ăn tạm.Đến tám giờ mới đến chổ ăn sáng
- Trời ơi!Những tám giờ lận, chắc chết quá!
- Trên xe có gì ăn không hả anh?
- Tụi em muốn ăn ngay bây giờ kia
Khôi chỉ nhún vai chứ không trả lời.Anh bước xuống, giúp mọi người chất đồ lên.Nhóm Hoàng Hương cũng lục tục lên xe.Hoàng Hương loay hoay tìm chỗ thì NgọcHà kéo tay cô:
- Bọn mình ngồi trên này đi.Nhỏ Hương hay bị cảm, cho nó ngồi phía trước cho chắc ăn
Hoàng Hương hứ một tiếng:
- Đừng có khi dễ người trẻ tưôi chứ, ta đâu phải là bà già
Tú Lan đẩy cô tới:
- Mi không già nhưng hay lộn xộn, làm ơn lên đây giùm đi chị Hai
Cả bọn đẩy Hoàng Hương lên phía trước.Năm cô nàng chọn hai băng sau tài xế.Phía sau, mọi người cũng bắt đầu lên đầy xe.Anh trưởng đoàn bắt đầu điểm danh.Tú Lan khều Ngọc Hà, cười khúc khích:
- Cẩn thận quá,giống chăn con nít ghê
Hoàng Hương quay lại:
- Chứ gì nữa, không chăn rủi bỏ lại một bé,về phụ huynh đền thì sao? Cô nói nhỏ vậy mà tài xế cũng nghe.Anh ta quay lại nhìn cô bật cười. Lúc đó trưởng đoàn đọc to:
- Trần Thị Tú Lan
- Có
- Trương Ngọc Hà
- Có
- Nguyễn Hoàng Hương
Hoàng Hương hét to:
- Dạ
Cả xe cười rần.Trưởng đoàn cũng mím môi để khỏi cười:
- Bạn chỉ cần nói có, đừng dạ như vậy tôi ngại lắm
- Dạ, tại em muốn kính lão đắc thọ mà.
Trưởng đoàn quay lại nhìn cô một cái, rồi điểm danh tiếp.Bọn Tú Lan cười đau cả bụng, chỉ có Hoàng Hương tỉnh như không.Ngọc Hà cố nín cười liếc nhìn mặt trưởng đoàn:
- Trời đất ơi!Trưởng đoàn của mình đẹp trai và trẻ trung như vậy mà nó phong lên lão, chịu sao nổi hở trời
Không biết Khôi có nghe không mà thấy anh tỉnh bơ.Anh điểm danh xong rồi đến ngồi vào chỗ của mình.Trong xe ồn ào tiếng nói chuyện.Nhưng nhóm Hoàng Hương là sôi nổi nhất, các cô nàng hết nói chuyện lại quay ra trêu chọc nhau, vui như tết.Thỉnh thoảng, Khôi nghe nhắc loáng thoáng tên anh, nhưng anh phớt lờ như không biết.Sinh hoạt chung trong đoàn,anh chỉ biết có Tú Lan và Ngọc Hà.Không hiểu sao chuyến đi này cô ta lại rủ thêm các nhân vật mới, cô nào cũng quậy như nhau.Anh rất ngán va vào các nàng chỉ tổ rắc rối
Xe ra khỏi thành phố một lát thì các nàng bắt đầu ngồi im.Một lát sau, Tú Lan quay lại tìm Khôi:
- Trưởng đoàn ơi,cho em mượn chai dầu!
- Có chuyện gì vậy?Ai bị say xe hả?
- Dạ,nhỏ Hương bị chóng mặt,mặt nó xanh quá anh ạ
Khôi đưa dầu cho Tú Lan nhắc thêm:
- Cho cô ta vào trong đi,ngồi ở cửa gió lắm
Hoàng Hương ngoan ngoãn đổi chỗ với Tú Lan.Nhìn cô ỉu xìu như con mèo, khác hẳn với lúc mới lên xe.Ngồi được một lát thì cô bắt đầu nôn mửa.Cả nhóm bắt đầu rối lên:
- Thoa dầu cho nó đi!
- Để nó nằm xuống!
- Trời ơi!Chỗ đâu mà nằm!
- Không ấy cho nó qua ngồi chung với trưởng đoàn!
Cả bọn cười ré lên.Hoàng Hương cố ngóc đầu lên:
- Ta không chịu đâu! Chơi gì kỳ vậy!
Tú Lan đập vai cô một cái:
- Bệnh thì lo bệnh đi, còn bày đặt hung dữ
Anh tài xế quay lại:
- Hay là cho cô ấy lên đây, trên này dễ chịu hơn
Khôi lắc đầu:
- Cứ để cô ta ở đây, lên đó phiền anh lắm
- Không sao đâu
Khôi nhìn Ngọc Hà:
- Cô qua băng này ngồi, để chỗ cho cô ta nằm đi!
Hoàng Hương nhắm kín mắt, nhưng vẫn cố xua tay:
- Thôi, tôi không nằm đâu, kỳ lắm!
Khôi thở hắt một cái:
- Bệnh mà còn lo kỳ, không biết cô có chịu nổi cho tới lúc đến nơi không
- Nổi chứ!
Lúc đó xe ngừng ở một quá ăn.Mọi người lục tục kéo xuống.Hoàng Hương định xuống thì Minh Ngân cản lại:
- Tranh thủ nằm chút đi, để ta mua cháo cho mi
Bốn cô nàng kia kéo nhau xuống.Thế là còn một mình Hoàng Hương trên xe.Đoàn trưởng vào sắp xếp cho mọi người, rồi trở ra lo tiếp cho người bệnh.Anh mở cửa lên xe.Thấy Hoàng Hương ngồi cô chân trên ghế, mắt nhắm kín,anh đến ngồi trước mặt cô:
- Này cô bé, bây giờ thế nào rồi?
Hoàng Hương mở hí mắt:
- Chóng mặt lắm
- Đường còn dài lắm, chiều mới tới, cô nhắm có chịu nổi không?Nếu không thì tôi đưa về
Hoàng Hương xua tay lia lịa:
- Thôi,không về đâu,về buồn lắm
- Nếu sợ buồn thì bạn cô sẽ cùng về với cô
- Thôi, không về đâu, bọn nó phải phụ năn nỉ lắm mẹ tôi mới cho đi, bây giờ về thì uổng lắm
- Nhưng cô cứ thế này thì chịu sao nổi.Coi chừng ra đó phải nằm ở khách sạn suốt ngày, như vậy phiền cho bạn cô nữa.Nghe lời tôi, trở về đi!
Hoàng Hương bỗng khóc oà lên:
- Không về đâu, sao đuổi tôi hoài vậy?
Khôi hơi khựng lại ngạc nhiên.Không ngờ nói có mấy câu mà cô nàng lại nhè như vậy.Mít ướt quá sức.Anh ngán ngẩm khoát tay:
- Không chịu thì thôi, đừng có khóc, nín đi cho tôi nhờ!
Nhưng Hoàng Hương cứ che mặt, khóc rỉ rả như mưa dầm.Cô làm Khôi không biết phải cư xử thế nào.Từ trước đến giờ anh đả xử lý nhiều tình huống phức tạp, nhưng chưa cô chuyện nào kỳ như chuyện này.Cô nàng lớn rồi mà cứ nhè như con nít.Cái này thì anh chịu thua.Sao lại có một cô gái khóc dai thế này, mà có phải chuyện gì lớn đâu
Lúc đó Ngọc Hà cầm tô cháo lên xe.Thấy Hoàng Hương khóc, cô nàng ngạc nhiên:
- Chuyện gì vậy? Sao khóc vậy?
Không nghe Hoàng Hương trả lời,cô quay nhìn qua Khôi:
- Sao nó khóc vậy anh?
Khôi nhún vai chịu thua:
- Tôi chỉ khuyên cổ về mà cổ lại như vậy.Cô có một cô bạn sao mà mít ướt quá.
Nghe nói vậy, Hoàng Hương quẹt mắt, sụt sịt:
- Người ta mệt muốn chết còn bị đuổi về, nếu là anh thì anh có tức không chứ...hức...hức...
Ngọc Hà nháy mắt ra hiệu cho Khôi,rồi cười tủm tỉm:
- Mi không chịu về là đúng rồi, hơi đâu mà giận "chú Khôi ".Cháo nè, làm ơn ăn giùm đi!
Hoàng Hương đở lấy tô cháo, múc từng muỗng cháo đưa lên miệng.Ngọc Hà nhìn cô hơi lâu, rồi lại cười:
- Ngồi đây đi nghe,ta vô trong đó ăn cái gì đã, đói muốn chết được
- Đi đi, ta không sao đâu
Ngọc Hà nhảy xuống xe, nhưng đi được vài bước thì Hoàng gọi lại:
- Khoan đã mi!
Ngọc Hà quay lại:
- Chuyện gì nữa?
- Nhớ mua thêm bánh nghe,và trái cây nữa
- Biết rồi,lo xa hết sức
Khôi ngạc nhiên nhìn Hoàng Hương.Lúc này mà cô ta còn tâm trí dặn mua bánh thì lạ thật
Anh còn đang nhìn Hoàng Hương một cách ngạc nhiên, thì Ngọc Hà thò đầu lên xe:
- Trưởng đoàn vào ăn đi, nãy giờ anh có ăn gì đâu
Khôi khoát tay:
- Cô cứ vào đi, tôi ở lại xem cô này ra sao đã
- Nhưng không ăn gì anh chịu sao nổi
- Không sao đâu,tôi nhịn đói quen rồi
Ngọc Hà hỉnh mũi:
- Làm trưởng đoàn như anh khổ thật đấy, gặp mười người như nhỏ Hương chắc anh chết mất
Khôi điềm nhiên:
- Cô ta không đủ sức làm tôi chết đâu.Tôi cũng muốn xem cô ta quậy đến cỡ nào
Đang ăn mà Hoàng Hương cũng ngừng lại,hứ một tiếng nhưng không nói gì
Ăn xong cháo, Hoàng Hương thấy tươi tỉnh hẳn lên.Cô nhìn Khôi mỉm cưởi:
- Anh vô ăn cái gì đi
Khôi nhìn nhìn lại cô:
- Cô thấy khoẻ chưa? Có đỡ hơn chút nào không? Còn chóng mặt không?
- Hết rồi,tại tôi đói đó
Khôi nhướng mắt:
- Đói?
Hoàng Hương gật đầu tỉnh bơ:
- Lúc này đói chết được, giờ thì hết rồi.
Khôi thở hắt một cái:
- Chỉ đói một chút mà cô nhũn như vậy à?Thật kinh khủng!
Hoàng Hương cau mày:
- Kinh khủng cái gì?
Khôi lắc đầu:
- Không có gì! Vậy thì cô hãy làm ơn dùm tôi,đi đường nhớ mua theo đồ ăn dự trữ, đừng để đói nữa.Hãy giúp tôi dùm, được không?
Hoàng Hương phì cười:
- Mới có chút xíu mà làm gì dữ vậy! Đừng có lo, chỉ lần này thôi, tôi sẽ không làm phiền anh nữa đâu
- Lúc nãy tại sao cô khóc, nói đi!
Hoàng Hương liếc Khôi một cái:
- Ai biểu anh đuổi tôi về, vừa bị đói vừa bị đuổi,sao không tức
Khôi nhìn cô, định nói gì đó nhưng lại thôi.Anh lắc đầu, khẽ nhún vai một cái rồi mở cửa bước xuống xe.Hoàng Hương nhoài người ra ngó vào quán.Cô thấy anh nói gì đó với Tú Lan, rồi biến mất ở quầy ăn.Hình như anh ta muốn tránh mặt cô vì sợ bị làm phiền
Một lát sau, mọi người trở lên xe.Tú Lan xách một giỏ bánh, ấn vào người Hoàng Hương:
- Trưởng đoàn biểu ta mua đó.Mi làm ảnh hoảng quá rồi.,Từ đây ra đó làm ơn đừng để đói nữa nha chị Hai
- Hứ!
Xe bắt đầu chạy.Cả bọn lại cười đùa ríu rít, quên mất chuyện Hoàng Hương bị đói lúc nãy.Chợt Ngọc Hà quay lại phía sau rồi cười rúc rích:
- Thông báo, trưởng đoàn biến đâu mất rồi
Tú Lan lên tiếng:
- Chắc sợ nhỏ Hương nên trốn ra phìa sau rồi
Hoàng Hương lườm một cái:
- làm như ta là ông kẹ vậy.Nhát gan, thỏ đế!
- Ê đừng có tưởng bở nhé!Trưởng đoàn không phải dể vòi vĩnh đâu.Khó lắm đó, nghiêm khác một cây đó nhé!
- Sao mi biết?
Tú Lan hếch mặt lên:
- Thì sinh hoạt chung nên biết.Ảnh vui tính nhưng nghiêm khắc lắm, hoạt động phong trào một cây luôn
Ngọc Hà tò mò:
- Ảnh học khoa nào vậy mi?
- Toán tin
- Năm thứ mấy?
- Năm cuối
- Năm cuối mà còn time hoạt động dữ vậy hả?
- Vậy mới hay chứ
Ngọc Hà châm chọc:
- Coi bộ mi tự hào về trưởng đoàn của mi dữ
- Cũng hơi hơi.Hay thì phải khen chứ sao! Nếu ta không giỏi uốn ba tấc lưởi thì tụi mi không được tham giả chuyến du lịch này đâu
- Ghê vậy hả?
- Cho nên tụi mày phải bớt quậy một chút, giả vờ hiền thục yểu điệu nhiều vào, cho ta khỏi thấy kỳ với ảnh
- Biết rồi! Nói con Hương kìa,chứ ta có quậy quạ gì đâu
Hoàng Hương phản đối ngay:
- Sao lại nói ta,ta có làm gì đâu
Ngọc Hà liếc cô một cái:
- Mi bớt tiểu thư lại một chút.Phải xông xáo bụi đời, chứ không được õng ẹo như ở nhà, nhớ chưa?
Hoàng Hương không trả lời, chỉ hứ một tiếng bất mãn.Từ lúc lên xe tới giờ, ngoài ói và khóc ra, cô có làm gì đâu.Vậy mà cũng nói cô tiểu thư.Bực mình!
Cô quay lại nhìn tìm trưởng đoàn, thấy anh ta đang ngồi ở phía băng cuối cùng nói chuyện với người kế bên.Tự nhiên cô thấy băn khoăn, không lẽ chuyện có chút xíu vậy mà anh ta trốn cô thật
Hoàng Hương tự nhủ từ giờ tới lúc về nhà mình sẽ không làm gì phiền người khác nữa.Mà cũng không đùa giỡn với bọn Tú Lan.Như vậy khỏi sợ bị người khác ngán mình
Mãi đến chiều mới tới nơi.Thành phố cao nguyên buổi chiều có mưa thật buồn.Đã vậy, khách sạn lại nằm ở ngoại ô.Nhìn ra ngoài chỉ thấy bạt ngàn cây xanh và đất đỏ.Tưởng đâu cao nguyên hay,ai ngờ buồn hiu buồn hắt
Xe vào khách sạn, mọi ngưòi chờ trong sân.Trưởng đoàn vào phòng tiếp tân khá lâu mới trở ra.Đưa chìa khoá phòng cho mỗi nhóm.Không hiểu sao anh cứ nhìn nhóm Hoàng Hương nói ngắn gọn:
- Đi theo tôi!
Cả bọn khoác ba lô trên vai, ríu rít đi phía sau, vừa đi vừa cười nói huyên thuyên.Khôi đưa cả nhóm đến một phòng nằm sát cầu thang, rồi đưa chìa khoá cho Tú Lan:
- Đây là phòng của các cô.Phòng tôi ở bên cạnh, có gì cứ gọi tôi
Hoàng Hương buột miệng:
- Sao lại ở cạnh phòng anh, bộ anh sợ tụi em quậy nên để ở gần cho dể quản lý hả?
Ngọc Hà cười khúc khích:
- Biết rồi còn hỏi
Khôi điềm nhiên như không nghe:
- Nếu các cô không muốn ở chung nhóm thì có thể đổi phòng
Lập tức cả bọn chí choé:
- Thôi thôi,đừng đổi!
Hoàng Hương cong môi lên:
- Nhưng đừng ở cạnh phòng anh,anh quản lý tụi em chịu sao nổi
- Trừ phi các cô làm ầm ĩ phiền mọi ngưòi,còn không có gì phải ngại
Như không để cả bọn mè nheo tiếp, Khôi nói luôn:
- Thôi nha, hẹn gặp lại!
Rồi anh quay người bỏ đi.Minh Ngân le lưỡi:
- Trưởng đoàn này khó tính quá.Rõ ràng là có ý gần để giám sát bọn mình
- Thấy ớn!
Tú Lan loay hoay mở cửa,cả bọn ùa vào phòng.Hoàng Hương quăng ba lô xuống giường hét toáng lên:
- Tự do rồi, hoan hô!
Năm cô nàng nhảy nhót lungtung quanh phòng, vừa nhảy vừa cười đùa ầm ĩ.Chợt có tiếng chuông reo.Hoàng Hương bước tới nhấc máy:
Giọng Khôi vang lên với vẻ nhắc nhở:
- Đoàn sẽ ăn tối đúng năm giờ, mong là các cô có mặt đúng giờ
Hoàng Hương hcưa kịp nói gì thì mày đã bị gác.Bốn cô nàng kia quay lại tò mò:
- Ai gọi vậy?
- Trưởng đoàn nhắc bọn mình tập họp lúc năm giờ
Minh Ngân dài giọng:
- Sợ tụi mình trể bắt cả đoàn chờ chứ gì?
Ngọc Hà thở hắt ra một tiếng:
- Tại nhỏ Hương mà bọn mình bị ấn tượng
Hoàng Hương nhăn mặt:
- Chứ không phải tại anh ta khó chịu hả? trời ơi! Bị anh ta kềm kẹp suốt bốn ngày chắc chết mất
Tú Lan nói như ra lệnh:
- Còn một tiếng nữa.Bọn mình thay phiên nhau tắm, chuẩn bị thật nhanh, mình sẽ có mặt trước tiên cho anh ta lé mắt
Thế là cả bọn lăng xăng chuẩn bị.Chỉ hơn nữa giờ sau là tất cả đều thay đồ xong.Cả bọn kéo nhay ra hành lang,cố ý ngồi trước phòng Khôi,nói léo nhéo:
- Sao tới giờ mà chưa ai tập họp hết vậy nhỉ?
- Thiên hạ sợ bọn mình trể sao ai cũng ra trể vậy kìa
Minh Ngân cô ý nói lớn:
- Lúc nãy trưởng đoàn dặn mấy giờ hả Hương?
- Hình như là sáu giờ
- Hèn chi, mới năm giờ mình ra nên không có ai.Hay là mình hỏi xem trường đoàn có cố ý làm khó mình không đấy?
Hoàng Hương vờ nhăn mặt:
- Đừng có nghĩ xấu cho người khó tính chứ!Tại " chú " Khôi lớn tuổi nên hay quên chứ chú ấy đâu có ưa bọn mình đâu mà làm khó,nghỉ đúng cho người ta không hà
Cả bọn phá ra cười ngặt nghẽo.Đúng lúc đó cửa phòng bật mở, rồi Khôi hiện ra ở cửa, khuôn mặt nghiêm nghị:
- Các cô có thể về phòng chơi, hoặc đi dạo ở đâu đó tùy thích, không nhất thiết phải chờ lâu như vậy
Hoàng Hương giơ tay nhìn đồng hồ, rồi làm như hết sức chân thật:
- Dạ,tại lúc nãy chú nói năm giờ, nên tụi con không dám trễ đó mờ.Nếu đi chơi sợ mọi người chờ, rồi lại bảo là vô kỷ luật, con sợ bị mắng lắm
Bốn cô nàng kia híc lên một tiếng, môi mím lại cố nín cười.Khôi liếc nhìn vẻ mặt các cô nàng,rồi nhìn Hoàng Hương,hỏi từ tốn:
- Hình như các cô định biểu tình phản đối tôi?
- Dạ không có, tụi con hông dám đâu!
Nói xong, Hoàng Hương nháy mắt ra hiệu cả bọn bèn cúi đầu chào Không một cách cực kỳ lễ phép:
- Dạ, xin lỗi chú
Khôi quay mặt chỗ khác,rõ ràng anh "vất vả " lắm mới không cười
Nhóm Hoàng Hương kéo nhau ra sân.Khi xuồng thềm, cả bọn còn nghe loáng thoáng tiếng Quốc Trung vọng ra:
- Chuyến đi này chắc mày bị mấy nàng đó quậy te tua quá Khôi à.Từ lúc lên xe đến giờ chỉ nghe tiếng mấy nàng thôi.Học trường nào mà quậy quá vậy?
Tú Lan ngoái lại ngó vào phòng, rồi thì thào:
- Ổng hỏi tụi mình học trường nào kìa?
Hoàng Hương nheo mắt:
- Muốn biết để về trường méc hiệu trưởng chắc.Mình giỡn chút xíu mà bảo quậy, quá đáng lắm nha!
- Nhưng dù sao cũng đừng chọc ổng giận, rủi chuyến đi tới ổng không cho bọn mình tham gia thì sao?
Hoàng Hương nín thinh, hơi ngán một chút.Thật ra cô đâu có sợ không được đi chơi.Nhưng cô thích đi chung với nhóm này hơn.Toàn sinh viên các trường đại học, ai cũng trẻ trung vui vẻ.Chứ đi với ba mẹ thì chán lắm.mà mẹ cô thì chẳng bao giờ cho cô đi chơi riêng.Bọn Tú Lan phải đến nhà năn nỉ mấy ngày cô mới được thả đi kiểu này.Nếu chuyến đi sau, Khôi không nhận thì cô đâu có được đi thoải má như vậy
Chiều hôm sau cả đoàn đi lên thác.Đáng lẽ bắt đầu men theo con đường phía dưới từ đầu nguồn lên đỉnh thác, thì nhóm Hoàng Hương tách ra đi thẳng một mạch lên trên.Cả nhóm vừa đi vừa ngắm những cây cao vút lên trời, chẳng ai thấy con đường mòn không có ai ngoài năm người trong nhóm
Đi một lát thì thấy một cô gái người dân tộc từ con đường mòn rẽ ra.Hoàng Hương tò mò đừng lại nhìn, rồi cười làm quen:
- Đường đó đi đến đâu hả chị?
- Đi lên rừng đó mà.
- Lên rừng hả? Vậy trên đó có gì lạ không?
- Không có gì lạ đâu
Hoàng Hương không để ý bọn Tú Lan đã đi xa trên kia.Cô ngó vào chiếc gùi trên lưng cô gái, rồi hỏi với vẻ háo hức:
- Trong gùi có gì vậy chị? Em có thể mua được không?
- Chỉ có mật ong thôi, lấy từ trên kia kìa
- Trên đâu hả chị
- Trên những cây cao
Hoàng Hương nhìn theo hướng tay cô gái,nhưng không thấy gì ngoài những cây kơ- nia thân cao vút chen chúc với vô số cây cỏ um tùm.Cô quay lại định hỏi cô gái,thì cô gái đã đi mất tiêu, chỉ thấy thấp thoáng chiếc gùi nhấp hô lẩn trong cây lá
Hoàng Hương do dự một chút, rồi háo hức rẽ qua con đường bên phải.Vừa đi, cô vừa ngước nhìn những tàn cây tìm mật ong.Lạ thật, lúc nãy cô gái nói nó ở trên cây, nhưng nãy giờ chẵng thấy cây nào có.Không lẽ cô ta nói gạt mình?
Mệt quá cô ngồi xuống một phiến đá nghỉ chân.Cô đưa mắt nhìn quanh.Bây giờ mới nhớ mình đã tách ra đi một mình.Hoảng quá, cô vội đứng lên, hối hả đi trở ra con đường lúc nãy
Nhưng có đến hai ba lối rẽ, không nhớ nổi mình đã vào bằng cách nào.Hoảng quá,cô gọi lớn:
- Tú Lan ơi!
Gọi đến mấy lần mà không nghe tiếng trả lời,Hoàng Hương đứng lại định hướng.Cô nghe rõ tiếng nước đổ ầm ầm, chứng tỏ đỉnh thác ở hướng đó.Nhưng có đến mấy ngõ rẽ, biết hướng nào mà ra
Hoàng Hương quýnh quáng lên vì sợ.Cô gọi Tú Lan khản cả tiếng.Nhưng chẳng nghe ai trả lời.Cô lấy mày ra định gọi cho Khôi, nhưng lại không biết số của anh ta.Cả đoàn cô chẳng có số của ai.Mà nhóm cô thì không ai có máy.Hoàng Hương nhìn đồng hồ.Đã gần trưa rồi,nghĩa là cô đi lạc đoàn rất lâu.Sao nhóm cô không ai đi tìm hết vậy?
Hoàng Hương quýnh quáng rẽ đại vào một con đường.Lần đầu tiên cô đi một mình trong rừng thế này, mà lại bị lạc.Nếu không về được nhà thì biết làm sao đây.Cô vừa đi vừa khóc mù mịt.sợ đến khiếp đảm.Chợt cô nghe tiếng gọi vọng tới:
- Hoàng Hương...
Hình như là tiếng một người nam, nhưg không nhận ra được giọng của ai.Mừng quá, cô cố sức hét lên:
- Tôi đây...
- Cô đang ở đâu?
- Tôi không biết...
Hoàng Hương cố định hướng xem tiếng nói từ phía nào.Nhưng âm thanh đó như bị lẫn vào tiếng thác đổ, làm cô cứ rồi cả lên
Cô đứng lại lắng nghe.Nhưng mãi khá lâu mà không có ai gọi nữa.Sợ quá cô vừa đi vừa khóc mếu máo.Chợt cô thấy thấp thoáng một bóng người lẩn trong cây lá.Cô bèn hét lên:
- Cứu tôi với
Phía dưới có tiếng vọng lên.Lần này thì giọng Khôi nghe rất gần:
- Cứ ở đó chờ tôi
Chỉ một lát sau, Hoàng Hương thấy trưởng đoàn đi lên.Mừng quá,cô quýnh quáng chạy xuống phía anh.Đôi giày cao gót làm bước chân cô nghiêng ngửa quýt ra.Thấy dáng điệu đó,trưởng đoàn nói lớn:
- Đừng chạy coi chừng té đó!
Nhưng anh vừa nói xong thì Hoàng Hương đã bị hụt chân một cái, rồi mất đà lăn quay hết mấy vòng vào bụi rậm.Cô sợ hãi hét lên.Khi trưởng đoàn chạy tới thì cô đang chới với bám vào một gốc cây,chiếc xắc tay văng ra xa.Phía dưới là con suối khá sau, nếu lăn xuống dưới không biết cô sẽ thế nào
Anh vạch lá,thận trọng đi lần xuống phía Hoàng Hương, vừa đi vừa trấn an:
- Cứ bám chặt đó, đừng buông tay nghe!
Khi anh xuống được gần Hoàng Hương thì cô đang úp mặt xuống đất.Không biết tại sao lại lặng thinh.Anh quỳ một chân bên cạnh cô, cố đỡ cô ngồi lên:
- Dừng sợ nhé,có tôi đây nè.Đứng lên nổi không?
Hoàng Hương sợ đến mức đứng không muốn vững.Phải cố gắng lắm Khôi mới đỡ cho cô đứng lên được.Cô khóc mù trời, áo quần lấm lem, tóc rối tung lem luốc.Dù đang rất bực, Khôi cũng không nỡ nói nặng.Anh hỏi nhẹ nhàng:
- Cô có sao không?
Hoàng Hương như vừa chết đi sống lại,cô ôm chặt Khôi nức nở:
- Tôi sợ chết quá...hụ..hu
Khôi cố gỡ tay cô ra.Nhưng Hoàng Hương bám chặt áo quá,anh không biết làm cách nào, đành vỗ vỗ vai cô:
- Té một chút thôi mà,không sao đâu, nín đi!
- Tôi sợ quá, lúc nãy một mình ở đấy tôi tưởng không về được,sợ lắm...hức...
- Tôi biết, nhưng tại sao cô lên đây mà không nói với bạn cô? Cô đi đâu trên này vậy?
- Tôi muốn tìm tổ mật ong
Khôi nhướng mắt ngạc nhiên:
- Cái gì?
Anh cố gỡ tay Hoàng Hương, đẩy cô ra khỏi người:
- Cô nói muốn tìm gì?
- Lúc nãy có người biểu tôi trên đó có ổ mật ong, tôi muốn biết nó ra sao nên lên thử, định lấy về tặng bạn tôi...
Khôi ngắt lời:
- Cô có biết đụng tới tổ ong thì nguy hiểm tới mức nào không hả?Thật tôi không hiểu kiến thức cô để ở đâu.Thật là...
Thấy miệng Hoàng Hương mếu máo như con nít,anh ngừng lại,khoát tay:
- Thôi xuống đi, mọi người đang tìm cô đó!
Nói xong anh lấy máy ra gọi cho Trung giọng như thoát nạn:
- Trung hả?Tìm được cô ta rồi.Mày cứ đưa mọi người đi ăn rồi về khách sạn,tao sẽ về sau
Anh cất máy, rồi quay lại tìm Hoàng Hương.Cô đang lom khom vạch lá cây tìm gì đó Anh đi về phía cô:
- Này tìm gì vậy?
- Chiếc xắc tay của tôi mất rồi
- Chắc nó văng gần đây thôi.Ngồi đó đi, tôi tìm cho
Thấy Hoàng Hương cứ loay hoay vạch lá cây,anh hơi gắt:
- Tôi biểu ngồi yên đi, muốn té nữa phài không?Đường trên này dồc lắm đó
Hoàng Hương ngở ngàng nhìn Khôi,rồi khóc sụt sịt:
- Tôi muốn đi tìm,sao lại la tôi
Khôi dịu lại:
- Đừng để trượt chân như lúc nãy, có nhớ cô té ở đoạn nào không?
- Tôi không nhớ, hình như ở trên kia
Khôi không nói gì, chỉ lẳng lặng đi lên dốc.Hoàng Hương cũng không dám mạo hiểm nữa.Cô ngồi xuống phiến đá chờ.Khá lâu,Khôi mới trở xuống.Vẻ mặt quàu quạu.Anh đưa chiếc xắc tay cô, nói ngắn gọn:
- Kiểm xem có mất gì không?
Hoàng Hương rụt rè lắc đầu:
- Thôi khỏi, chắc không mất gì đâu
- Đi xuống được chưa?
- Dạ được
Khôi im lặng đi trước.Dù anh cố ý đi chậm, Hoàng Hương vẫn vất vả lắm mới theo nổi.Đi một đoạn,anh đứng lại chờ cô:
- Đi được không?
Hoàng Hương có vẻ biêt lỗi, cô liếm môi, nhỏ nhẹ:
- Dạ được
Vừa nói dứt câu,gót chân cô như bị sụt xuống.Cô đứng lại, lật gót giầy lên nhìn.Lạy trời, gót bị gãy nằm lăn dưới đất.Thế này làm sao đi.Chuyện này chưa xong lại tới chuyện kia, khổ không thể tưởng!
Hoàng Hương tháo chiếc giày cầm trên tay.Dở khóc dở cười.Cô còn chưa biết làm gì thì Khôi quay lại.Thấy dáng điệu cô,anh quay hẳn lại:
- Chuyện gì nữa vậy?
Hoàng Hương bặm môi, giơ chiếc giày lên một cách khổ sở:
- Nó bị gãy gót rối
Khôi khẽ lắc đầu một cái, nhưng vẫn kiên nhẫn:
- Đưa tôi xem!
Anh cẩm chiếc giày quan sát, rồi lắc đầu:
- Ở đây không có keo dán,cô phải chịu thôi
Thấy Hoàng Hương cứ nhíu nhíu chân như không dám chạm đất, anh thở dài,rồi ngồi xuống tháo giày mình ra, đưa cho cô:
- Mang giày tôi đở đi! Hơi rộng, nhưng xem ra cô không dám đi chân không phải không?
- Tôi...
- Tạm thời giải quyết như vậy, muốn gì thì xuống dưới mới tính được
Hoàng Hương dè dặt:
- Anh không sợ đi chân không sao?
- Tôi sao cũng được, lo cho cô đi
Hoàng Hương đành phải xỏ chân vào giày Khôi.Rộng như con nít mang giày người lớn.Còn khó đi hơn cả đôi cao gót của cô, cứ lấp vấp như muốn té.Nhưng dù sao vẫn đỡ hơn đi chân không
Khôi cố ý đi thật chậm để chờ.Nhưng anh xuống hết con dốc mà Hoàng Hương vẫn lếch thếch từng bước ở giữa dốc.Nhìn dáng điệu khổ sở của cô,anh hỏi một cách không nhiệt tình lắm:
- Khó đi lắm hả?
- Dạ, nó rộng quá nên phải gượng lại, tôi sợ té...
Khôi cúi xuống nhìn đồng hồ, rồi ngước lên nhìn Hoàng Hương, như trước mắt anh là một vấn đề hết sức nan giải, muốn trốn cũng không xong.Rõ ràng anh ta quá ngán ngẩm cô.Hoàng Hương biết vậy,cô giơ tay nhìn đồng hồ.Gần sáu giờ.Thật không ngờ lại tối như vậy.Cô rụt rè nhìn Khôi:
- Anh đói lắm rồi phải không?hay là anh cứ xuống trước đi, và chờ tôi ở dưới nhà hàng.Tôi sẽ xuống sau, tôi biết đường đi rồi
Khôi lắc đầu:
- Cô nghĩ tôi dám để cô ở đây à? Rắc rối nãy giờ cũng đủ làm tôi điên đầu rồi đó.Bây giờ tôi sẽ cõng cô xuống dưới, làm ơn đừng cãi tôi
- Cái gì?
Hoàng Hương hỏi và hơi lùi lại, mặt chợt đỏ lên:
- Không như vậy được đâu!
- Đừng có mắc cở kiểu đó, đây không phải là lúc cho cô mắc cở đâu và không để Hoàng Hương có thời giờ phản đối,anh nói như ra lệnh:
- Trả giày cho tôi đi, cô không cần nó nữa đâu Nhanh lên!
Hoàng Hương bậm môi, định tìm cách thoái thác.Nhưng cái nhìn của Khôi như tước đoạt mọi phản kháng của cô.Cô lấm lét nhìn Khôi,rồi bước lại gần anh,dè dặt:
- Nhưng chỉ cõng trên này thôi, khi gần xuống dưới tôi đi một mình được chứ?Sợ là người ta...
- Cô tưởng chỉ mình cô biết quê à?Tôi cũng mắc cở không kém cô đâu.Những chuyện như vầy tôi không quen đâu
Hoàng Hương không còn cách nào từ chối nữa.Cô làm tất cả theo lệnh của Khôi.Rất may là đường xuống không một bóng người.Giờ này du khách đã về nghĩ, ai còn lang thanh ở đây như cô
Tưởng tượng nếu trong đoàn có ai biết chuyện này,cô cứ nhắm tít mắt vì mắc cở
Cuối cùng thì cũng xuống được đến nhà hàng.trời bắt đầu nhá nhem tối.Ở đây cũng rất vắng người.Khôi chọn một bàn ngay góc cửa, ở vị trí này vừa khuất tầm nhìn của mọi người, vừa nhìn ra phía dốc núi yên tĩnh.Không cần khách sạn cũng có thể nghĩ ngơi được
Khôi ngồi đối diện với Hoàng Hương.Anh nhìn cô hơi lâu,rồi hỏi:
- Cô có mang gương theo không?
Hoàng Hương ngơ ngác:
- Tôi không mang theo, nhưng chi vậy?
- Con gái tối thiểu cũng phải trang bị cái đó chứ.Cô vào loa - lét rửa mặt đi, để thế này hơi khó coi đó
Hoàng Hương chợt đưa tay lên mặt:
- Nhìn tôi lem luốc lắm hả?
- Nếu vào vai cô bé lọ lem thì cô khỏi cần phải hoá trang
Hoàng Hương vội đứng dậy đi đến toa-lét.Nhưng được vài bước, cô quay lại,ngập ngừng:
- Anh...có thể cho tôi mượn giày không?
Khôi phì cưòi, quay mặt nhìn chỗ khác:
- Được thôi!
Sợ Hoàng Hương mắc cở,anh đợi cô đi rồi mới quay lại nhìn theo cô.Dáng Hoàng Hương lê đôi giày đi làm anh liên tưởng đến bức tranh cô bé nhỏ xíu đứng trong chiếc giày ống cao gần hết chân cô.Bộ váy áo lem nhem đất đỏ, tóc vương đầy cỏ may, trông như cô bé lọ lem nhếch nhác
Hoàng Hương chợt quay lại.Thấy cái nhìn của Khôi, cô lúng túng đứng sựng lại giữa đường, rồi lại khấp khểnh đi tiếp
Vào toa-lét, cô vội vã đến đứng trước gương.Đôi mắt tròn xoe lên, kinh hoàng nhìn gương mặt mình trong đó.Trời đất ơi! Không thể nào ngờ được có lúc mặt mũi mình lấm lem thế này.Nhếch nhác không thể tưởng.Đến giờ mới hiểu tại sao Khôi biểu mình soi gương.Làm sao mà mình có thể ra nông nổi này chứ!
Hoàng Hương vội vã rửa mặt, chải tóc thật kỹ.Khi trở ra thì cô tươm tất lên rất nhiều.Cô ngồi vào chỗ của mình.Khôi như không thấy vẻ ngượng nghịu của cô,anh đẩy dĩa cơm về phía cô:
- Ăn đi! Đói lắm rồi phải không?
Hoàng Hương cúi xuống lặng lẽ ăn.Thỉnh thoảng,cô lén nhìn Khôi.Gương mặt anh có vẻ đăm chiêu.Bây giờ cô mới nghĩ ra là phải tìm cách về khách sạn.nhưng ở giữa chỗ heo hút thế này tìm đâu ra xe?
Nếu có một mình chắc cô sợ đến hoảng lên.nhưng vì có Khôi bên cạnh nên cô chẳng sợ chút nào.Chắc chắn anh sẽ có cách xoay sở.Thậm chí không tìm được xe về cũng không đến nỗi lo
Cô rụt rè nhìn Khôi:
- Làm sao về hả anh Khôi?
- Tôi đang nghĩ cách đây
- Không còn xe nào để quá giang cả
- Tôi biết điều đó từ lúc còn trên núi
Hoàng Hương biết lỗi nín thinh.Cô mở xắc tay, loay hoay tìm điện thoại định gọi cho bọn Ngọc Hà, nhưng tìm mãi mà chẳng thấy đâu.Cô cau trán cố nghĩ mình đã mất ở chỗ nào,có lẽ nó văng ra lúc cô lăn xuống sườn núi
Khôi nhìn nhìn cô:
- Tìm gì vậy?
- Tôi bị mất điện thoại
Khôi nhướng mắt:
- Cô biết mất ở đâu không?
- Chắc là ở trên dốc
- Có muốn trở lên tìm không?
Hoàng Hương xua tay rối rít:
- Thôi khỏi! Mất thì bỏ,tìm mất công lắm
Khôi im lặng nhìn cô hơi lâu,cái nhìn như đánh giá một điều gì đó nhưng anh không nói ra
Anh hỏi qua chuyện khác:
- Có muốn gọi cho Tú Lan phải không?
- Dạ
- Cô ta mới gọi cho tôi xong
- Nó nói gì không anh?
- Không nói gì hết
Hoàng Hương không nói nữa, cô nhìn quanh.Bây giờ mới phát hiện chỉ còn mình cô và Khôi trong nhà hàng.Cô liếm môi nhìn qua anh,rụt rè:
- Bây giờ phải làm sao hả anh Khôi?
- ngồi đây đi,chờ tôi một chút!
Nói xong,anh đứng dậy bước về phía quầy.Một lát sau anh trở ra,đi thẳng về phìa bàn:
- Cô ngồi đây chờ đi,tôi đi ra cổng liên lạc với phòng bảo vệ coi sao
Hoàng Hương tròn xoe mắt:
- Anh đi ra tận đó à?
- Hơi xa, nên tôi mới kêu cô ngồi chờ.
Hoàng Hương lắc đầu nguầy nguậy:
- Thôi thôi, tôi không dám đâu! Tôi muốn đi theo anh, cho tôi đi với!
Khôi có vẻ không bằng lòng, nhưng đành chiều ý cô.Anh khoát tay:
- Thôi được,đi thì đi!
Hoàng Hương mang đôi giày rộng lếch thếch đi theo anh.Cô đi chậm như rùa.Tối thế này không có xe còn vướng víu cô, Khôi bực vô cùng nhưng vẫn im lặng một cách kiên nhẫn.Phải mất đến nửa giờ mới ra được cổng.Anh kêu Hoàng Hương đứng ở ngoài,rồi đi vào phòng bảo vệ
Hoàng Hương đứng ở ngoài, tựa lưng vào tường chờ.Thật lâu mới thấy Khôi ra, cô cảng ngạc nhiên hơn khi anh dắt chiếc Dream đi về phía cô.Hoàng Hương quên mất mình đang đi chân không.Cô vội chạy về phía anh tròn xoe mắt:
- Anh nói thế nào mà họ cho mượn hay vậy?
Khôi không trả lời,anh đưa chiếc áo len cho Hoàng Hương:
- Mặc vào đi!
- Ôi!Ở đâu anh có vậy?
- Tôi mượn cho cô
Rồi anh nói như giục:
- Lên đi! Cô có biết từ đây về khách sạn bao nhiêu cây số không?Chạy xe ngoài đường quốc lộ lạnh lắm, ráng chịu một chút vậy
Khôi không trả lời.Anh chờ Hoàng Hương lên xe, rồi nhấn ga, chiếc xe phóng vút ra đường lớn.Hoàng Hương sợ quá, quên cả e dè, cô ôm chặt lấy Khôi, nói lớn:
- Anh chạy chậm lại đi!
- Đừng sợ, cứ ngồi yên đi!
- Nhưng tôi sợ quá,té mất
- Tối lắm rồi, đường còn xa lắm.Cô không sợ tối nay bị ở giữa đường sao?
Hoàng Hương làm thinh.Cô gục đầu trên vai Khôi, nhắm kín mắt nghe gió thổi ào ào bên tai.Chiếc áo len không che nổi cái lạnh của cao nguyên.Gió đồi núi cũng rít dữ dội hơn.Cả con đường giữa hai dãy núi không một bóng người.Chiếc xe leo dốc rồi lại thả xuống lao vun vút trong đêm tối.Hoàng Hương không dám mở mắt, dù hé một chút nhìn bên đường.Cứ coi như giao mạng sống cho Khôi, vì không cách gì nói cho anh ta chạy chậm được
Đúng lúc đổ dốc thì máy xe hơi lựng khựng lại,rồi tắt hẳn.Hoàng Hương lập tức bước xuống, run lập cập vì vừa sợ vừa lạnh.Cô hỏi một cách lo lắng:
- Sao vậy anh Khôi?
- Tôi không biết, hình như là hết xăng
- Hả! Trời ơi!
Khôi không nói gì,anh mở bình xăng, lắc mạnh, rồi kiểm tra lại lần nữa.Cuối cùng anh lắc đầu:
- Hết xăng thật rồi
Hoàng Hương mếu máo:
- Vậy bây giờ làm sao đây?
- Tôi sơ ý quá, đáng lẽ lúc nãy phải kiểm tra bình xăng.Thật là...
Anh ngừng lại, lắc đầu như không còn biết nói gì nữa.Tình cảnh thế này còn gì để nói nữa
Hoàng Hương nhìn xung quanh.Giữa núi rừng thế này, có chỗ nào bán xăng mà vào.Cả nhà cũng không có để mà ngủ nhờ qua đêm.Chẳng lẽ ở giữa đường suốt đêm?
Cô rầu rĩ ngồi thụp xuống đất.Khôi đứng bên cạnh cô, nói điềm tĩnh:
- Để tôi gọi về đoàn.Tình thế này buộc phải nảo tài xế đưa xe ra đây thôi
Rồi anh lấy máy ra gọi cho trung, nhưng rồi lại buông thõng tay, bất lực
Hoàng Hương ngước lên:
- Không liên lạc được hả anh Khôi?
- Máy hết pin
Nghe câu đó, Hoàng Hương oà lên khóc:
- Không có cách gì liên lạc đưọc sao?Chẳng lẽ phải chịu ở giữa đường, rủi cọp ra đây thì sao?Tôi không chịu đâu, hụ..hu...
Khôi nghiêm mặt:
- Cọp ở đâ mà ra đây?Không hiểu biết thì đừng nói bậy
Hoàng Hương khóc mù mịt:
- Vậy bây giờ làm sao đây?Tôi sợ lắm, tôi muốn về khác sạn với bọn nó lắm
Khôi không trả lời.Tình thế này không còn gì tệ hơn được nữa.Đến nỗi anh cũng không còn đủ bình tĩnh để tìm cách giải quyết.Anh đứng chống tay lên yên xe, im lặng suy nghĩ, vẻ mặt khó đăm đăm
Hoàng Hương đứng dậy nhìn quanh, rồi níu tay Khôi:
- làm sao bây giờ hả anh?
Khôi gỡ tay cô ra:
- Cô có thể đừng khóc dùm tôi được không?
Hoàng Hương sợ quá nên không còn tâm trí để nhận ra Khôi đang bực Bóng tối và gió lạnh làm cô sợ run người, cô đứng nép sát vào Khôi:
- Tôi sợ lắm
- Tôi biết.Nhưng nếu cô cứ như vầy hoài, thì tôi không biết làm gì.Đừng có níu tôi như vậy.Bây giờ phải dẫn bộ thôi
- Từ đây về khách sạn còn xa không? Đi bộ có tới không?
- Không
- Vậy phải làm sao?
- Cứ đi tiếp rồi sẽ tính
Hoàng Hương không dám than vãn nữa.Cô rầu rĩ đi bên cạnh Khôi.Anh bật đèn,ánh sáng nhấp nháy cũng đủ soi đường phía trước.Hoàng Hương cắm cúi đi như người máy.Con đường trước mặt như dài dằng dặc, không bao giờ tới nơi.Lúc cô mỏi như chân định lên tiếng thì Khôi chợt dừng lại, bẻ ngoặt đầu xe về bên phài,rồi rẽ vào con đường nhỏ.Hoàng hương lo lắng:
- Đây là chỗ nào vậy?
- Chổ này là rẫy bắp, có thể tìm căn chòi nghĩ chân, nếu người ta đồng ý
- Chòi mà cũng có người ở à?
- Người ta ngủ để giữ bắp đó
Dù đang mệt rã người,Hoàng Hương cũng kêu lên kinh ngạc:
- Ồ!Có chuyện đó nữa sao? Ngủ ở giữa đường như vầy hả? Họ không sợ à?
Khôi quay lại nhìn cô một cái,nhưng vẫn trả lời câu hỏi ngớ ngẩn của cô:
- Họ không sợ vớ vẩn
Hoàng Hương tức lên:
- Tôi thấy như vậy không có gì vớ vẩn hết.Ngủ giữa đường mà trời tối mịt như vầy, ai cũng phải biết sợ.Không sợ mới là bất thường.Sao lại nói tôi vớ vẩn. Khôi quay lại nhìn cô một cái.Tình cảnh này mà cô ta còn đủ sức để tranh luận sao?
Anh khẽ nhún vai không trả lời.Hoàng Hương vẫn tiếp tục nhấm nhẳng:
- Tôi nói có đúng không chứ?
- Lúc này mà cô còn nhuệ khí để tranh cãi sao?Tôi thì không đâu.Và nếu được thì xin im lặng dùm cho!
Hoàng Hương thấy tức ấm ức.Nhưng không dám nói nữa.Bây giờ cô hoàn toàn dựa vào anh ta Từ chiều giờ làm cho anh ta điêu đứng rồi,bây giờ không dám chọc cho anh ta bực nữa.Nếu không, cô sẽ tranh luận tới bến.Mà hình như anh ta cũng không thích nói nhiều.Hình như người này chỉ nói những gì cần thiết thôi
Hai người đi vô rẫy bắp.Khôi dựng xe phía dưới, rồi vịn tay cho Hoàng Hương đi lên chòi canh.Hai người lần mò trong bóng tối lên từng bậc thang, cuối cùng cũng vào được bên trong.Ở đây gió lùa còn lạnh hơn ngoài đường.Hoàng Hương đứng co ro chưa biết phải làm gì thì Khôi lên tiếng:
- Cô ngủ đi, tôi thức canh chừng cho
Rồi anh ngồi xuống dựa vào cột.Hoàng Hương không dám ở xa anh,cô lần mò ngồi xuống sát bên cạnh,nói nhỏ:
- Tối quá, tôi không thấy gì hết
- Cứ dựa vào tôi mà ngủ đi
- Anh nhớ đứng bỏ tôi đi đâu nha!
- Tôi đi đâu bây giờ.Cứ yên tâm ngủ đi!
Hoàng Hương dựa đầu vào vai Khôi.Bây giờ cô không còn lòng nào để thấy ngượng hay mắc cở, cũng không quan tâm anh ta hoàn toàn là ngưòi lạ.Cô nhắm mắt định ngủ.Nhưng thật lạ, lúc nãy mệt như thế,vậy mà bây giờ hai mắt cứ thao láo, cố ngủ nhưng đầu cứ tỉnh bơ
Bên cạnh cô, Khôi cũng ngối im hút thuốc.Hai người im lặng thật lâu.Khôi tưởng Hoàng Hương đã ngủ nên cố ngồi im.Nhưng chỉ một lát sau, cô khẽ lên tiếng:
- Lạnh quá!
- Cô chưa ngủ sao?
- Lạnh quá, tôi không ngủ được
Khôi suy nghĩ một chút, rồi quyết định:
- Vậy ngồi vào lòng tôi cho ấm, nếu cô không ngại
Hoàng Hương lắc đầu:
- Thôi kỳ lắm
- Chỉ có tôi với cô,không phải sợ kỳ với tôi
Hoàng Hương ngần ngừ một chút, rồi làm theo lời Khôi.Cô thấy ấm lên một chút, dễ chịu hẳn đi.Cô nói thành thực:
- Ngồi thế này tôi có cảm giác an toàn lắm, không sợ gì nữa, vì có anh bảo vệ hoàn toàn
- vậy thì ráng ngủ đi!
- Sao anh không ngủ?
- Tôi phải thức canh chừng, nếu có chuyện gì thì còn tỉnh táo mà đối phó
Hoàng Hương lo ngại:
- Ở đây đáng sợ lắm à?
Khôi trấn an:
- Nói vậy thôi chứ không có gì đâu, yên tâm ngủ đi
Hoàng Hương yên tâm nhắm mắt.Nhưng một lát sau cô lại lên tiếng:
- Anh có bị lạnh không?
- Hơi thôi, nhưng không sao?
- Nếu thức suồt đêm anh chịu nổi không?
- Mấy lúc thì tôi thường thức mấy đêm liền, vậy mà vẫn lên lớp bình thường.Quen rồi
Hoàng Hương tò mò:
- Bộ khoa anh thi căng lắm hả?
Khôi lắc đầu:
- Không căng lắm, nhưng tôi không có thời giờ học nên phải học ban đêm
- Vậy ban ngày anh làm gì?
- Đi làm thêm
Hoàng Hương nói thán phục:
- Anhvừa học vửa làm mà còn hoạt động phong trào à? Giỏi thiệt đó.Anh không mệt sao
- Tôi thích vậy
Anh im lặng một lát, rồi nói như nhắc:
- Cô ngủ đi.Nếu không, ngày mai không chịu nổi đâu,nhìn cô có vẻ yếu đuối quá
Hoàng Hương hỏi khẽ:
- Anh nói thật đi, anh không ưa tôi phải không?
- Tại sao hỏi vậy?
- Tôi cảm thấy vậy.Tôi có cảm giác anh không ưa nhóm của tôi, nhất là tôi làm phiền anh như hồi chiều.Cả bây giờ nữa
- Lạ thiệt! Cô mà cũng thấy vậy nữa sao?
- Tôi đâu có vô tâm như vậy
- Nếu sợ tôi phiền thì đừng gây ra chuyện nữa.Ngày mai đi chơi đừng phiêu lưu như lúc chiều nữa,cô không biết sợ sao?
- Lúc đó tôi chỉ định đi một chút, không ngờ lại quên.Mà tôi cũng không hay mình đi xa như vậy
- Lúc đó cô sợ lắm không?
Hoàng Hương gật đầu:
- Từ nhỏ tới giờ tôi chưa từng bị như vậy,tôi sợ chết lắm
Khôi cười khẽ:
- Không tới nỗi chết, nhưng sẽ có chuyện đáng sợ hơn, vì dụ tôi không tìm được cô thì sao?Tối nay cô sẽ ở đâu?
- Bây giờ vẫn ở giữa đường, nhưng có anh thì tôi không thấy sợ nữa
- Tin tưởng tôi đến vậy sao?Thật ra có thứ khác mà cô cần phải sợ đó
- Đó là chuyện gì?
–...
- Đó là chuyện gì?
- Thôi đừng nói chuyện nữa, ngủ đi!
Hoàng Hương lắc đầu:
- Không,anh phải nói tôi mới yên tâm, đó là chuyện gì?
Khôi chợt đẩy nhẹ cô ra, đứng dậy:
- Tôi mỏi lắm, cô cứ nằm xuống ngủ đi, lấy áo đắp lên người sẽ ấm hơn đó
- Anh đi đâu vậy?
- Tôi muốn ra ngoài một chút
Rồi anh bước xuống bậc thang,Hoàng hương hoảng hốt đứng bật dậy, mò mẫm đi theo:
- Đừng bỏ tôi một mình, tôi sợ lắm!
Giọng Khôi hơi gắt:
- Sao cô cứ muốn tôi bực mình vậy?Cô không tự chủ được sao?Cô có phải con nít đâu mà sợ bóng tối chứ
Hoàng Hương hơi khựng lại, rồi chợt oà lên khóc:
- Sao tự nhiên anh nạt tôi như vậy?Tôi không thể nào kô sợ được, phải có anh bên cạnh tôi mới yên tâm được.Chỉ ngồi bên anh thôi chứ có phiền gì đâu, sao anh không chịu chứ,đàng nào anh cũng thức chứ có phải làm việc gì đâu
Rồi cô đứng bên cửa khóc tỉ tê.Khôi quăng điều thuốc ra xa, thở dài:
- Thôi được rồi, nín khóc đi và ngủ dùm tôi đi! Tôi hứa sẽ không ngồi xa cô dù là một tất được chưa?
Hoàng Hương quẹt mũi, nín khóc, nhưng vẫn còn ấm ức:
- Nhưng tại sao tự nhiên anh cộc cằn thế,anh khó hiểu thật đó
Khôi không trả lời.Hoàng Hương còn nói thêm mấy câu nữa, anh vẫn một mực im lặng.Cố đè nén cảm giác khó thở, chờ cô ngủ khá lâu anh mới nhẹ nhàng đở cô nằm xuống sàn nhà,rồi bỏ ra cửa ngồi
Sáng hôm sau, trời còn tờ mờ, Khôi đến cạnh Hoàng Hương, lay lay tay cô:
- Dậy đi Hoàng Hương,sáng rồi
Phải gọi đến mấy lần, hoàng Hương mới mở mắt.Cô nhìn nhìn Khôi, như ngơ ngác vì sự có mặt anh.Rồi nhớ ra, cô ngồi bật dậy:
- Chết! Đêm qua mình ở đây suốt đêm hả?
Khôi lặng lẽ gật đầu.Hoàng Hương dụi mắt cho tỉnh, rồi đứng bật dậy, chạy ra phía cửa nhìn xuống:
- Còn sớm lắm, nhưng đừng ở lại đây nữa,đi ngay được không anh Khôi?
- Tôi gọi cô dậy để về đó,đừng nên để người ta ra, phiền phức lắm
Hoàng Hương nhìn xuống chiếc xe dựng phía dưới hỏi một cách lo lắng:
- Nhưng xe hết xăng làm sao bây giờ?
Khôi khoanh tay trước ngực nhìn cô:
- Sao tự nhiên sáng nay cô đâm ra đảm đang vậy, lo đủ thứ, trong khi nó vẫn như đêm qua thôi.Bây giờ đi được chưa?
Hoàng Hương đến đứng trước mặt Khôi, quay một vòng:
- Anh xem áo tôi có nhăn lắm không?Tóc rối nhiều không?
- Có nhăn cũng phải chịu thôi, nhưng nhìn không đến nỗi nào đâu,yên tâm đi
Anh đi xuống dưới dắt xe ra đường.Hoàng Hương lững thững đi theo.Bây giờ lại tiếp tục khổ sở với đôi giày rộng.Cô liếc nhìn xuống chân Khôi.Anh đi chân trần nhưng không hề than vãn, nên cô cũng không dám hở miệng than, mặc dù thấy chưa khi nào mình khốn khổ thế này
Cả hai đi bộ đến sáng mới tìm được chỗ đổ xăng.Thật nhẹ nhõm như trút đi một gánh nặng.Khi vào thành phố thì đã gần chín giờ.Khôi ghé cửa hàng cho Hoàng Hương mua đôi giày, rồi về khách sạn
Khôi vào phòng tiếp tân hỏi mới biết Trung đã đưa đoàn đi chơi từ sáng.Anh thở phào nhẹ nhõm như cất đi được gánh nặng.những lúc thế này mới thấy mình có thằng bạn hết sức đảm đang
Khôi đợi Hoàng Hương vào phòng rồi mới về phòng mình.Anh vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn nước lạnh buốt cho tỉnh táo.Hôm qua giờ bị Hoàng Hương làm cho căng thẳng, bây giờ anh mới thấy thấm mệt
Khôi bước ra ngoài, bật tivi rồi nằm xuống giường định ngủ một chút.Nhưng vừa nhắm mắt thì có tiếng chuông reo, anh ngồi lên nhấc máy:
- Alô
Giọng Hoàng Hương vang lên như có chút gì đó căng thẳng lo âu:
- Anh có rảnh không?
- Tạm thời là rảnh. Nhưng sao?
- Anh... sẽ nói thế nào với mọi người về chuyện đêm qua? Sẽ nói thế nào đây?
Khôi ngã người ra giường:
- Chuyện này làm cô lo lắng lắm sao? Bây giờ mới biết lo à?
- Nãy giờ tôi chợt nghĩ ra.Này,anh có thể ra ngoài được không?
- Chi vậy?
- Tôi muốn nói một chuyện quan trọng lắm
Khôi im lặng một chút quyết định:
- Thôi được, ra ngoài băng đá trước phòng cô đi,tôi sẽ ra ngay
Anh đứng lên mặc áo, rồi đi ra ngoài.Hoàng Hương cũng vừa khép cửa phòng bên kia.Cô đến ngồi xuống ghế, cắn cắn móg tay, vẻ băn khoăn:
- Anh sẽ nói với mọi người thế nào? Đừng nói là đêm qua... như vậy, được không?
- Tại sao phải nói với mọi người? Có nhất thiết phải như vậy không?
Hoàng Hương có vẻ bồn chồn:
- Nếu anh Trung hỏi, anh sẽ nói thế nào?
- không nói gì hết, mà tôi cũng không thích đem chuyện riêng tư ra kể với mọi ngưòi.Trung nó cũng chưa thân với tôi lắm đâu
Hoàng Hương thở dài:
- Tôi sẽ nói với bạn tôi là ở lại khu du lịch, và tôi ở cùng phòng với người lao công.Nếu bọn nó điều tra anh thì hãy nói như vậy, thống nhất như vậy nha
Khôi hỏi lại:
- Tại sao tôi phải nói với các cô kia chuyện hôm qua?mà tôi cũng không hiểu vì sao cô lo lắng vậy, chúng mình có làm gì không đúng đâu
Hoàng Hương ngập ngừng:
- Nhưng mà... nhưng mà, tôi thấy có gì đó không ổn,chuyện đó khác thường quá
Khôi gật đầu:
- Tất nhiên rồi, tình huống như vậy,làm sao bình thường được.Rất ít, nếu không muốn nói là không có ai phải gặp chuyện như vậy
- Cho nên tôi mới không thấy ổn
- Không ổn ở chỗ nào?
Hoàng Hương suy nghĩ một lát, rồi đỏ mặt:
- Tôi và anh đã ở bên nhau suốt đêm, giờ nghỉ lại tôi thấy kỳ lạ không sao chịu nổi.Nhất là...
- Nhất là thế nào?
Hoàng Hương lấy hai tay che mặt:
- Đêm qua tôi cứ đeo theo anh,không chịu giữ khoảng cách nào hết.Giờ nghĩ lại, tôi thấy vô duyên chết được.Thật muốn chết đi cho rồi
Khôi điềm nhiên:
- Nếu bây giờ lặp lại tình huống đêm qua, cô cũng sẽ làm vậy thôi, lúc đó cô sợ bóng tối hơn là mọi thứ khác, kể cả tôi.Cô không còn tâm trí để đề phòng tôi trong khi tôi củng có thể làm hại cô lắm chứ
Hoàng Hương buông tay xuống, rồi đờ người suy nghĩ
Mãi một lúc sau, cô mới hiểu.Cô mở to mắt nhìn Khôi:
- Có chuyện đó nữa sao?
- Tôi nói để cô rút kinh nghiệm, mai mốt đừng tin người quá mức như hôm qua
- Ôi trời ôi! Tôi thật là lố bịch!
- Cô không lố bịch, mà là vô tư.Mai mốt đừng như vậy nữa, con gái phải biết tự bảo vệ mình chứ
Hoàng Hương ủ dột nhìn xuống đất:
- Cảm ơn anh nhiều lắm
- Cám ơn chuyện gì?
- Vì hôm qua anh đã không để tôi bị lạc trên rừng, nhất là...nhất là đã không làm gì tôi đêm qua
Khôi quay mặt chổ khác, mím môi để khỏi cưòi:
- Hôm qua cô rất khó chịu, không ngờ cô cũng có lúc dễ thương.Nhưng thôi, bỏ chuyện này đi, coi như không có gì xảy ra hết!
- Không coi như vậy được đâu, bọn nó sẽ hỏi đấy, mà tôi thì không biết phải nói thế nào
- Cô có muốn bạn cô biết tất cả không?
- Không biết thì hay hơn.Nếu biết chắc chắn bọn nó sẽ cười ấm lên, và đồn tùm lum ra,tôi mắc cở lắm
- Chuyện này tôi không quyết định thay cô được.Tôi sẽ không nói gì cả,còn cô giải thích thế nào là tuỳ.Nhưng theo tôi thì cứ kể thật, chuyện này đâu có gì xấu, tất cả là do cô tưởng tượng thôi
Hoàng Hương lo lắng:
- Anh thấy nó không có gì thật à?
- Nếu đừng quá rối,cô sẽ thấy không có gì trầm trọng cả
Hoàng Hương chắp tay trước ngực:
- Lạy chúa! vậy thì chắc là không trầm trọng thật
Cô nhìn Khôi ngượng nghịu:
- Nhưng chắc chắn bọn nó sẽ chọc tôi,tôi biết tính bọn nó lắm
Khôi nhún vai:
- Chuyện đó đâu có đáng để cô phải lo lắng
Nhưng Hoàng Hương vẫn thấy bồn chồn, cô nói như xin lỗi:
- Nếu bọn nó có nói gì, anh đừng quan tâm nha!
Khôi chưa kịp trả lời thì lúc đó xe về tới.Hai người im lặng nhìn ra.Mọi người lần lượt xuống xe.Bốn cô nàng trong nhóm túa về phía băng đá.Không ai điều tra hay hỏi han như Hoàng Hương tưởng, mà chỉ cười tủm tỉm như đã hiểu chuyện.Khôi thản nhiên như không thấy,nhưng Hoàng Hương thì rất nhột nhạt.Cô nhăn mặt:
- Sao ai cũng cười kỳ cục vậy?
Tú Lan làm mặt tỉnh:
- Ta có cười đâu, có ai cười gì đâu.Hôm qua tụi ta cũng đi chơi, vì yên tâm là mi có người bảo vệ.Chắc lãng mạn lắm hả?
Ngọc Hà nhìn qua Khôi:
- Anh Khôi có vẻ mệt, chắc tối qua thức nhiều lắm hả anh Khôi?
Hoàng Hương nói át đi:
- Thức đâu mà thức, ta mệt quá ngủ quên trời đất.Hỏi mi chứ đi xuống được tới chân núi thì gần tối rồi, mượn xe được thì giữa đường hết xăng, khổ muốn chết, lảng mạn sao nổi
Bọn Tú Lan không trả lời, mà chợt cười oà lên.Khôi làm như không hiểu những nụ cười đó,anh nhìn đồng hồ rồi đứng dậy:
- Các cô tranh thủ về phòng nghỉ.Chiều nay một giờ tập họp, nhớ đừng để trễ
Nói xong anh đi về phòng.Tú Lan và Minh Ngân nhìn nhau cười, rồi kéo tay Hoàng Hương:
- Về phòng đi, kể chuyện đêm qua nghe coi.Trời ơi, tụi tao nôn muốn chết được
- Nôn gì?
- Thì muốn biết hai người ở đâu chứ sao
Khi vào phòng, Ngọc Mai đóng cửa lại.Rồi cả bọn vây quanh Hoàng Hương hỏi tới tấp:
- Đêm qua hai người ngủ ở đâu?
- Ảnh có làm gì mi không?
- Hai người nói những gì?
- ngủ nhờ nhà người ta hay ở giữa rừng?
- Chà! ở giữa rừng chắc là lãng mãn lắm
Hoàng Hương không biết nói dối thế nào, đành kể thật những gì đã xảy ra.Ngọc Mai trố mắt nhìn cô:
- Mi dám ngồi trong lòng ảnh?
Hoàng Hương bối rối:
- Lúc đó lạnh quá.Mi không biết ở giữa đồi lạnh thế nào đâu.Với lại, tối thui không thấy được gì,chòi lại trống trơn, ta sợ ma muốn chết được
Minh Ngân hỏi háo hức:
- Rồi ảnh... có hôn mi không?
Hoàng Hương đỏ mặt:
- Hôn đâu mà hôn, mới biết nhau chứ có phải người yêu đâu mà làm chuyện đó
Ngọc Hà hỏi gặng:
- Có không, nói thật đi, chứ nói không làm gì thì ta không tin đâu
- Thật mà,hoàn toàn không có mà
Tú Lan hỉnh mũi:
- Cho dù không phải người yêu, nhưng trong bối cảnh như vậy, người ta dễ nảy sinh tình cảm lắm.Ảnh là người chứ có phải thánh đâu
Minh Ngân nói thêm:
- mà mi thì lại đẹp, khó mà phớt lờ lắm.Bảo đảm ảnh cũng bị rung động
Ngọc Hà tinh quái:
- Dấu cũng không xong đâu nhé, khai thật đi!
Hoàng Hương giơ tay lên:
- Ta thề đó, tin chưa?
Ngọc Hà có vẻ tin, cô gật gù:
- Vậy ảnh là thánh thật rồi
Ngọc Mai lý luận:
- Chắc tại lúc đó ảnh nhớ người yêu nên không quan tâm tới nhỏ Hương
Tú Lan lắc đầu:
- Ảnh chưa có người yêu mà
- vậy thì ảnh có ông cụ
Tú Lan cười cười:
- Nhỏ Hà có bồ nên mấy chuyện này nó rành lắm.Theo mi thì tại sao ảnh không làm gì nhỏ Hương hả Hà?
- Thật ra, trên đời này cũng có người đứng đắn, người ta không muốn hành động hấp tấp
- Chắc vậy
- Với lại,người ta không thích ai thì không thấy rung động,dù là bất cứ hoàn cảnh nào
Minh Ngân thắc mắc:
- Chẳng lẽ nhỏ Hương dễ thương njư vầy mà ảnh không thích, Kỳ vậy?
Tú Lan phản đối:
- Bất cứ ai dễ thương là con trai đều phải thích hết hả?Phải cùng tần số mới yêu được chứ
Cả bọn ngồi bàn tán cả buổi trời,không ai nhớ chuyện ngủ trưa.Hoàng Hương nắm im không tham gia câu chuyện.Một lát sau cô ngủ ngon lành.Trong giấc mơ, cô thấy mình lạc vào một khu rừng tối mịt.Cô đã vô cùng hoảng sợ.Rồi thoắt một cái Khôi xuất hịên bên cạnh.Và sau đó cô và Khôi đang dẫn xe đi trong đêm nhưng cảm giác trong mơ thật lãng mạn dễ chịu,chứ không phải là nỗi khổ sợ như đêm qua.
***********
Chiếc toyota màu kem sang trọng rẻ vào con hẻm nhỏ, chạy chậm chậm như tìm địa chỉ. Hoàng Hương nhoài người ra bên đường nhìn từng số nhà, rồi đối chiếu với địa chỉ.Cuối cùng, cô mừng rỡ reo lên:
- Tìm được rồi!
Cô quay qua nói với người tài xế:
- Chú quay xe ra đầu đường chờ con nha!
Cô mở cửa bước xuống, đến đứng bên cổng rào nhìn vào nhà.Thấy một người phụ nữ thấp thoáng trong sân, cô gọi nhỏ:
- Dì ơi, cho con hỏi thăm! Có phải đây là nhà trọ của anh Khôi không vậy?
Ngưòi phụ nữ quay ra nhìn Hoàng Hương từ đầu tới chân.Cách ăn mặt sang trọng cùng vẻ xinh đẹp của cô làm bà tò mò.Bà bước ra phía cổng, hỏi thận trọng:
- Cô tìm cậu Khôi hả?
- Dạ đúng rồi! Có ảnh ở nhà không hả dì?
- Tôi không biết! Thường mấy cậu bên đó đi suốt ngày, nhất là câu Khôi, không biết sáng nay có ở nhà không
Bà mở cửa cho Hoàng Hương, rồi đi lên cầu thang gọi lớn:
- Cậu Khôi ơi, có khách tìm cậu nè!
Bà quay xuống sân,cười với Hoàng Hương:
- Có cậu ở nhà.Cô lên đó chơi đi!
- Lên được không hả dì?
- Được chớ, mấy cô bạn cậu ấy lên hoài.Cậu ta tiếp bạn trên đó chứ ít khi xuống sân lắm.Nhiều khi hội họp gì đó cũng ở trên đó luôn
Bà ta cười thân thiện:
- Cô là bạn gái cậu Khôi à?
Hoàng Hương lúng túng lắc đầu:
- Không phải dì à?
Rồi cô bỏ đi.Vừa lên giữa cầu thang thì Trung cũng vừa bước ra cửa.Anh có vẻ vô cùng ngạc nhiên thấy cô:
- Ủa! Hoàng Hương hả?Vô chơi đi em.Tìm Khôi phải không?
- Dạ
Trung vội trở vào phòng, hấp tấp dọn dẹp.Anh gãi đầu với vẻ lúng túng:
- Phòng con trai lúc nào cũng bê bối, Hương đừng cười nha!
Hoàng Hương không để ý xung quanh, cô ngồi xuống nhìn nhìn Trung:
- Anh Trung định đi đâu hả?
- Ừ, anh định vô trường với Khôi.Nhưng chắc nó không đi đâu, Hương chờ nó chút nha
- Ảnh đang làm gì vậy anh?
- Đang thay đồ, chắc nó ra liền đó.
Đúng lúc đó Khôi bước ra.Anh có vẻ vô cùng ngạc nhiên khi thấy Hoàng Hương.Anh khẽ nhưóng mắt:
- Làm sao cô biết tôi ở đây vậy?
- Em hỏi Tú Lan,tìm nhà cũng dễ lắm
- Có chuyện gì không?
- Không có gì hết, em muốn rủ anh đi uống cà phê
Trung lấy chiếc túi khoác lên vai, rồi nhìn Hoàng Hương:
- Ở nhà chơi nghe Hương, anh đi đây
- Dạ
Chờ Trung đi rồi, cô quay qua Khôi,cười vui vẻ:
- Đi chơi với em nha! Sáng nay chủ nhật chẳng ai ở nhà với em, nên em buồn lắm
- Mấy cô bạn kia đâu, Tú Lan đâu?Sao không rủ các cô đó đi?
Hoàng Hương khoát tay:
- không thích nữa! Ngày nào vào trường cũng gặp bọn nó, chán rồi.Thích đi chơi với anh Khôi
- Nhưng tôi bận lắm, sáng nay tôi phải vào trường rồi
- Cho em đi theo được không?
Khôi lắc đầu:
- Không được, tôi bận họp bàn công việc, cô sẽ chán liền.
- Họp gì vậy? Cho em dự với,em không chán đâu
- Có nhất thiết phải đi theo tôi không?Bạn bè cô không còn ai hà?
- Chỉ có bọn Tú Lan thôi, nhưng em thích đi chơi với anh kia
- Không được, cô sẽ làm phiền tôi đó
Hoàng Hương nhăn mặt:
- Em chỉ ngồi nghe thôi, không nói gì hết,có gì đâu mà phiền
Thấy vẻ mặt cau lại của Khôi, cô xụ mặt, chớp chớp mắt muốn khóc:
- Em muốn đi theo anh mà.Không cho theo, em sẽ ở đây đến lúc anh về thì thôi
Khôi nhìn cô một cách ngán ngẩm, nhưng cũng nhượng bộ:
- Thôi được, tôi sẽ đưa cô đi.nhưng cô sẽ phải ngồi chờ ở hành lang, dứt khoát không được đòi hỏi gì thêm đó
Hoàng Hương tươi ngay nét mặt:
- Dạ, em không đòi gì đâu, nhưng sau khi họp xong anh đưa em đi chơi nha.
- Tôi không hứa trước gì hết.Đi!
Hoàng Hương đứng lên, đi theo Khôi xuống sân.Vừa đi cô vừa cười chúm chím một mình.Hình như anh rất bực mình vì bị cô quấy nhiễu, nhưng cuối cùng cũng nhượng bộ.Cô biết tính anh rồi.Bề ngoài có vẻ nghiêm khắc cứng cỏi, nhưng thật ra rất dễ mềm lòng
Khi ra đến đầu hẻm, Hoàng Hương bảo Khôi dừng lại.Rồi chạy lăng xăng về phía xe,cô thò đầu vào cửa nói với chú tài xế
- Bây giờ cháu sẽ đi với bạn, chú cứ lấy xe đi đâu đó tuỳ thích, đến trưa hãy trở lại đón con nha.
- Nhưng cô Hương đi đâu vậy?Bà chủ biết thì tôi nói thế nào đây
- Chú đừng về nhà, làm sao mẹ con biết được.Trưa, chú trở lại đón con là được rồi
- Cô Hương nhớ đừng đi đâu xa nha!
Hoàng Hương quay trở lại chỗ Khôi đứng, cười hớn hở.Cô chưa kịp nói thì Khôi đã nghiêm mặt:
- Cô gạt mẹ để đi chơi à?
Hoàng Hương liếm môi:
- Đâu có nói láo,em nói đến nhà nhỏ Lan.Thì đàng nào cũng là ra khỏi nhà mà,đi đâu thì đi đâu có quan trọng
- Nhưng giữa chuyện tới đây với đến nhà Tú Lan không giốngnhau
Hoàng Hương nguẩy đầu cho qua, cô cười hì hì:
- Thì cũng là đi chơi vậy,còn đi với ai em thích thì thôi.Em dặn nhỏ Lan rồi, nó không nói với mẹ em đâu
- Lần sau đừng như vậy nữa, tôi sẽ không tiếp cô đâu.
Hoàng Hương le lưỡi nhát anh một cái như không hề sợ.Cô lên ngồi phía sau xe, cười hớn hở:
- Đi đi anh Khôi!
Khôi im lặng nhấn ga, đi cả đoạn đường dài mà anh không hế nói một câu, gương mặt có vẻ đăm chiêu.Hoàng Hương ngồi phía sau nói huyên thuyên, nhưng một lát không nghe trả lời,cô có vẻ cụt hứng và cũng ngồi im
Khôi đưa Hoàng Hương đến trường anh, Hoàng Hương nhìn quanh trong sân,nói một cách vui thích
- Em chưa vào trường này lần nào, nhưng thích vào đây lắm
Khôi không trả lời.Anh dẫn cô đến phía băng đá ở góc sân, nói như dặn:
- Cô ở đây chờ, đừng đi đâu để tôi phải tìm đó
Hoàng Hương vòi vĩnh:
- Cho em vào phòng họp được không?
- Không được
- Sao vậy anh Khôi?
Khôi nghiêm mặt:
- Vì bạn tôi không ai biết cô, tôi cũng không biết phải giới thiệu thế nào, mà cũng không thích bị hỏi lung tung, mất công tôi giải thích lắm
- Thì anh cứ nói em là em họ, ở quê lên
- Không ai tin đâu, mà tôi cũng không muốn ai hỏi lôi thôi.Ở đây đi!
- Đi mà,cho em vô đó với mà,em không quậy đâu
Khôi chống tay, nghiêng đầu nhìn cô:
- Lúc nãy hứa thế nào? Bây giờ lại vòi vĩnh phải không?Nếu còn mè nheo tôi sẽ đưa về đó nghe!
Hoàng Hương vội xua tay:
- Thôi anh đi đi!
Khôi như có vẻ không tin cô, anh nói thêm:
- Nếu gây chuyện rắc rối ở đây thì tôi sẽ không nhìn cô luôn đó
Hoàng Hương ỉu xìu:
- làm như người ta nhiễu sự lắm vậy
Cô nhìn theo dáng Khôi đi trên hành lang.Cho đến lúc anh biến mất trên cầu thang.Hình như chuyện hôm đó làm cho anh ta có ấn tượng về cô hay sao ấy.Ở đây mà cũng sợ cô quậy.Quậy gì nữa bây giờ!
Hoàng Hương ngồi nhìn mông lung, nghĩ mông lung.Một lát sau cô mới nhớ đây là mùa hè.Vậy Khôi họp gì trong trường vậy?
Nghe Tú Lan nói anh ta hoạt động phong trào rất mạnh, nhưng lúc đó cô không để ý đó là phong trào gì.Nếu vậy,cô cũng có thể tham gia lắm chứ.Tú Lan làm được thì tại sao cô làm không được?
Ngồi một lát chán quá, cô đưa tay nhìn đồng hồ.Nãy giờ mới có một tiếng.Không biết chừng nào anh ta ra
Hoàng Hương đứng dậy, đi thơ thẩn trong sân.Cô vào các dãy lớp nhìn vào một cách tò mò.Nhưng cả dãy hành lang đều vắng hoe.Buồn thật. Khôi thật là ác, không khí vắng lặng thế này mà bắt cô ở ngoài một mình, buồn thấy mồ
Đi lòng vòng chán chê,cô quay lại băng đá thì thấy Khôi đang ngồi hút thuốc, dáng điệu có vẻ điềm tĩnh.Nhưng thỉnh thoảng anh lại đưa mắt như tìm kiếm, rõ ràng là anh ta bực mình
Hoàng Hương vội chạy về phía Khôi, cười tươi rói:
- Xong rồi hả? Anh ra lâu chưa?
- Khoảng mười lăm phút
- Bạn anh về hết rồi hả?
- Về hết rồi.Còn cô, đi đâu vậy?
- Em đi xem trường này cho biết.Nghe nói con trai bách khoa bê bối lắm, có không anh?
- Ai nói?
- Nhỏ bạn em,nó bảo vào ký túc xá của người yêu nó bề bộn khiếp luôn
- Chỉ thấy một người thì không thể kết luận chung được.Nhưng tại sao cô đi lung tung vậy?
Hoàng Hương nhăn mặt:
- Ngồi một chỗ chán chết.Anh ác lắm, cả trường vắng hoe thế này mà bắt em ngồi một mình, chán muốn chết được
- Tôi có yêu cầu cô theo tôi đâu.Mai mốt đừng tìm tôi nữa nghe
- Sao vậy?
- Tôi bận rộn lắm, không có thời gian đi chơi hay kết bạn lung tung,chơi với tôi sẽ chán lắm.
- Không có đâu,em thích anh thật mà.Ngoài bọn Tú Lan ra,em không có bạn bè gì hết, cũng không được đi đâu nhiều, buồn lắm
Khôi nhún vai:
- Tìm tôi để đi chơi thì cũng kô vui hơn được bao nhiêu đâu
- Nhưng em thích như vậy mà
Khôi quay lại, nhìn vào mắt Hoàng Hương:
- Tại sao cô muốn tôi đưa đi chơi?Cô thích gì ở tôi?Cô phải vì tôi là người có thể giải quyết những chuyện nhiễu sự của cô không?
Hoàng Hương nói vô tư:
- Em không biết, nhưng sau chuyến đi đó, em chỉ thích tìm anh, đi uống cà phê hoặc nói chuyện với anh.Em thích như vậy đó
Khôi khoát tay:
- Tôi bận lắm, không có thời giờ đi chơi rong như cô đâu.Lỡ lần này thôi,mai mốt đừng tìm tôi nữa nhớ chưa?
Hoàng Hương xụ mặt:
- Sao vậy?
- Tôi nói rồi,tôi không rảnh
- Bộ anh ghét em lắm hả?
Khôi gật mạnh đầu nhưng không trả lời.Hoàng Hương mở to mắt nhìn anh,lặp lại:
- Có phải anh ghét em không?
- Ừ.Nếu cô biết vậy thì đừng chọn tôi làm đối tượng để kết bạn, không thích hợp đâu
Hoàng Hương buồn hiu:
- Nhưng em có làm gì xấu đâu
- Cô không làm gì xấu nhưng cô không làm gì để tôi thích được cả.Tính tôi rất thẳng và cũng không muốn làm người khác ảo tưởng mình lịch sự.Nói thẳng ra, tôi không thích những cô tiểu thư đỏng đảnh như cô, hiểu chưa?
- Đỏng đảnh?
Hoàng Hương ngẩng phắt lên nhìn Khôi.Đôi mắt mở to hết cỡ như kinh ngạc vì cách nói thẳng thừng của anh
Quả thật cô rất sửng sốt khi một người như Khôi lại ghét được người khác.Cô đã quen thấy anh hoà mình cởi mở, nhất là rất chu đáo với mọi người.Sao anh lại gai góc như vậy?
Khôi lặng lẽ nhìn lại cô, quan sát khuôn mặt bàng hoàng ngơ ngác của cô.Một người quen được nuông chiều như cô chắc chắn sẽ không quen được, không thể nào chịu nổi bị người khác nói nặng.Và anh chờ cô oà lên khóc.Chắc chắn cô ta sẽ làm vậy
Quả nhiên Hoàng Hương cúi gắm mặt, nước mắt bắt đầu chảy xuống, cô khóc sụt sịt:
- Không ngờ anh nghĩ em như vậy.Em cũng hông thèm thích một người như anh.Sao anh thô bạo như vậy chứ?Sao anh nói chuyện với con gái như vậy?
Cô đứng dậy, chạy một mạch ra cổng.Khôi đuổi theo chặn lại:
- Để tôi đưa về!
- Em không thèm
Hoàng Hương chạy ra đường, vẫy một chiếc taxi.Vừa mở cửa xe,cô vừa đưa tay chùi mắt.Trông cô khổ sở như vừa bị ai ăn hiếp,ngồi trong xe,cô lấy khăn che mắt, khóc thút thít một mình.Thỉnh thoảng lại "Hức " một tiếng tức tưởi
Hoàng Hương về nhà,cô lên phòng khoá cửa lại vì sợ mẹ phát hiện mình khóc.Cô ngồi xuống giường, quơ tay lấy con gấu ôm vào lòng.Cô không khóc nữa, nhưng khuôn mặt buồn rầu ủ dột.Lần đầu tiên cô bị một người con trai mắng mình đỏng đảnh.Thật không thể nào tưởng tượng được.Mà người đó lại là Khôi nữa chứ.Sao mà buồn không chịu nổi thế này
Hoàng Hương đi phía sau mẹ.Hai tay xách đầy những túi xách lỉnh kỉnh.Hai mẹ con vào siêu thị từ sáng, chủ yếu là sắm quần áo mới cho cô.Tuần sau, Hoàng Hương theo mẹ đi du lịch ở Pháp, cô không thích lắm vì năm nào cũng đi.Với lại, lần đi cao nguyên với bạn quá vui,cô khám phá ra đi với bạn vui hơn nhiều.Nhưng vì mẹ yêu cầu nên cô không dám cãi
Hai mẹ con đứng ở cửa chờ xe tới.Người tài xế bước xuống, đến xách những chiếc giỏ để vào cốp xe.Hoàng Hương ngồi bên mẹ, đưa tay hất tóc ra phía sau, cô tựa vào nệm, rên lên:
- Con mỏi chân quá,đi những ba tiếng đồng hồ.Mai mốt con không đi với mẹ nữa.Mẹ sắm gì nhiều quá hà
- Chủ yếu là mua đồ mới cho con thôi, đi chơi thì phải sắm đồ mới chứ
- Nhưng con còn nhiều đồ quá, mặc hoài hông hết
Cô khẽ nhăn mặt:
- Bạn con, ai cũng ăn mặc bình thường có mình con là sang trọng, con thấy lạc lõng với tụi nó lắm
Bà Giang gạt ngang:
- Tụi nó không có khả năng thì khác, con khác.Con gái của mẹ phải đẹp mẹ mới chịu
- Nhưng đừng có quá cách biệt.Mẹ không biết chứ vào lớp chỉ có mình con mặc đồ đẹp, con thấy không thích chút nào
- Chứ con muốn ăn mặc như con quạ,con mới chịu hả?
- Không phải quạ, nhưng bình thường thôi, mai mốt mẹ cho con tự mua sắm đi, con lớn rồi mà
- Không được, để con tự lựa mẹ không vừa ý, thẩm mỹ của con kém lắm
Hoàng Hương phụng phịu ngồi im.Bà Giang làm như không thấy vẻ mặt giận dỗi của cô, bà nói như đề nghị:
- Gần trưa rồi, mình ghé công ty rủ ba đi ăn luôn.Lâu quá, mẹ không ra ngoài ăn, tới đó chờ ba đi luôn cho vui
Gì chứ cả nhà cùng đi ăn trưa thì Hoàng Hương rất chịu.Cô nhìn đồng hồ.Còn một tiếng nữa mới tới giờ nghỉ trưa.Nhưng vào văn phòng ba ngồi chơi cũng vui
Đến công ty, Hoàng Hương không theo mẹ đi thẳng lên phòng riêng của ba, mà rẽ xuống phòng kỹ thuật tìm chú Dũng.Mỗi lần đến đây cô thường xuống chơi với chú.
Trước kia chú Dũng làm trợ lý cho ba cô.Chú hay đến chơi, thỉnh thoảng ở lại ăn tối, lúc đó Hoàng Hương còn nhỏ và cô rất thích chơi với người trợ lý hiền lành của ba cô.Ông cũng rất chiều Hoàng Hương, thường dẫn cô đi chơi ở nhà Văn Hoá.Sau này Hoàng Hương lớn nên không còn hay vòi vĩnh, nhưng mỗi lần đến công ty là cô xuống phòng kỹ thuật chơi đến hết buổi mới chịu về
Hoàng Hương đẩy cửa, thò đầu vào phòng, gọi lớn:
- Chú Dũng ơi!
Vài nhân viên quay lại chào cô, rồi lại quay nhìn vào màn hình.Hoàng Hương cười chào mọi người, cô đi vào phía góc phòng, khẽ đập lên vai chú Dũng, cười hồ hởi:
- Con tới nè
- Sao lâu quá Hoàng Hương không tới chơi vậy?Con đang nghỉ hè phải không?
- Dạ
Hoàng Hương ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chú Dũng, xoay một vòng:
- Con với mẹ tới rủ ba đi ăn trưa, lát nữa chú đi luôn nha
Chợt cô nhìn về phía người thanh niên ngồi ở máy sát góc phòng, kêu lên:
- Anh Khôi
Khôi ngẩng lên nhìn Hoàng Hương, chào một cái rồi lại cúi xuống làm việc.Hoàng Hương ngạc nhiên chạy đến phía Khôi, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh, mừng rỡ:
- Anh làm thêm ở đây hả?
Khôi quay người về phía cô, gật đầu:
- Tôi làm ở đây.Còn cô, đi đâu vậy? Có quen với ai ở đây à?
- Ba em ở đây, em tới chơi với ba
- Chú Dũng là ba cô à?
- Không phải, ba em là chú Giang
Khôi chợt lặng thinh, rồi quay người về phía màn hình tiếp tục làm như không muốn nói chuyện với cô
Nhưng Hoàng Hương không để ý cử chi đó.Cô đã quên mất cái lần bị anh nói nặng ở sân trường anh, cũng không để ý cử chỉ tránh né của anh.Cô hỏi vô tư:
- Anh chỉ làm trong mùa hè thôi à?
- Không làm suốt năm
- Nhưng anh đi học lúc nào
- Tôi chỉ làm một buổi thôi
Lúc đó chú Dũng đi tới, ông hỏi với vẻ ngạc nhiên:
- Hoàng Hương biết Khôi à?Làm sao biết nhau vậy?
Hoàng Hương nói như khoe:
- Tụi con đi du lịch cùng chuyến nên biết nhau đó
- Vậy hả!Con biết Hoàng Hương sao không nói với chú hả Khôi?
Khôi lắc đầu:
- Con chỉ mới biết cổ sau này, và không biết công ty này là của ba cổ
Hoàng Hương vui vẻ gật đầu:
Dạ, con cũng không biết ảnh làm ở đây.Hôm nay gặp mới biết đó chú, thích thật
Lúc đó có điện thoại nên chú Dũng vội đi.Hoàng Hương quay qua Khôi, tiếp tục hỏi tò mò:
- Làm sao anh biết ở đây mà xin vô vậy?
- Chú Dũng đưa tôi vô, nhưng tạm thời chỉ làm một buổi thôi
- Vậy ra trường rồi anh có làm luôn không?
- Tôi chưa biết
- Không ngờ anh làm ở công ty của ba em, thích thiệt đó.Mai mốt em sẽ tới đây chơi thường hơn!
Khôi lắc đầu, vẻ mặt lạnh lạnh:
- Giờ làm việc, tôi nói chuyện hoài không được đâu
- Vậy thì hết giờ anh sẽ cùng đi chơi với em.Em đến rủ anh nha
- Không, tôi bận lắm
Hoàng Hương xụ mặt:
- Lâu lâu mới đi một lần chứ bộ.Với lại lúc đó anh rảnh mà
Khôi không trả lời cô.Thái độ anh làm Hoàng Hương giận dỗi:
- Anh thật là thấy ghét
Lúc đó có tiếng bà Giang gọi, nên Hoàng Hương vội đứng dậy đi ra khỏi phòng.Hết giờ làm việc các nhân viên lần lượt ra về.Hoàng Hương đi cùng ba mẹ và chú Dũng xuống sân.Cô lóng ngóng nhìn lên lầu, chờ Khôi xuống rủ anh cùng đi.Nhưng chờ hoài không thấy anh xuống, cô đành tiu nghỉu đi theo mọi người
Lúc vào nhà hàng,Hoàng Hương cố ý đi phía sau với chú Dũng, cô hỏi tò mò:
- Chú đưa anh Khôi vào công ty mình phải không chú?
- Ừ, nó chỉ làm một buổi thôi, tạm thời là vậy, nhưng ít tháng nữa sẽ làm luôn đó.Nó có năng lực lắm
- nhưng sao chú biết ảnh?
- Ba nó là bạn chú mà
Hoàng Hương thắc mắc:
- Nhà ảnh ở đâu? Sao ảnh ở nhà trọ mà không về nhà?
- Ba má nó dưới quê.Nhưng này, sao cháu hỏi nhiều vậy?Bạn bè mà không biết về nhau à?
- Đâu phải là bạn đâu, chỉ gặp trong chuyến đi chơi thôi, nhưng ảnh hay tránh mặt con lắm
Chú Dũng có vẻ chú ý:
- Vậy à?
- Ảnh nói không thích tiếp xúc với con.
- Còn con thì sao?
Hoàng Hương thành thật:
- Không hiểu sao gặp ảnh một lần là con thích gặp nữa.Còn ảnh thì không thích con, buồn muốn chết luôn
- Này con có bạn trai chưa Hương?
- Chưa có đâu! Tụi con trai theo con ai cũng con nít hết.Con thích mẫu người giỏi mà trầm tĩnh kia, như anh Khôi vậy đó
Chú Dũng nhìn cô rất lâu rồi lắc đầu:
- Nều nó tránh mặt con thì con đừng tìm nữa, mẹ con biết sẽ không đồng ý đâu
- Thì con không nói với mẹ.Nhưng có gì đâu mà không đồng ý?
Chú Dũng không biết nói thế nào.Hoàng Hương vô tư quá nên có nói cô cũng chưa chắc hiểu hay đồng ý.Biết vậy, nhưng ông vẫn cố cản:
- Nói chung là đừng nên thích thằng Khôi nữa.Với lại, nó đâu có thích con.Con gái tìm con trai là không hay đâu con à
Hoàng Hương trầm ngâm suy nghĩ.Câu này thì cô hiểu được.Người ta không thích mà mình cứ tìm ngưòi ta thì đúng là vô duyên.Nhưng cô không thể làm khác được, mà cô cũng không hiểu được tại sao Khôi lại ghét cô
Hoàng Hương rất ngỡ ngàng vì chuyện đó.Từ đó giờ cô quen nghĩ mình dễ thương.Nhất là bọn con trai làm cô có ý nghĩ đó.Bây giờ duy nhất mình Khôi không thích cô, thật buồn vô cùng
Khi rời nhà hàng, Hoàng Hương đòi đến nhà Tú Lan.Bà Giang chiều ý cô ngay nhưng dặn tỉ mỉ:
- Con ở đó chơi chứ đừng đi đâu nghe.Nếu muốn đi chơi thì gọi điện cho xe tới đưa, đừng để bạn con chở nha, nguy hiểm lắm
- Dạ
Hoàng Hương mở cửa bước xuống.Cô chờ xe chạy rồi mới đến gọi cửa.Nhưng Tú Lan đã thấy cô và chạy ra:
- Đi đâu giờ này vậy?Không ngủ trưa sao?
- Không
- Tiểu thư không ngủ trưa rồi có sao không đây?Mẹ tiểu thư cho đi chơi vào lúc này à?
Hoàng Hương nhăn mặt:
- Nói chuyện như người ta là con nít ghét
Tú Lan cười xoà, rồi kéo tay Hoàng Hương đến ngồi dưới gốc mận.Theo thói quen, Hoàng Hương cẩn thận phủi băng đá thật kỹ rồi mới ngồi.Tú Lan đã quen tính tiểu thư đó nên không thấy phật lòng.Cô hỏi tò mò:
- Đi đâu giữa trưa vậy?Có chuyện gì không?
Hoàng Hương thở dài:
- Buồn quá
Tú Lan nheo mắt:
- Hoàng Hương mà biết buồn thì con gái trên thế giới này nhảy xuống sông tự tử mất
Hoàng Hương nhăn mặt:
- Lại giỡn nữa,thấy ghét quá
- Thì thôi, không giỡn nữa, nhưng có chuyện gì?
- Anh Khôi làm việc ở chỗ ba ta đó,sáng nay ta mới gặp
Tú Lan nhưóng mắt ngạc nhiên:
- Nhà mi có công ty lớn, sao ảnh xin vô được hay vậy?
- Ảnh có ngưòi đưa vô
Tú Lan tò mò:
- Nhưng như vậy thì có gì đáng buồn đâu
- Có đó, tại ta rủ đi chơi mà ảnh từ chối.Ảnh không thích ta, không muốn nói chuyện nữa,Ảnh nói thẳng là không thích con gái tiểu thư đỏng đảnh như ta
Tú Lan mở lớn mắt:
- Anh Khôi mà nói chuyện khó nghe vậy à?Khó tin! Mi có dựng chuyện không đó
- Không,nói thiệt mà.Bởi vậy, buồn không chịu nổi
Nói xong cô lấy khăn ra che mắt.Biết cô sắp khóc đến nơi, Tú Lan vội an ủi:
- Đừng khóc biết đâu lúc đó ảnh say nên nói bậy, hay muốn chọc mi chứ ngưòi như ảnh làm gì có chuyện thô bạo như vậy
Hoàng Hương khóc thật sự, cô hít mũi:
- Ảnh không có say,cũng không nói bậy, nhìn là biết ngay mà
Tú Lan suy nghĩ một chút, rồi thở dài:
- Bộ mi thích ảnh lắm hả Hương?
- Không biết sao lại như vậy, ta có muốn vậy đâu, nhưng tình cảm tự nhiên nó vậy đó
- Biết ngay mà
- Biết gì?
Tú Lan nói thật:
- Hôm đi chơi ta nghi rồi, ảnh săn sóc mi kiểu đó, rồi hai ngưòi ở bên nhau suốt đêm,làm gì mà vô tư cho nổi.Buổi tối đó ở phòng, tụi ta nói trước rồi,thế nào cũng có chuyện mà
- Mi biết trước nữa à?
- Chứ sao! Đoán đâu có sai đâu!
Hoàng Hương háo hức:
- Vậy mi có đoán được là ảnh có thích ta không?
Tú Lan dè dặt:
- Có thể thích, mà cũng có thể không muốn
Hoàng Hương nhăn mặt:
- Nghĩa là sao?
- Ta nghỉ mi dễ thương mà lại đẹp, con trai ai lại không thích, nhưng ảnh thì không muốn thích mi
Hoàng Hương bồn chồn:
- Nghĩa là sao?
- Tại mi sống khác giới của ảnh, nên ảnh dè dặt
- Ta không hiểu, mi nói cụ thể nữa đi!
Tú Lan thận trọng:
- Cái này là ta nghĩ thôi chứ không chắc lắm nghe
- Ừ, trời ơi, nói nhanh đi mà!
- Nghĩa là nhu vầy, có thể ảnh thấy mi tiểu thư quá,ảnh tự ái.Mi sống cũng không giống tụi ta, đi học có xe đưa đón, có tài xế riêng, ăn mặc cũng sang trọng hơn... Nhiều thứ lắm, cho nên ảnh thấy xa cách
Hoàng Hương ngẩn người suy nghĩ.Nhưng cô chưa nghĩ xong thì Tú Lan triết lý:
- Hai người muốn yêu nhau thì phải có sự tương đồng, cùng hoàn cảnh, cùng môi trường, như vậy mới bền, chứ địa vị chênh lệch quá khó hạnh phúc lắm
Hoàng Hương gân cổ lên cãi:
- Vậy sao ta chơi với mi được, tụi Minh Ngân nhà nó cũng nghèo vậy, nhưng mình vẫn là bạn mà, tụi nó có ghét ta đâu
- Bạn gài khác,tình yêu khác, nói thật, nhều lúc chơi với mi tụi ta cũng thấy ngại lắm, mặc cảm nữa, nhưng tại tính mi hoà đồng nên tụi ta thấy thoải mái
- vậy sao anh Khôi không thấy vậy?
- Đã nói rồi,tình yêu khác tình bạn mà
- Hiểu rồi,ta sẽ không như vậy nữa đâu
- Nghĩa là sao?
- Ta sẽ biến thành ngưòi khác, đi học không cần ngưòi đưa đón, không mặc đồ mẹ ta mua nữa, vậy là giống tụi mày rồi chứ gì?
- Cái đó cũng không làm mi khác được bao nhiêu đâu, tiểu thư thì làm gì cũng là tiểu thư thôi
Hoàng Hương ỉu xìu:
- Có nghĩa là ta đỏng đảnh ấy hả?
- Tầm bậy, ta đâu nói như vậy!
- Anh Khôi nói ta vậy đó
- Hình như mi tức lắm phải không?
- Không tức,nhưng buồn
Tú Lan nói như khẳng định:
- Chắc chắn mi không đỏng đảnh đâu, vì nếu mi như vậy thì tụi ta good bye mi lâu rồi, chơi không được đâu
Hoàng Hương nhìn nhìn Tú Lan, xem đó có phải là nói láo không.Nhưng thấy vẻ mặt thành thật của cô nàng, cô thấy tin tưởng hơn.Cô ngồi chơi một lát rồi nói:
- Mi đưa ta về nha!
- Sao không gọi tài xế tới?
- Thôi,không thích nữa
- Ta đưa thì được rồi, nhưng mẹ mi có cho không?Coi chừng về bị la đó
Hoàng Hương hếch mặt lên, như quyết tâm làm một cuộc cách mạng:
- Ta không sợ đâu.Ta lớn rồi mà
Tú Lan nhìn gương mặt vô cùng quyết tâm của Hoàng Hương, cười tủm tỉm một mình.Cô cũng muốn biết xem cô công chúa này làm cuộc cách mạng ra sao
Chưa thấy ai công chúa đến như Hoàng Hương.Từ nhỏ lớn sống ở thành phố này vậy mà đường từ nhà đến trường cũng chẳng biết, đi đâu cũng xe đưa.Vào trường chỉ duy nhất có bốn ngưòi bạn,về nhà thì có mẹ.Quần áo giày dép hay tất cả nữ trang đều là mẹ sắm cho, giá tiền một chiếc áo bao nhiêu cũng không biết
Mà không chừng Hoàng Hương còn khờ hơn một đứa nhỏ.Cô nàng không biết gì ngoài học và chơi.Không biết trời xui đất khiến gì mà yêu Khôi cho biết cảm giác thất tình.Một ngưòi vô tư như vậy mà thất tình thì thế nào cũng thấy trời đất sụp đổ, vì nỗi buồn sẽ nhân lên gấp mấy lần ngưòi quen bão táp
Tú Lan đưa Hoàng Hương về, nhưng không vào nhà.Hoàng Hương chờ cô nàng đi hẳn rồi mới vào nhà.Giờ này mẹ cô còn ngủ nên cô không bị hỏi lung tung
Buổi tối, Hoàng Hương qua phòng bà Giang.Bà đang nói chuyện điện thoại.Một lát, bà gác mày quay qua nhìn vẻ mặt ủ dột của cô, rồi mĩm cười âu yếm:
- Sao chưa đi ngủ, có gì không con?
- Mẹ! Mai mốt con muốn đi học một mình.Mẹ mua cho con xe giống như bạn con đi, con không chịu đưa đón nữa đâu
- Sao vậy?
- Bạn con, ai cũng có xe riêng, muốn đi đâu thì đi.Còn con thì phải đưa đón giống con nít,con mắc cở lắm
- Có gì đâu mà mắc cở, con sướng hơn bạn bè mà con không biết đó thôi
- Con thấy không sướng chút nào hết.Bạn con muốn đi đâu thì cứ dắt xe mà đi.Còn con thì không được tự do, con thích như tụi nó hơn
- Trong khi bao người mơ ước được như con thì con lại không chịu.Đi xe kia vừa bụi, vừa nắng, xấu da thì sao đây?
Hoàng Hương bướng bỉnh:
- Thì con mang khẩu trang,con thích có găng tay và nón như bạn con, vậy mà con không có gì hết.
- Con cần gì mấy thứ đó, mang vào ngộp thở gần chết, ham gì kỳ vậy chứ
- Nhưng con muốn giống bạn con,con không chịu thế này đâu, tụi nó chọc con là tiểu thư đó mẹ biết không?
- Tiểu thư thì đã sao, mẹ thích người ra nhìn con gái mẹ như vậy đó
Hoàng Hương cãi không được, phát khóc lên:
- Nhưng con không chịu như vậy nữa đâu.Con muốn có xe giống bạn con.Nếu không thì con không thèm ăn sáng đâu, con nhìn đói đi học luôn
Bà Giang hơi lo:
- Hôm nay con làm sao vậy?
- Ai biểu mẹ không mua xe cho con, con giận mẹ luôn
- Thôi được rồi, để mẹ bàn với ba cái đã
Hoàng Hương ngúng nguẩy:
- Mẹ nói vậy để bỏ qua chứ gì?Con không chịu đâu, con biết thế nào ba cũng cho mà
Bà Giang dứt khoát:
- Ừ, thì mẹ không cho đó! Con tự chạy ngoài đường làm sao mẹ yên tâm được.Mà đi như vậy hít khói xăng, rồi nắng làm xấu da, đủ thứ chuyện hết, con không được cãi mẹ
Hoàng Hương tức quá không biết nói sao, cô dằn dỗi:
- Con giận mẹ luôn
Rồi cô đứng dậy đi về phòng mình, bà Giang cũng không gọi lại.Bà nghĩ cô trái tính trái nết chút xíu rồi cũng thôi.Đây đâu phải là lần đầu tiên Hoàng Hương phản đối chuyện này
Sáng hôm sau không thấy Hoàng Hương xuống phòng ăn, bà biểu chị bếp lên gọi.Nhưng một lát chị ta trở xuống một mình:
- Dạ thưa bà, cô Hương nói cổ không ăn đâu.
Bà Giang nhíu mày:
- Nó làm gì trên đó vậy?
- Dạ, không làm gì hết.Đang chơi gấu.
Bà Giang đứng dậy đi lên phòng Hoàng Hương.Cô đang ngồi bó gối trên giường, xung quanh lổn ngổn những con gấu bông.Vẻ mặt hờn dỗi như trẻ con,như quyết tâm "chiến đấu " đến cùng với bà
Ba ngồi xuống giường, nói như ra lệnh:
- Xuống ăn sáng đi chứ!
- Con không ăn
- Sao vậy?Con bệnh hả?
- Con không đói
- Con muốn nhịn đói luôn phải không?
- Ai biểu mẹ không mua xe cho con làm chi
Bà Giang cau mày:
- Mẹ đã nói là không được mà.Không được đòi chuyện đó nữa.Nếu không, mẹ không cho con đi chơi với bạn bè nữa
- Vậy thì con không ăn gì hết, con bỏ ăn luôn.Cho chết luôn
Nói xong, cô nằm duỗi xuống giường quay mặt vào tường, lấy chiếc gối úp lên đầu.Bà Giang đứng dậy:
- Thử coi mày chống đối đến chừng nào.Muốn nhịn đói thì cứ nhịn đi, mẹ không cản nữa đâu
Rồi bà đi ra.Hoàng Hương cũng nhất định không thèm xuống phòng ăn.Nhưng một lát sau lại có tiếng gõ cửa, rồi chị bếp cầm dĩa bánh mì và ly sữa mang vào phòng, đặt tất cả xuống bàn:
- Cô Hương qua ăn sáng đi, cô Hương.
Hoàng Hương ngóc đầu lên:
- Em không ăn đâu, chị mang xuống dưới dùm em đi
- Ba chủ nói...
Hoàng Hương ngắt lời:
- Mẹ em biểu chị đem lên phải không, nhưng em không ăn đâu
- Hổng lẽ cô định nhịn đói?Coi chừng cô bị chóng mặt đó
Thấy Hoàng Hương làm thinh, chị đành nhượng bộ:
- Vậy tôi để đồ ăn ở đây, chừng nào đói thì cô ăn nha
Hoàng Hương cũng không trả lời.Cô liếc nhìn đĩa hột gà trên bàn, bụng bắt đầu thấy cồn cào.Nhưng cô nhất định không ăn.Cô biết nếu cô nhượng bộ thì thế nào cũng không được như ý muốn.Mà nghĩ tới chuyện để Khôi thấy mình công chúa,cô thấy mình có đủ dũng khí để nhịn đói hơn
Ông Dũng và Khôi bước vào quán cà phê đối diện với công ty.Hai người còn đang tìm bàn thì thấy phía bàn ở sát tường, ông Giang giơ tay vẫy lại.Ông quay qua Khôi:
- Giám đốc gọi kìa, lại đó đi con!
Khôi hơi ngần ngừ,nhưng vẫn đi theo ông Dũng.Tuy vào công ty làm đã lâu, nhưng chưa bao giờ anh có dịp tiếp xúc với giám đốc, cũng ít gặp mặt ông ở công ty.Bình thường anh chỉ tiếp xúc với chú Dũng, anh không phải chịu áp lực về công việc lẫn mối quan hệ với cấp trên hay đồng nghiệp, cũng không quan tâm nhiều về giám đốc.Nhưng bây giờ tiếp xúc với ông, anh thấy không thoải mái.Nếu không vì chuyện với Hoàng Hương thì có lẽ anh không bị áp lực tâm lý lắm
Ông Dũng hình như đoán được tâm lý Khôi, nên kéo nhẹ tay anh như nhắc:
- Không có gì đâu, cứ bình thường thôi con à.
- Dạ
Cả hai đến bàn ông Giang, ông Dũng kéo ghế ngồi xuống mỉm cười:
- Anh ngồi một mình hả?
- Ừ, lúc nãy có người bạn, nhưng đi rồi
Khôi chào ông Giang, rồi lẳng lặng ngồi xuống.Thấy ông Giang nhìn anh như không nhận ra, ông Dũng nói như nhắc:
- Cậu này làm dưới phòng kỹ thuật, anh không nhớ mặt hả?
Ông Giang vỗ trán:
- À,anh nhớ rồi! Lần đó chú giới thiệu cậu ta mà anh quên
Ông đưa mắt nhìn Khôi:
- Hình như cháu sắp ra trường phải không?
- Dạ, còn khoảng hai tháng nữa đó bác.
- Bác nghe chú Dũng nói con có năng lực lắm, ra trường rồi con có trở lại công ty làm không?
- Dạ, nếu bác nhận thì con vẫn tiếp tục làm
- Ừ,con cũng là chỗ quen biết với chú Dũng, lúc nào bác cũng sẵn sàng nhận.Trừ phi con tìm được chỗ nào lương cao hơn, còn không thì cứ trở lại làm cho bác
- Dạ
Ông Dũng lên tiếng:
- Hương nó đi học lại chưa anh Giang?
- Chưa, nghe nói một tuần nữa
Ông khoát tay với vẻ không hài lòng:
- Con nhỏ đang làm giặc với mẹ nó.Không biết bạn bè nói gì mà đòi mua xe tự đi học chứ không chịu tài xế đưa đón, mẹ nó không cho, vậy là nó bỏ ăn mấy hôm nay, bướng quá!
Ông Dũng cười to:
- Bỏ ăn lận hả? Không hiểu con nhỏ có trò gì mới nữa không, chắc nó biết chị ấy cưng nên mới nhõng nhẽo chứ gì
Ông Giang lắc đầu:
- Nó không nhõng nhẽo đâu.Lần này có vẻ nghiêm trọng đó, nó nói bạn bè nó coi nó như tiểu thư, con bé không chịu như vậy
- Chắc tại nó muốn hoà đồng với bạn bè chứ gì
- Ừ, nó nghĩ sống kiểu như nó là công chúa, nên nhất định đòi tự lập.Không biết con nhỏ còn đòi chuyện gì nữa,mai mốt không chừng đòi đi làm kiếm tiền, nó cũng doạ mẹ nó như vậy rồi
- Nó lớn rồi, cũng phải để nó tự do với bạn bè, chị ấy kềm cặp quá cũng không hay
- Bà ấy sợ nó ra nắng bị khói bụi, với lại để nó tự đi cũng không yên tâm
Ông Dũng mỉm cưòi:
- Chị lo quá mức rồi, cỡ tuổi nó là đi đứng tự do với bạn bè.Để cách biệt quá coi chừng nó không có bạn.Mà em thấy nó cũng ít bạn quá
Ông Giang gật đầu:
- Nó chỉ có mấy đứa bạn, tối ngày ở nhà hoặc có ra ngoài thì cũng đi với mẹ, nhiều lúc tôi cũng không đồng ý như vậy
- Thì anh khuyên chị ấy đi, để con bé tự do đi
- Có một đứa con gái nên bả cưng kiểu đó, nói hoài cũng không được.Để xem lần này hai mẹ con thu xếp ra sao
- Anh phải can thiệp đi thôi, con bé đến tuổi này mà vẫn chưa có bạn trai, tại chị ấy giữ kỹ quá đó
Ông Giang xua tay:
- Cũng có mấy chỗ muốn làm sui, nhưng ai tới mẹ nó cũng chê.May là con bé cũng không thích, nếu không thì nó sẽ khổ với bà ấy
Ông Dũng cười thành tiếng:
- So ra nó có vẻ khờ hơn bạn bè cùng tuổi đó.Em nhớ mới mấy năm trước còn đòi em đưa đi nhà Văn Hoá chơi, cở tuổi đó ai mà chịu đi chơi với ông già chứ
- Thì tại mẹ nó giữ kỹ quá.Nhiều lúc tôi cũng bực mình, nhưng nói hoài mà bả không chịu nghe.Mà tôi thì tối ngày vắng nhà thường xuyển, có hai mẹ con ở nhà nên chuyện gì của con nhỏ bả cũng tự quyết định
Ông Dũng nhắc lại:
- Anh nói chị ấy thả con nhỏ đi thôi.Hai mươi tuổi rồi mà cái gì mẹ cũng lo, không được đâu anh à.Chuyện này coi vậy mà không nhỏ đâu
Ông Giang gật đầu:
- Có lẽ lần này tôi phải giải quýêt thôi.Mà con nhỏ cũng có vẻ cương quyết quá, không chiều nó cũng không được
Nãy giờ Khôi ngồi im lặng nghe.Anh lờ mờ cảm thấy những gì Hoàng Hương làm giống như là sự nổi loạn, mà điều đó có liên quan tới anh
Nhưng cổ làm vậy để làm gì, chỉ khiến anh khó xử mà thôi
Ngồi một lát, mọi người trở về công ty làm việc.Khi còn hai người đi trên hành lang, ông Dũng nói với Khôi:
- Con bé Hương này từ đó giờ ngoan lắm, sao tự nhiên đâm ra nổi loạn với mẹ nó, chắc là bị bạn bè nói khích rồi
- Con không biết đâu chú
- Hôm ấy con nhỏ kể với chú là con nói nó là tiểu thư đỏng đảnh, không chừng con bé làm vậy vì con đó
Khôi phủ nhận quyết liệt:
- Con nghĩ con không ảnh hưởng tới mức cổ muốn tự thay đổi.Có thể bạn bè cổ trêu chọc thế nào đó.Con mong chú đừng nghĩ con có liên quan tới chuyện gia đình cổ
Ông Dũng nhìn anh như thông cảm:
- Chú hiểu mà.Chú cũng đồng ý với thái độ của con, bà mẹ cô ta không phải là người dể thông cảm, bà ấy kiêu kỳ lắm
- Con hiểu và con cũng không muốn bị tổn thương vì Hoàng Hương đâu
Ông Dũng hỏi thẳng:
- Chú biết nó thích con, còn con thì sao?
Khôi trả lời nửa vời:
- Tình cảm phải dựa trên nhiều yếu tố lắm, con không muốn để mình bị phiền toái.Con còn lòng tự trọng của con nữa chứ chú.
- Nghĩa là con cũng không vô tư chứ gì?
Khôi mỉm cười:
- Con quyết định không để mình đi xa hơn hiện tại, và con tin mình làm được
- Ừ, dù sao cũng không nên vưóng vào tình cảm với con nhỏ đó, rồi thì không thể đi tới đâu đâu.Con là con trai, con trai lý trí nhiều hơn con gái,đừng để cả hai đứa đều khổ như nhau
Im lặng một chút, ông nói thêm như không yên tâm:
- Chú thương cả hai đứa như nhau, và chú biết rất rõ ảnh hưởng của bà mẹ đối với cô con gái,cho nên hãy ngăn chận ngay từ đầu
- Con hiểu
Đến cuối dãy hành lang, câu chuyện tạm chấm dứt, hai người vào phòng kỷ thuật.Khôi đi về bàn mình,anh mở máy rồi ngồi xuống ghế,nhưng đầu óc cứ lãng đãng câu chuyện lúc nãy.Anh có cảm tưởng mọi thứ đi xa hơn, dù anh vẫn đứng lại.Cái cô công chúa ấy rãnh rỗi quá nên nghĩ ra đủ trò.Nếu cô ta còn bao nhiêu thứ phải phấn đấu như anh, thì cô ta không cò thời gian cho những chuyện vớ vẩn vậy đâu
Một tuần sau, buổi chiều ở công ty mọi người đã về lâu, chỉ còn Khôi ở nán lại làm chỉ có phòng anh đèn còn sáng.Anh mãi tập trung nên không để ý tiếng gõ cửa rụt rè bên ngoài.đến lúc cánh cửa bị đẩy ra, rồi Hoàng Hương xuất hiện ở giữa phòng,anh mới giật mình ngẩng lên
Hoàng Hương cười rụt rè:
- Em vào có phiền anh không?
Khôi nhìn cô, vẻ mặt nghiêm nghị:
- Cô đi đâu vậy?Chú Dũng về nãy giờ rồi.Tôi nghĩ ba cô cũng không còn ở đây đâu
- Em không tìm chù Dũng, mà tìm anh đó mà.Lúc nãy em tới tìm ba,nhưng sau đó lẻn lên đây
- Vậy giám đốc đâu?
- Ba có bận tiếp khách nên không để ý tới em, em nói là về, vậy là lên đây
Khôi lắc đầu một cái,hoàn toàn không bằng lòng vì sự liều lĩnh của cô.Anh nghiêm giọng:
- Tìm tôi làm gì?Tôi bận lắm.Cô thấy rồi đó, tôi không có thời giờ đưa cô đi chơi đâu, cũng không rảnh để nói chuyện phiếm
Hoàng Hương tiu nghỉu:
- Một chút thôi mà, em không làm phiền anh đâu
- Chỉ chuyện cô có mặt ở đây cũng làm tôi khó xử lắm rồi.Cách hay nhất là xuống dưới với ba cô, hoặc gọi điện biểu tài xế đến đón về đi
- Thôi,không thích về đâu, về bây giờ chán lắm
- Mẹ cô biết cô ở đây thì phiền đó
Hoàng Hương lắc đầu vui vẻ:
- Mẹ em đi vắng rồi.Mẹ vừa đi là em cũng đi luôn đó.
Cô nhìn xuống màn hình, hỏi tò mò:
- Sao anh ở lại chi vậy?
- Tôi muốn làm cho xong công việc.Cô cũng đừng nên quấy rối tôi, về đi nha.
Hoàng Hương tiu nghỉu:
- Đi ăn kem với em đi, em xin anh đó.
Giọng Khôi khô khan:
- Không được
- Nếu em là Tú Lan hay bạn bè anh, anh có đi không?
Thấy Khôi không trả lời, cô nói thêm:
- Có phải không?
Bất giác, cô khóc oà lên:
- Em biết anh không thích em.Nhưng em có làm gì đâu, tính em cũng không đến nỗi khó ưa, sao anh lại cư xử với em như vậy?Anh không sợ em buồn sao?Em cũng biết buồn mà
Khôi sững sờ nhìn Hoàng Hương.Không ngờ cô dễ khóc như vậy.Anh bối rối nhìn chỗ khác, rồi dịu giọng:
- Cô làm sao vậy, đừng khóc như vậy?Thật ra chuyện đó có gì lớn đâu
Hoàng Hương vừa quẹt mắt vừa kể lể:
- Anh luôn cư xử tốt với bạn bè anh, còn em thì luôn tỏ ra ác cảm.Anh không thể coi em như bạn anh sao?Vậy em không phải là người sao? Sao lại khó chịu với em như vậy chứ?
Ngay lúc đó, có tiếng ông Giang từ tầng dưới vọng lên:
- Hương ơi, về con
Hoàng Hương lập tức nín khóc, lo lắng nhìn ra cửa, xua tay rối rít:
- Đừng nói em ở đây nha!
Khôi lắc đầu:
- Không nên làm như vậy, cô...
Nhưng Hoàng Hương đã chạy đến nép phía sau tủ.cô đứng im, không dám cả thở.Khôi chống tay trên thành ghế nhìn cô, lắc đầu một cách ngán ngẩm, nhưng chỉ biết im lặng
Tiếng chân ông Giang lên cầu thang càng lúc càng gần, rồi ông bước vào phòng, hỏi lớn:
- Chú Dũng chưa về hả?
Khôi quay lại, lễ phép:
- Dạ, chú Dũng về nãy giờ rồi đó bác.
- Vậy có mình cậu ở đây à?Cậu ở lại làm gì vậy?
- Cháu viết cho xong phần cuối chương trình,để kịp giao ngày mai.
- Vậy à! Nãy giờ con gái tôi có lên đây không?
- Dạ không
Nói xong,anh quay mặt nhìn chỗ khác.Ông Giang lẩm bẩm:
- Con nhỏ này đi đâu rồi cà!
Rồi ông đi ra ngoài.Khôi bước đến nhìn xuống sân, đợi lúc xe ra khỏi cổng,anh quay vào:
- Cô ra đi, ba cô về rồi!
Hoàng Hương bước ra,cười với vẻ thoát nạn:
- Cám ơn anh nhiều lắm nha
Khôi nghiêm giọng:
- Tôi nói láo với ba cô vì không muốn bị phiền phức, chứ không phải tôi bao che, cũng không phải đồng tình với cô, mai mốt đừng đặt tôi vào thế khó xử như vậy nữa.
Hoàng Hương xụ mặt:
- Anh khôngmuốn ba em biết em ở đây hay tại ghét em, sao cứ đuổi em hoài vậy?Anh có nghĩ là người ta cũng biết tự ái không?
- Nếu vậy thì cô đừng thèm tìm tôi nữa, như vậy không hay hơn sao?
- Nhưng em làm không được.Anh nói đi, vì sao anh không ưa em?Bộ tính em đáng ghét lắm hả?
- Đừng nói về chuyện đó, tôi đang cần làm việc, phiền cô về vậy
Hoàng Hương vẫn lẳng nhẳng:
- Em nhớ lúc mình bị ở suốt đêm ngoài đường, anh đã tỏ ra rất dễ thương với em, sao về đây rồi anh kỳ vậy.
Khôi lắc đầu:
- Tôi chưa khi nào làm gì để cô hiểu lầm.Thấy cô bị lạc thì giúp, ai cũng làm như vậy thôi Với lại, lần đó tôi lo cho cô vì duy nhất một điều, tôi là trưởng đoàn, nếu trong đoàn có người xảy ra chuyện gì thì tôi chịu trách nhiệm.Tôi lo cho cá nhân tôi chứ không phải vì cô.Bây giờ nói ra rồi, cô hiểu chưa?Đừng hiểu lầm lòng tốt của tôi nữa nha!
Hoàng Hương khẽ gật đầu:
- Em hiểu, nhưng em rất thích làm bạn với anh.Sao ai anh cũng hoà đồng, mà chỉ có em là không ưa?Anh biết em rất buồn không?
Cô bắt đầu mếu miệng, rồi khóc sụt sịt:
- Chưa bao giờ em bị buồn như vầy, em đã hỏi tất cả bạn bè, nhưng không ai ghét em, chỉ có mình anh thôi.Nếu có ai đó ghét anh như vậy,anh có buồn không?
Nói xong,cô ngồi phịch xuống ghế, chúi đầu vào tay khóc thút thít
Khôi lẳng lặng tắt máy, rồi bước xuống đến đứng bên cạnh cô:
- Cô có biết điều này không Hương?Tôi rất ghét con gái hay khóc, nhưng cô thì lại thường như vậy, đó là một trong những lý do làm tôi dị ứng với cô
Nghe nói vậy, Hoàng Hương ngẫng phắt lên, đưa tay quẹt mắt cố nín khóc.Nhưng rồi cô lại oà lên:
- Em cũng muốn nín lắm, nhưng em làm không được, vì em buồn quá, em biết làm sao bây giờ đây...hức...hức...
Khôi quay mặt nhìn chổ khác, nói cứng rắn:
- Vậy thì cô phải tự kiềm chế lấy mình chứ.Cô không quen bị trái ý phải không? Và đã quen muốn gì được nấy.Tính nết như vậy con trai không thích đâu
Hoàng Hương ngồi im suy nghĩ thật lâu, khuôn mặt buồn như cả một mùa đông gom lại.Đôi mắt cô nhìn xuống.Khôi nhìn thấy hai hàng mi lóng lánh nước.Lần đầu tiên anh thấy một khuôn mặt buồn như vậy.Anh thở dài quay mặt chỗ khác:
- Cô về chưa,tôi đưa về.Trời sắp mưa rồi đó
Anh bước tới tắt máy, rồi đến gần cô:
- Về chứ?
Hoàng Hương không nói gì.Cô lặng lẽ đứng dậy, đi xuống tầng dưới.Khôi khoá cửa rồi đi nhanh vượt lên phía trước cô.Hoàng Hương vẫn đi phía sau mà không nói gì
Thái độ của Hoàng Hương làm Khôi hơi ngạc nhiên.Anh không nghĩ là cô dễ dàng chịu về như vậy.Hoàng Hương có những thay đổi hết sức bất ngờ.Nhưng dù sao cô không đòi ở lại hay đi chơi là anh thấy như trút đi một gánh nặng
Anh đưa Hoàng Hương về đến nhà vừa lúc trời bắt đầu mưa.Cô xuống xe, khuôn mặt buồn hiu mời anh vào nhà.Anh nhìn vào ngôi biệt thự lạnh lùng phía sau cánh cổng, chợt lắc đầu lập tức:
- Cô vào đi, chúc vui vẻ
Hoàng Hương nhìn anh bằng ánh mắt ủ dột:
- Mưa sẽ lớn lắm.Anh vào nhà đi,tôi không mè nheo gì anh nữa đâu
Khôi hơi ngạc nhiên vì tiếng "tôi " khô khan đó.Anh thoáng nhìn Hoàng Hương.Nhưng lúc đó một chiếc xe màu xám chạy chầm chậm về phía cổng.Thoáng thấy khuôn mặt tò mò của bà mẹ ngồi trong xe, Khôi gật đầu chào bà, rồi lập tức phóng xe đi
Khôi định trở lại công ty làm cho xong phần cuối, nhưng mưa làm anh bỏ ý định đó.Anh về nhà dưới cơn mưa như trút nước, cả người ướt sũng.Trung mở cửa cho anh.Đôi mắt anh ta nhướng lên ngạc nhiên:
- Sao nói ở lại đến tối?
- Định làm cho xong, nhưng đổi ý
- Làm gì mà đội mưa về vậy?
- Không có gì
Trung nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Khôi, khẽ nhướng mắt:
- Hôm nay thấy mày lạ lạ, có chuyện gì không?
- Không,chuyện gì bây giờ?
Khôi thay đồ xong,anh bước ra ngoài ngồi tựa cạnh bàn, im lặng châm thưôc.Anh quay mặt nhìn ra cửa sổ, trán cau lại như suy nghĩ căng thẳng.chợt anh quay lại Trung:
- Có lẽ tao sẽ nghĩ làm
Trung thoáng nhướng mặt môt cái, nhưng rồi hiểu ngay:
- Chuyện Hoàng Hương phải không?
- Ừ
- Có đến mức phải tránh kiểu đó không?Nếu mày không đáp lại thì con nhỏ đó cũng bỏ cuộc.Không lẽ vì tránh nó mà mày bỏ một chỗ làm ngon lành như vậy
Khôi nheo mắt:
- Người ta nói không lo xa sẽ buồn gần.Hôm nay tao đã chạm mặt bà mẹ cổ ở cổng nhà cổ.Có lẽ không bà mẹ nào chăm bẵm con gái hơn thế, cách hay nhất là nên tránh hiểu lầm
Anh nhún vai:
- Bả nhìn tao như thể đang tán tỉnh con gái bả vậy.Tao nghĩ nếu có ứng viên muốn làm rể nhà đó,anh ta phải qua sát hạch của bà mẹ rồi mới đến cô con gái
Trung mỉm cười:
- Thì người ta giàu quá, lại có duy nhất một cô công chúa, họ phải kén chọn kỹ hơn bình thường, họ cũng không sướng gì đâu
Khôi nhún vai:
- Nếu tao còn ở lại công ty đó,trước sau đi rồi cũng bị đuổi, rút lui trước đỡ phiền phức hơn
Trung hỏi đột ngột:
- Mày có thích nàng công chúa đó không?
Khôi nhún vai:
- Thích thì sao,mà không thích thì sao? Có gì khác nhau đâu
- Khác chứ
- Tính tao thực tế lắm, một mối quan hệ mà không đi đến kết quả, thì nên ngăn chận ngay từ đầu.Tao không thích phiêu lưu
Trung trầm ngâm:
- Dù sao thì cũng tội nghiệp Hoàng Hương,con nhỏ vô tư như vậy mà gặp phải một tên lạnh lùng như mày, kể cũng buồn
Khôi không trả lời.Anh lặng lẽ hút thuốc, rồi đứng dậy đi xuống sân ngồi.Tiếp tục suy nghĩ miên man.Anh tự hỏi có nên bỏ công ty chỉ vì một lý do nhỏ như vậy.Lúc nãy Hoàng Hương có vẻ giận anh.Liệu cô ta có thôi quanh quẩn làm phiền, hay chỉ là cơn tự ái trẻ con, rồi lại đâu vào đó?
Hôm sau vào công ty, Khôi đưa là đơn cho chú Dũng, nhưng không giải thích gì thêm.Anh đến ngồi vào máy tính,bắt đầu làm việc.Một lát chú Dũng đến ngồi xuống bên cạnh bàn:
- Hổng lẽ vì tránh mặt con nhỏ mà con bỏ việc? Chú nghĩ có đúng không?
Khôi gật đầu thẳng thắn:
- Bỏ một chỗ làm như vầy con không muốn chút nào, nhưng có những chuyện quan trọng hơn, cho nên con không thấy tiếc
- Chú biết tâm lý con đó,nhưng có nhiều cách giải quyết lắm, đừng chọn cách này, con suy nghĩ lại đi.Tạm thời chú giữ lá đơn này, khi nào cần thiết chú sẽ đưa cho giám đốc
Khôi nói một cách dứt khoát:
- Cuối tháng này con sẽ nghỉ.
- Quyết định rồi sao? Con cứng rắn quá. đôi lúc trở thành độc đoán đó
Khôi mỉm cười:
- Con độc đoán với chính con thì không làm khổ ai hết, chú có thấy vậy không?
- Chú cũng không biết làm vậy có phải là hay không.Nhưng con đã quyết định rồi thì chú phải đồng ý thôi
Rồi ông đi về phía bàn mình.Khôi cũng bắt đầu làm việc.Anh tự nói với mình rằng mình đã giải quyết đúng.Điều đó làm anh thoải mái hơn.Anh thích cái gì rạch ròi dứt khoát.Và ý nghĩ đó giúp anh dễ tập trung cho công việc mà không thấy vướng bận
Mấy ngày sau Hoàng Hương không đến công ty,cũng không tìm cách gặp anh.Điều đó làm Khôi thấy dễ chịu như thoát được một điều rắc rối.Anh nghĩ Hoàng Hương đã quên ý thích nông nổi của cô ta.những cô tiểu thư như vậy, tình cảm cũng như thứ thời trang mà mẹ cô ta sắm cho cô ta,thích thì đòi cho bằng được nhưng rồi lại mau quên.Mà anh cụng không hiểu được tại sao Hoàng Hương lại chọn anh mà thích, trong khi hai người hoàn toàn không ở chung thế giới
Mấy hôm sau, buổi tối anh và Trung đi uống cà phê về thì thấy Tú Lan và Ngọc Hà chờ trong sân.Thấy hai cô,anh hơi ngạc nhiên.Vì tuy hoạt động phong trào chung nhưng hai bên ít tiếp xúc nhau.Và các cô cũng không khi nào đến nhà chơi như những nhóm khác.Anh lờ mờ đoán ra cuộc viếng thăm này có liên quan đến Hoàng Hương.Bỗng nhiên anh thấy một chút bực mình
Nhưng anh vẫn mỉm cười cởi mở:
- Xin chào,hai cô chờ anh có lâu không?
Ngọc Hà gật đầu:
- Chờ gần một tiếng, tụi em định gọi cho anh,nhưng Tú Lan nó biểu chờ ở đây dễ nói chuyện hơn
- Mình lên nhà đi, ngồi ở đây chật quá phải không?Hay là anh mời hai cô ra quán vậy
Tú Lan khoát tay:
- khỏi đi anh Khôi,tụi em nói chuyện một lát rồi về liền
Khôi không nói gì thêm.Anh dựng xe phía trước băng đá, ngồi đối diện với hai cô gái, cười thân thiện:
- Nè, có chuyện gì vậy?
Ngọc Hà và Tú Lan nhìn nhau.Bình thường thì hai cô nói chuyện với Khôi rất thoải mái,nhưng bây giờ tự nhiên thấy khó nói vì cảm thấy mình giống như là nhiều chuyện
Ngọc Hà hích tay Tú Lan:
- Mi nói đi!
Tú Lan nói nhỏ:
- Hay là mi nói đi vậy
Khôi nhìn nhìn cả hai rồi hỏi điềm đạm:
- Có phải hai cô muốn nói chuyện Hoàng Hương không?
Tú Lan ngạc nhiên:
- Sao anh Khôi biết?
- Anh đoán
Tú Lan thở phào.Cô thầm cám ơn thái độ tế nhị của Khôi.Nếu anh biết mà cứ lặng thinh chờ hoặc giả vờ không hiểu thì cô còn khó mở miệng hơn.tại vì chuyện cô tới đây tự nó cũng vô duyện rồi
Cô nhìn Khôi một cách rụt rè:
- Hương nó bệnh đó anh Khôi
- Vậy hả! Bệnh gì vậy Lan?
Ngọc Hà chen vào:
- Không biết gọi là gì nữa, buồn quá nên đâm ra như vậy đó.Mất ngủ và không muốn ăn gì hết, suốt ngày cứ ngồi một mình không chịu nói chuyện với ai, mẹ nó nói là bị suy nhược
Tú Lan nói thêm:-Mẹ nói không biết lý do,nhưng tụi em biết
- Hình như Tú Lan rất thân với Hoàng Hương phải không?
- Dạ, thân lắm,chuyện gì nó cũng nói hết.
- Vậy các cô biết đưọc những gì?
Ngọc Hà buột miệng:
- Hương nó thương anh đó
Nói xong cô ngậm miệng ngay, cảm thấy mình nói chuyện sống sượng quá.Hoàng Hương mà biết thế nào cũng giận
Tú Lan cũng thấy kỳ kỳ, cô bèn ngó lơ chỗ khác như không nghe.Thì đồng ý nội dung là vậy.Cô tới đây cũng chỉ nói chuyện đó.Nhưng thiếu gì cách nói bóng bẩy, dùng từ trắng trợn quá nó kỳ cục sao ấy
Hai nàng ngượng ngượng ngồi im.Khôi nhìn cử chỉ đó một cách thông cảm, anh thẵng thắn:
- Anh biết chuyện đó
Cả hai cùng kêu lên:
- Vậy là anh biết hả?
- Ừ
Hai cô nàng lặng thinh.Tưởng Khôi chưa biết thì còn có chuyện để nói.Đàng này biết rồi thì nói gì nữa bây giờ. Hổng lẽ hỏi sao anh không chịu thích nó? Hỏi như vậy thì vô duyên không để đâu cho hết,.Thế nào Khôi cũng cười vô mũi hai nàng ngồi im hồi lâu, rồi Tú Lan ấp úng:
- Còn anh...không ghét nó chứ?
- Tính Hoàng Hương như vậy,anh nghĩ không ai ghét được hết.
Hai cô nàng thở dài.Trả lời như vậy cũng như không, rốt cuộc không giải quyết được gì.Khôi thấy ghét thật, nghĩ gì không nói thẳng ra.Cái kiểu nữa vời hư thực như vậy chỉ có trời mới hiểu.Hổng lẽ Tú Lan phải hỏi thẳng "Anh có thương yêu nó không?"
Tú Lan bạo dạn đề nghị:
- Tụi em định rũ anh đi thăm nó đó.
Khôi mỉm cười:
- Anh rất muốn đến thăm, nhưng anh bận quá và thăm cũng không tiện.Hai cô cho anh gởi lời hỏi thăm Hoàng Hương và chúc cô ấy mau khoẽ
Tú Lan va Ngọc Hà đưa mắt nhìn nhau. Cái người này quá đáng thật,người ta đổ bệnh vì mình mà cũng không động lòng, thậm chí tới thăm cho đúng lịch sự cũng từ chối.Bình thường sao thấy ân cần với bạn bè, tới chừng gặp chuyện mới biết
"Đồ bất lịch sự, đồ ác độc, đồ vô tâm " -Ngọc Hà rủa thầm trong bụng.Cô lén líêc Khôi một cái bén ngót.Không biết anh có thấy không mà thản nhiên như không.Hứ!Đồ khó ưa!
Hai nàng bấm tay nhau đứng dậy:
- Thôi tụi em về nha anh Khôi
- Ừ hai cô về.Cám ơn hai cô đã tới cho anh hay
Đến lượt Tú Lan kín đáo liếc Khôi một cái.Xí! Còn bày đặt cám ơn, làm như là quan tâm tới Hoàng Hương lắm vậy
Hai nàng không nói gì, mà đi ra cửa với vẻ mặt xụ như lá héo.Vừa quê vừa tức, ai cũng nhủ thầm biết vậy không thèm đến
Khôi đưa hai cô ra cổng.Ngọc Hà còn cố vớt vát:
- Cho dù không thích anh cũng nên đến thăm như bạn bè.Làm vậy thật không còn là anh nữa
Khôi chỉ cười chứ không trả lời. Anh đợi hai cô khách lên xe rồi mới quay vào nhà
Ngồi một mình ở băng đá, anh cúi đầu nhìn xuống đất, khẽ đưa tay xoa trán một cách mệt mỏi, rồi im lặng suy nghĩ thật lâu. Một lát anh ngẩng lên nhìn đồng hồ, rồi lấy máy ra gọi cho Hoàng Hương. Khá lâu mới nghe tiếng cô trong máy, giọng có vẻ hồi hộp:
- Anh Khôi phải không?
- Ừ, tôi đây. Nghe nói cô bệnh phải không?
Hoàng Hương im lặng một lát, rồi hỏi ngạc nhiên:
- Sao anh biết?
Khôi không trả lời, anh hỏi lại:
- Cô làm sao vậy?
- Không có gì hết, chỉ hơi mệt, nhưng chắc vài ngày nữa sẽ hết.
- Tôi đến thăm không tiện, nhưng tôi rất lo cho cô. Nếu buồn thì rủ bạn đi chơi, ở nhà hoài không tốt đâu. Cô gần nhập học rồi phải không?
- Còn hai ngày nữa.
- Vậy hả! Có đi nổi không?
- Chắc nổi mà.
- Cô phải ăn uống bình thường chứ, sao lại để như vậy. Đâu có chuyện gì quan trọng hơn sức khoẻ của mình, cô phải biết giữ mình chứ.
Hoàng Hương lặng thinh hơi lâu, rồi lên tiếng:
- Tại sao anh lại nói vậy?
Khôi đổi giọng, có vẻ thờ ơ hơn:
- Thăm bệnh thì ai cũng chỉ hỏi những câu như vậy thôi.
- Em hiểu rồi, vậy thì cám ơn anh.
- Cô đừng bao giờ để bị như vậy nữa nha!
- Em không muốn như vậy, tại tự nó làm em mệt mỏi. Anh có biết vì sao không? Mỗi lần nhớ tới cách cư xử của anh, em lại buồn không chịu nổi.
- Tôi biết, thành thật xin lỗi. Nhưng cứ coi như tôi không đáng để cô nghĩ lung tung về tôi, tôi xin cô đó.
Giọng Hoàng Hương bắt đầu nghẹn như sắp khóc:
- Anh làm người ta ra nông nỗi này, còn hỏi thăm làm gì. Sao anh không bỏ qua luôn đi, có biết thì cũng làm như không biết luôn đi!
- Tôi gọi để nói rằng, tôi không đáng để cô quan tâm đâu, đừng dại dột như vậy cô bạn nhỏ. Qua cơn sốc này rồi, tôi chắc chắn nhớ lại, cô sẽ ghét tôi đó.
- Không bao giờ em ghét anh được.
Khôi không dám nói lâu nữa, sợ rồi phải nghe Hoàng Hương khóc. Anh đổi giọng:
- Thôi nghe Hương, chúc cô mau khoẻ. Chào nha!
Không để Hoàng Hương nói thêm, anh lập tức tắt máy. Bỏ điện thoại vào túi áo, anh ngồi im lặng rất lâu trong bóng tối, rồi dứt khoát đứng lên, lắc mạnh đầu như xua đuổi những ý nghĩ vướng bận.
Hoàng Hương dắt xe ra cổng trường. Chiều nay cô muốn trốn bạn bè để đi một mình. Từ trưa giờ ngồi trong lớp mà cô cứ nghĩ lan man chuyện vừa được nghe. Chú Dũng nói Khôi sẽ nghỉ làm ở công ty ba cô. Hoàng Hương thấy buồn vô cùng. Điều đó có nghĩa là cô sẽ không còn được gặp anh. Và Khôi làm vậy có nghĩa là anh rất ghét cô. Cô không ngờ mình có thể bị ghét như vậy.
Hoàng Hương muốn đến công ty tìm Khôi ngay. Nhưng bây giờ đã hết giờ, cô có tới cũng không kịp gặp. Mà đến đó hẳn là phải gặp ba cô, như vậy cũng không nói được gì.
Hoàng Hương quyết định đến chỗ trọ của Khôi. Cô rẽ qua con đường khác với tâm trạng liều lĩnh. Đến gần ngõ hẻm thì trời đổ mưa ầm ầm làm cô sợ quýnh quáng, và cố chạy nhanh vào nhà.
Hoàng Hương thất vọng muốn khóc khi thấy trên gác đóng cửa. Cả cổng cũng đóng. Cô dựng xe rồi đến nép dưới mái hiên nhà cạnh bên. Hai tay choàng trước ngực giữ ấm, cô đứng co ro, lạnh run cầm cập, nhưng vẫn quyết định chờ.
Đến lúc trời tạnh mưa, Khôi mới về. Anh chạy chậm lại khi thấy chiếc xe màu đỏ dựng ngay cửa. Hoàng Hương đứng rúc người dưới mái hiên. Cô làm anh kinh ngạc không tin vào cái điều nhìn thấy. Anh vội dựng xe, đi nhanh tới phía cô:
- Cô làm gì ở đây vậy?
- Em chờ anh.
- Tại sao lại đội mưa như vậy? Nếu tôi không về thì cô đứng đây tới chừng nào? Cô không biết lạnh sao?
Mặt Hoàng Hương xanh mét, run cầm cập. Cô cố gắng giữ cho răng đừng va vào nhau, nói một cách khổ sở:
- Em có chuyện cần nói với anh.
Khôi nhìn nhìn cô, rồi thở dài:
- Vào nhà nhanh đi!
Anh bước qua mở cửa. Thấy Hoàng Hương định dắt xe, anh nói ngắn ngủn:
- Để đó tôi lo, cô lên nhà đi!
Hoàng Hương đi lên cầu thang đứng chờ. Cô vừa đói vừa lạnh, chân đứng không muốn vững. Chưa bao giờ cô gặp chuyện tệ hại như vầy. Nhưng cô cắn chặt răng, ráng không khóc và đứng nép sát tường chờ Khôi.
Anh đưa cô chiếc khăn, chỉ vào phía trong:
- Vô đó lau người và thay đồ đi, tôi để sẵn bộ đồ trong đó, rộng lắm đó, nhưng cứ mặc đỡ đi.
Hoàng Hương không còn tâm trí để ngại hay mắc cở. Cô cầm chiếc khăn, bước vào phía sau cửa. Một lát sau cô bước ra, bộ pyjama rộng thùng thình trên người. Có lẽ là đồ của Khôi. Tự nhiên cô thấy ngượng, không dám đi hẳn ra ngoài.
Hoàng Hương nghiêng đầu nhìn ra tìm Khôi nhưng không thấy anh đâu. Không lẽ anh bỏ đi lúc nhà đang có khách thế này. Hoàng Hương thấy hoang mang thật sự.
Cô cứ đứng loay hoay bên bàn, không biết phải làm gì. Giữa lúc cô định về thì thấy Khôi đi lên, rồi anh bước hẳn vào phòng, đưa cô ly sữa còn nóng bỏng:
- Uống đi cho ấm. Với lại cũng đói lắm rồi phải không?
Hoàng Hương dè dặt gật đầu:
- Dạ.
Khôi không nói gì, anh ngồi xuống sàn nhà. Im lặng nhìn Hoàng Hương. Thấy cô cứ cầm ly sữa trên tay với vẻ lúng túng, anh lên tiếng:
- Uống được không? Nóng quá phải không?
Hoàng Hương khẽ gật đầu:
- Nóng quá, em uống không được.
Khôi không nói gì, anh đứng dậy lấy thêm chiếc ly, rồi đổ bớt sữa qua, đưa cho Hoàng Hương:
- Như vầy được chưa?
- Cám ơn.
Hoàng Hương cầm ly uống từng ngụm. Khôi nhìn cô chăm chú:
- Ở nhà thì cô làm thế nào?
- Ý anh muốn hỏi gì?
- Tôi muốn hỏi là mấy lúc đói cô có biết tự săn sóc mình không?
Thấy Hoàng Hương đắn đo, anh nói thêm:
- Không phải không?
Hoàng Hương sợ bị Khôi nói là tiểu thư, cô vội lắc đầu:
- Không phải, em biết tự lo chứ.
- Vậy cô có biết tự pha sữa không?
- Biết.
Hỏi vậy chứ Khôi thừa biết cô nói láo. Nhưng anh không tra gạn thêm. Anh ngồi im lặng nhìn ra ngoài, lặng lẽ suy nghĩ về cách ứng xử với Hoàng Hương lúc này, và tự hỏi những gì mình làm nãy giờ có nhu nhược quá không?
Thật ra là không thể làm khác được. Nhưng rồi anh sẽ nói gì để cấm cô lặp lại lần nữa. Trong khi chính anh cũng không còn giữ nổi sự cứng rắn của mình.
Khôi quay lại nhìn Hoàng Hương. Cô cũng đang rụt rè nhìn anh như dò xét. Cái nhìn làm anh thấy động lòng:
- Đã khoẻ lại chưa? Còn lạnh không?
Hoàng Hương khẽ lắc đầu:
- Hết lạnh rồi.
- Có cần ăn thêm gì không?
- Khỏi cần, em hết đói rồi.
Khôi ngồi ngay ngắn lại, giọng nghiêm nghị:
- Nói chuyện đi, cô đến đây làm gì vậy?
Hoàng Hương không dám ngước lên nhìn Khôi, cô rụt rè ngó đi chỗ khác:
- Em muốn hỏi anh một chuyện.
- Nói đi!
- Sao anh nghỉ làm ở chỗ ba em vậy? Có phải tại em không? Có phải anh ghét em nên ghét luôn công ty của ba em không?
- Đừng suy diễn con nít như vậy. Cô chỉ hiểu biết đến chừng đó thôi sao?
- Nếu không thì tại sao anh nghỉ? Hôm qua nghe chú Dũng nói, em rất buồn, em đã lén mở tủ ba em xem lá đơn của anh, có phải tại anh ghét em không?
- Sao cô cứ nghĩ tôi ghét cô? Mà thật ra tại sao tôi phải ghét chứ. Nhưng có những chuyện không thể giải quyết bằng tình cảm, cô hiểu không?
Hoàng Hương mở to mắt như suy nghĩ, rồi cô nói rành rọt:
- Em không khờ đâu, em biết nhiều hơn anh tưởng, nhưng em không nghĩ giống anh.
Chỉ cần người trong cuộc thích nhau, còn tất cả những cái khác đều không quan trọng.
Khôi nhìn Hoàng Hương chăm chú, như đo lường sự hiểu biết của cô. Nhưng anh vẫn im lặng.
Hoàng Hương nói tiếp:
- Em không quan tâm chuyện anh là nhân viên của ba em, cũng không đòi hỏi gì ở anh, em chỉ cần anh thích em thôi.
- Nhưng tại sao cô lại chọn tôi? Cô có biết như vậy sẽ đem lại kết quả tồi tệ cho cô không? Và nếu tôi mềm lòng thì cả tôi cũng lao xuống dốc theo, tôi hoàn toàn không muốn như vậy.
Hoàng Hương bắt đầu khóc sụt sịt:
- Tại sao kết quả lại tồi tệ chứ, em không cần biết chuyện đó đâu.
Khôi quay mặt chỗ khác như không thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, anh cười như không:
- Còn tôi thì khác, nếu không sống theo lý trí, tôi sẽ thất bại, mà tôi thì không chấp nhận được chuyện đó. Cho nên cô đừng như vậy nữa, quên mọi chuyện đi, nhất là đừng nhớ chuyến đi không hay đó nữa.
Hoàng Hương lắc đầu:
- Không khi nào em quên được. Sau lần đó về nhà em cứ nghĩ mãi về anh. Ngay cả khi anh ghét bỏ em, em cũng không thể ghét anh được, anh không biết em buồn đến mức nào đâu.
- Thật ra tôi biết nhiều hơn cô tưởng đó.
Hoàng Hương lắc đầu:
- Anh không biết gì hết. Nếu hiểu em thì anh đã không đối xử tệ với em như vậy. Tú Lan nó nói rằng có thể vì em cao xa quá nên anh không chấp nhận. Em đã làm hết sức để thay đổi, nhưng cuối cùng chỉ vô ích thôi.
- Hoàng Hương! Tôi muốn nói là...
Nhưng Hoàng Hương ngắt lời anh một cách hấp tấp:
- Em đã cố gắng thay đổi cách sống cho giống bạn em, thậm chí em cãi lời mẹ em dù biết mẹ buồn. Em yêu thì làm hết mình cho tình yêu của mình, không tính toán gì hết, vậy mà anh...
Cô im bặt, không nói được nữa và khóc nức nở.
Khôi chợt bước tới ngồi trước mặt cô:
- Đừng khóc nữa, bình tĩnh lại rồi nói chuyện!
Hoàng Hương vẫn cúi mặt xuống chân mà khóc. Một lát, cô ngước lên:
- Em biết anh rất ghét tính hay khóc của em. Em không có ý chọc tức anh, nhưng em kềm không được... hức... hức...
Khôi rút khăn lau mặt cho cô, giọng dịu dàng:
- Tôi không ghét, chính vì sợ thấy cô buồn nên tôi phải nói vậy. Nếu biết ý nghĩ thật của tôi thì từ đây về sau đừng buồn trước mặt tôi nữa nghe không?
Hoàng Hương rất ngạc nhiên về thái độ thay đổi đó. Cô nín khóc hẳn, mở lớn mắt nhìn Khôi rồi hỏi nhanh:
- Anh nói thật với em đi, anh có thích em không?
- Có thì sao? Mà không thì sao?
Cách nói khô khan của anh làm Hoàng Hương bị sốc lần nữa, cô ngồi im, rồi bất giác gục vào ngực Khôi, nói như năn nỉ:
- Đừng lấp lửng với em nữa, em buồn lắm. Từ lúc biết anh tới giờ, lúc nào em cũng bị khổ sở. Em có lỗi gì khi thích anh, sao lại đối xử với em như vậy?
Khôi không đẩy cô ra. Anh ngồi im như cố đấu tranh với mình. Cuối cùng anh thở dài, ghì Hoàng Hương vào người. Giọng anh mất đi sự cứng rắn và khô khan như trước kia hay dùng với cô, mà có gì đó rất yếu đuối:
- Tôi không dối lòng là tôi thích em từ lúc chúng ta bị lạc ở giữa đường. Cái đêm đó tôi cũng khó quên giống như em vậy. Nhưng tôi khác em, không thể buông thả theo tình cảm được đâu. Nếu tôi cũng như em thì cả hai đều khổ như nhau, vì vậy em cũng phải lý trí một chút.
Hoàng Hương hồi hộp đến mức tim đập loạn trong ngực. Hồi hộp và ngạc nhiên, sung sướng, bất ngờ. Cô nói nhanh:
- Tại sao có tình cảm với nhau thì khổ? Em không nghĩ gì hết, bị anh ghét em còn khổ hơn. Giờ thì em sung sướng vô cùng, từ đó giờ em chưa từng sung sướng như vầy đâu.
- Em phải biết sợ ba mẹ em, nhất là phải biết sợ khổ, sao em liều lĩnh quá vậy?
- Đừng nói chuyện khổ nữa anh, em không muốn nghĩ tới đâu. Vậy nghĩa là anh có thích em phải không? Và anh sẽ tiếp tục thích em nữa, đừng đổi ý nha và đừng trách em nữa nha!
Khôi chưa kịp trả lời thì nghe tiếng chân Trung đi lên. Anh vội buông Hoàng Hương ra. Cô cũng ngồi thẳng lên, dáng điệu bối rối ngượng ngùng.
Trung đi vào, anh có vẻ kinh ngạc khi thấy Hoàng Hương. Nhất là bộ đồ trên người cô. Anh đưa mắt nhìn Khôi như dò hỏi, rồi lập tức lấy vẻ thản nhiên:
- Hương mới tới hả?
- Dạ, em tới lâu rồi, trên đường đi em gặp mưa nên vô đây.
Trung gật đầu:
- Em ngồi chơi nghe, anh có công việc một chút.
Anh cất chiếc cặp vào tủ, rồi tế nhị rút lui xuống nhà dưới.
Còn lại hai người, Hoàng Hương bặm môi ngượng nghịu:
- Có lẽ em phải về thôi.
- Chờ chút, tôi ủi đồ cho khô rồi về!
Khôi đứng dậy đi vào trong. Hoàng Hương vội ngăn lại:
- Đừng, để em ủi, em tự làm được!
- Không sao đâu, cứ ngồi đó đi!
Hoàng Hương ngồi trở xuống. Cô không hối hận vì việc mình xông xáo đến đây. Nhưng dù sao vẫn thấy quê quê khi có Trung. Lúc tới, cô chỉ nghĩ tới mỗi mình Khôi. Bây giờ gặp anh, cô mới nhớ rằng Khôi không phải sống một mình.
Một lát sau Khôi trở ra, đưa bộ đồ cho cô:
- Vào trong kia thay đi!
- Cám ơn anh.
Hoàng Hương thay đồ xong, trở ra đứng dựa vào tường, cô nhìn Khôi chưa kịp nói thì anh lên tiếng:
- Tối rồi, về đi coi chừng mẹ chờ. Giờ này chắc nhà em đang lo lắm đó. Em có điện thoại không?
- Có, nhưng em tắt máy rồi.
- Sao vậy?
Hoàng Hương thật thà:
- Em sợ mẹ gọi hỏi em đi đâu.
- Lát nữa về nhà em sẽ nói sao với mẹ em?
- Em nói đi chơi với Tú Lan.
Khôi đăm chiêu nhìn cô:
- Em thường nói gạt mẹ như vậy lắm sao?
- Lúc trước thì không có, nhưng... đây là lần đầu tiên đó.
Thấy Khôi có vẻ không thích, cô vội nói thêm:
- Em có dặn Tú Lan rồi.
Khôi không nói gì, chỉ thở dài:
- Để tôi đưa về.
Hoàng Hương khoát tay:
- Không, em tự về được, nhà em xa như vậy, anh đưa mất công lắm.
- Chính vì nhà xa nên tôi không yên tâm đó.
Hoàng Hương đến bàn lấy chiếc giỏ, nhưng vẫn đứng ngần ngừ:
- Chừng nào mình gặp nhau nữa hả anh?
- Tôi không nói trước được.
- Nhưng sẽ gặp nữa chứ? Gặp thường xuyên chứ?
Khôi nghiêm mặt:
- Chuyện đó thì không thể đâu.
Hoàng Hương cụp mắt xuống, buồn hiu:
- Anh đổi ý rồi sao?
- Đổi ý chuyện gì?
- Nghĩa là anh sẽ không thích em nữa phải không?
Khôi đưa tay sờ nhẹ lên mặt cô:
- Tôi không thất thường như vậy đâu, cũng không vô trách nhiệm với em, đừng lo vớ vẩn nữa.
Hoàng Hương yên tâm ngay. Nét mặt cô thoắt trở nên hớn hở như được quà. Cô rụt rè đặt tay lên tay Khôi, cười vui sướng:
- Ngày mai anh gọi điện cho em nha.
- Đồng ý, ngày mai. Còn bây giờ thì về nha.
- Dạ.
Anh đi ra trước, vịn cho Hoàng Hương đi xuống cầu thang. Thấy cô có vẻ chật vật, anh nói như dặn:
- Mai mốt nếu không có tôi thì đừng tới đây nữa nha, lên cầu thang một mình nguy hiểm lắm.
- Nhưng em đâu phải con nít, em đi được mà.
Khôi mỉm cười:
- Tôi phải lo xa chứ.
Xuống đến sân, Hoàng Hương chợt đứng lại. Trong bóng tối, cô đặt tay trong tay Khôi, nói như dặn:
- Anh đã thừa nhận tình cảm với em rồi, có nghĩa là anh thừa nhận có trách nhiệm với em. Vậy thì mai mốt đừng đuổi em như trước kia nữa nha, anh hứa đi.
Khôi nhìn cô thật lâu, nhưng chỉ gật đầu chứ không nói. Hoàng Hương nói tiếp:
- Và mỗi ngày phải liên lạc với em, gọi điện hoặc đưa em đi chơi, hứa không?
- Được.
Hoàng Hương dặn tiếp:
- Và nếu anh đi chơi với bạn hay đưa đoàn đi du lịch ở đâu đó, anh cũng phải cho em đi, hứa nha!
Khôi chợt phì cười vẻ nghiêm nghị biến mất, anh đưa tay nhéo mũi cô:
- Thôi đi nhỏ, cô đặt điều kiện với tôi đó hả?
- Không phải điều kiện, mà khi yêu nhau thì người ta phải như vậy đó, vậy mới đúng là tình yêu.
Khôi gật đầu:
- Thôi được, bây giờ về đi, tối lắm rồi.
Hoàng Hương đưa tay lên nhìn đồng hồ.Đã hơn tám giờ.Cô bắt đầu thấy hoảng thật sự.Cô nhìn Khôi cười mà như mếu:
- Em không ngờ tối đến như vậy.Đây là lần đầu tiên em ở ngoài một mình lúc tối thế này
- Sợ lắm phải không?
- Nhưng nếu có anh thì em không sợ
Khôi không nói gì, anh đến dắt xe cho Hoàng Hương, rồi mới lấy xe anh đưa cô về
Chạy song song với Hoàng Hương trên đường,anh mới phát hiện cô lái xe chưa vững,mới biêt chạy xe nên cứ thắng liên tục, nhát như con thỏ.Vậy mà dám xông xáo một mình đến tìm anh. Nếu còn tiếp tục làm khổ cô thì chắc sau đó anh sẽ không tha thứ được cho mình.
Anh đưa Hoàng Hương đến cổng nhà cô.Ngôi biệt thự buổi tối như càng lộng lẫy trong ánh đèn.Anh đứng nhìn Hoàng Hương dẫn xe vào cổng mà thấy buồn chông chênh.Có thể với cô,chĩ cần tình yêu là đủ.Nhưng với anh thì còn những rào chắn khác.Bây giờ không thể dừng lại được.nhưng bước tới thì không có gì hứa hẹn sẽ hạnh phúc như những người bình thường
Khôi định trở về nhà.Nhưng trên đường đi thì Trung nhắn đến quán cà phê.Đang có tâm trạng buồn nên anh đồng ý ngay.khi anh đến thì Trung đang ngồi chờ một mình.Anh quay qua gọi ly cà phê, rồi nhướng mắt:
- Sao ra đây giờ này vậy?
- Ở nhà một mình buồn, ra đây ngồi dù sao cũng đỡ hơn. Mầy đưa nàng về rồi hả? Có gặp ai không?
- Không
- Chuyện hồi nãy là sao vậy?
- Sao là sao?
- Hình như là một bước nhảy vọt?
Khôi trầm ngâm:
- Không dừng lại được thì phải tiếng tới thôi,tình cảm vốn nó là như vậy, tao cũng không thưôc ngoại lệ, dù muốn đến mấy đi nữa,coi như chịu thua
- Tức là mày thừa nhận tình cảm với Hoàng Hương?
- Ừ
- Không hối hận chứ?
Khôi ngả ngưòi ra ghế, nói một cách mệt mỏi:
- Tới mức này rồi thì chỉ có lao tới, bất chấp mọi thứ, dù tao biết nó không dễ dàng gì
Trung cười cưòi:
- Tao cũng không biết nên chia vui hay chia buồn với mày. Một là mày sẽ huy hoàng nhờ cô ta, hai là vì cô ta mày phải xuống địa ngục, không biết rồi sẽ ra sao
Khôi mím môi tự ái:
- Tao không hề trông đợi điều thứ nhất, cũng không muốn điều thứ hai, nếu được bình thường như bạn bè thì tốt
- Nhưng rõ ràng là hoàn cảnh của tụi mày không bình thường như bạn bè
- Ừ, để biến một cô tiểu thư thành một người là số không như tao, nghĩ thấy ác quá, nhưng muốn dừng cũng không được nữa rồi
- Thì thôi, cứ yêu mà không cần nghĩ gì xa xôi, để tới đâu hay tới đó đi
- Thì tao đang như vậy đó thôi
- Vậy còn chuyện đi làm thì sao? mầy còn muốn nghỉ không?
Khôi nhún vai:
- Chưa quen đã muốn nghĩ, quen rồi thì càng phải nghỉ hơn.Tao thích tự mình đuổi mình hơn là để người khác đuổi
Trung chép miệng:
- Uổng thiệt! Dễ gì tìm được chỗ làm ngon như vậy. Mày ra trường rồi về chỗ đó làm còn hứa hẹn hơn nữa.Trong lớp mình đâu có thằng nào còn sinh viên mà kiếm được nhiều tiền như mày. Hay là nghĩ lại đi!
- không được đâu, tính Hoàng Hương bồng bột lắm, nếu cứ vào công ty tìm tao thì rất phiền
- Vậy định tránh gia đình người ta tới chừng nào.
- Chưa biết, nhưng hy vọng trong vòng vài năm nữa, khi tao có cái gì đó trong tay rồi thì mới có thể tự tin mà công khai với gia đình cô ấy, giờ thì không nói trước được gì hết
- Tao cũng mong mày đừng gặp phải sự khinh thường của họ, ai chứ mày không chịu được chuyện đó đâu, nghe nói mẹ cô ta kén chọn lắm phải không?
- Ừ
- Nếu như cô ta không vượt qua nổi bà mẹ thì sao?
Khôi nhún vai:
- Cái đó tuỳ thuộc vào bãn lĩnh của cổ, nó nằm ngoài khả năng của tao
- Nhưng mày sẽ thuyết phục chứ?
Khôi lắc đầu cương quyết;
- không
Trung mỉm cười:
- Tại sao?
- Nếu chấp nhận thương thì phải có bãn lĩnh vượt qua, tao sẽ quý và biết ơn tình cảm đó hơn. Còn như nó chưa nhiều đến mức phải hy sinh thì tao không giữ
- Hy vọng là Hoàng Hương không hời hợt
Khôi không trả lời.Anh trầm ngâm nhìn xuống ly cà phê trước mặt.Hình ảnh Hoàng Hương và ngôi biệt thự lúc nãy làm anh thấy buồn.Trong cuộc sống anh không sợ phải gặp những khó khăn, nhưng những thứ thuộc về tinh thần thì anh không muốn mình vấp phải
********
Buổi tối Hoàng Hương ở một mình trong phòng.Cô nằm sấp trên giường, rủ rỉ nói chuyện với Khôi trong điện thoại.Cả hai vừa đi chơi lúc chiều, Khôi hẹn trưa hôm sau sẽ gọi cho cô.Nhưng Hoàng Hương mới ăn tối xong thì anh lại gọi. Cô bất ngờ quá nên quên bẵng cả chuyện khoá cửa.Giọng cô hết sức vui vẻ:
- Sao anh nói mai mới gọi?
- Anh đang ở nhà một mình, nhớ em nên muốn nói chuyện. Em đang làm gì vậy?
- Hổng làm gì hết, chỉ nằm chơi thôi?
- Học bài chưa?
- Lát nữa mới học.Anh Trung đâu mà anh bảo ở nhà một mình?
- Hình như đi chơi với bạn gái
Hoàng Hương ngạc nhiên:
- Anh Trung có bồ hả anh?
- Chắc vậy. Nhưng có gì đâu mà em ngạc nhiên vậy?
- Em không ngạc nhiên, chỉ thắc mắc không biết chị ấy có đẹp không?
- Anh thấy cũng được
- nghĩa là rất đẹp phải không?
Khôi bật cười nho nhỏ:
- Không thể trả lời, vì trong mắt anh, đẹp nhất là em rồi, không thấy ai là hoa hậu nữa cả
Hoàng Hương cũng cười khúc khích, cô ngồi lên, liếc một cái như có Khôi ở trước mặt:
- Hứ! Nói láo có trình độ ghê! Vậy mà lúc trước nói rất ghét em, vì em đỏng đảnh. Còn nói là...
Nói tới đó, Hoàng Hương ngừng bặt. Hoảng hồn buông máy xuống giường như bị bắt quả tang làm điều lén lút.Đến giờ cô mới phát hiện bà Giang đang đứng bên bàn
"Vậy là nãy giờ mẹ đã nghe hết " -Ý nghĩ đó làm cô sợ tái người.Cô lắp bắp:
- Mẹ! Sao mẹ vô phòng mà không cho con hay?Sao mẹ...
Bà Giang ngắt lời:
- Mẹ vào mà cũng báo cho con hay nữa sao? Nãy giờ con nói chuyện với ai vậy? Bạn trai phải không?
- Đâu có đâu có, chỉ là bạn bình thường thôi mà mẹ
- Bạn bình thường thì có gì mà hoảng hồn khi thấy mẹ? Con đang dấu mẹ chuyện gì phải không?
- Dạ đâu có
- Con có bạn trai phải không?
Hoàng Hương ấp úng:
- Dạ, ơ...thì trong lớp con học chung với nhiều bạn trai lắm mẹ
Bà Giang nghiêm khắc:
- Hôm nay con làm sao vậy? Nói chuyện với mẹ mà quýnh quáng như bị hỏi cung, nếu không có gì mờ ám thì sao lại dấu chứ.
Hoàng Hương vẫn chưa kịp hoàn hồn, cô nói khẽ:
- Con có dấu gì đâu mẹ, không có mà
Bà Giang hỏi chận đầu:
- Con quen với cậu ta hồi nào vậy?
Hoàng Hương ấp úng mãi mà không nói nổi thành câu. Cô bị áp lực tâm lý nên không đủ sức để nói thật, còn nói láo thì cũng chưa tìm ra nổi tình huống. Cuối cùng, cô thoái thác:
- Con cũng không nhớ nữa, bạn bè bình thường nên con cũng không để ý đâu mẹ.
- Có phải cậu ta là ngưòi ngồi trong quán cà phê với con lúc chiều không?
Hoàng Hương mở to mắt kinh hãi:
- Sao mẹ biết.
- Hồi chiều mẹ gặp dì Cảnh, bà ấy nói gặp con ngồi trong quán, con và cậu đó hay gặp nhau lắm phải không?
Hoàng Hương hết đường để nói dối,cơ gật đầu nói lí nhí:
- Dạ phải.
- Con có bạn trai cũng được chứ đâu có sao, nhưng sao lại dấu mẹ chứ?
- Tại...con sợ mẹ không đồng ý
- Mẹ chỉ sợ con không có ai thôi. Nhưng cậu ta làm gì vậy? Gia đình giàu hơn mình không?
Hoàng Hương sợ quá, đành nhắm mắt nói liều:
- Dạ hơn
- Ba mẹ cậu ta làm gì?
- Dạ mẹ hỏi gì?
- Mẹ hỏi gia đình cậu ta làm gì?
- Dạ mỗi ngưòi đều có công ty riêng
Mặt bà Giang tươi lên:
- Hai ông bà ấy giỏi quá hả? Nhưng công ty gì vậy con
Hoàng Hương làm một cử chỉ bất lực:
- Dạ,con không biết, chỉ nghe nói vậy thôi.Với lại, con cũng không rành chuyện của người lớn đâu mẹ.
- Con nhỏ này, lớn rồi chứ có phải con nít đâu, quen với ai thì phải tìm hiểu gia thế người ta chứ, nhất là con thì càng phải gắt gao hơn nữa
Hoàng Hương hỏi ỉu xìu:
- Con củng là người bình thường mà,sao lại phải gắt gao hơn hả mẹ
Bà Giang khoát tay, cử chỉ như quan trọng:
- Sao lại không gắt, phải kén chọn kỹ chứ,sau này chồng phải là người có thế lực hoặc là một nhà kinh doanh lớn, chứ con không thể có chồng tấm thường được
- Bạn bè con, ai cũng có bạn trai bình thường, mẹ nó đâu có bắt buộc phải là người phi thường đâu
Bà Giang cười tự hào:
- Nhưng con đâu có giống bạn con. Con vừa đẹp, vừa học giỏi, ba mẹ lại có danh tiếng, làm sao mà lấy người tầm thường được
Bà nói như quyết định:
- Chủ nhật này con mời cậu ta đến nhà chơi nha
Hoàng Hương giật mình hoảng hốt:
- Ôi không được đâu mẹ ơi!
Bà Giang cau mày:
- Sao vậy?
- Tuần này ảnh bận lắm, không đi đâu được hết.
- Vậy thì tuần sau
- Tuần sau cũng bận nữa
- Vậy thì buổi tối nào đó trong tuần, chỉ tới chơi một chút cũng được mà
- Nhưng lúc này ảnh bận nhiều công việc lắm. Chừng nào rảnh, con sẽ nói, được không mẹ?
Bà Giang hỏi gặng:
- Chừng nào là chừng nào? Rõ ràng con muốn dấu mẹ về cậu ta. Nếu hôm nay mẹ không gặp dì Cảnh, rồi không tình cờ nghe con nói chuyện, chắc con còn dấu mẹ nữa chứ gì?
Thấy Hoàng Hương cúi đầu nhìn hoài xuống gạch, dáng điệu lúng túng khổ sở.Nét mặt bà chuyển từ vui vẻ sang lo âu nghi ngờ.Nhưng bà làm ra vẻ thản nhiên:
- Thôi được, con không muốn thì thôi
Bà ngồi qua giường,khoát tay ra lệnh:
- Xuống dưới lấy hộp sữa lên cho mẹ
- Dạ
Chờ Hoàng Hương đi ra, bà cầm chiếc điện thoại để trên giường, tìm số máy vừa gọi, bà bước qua bàn ghi vội vào mảnh giấy rồi đi về phòng mình
Hoàng Hương cầm hộp sữa lên phòng, không thấy mẹ, cô đi qua phòng bà,nhưng bà đã khoát tay bảo cô ra ngoài
Thái độ đó làm Hoàng Hương rầu rĩ vô cùng. Cô lững thững đi về phòng mình. Lần này thì cô cẩn thận khoá cửa lại,rồi gọi điện cho Khôi.Hình như anh đã đoán ra chuyện gì,nên vừa nghe chuông là anh mở máy ngay:
- Alô
Hoàng Hương nói với một giọng mất bình tĩnh:
- Anh ơi! Lúc nãy mẹ em nghe em nói chuyện với anh. Mẹ biết hết rồi, làm sao bây giờ anh?
- Có phải vì vậy mà lúc nãy em ngưng nói chuyện không?
- Dạ phải, lúc mẹ vào phòng em không hay đến khi phát hiện em sợ quá,thế là em bỏ máy xuống giường mà không hay.Giờ em lo lắm
Khôi có vẻ bình tĩnh:
- Mẹ em có thái độ gì không?
Hoàng Hương lặng thinh. Bây giờ Khôi hỏi cô mới định thần lại, nhưng không tài nào khái quát được thái độ cụ thể của mẹ vì bà nói nhiều quá. Hình như là không phản đối chuyện cô có bạn trai. Nhưng điều kinh dị nhất là...
Nghĩ đến đó, cô nói hấp tấp:
- Mẹ em biểu em mời anh đến nhà, vậy anh có chịu tới không?
Khôi im lặng một lúc, rồi hỏi lại:
- Em có muốn anh tới không?
- Muốn nhưng em sợ lắm
Em sợ gì?
Hoàng Hương lúng túng:
- Sợ...
Như hiểu ý cô, Khôi nól luôn:
- Sợ mẹ em không đồng ý anh phải không?
Hoàng Hương thú nhận:
- Dạ phải, và em cũng sợ anh buồn nữa.
Nói xong cô bối rối lặng thinh, chờ ý kiến của Khôi. Nhưng chờ hoài không thấy anh nói gì, cô lên tiếng hối hả:
- Anh nghĩ gì vậy anh Khôi?
- Anh đang nghĩ, nếu mẹ em muốn biết anh là ai thì cũng không nên tìm cách lẩn tránh. Không thể tránh mãi được đâu.
- Nghĩa là anh đồng ý tới nhà em?
- Ừ, nếu em không cản.
Hoàng Hương nói nhỏ:
- Thật tình là em không muốn vậy đâu. Mẹ em dữ lắm, em sợ mẹ làm anh giận.
- Vậy em định lẩn tránh tới chừng nào?
- Em không biết. Có điều là em buồn lắm, sao em thích anh mà phải sợ gia đình không đồng ý, càng nghĩ em càng thấy chán thêm. Anh có thấy vậy không?
- Anh thấy chuyện đó ngay từ đầu. Nhưng đã chấp nhận đổi lấy em thì anh sẵn sàng đương đầu với tất cả, trừ phi em thay đổi.
Hoàng Hương nói nhanh:
- Không bao giờ em thay đổi, không bao giờ!
- Vậy là được rồi. Thôi, em ngủ đi, khuya rồi đó, đừng nghĩ ngợi gì hết nha.
- Nhưng chuyện đến nhà em thì sao?
- Bây giờ anh chưa chuẩn bị tinh thần, nhưng nhất định anh sẽ tới, em đừng căng thẳng quá như vậy.
- Vậy chừng nào mình gặp nhau nữa?
- Mai, anh đến trường đón em, mình sẽ nói tiếp chuyện này.
- Dạ.
Hoàng Hương tắt máy, thở phào nhẹ nhõm. Thật ra thì cũng không giải quyết được chuyện gì. Chưa có gì hứa hẹn cô với Khôi sẽ vượt qua được gia đình. Nhưng khi nói chuyện với anh, thái độ bình tĩnh của anh giúp cô trấn áp được sự rối rắm. Và cô thấy sự việc chưa đến nỗi long trời lở đất như cô tưởng.
Thế nhưng tối hôm sau, khi Hoàng Hương đang xem tivi trên phòng thì nghe tiếng chuông gọi cửa. Cô chạy ra ban công nhìn xuống. Thấy Khôi đang đứng chờ ở dưới, cô kinh ngạc kêu lên một tiếng hoảng hốt, rồi vội vã vào phòng thay đồ. Cô đang đứng trước bàn phấn chải tóc thì chị người làm gõ cửa nói vọng vào:
- Cô Hương ơi, có khách!
Hoàng Hương nói vọng ra:
- Em biết rồi.
Khi cô xuống phòng khách thì thấy bà Giang đang tiếp Khôi ở salon. Thái độ anh có vẻ trầm tĩnh và chừng mực. Hoàng Hương đưa mắt nhìn mẹ, rồi đến ngồi xuống bên cạnh bà.
Bà Giang mỉm cười thân mật với Khôi:
- Bác nghe Hương nó kể rất nhiều về con. Biểu nó mời con về nhà chơi nhưng con nhỏ cứ trì hoãn hoài, bác nóng ruột quá nên chủ động mời con, chắc con bất ngờ lắm phải không?
- Dạ phải.
Lúc đó chị giúp việc đặt ly nước trước mặt Khôi, bà Giang cười niềm nở:
- Uống nước đi con!
- Dạ.
Khôi cầm ly lên, nhấp môi rồi lại đặt xuống. Bà Giang không bỏ sót một cử chỉ nhỏ của anh, không để lọt mắt từ đôi mắt đến cái mím miệng cương nghị. Một nụ cười hài lòng thoáng qua, nhưng sau đó lại trở lại vẻ lo lắng âm thầm. Một sự khắc khoải được dấu kín dưới dáng vẻ hoà nhã lịch sự.
Hoàng Hương cứ xoay tới xoay lui một cách bồn chồn. Cô không ngờ mẹ mời Khôi tới nhà lúc này. Mà cũng không hiểu tại sao bà biết được cách liên lạc với Khôi, thậm chí bà cũng không nói trước với cô. Giờ biết đường đâu mà chống đỡ đây.
Bà Giang khẽ liếc nhìn cử chỉ khổ sở của Hoàng Hương. Thái độ đó càng làm bà tin điều mình nghi ngờ là đúng, nhưng vẫn làm ra vẻ vô tư:
- Nghe Hương nó nói ba mẹ con kinh doanh về bên cơ khí, cái đó thì bác không rành lắm, công ty tên gì vậy con?
Hoàng Hương muốn đứng cả tim. Cô nhìn Khôi chăm chăm, mắt nháy nháy như ra hiệu. Anh thấy cử chỉ của cô và hiểu cả tín hiệu đó, nhưng anh vẫn điềm nhiên lắc đầu:
- Dạ không, ba mẹ cháu không biết kinh doanh, cũng chẳng có công ty nào hết, chỉ biết làm vườn thôi.
Hoàng Hương cắn môi, lấm lét nhìn bà Giang. Bà cũng không giữ nổi lớp hoà nhã mong manh. Giọng bà mất bình tĩnh hẳn:
- Sao, chỉ làm vườn thôi à?
- Dạ, nhà con có hai anh em. Ba mẹ chỉ sống nhờ vườn đất nuôi con đi học. Ngay bây giờ con cũng chỉ mới ra trường và đang làm cho một công ty máy tính chứ chưa có sự nghiệp gì lớn lao gì hết.
Nói xong, anh ngồi im, can đảm chịu đựng cái nhìn khinh bỉ, giận dữ và thất vọng của bà Giang. Bà thất vọng ra mặt, thậm chí muốn quát tháo đuổi Khôi ra khỏi nhà ngay. Nhưng không hiểu ở anh có một sức mạnh tiềm ẩn nào đó làm bà không dám thô bạo. Vẻ mềm mỏng biến mất, khuôn mặt bà như tạc bằng tượng:
- Con chỉ có được ngần ấy thôi à?
- Dạ.
Bà Giang chợt quay qua Hoàng Hương, nghiêm mặt:
- Con đi lên phòng đi, ở đây làm gì?
Hoàng Hương kêu khẽ:
- Mẹ!
Bà Giang quắc mắt:
- Mẹ biểu đi về phòng, nghe không?
Hoàng Hương đứng dậy, len lén nhìn Khôi, nhăn nhó khổ sở. Nhưng anh tránh nhìn cô, như không can thiệp vào chuyện nhà cô. Bà Giang nhìn thái độ của Hoàng Hương mà càng thêm tức, giống như bị lừa gạt. Bà nạt tiếp:
- Còn đứng đó hả?
Hoàng Hương lấm lét đi lên. Vừa đi, cô vừa quẹt mắt, khóc mù trời. Chờ cô đi khuất sau cửa rồi, bà Giang quay lại nhìn Khôi, giọng khô khan:
- Con quen với nó bao lâu rồi?
- Dạ, gần một năm.
- Một năm?
Bà Giang muốn bật ngửa ra, vừa ngạc nhiên vừa choáng váng như bị ai chơi một cú lừa sau lưng. Giọng bà lạc đi:
- Vậy mà con Hương nó không nói gì hết. Con có biết tại sao nó dấu tôi không?
Khôi nói thẳng thắn:
- Hoàng Hương sợ bác không đồng ý, vì cô ấy thừa biết con không nằm trong tiêu chuẩn của gia đình.
Bà Giang hơi bất ngờ vì thái độ đường hoàng của anh. Bà hơi lúng túng một chút rồi nghiêm mặt:
- Con biết cả chuyện đó à? Đã biết vậy sao còn tiếp tục tới lui với nó? Con nghĩ cái gì mà làm vậy, có lường trước những gì sẽ xảy ra chưa?
Khôi im lặng suy nghĩ một lát rồi ngẩng lên, nói chững chạc:
- Trước khi chính thức quen với Hoàng Hương, con đã thấy hết, đã từng cố không để chuyện đó xảy ra. Nhưng sau đó con hiểu là tình cảm thì không thể có bức tường nào chặn lại được, cho nên cả con lẫn Hoàng Hương đều phải chấp nhận hoàn cảnh không bình thường của mình.
- Không bình thường à?
Nói xong câu đó, bà Giang mới ý thức hết bi kịch của con gái mình. Giọng bà vỡ ra tức giận:
- Biết là không bình thường mà vẫn lôi kéo con nhỏ. Trời ơi! Thật tôi không thể hình dung con gái tôi lại gặp tai hoạ như vậy.
Chữ “tai hoạ” của bà làm Khôi quay mặt đi. Anh lặng lẽ kiềm nén cảm giác đau nhói trong ngực. Cảm giác vừa tự ái vừa nhẫn nhịn, một điều mà anh chưa từng phải gặp từ trước giờ. Và mặc dù thấy không chịu nổi, anh vẫn cố không để lộ ra ngoài.
Bà Giang thật sự mất bình tĩnh và tất cả sự kiêu hãnh của một phụ nữ từng sống trong nhung lụa quyền uy bộc lộ mạnh mẽ:
- Con có biết con gái tôi lá ngọc cành vàng thế nào không? Tại sao dám chà đạp danh dự của nó? Tại sao dám kéo nó xuống tầng lớp của con, sao không biết thân phận gì hết vậy?
Khôi đan hai bàn tay vào nhau, những ngón tay nắm chặt như cố kiềm chế. Anh bặm môi nhìn vào góc tường, im lặng nghe. Hình như thái độ đó làm bà Giang thấy bị thách thức, giọng bà bắt đầu cao vút:
- Đã biết địa vị chênh lệch như vậy, sao không tránh ngay từ đầu? Lại còn đổ thừa tình cảm nữa à? Cậu tưởng tôi thừa nhận dễ dàng lắm chắc.
Bà quát lên:
- Sao dám dụ dỗ con gái tôi cái kiểu lén lút đó, có biết thân biết phận không hả?
Từ nãy giờ Hoàng Hương đứng núp sau cửa. Nhìn Khôi bị miệt thị, cô đau lòng vô cùng. Nhưng vì sợ mẹ quá nên cô không dám bước ra.
Bây giờ thấy bà Giang càng lúc càng tức giận và quá đáng, cô quên cả sợ, chạy ào ra níu tay bà:
- Mẹ ơi! Không phải anh ấy cố ý đâu! Tại con chủ động làm quen trước đó, mẹ đừng có la lớn như vậy, tội nghiệp...
Cô chưa dứt câu đã bị xáng cho một bạt tai:
- Câm họng!
Khôi đứng bật dậy. Bản năng làm anh muốn kéo Hoàng Hương về phía mình. Nhưng bà Giang đã đẩy cô vào nhà:
- Còn dám bênh vực nữa hả? Mày làm mẹ thất vọng quá rồi, muốn chết cho xong. Sao mày tự hạ giá vậy chứ con nhỏ kia?
Hoàng Hương khóc mếu máo:
- Mẹ đừng nói vậy mà, đừng có coi thường ảnh mà!
- Mày còn nói như vậy nữa hả?
Bà túm áo cô, đánh thì xót ruột, nhưng cơn tức não nề làm bà không chịu được, thế là bà đẩy cô ngã chúi xuống salon:
- Trời ơi! Sao tôi khổ dữ vậy. Mày chết đi cho mẹ đỡ xấu hổ. Chết đi!
Không chịu được nữa, Khôi bước qua, kéo Hoàng Hương đứng lên và đứng chắn ngang cô:
- Bác cứ mắng nhiếc con, nhưng đừng làm như vậy với Hoàng Hương, cổ không chịu được đâu.
Bà Giang quát lên:
- Cậu ra khỏi nhà tôi ngay!
Vừa lúc đó ông Giang về tới, có cả ông Dũng đến chơi. Thấy cảnh đó, ông Giang đi nhanh về phía salon:
- Chuyện gì vậy? Sao lại la ầm ĩ vậy mình?
Hoàng Hương chạy đến ông Dũng, vừa khóc vừa kéo tay ông:
- Chú Dũng khuyên mẹ con dùm đi! Mẹ con quát anh Khôi đó, mẹ biết chuyện của con hết rồi.
Ông Giang ngạc nhiên nhìn Khôi, rồi nhìn qua bà Giang:
- Nó nói vậy là sao?
Hoàng Hương kéo tay ông Dũng, nói như năn nỉ:
- Chú nói với ba dùm con đi chú, nói ba đừng mắng chửi anh Khôi như mẹ. Ảnh không có lỗi, tất cả là...
Bà Giang điên tiết vì cách nói của cô, bà quay qua ông Giang, gào lên:
- Mình về mà giải quyết chuyện này đi! Hai đứa nó thương nhau đó. Nó dấu tôi mà thương một người như vậy đó. Tôi mà không phát hiện thì còn bị lường gạt đến đâu. Trời ơi! Tức chết được mà...
Không chỉ một mình ông Dũng, mà cả ông Giang cũng ngạc nhiên về thái độ hung hăng của bà Giang. Lần đầu tiên mọi người thấy bà mất đi dáng vẻ thong dong sang trọng, mà trở nên hung hãn cuồng điên, đến nỗi làm Hoàng Hương sợ khiếp vía.
Ông Giang nhìn Khôi một cách ngạc nhiên:
- Cậu quen với con gái tôi à? Quen từ lúc nào vậy?
Sợ ông Giang lại làm ầm ĩ như bà Giang, ông Dũng vội can thiệp:
- Chuyện gì cũng từ từ tìm hiểu anh à.
Ông quay qua Khôi, nháy mắt:
- Con về đi! Hôm nào rảnh, chú gọi điện cho con sau.
Khôi không thể làm gì khác được, đành chào mọi người ra về. Bà Giang gật đầu một cách lạnh nhạt, đến mức ông Giang thấy ngại, nên tiễn anh ra cửa.
Khi Khôi về rồi, bà Giang bắt đầu quay qua đay nghiến Hoàng Hương:
- Mẹ không ngờ con dám nói dối như vậy, nói là gia đình nó có hai công ty lớn, trong khi nó gạt phắt chuyện đó. Sao dám nói láo chứ hả?
Hoàng Hương khóc thút thít:
- Tại con sợ mẹ không cho con quen với ảnh.
- Biết không cho sao còn dám quen?
Bà quay qua ông Giang:
- Mình có biết gia đình thằng nhỏ đó làm gì không? Ba mẹ nó làm vườn, nó cũng không có gia tài gì đáng giá, vậy mà dám đèo bồng con gái nhà này. Mình sáng mắt ra chưa? Chiều nó quá để nó làm mất mặt tôi với mình. Chuyện này bạn bè tôi mà biết thì còn ra thể thống gì đây.
Ông Giang cau mặt nhìn Hoàng Hương, vẻ không hài lòng, nhưng không đến nỗi dữ dội như bà Giang. Ông nói gằn giọng:
- Con có biết lúc trước cậu ta làm ở công ty ba không?
- Dạ biết.
- Đã biết như vậy sao còn dám quan hệ với cậu ta? Con từ chối nhiều người tương xứng với nhà mình, vậy mà lại chọn một người không có tương lai, con không sợ khổ sao?
Bà giang chì chiết:
- Tới giờ tôi mới hiểu tại sao nó sợ khác bạn bè nó, nó sợ sống sang trọng quá thì cao hơn cậu ta, nó muốn hạ xuống cho bằng cậu ta, ngu chưa từng thấy mà.
Ông Giang nhìn Hoàng Hương, nhưng chỉ biết lắc đầu chứ không nói gì. Mà ông cũng không có thời giờ để nói, vì bà Giang đã đay nghiến tiếp:
- Người ta thì tìm chồng để nương nhờ, còn nó thì chọn cái chỗ không ra gì mà thương, thật uổng công tôi lo lắng cho nó.
Bà chợt đập tay xuống bàn:
- Mai mốt mẹ cấm không được xài điện thoại cầm tay nữa, đi học thì để chú Tư đưa đón, học xong là về liền, cấm không được đi chơi với bạn bè gì hết.
Ông Dũng nói như khuyên:
- Chuyện gì cũng từ từ khuyên nó chị à. Chị làm căng thẳng vậy nó sợ, tội nghiệp lắm.
Ông nháy mắt ra hiệu cho Hoàng Hương:
- Con đi về phòng đi, để ba mẹ con nói chuyện chứ.
Hoàng Hương hiểu ý ông Dũng, cô đứng dậy đi vào nhà. Ngồi trên phòng mà cô còn nghe tiếng bà Giang khóc và kể lể ồn ào ở dưới. Lần đầu tiên hình ảnh bà mẹ trầm tĩnh quí phái bị sụp đổ, và cô vừa thương vừa thất vọng khi mẹ phản ứng ầm ĩ như thế, dữ dội ngoài sức tưởng tượng của cô.
Từ nhỏ giờ vốn được ba mẹ cưng chiều và cư xử nhẹ nhàng, nên bây giờ gặp phản ứng quá gay gắt của mẹ, cô thấy trời đất như nổi phong ba, không thể nào chịu nổi.
Chờ Nhau Trong Mơ Chờ Nhau Trong Mơ - Hoàng Thu Dung Chờ Nhau Trong Mơ