Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiên Chanh
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1915 / 28
Cập nhật: 2015-11-26 22:43:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Hạng Mục Ngoại Ô Phía Nam
hiễm Nhiễm cảm thấy đây không phải là đề tài thích hợp để trò chuyện trong lúc này. Cô quay lại, giục Mục Thanh lên xe, tiện miệng hỏi:
– Hôm nay cậu không phải đi làm à?
Mục Thanh cười một cách thoải mái nhưng câu trả lời lại khiến người ta hết sức bất ngờ:
– Tớ thôi việc rồi.
– Thôi việc ư? – Nhiễm Nhiễm không kìm nổi thốt lên, chân cô đạp phanh hết cỡ.
Mục Thanh suýt nữa bị va đầu, sợ hãi quay lại nhìn Nhiễm nhiễm:
– Cậu không cần phản ứng mạnh như vậy chứ?
Nhiễm Nhiễm tấp xe vào lề đường:
– Thật sự là rất bất ngờ! Cậu đang làm yên ổn, sao đột nhiên lại thôi việc?
– Thực ra, tớ luôn cảm thấy không hài lòng về công việc của mình. Trước đây, tớ cố gắng làm chỉ vì muốn kiếm tiền. Bây giờ nợ đã trả hết, tớ không muốn ép bản thân làm công việc mà mình không thích nữa. – Mục Thanh rút tấm thẻ ngân hàng trong ví ra đưa cho Nhiễm Nhiễm: – Trong này có năm mươi nghìn tệ. Cộng với số tiền tớ đưa cho cậu lúc trước, vậy là đủ ba trăm nghìn tệ.
Nói xong, cô ấy thở phào, như thể bản thân được giải thoát.
Sự việc quá bất ngờ, Nhiễm Nhiễm nhất thời không biết phản ứng thế nào. Cô ngây người nhìn Mục Thanh rất lâu rồi mới hỏi:
– Đã xảy ra chuyện gì vậy? Vừa thôi việc lại vừa trả tiền, bây giờ tớ cần số tiền này sao? Việc gì cậu phải trả vội như vậy?
– Tiền bạc phân minh, ái tình sòng phẳng. Dù là bạn tốt đến mấy thì cũng không thể nợ tiền không trả được.
Nhiễm Nhiễm nhất thời không biết nên nói gì, mãi sau mới hỏi:
– Sau này, cậu định thế nào?
Mục Thanh lim dim mắt nhìn ra bầu trời ngoài cửa xe:
– Tớ muốn rời khỏi Tây Bình, đến nơi khác, có thể là về miền Tây dạy học. Cuộc đời rất ngắn ngủi, chúng ta phải trân trọng nó, không thể lãng phí dù chỉ là một phút một giây. Tớ muốn làm những việc có ý nghĩa, không muốn bị những thứ vô vị níu kéo.
– Làm việc có ý nghĩa mà phải đi xa thế sao? – Nhiễm Nhiễm không kìm được phản bác. Mục thanh là người bạn tốt nhất, cũng đáng tin cậy nhất của cô. Nói thật lòng, cô không muốn Mục Thanh rời khỏi nơi này: – Không thể ở lại Tây Bình sao?
Mục thanh mỉm cười lắc đầu.
Nhiễm Nhiễm bỗng thẫn thờ. Quen biết nhau bao nhiêu năm nay, cô hiểu rất rõ Mục Thanh là người như thế nào. Thường ngày, Mục Thanh rất ít nói nhưng lại là người có chủ kiến. Một khi cố ấy đã quyết định chuyện gì thì sẽ không bao giờ thay đổi.
Thấy bộ dạng Nhiễm Nhiễm như vậy, Mục Thanh cười, gõ vào đầu bạn, trêu đùa:
– Đừng như vậy nữa mà. Cậu thật sự coi tớ là mẹ cậu sao? Không rời xa được hả?
Nhiễm Nhiễm thở dài một cái thật sâu:
– Nói thực, tớ còn cảm thấy cậu hơn cả mẹ tớ cơ đấy.
Mục Thanh cười ha ha nói:
– Đừng nói điều này cho bà Hàn nghe nhé. Nếu không, bà ấy lại than thở nuôi một cô con gái lớn như cậu chẳng bằng nuôi một con lợn để thịt.
Nhiễm Nhiễm nghĩ, chưa biết chừng trước đây bà Hàn cũng có ý nghĩ như vậy. Có điều, lần này cô đã đính hôn với Thiệu Minh Trạch, rồi lại thuận lợi vào làm việc ở công ty của ông Hạ Hồng Viễn, cũng coi như là được ông Hạ hồng Viễn trọng dụng. Tất cả đều theo ý của bà Hàn. Rõ ràng là có ích hơn nuôi con lợn để thịt rồi. Cô ngoác miệng cười, nhét tấm thẻ ngân hàng mà Mục Thanh vừa đưa vào tay cô ấy:
– Cậu cứ cầm trước đi. Đến nơi xa xôi như vậy, trên người cũng phải có chút tiền chứ. Bây giờ tớ có thể coi là đang ở bên hai khoản tiền lớn, không thiếu số tiền ít ỏi này đâu.
– Tớ đã chuẩn bị tiền cho mình rồi. Cậu cất đi đi.
Thái độ của Mục Thanh rất kiên quyết, Nhiễm Nhiễm không biết nói thêm gì, đành cười hì hì cất thẻ đi rồi nói:
– Khi nào cần tiền thì nhớ bảo tớ nhé. Người chị em này không có gì, chỉ có tiền thôi.
Mục Thanh nghe mà không biết đang nghĩ tới điều gì, cô ấy im lặng một lúc, bỗng cất tiếng hỏi:
– Nhiễm Nhiễm, cậu nghĩ kĩ đi, cậu có yêu Thiệu Minh Trạch không?
Nhiễm Nhiễm có chút bất ngờ, theo thói quen, cô hơi nhướng mày lên. Cô và Thiệu Minh Trạch kết nghĩa vợ chồng như vậy, yêu hay không yêu thì có quan trọng không?
– Nhiễm Nhiễm, cậu như vậy là sai rồi. – Mục Thanh có lòng khuyên bạn nhưng lại không biết nên nói thế nào cho phải. Tục ngữ có câu: “Khuyên người, không nên khuyên dối lòng”. Nếu bản thân người trong cuộc còn không hiểu nổi, thì người khác có nói gì cũng vô ích.
Thấy Mục Thanh xoắn xít như vậy, Nhiễm nhiễm không nhịn được phì cười:
– Như tình cảnh của tớ bây giờ, nếu cứ nói lằng nhằng mãi xem là có yêu hay không thì thật là quá làm kiêu rồi. Hơn nữa, tình yêu và hôn nhân không phải là từ đồng nghĩa, cũng chẳng là từ gần nghĩa, không nhất quán đâu. Được rồi, chúng mình không nhắc tới chuyện này nữa. Nếu cậu đã quyết định đi thì tớ cũng không ngăn cản cậu. Dù sao có cản cũng chẳng nổi. Trước khi đi, cậu còn muốn đến chỗ nào không? Hôm nay chị gái sẽ làm tài xế miễn phí cho em. Em muốn đi đâu cứ việc hô lên một tiếng!
Mục Thanh ngẫm nghĩ rồi nói:
– Tớ muốn quay về thăm trường cũ.
– Được! – Nhiễm Nhiễm lập tức quay vô lăng về hướng đại học A: – Về trường xong, tối nay chúng ta phải đi chơi cho đã mới được. Ăn chơi nhảy múa gì tớ bao hết. Coi như là bữa tiệc tớ giành để chia tay cậu.
Nói là làm, Nhiễm Nhiễm đưa Mục Thanh dạo quanh đại học A một vòng, rồi chạy đến một nhà hàng sang trọng ăn hải sản, sau đó lái xe thẳng đến hộp đêm sôi động nhất ở thành phố Tây Bình.
Xe đi được nửa đường thì Nhiễm Nhiễm nhận được điện thoại. Tiếng trong điện thọai hơi hỗn tạp nhưng giọng nói anh ta vẫn rất rõ, ẩn chứa nét cười:
– Xin lỗi Nhiễm Nhiễm. Phán đoán của tôi đã sai. Bữa cơm với khách của Tổng giám đốc Hạ hôm nay kết thúc khá sớm. Ông ấy còn có chút việc cần giải quyết, có thể lát nữa sẽ về công ty. Tôi nghĩ, tốt nhất là bây giờ cô nên về làm tăng ca cùng với các đồng nghiệp ở công ty đi. Tổng giám đốc Hạ thấy thì sẽ vui lắm đấy.
Nhiễm Nhiễm sững người, vô thức hét lên:
– Tôi mặc kệ!
Trần Lạc khẽ ho trong điện thoại như thể đang cố nhịn cười, khẽ nhắc nhở:
– Nhiễm Nhiễm, xin hãy chú ý tới hình tượng bản thân một chút.
Mục Thanh ngồi bên thấy lạ quay lại nhìn, dùng khẩu hình như thể đang điều tra sự thật để hỏi:
– Sao thế, có chuyện gì à?
Nhiễm Nhiễm cúp điện thoại, vừa ai oán vừa ngán ngẩm đáp:
– Em gái à, hôm nay chị không thể đưa em đi chơi “tăng ba” được rồi. Ông Hạ Hồng Viễn đúng là quá tranh thủ thời gian. Tối rồi mà còn về công ty làm thêm. Tớ phải về công ty giả làm đứa con ngoan rồi.
– Xem kìa, cậu nói gì thế? – Mục Thanh dở khóc dở cười. Nếu không phải Nhiễm Nhiễm đang bận lái xe thì chắc Mục Thanh đã gõ vào đầu cô mấy cái rồi: – Mau quay về đi. Có phải là ngày mai tớ đi ngay đâu. Hôm khác chúng ta lại tụ tập.
Cô ấy nói rồi bảo Nhiễm Nhiễm dừng xe lại, tự mình bắt xe về. Nhiễm Nhiễm đâu thể để Mục Thanh phải bắt xe về chứ. Thế nên, cô đưa bạn về nhà trước rồi mới quay lại công ty. May mà giao thông không ách tắc, cô lại đi tắt mấy đoạn đường nên vẫn kịp về công ty trước ông Hạ Hồng Viễn.
Quả nhiên, trở về công ty thấy Nhiễm Nhiễm vẫn ngồi ở trong văn phòng, ông Hạ Hồng Viễn vô cùng hài lòng, nhưng nghe cô nói cô còn chưa ăn cơm tối thì lập tức tối sầm mặt, giáo huấn:
– Con hồ đồ quá? Đừng cậy mình còn trẻ mà coi thường sức khỏe. Khi nào bằng tuổi bố, con có hối hận thì cũng đã muộn.
Trần Lạc đứng sau lưng ông Hạ Hồng Viễn nhìn Nhiễm Nhiễm, khóe miệng nở nụ cười khiến Nhiễm Nhiễm rất bối rối, cô vội giải thích với ông Hạ Hồng Viễn:
– Không sao đâu ạ. Bố ơi, con ăn bánh quy rồi mà.
Ông Hạ Hồng Viễn nói:
– Bánh quy có thể thay cơm sao?
Nhiễm Nhiễm cúi đầu ra vẻ vô tội, ông Hạ Hồng Viễn thấy vậy thì vừa tức giận vừa xót xa. Ông luôn luôn giục cô mau ăn thứ gì đó. Thấy cô vẫn không có động tĩnh gì, ông liền bảo Trần Lạc:
– Lại phải phiền cậu vất vả một chuyến vậy. Cậu thay tôi áp tải con bé này đi ăn chút gì đó nhé.
Trần Lạc nghiêm túc tuân lệnh, bảo Nhiễm Nhiễm thu dọn đồ rồi đi theo mình.
Nhiễm Nhiễm về trước họ vài phút, di động vẫn để trong túi xách, lại chẳng có gì để dọn dẹp cả. Nhưng có ông Hạ Hồng Viễn đứng bên nhìn nên cô phải giả vờ lấy mấy thứ trên bàn nhét vào túi xách rồi đi theo Trần Lạc ra ngoài.
Hai người một trước một sau bước vào thang máy. Trần Lạc sau khi ấn nút đóng cửa thang máy lại thì đút tay vào túi quần, đứng thẳng lưng, đầu cúi xuống, chẳng nói câu nào, trông bộ dạng cực kỳ nghiêm túc. Ban đầu, Nhiễm Nhiễm còn cảm thấy lạ nhưng khi nhìn rõ khóe môi anh ta hơi nhếch lên thì không nhịn được khẽ “hứ” một tiếng, trêu chọc:
– Muốn cười thì cứ cười cho đã đi.
Trần Lạc quay lại nhìn cô, mặt vẫn tỏ vẻ vô tội, hỏi:
– Hả? Gì cơ?
Nhiễm Nhiễm nghe câu này thì thẹn quá hóa giận, thật sự chỉ muốn đạp cho anh ta mấy cái. Không gian trong thang máy khá chật nên cô đành nhẫn nhịn, chỉ có thể tức giận nhìn anh ta hằm hằm.
Tuy cố gắng che giấu nhưng ánh mắt Trần Lạc lại tràn ngập nụ cười. Anh ta giơ nắm tay hờ trước miệng, khẽ hắng vài tiếng rồi giải thích:
– Tôi có lòng tốt mà. Cô phải biết là trước mặt ông chủ, thái độ quan trọng hơn năng lực rất nhiều.
Nhiễm Nhiễm thấy câu nói này vô cùng chính xác. Thực ra, cô không tìm được điểm nào để phản bác. Chưa cần nhắc tới chuyện Trần Lạc gọi điện nhắc nhở, bản thân cô cũng quyết định phải về ngay, giả bộ chăm chỉ, nên chẳng có chút oán trách gì người ta cả. Hơn nữa, cô cũng không tức giận thật sự, chỉ là tỏ chút thái độ khi bị Trần Lạc cười thôi.
Cô ngán ngẩm nhún vai, nói tự giễu:
– Ừm! Một kẻ không có năng lực như tôi, cũng chỉ còn cách dựa vào thái độ thôi.
Trần Lạc chỉ phì cười, không tỏ rõ ý kiến.
Thang máy xuống tầng một. Hai người ra khỏi thang máy đúng lúc Phó Tổng giám đốc Lưu phụ trách kinh doanh đi vào. Ông ta vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Trần Lạc liền tò mò nói:
– Trợ lý Trần, đây là…
Trần Lạc mỉm cười gật đầu:
– Tôi ra ngoài một lát rồi về. Phó Tổng giám đốc Lưu cứ lên trước đi. Tổng giám đốc Hạ đang đợi ông ở văn phòng đấy ạ.
Buổi tối, Phó tổng giám đốc Lưu bị ông Hạ Hồng Viễn gọi đến, ông ta đang định nghe ngóng tình hình từ chỗ Trần Lạc, nhưng đảo mắt thấy Nhiễm Nhiễm đứng sau liền tắt ngay ý định đó. Ông ta chỉ có thể vui tươi hớn hở chào hỏi cô rồi bước vào thang máy.
Ban đầu Nhiễm Nhiễm định xuống chi nhánh nên tất nhiên biết người đó là ai? Thấy tối rồi mà còn chạy đến công ty thì không hỏi có chút thắc mắc, quay đầu hỏi Trần Lạc:
– Ông ấy đến làm gì vậy?
Trần Lạc đẩy cánh cửa kính giúp cô rồi đáp:
– Công ty sắp xây hai tòa cao ốc. Hôm nay Tổng giám đốc Hạ nhận được vài thông tin nội bộ nên đã triệu tập mấy phó tổng giám đốc đến họp.
Trần Lạc vẫn luôn như vậy. Chỉ cần cô hỏi, anh ta sẽ không giấu diếm điều gì. Ban đầu Nhiễm Nhiễm còn tưởng anh ta chỉ đối xử đặc biết với mình mà thôi, sau khi tán gẫu với vài đồng nghiệp, cô mới phát hiện, hầu hết mọi người đều nhận xét Trần Lạc là “người đàn ông trung thực”.
Nhiễm Nhiễm biết, nếu một người có thể khiến tất cả mọi người cảm thấy anh ta trung thực, vậy nếu anh ta không phải kẻ ngốc thực sự thì chính là kẻ quá tinh quái. Sau khi tiếp xúc với Trần Lạc, cô cảm thấy con người anh ta tuy rất tốt nhưng chắc chắn cũng phải là người cực kỳ thông minh.
Dưới tầng của một tòa nhà công ty có quán ăn nhanh phục vụ hai tư trên hai tư, nhưng Nhiễm Nhiễm không hề có ý định bước vào. Cô chỉ muốn đi ra ngoài dạo một vòng rồi quay về. Không ngờ Trần Lạc lại kiên quyết đòi vào, còn gọi không ít đồ ăn nữa. Nhiễm Nhiễm thấy một mình anh ta ăn rất ngon miệng thì hết sức kinh ngạc, hỏi:
– Tối nay, anh chưa ăn gì sao?
Trần Lạc mỉm cười, không hề giấu giếm:
– Đi ăn cơm với khách cùng Tổng giám đốc Hạ, không phải uống rượu đã là tốt lắm rồi, làm gì có chuyện ăn được gì chứ? Hôm nay, tôi cũng mượn bóng cô để ăn chút đồ thôi. Nếu không, không biết phải đợi cơm đến bao giờ nữa.
Nhiễm Nhiễm nghe mà có chút mềm lòng, cảm thấy thực ra anh ta làm việc cũng cực nhọc. Tuy Trần Lạc tuổi còn trẻ đã có chỗ đứng trong công ty, nhưng những nỗi vất vả mà anh ta phải trải qua e là người ngoài khó mà biết được.
Mãi không thấy Nhiễm Nhiễm có động tĩnh gì, Trần Lạc ngẩng đầu lên nhìn cô, mỉm cười hỏi:
– Sao thế?
Nhiễm Nhiễm vô thức lắc đầu rồi cầm đũa gắp một chiếc bánh bao nhỏ đặt vào đĩa trước mặt anh ta, nhẹ nhàng nói:
– Mau ăn đi. Đói quá và no quá đều rất có hại cho dạ dày. Anh cố gắng ăn uống đúng giờ, nếu không, cuối cùng, người gây tội lại là tôi đấy.
Trần Lạc hơi sững người, anh ta mỉm cười, gắp chiếc bánh bao Nhiễm Nhiễm gắp cho mình lên ăn một cách từ tốn. Sau đó, anh ta lại uống mấy ngụm sữa đậu nành rồi đứng dậy, nói:
– Tốt rồi, tôi no rồi. Đi thôi. Chắc giờ phó Tổng giám đốc giám đốc các bộ phận đều đến đông đủ cả. Chúng ta cũng mau quay về thôi.
hi hai người về đến công ty, ông Hạ Hồng Viễn và mấy vị phó tổng giám đốc vẫn đang ngồi đợi ở phòng họp.
Trần Lạc dẫn Nhiễm Nhiễm vào, chỉ chỗ trong góc cho cô, sau đó điềm tĩnh ngồi xuống chỗ của mình. Nhiễm Nhiễm có chút không hiểu. Về lý mà nói, cô đâu có tư cách tham gia những cuộc họp như thế này, nhưng Trần Lạc lại dẫn cô vào như vậy, ông Hạ Hồng Viễn cũng không hề có ý bảo cô ra ngoài.
Họ có ý gì thế này? Muốn cô tham gia vào những quyết định cốt lõi sao?
Nhiễm Nhiễm ngồi đó mà nhấp nhổm không yên, lén nhìn sang Trần Lạc. Vừa hay anh ta cũng đang nhìn về phía cô, ánh mắt hai người chạm nhau. Cô nhìn thấy nụ cười trong ánh mắt ấy. Trần Lạc khẽ gật đầu với cô, sau đó thu lại ánh mắt và chẳng để lộ bất kỳ dấu vết gì. Anh ta hơi cúi đầu, lật tập tài liệu trên bàn.
Không hiểu sao, trái tim Nhiễm Nhiễm bỗng đập rất mạnh.
Nội dung của cuộc họp này liên quan đến mấy tòa cao ốc sắp xây của Tập đoàn Hồng Viễn. Ông Hạ Hồng Viễn có được vài tin tức nội bộ, nói rằng các chính sách điều chỉnh bất động sản có phần rộng rãi hơn. Như vậy nghĩa là giá nhà có thể tăng theo thị trường, thế nên họ dự tính điều chỉnh một chút kế hoạch tiêu thụ mấy tòa cao ốc đó.
Nói trắng ra, họ muốn có tấm vỏ bọc để khống chế mức tiêu thụ trước khi giá nhà tăng lên nhằm thu hút được lợi nhuận cao hơn. Đương nhiên, cách làm này đem lại lợi nhuận cao hơn nhưng đồng thời cũng vô cùng mạo hiểm. Nếu không cẩn thận, phán đoán sai thì tổn thất sẽ cực kì nghiêm trọng.
Bộ phận tài vụ đưa ra ý kiến phản đối đầu tiên, chuyện công ty một mình nhận mấy dự án ở ngoại ô phía nam, tiền vốn đã có phần cạn kiệt. Nếu lúc này mà thực hiện kế hoạch trên thì quá mạo hiểm. Thị trường tương lai còn chưa rõ ràng, bỗng lại đưa ra một chính sách điều chỉnh mới, nếu như giá nhà trượt dốc thì sẽ không thu hồi được tiền vốn, rất có khả năng dẫn đến chuỗi thô lỗ liên hoàn.
Đa số mọi người đều tán đồng quan điểm trên. Kế hoạch mạo hiểm này có phần không thỏa đáng, không an toàn chút nào.
Cũng có người ủng hộ ông Hạ Hồng Viễn, cho rằng có nơi, chính phủ đã bắt đầu thử nới lỏng chính sách. Đây là một tin tức tốt. Hơn nữa, dự án phát triển ngoại ô phía nam chủ yếu dựa vào kinh doanh nhà hàng và khu nghỉ mát, còn bây giờ xây mấy tòa cao ốc này là để làm nhà ở thương mại. Hai loại hình hoàn toàn khác nhau, mạo hiểm đã giảm bớt, cho dù có điều chỉnh chính sách mới, cũng không thể đồng thời bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Phòng họp không lớn lắm, mấy người tranh luận hết sức sôi nổi. Nhiễm Nhiễm ngồi trong góc chỉ có thể lắng nghe, không xen vào dù chỉ một câu. Trần Lạc cũng nói rất ít, phần lớn thời gian là yên lặng lắng nghe mọi người tranh luận, chỉ khi ông Hạ Hồng Viễn hỏi đến thì anh ta mới nói vài ba câu. Nhưng Nhiễm Nhiễm nhận ra ngay, anh ta ủng hộ Hạ Hồng Viễn.
Cuối cùng, tuy đa số có ý kiến phản đối nhưng ông Hạ Hồng Viễn vẫn quyết định thực hiện kế hoạch tiêu thụ mới.
Y Y
Buổi họp kết thúc là mười một giờ đêm. Nhiễm Nhiễm cảm thấy đầu óc ong ong. Về đến căn hộ của mình, cô chẳng buồn tắm rửa mà lao thẳng lên giường. Đến khi mắt díp cả lại thì mới nhớ ra là mình vẫn chưa gọi điện cho Thiệu Minh Trạch. Hồi tối, anh có gọi điện cho cô. Lúc đó, cô đang ngồi trong phòng họp nên không tiện nghe máy, chỉ nhắn tin cho anh. Anh trả lời một câu là: “Liên lạc sau”.
Nhiễm Nhiễm mò lấy di động, xem giờ rồi lại buông xuống. Cô cắn răng bò dậy đi vào nhà tắm rửa mặt, vừa đến trước bồn thì bỗng nghe có tiếng gõ cửa bên ngoài. Đầu óc mụ mẫm, cô ngây người mãi mới ý thức được rằng có người gõ cửa.
Giờ này rồi mà còn có người gõ cửa sao? Tim cô bỗng đập nhanh hơn. Cô đứng sững một lúc rồi mới ra khỏi nhà tắm, rón rén đi đến sau cửa.
Nhìn qua lỗ mắt mèo trên cánh cửa, bóng người bên ngoài không rõ lắm nhưng cô vẫn có thể nhận ra đó là một người đàn ông trẻ, đầu hơi cúi, một tay chống vào tường, một tay gõ cửa, miệng đang lải nhải gì đó kiểu như là: – Vợ ơi, mở cửa cho anh. Vợ ơi, anh sai rồi. Anh sẽ không uống rượu nữa.
Mỗi tòa nhà đều lắp đặt hệ thống an ninh. Người này có thể vào tòa nhà thì rõ ràng anh ta cũng sống ở đây. Anh ta uống say nên lên nhầm tầng ư? Nhiễm Nhiễm dở khóc dở cười, quay vào cầm di động gọi điện cho nhân viên bảo vệ dưới nhà. Nhưng cô gọi mãi mà không có người nghe máy, tiếng gõ cửa bên ngoài càng lúc càng gấp gáp.
Có một tên say rượu ở ngoài ầm ĩ như thế, dù biết hắn không thể vào được trong nhà nhưng Nhiễm Nhiễm vẫn rất sợ. Cô vừa cảnh giác để ý động tĩnh bên ngoài, vừa mở danh bạ điện thoại gọi cho bảo vệ. Lần này, có người nghe máy luôn. Cô mừng rỡ, vội nói ngay:
– A lô! Xin chào. Tôi là chủ căn hộ số 1902 tòa nhà E. Hiện đang có một người đàn ông say rượu đập cửa nhà tôi. Xin hãy cử người đến giúp tôi với.
Đầu bên kia im lặng một lúc, sau đó rõ ràng là giọng trầm trầm của Thiệu Minh Trạch:
– Nhiễm Nhiễm?
Nhiễm Nhiễm sững người, cầm điện thoại lên xem mới phát hiện mình đã gọi nhầm cho Thiệu Minh Trạch. Có lẽ vừa rồi quá hoảng loạn nên cô đã ấn nhầm tên.
Không thấy Nhiễm Nhiễm trả lời, giọng nói trong điện thoại có phần lớn hơn:
– Nhiễm Nhiễm, sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?
Giọng anh vẫn lạnh lùng, bình tĩnh như mọi khi. Điều này khiến Nhiễm Nhiễm cũng bất giác trấn tĩnh lại. Cô xốc lại tinh thần, trả lời ngắn gọn:
– Có gã say rượu cứ gõ cửa nhà em. Em vừa gọi điện cho bảo vệ nhưng không có ai nghe máy.
Thiệu Minh Trạch im lặng một lát rồi dặn dò ngắn gọn:
– Bây giờ anh sẽ đến chỗ em. Em khóa cửa kĩ vào, sau đó gọi điện cho bảo vệ. Nếu vẫn không được thì gọi cho cảnh sát.
Nhiễm Nhiễm “vâng” một tiếng rồi cúp điện thoại, lại một lần nữa gọi điện cho bảo vệ. May mà lần này có người nghe điện và lập tức cử người xuống giúp. Gã say rượu là chủ hộ cách tầng Nhiễm Nhiễm sống hai tầng. Hai nhân viên bảo vệ đã đưa anh ta về nhà, lát sau họ còn dẫn vợ người đó đến xin lỗi Nhiễm Nhiễm.
Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em - Tiên Chanh Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em