Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cổ Chân Nhân
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiên
Số chương: 792
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3827 / 60
Cập nhật: 2015-03-09 16:45:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 168 169 170: Tam Cố Mao Lư! Mộng Tưởng Đại Tướng Quân
huyền linh!
Sở Vân thấy vậy lập tức chấn động. Yêu binh tấn thăng lến đến giai đoạn Linh Yêu đều sẽ thai nghén ra binh linh. Giống như Túy Tuyết Đao, chiến hạm Phi Thiên này cũng đã đạt đến giai đoạn Linh Yêu, tự nhiên sẽ có thuyền linh tọa trấn.
Ầm!
Thuyền linh ra tay, đánh ra một quyền. Trong chiến hạm Phi Thiên, hắn có được ưu thế sân nhà cực lớn. Sở Vân lập tức cảm thấy một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, hắn chỉ kịp dùng Túy Tuyết Đao che ở trước ngực, lập tức cảm thấy một luồng cự lực bành trướng ra, sau đó tầm mắt rối loạn, cảnh tượng hai bên nhanh chóng biến ảo, bên tai truyền đến tiếng gió vù vù. Chờ cho đến khi hóa thân thành hỏa cự nhân, trụ vững cước bộ
thêm một lần nữa, lúc này hắn mới phát hiện ra không ngờ bản thân mình đã bị một quyền của thuyền linh đánh bay ra khỏi phòng thuyền trưởng.
Hai tay hắn run run, vô cùng đau nhức, ngơ ngác nhìn bốn đại tướng vây công chiến hạm Phi Thiên, chiến đoàn dần dần rời xa. Thật lâu sau hắn mới thở ra một hơi, thầm nghĩ:
- Thuyền linh này tuyệt đối đã có tu vi gần đến Kiếp Yêu, bên trong thuyền, hắn quả thực quá kinh khủng. Không người nào có thể là đối thủ, có hắn trấn thủ, ta hoàn toàn không thể thu phục được chiếc chiến hạm này.
- Đã là ngày thứ ba!
Hoàng Hiếu mở cửa sổ ra, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, không khỏi thở dài một tiếng.
Trên bầu trời, mặt trời chầm chậm nhô lên, tản mát ra hào quang ấm áp. Hồng kiều cũng đang trong quá trình từ thanh sắc biến thành lam sắc, phối hợp với dương quang quang, khiến bầu trời sáng rực một mảng, nhưng lại mang theo một chút cảm giác lạnh lẽo. Nhưng chiến đấu trên bầu trời lại đang hừng hực khí thế. Mọi người vây công chiến hạm Phi Thiên, tiến hành một cuộc tiến công điên cuồng xưa nay chưa từng có. Cảnh tượng này, cho dù là dân bản địa trên Thải Hồng Đảo cũng là lần đầu tiên trông thấy.
- Trọng bảo xuất thế, sẽ có người tới chỗ ta sao?
Trong lòng của hắn không khỏi nổi lên nghi vấn này. Nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt của hắn vẫn vô cùng kiên định.
- Mặc kệ có người hay không ai đến, ta vẫn sẽ không buông tha!
Hắn mở cửa phòng, lấy ra một bộ ấm trà sứt mẻ, lẳng lặng pha trà, chậm rãi ngồi xếp bằng ở trước một chiếc bàn nhỏ, thưởng thức vị trà đắng chát xen lẫn vị ngọt ngào. Đây là một thói quen của hắn trong hơn bốn mươi năm qua.
Tam cố mao lư, phải là minh chủ ba lần đến mời, hắn mới có thể xuất sĩ.
Tam cố mao lư: Một hồi nổi tiếng trong tác phẩm Tam Quốc chỉ tả cảnh Lưu Bị 3 lần bái phỏng Khổng Minh.
Đây là nguyên tắc của hắn, vì nó hắn đã kiên trì hơn bốn mươi năm. Cho dù biến thành trò cười cho toàn bộ đảo dân, hắn cũng không chút nào để ý. Trà hắn uống cũng không phải là trà ngon, lá trà khô bại, hương trà như có như không, nước trà đắng chát. Loại trà này, Hoàng Hiếu đã uống trong bốn mươi năm, đã quen thuộc, nếu bây giờ uống trà ngon hơn hắn lại có chút không quen.
Nhân sinh như trà, trà như nhân sinh!
Nhân sinh của Hoàng Hiếu giống như là lá trà này. Hắn có tướng mạo xấu xí, thậm chí là xấu xí đến mức không chịu nổi. Hắn không phải thiên tài, từ khi ra đời đã khó sinh, mới sinh hình dáng đã xấu xí giống như một con khỉ rớt xuống nước. Hắn không thể tránh khỏi tự ti, nếu không phải là mẫu thân của hắn, có lẽ nhân sinh của hắn đã đi theo một nẻo đường khác. Hắn còn nhớ rõ, năm sáu tuổi, hắn mặt mũi đầy nước mắt, lảo đảo chạy về nhà, khóc lớn:
- Mẫu thân, vì cái gì bọn hắn nói hài nhi xấu xí, nói hài nhi đần độn? Hài nhi thực sự vừa xấu vừa đần như vậy sao? Những người khác đều bắt nạt hài nhi, không cho hài nhi chơi cùng.
- Sao Hiếu nhi của ta lại có thể vừa xấu vừa đần?
Mẫu thân ôm hắn vào trong ngực, ấm giọng an ủi. - Hiếu nhi nhà ta vừa thông minh lại vừa đáng yêu, chỉ là người ngoài không hiểu mà thôi.
- Thực sao?
Hoàng Hiếu lau nước mắt nhìn lên mẫu thân.
- Đương nhiên là như vậy.
Ngữ khí mẫu thân cực tràn đầy khẳng định nói.
- Giống như là Gia Cát Minh. Hắn cũng sinh ra trên Thải Hồng Đảo, nông canh trên đảo bốn năm, bị người đời gọi là nông phu. Ai cũng xem thường hắn, nhưng hắn lại được thăng làm Tể tướng, đánh bại Sở Bá Vương. Có thể thấy được người chính thức ưu tú, không phải người bình thường có thể phát hiện ra. Hiếu nhi, con có hiểu không?
- Gia Cát Minh?
Hoàng Hiếu ngẩng đầu, cái hiểu cái không. Dưới ánh mắt ôn hòa của mẫu thân, hai mắt hắn đột nhiên sáng ngời.
- Nguyên lai con là người giống như là Gia Cát Minh, khó trách bọn hắn đều hiểu lầm con.
Mẫu thân nở nụ cười:
- Muốn trở thành người như Gia Cát Minh cũng không có dễ dàng. Hiếu nhi con biết không? Trước khi Gia Cát Minh ra làm quan, đã xem qua bao nhiêu binh thư, đọc
qua bao nhiêu điển tịch sao?
- Chuyện này Hiếu nhi không biết!
Mẫu thân xoa đầu Hoàng Hiếu, ấm giọng nói:
- Đây chính là chỗ đặc biệt của Hiếu nhi nhà ta. Tập một trăm lượt thì có gì không tốt? Có mẫu thân tập cùng Hiếu nhi. Đến đây, mẫu thân cùng con viết!
Nàng cầm lấy một cây gậy trúc, trên mặt cát viết lên một số thứ ghi lại trong địa thư.
Tiểu Hoàng Hiếu học theo nàng, cũng cầm theo một cành cây gỗ nhỏ, chậm rãi viết theo.
Mười tuổi...
- Mẫu thân! Binh thư nhiều chữ quá, hài nhi nhìn sau quên trước, căn bản là gánh vác không được! Khó quá!
Hoàng Hiếu quệt mồm, uể oải nói.
- Đừng sợ khó khăn, Hiếu nhi! Mẫu thân gánh vác cùng con.
Mười một tuổi...
- Mẫu thân, hài nhi thực sự là người giống như Gia Cát Minh sao? Vì cái gì tất cả mọi người đều chán ghét hài nhi?
- Hiếu nhi! Không cần lo người khác nhìn bản thân con thế nào. Mấu chốt là chính kiến của con. Trong nội tâm mẫu thân, Gia Cát Minh cũng không đẹp bằng con.
Mười ba tuổi...
- Mẫu thân! Người gạt hài nhi! Người gạt hài nhi! Bọn hắn đều có thể khống chế yêu thú, tại sao hài nhi lại không thể. Các đại thúc, đại bá đều nói hài nhi tư chất thấp kém, căn bản không có khả năng trở thành Ngự yêu sư. Vì cái gì mẫu thân lại gạt hài nhi?!
Hoàng Hiếu gào khóc, thống khổ vạn phần. Cuối cùng ôm mặt, chạy đi.
- Hiếu nhi! Hiếu nhi!
Mẫu thân không kịp ngăn cản hắn, đang muốn đuổi theo chợt trước mắt tối tầm, té xỉu.
- Hoàng phu nhân, tội tình gì bà phải như vậy chứ? Mấy năm nay, bà vì đứa nhỏ Hoàng Hiếu này mà cần kiệm, bán hết của cải, trang sức trong nhà lấy tiền mua sắm
sách vở cho hắn. Ngay cả bệnh tật bản thân, cũng không có tiền mua thuốc, cứ dây dưa kéo dài xuống. Hôm nay nếu không phải ta đi ngang qua cửa...
Khương lão hán nhìn về phía mẫu thân Hoàng Hiếu đang nằm liệt giường, lắc đầu thở dài.
- Khương y sư, bệnh của ta ta biết chứ, là bệnh nan y. Tốn tiền mua thuốc, kéo dài hơi tàn cho cái mạng già này, không bằng đầu tư cho một sinh mệnh mới. Nguyên nhân tư chất Hiếu nhi thấp kém, hoàn toàn là do ta mắc bệnh nan y mà liên lụy đến nó. Ta muốn tận tâm tận lực giúp cho nó có được một tương lại sáng sủa.
Mẫu thân Hoàng Hiếu nằm ở trên giường, ngữ khí yêu ớt nhưng đầy kiên định.
Ngoài cửa, Hoàng Hiếu vốn đã trở về từ trước đó ngơ ngác đứng nguyên một chỗ. Sau đó chậm rãi quay người, thất hồn lạc phách chầm chậm bước ra ngoài. Trong núi rừng hoang vắng, hắn vùi đầu khóc lớn một hồi. Buổi tối trở về câu nói đầu tiên của hắn chính là.
- Mẫu thân! Hài nhi sẽ không khiến cho người thất vọng, nhất định hài nhi sẽ trở thành người giống như Gia Cát Minh!
Mười lăm tuổi...
Hoàng Hiếu quỳ gối cạnh giường, ôm chặt lấy bàn tay của mẫu thân, khóc lớn.
- Mẫu thân! Mẫu thân! Mẫu thân đừng đi, mẫu thân đi rồi thì hài nhi biết làm sao?
Hoàng phu nhân nằm liệt trên giường miễn cưỡng mở mặt, dùng ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn Hoàng Hiếu, nhẹ mỉm cười.
- Mẫu thân! Mẫu thân đừng đi! Những năm này hài nhi trăm cay ngàn đắng, chính là muốn trở thành người như Gia Cát Minh! Người đi rồi! Cho dù sau này ta trở thành đại tướng quân, trở thành tể tướng thì có ý nghĩa gì?
Hoàng Hiếu kêu to, trên mặt giàn dụa nước mắt.
- Hiếu nhi! Mẫu thân sẽ không đi! Hồn phách mẫu thân sẽ hóa thành vì sao trên bầu trời, lặng lẽ theo sát con! Nhìn con trở thành người như Gia Cát Minh, gặp được minh chủ chính thức, trở thành Tể tướng, trở thành Đại tướng. Con phải nhớ kỹ, mỗi người sinh ra đều có một vận mệnh bất đồng, nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là con muốn trở thành người như thế nào... Hiếu nhi, mẫu thân ở trên trời sẽ luôn dõi mắt theo con!
Mẫu thân Hoàng Hiếu chầm chậm khép mắt.
- Mẫu thân--------!
Mười sáu tuổi...
Hoàng Hiếu quỳ trước mộ bia, gió thu hiu hắt, lá vàng rơi.
Hắn quỳ gối nước mắt giàn dụa, lớn tiếng gào khóc:
- Mẫu thân! Hiếu nhi thề nhất định sẽ trở thành người giống như Gia Cát Minh, có minh chủ tam cố mao lư chiêu lãm ta. Hài nhi sẽ trở thành đệ nhất đại tướng quân, tên tuổi hài nhi sẽ vang danh trên trời dưới đất! Hài nhi thề! Nhất định! Nhất định...
- Hừ! Cái gì, tự so mình với Gia Cát Minh?
- Ha ha! Người tự đại ta thấy rất nhiều. Hôm nay gặp được một Hoàng Hiếu, thế là đã đủ rồi!
o O o
- Rõ ràng lại muốn tam cố mao lư? Thực sự là cuồng vọng. Lão tử thà đến nhà xí ba lần, còn hơn là ba lần thăm viếng nhà tranh của hắn!
- *** chó mà mà cũng đòi làm son!
Mười bảy tuổi, hai mươi bảy tuổi, ba mươi bảy tuổi...
Dòng người đến rồi lại đi, viện môn nhà tranh mở ra rồi lại đóng vào.
Hoàng Hiếu phẩm trà, ngồi ở bên cạnh bàn trà, nghe những lời nhàn ngôn toái ngữ, châm chọc khiêu khích, chậm rãi từ thiếu niên biến thành thanh niên rồi trung niên.
Bốn mươi bảy tuổi, năm mươi bảy tuổi, sáu mươi mốt tuổi...
Người tới nhà tranh bái phỏng hắn càng ngày càng ít. Cuối cùng gần như đã không còn. Một đời người mới thay người cũ, những người quen thuộc, có kẻ được mời chào, có người rời đảo mưu cầu sinh kế. Mà hắn vẫn ở nơi này, biến thành trò cười trong miệng thế nhân. Lúc nói tới hắn, thường thường khóe miệng sẽ nhếch lên, lộ vẻ khinh thường chế nhạo.
Chuyện cũ như khói, giống như chén trà nóng này, khói bay nghi ngút, bồng bềnh quấn quít.
Rầm rầm rầm.
Bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
- Hoàng Hiếu, là ta Khương lão bá đây! Ta có thể vào không?
Đại môn truyền đến thanh âm của Khương lão hán.
- Khương bá, mời vào lão bá vào dùng trà.
Hoàng Hiếu đẩy cửa, mời Khương lão hán vào trong nhà. Đối với vị Khương lão hán từng không ít lần giúp đỡ bản thân, hắn phi thường kính trọng.
- Mục đích lão hủ đến chắc hắn là ngươi đoán được rồi. Không sai, ta tới đây chính là muốn khuyên ngươi.
Khương lão hán ngồi xuống uống một ngụm trà nóng, ngữ khí trầm xuống.
- Sở thiếu đảo chủ tuy tuổi còn trẻ, nhưng lại là tuổi trẻ đệ nhất nhân. Dũng mãnh thiện chiến, chí hoài bốn bể. Đúng là minh chủ bách nhiên khó gặp! Lão hủ biết rõ quy củ của ngươi, tam cố mao lư. Nhưng ngươi nhìn lên bầu trời mà coi, trọng bảo xuất thế. Sở thiếu đảo chủ không đến, cũng là tình hữu khả nguyên (về tình vẫn có thể lượng thứ). Hoàng Hiếu à Hoàng Hiếu, lão hủ nhìn ngươi lớn lên tử nhỏ. Bỏ lỡ Sở thiếu đảo chủ, thực sự là quá đáng tiếc!
- Khương bá, ngài nói rất phải!
Hoàng Hiếu mỉm cười, liên tục gật đầu. Khương lão hán uống được nửa chén, hắn lập tức rót thêm trà.
Khương lão hán nổi giận, nặng nề đập chén trà nhỏ xuống mặt bàn, nước trà văng khắp nơi. Đau lòng nói:
- Ngươi! Ngươi! Ta khuyên ngươi, ngươi gật đầu vâng dạ, chẳng qua đều cho là gió thổi bên tai, lão hủ nói thì cứ nói, ngươi làm thì cứ làm có phải không?
- Khương bá, chuyện nào ta cũng đều có thể nghe lời ngài, nhưng cái này là kiên trì của ta. Hy vọng ngài có thể hiểu được.
Hoàng Hiếu nhướng mày.
- Ai! Kiên trì! Ngươi đã kiên trì bốn mươi năm, hôm nay cũng đã bước vào tuổi sáu mươi mốt rồi. Con người
có thể sống được bao nhiêu năm? Mà thôi, mà thôi! Ta biết ngay là kết quả sẽ như thế này mà. Lão hủ cảm thấy thực đáng tiếc cho ngươi.
Khương lão hán đứng dậy, đùng đùng nổi giận phất áo đi ra.
Hoàng Hiếu nhìn bóng lưng Khương lão hán rời đi, chỉ thấy rầm một tiếng, cổng viện bị đóng sập vào, không khỏi lắc đầu cười khổ. Hắn có con đường đặc thù, có thể vượt qua hà vụ, hấp thu tin tức ngoại giới. Từ khi Sở Vân xả thân cứu nghĩa phụ, hắn đã chú ý tới Sở Vân rồi. Sở Vân quật khởi giống như lưu tinh, chiến tích huy hoàng... Hoàng Hiếu đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Sở Vân hai ngày liên tục đăng môn bái phỏng, chiêu hiền đãi sĩ, Hoàng Hiếu há lại không biết.
Không hề nghi ngờ, Sở Vân trong nội tâm Hoàng Hiếu hoàn toàn đã đạt đến tiểu chuẩn của một minh chủ. Nhưng Hoàng Hiếu hắn vẫn kiên trì, sẽ không bởi vậy mà dao động. Hắn đã từng phát thệ trước bia mộ mẫu thuân. Tam cố mao lư, đó là ước định, cũng là một
loại chấp nhất. Đây không còn đơn giản chỉ là cố chấp, mà đã đạt đến cấp độ ý nghĩa nhân sinh. Bởi vậy hắn đã đứng vững được bốn mươi năm, chưa từng bao giờ cúi đầu trước vận mệnh! So với Khương lão hán hắn hoàn toàn hiểu rõ giá trị của chiến hạm Phi Thiên.
Một chiếc chiến hạm cấp Linh Yêu, hoàn toàn đáng để cho một quốc đảo ra tay tranh đoạt. Huống chi là chiến hạm Phi Thiên? Loại kỹ thuật luyện binh này, có thể sáng tạo ra một quốc gia. Bỏ qua cơ hội tranh đoạt tốt như vậy tuyển chọn một hạng người sống ở hang cùng ngõ hẻm, tính tình cổ quái, luôn là trò cười cho mọi người?
Hoàng Hiếu suy nghĩ một chút, cũng hiểu được điều này hoàn toàn không thực tế.
- Thoáng chốc đã qua bốn mươi năm. Không biết ta còn phải đợi bao nhiêu năm nữa đây?
Hắn hỏi mình, lại không thể tìm được đáp án. Vận mệnh vĩnh viễn là điều thần bí khó lường nhất, uy năng của nó khiến cho người khác cảm thấy cực độ mịt mù cùng sợ hãi. Nhưng trong trái tim hắn luôn tràn ngập một cỗ lực lượng khác, để cho hắn không chịu cúi đầu trước vận mệnh. Cỗ lực lượng ấy chính là tình mẫu tử. Vận mệnh cấp cho hắn một cái xuất phát điểm cực thấp, nhưng tình thương bao la của mẫu thân lại có thể chống lại lực lượng của vận mệnh. Hắn có thể bước ra từ trong tự ti, đi tới một bước ngày hôm nay, để cho hắn tiếp tục tồn tại một cách tôn nghiêm. Đều là do tình mẫu tử. Hắn không thể vi phạm lời thề khi xưa, không thể buông tha tôn nghiêm của bản thân. Bằng không mà nói, hắn còn sống cũng chỉ là một cái xác không hồn. Có một vài người chết rồi nhưng vẫn như còn sống, mà một vài người cho dù còn sống lại đã chết rồi.
Rầm rầm rầm.
Lúc này lại truyền tới một hồi thanh âm gõ cửa.
- Hoàng Hiếu, mau ra đây!
Khương lão hán lớn tiếng hô hào, ngữ điệu rất gấp gáp.
- Có chuyện gì vậy lão bá!
Hoàng Hiếu ổn định lại tâm tình, mở cửa, nhưng hắn chợt sững sờ.
- Hoàng Hiếu, tên ngốc này! Sở thiếu đảo chủ tới thăm ngươi!
Khương lão hán vui mừng kêu lớn.
- Ngài...
Hoàng Hiếu nhìn Sở Vân ở trước mặt, thần sắc run rẩy, cảm giác giống như là phát mộng. Sở Vân hiểu rõ nghi vấn trong lòng hắn:
- Tu vi chiến hạm đã gần tiếp cận Kiếp Yêu, lại có người cản trở, căn bản không thu phục được.
- Dù vậy, nếu cường hoành xâm nhập chiến hạm Phi Thiên, vẫn có thể đoạt được một ít bảo vật chân quý?
Hoàng Hiếu hỏi.
- Ha ha! Một hai kiện bảo vật sao có thể so sánh cùng đại tài của tiên sinh?
Sở Vân chắp tay, hít sâu một hơi, thần sắc chân thành nói.
- Người càng biết nhiều lại càng cảm thấy bản thân mình nông cạn. Người đi càng nhiều chốn lại càng cảm thấy bản thân nhỏ bé. Cao xử bất thắng hàn (ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh, ở càng cao thì đái càng xa), nhưng chí hướng vươn cao của tại hạ, sẽ không bởi vậy
mà cảm thấy nản chí. Tại hạ muốn bái tiên sinh mời tiên sinh là Đại tướng quân, khẩn cầu tiên sinh xuất sơn, trợ giúp tại hạ một tay.
Hoàng Hiếu sững sờ, nghẹn họng trân trối nhìn Sở Vân. Vận mệnh từng coi thường hắn, làm nhục hắn, chà đạp hắn, nhưng hôm nay lại hướng hắn nở nụ cười. Hắn thực không ngờ, thời khắc hắn chờ đợi suốt bốn mươi năm, lại tới một cách đột ngột như vậy, thế cho nên hắn cơ hồ tưởng rằng bản thân mình nghe lầm!
Khương lão hán đứng một bên gấp đến độ muốn dậm chân, khuôn mặt già nua cũng đã dàn dụa nước mắt nói:
- Hoàng Hiếu, ngươi choáng váng à? Không nghe rõ? Sở thiếu đảo chủ muốn bái ngươi làm Đại tướng quân kìa?
- A?
Hoàng Hiếu nghẹn ngào cả kinh, sự đáo lâm đầu, lại khiến cho hắn có chút tay chân luống cuống!
Hắn ngưng thần nhìn về phía Sở Vân, chỉ thấy Sở Vân khẽ cười, trong mắt thoáng hiện lên vẻ thành khẩn. Trong lúc nhất thời! Trong đôi mắt Hoàng Hiếu, cảnh vật bốn phía đã biến thành trắng xóa, chỉ còn lại hai người hắn cùng Sở Vân!
Bốn mươi năm kiên trì, rút cục cũng đã có kết quả.
Tam cố mao lư, gặp được minh chủ!
- Mẫu thân! Mẫu thân trên trời linh thiêng, có thấy không? Tuy ta đã già, giờ phút này có chút muộn màng, nhưng cuối cùng vẫn chưa quá muộn!
Tâm tình Hoàng Hiếu gần như không kìm chế được. Hắn hít sâu một hơi, toàn thân khẽ run rẩy. Chậm chạp xoay người, chắp tay, tận lực giữ cho ngữ khí có chút bình thản nói:
- Được Thiếu đảo chủ coi trọng như thế, Hoàng Hiếu nguyện dốc hết sức khuyển mã báo đền công ơn!
- Mẫu thân! Hài nhi đi đây. Không biết bao lâu sau, hài nhi mới có thể trở về gặp người. Tuy Thiếu chủ danh tiếng vô lượng, kỳ thực thế cục lại đang tràn ngập nguy cơ. Hài nhi đã bái hắn làm chủ công, tự nhiên phải cúc cung tận tụy đến chết mới thôi...
Hoàng Hiếu quỳ gối ở trước mộ, cung kính thắp một nén nhang, dập đầu ba cái, lúc này mới chậm rãi đứng dậy.
- Yên tâm đi, Hoàng Hiếu đại thúc. Đại thúc không có ở nhà, ta sẽ thay thúc tảo mộ.
Khương Bối đứng ở một bên, mở miệng nói.
- Vậy thì phải cảm tạ Tiểu Bối ngươi rồi!
Hoàng Hiếu gật gật đầu, thở dài một hơi, nhìn gò núi này một cái thực sâu, sau đó dứt khoát quay người lại.
- Đến lúc rời đi rồi.
Sở Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời, tranh đấu xung quanh chiến hạm Phi Thiên vẫn còn đang tiếp diễn. Bất quá bốn đại tướng, kể cả Thiết Ngao đã không xuất thủ nữa. Hiển nhiên sau khi thử nghiệm, bốn người biết rõ lợi hại của chiếc chiến hạm Phi Thiên. Cũng hiểu được, dưới tình huống này, bọn họ không có khả năng thu được bảo thuyền.
Đây đã là ngày thứ ba.
Trên bầu trời, Thanh hồng kiều đã có một mảng lớn biến thành lam sắc. Xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử đây là đạo hồng kiều thứ sáu. Thải Hồng Đảo quanh năm đều bao phủ bởi hà vụ. Trên bến tàu, các đội thuyền lần lượt biến mất trong hà vụ, đám hà vụ này kỳ thực đều là Hồng Yêu. Vô số Hồng Yêu tạo thành một bình chướng cực lớn. Lúc này những đội thuyền tiến vào bên trong đang di chuyển một cách hết sức gian nan phảng phất giống như là bị sa vào một vùng đầm lầy. Đây là ngày cuối cùng Thải Hồng Đảo mở ra. Khi đạo tử hồng kiều trong bảy đạo hồng kiều hạ xuống. Xung quanh Thải Hồng Đảo sẽ bị biển sương mù bảy màu bao phủ, nếu kẹt ở trong đó cho dù đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón. Bên trong biển sương mù lấp lánh vô số ánh sao, đó chính là những bảo vật bị kẹt lại, lơ lửng ở giữa không trung. Cho đến lúc đó, biển sương mù sẽ trở ngưng tụ lại, trừ phi là có trong tay Hồng Yêu, nếu không căn bản là không có cách nào tiến vào, chứ đừng đề cập đến chuyện mang đội thuyền tiến vào.
Bởi vậy Sở Vân nhất định phải sớm ly khai, bằng không hắn cũng sẽ bị vây ở bên trong Thải Hồng Đảo một năm.
Đương nhiên cũng có rất nhiều người chủ động ở lại Thải Hồng Đảo. Mục đích của bọn hắn chính là các loại bảo vật trôi nổi ở bên trong sương mù. Trong 6 tháng cuối năm, sẽ có rất nhiều Hồng Yêu phiêu dạt ra bên ngoài, hà vụ sẽ trở nên thưa thớt, chính là thời cơ
vàng ngọc để thu thập bảo vật.
Chức nghiệp Ngự yêu sư thiên về ngoại lực là chủ yếu. Thường thường một đầu yêu vật kỳ lạ, có thể hoàn toàn cải biến nhân sinh của một vị ngự yêu sư, cùng với quyết định phương hướng phát triển của hắn. Hà vụ xung quanh Thải Hồng Đảo tựa như một mảnh bảo
địa có thể khai thác vô tận. Thường xuyên có nhân sĩ nắm chắc được thời cơ, đạt được một kiện bảo vật ở chỗ này, từ nay về sau quật khởi. Thậm chí có thể treo biển, đợi đến năm sau, tiếp nhận mời chào của các thế lực.
Chí Tôn Chí Tôn - Cổ Chân Nhân Chí Tôn