As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Tác giả: David Gilmour
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2469 / 49
Cập nhật: 2015-08-24 18:21:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ùa thu năm 2005, khu phố người Hoa. Chloe quay trở lại trường học ở Kingston, Ontario sau khi đã chuyển sang học ngành quản trị kinh doanh. Ít lâu sau đó, Jesse tuyên bố rằng nó muốn bỏ việc ở nhà hàng và lên phía bắc để sáng tác nhạc cùng một đứa bạn của nó, một tay ghi ta tôi không quen lắm. Bố của cậu ta là một luật sư bào chữa cho giới giải trí và ông có một ngôi nhà lớn bên hồ Couchiching, và cả một chiếc thuyền nữa. Hai đứa có thể ở lại đó mà không phải trả tiền thuê. Sau đó kiếm việc rửa bát trong một nhà hàng lân cận. Tôi nghĩ sao ư? Đó thực ra không phải một câu hỏi - cả hai chúng tôi đều biết điều đó. Tôi nói tất nhiên là được.
Và rồi, cứ như vậy, nó bỏ đi. Tôi nghĩ: Dù gì thì nó cũng tuổi rồi - chuyện thường diễn ra như vậy đó. ít ra nó cũng biết rằng Michael Curtiz đã quay hai đoạn kết cho phim Casablanca phòng trường hợp đoạn kết không có hậu không hợp với bộ phim. Điều đó sẽ giúp ích cho nó ngoài đời. Không ai trách được tôi là đã để cho con đi mà không chuẩn bị kỹ càng cho nó.
Đó là lần đầu tiên căn phòng xanh nước biển trên tầng ba trong khu người Hoa bị bỏ trống. Như thể có ai đó đã hút hết sức sống ra khỏi ngôi nhà. Nhưng đến tuần thứ hai, tôi bắt đầu cảm thấy thích thú với điều này. Không có đống bừa bộn nào trong bếp, không có vết tay nhớp nháp trên tay nắm cửa tủ lạnh, không có ai lao rầm rập lên cầu thang vào ba giờ sáng.
Thỉnh thoảng nó gọi điện về nhà, những cuộc gọi tỏ vẻ kính trọng đến mức nhỏ nhẹ: Những cái cây trơ trụi lá, mặt hồ lạnh giá nhưng công việc vẫn ổn; những thứ khác đều khá tốt. Bọn chúng đang sáng tác được rất nhiều ca khúc. Nằm dài trên thuyền vào buổi đêm, cuộn mình trong một tấm chăn, ngắm nhìn bầu trời sao, đứa bạn của nó đánh ghita bập bùng bên cạnh. Có thể nó và Joel (đó là tên của đứa đánh ghi ta) dự định sẽ tìm một căn hộ khi bọn chúng quay trở lại thành phố. Một trong những ngày cuối tuần này, Chloe có ghé qua.
Rồi một ngày (lại những người đi xe đạp đeo găng tay), chuông điện thoại reo và tôi nghe thấy giọng của Jesse. Giọng nó run rẩy, như một người không thể tìm thấy bản thân mình trong lúc này, như có băng đang trượt ra từ dưới chân mình.
“Con vừa mới chấm dứt xong,” nó nói.
“Con nghỉ việc?”
“Không, là Chloe cơ ạ. Cô ấy vừa kết thúc với con.”
Bọn chúng đã cãi nhau qua điện thoại (cuộc sống không định hướng của nó, những đứa bạn thất bại của nó; “những tên bồi bàn và nhân viên sân bay,” đó là cách con bé gọi chúng). Một đứa đã dập máy trước. Thường thường, con bé sẽ gọi lại. (Chuyện này đã từng xảy ra trước đó.) Nhưng lần này thì không.
Một vài ngày trôi qua. Vào buổi sáng thứ ba, một ngày tươi tắn ngoài vùng đồng quê như được dát bằng đồng, nó thức dậy chắc chắn như đã xem qua chuyện này trong một bộ phim rằng con bé đã tìm thấy một người bạn trai khác.
“Vì thế, con đã gọi vào di động của cô ấy,” nó nói. “Cô ấy không nhấc máy. Lúc đó đã tám giờ sáng.” Tôi nghĩ, đó không phải là một bước tiến khôn ngoan, nhưng không nói gì cả.
Nó gọi cho con bé từ khu bếp của nhà hàng suốt cả ngày hôm đó; để lại một vài tin nhắn. Làm ơn hãy gọi điện. Anh sẽ trả phí gọi đường dài. Trong suốt thời gian nó thuyết phục, suy nghĩ chắc chắn đang lớn dần lên như một vệt mực vấy bẩn lên khắp cơ thể nó, rằng có việc gì đó nghiêm trọng đang xảy ra, rằng nó đang đứng ở vùng đất mà trước đó nó chưa bao giờ đứng.
Cuối cùng, gần 10 giờ tối hôm đó, con bé đã gọi điện lại cho nó. Nó có thể nghe thấy tiếng ồn ã trong điện thoại. Âm nhạc, những giọng nói bị bóp nghẹt. Con bé đang ở đâu vậy? Trong một quán bar.
“Con bé gọi lại cho con từ một quán bar?” tôi nói.
Nó hỏi con bé xem liệu có chuyện gì xảy ra không; nó gần như không nhận ra giọng mình. Giống như đang nói chuyện với một người xa lạ. “Chúng ta có một số chuyện cần nói với nhau,” con bé nói. Những từ ngữ không thể phân biệt nổi. Jesse không chắc chắn, nhưng nghe nó như thể con bé đang đặt tay lên ống nghe điện thoại và gọi một cốc rượu mác-tin từ người phục vụ ở quầy rượu.
Jesse không hề lãng phí thời gian (nó luôn luôn gây ấn tượng với tôi theo cách này), và đi thẳng vào vấn đề. Nó nói: “Em định chia tay với anh chứ gì?”
“Đúng thế,” con bé nói.
Và rồi thằng bé đã phạm sai lầm. Jesse thấy bứt rứt vì con bé. Nó bứt rứt, khó chịu và chờ Chloe gọi điện lại trong nước mắt. Nó đi đi, lại lại trong phòng khách của căn nhà tranh, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại. Nói chuyện ầm ĩ với con bé. Nhưng điện thoại không hề đổ chuông. Nó gọi lại cho con bé. Nó nói: “Có chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Rồi con bé thực hiện phần việc của mình. Nó nói: nó đã suy nghĩ nhiều về điều này. Hai đứa không hợp nhau; con bé còn trẻ, nó sẽ học đại học, nó đang trên đỉnh của “một tương lai thú vị trong lực lượng lao động.” Lời nói sáo rỗng này nối tiếp lời nói khác, tất cả đều truyền đạt giọng điệu mới, giọng của cô gái đang bận rộn hoạt động; Jesse đã nghe một chút những điều này trước đó, nhưng bây giờ điều này khiến nó không muốn kìm hãm nữa - nó muốn đe dọa con bé.
Jesse nói: “Em sẽ phải hối tiếc về điều này, Chloe ạ.”
“Có thể,” con bé hớn hở nói.
Jesse nói: “Vậy thì làm thế đi - anh ra khỏi cuộc đời em.”
“Và bố biết cô ấy đã nói gì với con sau đó không? Cô ấy nói: ‘Tạm biệt, Jesse.’ Cô ấy nói tên con, vô cùng êm ái. Điều đó chỉ khiến trái tim con tan vỡ khi nghe cô ấy gọi tên mình theo kiểu như vậy: ‘Tạm biệt, Jesse.”
Sau đó một lát, bạn của nó, Joel trở về nhà sau khi thay ca ở khu nhà bếp. Jesse kể cho Joel nghe câu chuyện.
“Thật không?”, Joel nói. Thằng bé lắng nghe khoảng 10 phút, thay sợi dây đàn mới cho chiếc đàn ghi-ta của mình và sau đó, dường như nó không còn hứng thú nghe câu chuyện và muốn chuyển đề tài sang một chuyện khác.
“Con có ngủ được không?” tôi hỏi.
“Có,” nó nói tỏ vẻ ngạc nhiên vì câu hỏi của tôi. Tôi có thể nói rằng nó muốn một điều gì đó từ phía tôi, nhưng ngay lập tức nó cũng biết tôi chẳng thể cho nó điều gì, ngoại trừ một định hướng để thổi tan chất độc đã tập hợp trong cơ thể nó trong mấy ngày qua.
Cuối cùng tôi nói (một cách yếu ớt): “Bố ước là có thể giúp được con.”
Sau đó, Jesse bắt đầu nói. Tôi không thể nhớ nổi nó đã nói những gì, điều đó không quan trọng, nó chỉ nói: nói và nói mà thôi.
“Có lẽ con nên về nhà đi,” tôi nói.
“Con không biết nữa.”
Tôi nói: “Liệu bố có thể đưa ra cho con vài lời khuyên không?”
“Tất nhiên rồi.”
“Đừng có dùng ma túy hay là chè chén say sưa đấy nhé. Hãy uống vài cốc bia thôi. Bố biết con cảm thấy thật tồi tệ, nhưng nếu con uống rượu say mềm, con sẽ tỉnh giấc vào sáng hôm sau và nghĩ rằng mình đang ở địa ngục.”
“Con đã uống mất rồi,” nó nói với một nụ cười buồn bã.
“Tin bố đi,” tôi nói. “Điều đó càng khiến mọi thứ tồi tệ hơn.”
“Con hy vọng là bố vẫn yêu con.”
“Tất nhiên là bố yêu con.”
Im lặng. “Bố có nghĩ là cô ấy có bạn trai mới không?”
“Bố không biết, con yêu ạ. Mặc dù vậy, bố không cho là như thế đâu.”
“Sao lại thế ạ?”
“Sao cái gì hả con?”
“Sao bố lại nghĩ cô ấy không hề có bạn trai khác?”
“Chuyện đó có hơi quá nhanh, thế thôi.”
“Cô ấy xinh đẹp vô cùng bố ạ. Bọn con trai lúc nào cũng bám lấy cô ấy.”
“Điều đó không đồng nghĩa với việc con bé sẽ đi về nhà cùng với chúng.” Tôi hối hận vì cách chọn từ của mình ngay khi vừa mới nói ra khỏi miệng. Nó mở màn cho những hình ảnh mới tưởng tượng trong đầu nó. Nhưng Jesse đã chuyển suy nghĩ sang vấn đề khác.
“Bố có biết con sợ điều gì không?”, nó nói.
“Có, bố biết chứ.”
“Không,” nó nói: “thực sự sợ cơ.”
“Điều gì?”
“Con sợ rằng cô ấy sẽ ngủ với Morgan.”
“Bố không nghĩ rằng điều đó sẽ xảy ra,” tôi nói.
“Tại sao không ạ?”
“Có vẻ như con bé đã kết thúc với Morgan rồi.”
“Con cũng không buồn bực về điều đó nhiều nếu như đó là một người khác.”
Tôi không nói gì cả.
“Nhưng con cảm thấy thực sự tồi tệ nếu đó là Morgan.”
Một sự im lặng kéo dài. Tôi có thể thấy nó trong ngôi nhà tranh ở làng quê, mặt hồ hiu quạnh, rặng cây trơ trụi lá, tiếng quạ kêu vang lên từ phía rừng.
“Có lẽ con nên về nhà đi.”
Thêm một khoảng lặng, trầm ngâm kéo dài nữa, tôi có thể hiểu được nó đang tưởng tượng đến những điều khủng khiếp. Nó nói: “Bố con mình nói chuyện lâu hơn một chút được không?”
“Tất nhiên là được,” tôi nói. “Bố có cả ngày để nói chuyện.”
* * *
Đôi lúc, khi điện thoại reo vang giữa đêm khuya, tôi cảm thấy ngập ngừng đôi chút. Tôi tự hỏi liệu mình có nên kệ nó, có nên hiện diện trong nỗi đau đớn tột cùng không gì có thể hàn gắn nổi của nó hay không. Đôi khi tôi nghĩ, mình sẽ không trả lời điện thoại. Tôi sẽ trả lời vào ngày mai. Nhưng rồi tôi lại nhớ đến Paula Moors và những buổi sáng mùa đông kinh hoàng, khi tôi tỉnh dậy rất sớm, cả một ngày tồi tệ đang mở ra trước mặt tôi.
“Con có nhớ mình đã nói rằng đôi khi Chloe làm phiền con không?” tôi nói với nó qua điện thoại vào một đêm.
“Con đã nói thế ạ?”
“Con đã nói rằng con sợ đi du lịch với con bé vì nó có thể sẽ làm phiền con trên máy bay. Con nói với bố rằng con đã từng bỏ tai nghe điện thoại ra xa rai mình bởi vì con không thể nghe những chuyện tầm phào về tham vọng của con bé thêm một chút nào nữa.”
“Con không thể nhớ mình đã từng có cảm giác như thế.”
“Con đã từng cảm thấy thế. Đó là sự thật.”
Im lặng kéo dài. “Bố có nghĩ con trẻ con khi nói với bố tất cả những điều này không? Con không thể nói với đám bạn được. Chúng nó toàn nói những điều ngu ngốc - bọn nó không cố ý nhưng con sợ rằng chúng nó sẽ nói điều gì đó thực sự khiến con bị tổn thương. Bố hiểu ý con không?”
“Bố hoàn toàn hiểu.”
Một chút thay đổi trong âm điệu, giống như giọng một người cuối cùng cũng thú tội về một tội ác. Nó nói: “Con đã gọi cho cô ấy.”
“Và?”
“Con đã hỏi cô ấy.”
“Con dũng cảm quá đấy.”
“Cô ấy trả lời: không.”
“Không cho cái gì?”
“Không, cô ấy không hề ngủ với bất kỳ ai, nhưng nếu cô ấy có làm thế thì đó cũng không phải việc của con.”
Tôi nói: “Thật kinh tởm khi nói như vậy.”
“Không phải việc của con? Chỉ vài ngày trước đây chúng con còn ở bên nhau, và bây giờ thì đó không phải việc của con?”
“Con đã -?” tôi tự dừng lại. “Con bé đã nghĩ con làm gì khiến nó giận đến vậy?”
“Morgan đối xử với cô ấy chẳng ra gì. Lừa đảo cô ấy khắp nơi.”
“Thật à?”
“Vâng ạ.”
“Nhưng con đã làm gì, Jesse?”
“Bố nghĩ con có bao giờ lại có một người bạn gái xinh đẹp như cô ấy nữa không?”
Những ngày đó cũng trôi qua. Mùa thu năm ấy, tôi còn có những mối quan tâm khác trong cuộc sống của mình: vợ tôi, một mục lớn trên tờ Flaubert, gạch rơi xuống từ mái nhà, bình luận các bộ phim khác cho “tờ báo đó,” một người thuê nhà trong tầng hầm không thể trả tiền thuê nhà đúng hạn, một chiếc răng hàm cần được bọc lại (bảo hiểm của Tina chỉ trả một nửa số tiền), nhưng có một cái gì đó về nỗi sợ hãi giới tính của Jesse khiến tôi không thể nào vứt bỏ ra khỏi tâm trí mình.
Mọi người nói: “Nó sẽ ổn thôi. Cuộc sống là thế mà; chuyện đó xảy ra với tất cả chúng ta,” nhưng tôi biết những thước phim chạy lướt qua trong đầu bạn lúc nửa đêm - tôi biết chúng có thể khiến người ta điên cuồng trong nỗi đau.
Và cũng thật kỳ quặc là ngay khi tôi quen với việc Jesse đi ra khỏi nhà, với việc nó bị lôi ra khỏi nhà, bị kéo vào thế giới bằng sức mạnh của chính sự tiến lên của cuộc sống, thì giờ đây, nó lại trở lại với tôi. Và tôi không muốn nó trở lại theo cách này. Tôi sẽ hạnh phúc hơn nhiều khi trở thành anh chàng nằm dưới cùng trong danh sách bạn bè của nó, một người cha có thể ăn tối cùng nó khi tất cả đám bạn của nó đều quá bận rộn.
Cha, Con Và Những Thước Phim Cha, Con Và Những Thước Phim - David Gilmour Cha, Con Và Những Thước Phim