You can't start the next chapter of your life if you keep re-reading the last one

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: ngonuong601
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 61
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 544 / 1
Cập nhật: 2017-11-18 21:12:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 23: Nỗi Nhớ Của Ông
au cái ngày nhìn ông khóc, tụi nó đau lòng biết nhường nào nên đã năn nỉ tụi hắn giúp mình. Cũng may là học viện cho nghỉ học kì nên cũng thảnh thơi tìm kiếm. Đôi bàn tay thon dài, trắng ngần của Cát Anh đang gõ liên tục lên bàn phím. Sáu người, mỗi người một công cụ, nào là ipad, laptop, máy tính bảng điên cuồng tìm kiếm người tên Dương Tú Cầm. Ông đã đi xử lí công việc, tối ăn xong mới về biệt thự nên tụi nó có thừa thời gian để " hành động ".
- Aaaa... chúng mày ơi!!! Tao thấy rồi nè!!_ Vi gào lên
- Đâu??_ nó
- gì chứ?? Sao mày không biểu lộ chút vui mừng đi~_ Cát Anh
- tại sao??_ nó
- thôi đi ba bà già!! Cãi nhau vừa thôi!!! Vi cho anh xem đi!!_ anh Long
- xíiiii.... anh nghĩ mình là ai?? Nè ck iu à~ Cho ck xem nè
_ Vi ngọt ngào quay sang Nguyên
- ui.... đâu cho ck xem đi vk_ Nguyên hùa theo
Cả lũ chúi mũi vào cái laptop, xem đi xem lại kĩ khuôn mặt của nhà thiết kế này. Chốc chốc, Cát Anh lại la lên vì những mẫu thiết kế của bà ấy quá đặc sắc. Khánh cũng theo " vợ " mình cười ầm ĩ. Riêng nó và hắn chỉ bình thản, hắn vẫn quẹt quẹt cái ipad, nó thấy không khí quá ồn ào nên đứng dậy vào gara lấy xe mui trần đi dạo. Đi thế nào mà nó lại bước đến công viên gần khu biệt thự. Ở đây thật sự quá yên tĩnh, người không ồn ào vì đa số họ chỉ ngắm cảnh. Nó ngồi xuống cái ghế đá đeo headphone vào. " Lại đây!! Lại đây nào các chú chim" tiếng một người phụ nữ vang lên, cắt đứt điệu nhạc của nó. Một con chim từ đâu bay vù vào người nó, đôi cánh màu xám đập liên hồi trước mắt nó làm nó khó chịu. " Cút ra!!!" Nó lạnh lùng, tay gạt phắt con chim ra. " Cháu làm gì vậy??" giọng ai đó vang lên. Theo phản xạ, nó ngoảnh lại đưa mắt tìm kiếm người sắp sửa " dạy " nó " học ". Một người phụ nữ đi đến...... bà ấy..... thật sự rất quen..... là bà ấy.... Tú Cầm. Bất giác nó nhớ ra. Quả thật, bà ấy tuy tuổi đã già nhưng thật đẹp. Khuôn mặt trái xoan, cằm vilai thon dài. Nước da trắng nhưng đã bạc đi vì năm tháng, mái tóc hơi ngả vàng xoã ngang vai. Đôi mắt đen tựa hồ nước mùa thu, xoáy sâu như muốn đọc ý nghĩ. Bà ấy mặc cái áo tím sẫm, nở nụ cười hiền dịu. Trên tay là hộp thức ăn cho chim bồ câu, bà đến gần nó và ngồi xuống. Nó khẽ nhíu mày, bà ấy thật tự nhiên, nhưng rồi đôi mắt màu bạc cũng khép lại thưởng thức âm nhạc trong ip
- Sao cháu lại cư xử như vậy với lũ chim??_ bà mở lời
- kệ nó không ảnh hưởng bà!!_ nó lạnh lùng
- sao vậy?? Lũ chim đâu có tội tình gì??_ bà phì cười vì vẻ lạnh lùng của nó
- lại định giáo huấn tôi à??
- cử xử như vậy là không phải phép nha
Bà vẫn rất hiền hoà khi nói chuyện với nó, tuy nó vẫn trả lời cộc lốc. Nó mang đúng dáng vẻ của lạnh lùng girl. Thỉnh thoảng bà Tú Cầm lại lấy vài cái thức ăn cho chim ra ném cho lũ bồ câu. Nó tựa vào thành ghế mắt nhắm lại, vờ ngủ. Bà Tú Cầm nhẹ nhành vuốt mặt nó, khen thật đẹp nhưng nó không quan tâm, cái chính là nó đã rất cố để bắt chước hành động của ông sao cho thật giống. Những ngón tay dù đã nhăn nhưng thật thon thả chỉ xuất hiện hai, ba vết nhăn. "thật giống người ấy" bà khẽ thốt lên. Đúng lúc đó, đôi mắt bạc của nó mở toang nhìn chằm chằm vào bà soi xét. Bà ấy thật hiền hậu, quá xứng với ông của mình, nó bật tay tách và phán trong lòng.
- bà ăn trưa cùng tôi!! Tôi mời!!_ nó chắc giọng
- vậy à?? Ta sẽ ăn cùng cháu_ bà nở nụ cười rất nhẹ nhàng
Hai tay nhét vào túi quần nó đứng dậy, tựa vào gốc cây chờ đợi bà. Bà Tú Cầm cho chim ăn nốt thức ăn rồi cầm túi đứng dậy theo nó. Đến gần cái xe BWM ( Ngô chịu là loại gì^^), nó mở cửa xe mời bà vào. Rồi nó sang bên kia, mở cửa ngồi vào ghế lái. Do có người vô cùng đặc biệt ngồi trên xe nên nó không dám lái nhanh, đi chậm hết sức có thể, đây là " vật " quý, chỉ cần mất một sợi tóc chắc nó cũng bị ông ném vào quan tài quá. Bà Tú Cầm nhìn kĩ nó, từng động tác thật sự rất giống với người bà yêu. Đã bao nhiêu năm trôi qua bà vẫn luôn đợi ông nhưng liệu ông còn đợi bà. Bà đã từng nghĩ nhiều lần nhưng ông thật phong độ, chắc đã có người tốt hơn bà chăm sóc ông. Quay sang nó, quả thật cách lái xe cùng phong thái bất cần giống ông y chang. Tay nó cầm chặt vô lăng, mắt vẫn nhìn đường nhưng thỉnh thoảng lại nhìn bà. Phịch.... cái xe đỗ lại ở nhà hàng Queen sang trọng. Nó lái xe vào nhà xe rồi mở cửa mời bà vào trong. Khi hai người vừa bước vào tất cả ánh nhìn đều tập trung ở phía họ. Cũng đúng thôi, bà là nhà thiết kế nổi tiếng mà. Chọn một cái bàn ở cạnh cửa sổ, nó gọi phục vụ.
- Bà ăn gì?? Tôi trả??
- anh cho tôi bít tết nhé!! Còn cháu gọi đi_ bà cười với anh phục vụ rồi quay sang nó
- Anh cho tôi một đĩa tôm hùm, phải cho thật cay_ nó gọi đúng món ông thích nhất
Anh phục vụ ngơ vì vẻ đẹp của nó một lúc, xong cũng ngượng đỏ mặt khi nó nhắc nhở. Đôi mắt bà Tú Cầm mở to, đây là món mà ông ấy thích nhất mà. Tất cả sự ngạc nhiên đó bà không để lộ ra ngoài chút nào, bà quả rất giỏi trong việc che đậy cảm xúc. Tuy nó không hè thích món này chút nào nhưng vì hạnh phúc của ông mà "hi sinh". Khi đồ ăn được dọn ra, nó cầm dĩa ăn ngon lành, bà ăn rất từ tốn. Được lúc lâu, cả hai gần ăn xong nó mở lời:
- bà không có gì nói với tôi sao??
- hả... sao cháu biết ta định nói với cháu gì đó??
- tôi là thiên tài mà
- cháu thật giống anh ấy_ bà cười vì nó nổ quá to nhưng không ngần ngại chia sẻ cảm xúc
- kể đi, tôi muốn nghe. Đừng coi tôi là đứa tọc mạch,nếu không muốn kể tôi không ép_ nó lạnh lùng
Nụ cười nhẹ nhàng, mang theo nỗi đau lại hiện lên. Bà kể tất cả với nó không chút giấu diếm. Giọng nói chứa đựng nỗi nhớ nhung người mình yêu thương. Tai nó rất lạnh lùng tiếp thu từng lời nói của bà, miệng nó vẫn nhai tôm dù cay kinh khủng nhưng nó ăn rất chậm, rất đều. Bà kể đều, thỉnh thoảng lại ột miếng bít tết lên miệng, nhẹ nhàng nhai. Cuộc nói chuyện kết thúc, lúc này nó cũng ăn xong nhưng đĩa bít tết vẫn còn một nửa. Vậy là nó gọi một ly cà phê thật đắng, nó vẫn cố uống vì ông luôn vậy mà. Bất ngờ này lại làm bà Tú Cầm nhớ ông hơn nữa, một giọt nước từ khoé mắt bà chảy ra, cứ nhắc đến chuyện này là bà lại muốn khóc. Khuôn mặt nó không chút dao động, vô cùng bình thản uống caffe vì nó thấy chỉ cần khóc là sẽ nhẹ nhõm hơn mà. Thấy bà mãi không ngừng khóc, nó nói nhẹ nhàng:
- tôi ghét thấy người khóc_ giọng lạnh lùng
- ta xin lỗi_ bà lau đi giọt nước long lanh
- không có gì!! Ai cũng phải khóc!! Khóc xong bà nhẹ nhõm hơn không??
- có cảm ơn cháu
Lau đi những giọt nước long lanh, bà thầm nghĩ. Nếu như lúc đó bà không ra đi thì sẽ thế nào? Lúc ông cho người tìm bà, bà đã nghĩ sẽ có người tốt hơn bà bên ông, bà thật sự quá ngu ngốc. Nhìn lại đồng hồ, nó xin bà địa chỉ, nói dối là sẽ gặp bà thường xuyên nên bà Tú Cầm không mảy may nghi ngờ mà cho. Chỉ cần thế thôi, nó cần số và địa chỉ của bà. Đứng lên giả tiền, nó đi ra xe, mặc kệ bà muốn làm gì. Về đến biệt thự, lũ bạn nó ríu rít hỏi nó đã đi đâu. Thật ra, nó muốn kể chuyện ngày hôm nay lắm chứ, nhưng nó lại im lặng. Nằm phịch xuống giường, nó chìm vào giấc ngủ.
Tích tắc..... tích tắc... 5 tiếng trôi qua.....
Oáppppp... mắt nó bừng mở, cái bụng nó biểu tình dữ dội, nó mò xuống nhà. Nhìn dáo dác xung quanh, ủa lũ bạn trời đánh của nó đâu rồi, thì chỉ thấy hắn vắt chân ngồi xem tivi. Bây giờ nó đang đói mà người làm lại đi đâu hết, chỉ còn mỗi tên chết dẫm này và nó. Hắn thấy động ngoảnh lên, hoá ra là nó đã tỉnh
- cô dậy rồi à??
- đói!!
- vậy cô cần tôi nấu cho cô ăn không??
-.....
Nó gật nhẹ thì thấy hắn đã phi vào bếp, lục trong tủ lạnh. Chỉ còn miếng thịt tươi và chút rau củ. Một ý nghĩ loé qua đầu hắn, làm cho nó món thịt nướng vậy. Bắt tay vào làm, đang làm thì hắn quay ra cửa bếp. Nó đang đứng ở đó, tay khoanh trước ngực, dựa cả người vào tường nhìn hắn. Thấy nó rảnh rỗi, hắn gọi nó vào bảo nó thái rau củ. Đành thôi, nó răm rắp nghe theo mà đi vào. Sau một hồi xẻ, đập thì củ cà rốt mà nó xử lí đã thành đống bầy nhầy, chẳng ra thể loại gì cả. Hắn thấy vậy thở dài, nó ngước lên nhìn hắn, miếng thịt được làm ngon lành. Đúng là đầu bếp chuyên nghiệp. 30p sau thì mùi thịt nướng thơm phức bốc lên, nó đang ngồi ở bàn ăn lên mạng thì ngửi thấy, nuốt nước bọt ực. Phì cười trước vẻ mặt thèm muốn của nó, hắn xiên ba que thịt nướng thơm phức rồi xếp ra đĩa đưa cho nó. Mùi thật thơm, nó nhanh nhẹn cầm lên ăn. Mỡ dính đầy miệng, hắn quệt qua miệng nó rồi cho vào miệng mình.
- Môi cô và thịt nướng!! Ngon
Hết chap 23 rùi á
Chả ai cmt và vote cho Ngô gì cả. Mọi ngửi ủng hộ đuy mờ
Cậu Là Thiên Thần Phải Không Cậu Là Thiên Thần Phải Không - ngonuong601 Cậu Là Thiên Thần Phải Không