Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1657 / 12
Cập nhật: 2015-12-01 15:52:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
âm Diệu cười ha ha, hỏi tôi:
- Ông Trần trông thế nào?
- Cũng được!
- Lọt vào mắt chị rồi à?-Lâm Diệu đột nhiên tóm lấy cánh tay tôi.
- Anh tưởng là tôi khát đàn ông lắm hả?-Tôi nổi đóa, hất tay anh ta ra rồi gõ một cái vào đầu
- Sao lúc nào chị cũng đánh người khác thế hả?-Lâm Diệu mỉm cười, miệng oán thán.
- Chị có thể dịu dàng một chút được không hả? Có cô gái nào giống như chị không?
- Tôi dịu dàng nhưng phải xem đối tượng là ai!
Tôi cố kéo dài giọng, đánh mắt sang phía Lâm Diệu, anh ta ngoảnh mặt đi, trực giác của phụ nữ cho tôi biết anh ta có vẻ không vui. Ý, bác kia đang làm gì vậy? Cứ ra sức nháy mắt là sau này ngày nào cũng đi ăn với tôi?
Lâm Diệu chớp chớp mắt, cười tinh quái. Tim tôi đập thình thịch liên hồi. Cái thằng ranh này, dám đùa kiểu đó à?
- À, nếu như anh không ngại ngày nào cũng phải trả tiền ăn thì đương nhiên tôi chẳng có ý kiến gì!
- Tôi thì có ý kiến đây!-Lâm Diệu nói vẻ châm chọc. Đột nhiên tôi cảm thấy không khí có vẻ tình tứ, bọn tôi như thế này có phải là đang tán tỉnh nhau không nhỉ?
- Đi thôi, đừng có đứng ngây ra đó nữa!
Tôi đẩy anh ta. Chúng tôi đi ăn lẩu. Đi vào trong cửa hàng, tôi hí hửng đợi khuôn mặt của Lâm Diệu sẽ xị ra, biết thừa là anh ta không ăn được ớt, thế mà cứ một mực đòi anh ta dẫn đi ăn lẩu. Nhưng Lâm Diệu không hề bí xị, cũng chẳng hề nổi cáu, chỉ bình thản nói với nhân viên phục vụ:
- Một nồi lẩu uyên ương!, mặt tôi nóng bừng, không biết anh ta có nghĩ tôi cố ý không nữa.
- Lâm Diệu, anh với Tổng giám đốc Ngũ rất thân nhau phải không?
Dù gì anh ta cũng là người mà Bầu Trời đích thân giao phó... Tôi cứ cảm thấy trong chuyện này có vấn đề gì đó, cho dù Bầu Trời không biết anh ta là con riêng thì chắc giữa hai người này cũng phải có mối quan hệ gần gũi.
- Không quen!-Lâm Diệu đáp gọn lỏn.
- Thế tại sao Tổng giám đốc Ngũ dường như lại rất quan tâm đến anh, tất cả những nhân viên mới vào làm việc đều do phòng nhân sự tiếp đón, sao anh lại ngoại lệ?
- Tôi cũng là do bộ phận nhân sự nhận vào, tôi vốn đến đây để xin vào vị trí theo dõi đơn hàng, nhưng bọn họ nói nhân viên theo dõi đơn hàng đều là nữ, không tuyển nam, bảo tôi làm ở bộ phận nhân sự. Thế là tôi đến thẳng phòng Tổng giám đốc Ngũ để nói chuyện. Tổng giám đôc Ngũ cũng không tồi, nói rằng tôi có thể thử, còn nói phải tìm một người giỏi nhất để dẫn dắt tôi, người đó chính là chị! Anh ta nói năng trôi chảy, có tình có lý, lại còn nhân tiện nịnh nọt tôi nữa... Thật khó để tìm hiểu được cái gì từ anh ta! Chỉ có điều chuyện Bầu Trời không biết gì về thân thế của Lâm Diệu chắc không phải là nói dối, tôi cũng không tiện tiếp tục dò hỏi, dù sao thì chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
- Thực ra anh cũng học hỏi rất nhanh, cứ như người đã từng làm trong ngành này vậy!-Tôi chẳng ngần ngại khen ngợi anh ta.
- Tôi chưa làm bao giờ!-Anh ta lập tức phủ nhận rồi lảng sang vấn đề khác.
- Ban nãy đáng nhẽ ra chị không nên ra tay. Chị là con gái, ai lại đi đánh người giữa đường như vậy? Nếu hắn trả đòn thì sao?
- Sao tôi lại không nên ra tay chứ? Hắn ta trộm đồ của tôi, còn định đánh anh nữa, tội lỗi đầy mình, tôi mới bạt tai hắn một cái là còn nhẹ đấy!-Tôi bất mãn nói.
- Chính vì hắn ta định ra tay đánh tôi sao?
Bàn tay đang lau bát đũa của Lâm Diệu như khựng lại, anh ta ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sáng lấp lánh. Tim tôi hơi rung lên, mặt chẳng hiểu sao lại đỏ bừng. Cái gã mỳ chết tiệt này, sao hắn lại đẹp trai thế cơ chứ? Không được, không thể để hắn ta tiếp tục ngông cuồng như thế này được. Tôi cố ý vênh mặt lên nói:
- Đương nhiên là không phải rồi! Anh còn dám nói à, lắm chuyện như đàn bà, tôi đi gặp khách hàng mà anh nói cứ như thể tôi đi tìm người yêu ấy! Nếu như không phải anh cứ càm ràm suốt đường đi thì tôi đâu có mất tập trung như thế? Nếu tôi không mất tập trung hắn ta làm sao móc trộm được điện thoại của tôi chứ? Nói đến chuyện này là tôi lại nổi cáu, chẳng nhẽ trên mặt tôi có khắc mấy chữ "Tôi thiếu đàn ông" hay sao?
- Ha ha, xem ra ông Trần không lọt vào mắt chị nhỉ!-"Anh mỳ" cười tươi như hoa, mặt chẳng hề lộ vẻ bị đả kích gì cả.
- Rốt cuộc chị thích mẫu đàn ông thế nào?
- Chuyện này ấy mà...-Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Đầu tiên phải là người đã!
- Vớ vẩn!
- Sau đó phải là một người đàn ông!
- Nói vào điểm chính đi!
- Sau đó phải là một người đàn ông bình thường!
- Cắt bớt phần lôi thôi đi!
- Đẹp trai một chút là được!
- Tiêu chuẩn là trai đẹp?-Lâm Diệu bĩu môi.
- Nếu có điều kiện kinh tế nữa là ổn rồi!
- Người đàn bà thực dụng điển hình!-Lâm Diệu khinh bỉ nhìn tôi. Tôi lấy một cái đũa gõ vào đầu anh ta, nói:
- Tôi bực rồi đấy, tôi nói một câu anh cãi một câu là sao? Có gã đàn ông nào lại lắm mồm như anh không hả? Lâm Diệu xoa xoa chỗ bị tôi gõ, vẻ mặt đầy ấm ức:
- Ban đầu tôi tưởng chị chỉ mồm mép ghê gớm thôi, nào ngờ bây giờ mới biết hóa ra thân thủ của chị cũng chẳng phải dạng tầm thường. Tôi chưa bao giờ gặp một người phụ nữ nào giống như chị, đúng là thất lễ quá!
- Anh thì biết gì chứ, đàn bà mà không ghê gớm một chút sẽ bị kẻ khác bắt nạt đấy!
- Đàn bà ghê gớm thì thằng đàn ông nào dám lại gần hả?
- Vì vậy nên tôi mới bị người ta rũ bỏ rồi!
Câu nói của Lâm Diệu đã động vào vết thương lòng của tôi. Cảm giác oai phong khi đấu trí thành công với tên trộm ban nãy phút chốc tiêu tan, một người đàn bà chẳng thể giữ nổi người đàn ông của mình thì có tư cách gì để mà khoe khoang?
- Đừng như vậy, chẳng mấy chốc chị sẽ gặp được người đàn ông yêu thương chị, mau ăn đi!
Lâm Diệu gắp cho một củ sen, lên tiếng an ủi tôi. Sau khi ăn xong, Lâm Diệu đưa tôi về mắt ra hiệu cho tôi, miệng hình như đang nói hai từ "điện thoại". Tôi giật mình sờ đến túi của mình, sững người không thấy điện thoại của mình đâu. Nhìn theo hướng chỉ của bác gái nọ, tôi thấy một thanh niên đang sải bước bỏ đi. Tôi vội vàng chạy đến tóm lấy vai người đó, hét lên:
- Bỏ ra đây mau!
- Cái gì?
Hắn ta giả bộ không biết có chuyện gì. Ngay lập tức có một thanh niên tiến lại gần, ánh mắt hung hãn nhìn tôi.
- Điện thoại của tôi!
Mãi đến khi tôi nói đến hai từ "điện thoại", Lâm Diệu mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh ta nhanh tay tóm lấy vai người thanh niên kia, lạnh lùng nói:
- Mang ra đây!
- Muốn đánh nhau phải không?
Gã thanh niên nọ lộ rõ chân tướng, hung hãn nhìn hai chúng tôi, ra sức giằng vai ra khỏi tay chúng tôi. Thằng ranh, muốn hù dọa phải không, bà mày còn lâu mới sợ nhé! Dám lấy trộm điện thoại của tao à, đã vậy tao sẽ xẻ thịt mày! Tôi đưa mắt nhìn quanh, một đám đông hiếu kỳ đã vây đến, gã thanh niên đứng bên cạnh, ánh mắt chẳng chút thiện chí kia chắc chắn là đồng bọn của tên móc túi này. Hai thằng thanh niên gầy trơ xương lại học đòi đi làm kẻ trộm sao?
- Đánh nhau? Anh không phải là đối thủ của chúng tôi đâu!
Tôi đoán Lâm Diệu có thể đánh cho hai gã này bò lết trên đường. Tên trộm thấy tình hình không có lợi liền nhìn sang gã đồng bọn, hắn ta ra sức bĩu môi ra hiệu cho đồng bọn. Tôi than thầm trong bụng, tưởng rằng bọn chúng định ra tay thật, vội vàng nhìn sang Lâm Diệu, Lâm Diệu cũng đang nhìn tôi. Lần này thì khó tránh khỏi họa rồi! Đúng vào lúc chúng tôi mất cảnh giác, tên trộm đột nhiên vùng ra khỏi tay tôi, chạy như bay trốn mất. Ôi trời đất ơi, tôi cuống cuồng đuổi theo. Lâm Diệu cũng phản xạ rất nhanh, tôi còn chưa phản ứng kịp thì anh ta đã hành động rồi, chỉ vài bước đã tóm được tên trộm. Lúc này tên trộm như chó cùng dứt giậu, vung nắm đấm về phía Lâm Diệu. Chết rồi, Lâm Diệu quả này ăn đấm là chắc rồi. Tôi vung tay định chặn tên trộm kia lại nhưng không kịp. Cũng may là Lâm Diệu né sang một bên, tránh được cú đấm ấy.
Nhìn thấy hắn ta dám đối phó với "anh mỳ" của tôi, tôi vô cùng phẫn nộ! Lúc hắn còn đang giằng co với Lâm Diệu, tôi đã vung tay tát bốp vào mặt hắn rồi gào lên:
- Tao bảo mày mang ra đây cơ mà! Cái tát không chỉ làm tên trộm ngây ra mà ngay cả Lâm Diệu cũng thừ người nhìn tôi.
- Cô gái, cô bảo bạn cô thử gọi đến số di động của cô xem có liên lạc được không? Nếu như hắn ta trộm điện thoại của cô thật, tôi nghĩ chắc hắn chưa kịp tắt máy nhanh như vậy đâu!
Đám đông vây xung quanh liền lên tiếng nhắc nhở. Đúng rồi, sao mình lại ngu ngốc như vậy chứ! Tôi đang chuẩn bị bảo Lâm Diệu gọi điện thì tên trộm kia cuối cùng cũng thừa nhận. Tên đồng bọn của hắn nhìn thấy tình hình không ổn đã len lén bỏ đi. Lâm Diệu thả tay ra, tên trộm lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho tôi. Ôi cái Nokia của tôi, cuối cùng nó cũng trở lại với tôi rồi, tôi nước mắt lưng tròng, kiểm tra xem điện thoại có hư hỏng gì không, đám đông xung quanh cũng từ từ tản đi.
- Điện thoại trả lại cô rồi, người cô cũng đánh rồi, tôi có thể đi được chưa?
Tên trộm chán nản nói. Nghe hắn ta nói tôi mới chợt bừng tỉnh, thấy mình đã quá nóng vội. Tôi đánh hắn rồi, lần sau gặp lại hắn trên đường thì sao? Tôi biết đi đâu tìm Lâm Diệu giúp đỡ đây? Tôi đành phải vận dụng hết tất cả kinh nghiệm ăn nói của mình để đối phó với tên trộm:
- Anh nhìn anh đi, mới tí tuổi đầu, khuôn mặt lại sáng sủa thế kia, làm gì không làm, lại đi làm cái việc xấu xa này! Anh làm gì sao không cân nhắc trước hả? Anh phải biết đối tượng anh ra tay là ai chứ? Cậu tôi là Cục trưởng Cục Công an đấy, anh có biết anh ấy không hả?-Tôi chỉ Lâm Diệu nói.
- Anh ta mà đi một vòng quanh đây thì đảm bảo đi đến đâu cũng có người quen biết anh ta đấy! Tôi vừa khen hắn ta đẹp trai vừa tạo áp lực cho hắn ta. Tên trộm nghe xong quả nhiên ngoan ngoãn nói:
- Trước đây tôi chưa từng làm chuyện này, đây là lần đầu tiên...
- Tôi vốn định dẫn anh về gặp cậu tôi, nhung nghĩ để một khuôn mặt đẹp trai thế này phải vào ngồi tù mấy tháng tôi cũng thấy không đành lòng thôi được rồi, tha cho anh! Hắn ta nghe tôi dọa thì sợ hết hồn, lúc nghe thấy tôi bảo thả hắn, hắn mừng như bắt được vàng, luôn miệng cảm ơn rồi mau mắn chuồn lẹ. Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, gạt mồ hôi trên trán.
- Cậu của chị là ai thế?-Lâm Diệu không nhịn được cười.
- Cục trưởng Cục Công an!-Mặt tôi không hề biến sắc.
- Thế còn tôi là ai?-Lâm Diệu cười thành tiếng. Anh là con riêng! Suýt chút nữa thì tôi nói ra câu đó...
- Anh là "anh mỳ"!-Tôi đáp, anh cười đi, có giỏi thì cười đi, tôi phải nhắc cho anh nhớ chuyện xấu hổ của anh, xem anh có còn dám chọc tức tôi nữa không!
- Chị đừng nhắc chuyện ấy nữa, ai bảo con bé kia đùa kiểu đó. Hơn nữa tôi cũng đâu có cố ý!-Lâm Diệu bối rối nói.
- Người bị chọc nhiều không đếm xuể, nếu anh cứ bị chọc là phun mỳ vào tôi thì chẳng phải ngày nào tôi cũng bị ăn nước bọt của anh à?-Tôi lườm Lâm Diệu.
- À, ý của chị là sau này ngày nào cũng đi ăn với tôi?-Lâm Diệu chớp chớp mắt, cười tinh quái. Tim tôi đập thình thịch liên hồi. Cái thằng ranh này, dám đùa kiểu đó à?
- À, nếu như anh không ngại ngày nào cũng phải trả tiền ăn thì đương nhiên tôi chẳng có ý kiến gì!
- Tôi thì có ý kiến đây!-Lâm Diệu nói vẻ châm chọc. Đột nhiên tôi cảm thấy không khí có vẻ tình tứ, bọn tôi như thế này có phải là đang tán tỉnh nhau không nhỉ?
Câu Được Con Rùa Vàng Câu Được Con Rùa Vàng - Không Hữu Cố Sự Câu Được Con Rùa Vàng