Far more seemly were it for thee to have thy study full of books, than thy purse full of money.

John Lyly

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1657 / 12
Cập nhật: 2015-12-01 15:52:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1: Lần Đầu Gặp Mặt
ước vào cửa hàng mỳ, tôi đảo mắt nhìn quanh: sạch sẽ và ngăn nắp. Mắt tôi vô tình dừng lại trên tấm bảng giá treo ở trong góc tường: Ừm, cũng không đắt! Lại đưa mắt nhìn quanh những thực khách của quán, rồi ánh mắt dừng lại ở một anh chàng đẹp trai đang ngồi đợi mỳ, tôi khẽ nhếch môi cười nhạt rồi đi thẳng đến ngồi đối diện anh ta.
- Cho tôi một bát mỳ nhỏ, loại ba tệ ấy! – Tôi mỉm cười tươi tắn với nhân viên phục vụ.
Anh chàng đẹp trai kia lạnh lùng liếc nhìn tôi rồi đứng phắt dậy, đi ra khỏi chỗ ngồi.
Hắn ta tỏ thái độ gì vậy? Ngồi đối diện tôi không nuốt nổi chắc? Mặc dù tôi không quá xinh đẹp, ngon lành, nhưng dù sao cũng không xấu đến mức khiến hắn nuốt không trôi chứ? Đây đúng là một sự sỉ nhục! Tôi nắm chặt nắm đấm, lửa giận trong lòng ngùn ngụt bốc lên, chỉ có điều, tôi phải bình tĩnh!
Một lát sau, anh chàng đẹp trai bê bát mỳ quay lại chỗ ngồi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, hóa ra anh ta chỉ đi lấy mỳ. Đúng là một cậu bé ngoan, tôi lại nở nụ cười rạng rỡ. Anh ta ngẩng đầu lên, thấy tôi đang nhìn anh ta chằm chằm liền mỉm cười rồi cúi xuống ăn mỳ.
Tôi hay đỏ mặt, anh ta không hiểu nhầm là tôi đang phải lòng anh ta đấy chứ? Mặc dù sự thật là…
Đúng lúc ấy thì bát mỳ của tôi được mang đến. Tôi cầm lọ tương ớt trên bàn lên, múc hai thìa thật to cho vào bát của mình.
Đám học sinh mặc đồng phục ngồi ở bàn bên cạnh, chắc là học sinh trung học đang bá vai bá cổ, cười đùa ầm ĩ. Tôi hơi nhíu mày, rồi cúi đầu ăn.
- Ơ, điện thoại của tớ đâu mất rồi? – Đột nhiên, một cô bé trong đám học sinh la lên, hai tay sờ soạng hết các túi áo của mình, vẻ mặt lo lắng. Tiếng la này làm cho không khí ồn ào trong cửa hàng tạm thời lắng xuống, bốn bề yên tĩnh hẳn, các thực khách đều dồn mắt sang đám học sinh.
Tôi chột dạ sờ vào túi của mình, cũng may là điện thoại của tôi vẫn còn.
- Lúc đến đây cháu có mang theo không? – Chủ cửa hàng hỏi, hi vọng cái điện thoại ấy không phải mất trong cửa hàng của ông ta.
- Cháu có mang theo mà, ban nãy còn nhắn tin cơ! – Cô bé kia nói.
- Để tớ thử gọi vào máy cậu xem nào! – Một cô bé khác cầm điện thoại lên gọi. – Hơ, không liên lạc được!
Tôi ngẩng đầu nhìn anh chàng đẹp trai ngồi đối diện, anh ta vẫn đang cúi đầu chăm chú ăn mỳ, vẻ mặt rất bình thản, thật chẳng ngờ mặt thì đẹp trai thế kia mà lại là kẻ trộm. Ban nãy anh ta đứng dậy đi bê mỳ có đi ngang qua bàn của đám học sinh, tôi còn tưởng anh ta lịch sự tự đi lấy mỳ, nào ngờ lại có âm mưu trộm cắp. Thật chẳng thể ngờ… Tôi thấy hơi tiếc nuối…
Phát hiện ra bàn tay cầm đũa của tôi cứng đờ, ánh mắt đầy dò xét, anh ta liền mỉm cười nhìn tôi, nụ cười ấy thật đẹp, chỉ có điều dường như nó mang một ẩn ý gì đó. Chắc chắn gã này tưởng là tôi đang phải lòng hắn ta rồi! Tôi giận tím mặt, sao tôi có thể phải lòng kẻ trộm chứ? Tôi hết bình tĩnh nổi rồi, tôi thấy mình buộc phải ra mặt. Đầu óc nóng bừng lên, tôi đứng phắt dậy, đi đến trước mặt cô nhóc mất điện thoại, nói:
- Điện thoại của em…
Tôi còn chưa nói hết câu đã nghe thấy có tiếng chuông, hóa ra là tiếng nhạc phát ra từ dưới mông cô bé.
- A, hóa ra là ở đây! – Cô bé sờ tay ra sau, mặt ánh lên vẻ vui mừng, cười ngọt ngào. – Thế mà ban nãy không sờ thấy!
Tôi cúi đầu ủ rũ quay lại bàn trong tiếng cười đùa vui vẻ của bọn nhóc, thầm thở phào vì may mà điện thoại đổ chuông đúng lúc, nếu không tôi nói hết câu mới phát hiện ra điện thoại của người ta không hề mất thì thật sự chẳng biết giấu mặt vào đâu. Tôi len lén nhìn anh chàng đẹp trai kia, anh ta chỉ khẽ nhếch môi cười rồi tiếp tục ăn.
Đám học sinh kia vừa cười vừa mắng đứa con gái vừa kêu mất điện thoại, con bé ngại ngùng gãi đầu:
- Tớ mặc quần ngược, túi lộn ra đằng sau nên…
“Phụt!” Tôi còn chưa kịp định thần đã phát hiện ra trong bát mỳ của mình có vật thể lạ, hóa ra là một sợi mỳ. Tôi lập tức nhận thức được một vấn đề nghiêm trọng: sợi mỳ đó do anh chàng ngồi đối diện phun sang.
Tay cầm đũa, tôi ngẩng đầu, mặt mày chẳng chút biểu cảm nhìn anh ta. Anh ta hốt hoảng, miệng vẫn còn đang ngậm chỗ mỳ chưa phun hết, bối rối nhìn tôi không biết phải làm sao.
Hừ, mỳ mà cũng phun được à? Giỏi thật đấy!
Đúng lúc ấy, điện thoại của tôi đổ chuông:
- Nói đi!
Tôi không buồn đếm xỉa đến việc anh ta đang ngập ngừng định nói gì mà đưa điện thoại lên nghe.
- Đang ở đâu? – Đầu dây bên kia vang lên giọng của Mạc Lãnh, đồng nghiệp kiêm chiến hữu của tôi.
- Ở quán ăn.
- Ăn cái gì?
- Mỳ ba tệ, được thêm một sợi mỳ anh chàng ngồi đối diện phun sang nữa. Hay là tớ đóng gói mang về cho cậu nhé?
Tôi lạnh lùng nhìn bát mỳ đỏ màu tương ớt với sợi mỳ nằm vắt ngang bát trước mặt, sau đó mỉm cười chẳng chút thiện cảm với anh chàng đối diện, khiến cho mặt anh ta tím ngắt như gan lợn.
- Không cần đâu! – Mạc Lãnh nghiêm nghị từ chối. – Ăn xong mau về công ty gấp, sếp cậu đang tìm đấy!
- Ok!
Thấy tôi cúp điện thoại, anh chàng kia liền e hèm vài tiếng, chỉ vào bát mỳ của tôi, vẻ ái ngại nói:
- Xin lỗi cô, để tôi bảo phục vụ mang cho cô một bát khác nhé!
- Không sao đâu, tôi đang giảm béo mà! – Tôi độ lượng nói, đặt ba tệ xuống bàn rồi lịch sự đứng dậy rời đi. Trước khi ra khỏi cửa tôi còn liếc anh chàng đẹp trai kia một cái, anh ta vẫn đang ngồi ngây ra đó, chắc vẫn chưa hết bối rối bởi tình huống lúc nãy. Tôi ngao ngán lắc đầu, đúng là đồ con nít ranh! Bạn bảo đàn ông mà không ăn ớt có thể trưởng thành được không?
Lúc quay về công ty, chưa ngồi nóng chỗ đã nhìn thấy sếp từ trong phòng đi ra, chỉ tay về phía chúng tôi, nói:
- Cô, cô, cô… hôm nay phải ở lại làm thêm giờ!
Thật bất hạnh vì một trong số những “cô” mà sếp nhắc đến có cả tôi.
- Tại sao ạ? – Tôi nhìn sếp bằng ánh mắt đầy oán trách.
Sếp nhíu mày, sau đó đi về phía tôi, chẳng buồn đếm xỉa đến ánh mắt oán trách của tôi mà cúi đầu, nở nụ cười tươi, nói:
- Có tính tiền làm thêm giờ!
Tôi vội vàng hất tóc, tỏ vẻ nghiêm túc, trịnh trọng nói:
- Với tư cách là nhân viên xuất sắc của công ty, thỉnh thoảng cũng nên hi sinh thời gian riêng vì công việc chung, điều này hết sức hợp lý, đúng không sếp?
- Đúng thế! – Sếp mỉm cười.
Làm thêm giờ có hai loại, một loại không lương và một loại có tính lương.
Không lương cũng có hai loại.
Một loại là việc ban ngày sếp giao cho bạn, bắt buộc phải hoàn thành nhưng bạn không làm hết, lúc này không cần người thông báo bạn cũng phải tự động ở lại làm thêm mà không được trả tiền.
Một loại khác là việc ban ngày sếp của sếp giao cho sếp làm, nhưng sếp làm không hết nên thông báo với cấp dưới “hi sinh bản thân” vì công việc chung: cũng không được trả tiền.
Đương nhiên, loại thứ hai là không thể từ chối, hậu quả của việc từ chối sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Còn có một kiểu làm thêm giờ nữa là có trả tiền, giống như tôi lúc này.
Một bên là đống tài liệu bừa bộn, một bên là cái máy tính đang vận hành. Một tai nghe tiếng oán thán của các đồng nghiệp vừa đi ăn về vào làm thêm giờ, một tai nghe tiếng gõ bàn phím lách cách.
Đối với những người trên có bố mẹ già, dưới có con nhỏ, cho dù làm thêm giờ có lương cũng không phải chuyện đơn giản, vì vậy tôi hiểu được tiếng kêu oán thán của họ. Tôi thầm trách sếp sao không giữ một mình tôi ở lại làm thêm giờ để tôi kiếm luôn tiền làm thêm của cả ba người.
Ông trời ơi!
- Khi nào thì làm xong? – Một giọng nói vang lên bên tai tôi!
- Kiếp sau! – Tôi chẳng buồn ngẩng đầu lên. Không cần nhìn tôi cũng biết là Mạc Lãnh, chỉ có điều hơi bất ngờ vì không thấy Mạc Lãnh phản bác lại.
Tôi tò mò ngẩng đầu, phát hiện nụ cười nhăn nhó trên mặt Mạc Lãnh, sau đó mắt tôi như tối sầm lại khi phát hiện ra người đứng sau Mạc Lãnh chính là tổng giám đốc công ty. Tôi nước mắt đầm đìa.
Tôi vội vàng thu lại nụ cười lạnh nhạt, vuốt vuốt mái tóc rối bời vì làm thêm giờ, mặt mày nghiêm túc nói với Mạc Lãnh:
- Cậu không thấy tớ đang chăm chỉ cày cho công ty hay sao? Thời điểm này mà cậu bảo tớ đi dạo phố với cậu được à? Kiếp sau nhé!
Sau đó tôi giả bộ như không nhìn thấy tổng giám đốc, tiếp tục vùi đầu vào làm việc. Tôi đưa tay lên sờ má, thấy hai má mình bỏng rát. Lâm Sảng ơi là Lâm Sảng, da mặt mày dày tới mức chính bản thân mình cũng cảm thấy ngạc nhiên.
- Mạc Lãnh, đi thôi! – Một lúc lâu sau, cụ thể là bao lâu tôi cũng không rõ nữa, chỉ biết khoảng thời gian ấy đúng là một sự giày vò, mãi cho đến khi tổng giám đốc lên tiếng gọi Mạc Lãnh tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi cười tươi như hoa với Mạc Lãnh:
- Đi cẩn thận, tớ không phải tiễn nhé! Ngày mai tớ sẽ đi dạo phố với cậu, nếu như anh ta không rảnh!
Mạc Lãnh, ai bảo cậu là phu nhân tương lai của tổng giám đốc chứ, lúc này mà không lôi cậu vào thì sao xứng với tình bạn hơn chục năm của chúng ta được?
Chẳng bao lâu sau, sếp từ trong phòng đi ra, hai mắt đỏ ngầu, mặt mày hầm hầm tức giận, chỉ vào mặt tôi mà nói:
- Lâm Sảng, cô làm thông đêm!
Hóa ra sếp cũng phải làm thêm giờ. Tôi ngẩng đầu, cười mỉm đáp:
- Tôi hiểu, tôi hiểu, sếp cứ về trước đi ạ!
Tôi ấn phím gọi điện thoại cho mẹ:
- Mẹ ạ, hôm nay con làm tăng ca, làm qua đêm. Con lại kiếm được một khoản rồi, con muốn ăn thịt, mai mẹ mua về nhé! (Hôm nay bố mẹ tôi đi dự tiệc).
- Ranh con, mẹ không mua thịt cho con ăn khi nào hả?
Nửa tiếng sau, tôi cúp điện thoại.
- Cô đang làm cái gì thế hả? – Không biết sếp đứng sau lưng tôi từ lúc nào.
- Tôi gọi điện cho mẹ báo là mình vẫn sống! – Tôi thản nhiên nói.
- Cứ nhất định phải dùng điện thoại của công ty à?
- Đúng vậy, bởi vì điện thoại của tôi hết pin rồi! – Đây là sự thật.
- Cứ nhất định phải nói cả nửa tiếng đồng hồ?
Tôi ngây người, khốn kiếp, ông ta đứng sau lưng tôi nửa tiếng đồng hồ, thế mà không thấy tê chân nhỉ?
- Đúng thế, bởi vì mẹ tôi nói lắp, một chữ phải nói mất năm phút. Mẹ tôi nói tất cả sáu chữ: “Mẹ…. đợi… con… về…. ăn… cơm…”.
Mấy chữ cuối tôi cố kéo dài giọng và nói thật chậm, mặt sếp càng sầm xuống.
- Lâm Sảng, cô giỏi lắm, tôi đã dung túng cho cô nhiều lắm rồi, giờ tôi không bảo bọc cho cô được nữa đâu! – Mặt sếp như dài ra.
- Không sao đâu! – Tôi vỗ vai sếp. Sếp không làm được vẫn còn có Mạc Lãnh mà. Đợi khi nào Mạc Lãnh trở thành phu nhân tổng giám đốc rồi, chẳng phải tôi sẽ “một người làm quan, cả họ được nhờ” sao?
Thực ra cũng chẳng biết vì sao sếp tôi phải dung túng cho tôi. Tôi đã từng nghĩ đến hàng vạn lý do, nhưng những lý do ấy lần lượt bị tôi phủ định hết. Tôi còn đang hoài nghi không biết mình có phải là con gái riêng của ông ấy không nữa.
Tôi vô cùng bi quan, bố mẹ tôi đẹp nhường ấy, vậy tại sao tôi lại giống sếp đến thế? À không, không phải giống về ngoại hình, mà là về “khí chất”, điều này khiến tôi vô cùng đau lòng.
Có một lần, không nén được tò mò tôi liền hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, con là con nuôi của bố mẹ phải không?
Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt đề phòng:
- Bố mẹ đối xử với mày có chỗ nào không tốt khiến mày sinh nghi mày không phải con đẻ của bố mẹ? Cái con ranh bất hiếu này, mẹ nuôi mày từ lúc mày còn đái dầm, ị đùn đến giờ, mày tưởng làm mẹ dễ lắm đấy hả?
Mẹ tôi vừa lau nước mắt vừa gạt nước mũi, còn bố thì cầm roi lên định đánh cho tôi một trận.
- Đâu, đâu có ạ, bố mẹ đối xử với con rất tốt, con chỉ nghi ngờ không biết tại sao mình chẳng được di truyền sự hiền lành, chăm chỉ, dũng cảm, kiên cường như bố mẹ? – Tôi vội vàng nịnh nọt, mẹ tôi liền nín bặt.
Bố tôi nghiến răng hỏi:
- Thế con có cần lấy máu đi xét nghiệm không?
- Bố à, bố là bố ruột của con mà! – Tôi sà vào lòng bố, một tay giữ chặt lấy cái roi đang nhăm nhe định quật vào người tôi, miệng gào khóc thật to.
Một khả năng duy nhất: con riêng, cũng sụp đổ hoàn toàn. Tôi vừa nôn ọe vừa nhức óc nghĩ đến giả thiết: lão già này, lão già ương ngạnh này… có khi nào đang để mắt đến tôi?
Chuyện này còn tàn nhẫn hơn cả chuyện là con riêng, tôi đã sa vào bước đường cùng này sao? Chỉ có những lão già mới để mắt đến người như tôi sao? Thật là oan nghiệt!
Nếu tôi hoàn thành công việc trước thời hạn, tiền làm thêm giờ một đồng cũng không được phép thiếu, không thì đâu xứng với công sức đầu tư của tôi? Đúng rồi, nhất định không được về sớm, nhất định thế!
Sau khi xác định tinh thần, tôi liền thu dọn bàn, sau đó đặt chuông đồng hồ. Bảy giờ, đúng rồi, bảy giờ thức dậy quẹt thẻ, không thể làm nô lệ để cho đám tư bản này bóc lột như vậy được! (Tôi chẳng phải đang là nô lệ sao?)
Đang mơ màng, đột nhiên tôi cảm thấy có ai đó đang lay mình. Không thể nào, chắc chắn là mơ. Tôi ngủ tiếp, người ấy lại lay. Tôi vẫn ngủ, người ấy vẫn lay.
- Đủ rồi đấy, cậu làm bà chủ rồi nên đến đây lên mặt đấy à? – Cuối cùng tôi cũng chiến thắng được cơn buồn ngủ, ngẩng phắt dậy, bực tức gắt.
Mở to mắt ra, tôi nhìn thấy trước mặt là một anh chàng đẹp trai, trên tay cầm bao nhiêu là đồ ăn ngon, mỉm cười nhìn tôi chờ đợi.
Đây không phải là nước dãi, chắc chắn không phải là nước dãi. Tôi nhìn chỗ nước bám trên tay mình, vội vàng dúi tay ra sau lưng lau đi. Chỉ có điều anh chàng đẹp trai này sao mà quen thế? Đây chẳng phải là gã đàn ông đã phun mỳ vào bát của tôi lúc ở cửa hàng sao?
- Anh mỳ? – Tôi chỉ vào người đàn ông đứng trước mặt, thốt lên. Tôi vô cùng kinh ngạc, đây là đâu, đây là nơi làm việc của nhân viên cao cấp của công ty mà (toát mồ hôi), người không nhiệm vụ đâu được tùy tiện đi vào? Anh ta… anh ta không phải đến đây để bịt miệng tôi đấy chứ? Bởi vì tôi đã nhìn thấy bộ dạng đáng xấu hổ của anh ta lúc phun mỳ! Toàn thân tôi mềm nhũn, ngồi phịch xuống ghế.
Mặt anh ta đang từ tươi rói bỗng chốc biến sắc khi nghe thấy tôi gọi anh ta là “anh mỳ”, nụ cười trên môi dường như cứng lại.
- Lâm Sảng!
Tôi run bắn người, hoang mang nhìn anh ta. Thậm chí ngay cả tên tôi anh ta cũng đã điều tra rõ ràng. Tôi có lỗi với bố, với mẹ, với cả nhà, vì tôi mà cả nhà gặp nạn rồi! Bố mẹ ơi, hẹn gặp lại bố mẹ dưới suối vàng. Tôi cố nén nước mắt, đầu óc liên tục hiện ra những hình ảnh tưởng tượng hết sức vớ vẩn.
- Cô… đói rồi nhỉ? Ăn chút gì đi! – Anh ta đưa chỗ thức ăn trong cái túi trên tay cho tôi, còn cẩn thận mở hộp bánh gato chìa ra cho tôi.
- Tôi không ăn! – Tôi từ chối theo phản xạ.
Mặc dù chỗ đồ ăn trước mặt ngon đến mức khiến tôi nhỏ dãi thèm thuồng, nhưng mà… trong cái bánh gato này chắc chắn có thuốc độc.
Anh ta ngây người nhìn tôi, đặt chiếc bánh gato trở lại bàn, mỉm cười vẻ áy náy:
- Hôm nay tôi bất lịch sự quá, tôi chỉ lo cô ăn chưa no, lại nghe nói cô phải làm việc qua đêm, vì vậy mới đi mua chút gì đến đây cho cô. Thực ra cô cũng không cần giảm béo đâu!
Anh ta nói như đúng rồi, nói như đó là một sự thực hiển nhiên, kiểu như anh ta là đàn ông còn tôi là đàn bà vậy. Tôi thấy sống lưng lạnh toát, anh ta đã biết rõ mồn một mọi hành tung của tôi.
Trong lúc hoảng loạn tôi đã nắm chặt lấy cái bút chì, chĩa thẳng vào cổ anh ta, hung hăng tiến lại gần, hỏi như thẩm vấn:
- Anh… anh là thám tử tư? Hay anh thuê thám tử tư theo dõi tôi hả? Làm sao anh biết được công ty tôi ở đây? Làm sao anh biết được tôi làm thêm qua đêm? Mau khai ra!
Do bị tôi đột ngột tấn công, gã mỳ kia đương nhiên chẳng kịp phản ứng, giật lùi lại, ngã phịch xuống ghế. Anh ta vội vàng chống tay vào bàn, tay kia gạt cái bút chì trong tay tôi ra, ánh mắt từ căng thẳng chuyển sang hài hước. Anh ta không nói gì, chỉ bặm môi nén cười. Thái độ gì đây? Anh ta đang khinh thường tôi hay khinh thường cái bút chì trong tay tôi? Bút chì? Ngoảnh sang nhìn cái bút chì chẳng thể gây thương tích trong tay mình, tôi như rơi xuống vực thẳm.
- Tôi cũng là nhân viên công ty, tên là Lâm Diệu! – Không biết có phải tôi nghe nhầm không.
- Cái gì, anh cũng họ Lâm à? – Trời diệt tôi rồi. Tôi ngây người mất hai giây, phát hiện khuôn mặt kia đang ở rất gần mình, gần đến mức tôi có thể nhìn rõ từng lỗ chân lông trên mặt anh ta. Mặt tôi nóng bừng lên, cuối cùng tôi cũng lấy lại được bình tĩnh để phân tích tình hình lúc này.
Gã khốn này cứ như con ma, làm tôi cứ tưởng mình đang nằm mơ.
Tôi đã tỉnh táo hoàn toàn, thận trọng đặt cây bút chì xuống, bình thản cầm cái bánh gato lên và bắt đầu ăn. Bánh không mất tiền nên ăn thấy ngon lạ thường.
- Được rồi, để đồ lại đây, còn anh có thể đi được rồi! Tôi sẽ không nói chuyện xấu của anh ra cho mọi người biết đâu, tôi là người rất có nguyên tắc, anh hiểu chứ? Một tháng lương của anh là bao nhiêu? – Biết anh ta không hề có ác ý, tôi liền an tâm ăn bánh, thực ra tôi cũng đói lắm rồi.
- Cô hỏi cái này làm gì? – “Anh mỳ” khó hiểu hỏi.
- Dùng một tháng lương của anh để mua chuộc tôi đi! – Tôi xoa xoa đầu anh ta, cười gian xảo.
Anh chàng mỳ đầu tiên hơi ngây ra, sau đó từ từ toét miệng cười. Cái thằng nhóc này, sao mà thích cười thế không biết?
Lâm Diệu đương nhiên không đồng ý dùng một tháng lương để mua chuộc rồi. Sự thực là mặc dù tôi tham tiền nhưng những đồng tiền không rõ lai lịch kiểu này xưa nay tôi không bao giờ dám nhận.
Đúng bảy giờ tôi quẹt thẻ rồi đi về, vừa ra khỏi công ty đã bị Mạc Lãnh tóm lại:
- Lâm Sảng!
- Ớ, trùng hợp nhỉ, ha ha ha, sớm thế này mà cậu đã đến rồi à? Ha ha ha! – Tôi liên tục cười giả bộ.
- Con ranh, toàn lợi dụng người ta thôi! Tối qua hại cậu phải ở lại làm cả đêm, thật ngại quá! Tớ mà không đến thăm cậu thì tốt rồi! – Mạc Lãnh tỏ vẻ ái ngại.
- Cậu nhìn cậu xem, đang yên đang lành chạy đến thăm tớ làm gì? Đến thăm thì đến, sao còn dẫn theo bạn trai? Cậu có biết người đàn ông của cậu là Bầu Trời trên đầu bọn tớ không hả? – Tôi than thở.
- Thôi đi! Anh ấy cứ nằng nặc đòi đi cùng tớ, tớ đâu còn cách nào khác, ai bảo chúng ta xinh đẹp lắm cơ? – Mạc Lãnh nghịch ngợm lọn tóc, nếu như phải dùng từ “xinh đẹp” để miêu tả cô ấy, vậy thì cô ấy thực sự “rất xinh đẹp”.
- Cậu đang chọc tức tớ đấy à? Tớ không đi với cậu đâu, cậu là đồ yêu quái! – Tôi tức điên lên, sao mình có thể làm bạn với một đứa xinh đẹp như vậy cơ chứ?
- Tớ vốn định mời cậu ăn sáng mà… – Mạc Lãnh thì thầm.
- Đợi tớ nửa tiếng, tớ về nhà rửa mặt, đánh răng đã. Gặp nhau ở quán Lão Hữu Ký nhé! Nhớ là giúp tớ gọi một bát mỳ thịt năm trăm tệ ấy! Nhớ nhé đồng chí! – Tôi vừa lao như bay về nhà vừa dặn dò Mạc Lãnh.
- Cậu nhanh lên đấy, lát nữa Bầu Trời cũng đến đấy!
Bầu trời ở trên đầu… là bầu trời màu đen: trái tim sếp của chúng tôi, có màu đen.
Bầu Trời…
Đại danh: Ngũ Dật Thiên.
Thân phận: Tổng giám đốc công ty
Bạn gái hiện tại: Mạc Lãnh
Sau khi thất nghiệp lần thứ n, nhờ sự giới thiệu của Mạc Lãnh, tôi đã vào được công ty này, bắt đầu một cuộc đấu tranh sinh tồn tối tăm mặt mũi.
Thỉnh thoảng tôi lại thầm ghen tỵ với số phận sung sướng của Mạc Lãnh, sau khi tốt nghiệp cô ấy vào làm việc ở công ty, chẳng quá hai tháng đã được Bầu Trời để mắt đến và theo đuổi, sau n lần được theo đuổi, cuối cùng Mạc Lãnh đã trở thành bạn gái của Bầu Trời, còn suốt ngày khoe khoang trước mặt tôi: Cuộc sống của cô ấy đẹp biết bao, không khí trong lành biết bao, thế giới tươi đẹp biết bao!
- Cậu chết đi! – Tôi ném cái gối vào mặt cô ấy. Mỗi khi nghe Mạc Lãnh kể lể, trong lòng tôi lại dậy lên thứ cảm xúc tầm thường của con người: sự ghen tỵ, một thứ ghen tỵ trần trụi.
- Hay là cậu cũng kiếm một anh đi? – Mạc Lãnh cười đắc chí.
- Ép tớ à? Tớ biết cậu đang ép tớ. Biết thừa tớ không thể kiếm được anh nào vừa đa tình, vừa lắm tiền, lại đẹp trai như Bầu Trời nên trắng trợn ép buộc phải không?
Tôi là kẻ bại trận, đành phải gạt lệ đau thương, sau đó cầm băng vệ sinh bịt miệng Mạc Lãnh, đểu cáng nói:
- Đừng có trách tớ, đều tại cậu ép tớ mà ra đấy!
Sau một trận cười nghiêng ngả, cả hai đều mệt nhoài nằm bò ra giường.
- Cậu nói đi, cậu nói xem sao cậu lại tốt số thế? Có ối người xinh đẹp hơn cậu nhiều, tại sao họ không tốt số như cậu? Cậu dạy tớ vài chiêu cho số tớ bớt khổ, ít khổ hơn một tí cũng được! – Tôi than thở.
- Ranh con, cậu cũng sẽ tốt số thôi! – Mạc Lãnh ôm gối ném trả vào mặt tôi.
Về đến nhà rửa mặt mũi, đánh răng, thay quần áo xong xuôi, tôi nhìn mình trong gương rồi thở dài, hình như tôi đã tiều tụy đi nhiều. Tôi thật sự không thích hợp với việc làm thêm giờ, một người có chiều sâu như tôi nên ở nhà trồng hoa, đọc sách, uống trà, dắt chó đi dạo. Đáng tiếc, trong cuộc đời tôi không có chó, chỉ có máu chó.
Tôi còn nhớ rất rõ năm tôi mười tám tuổi có đi ngang qua một sạp xem tướng dọc đường. Thầy bói hỏi đủ thứ rồi nhắm mắt, bấm đốt ngón tay, nhanh chóng đưa ra kết luận: Cô là người rất có phúc.
Vì câu nói này mà tôi đã hào phóng để năm tệ vào đĩa của ông ta.
Nhưng giờ phúc của tôi ở đâu, nằm ở chỗ nào? Không hiểu cái dái tai dài của tôi có phải là mọc phí công không nữa.
Tôi đã đầu tóc tinh tươm, mẹ tôi đã chuẩn bị đồ ăn sáng sẵn sàng, nhưng không có thịt.
Tôi mắt ươn ướt nói với mẹ rằng Mạc Lãnh đang đợi tôi, tôi phải ra ngoài ăn.
Mẹ lườm tôi một cái:
- Con về từ bao giờ đấy? Mẹ tưởng con không về nên đâu có chuẩn bị phần con!
Tôi khóc. Mẹ à, sao mẹ có thể bỏ qua sự tồn tại của con như vậy chứ? Trừ khi ở trên nick là con ẩn dật thôi chứ thường ngày con làm gì chẳng ồn ào?
Tại cửa hàng ăn sáng, Mạc Lãnh đã gọi sẵn đồ ăn, Bầu Trời cũng đã đến.
Mạc Lãnh đẩy bữa sáng ra trước mặt tôi, Bầu Trời mỉm cười với tôi.
- Lâm Sảng, ban nãy Dật Thiên nói hôm nay công ty sẽ có nhân viên mới đến, được phân vào bộ phận của cậu đấy! – Mạc Lãnh vừa ăn vừa nói.
- Là nam hay nữ? – Tôi hỏi. Thực ra tôi biết có hỏi câu này cũng bằng thừa, tôi vào công ty chưa lâu, ngoài sếp ra, trong phòng tôi chưa từng tuyển đàn ông.
- Nam! – Bầu Trời nói.
Tôi vô cùng ngạc nhiên, buột miệng hỏi:
- Thẳng hay là cong?
Hỏi xong tôi mới thấy hối hận, lập tức ngẩng đầu, hoang mang nhìn Bầu Trời, anh ta có hiểu gì không nhỉ? Anh ta có hiểu rằng “cong” là để chỉ những kẻ bị gay không?
- Cái gì? – Bầu Trời quả nhiên không hiểu.
- À, tôi nói là lưng anh ta thẳng hay là cong ấy mà! – Tôi vội vàng lấp liếm, gạt mồ hôi trên trán.
- Công ty ta tuyển dụng người gù bao giờ?
- Không có, công ty ta toàn là nam thanh nữ tú! – Bao gồm cả tôi.
- Thế ư? Mắt của cô có vấn đề gì không? – Bầu Trời thờ ơ hỏi.
- Chẳng phải tối qua vừa bị làm thêm thâu đêm sao? Tôi vừa thức trắng một đêm đấy! – Tôi nói với vẻ tội nghiệp, đều tại anh hại đấy, vẫn còn mặt mũi mà hỏi như vậy à?
- Thế à? – Bầu Trời cười nhạt.
Tôi gượng gạo gật đầu, thật sự tôi đâu có ngủ.
Lúc về văn phòng, tôi tìm người mới đến mà Bầu Trời nhắc đến ban nãy, nhưng đợi đến lúc mọi người đông đủ rồi vẫn không thấy khuôn mặt mới ấy đâu. Mới ngày đầu tiên đi làm đã đi muộn, tên này đúng là không biết trời cao đất dày là gì. Tôi thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh sếp chỉ vào mặt anh ta mà chửi. Nói thật là tôi rất thích chứng kiến cảnh người khác bị sếp mắng. Tôi thật xấu xa!
Nghĩ đến sếp là sếp xuất hiện liền.
- Lâm Sảng, cô lên phòng tổng giám đốc ngay nhé! – Mặt sếp tỏ vẻ ái ngại, dường như có điều gì khó nói.
- Không đùa chứ? Hay là chuyện tối qua mình ngủ đến sáng đã bị phát hiện rồi? – Tôi lẩm bẩm, nụ cười nhạt của Bầu Trời hiện lên trong đầu tôi.
- Cái gì? Tối qua cô ngủ đến tận sáng ư? – Tai của sếp còn thính hơn dơi nữa.
- Hóa ra chưa bị phát hiện à? – Tôi thật sự ân hận, đành phải giả bộ như không nhìn thấy vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống người khác của sếp, lặng lẽ rời đi. Vẻ mặt ái ngại lúc nãy của sếp là sao? Hay là cãi nhau với Bầu Trời rồi? Có thể nguyên nhân cãi vã là tôi? Hoặc cũng có thể Bầu Trời ra lệnh đuổi tôi. Nhưng nhìn biểu hiện sáng nay của anh ta rất bình thường mà.
Tôi đưa tay sờ lên dái tai mình. Phúc ơi, mày phải giúp tao đấy!
Trước cửa phòng tổng giám đốc, tôi chỉnh lại quần áo, gõ cửa, đi vào, đứng trước mặt Bầu Trời, mỉm cười, bắt buộc phải mỉm cười, dù đẹp hay xấu cũng vẫn phải cười.
- Tổng giám đốc Ngũ, ngài tìm tôi ạ? – Giọng nói thể hiện sự tôn kính.
- Đúng thế! – Bầu Trời bình thản đáp, xem ra không có sát khí trong giọng nói ấy. Tôi ngước mắt lên, nhìn thấy “anh mỳ” kia đang đứng ở một bên, vẻ mặt kỳ quái.
- Anh? Anh mỳ? – Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
- Là Lâm Diệu! – Anh ta bối rối sửa lại.
- Là thế này, đây là nhân viên mới của công ty chúng ta, tên là Lâm Diệu. Cô cũng coi như là bậc tiền bối của công ty, anh ta sẽ theo cô học tập, cô thấy thế có được không? – Bầu Trời lạnh lùng nhìn tôi, trên mặt như viết rõ bốn chữ: “Không thể không được!”.
- Được ạ, có gì mà không được cơ chứ, tôi thích nhất là được dẫn dắt các đàn em đấy! (Đặc biệt là những anh chàng đẹp trai chết người như thế này.) Lâm Diệu, sau này cứ gọi tôi là chị Lâm nhé! – Tôi đưa tay ra, chuẩn bị bắt tay thì nào ngờ, cậu ta ôm chầm lấy tôi.
- Đối với chị Lâm thì bắt tay đâu có đủ, nhất định phải ôm mới được! – Một người sống thoáng như tôi cũng phải kinh ngạc trước sự nhiệt tình quá đỗi của anh ta. Lúc này tôi nhìn thấy vẻ mặt của Bầu Trời, anh ta đang cười thầm. Anh mỳ, tôi thừa nhận anh rất đẹp trai, thật sự rất đẹp trai, đẹp trai đến mức anh ôm tôi khiến tôi chẳng muốn rời tay ra nữa.
Câu Được Con Rùa Vàng Câu Được Con Rùa Vàng - Không Hữu Cố Sự Câu Được Con Rùa Vàng