A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Tác giả: Martine Murray
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1302 / 8
Cập nhật: 2017-06-11 10:56:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
ại sao mày lại thích đi trên bờ tường, hả Cedar? Mày nhìn giống như một mẩu dây cụt vậy.’
Aileen đang đứng bên dưới tôi. Đáng ngạc nhiên chưa kìa, cạnh bên con nhỏ là Martine Airkin. Tôi đứng yên trên bờ tường. Từ trên này nhìn xuống tụi nó trông có vẻ bé hơn. Miệng của Marnie hé mở một nửa, như thể hàm của nó quá xá nặng nề đến không khép lại được. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt rắn nhỏ xíu của Aileen.
‘Tao thích đi trên bờ tường bởi vì rắn rết bò lổm ngổm khắp vỉa hè.’
‘Ô, chắc vậy rồi, buồn cười quá hé.’ Marine nói gay gắt. Rồi nó khoanh tay trước ngực, đảo mắt và lắc đầu với tôi. Tôi không thấy con nhỏ đẹp chút nào. Tôi tiếp tục bước. Hãy nghĩ mình ngon lành khủng long tôi tự nhủ, và tôi càng lúc càng to dần lên, lớn dần lên, khổng lồ.
Aileen nói lớn, ‘Ê, Cedar nè. Tụi tao muốn mời Kite tới dự một buổi tiệc. Mày cho tụi tao số điện thoại của ảnh được không?’
‘Tao không có, xin lỗi nghen,’ tôi đáp mà không thèm quay lại, bởi vì may mắn thay, như tôi đã nói, con số duy nhất mà tôi nhớ là bảng số chiếc xe Ingwood, JJH 339. Đó là sự thật.
‘Đồ nói dối.’ Một trong hai đứa la lên, nhưng tôi không thèm nhìn lại để xem đứa nào mới nói.
o O o
Khi từ nhà Oscar về, tôi ra sau nhà nhốt Rita và Door vào chuồng gà và thấy con thỏ Madge đang nhai rào rạo trên đám cỏ dài. Tôi gọi Hailey với Jean-Pierre và chúng tôi đuổi Madge quanh vườn cho tới khi Hailey bắt được nó.
Hailey nói, ‘Madge cứ chuồn ra hoài. Tụi này sắp dọn qua nhà bà tụi này rồi.’
‘Tại sao vậy?’
‘Bởi vì tụi này phải làm thế. Ba nói vậy.’
‘Chừng nào dọn?’
‘Tuần tới.’ Madge tè trên chân của Hailey và con nhỏ nói ‘Ý ghê quá!’ rồi vô nhà để rửa chân.
o O o
Ricci qua chơi, mang một dĩa ớt quả dồn phô-mai, cơm và dược thảo.
‘Nè cưng.’ Bà bỏ chúng lên cái lò nướng rồi lấy miếng khăn giấy lau sạch cái lò. ‘Cô làm nhiều quá ăn một mình không hết.’
Tôi nói, ‘Hailey sắp dọn nhà đi.’
‘Cô biết rồi.’ (Tất nhiên là bà đã biết. Bạn không thể báo cho Ricci điều gì bởi vì bà luôn luôn biết trước rồi.) ‘Họ bị đuổi ra khỏi nhà.’ Bà nói điều đó ra để chứng minh là bà biết nhiều hơn tôi, rồi bà ngồi xuống ở chiếc bàn bếp và bắt đầu than thở.
‘Vụ gì vậy hả cô Ricci?’
‘Ôi, con ơi, con chó của cô, con Bambi đó, nó cần được giải phẫu, nhưng thằng cha thú y thiệt là ác ôn, nó muốn cô trả tới 500 đô-la lận. Ô, con có nghĩ là cô có chừng đó tiền không? Tất nhiên là không có rồi. Cô hỏi mượn con em họ của cô ít tiền nhưng nó không cho. Nó thiệt là đồ keo kiệt. Cô buồn quá. Cô uống thuốc an thần Valium, nhưng cô vẫn buồn như thường. Cưng biết là cô thương con chó của cô lắm mà.’ Thật vậy. Bà thương con Bambi mịn mượt nhặng xị như thể nó là đứa con bé bỏng vậy. Tôi lo quá.
o O o
Má về nhà, cười hì hì vui vẻ.
‘Cái gì mà vui vậy má?’ Bà lại bật cười to.
Bà nhướng mày và thọt ngón tay vào mớ ớt nhồi. ‘Má vừa mới thấy một chuyện thiệt là mắc cười. Ricci đem món này qua à?’
‘Dạ. Mà má thấy cái gì vậy?’
‘Ông Abutala. Con biết ổng mà, ba của Hailey phải không?’
‘Cái ông mập thù lù đó hả?’
‘Ổng bự con, không phải mập. Ừ, ông đó đó. Ông đang lùa con thỏ qua vườn của nhà Zitos bằng một cây gậy.’
‘Đó là Madge. Con thỏ của Hailey. Lúc nãy nó ở trong vườn mình.’ Má cười khúc khích và đặt mấy quả ớt nhồi vào lò nướng.
‘Ờ, có vẻ như Madge không muốn ở bên nhà họ, và ông Abutala đang cố tìm cho Madge một căn nhà mới. Thôi cứ hy vọng là Madge đừng có chui vô vườn của mấy tên con trai kia đi, nếu không Pablo có thể hầm nó làm món nhậu. Con có cám ơn Ricci đã cho ớt không?’
‘Dạ có. Và con tặng cô ấy mấy quả trứng. Bị đuổi khỏi nhà có nghĩa là gì vậy má?’
Má có vẻ lo lắng, ‘Tại sao con hỏi, ai bị đuổi?’
‘Bọn họ bị, nhà Lebbos.’
‘Cedar, đừng gọi họ như thế. Bị đuổi có nghĩa là người chủ nhà bảo họ rời khỏi nhà. Con có muốn một ít rau xà-lách không?’ Bà mở tủ lạnh và ngồi xổm xuống để tìm xà-lách.
‘Mình có thể bị đuổi nhà không má?’
‘Bất cứ ai mướn nhà đều có thể bị. Điều đó không có nghĩa là họ làm điều gì sai. Đôi khi người chủ của căn nhà chỉ muốn lấy nó lại thôi.’
Tôi không thích cái ý tưởng đó. Tôi đã quá quen thụôc với căn nhà cũ kỹ này, con đường này và cái cách bạn có thể ra bờ lạch hay tới đường Smith. Một điều mà tôi không thể chịu đựng nổi là việc chẳng thể nào biết được khi nào thì ai đó hay cái gì đó sắp sửa biến đi mất biệt. Bây giờ thì tôi cũng không thể biết chắc được là căn nhà của chúng tôi có luôn luôn là của chúng tôi không. Và rồi điều gì xảy ra nếu chúng tôi phải dọn ra và Barnaby sẽ không biết chúng tôi ở đâu. Tôi nói với má, ‘Mình sẽ lạc Barnaby nếu mình bị đuổi khỏi nhà.’ Bà đang rửa rau xà-lách trong cái chậu. Bà thở dài buồn bã, bởi vì bà lo cho Barnaby, và tôi biết rằng bà nhớ anh lắm vì thỉnh thoảng bà vào phòng anh và ngồi trong đó một mình. Má nói má biết chắc là chúng tôi chưa bị đuổi đâu, và Barnaby sẽ trở về nhà sớm, và bảo tôi xem mớ ớt trong lò nướng chín chưa. Tôi kể với má về chuyện Ricci và con chó của bà. Má nói má sẽ cho Ricci mượn tiền nếu có thể nhưng kẹt một cái là má không thể - má không có đủ số tiền đó, chỉ một ít thôi, có lẽ thế.
Sau buổi ăn tối, tôi vào phòng mình và nảy ra một ý. Tôi luôn luôn có những ý tưởng hay ho khi tôi cần chúng, nhất là nếu tôi nằm yên và suy nghĩ.
Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley - Martine Murray Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley