In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Martine Murray
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1302 / 8
Cập nhật: 2017-06-11 10:56:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ự thật là, tôi chưa từng hôn con trai. Có lần tôi thấy Barnaby âu yếm Laura Pinkstone trên cái ghế xô-pha trong phòng khách của nhà tôi. Thông thường phòng khách là cái phòng ít có sinh hoạt gì trong đó. Lẽ ra nên gọi nó là cái-phòng-màu-mè-chết-queo-phủ-đầy-bụi, bởi vì không ai được phép vào đó, không được phép trừ phi bạn là khách hay là ông bác sĩ. Chúng tôi chẳng bao giờ có khách, không có những vị khách đúng nghĩa, chỉ có Caramella và Ricci.
Trong phòng khách có thảm rất sạch vì không có ai vào đó. Cái xô-pha và những cái ghế rất hợp với nhau. Chúng có những nụ hoa màu hồng và lá xanh xoắn cuộn khắp bên trên. Tôi biết chúng đã có mặt ở đó lâu lắm rồi vì có một tấm hình chụp Barnaby khi anh còn là một cậu nhóc và đang ngủ trên cái xô-pha hoa hồng. Khi má vắng nhà, đôi lúc tôi vào đó nằm sau cái xô-pha, chỗ có một cái hình chữ nhật màu trắng do ánh nắng rọi lên tấm thảm sạch. Qua cửa sổ, bạn có thể thấy những luồng ánh sáng đầy bụi chiếu xuống mình, thẳng từ thiên đường hay mặt trời, hay từ một đôi mắt của một thiên thần, hay bất kỳ cái gì đó từ trên kia rọi xuống chúng ta. Tôi nằm trong cái khoảng nắng đó và nó làm tôi yên lặng và nhỏ bé và im re như những con côn trùng khô queo nằm trên bậu cửa sổ. Tôi có cảm giác thời gian đang rơi xuống trên tôi, và tôi đang từ từ già đi và im ắng. Tôi ngắm không khí lấp lánh những hạt bụi đang rơi, và tôi rỗng sạch, tuyệt không một ý nghĩ trong đầu. Tôi chỉ để những sự vật đến với mình; thời gian rơi, những luồng không khí ấm áp, tiếng động rầm rì của bên ngoài, những ý nghĩ nhòa nhạt về những con côn trùng khô queo và ma cà rồng, và chuyện ra đời ở Bangladesh. Tôi có thể thấy lưng của cái xô-pha hoa-hồng-và-lá-xanh ở chỗ nó đối diện cửa sổ, ánh nắng làm cho chỗ đó nhạt hơn phần còn lại. Nếu nhấc những lớp áo bao trên những tay dựa lên (như khi bạn kéo một miếng băng dán ra khỏi một vết thương) bạn có thể thấy cái màu vải thật, như khi ba má mới mua về, lúc còn đậm màu và nồng nàn và mọi vật còn mới, còn chín muồi, trước khi thời gian chầm chậm làm khô đi mọi thứ, làm yên ắng, rút đi màu sắc và tinh túy... Đó là điều thời gian đã làm với bà của chúng tôi, để lại bà với làn da bọc khô héo và phai tàn, không còn bao nhiêu tinh túy lại bên trong. Bà không thấy đói gì nhiều, chỉ thèm ăn kem với tôi, đặc biệt là loại kem có hình gợn sóng mùi táo Blue Ribbon. (Má nói ngoại không được phép ăn kem vì chứng đái đường, nhưng ngoại nói, ‘dẹp đi,’ và cứ thế mà ăn.) Nhiều lúc tôi buồn khi cảm nhận cái cách thời gian cứ tiếp tục trôi chảy, và thật sự dừng được nó ở bất cứ nơi nào, chỉ bởi vì thích nó dừng ở đó. Ngay cả cái xô-pha cũng chẳng thể dừng thời gian lại.
Barnaby đang hôn Laura Pinkstone lâu thiệt lâu trên cái xô-pha hoa-hồng-và-lá-xanh. Tôi biết vì tôi đã tiếp tục nhìn trộm qua khoảng hở trên cánh cửa. Barnaby và Laura quấn lấy nhau ở một đầu, và cây ghi-ta của Barnaby đang nằm chiếm lấy phần còn lại của cái xô-pha. Cánh tay của Laura vòng quanh lưng Barnaby và mặt anh phủ lên mặt con nhỏ. Cảnh đó trông khá chán, nên tôi bỏ đi. Nhưng rồi tôi đến nhìn lại lần nữa, vì ti-vi chẳng có cái gì xem. Tay con nhỏ vẫn trên lưng anh, nằm đó như một con thằn lằn tắm nắng trên một tảng đá, nhưng đôi tay của Barnaby thì đang hành động. Một tay đang du hành bên dưới áo thun của Laura và con nhỏ không ngăn anh lại. Bàn tay đó lần lên và ôm lấy ngực con nhỏ. Tôi ngượng quá, cho dù đó không phải là ngực tôi, nhưng tôi vẫn ngượng.
Tôi đi mở máy CD bản Can’t get enough of your love babe[18] thật lớn để họ cũng nghe. Dù vậy điều đó cũng không làm họ dừng lại được. Tôi đi tìm một khẩu súng bắn nước hay một cái còi hay cái gì đó có thể gây cho họ một cú thất kinh để cười chơi. Nhưng tôi không tìm được cái gì cả. Họ không ngưng trò khỉ cho tới khi nghe tiếng má về.
[18] Can’t get enough of your love babe: tạm dịch, ‘Không thể nhận đủ tình yêu của em, cưng ơi.’ ND.
Bao giờ cũng nghe được tiếng má về về vì xe của má kêu lớn lắm. Nó là một cái xe thùng hiệu Kingswood, nhưng chữ K đã rơi mất, do đó chúng tôi gọi nó là Ingswood. Bảng số là JJH 339. Đó là dãy số duy nhất trên đời mà tôi còn có thể nhớ được. Má bắt tôi nhớ nó vì chúng tôi luôn phải gọi RACV[19] khi cái Ingswood bị hư, và điều đầu tiên mà họ muốn biết là số đăng bộ. Dù sao tôi cũng thích bảng số của cái Ingswood. Đọc nó lên nghe rất du dương. Hồi ngoại ở đây, nhiều lần chúng tôi từng đi đây đi đó suốt ngày trên cái Ingswood. Khi chúng tôi đến bãi biển Sandringham, Barnaby và tôi để các thanh ván trượt nước ở sau thùng xe và vì làm bằng mốp nên chúng cứ kêu cọt kẹt. Sau đó chúng tôi mua kem xanh ở một xe bán dạo trong bãi đậu xe, kem nhỏ đầy lên ghế, nhưng chẳng sao. Ngoại lấy một cái khăn chùi là sạch hết.
[19] RACV: The Royal Automobile Club of Victoria: tạm dịch Câu lạc bộ xe hơi hoàng gia thuộc Victoria. Một dịch vụ chăm sóc và sửa chữa xe, và tư vấn những vấn đề khác trong đời sống cho các thành viên tham gia. ND.
Nếu có bao giờ hôn hít Kite, tôi cũng không nghĩ rằng mình muốn làm điều đó trên cái xô-pha. Tôi nghĩ tôi thích hôn khi đang đứng, và sẽ không lâu như Barnaby hôn Laura Pinkstone. Nhiều lúc tôi giả vờ hôn lên tay mình, để thử xem cảm nhận nó như thế nào, nhưng tôi biết nó hoàn toàn không giống. Dù sao thì chắc Kite chỉ muốn hôn Marnie Aitkin chứ không phải hôn tôi, và vả lại, dù sao tôi cũng chẳng nghĩ về Kite.
Nhưng tôi có nghĩ. Tôi cứ nghĩ về trò chơi huyên náo của chúng tôi, cái xương sườn bị đau của tôi, cái động tác trực thăng đó, những đứa con gái, gánh xiếc Berzerkus và Harold Barton, mặc dù tôi đã cố nghĩ về những con đường, những chiếc thuyền, việc ra đời ở Bangladesh và con mèo Signor Dongato. Bất cứ khi nào có điều gì đó trong trí tôi và tôi không thể gạt ra, thì tôi nghĩ về con mèo Signor Dongato. Nó là con mèo từ một ca khúc Barnaby và tôi từng hát.
Ô Signor Dongato là một con mèo
Dongato ngồi trên một mái nhà cao màu đỏ
Nó đến đó để đọc một lá thư
Meo Meo Meo
Nơi ngọn đèn đọc sách tốt hơn
Meo Meo Meo
Này là mảnh thư tình dành cho Dongato.
Chính cái chỗ ‘Này là’ là chỗ tôi thích hát nhất, bởi vì tôi hát nó với một cảm hứng bay bướm, như thể tôi đang khoác một cái áo choàng. Tuy nhiên, nó không giữ cho tâm hồn tôi vui vẻ được lâu bởi vì tôi không thể nhớ nổi câu thứ hai, do đó tôi lại suy nghĩ nữa.
Tôi ra đường và ngồi một lúc trên bức tường nhà Mott, ngắm Harold và Frank và những đứa khác chơi trò bè gỗ trên những tấm ván trượt nước. Harold có một tấm ván trượt hiệu Golden Breed màu xanh sậm. Nó thật chiến, nhưng tôi chẳng bao giờ xin hắn đi ké một vòng. Hắn từng có một tấm ván trượt thật ác chiến khác, tấm màu vàng có vẽ một cái sọ người có lỗ mắt đen trên đó. Tấm ván trượt màu vàng đó biến mất và giờ hắn có tấm mới ngon lành này.
‘Cedar nè, tại sao mày không treo ngược lên với bạn trai của mày? Mày bị nó cho rơi rồi à? Bị u đầu rồi à?’ Harold hỏi, rồi hắn cười phá lên và biểu diễn một cú một trăm tám mươi độ nhưng hỏng bét, chẳng ra gì. Hắn quả là một thằng dởm.
Tôi đáp, rồi đi vào trong, ‘Nó không phải bạn trai tao.’
Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley - Martine Murray Câu Chuyện Thật Tí Ti Của Cedar B. Hartley