Trong mỗi khó khăn, thất bại, và cả những nỗi khổ tâm đều chứa đựng mầm mống của thành quả tốt đẹp hoặc hơn thế nữa.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Sakitabi
Số chương: 120
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2415 / 47
Cập nhật: 2016-03-20 21:00:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48
aeve dịu hiền của tôi nhắm nghiền mắt lúc tôi bước qua cửa phòng bệnh.Nhưng chắc khứu giác của cô vẫn làm việc vì cô mỉm cười khi tôi rón rén đặt mấy cái túi lên khay màu nâu xám.- Không, - Maeve nói bằng giọng đứt đoạn. - Anh phải không?Tôi cầm cái cốc nhựa lên cho cô uống chút nước.
Mắt cô ứa lệ vì đau lúc ngồi dậy. Nỗi đau làm tôi cũng ứa nước mắt.- Em ngửi thấy mùi thịt băm lẫn phó mát, - Maeve nói rất nghiêm trang. - Nếu đây là giấc mơ và anh đánh thức em dậy, em sẽ không chịu trách nhiệm đâu đấy, Mike.- Em không mơ đâu, thiên thần của anh, - tôi nói vào tai cô lúc nhẹ nhàng trèo lên giường cạnh cô.
- Em muốn ăn thêm hành không?Mặc dù Maeve chỉ ăn nửa viên thịt và khoảng mộtphần tư cái bánh mì nhỏ xíu, má cô trông vẫn ửng hồng, khỏe hẳn lên lúc cô đẩy trả cái túi.- Anh có nhớ nửa đêm dài lê thê của bọn mình không? - Cô nói.Tôi mỉm cười. Hồi mới đi chơi với nhau, cả hai chúng tôi đi từ bốn đến mười hai giờ.
Lúc đầu, chúng tôi đến một quán bar, nhưng chán ngay, sau đó đến một cửa hàng video rồi đi siêu thị suốt đêm, cứ nhằm lối giữa các quầy thực phẩm đông lạnh mà đi. Cánh gà, bánh pizza, phó mát mozarella - những món ăn có lợi cho sức khỏe. Thói quen là thứ ta cần, miễn là có thể nấu trong lò vi sóng và ăn trong lúc xem một bộ phim cũ.
Tuy vậy, đó là những thời gian thú vị. Thỉnh thoảng chúng tôi ở lại sau khi ăn, chỉ để nói chuyện, không muốn ngừng, cho đến khi chim hót líu lo ngoài cửa sổ phòng ngủ.- Em có nhớ những thứ anh hay mang đến cho em không? - Tôi nói.Maeve làm việc tại phòng cấp cứu của Trung tâm Y tế Jacobi ở Bronx, ngay góc các phố Bốn và Chín, phân khu mới tinh của tôi.
Thực ra, trong các cuộc tuần tra, tôi lùa những người bị bắt từ các phố vào phòng cấp cứu chỉ để có dịp gặp cô.- Anh có nhớ một ông già vô gia cư to lớn, rụng hết răng mà anh đưa vào, cứ ôm ghì lấy anh không? - Maeve nói và cố cười. - Ông ta nói gì nhỉ? "Cậu không giống những con gà tây nhắng nhít kia tí nào.
Cậu rõ là ân cần".- Không phải, - lúc này tôi cũng cười với cô. - Ông ta nói: "Này cậu, cậu là người da trắng dễ thương nhất mà tôi từng gặp".Maeve nhắm mắt lại, và thôi cười. Chỉ thế thôi. Chắc trước lúc tôi vào, cô đã uống thuốc và bây giờ nhanh chóng ngủ lịm.
Tôi xiết nhẹ tay Maeve. Rồi tôi cố hết sức ra khỏi giường thật nhẹ nhàng. Tôi dọn dẹp những thứ lộn xộn, nhét chăn quanh vai Maeve rồi quỳ xuống bên cô.Tôi ngắm lồng ngực vợ tôi đang phập phồng. Thật lạ vì đây là lần đầu tiên tôi không cảm thấy giận đời hoặc Thượng đế.
Cạm Bẫy Mong Manh Cạm Bẫy Mong Manh - James Patterson & M.ledwidge Cạm Bẫy Mong Manh