A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Tác giả: Cửu Bả Đao
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4855 / 180
Cập nhật: 2015-11-28 04:27:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
uán của Vua gọi lung tung trang trí không có gì đặc sắc, nhưng không khí thoải mái, rất nhiều người qua đường tình cờ đi vào uống cốc cà phê, đọc sách đọc báo giết thời gian buổi chiều, từ đó liền thành khách quen. Càng lúc càng bận, tôi và Albus định tìm thêm một trợ thủ gia nhập với chúng tôi, tôi có hỏi Bách Giai, nhưng cậu ấy đang chuyên tâm chuẩn bị cho kỳ thi vào viện nghiên cứu nên không có thời gian.
Trên tường treo tấm ảnh lớn của bà chủ và nhạc sĩ gửi từ Ai Cập về, trước kim tự tháp, con mèo Sumatra nằm ườn trên đầu nhạc sĩ lim dim mắt, trên tay bà chủ bế một cô bé con đang say ngủ. Tôi và Vua gọi lung tung nhìn tấm ảnh đó đến thất thần, lúc giật mình sực tỉnh, đều đã cười đến cứng miệng.
Nhắc đến chuyện kết hôn, ông anh rút được giải thưởng Kim Mã của tôi đã trở về, giờ đang ở công trường theo Thiết Đầu học giám sát thi công, tôi đoán giữa anh tôi và Văn Linh cũng sẽ sớm có kết quả thôi.
“Em gái, em có định chuẩn bị thi nghiên cứu sinh không?”
Albus thuần thục chọn hạt cà phê, bỏ vào trong lò vài thứ quả khô định rang chung.
“Thấy Trạch Vu thường xuyên phàn nàn chuyện viết luận văn với chạy thí nghiệm, em cảm thấy hay là thôi đi vậy.”
Tôi cười cười, ăn bánh xốp mình tự làm, bất giác đưa mắt nhìn quyển lịch trên tường.
Ngày 7 tháng Mười, hôm nay hình như có ý nghĩa gì? Nghĩ mãi cũng không ra.
Mấy năm nay, tôi đã trở thành bạn tốt của rất nhiều quái nhân, tôi phát hiện ra quá trình học tập cùng với việc cuộc đời có hạnh phúc không chẳng liên quan gì đến nhau cả, quan trọng là thái độ sống của mỗi người: có thể nhìn bản thân cùng thế giới này một cách hài hước hay không.
Tôi nghĩ, cả đời pha cà phê, có lẽ lại chính là sự lãng mạn của tôi và Albus cũng nên.
“Albus, bấy lâu nay em vẫn không rõ, hồi đó tại sao Loan Loan lại bị Albus cướp khỏi tay A Thác thế? Phiên bản mà A Thác kể với em cứ mập mà mập mờ, cái gì mà cứ cố gắng rồi sẽ thành công ấy, em chẳng tin?” Tôi đột nhiên nhớ ra chuyện này, ông chú Vua gọi lung tung cũng sấn tới.
Vua gọi lung tung vẫn theo đuổi Albus, kể cả khi biết đối tượng mà ông ta chung tình là một cô nàng lesbian.
Đây chính là sức mạnh của tình yêu, lúc nào cũng khiến người ta điên cuồng.
Nhưng ai mà biết được tiếp sau đây sẽ thế nào chứ?
“Thì ra bạn gái cũ của người mà Tư Huỳnh thích bị em cướp đi hả? Cướp thế nào vậy?”
Trạch Vu tò mò ngẩng đầu lên, đặt quyển tạp chí xuống nhìn về phía quầy bar.
Anh định học lên tiến sĩ, để xem có thể làm tăng độ cận thị, không cần đi lính hay không.
“Bí mật của A Thác, để nghệ sĩ hình thể chuyên nghiệp bảo quản là thích hợp nhất.”
Tiểu Tài vừa nói vừa phun bong bóng bảy màu ra từ lỗ mũi, con vẹt trên vai đang nhai trầu.
Giờ anh ta đã là nghệ sĩ hình thể cao cấp thường trú tại khách sạn, mỗi buổi công diễn bán vé hằng tuần đều nhận được tiếng vỗ tay vang khắp khán phòng, thỉnh thoảng còn đến Cửa Đông biểu diễn miễn phí.
“Không ngờ lại có chuyện như vậy, tôi muốn nghe.”
A Châu và Trương Chaien ngồi ở cái bàn tròn nhỏ cũng hết sức hào hứng.
Bọn họ đều đã đọc câu chuyện tôi viết trên mạng, nhưng đáp án của câu hỏi này vẫn là một bí ẩn.
“Đáp án này quan trọng thế sao?”
Albus hờ hững nói, nhưng cô đã hết đường chạy trốn, bị chúng tôi vây kín lại.
Albus thở dài một tiếng, đang định mở miệng.
Đúng lúc này, lỗ mũi Trương Chaien đột nhiên ồ ạt phun ra hai hàng máu cam, cả bọn đều sợ đến đớ người, nhất thời cuống hết cả lên.
“Anh làm cái gì thế? Sao tự dưng lại chảy máu mũi?”
A Châu vội lấy giấy ăn trên bàn nhét vào lỗ mũi Trương Chaien, Albus thì mở tủ lạnh lấy đá bọc trong khăn bông, đè lên sống mũi cậu ta.
“Anh có dự cảm chẳng lành đó mà!” Trương Chaien run rẩy, máu mũi vẫn chưa cầm được.
Đột nhiên, cửa quán bật mở “đinh đang đinh đang”, một gương mặt quen quen, ngây ngây bước vào, sau lưng còn đeo một cái ba lô to tướng.
Làn da ngăm đen, đôi mắt dài mảnh, lại còn cả nụ cười ngây ngô đến không thể chịu nổi.
“Anh đang lấy làm lạ sao cái quán ở chợ đêm lại đóng cửa, mới ra phố lượn lờ một vòng, thì ra là chuyển tới đây.”
Giọng nói sang sảng lâu rồi không nghe thấy, là A Thác.
Cả bọn đều im lặng, tự động tránh ra một con đường, Trương Chaien thì rúc vào trong góc run lẩy bẩy.
“Lâu lắm không gặp, vừa mới về à.”‘ Tôi cười cười.
Tôi đã chờ mong, chuẩn bị cho thời khắc này từ lâu, vì vậy cũng không quá kích động.
Chỉ là, tay tôi bắt đầu bận rộn không ngừng, đầu tiên gọt một quả táo, sau đó cho cả thịt gà rang muối Albus mới mua vào trong máy xay hoa quả.
“Đúng rồi, vốn định đến tìm em rồi đi gặp Bách Giai lấy lại Cà Rốt, đang phát rầu vì không tìm được em thì không ngờ lại thấy biển hiệu cũ này ở đây, thật là khéo quá đi mất! Anh còn định chạy đi hỏi anh Bạo nữa cơ đấy.”
A Thác cười ngây ngô ngồi trước quầy bar, thú nhận là đã quên mất số điện thoại của tôi.
“Trước ngày ra nước ngoài lại còn một mình đi bắn pháo hoa, anh đúng là chẳng có nghĩa khí gì cả, rồi sang châu Phi cũng chẳng gửi lấy nửa tấm bưu thiếp về, sao vậy ở châu Phi bận thế cơ à? Bận săn bắn hay là bận lột da đầu người?”
Tôi hằm hè trừng mắt lên nhìn anh, đổ một muôi cà phê hạt vào máy xay hoa quả, ấn nút.
Cái máy xay khó nhọc xoay vòng, màu sắc hết sức quái dị.
“Anh sang đến châu Phi mới phát hiện ra mình không ghi lại địa chỉ của người nào, siêu hối hận luôn! Anh đúng là siêu ngốc! Tất nhiên cũng không có mạng để liên lạc về hỏi rồi, nhưng mà châu Phi vui lắm đấy! Tù trưởng còn nằng nặc đòi gả con gái cho anh, suýt chút nữa là không trốn về được! Cũng may, anh chơi poker thắng thầy mo của bộ lạc đấy!” A Thác nói xong cười lên ha hả.
Tôi không thể đợi được, muốn nghe anh kể về chuyến đi châu Phi thú vị ấy.
“Đồ ngốc, đồ đần! Anh không biết địa chỉ nhà em, chẳng lẽ không biết viết cho Lý Tư Huỳnh ở ký túc xá nữ năm hai đại học Giao Thông à? Đơn giản thế thôi!” Tôi tức giận thở hồng hộc nhìn anh. Tay phải đổ thứ quái dị trong máy xay nước quả ra, tay trái cầm cái lưới lọc.
“À! Đúng thật! Sao anh không nghĩ ra nhỉ?” A Thác cả kinh, sững sờ trước cái sự ngốc của mình, mọi người xung quanh đều cười ồ lên.
Đến lúc rồi.
Tôi ưỡn ngực lên, hít vào dưỡng khí, cùng với dũng khí.
“Phạt anh uống một hơi hết cốc Lý Tư Huỳnh đặc chế này! Sau đó còn chín mươi chín cốc nữa đợi anh!”
Tôi phẫn nộ đổ thứ quái dị kia vào cốc cà phê cỡ lớn, đẩy tới trước mặt A Thác.
A Thác thoáng ngẩn người, ngây ra nhìn cốc Lý Tư Huỳnh đặc chế, sau đó lại nhìn tôi.
Câu chuyện tình của tôi, giờ mới bắt đầu.
Cà Phê Đợi Một Người Cà Phê Đợi Một Người - Cửu Bả Đao Cà Phê Đợi Một Người