Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Tác giả: Cửu Bả Đao
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4855 / 180
Cập nhật: 2015-11-28 04:27:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ầu thang gỉ hoen gỉ hoét, mỗi lần đặt chân xuống tôi đều cảm thấy nội lực của mình thật kinh người, sắp giẫm xuyên cả tấm sắt dưới chân tới nơi, thật đúng là bộ bộ kinh tâm.
“Chúng ta đi đâu đây? Anh sống ở đây à?” Tôi nhìn từ trên xuống, chậc, chắc đã lên tới tầng bốn rồi.
“Chỗ này xịn như vậy, anh làm sao ở được chứ!” A Thác nói, nhưng lại lấy trong ba lô ra một xâu chìa khóa, đút vào ổ khóa.
Không phải chỗ anh ta ở, nhưng anh ta lại cầm theo chìa khóa mở cửa.
Cửa mở ra, A Thác lần mò trong bóng tối bật đèn lên.
Tôi tò mò nhìn ngó xung quanh.
Thoạt nhìn, căn phòng này chẳng khác gì phòng ở bình thường, đồ lặt vặt và các vật dụng thường nhật chất đống khắp nơi. Nhưng tôi để ý thấy ghế xô pha trong phòng khách rất to rất rộng, sờ tay vào, cũng không biết là chất liệu gì, nhưng cảm thấy tương đối mềm mại dễ chịu, có điều không hẳn mềm nhũn ra, bên trong xô pha không biết đã chèn thêm thứ gì vào, có lẽ là cao su hay gì đó tương tự, rất đàn hồi.
“Xô pha tốt đấy.” Tôi tự nhiên ngồi xuống, vỗ vỗ lên lớp bọc da thật bên ngoài.
Sau đó tôi phát hiện phòng khách này không có cái ti vi nào, bốn góc đặt bốn cây loa âm thanh lập thể, trông đến oách.
Ông anh tôi đôi lúc cũng mượn bạn bè ít tạp chí âm thanh hoặc tạp chí máy tính về nhà xem, thỉnh thoảng tôi cũng lật qua lật lại, nên vừa nhìn nhãn hiệu trên bốn cái loa cây đã lập tức nhận ra đây là hàng cao cấp nhất trong các loại hàng cao cấp.
Tôi ngẩng đầu lên, chỗ rìa tường còn lắp loa treo cỡ nhỏ, trên đỉnh đầu thì là một cái máy chiếu.
Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc nhất là, ngoài sàn nhà, các bức tường trong phòng đều ốp ván cách âm lót bông có thể hấp thu âm thanh, chủ nhân của nơi này nhất định là một chuyên gia, không thì cũng là một kẻ to mồm thường hay tổ chức đại nhạc hội Chaien ở nhà.
“Muốn xem gì? Tuy rằng DVD ở đây không được mới như ngoài rạp, nhưng thực sự nhiều lắm lắm đấy, không thể xem hết được, nào, cùng chọn đĩa đi.” A Thác đi tới một bức tường xếp đầy các loại DVD, VCD thậm chí là LD và cả băng video, chăm chú xem xét.
Tôi tức tốc bật dậy, hào hứng xong tới bên cạnh anh ta cùng chọn phim.
Điện ảnh Hollywood, phim nghệ thuật châu Âu, phim ca nhạc Đông Nam Á, phim kinh dị các nước, kịch Broadway, phim Trung Quốc, Hồng Kông, các loại phim tài liệu kỳ quái, thậm chí còn cả phim tình cảm Đan Mạch mà trẻ vị thành niên không nên xem nữa, chẳng thiếu thể loại gì, nhưng tôi phát hiện mặc dù phim nhiều vô số kể, song cách sắp xếp thì lung tung bừa bãi, chẳng theo logic gì hết, muốn tìm theo năm không được, theo chủng loại cũng không xong, nhất thời tôi cũng chẳng biết mình muốn xem cái gì nữa.
“Chẳng biết muốn xem gì, anh chọn ra mấy cái để em quyết định vậy.” Tôi nói, chỗ này đúng là một kho tàng khiến người ta chóng mặt hoa mắt!
“Được thôi, một, Trai gọi(1), hai, Số phận an bài(2), ba, Ngọa hổ tàng long, bốn, Truy lùng U571 (3).” A Thác ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Nghe nói Số phận an bài xem sợ lắm, anh đã xem chưa?” Tôi hỏi.
“Chưa, vậy xem phim này đi!” A Thác rút DVD ra, bỏ vào dàn máy cao cấp kê ở góc tường.
Màn chiếu dạng treo chầm chậm buông xuống, A Thác cẩn thận điều chỉnh ánh đèn trong phòng khách cho tối bớt.
Lúc này, tôi ngồi phịch xuống xô pha, vui vẻ kêu lên: “Phòng nghe nhìn này xịn quá đi mất! Tiếc mỗi cái là thiếu đồ uống!”
A Thác vỗ vỗ lên đầu, như thể bảng mạch điện tử bên trong bị đặt lệch: “Cũng phải, quên béng mất, để anh đi xem trong tủ lạnh có gì uống không nhé.” Nói đoạn, anh ta liền sang phòng bếp bên cạnh mở tủ lạnh, máy chiếu đang chiếu đoạn giới thiệu đầu phim.
“A Thác, chỗ này rốt cuộc là nơi nào vậy? Của bạn anh à?” Tôi cầm lon coca A Thác đưa cho.
“Đúng rồi, anh ấy là đại ca trong giang hồ, ở một mình rất buồn, vì vậy thi thoảng anh đến đây xem phim với anh ấy, mặc dù trông anh ấy rất hung tợn, nhưng nhắc đến phim ảnh thì lại là nhà phê bình kiêm fan hâm mộ xứng đáng điểm mười đấy.” A Thác bật lon coca trên tay, nói như thể một lẽ đương nhiên.
“Nói bậy, nói thật đi chứ.” Tôi kiên nhẫn truy vấn.
“Thật đấy mà, anh đã bao giờ gạt em đâu.” A Thác nhìn tôi với ánh mắt hồ nghi.
“Đại ca xã hội đen sống ở đây? Anh có chìa khóa nhà anh ta?” Tôi há hốc miệng.
“Anh ấy có biệt hiệu là Bạo Tẩu Tử Thần, nghe đồn rất nổi danh ở hai đường Nam Bắc, thời trẻ cũng từng lên bảng xếp hạng tội phạm truy nã rồi, có điều bản thân anh ấy cảm thấy chuyện đó chẳng hay ho gì, là người rất khiêm tốn, anh ấy mới thi đại học còn khó lên bảng hơn, anh ấy thi hai lần đều chẳng được cái quái gì; nghĩ lại thì lăn lộn tạo danh tiếng trong chốn hắc đạo đơn giản hơn nhiều, chém vài người là có thể nức tiếng rất lâu, chỉ hiềm không thích hợp để lôi ra chém gió.” A Thác vừa xem phim, vừa nói: “Anh ấy bảo, anh cứ gọi anh ấy là anh Bạo được rồi, chìa khóa cũng đưa cho anh luôn, vả lại anh ấy cảm thấy xem phim một mình chán chết, vì vậy mỗi lần có phim mới đều hỏi anh có muốn xem chung không?”
“Anh Bạo… nghe chừng là người rất đáng sợ?” Tôi sắp ngất xỉu đến nơi, nói không chừng dưới gầm xô pha này lại có một cái xác được gói ghém cẩn thận cũng nên.
“Không đâu, anh ấy có phải chém giết suốt ngày đâu mà. Với lại những lúc không chém giết thì sao chứ? Người như anh ấy là cô đơn nhất đấy!” A Thác cởi giày, ngồi khoanh chân trên ghế xô pha: “Vì vậy càng mua các thiết bị cao cấp, anh ấy càng nhận ra không có người cùng hưởng thụ thực tình quá cô độc, dù gì xã hội bây giờ, mọi người đều cần bạn bè mà.”
Tôi đang định thôi không căn vặn nữa thì cửa phòng lách cách mở ra.
Một người để tóc húi cua, mặc âu phục màu đen, đeo kính đen đứng sau cánh cửa, miệng phì phèo thuốc lá, lặng lẽ nhìn chúng tôi, sau đó dập tắt điếu thuốc.
Người đàn ông ấy chừng bốn mươi tuổi, đôi mắt giống như mắt chim ưng cao ngạo mà cô độc, vết sẹo ngang mũi ghi lại một thời tuổi trẻ cường bạo và ngỗ nghịch.
Lông tóc toàn thân tôi dựng đứng, da gà nổi khắp cánh tay.
“Bạn gái cậu à?” Người đàn ông thuận tay búng đầu mẩu thuốc lá xuống cầu thang, đóng cửa lại.
“Không ạ, bạn mới quen, cô ấy tốt lắm.” A Thác chỉ vào tôi, rồi lại chỉ người đàn ông kia, nói: “Cô ấy tên Tư Huỳnh, còn đây chính là anh Bạo mà anh vừa kể.”
Tôi vội vàng ngồi nghiêm ngắn, lễ phép nhoẻn miệng cười bẽn lẽn: “Em chào anh Bạo!”
Anh Bạo lãnh đạm xua tay, cởi áo khoác màu đen ra, xắn tay áo trong lên, để lộ ra cánh tay xăm hình rồng bay phượng múa.
Hơi thở của tôi như ngừng lại đến nơi, vậy mà anh Bạo còn ngồi phịch xuống ngay bên cạnh, hai cơ mặt bên trái của tôi tê liệt trong chớp mắt.
“Số phận an bài.” A Thác thuận miệng nhắc.
“Anh biết rồi.” Anh Bạo ghếch chân lên. Phỏng chừng vị đại ca này đã xem rồi.
Anh Bạo ngồi được khoảng năm phút, hai chân dời chỗ đến mười mấy lần, thở dài hơn hai chục lần, có vẻ rất nôn nao, rất khó chịu.
Sau đó, anh ta đứng dậy, chau mày lại, không nói không rằng đi ra khỏi phòng xuống dưới cầu thang.
Không phải là quên mang theo dao đấy chứ? Hay chốc nữa ở đây còn có giao dịch gì?
“Anh Bạo đi đâu thế? Không vui à?” Tôi sợ hãi nói.
“Hay là không xem nữa, mình lượn đi thì hơn.”
“Anh ấy à, nhất định là đi mua đồ ăn rồi, anh ấy thích có gì đấy cho vào miệng lúc xem phim, bảo như vậy mới gọi là hưởng thụ.” A Thác cười hì hì: “Em đừng khiếp vía vì bộ dạng của anh ấy, anh nhìn ra được hôm nay anh Bạo đang rất vui đó.”
“Rất vui? Anh ta như vậy mà gọi là rất vui à?” Tôi rờ tay lên chỗ trái tim đang đập thình thịch của mình.
“Đúng vậy, vì anh dẫn bạn mới đến mà! Thực ra anh Bạo rất thích ồn ào, chỉ có điều mọi người đều nghĩ anh ấy là một con sói thôi. Quen với anh ấy rồi, em cũng có thể nhìn ra được bộ dạng chân thực của anh ấy, biết đâu em còn cảm thấy anh ấy rất hài hước nữa cơ.” A Thác nhún vai, nhìn chiếc máy bay chở khách cỡ lớn vừa cất cánh khỏi sân bay không lâu liền hóa thành một quả cầu lửa.
Nhưng tôi cảm thấy hình tượng của anh Bạo và hai chữ “hài hước” thực sự cách nhau quá xa, đại khái như khoảng cách không tưởng giữa Lữ Tú Liên với Đổng Niệm Đài (4) vậy.
Chú thích
(1) Deuce Bigalow.
(2) Final Destination, là loạt phim kinh dị khai thác chủ đề về số phận và sự tiên tri liên quan đến cái chết (chẳng hạn như cách để biết trước hậu quả và cách để điều khiển hoặc phòng tránh hậu quả đó).
(3) Một bộ phim chiến tranh, nói về các chiến sĩ hải quân Mỹ lên một con tàu ngầm của Đức để đánh cắp bộ giải mã Enigma của nó.
(4) Lữ Tú Liên là phó tổng thống Đài Loan, còn Đổng Niệm Đài là một chuyên gia đòi nợ nổi tiếng.
Cà Phê Đợi Một Người Cà Phê Đợi Một Người - Cửu Bả Đao Cà Phê Đợi Một Người