An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 109
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 620 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:25:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 103: Việc Đời Đã Không Phải Ngày Hôm Qua
ình hình chiến đấu trong xe ngựa dần dần dừng lại.
“Lão gia phu nhân, có quán trà, xuống nghỉ ngơi một lát ăn cơm trưa lại đi nha!”Bên ngoài Liễu Phượng Nhi cao hứng ồn ào, thời tiết thật sự nóng, gặp một quán trà không dễ dàng.
“Được!”Tam Mộc vội vàng đáp một tiếng bên ngoài quấy rầy.
“Mau xuống a!”Liễu Phượng Nhi còn ở bên ngoài không biết sống chết cao hứng la hét.
Lâm Tam Mộc khẽ rủa thầm một tiếng, thế nào không chịu ở thời khắc mấu chốt bứt ra, dùng tay che miệng Hắc Muội, “Nàng đừng lên tiếng, ta tốc chiến tốc thắng.”
Hắc Muội không dám tin, vừa mở miệng đã bị hắn hung hăng hôn, kế tiếp là mãnh liệt kích thích cảm quan, nàng cơ hồ sắp chống đỡ không nổi, khoái cảm cực lớn khắp toàn thân, nước mắt đều rớt ra ——
Cuối cùng hắn tận hứng kêu rên, nhanh chóng lấy quần áo mặc vào, hắn vỗ vỗ mặt tràn đầy nước mắt của nàng, cười khẽ, “Hiện tại biết phu quân nàng lợi hại đi!”
Hắc Muội bị ép buộc không còn khí lực cùng hắn đấu võ mồm, nhìn hắn đắp thảm lên cho nàng, sau đó lại trong mông lung nhìn Lâm Tam Mộc một thân chính khí thanh cao ngẩng đầu xuống xe ——
Cả đời này, được một người như vậy nàng chỉ cảm thấy lòng tràn đầy vui mừng, dần dần nhắm mắt lại ngủ.
Từ lúc ở bên trong xe ngựa kịch liệt chiến đấu, Hắc Muội không dám trêu chọc Tam Mộc, ngay cả tên của Vương Minh cũng không dám nhắc, hưởng qua tư vị xương sống thắt lưng rụng rời mới biết được trước kia Tam Mộc có bao nhiêu ôn nhu.
Kể từ đó chạy đi càng phát ra tiết tấu nhanh hơn, Hắc Muội một lòng nghĩ sớm một chút về nhà, Tam Mộc thì lại không vội, nhìn xem phong cảnh bên đường.
Mười lăm tháng tám tết Trung thu hai người vừa vặn đi tới Tứ Phương thành, lúc trước thời điểm đ kinh thành Hắc Muội chính là ở Tứ Phương thành gặp được Vương Minh, khi đó không yên lo âu vội vàng bất an.
Nay dẫn theo Tam Mộc về nhà, tâm trạng tất nhiên là khác biệt lớn.
Vì thế quyết định ở Tứ Phương thành nghỉ ngơi một đêm thật tốt, mua đủ lương khô, đợi cho ngày thứ hai lại xuất phát, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm thẳng đến Thanh thành.
Buổi tối Hắc Muội tắm xong mới cảm thấy xương sống thắt lưng đau buốt, ngày đó không ở trên xe ngựa xóc nảy mấy ngày, hơn nữa còn bị người nào đó áp bức một phen, thật sự là vất vả a.
Ngủ say sưa một giấc vừa cảm giác tỉnh lại, phát hiện Tam Mộc đang ngồi yên ở bên giường, dựa vào đầu giường nhìn nàng xuất thần.
Giờ phút này ánh mắt Tam Mộc nùng tình mật ý, rút đi lãnh đạm bình tĩnh ngày xưa, dừng trên khuôn mặt nàng.
Mái tóc đen huyền tản ra hiện rõ khuôn mặt thanh tú, môi đỏ mọng khẽ nhếch.
Nàng liếc mắt một cái, ôm lấy thắt lưng của hắn.
“Thức dậy thì chúng ta đi ra ngoài dạo.”
Hắc Muội quật cường ôm thắt lưng hắn không buông tay, dùng sức ngửi mùi hương thơm ngát vừa mới tắm trên người hắn, “Không muốn đi ra ngoài!”
“Buông, nghe lời. Chúng ta còn phải mua lương khô!”Tam Mộc xem nàng khó được biểu hiện nũng nịu, cười nhẹ không ngừng, xem nàng im lặng không lên tiếng, bỗng nhiên tà nịnh cười, “Cũng được, không đi thì chỗ đó của ta lại có diễm phúc!”Nói xong muốn cúi người cởi áo tháo thắt lưng Hắc Muội.
Hắc Muội vừa thấy vội vàng mặt đỏ tai hồng đứng dậy, nhảy xuống giường, nghiêm trang nói, “Còn phải mua nhiều thứ!”
Bĩu môi đối với Tam Mộc nói, “Đi nhanh đi!”
Lâm Tam Mộc ở phía sau cười như trộm nhìn tai Hắc Muội khuếch hồng một mảnh.
Ban đêm ở Tứ Phương thành thế nhưng vô cùng náo nhiệt, thời tiết giữa hè, sắc trời tối muộn rất nhiều, đã qua giờ Tuất nhưng trời còn sáng, hoa cỏ ngã tư bên đường muôn hồng khoe sắc, chuồn chuồn bay nghiêng, con bướm nhanh nhẹn, chung quanh tiếng chim lảnh lót, lọt vào trong tầm mắt thật là cảnh đẹp ý vui.
Hắc Muội cùng Tam Mộc sánh vai đi trên phiến đá trong lòng thoải mái và mãn nguyện trước nay chưa từng có, nàng bỗng nhiên ngửa đầu đối với Tam Mộc nói, “Tam Mộc, về sau chúng ta có rảnh đi nhiều thành trì khác nhau ngắm xem phong cảnh được không?”
Ánh mắt Tam Mộc thu liễm sáng mờ nhìn lại nàng nói, “Được, nàng muốn đi đâu ta sẽ cùng đi với nàng!”
Hoa đăng mọc lên, đêm sáng như nước, trên ngã tư đường cũng là bóng người nối liền không dứt, gió mát thổi đến, bóng dáng hai người không muốn xa rời mà đi chậm rãi về phía trước, ánh trăng kéo mặt bên bọn họ trầm tĩnh tốt đẹp, ảnh loang lổ dưới đèn đường.
Vài ngày sau đoàn người rốt cục đến Thanh thành, trên xe mấy người cảm xúc rõ ràng cao vút lên, mặc bên ngoài phồn hoa lộng lẫy thế nào, vẫn là cố hương thân thiết a, ngay cả Tam Mộc tươi cười đều ấm áp lên.
Vốn các nàng muốn suốt đêm chạy về thôn Đại Diệp, cũng không nghĩ tới ở Thanh thành đụng phải một người quen.
Đó chính là má Ngô trước kia ở thôn Đại Diệp, Hắc Muội ở cửa khách điếm gặp gỡ bà.
“Hắc Muội, ngươi tới Thanh thành!” má Ngô kinh hỉ hỏi thăm.
Hắc Muội khẳng định không muốn phức tạp nói chính mình là từ kinh thành trở về, đành phải lên tiếng đáp lời, thấy má Ngô liên tiếp liếc nhìn Tam Mộc cùng Liễu Phượng Nhi, đành phải giới thiệu từng người.
“A, Hắc Muội thật sự là có phúc, có một tướng công tuấn tú như vậy, ta đã nói mà Thanh Thủy nhà ta còn không tin, Hắc Muội tìm vị hôn phu yêu cầu phải cao!”
Má Ngô rõ ràng là che giấu chuyện chính mình trước kia không muốn Thanh Thủy cùng Hắc Muội thân mật, hiện tại thấy nàng có vị hôn phu tất nhiên là hoà giải, nói lời hay.
Bất quá nàng vẫn nhớ xưa nghĩa cũ, nghe nói bọn họ còn chưa ăn cơm nên lôi kéo bọn họ về nhà dùng cơm.
Hắc Muội thế mới biết đầu năm Thanh Thủy cũng không có thi tiến sĩ, hiện tại ở Thanh thành vừa làm một tiên sinh dạy học trong trường tư thục vừa chuẩn bị sang năm thi lại. Vì thế mẹ con bọn họ ở Thanh thành thuê một tiểu viện ở, cách nơi này không xa.
Thịnh tình không thể chối từ, Hắc Muội đành phải mang theo Tam Mộc cùng Liễu Phượng Nhi đi theo má Ngô về nhà, nhưng không thể đi tay không, lại dặn Liễu Phượng Nhi đi mua vài thứ làm lễ vật tới cửa ăn cơm.
Vào nhà má Ngô Hắc Muội bất ngờ nhìn thấy một người, đó là Bạch tiểu thư, hiển nhiên đối phương cũng sửng sốt.
“Đây là con dâu ta, vừa vào cửa hồi đầu tháng!” má Ngô cười hớ hớ giải thích.
Hắc Muội thật sự rất bất ngờ, không nghĩ tới Thanh Thủy thế nhưng cùng Bạch Minh Tuệ thành vợ chồng. Bạch gia tuy rằng thương lộ chặt đứt nhưng tốt xấu cũng có chút của cải, Bạch lão bản làm sao có thể đem hòn ngọc quý trên tay gả cho Thanh Thủy người như vậy chứ, huống chi đầu năm nay hắn không có thi tiến sĩ.
Nói sau Bạch Minh Tuệ hẳn là có đối tượng đính hôn đi!
Đối mặt ánh mặt kinh ngạc của Hắc Muội, Bạch Minh Tuệ cười nhợt nhạt, giống một tiểu nàng dâu bưng trà cho các nàng, sau đó nói chính mình đi chuẩn bị cơm canh liền lui ra ngoài.
“Má Ngô, má cũng biết nàng —— “Hắc Muội có chút lắp bắp, nhìn má Ngô chỉ vào bóng dáng Bạch Minh Tuệ hỏi.
“Biết!”Má Ngô cười cười, “Hắc Muội, con dâu này của ta không tệ đi?”
“Đó là tương đương không tệ!”Hắc Muội vội gật đầu, má Ngô vui đến cười không khép miệng, khi Hắc Muội hỏi mới nói ra chân tướng Thanh Thủy cưới Bạch Minh Tuệ.
Thì ra buôn bán của Bạch lão bản bị người khác chen chân suy sụp, sau đó lại bởi vì đắc tội người ta, cả nhà đều vào đại lao, này thì Hắc Muội biết, nàng còn đi vào trong lao ngục thăm.
Sau đó Bạch lão bản mất nhiều bạc mới đi ra, nào biết bị vợ ôm hết tiền tài bỏ trốn.
“Vợ nào?”Hắc Muội hỏi.
“Chính là vợ kế mới cưới năm trước a!”
Thì ra Bạch lão bản vào năm trước đã tái giá, nhưng ai ngờ vào cửa không đến một năm gặp được chuyện như vậy, trực tiếp ôm bạc bỏ chạy.
Bạch gia thật sự là họa vô đơn chí.
“Ngươi cũng biết, Bạch lão bản là người sĩ diện a, đáp ứng bán nhà cũ ở thành Nam, mở tửu quán nhỏ chính là tửu quán bên kia chúng ta vừa gặp nhau.”
Má Ngô nói đến cảnh ngộ Bạch lão bản Hắc Muội thổn thức không thôi.
“Ta chính là ở trước cửa hàng bán tranh thêu quen biết, “Nói tới đây má Ngô vô cùng cảm khái, “Ai! Chân chính là tiểu thư khuê các, khăn thêu ra không giống bình thường, chính là tính tiền cũng không được xuất đầu lộ diện, vẫn là ta cố ý đăng môn bái phỏng mới nhìn thấy!”
Hắc Muội không nghĩ tới bởi vì một tay nghề thêu thùa giỏi khiến cho má Ngô nhận thức đứa con dâu này, ngẫm lại cũng phải, má Ngô luôn thích cô nương hiền lương thục đức.
Nhưng nếu Bạch gia không gặp rủi ro, Thanh Thủy chỗ nào có thể lấy được Bạch Minh Tuệ.
Nhưng xem dáng vẻ Bạch Minh Tuệ vừa rồi tựa hồ nhân duyên cùng cuộc sống làm cho nàng vô cùng vừa lòng, vậy nàng cũng cao hứng, dù sao cũng từng quen biết, huống chi Thanh Thủy và má Ngô đối với mình không tệ.
Thời điểm cơm sắp dọn xong Thanh Thủy đã về, nhìn thấy Hắc Muội sửng sốt, ngay sau đó rất cao hứng, còn nhớ trước kia lúc con bé ở thôn Đại Diệp hay nói cười.
Hắc Muội giới thiệu Tam Mộc là vị hôn phu của mình cho hắn biết, hắn hơi có chút thất vọng.
Nàng sợ xấu hổ, vội vàng mượn cơ hội đi xuống bếp giúp Bạch Minh Tuệ, đã thấy Liễu Phượng Nhi đến đã vô cùng nhanh nhẹn tới hỗ trợ.
Lại nói tiếp Bạch Minh Tuệ trước kia còn là chủ tử của Liễu Phượng Nhi, nhưng lúc này nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh, chỉ đối với Hắc Muội cùng Tam Mộc cung kính có lễ, giống như chưa bao giờ nhận thức Bạch Minh Tuệ.
Hắc Muội vừa nghĩ cũng lý giải tâm trạng Liễu Phượng Nhi, ngược lại có chút thưởng thức.
Sau khi ăn xong, má Ngô tiếp đón Thanh Thủy cùng Tam Mộc uống trà, trong bếp chỉ còn hai người Bạch Minh Tuệ và Hắc Muội, nàng rửa chén đũa, Hắc Muội nhìn từng là một tiểu thư khuê các nay trên cổ tay dính đầy dầu mỡ, dưới ánh đèn nhu hòa trên ngón tay nhỏ dài xinh xắn loang lổ điểm điểm lỗ kim, bỗng nhiên trong lòng dao động, “Bạch tiểu thư, để ta rửa!”
“Ta có thể!”Nàng ngẩng đầu mắt ngọc mày ngài cười nói, “Ta đã quen!”
Hắc Muội nếu không nói cái gì, không khí trong bếp không hiểu xấu hổ lên.
Nàng đang định rời đi bỗng nhiên Bạch Minh Tuệ nói, “Hắc Muội, tha thứ cho cha ta đi!”
Nàng phía sau lưng căng thẳng, xoay người lại cười cười, “Ta đã sớm không hận hắn, bằng không khi đó ta đã không vào thăm ngươi!”
“Cám ơn!”
Một câu thành khẩn cám ơn làm cho Hắc Muội trong lòng bỗng nhiên mênh mông, cảm thấy tất cả đi qua thật sự không trọng yếu, vô luận là Bạch gia âm mưu hay Diệp Tĩnh từ hôn, không có quá trình như vậy nàng sẽ không cùng Tam Mộc đến được với nhau, trong lòng nàng bổng nhiên mang cảm kích.
Trước khi đi ánh trăng đã treo cao, Hắc Muội lôi kéo sang một bên nói, “Có lẽ chúng ta có thể lại làm buôn bán rau trộn!”
Bạch Minh Tuệ mừng rỡ, “Cám ơn ngươi Hắc Muội, cha ta nghe xong nhất định thật cao hứng!”
Mãi cho đến trở lại khách điếm, tâm trạng Hắc Muội vẫn tốt, ngủ không được, lôi kéo Tam Mộc nói chuyện.
“Thật sự đã không còn hận Bạch gia?”
“Không hận, bọn họ đã đủ thảm!”
“Không thể tưởng tượng được nương tử nhà ta lòng dạ độ lượng như vậy!”Tam Mộc trêu đùa liền muốn đi nắm nơi mềm mại hắn tâm tâm niệm niệm.
“Đừng quậy!”Hắc Muội cuống quít lui vào trong lòng hắn ngừa ma trảo hắn tập kích bất ngờ, “Tam Mộc, nói thật, ta ở kinh thành một đoạn thời gian suy nghĩ rất nhiều, lúc ấy ta nói với mình, chỉ cần chàng có thể bình an trở lại bên cạnh ta, chúng ta an an ổn ổn sống, ta nguyện ý tha thứ tất cả những người trước kia từng tổn thương ta!”
Tam Mộc thở dài nhẹ nhàng phất tóc đen rối tung.
“Ta cũng vậy, ta nói với mình, nếu ta lại trở về bên cạnh nàng ta sẽ quên hết những ngày cô đơn gian nan trước kia.”
Hắc Muội bỗng nhiên nhìn hắn nói, “Trách không được ở xe ngựa ta quấn quít chàng hỏi chuyện trước kia như vậy chàng cũng không nói!”
Tam Mộc nhìn đôi mắt đen huyền như vẩy mực của nàng, mím môi cười yếu ớt, nói, “Chúng ta một lần nữa bắt đầu vui vui vẻ vẻ mỗi ngày hạnh phúc!”
“Ừm!”
Hắc Muội nhìn hắn thần thái sáng láng lên tiếng trả lời.
“Vậy đêm nay có phải cho ta khoái hoạt tốt đẹp một đêm không?”Tam Mộc một đôi mắt hẹp dài hơi hơi tỏa sáng, hai cánh tay đã thuần thục vô cùng bắt đầu lột quần áo của nàng.
Hắc Muội vui cười trốn tránh, nhìn khuôn mặt đường cong tuấn mỹ cương nghị của hắn, trong lòng vui sướng thoải mái.
Bưu Hãn Dân Quê Bưu Hãn Dân Quê - Thập Nhị Cửu Lâu