Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 109
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 620 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:25:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 87: Không Biết Bóng Ma 1
áng hôm sau tỉnh lại Hắc Muội phát hiện Tam Mộc đưa lưng về phía mình, đứng dậy nhẹ nhàng vui vẻ ngáp một cái, vỗ vỗ đầu vai hắn, “Tam Mộc, người chàng thật ấm áp, mau rời giường.”
Đợi cho nàng rời đi, Tam Mộc trong chăn không nói gì cười khổ.
Đêm nay nàng ấm áp, hắn thật sự là dày vò a ——
Sáng sớm hôm sau Phùng Kim sầu mi khổ kiểm tới tìm Phùng Quý.
“Ca, Kiều Nga nhà đệ nửa đêm bị thương, đứa nhỏ không biết thế nào, Diệp lang trung cũng không có cách!”
“Vậy mau đưa đi trấn a!”Phùng Quý vội vàng nói, “Ngươi có phải muốn mượn xe la không, đi, theo ta!”
Thời điểm Hắc Muội đi ra thấy Phùng Quý đã dắt xe, Phùng Kim chạy bên ngoài, thấy vợ chồng bọn họ đi ra, vừa xấu hổ vừa cấp bách, ông làm sao không biết ca ca đối với nhà mình chiếu cố cùng trả giá chứ.
Hắc Muội nhìn ông bỗng nhiên nói, “Cha, nếu không, cha đi với nhị thúc đưa nhị thẩm đi đi, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Phùng bà bà đi đứng hiện tại vẫn không tốt, hẳn là sẽ không đi.
Phùng Quý cùng Phùng Kim đều rất bất ngờ trước thái độ Hắc Muội.
Nhưng thời gian không kịp cho bọn họ suy nghĩ.
Cát Tường vội vàng cầm một cái áo dày đưa cho cha.
Tam Mộc nhìn Hắc Muội nói, “Thích đứa nhỏ như vậy?”
Hắc Muội hơi bất ngờ nhìn hắn, cảm thấy hắn thế nhưng lập tức biết tâm tư của mình, đúng vậy, một nhà Vương Kiều Nga và Phùng Kim nàng đều chán ghét, nhưng đứa nhỏ chưa chào đời là sạch sẽ thuần khiết, có thể giúp một sinh mệnh đi đến thế gian này nàng rất vui mừng.
Xem Hắc Muội liếc nhìn hắn một cái không nói lời nào hắn tiến sát lại, còn nói thêm, “Về sau chúng ta sinh một đống đứa nhỏ —— “
“Xem ta là heo mẹ à!”Hắc Muội nghiêm mặt nói xong, nhưng trong lòng lại ngọt ngào, vừa nghĩ tới có một dứa con trai dung mạo xinh đẹp như Tam Mộc trong lòng thật tốt, đến lúc đó còn không biết phải chọc bao nhiêu cô nương tương tư đâu.
Bất quá nếu có con gái dung mạo như vậy thì không được, bao nhiêu nam nhân nhớ thương a, không được, con trai sẽ tốt hơn, nếu con gái nhất định cho tập võ ——-
Nghĩ thật là có chút xa.
Lúc xế chiều Phùng Quý rốt cục đã trở lại.
Hắc Muội vội vàng hỏi thế nào, Phùng Quý ha ha cười nói, “Mẹ con bình an, sinh một khuê nữ đáng yêu!” Ông hiển nhiên cao hứng, chính mình lại có thêm một tiểu chất nữ.
Vốn đứa nhỏ này xem như sinh non, nhưng cũng may Vương Kiều Nga sức khoẻ tạm ổn, lại được bà mụ ở trấn hỗ trợ, mẹ con bình an đã là may mắn.
“Thật sự? Ta mau đi xem tiểu muội muội!”Tứ Nha vội vàng nói.
Vừa vặn Đại Thụ tới, nói muốn cùng Tứ Nha đi nhà Vương Kiều Nga ăn hỉ bánh.
Hắc Muội cũng đi theo, khắp sân đều là tiểu hài tử, Phùng Kim đang phát kẹo, thấy Hắc Muội đến cầm một bó to đưa tới, lấy lòng nói, “Hắc Muội, lần này nhờ có xe la nhà con!”
Hắc Muội cũng không nói cái gì thản nhiên cười cười.
Nhưng Phùng bà bà tựa hồ có chút cô đơn, phỏng chừng vốn cho là một tôn tử, hiện tại là cháu gái, trong lòng có chút thất vọng đi.
Bất quá Hương Thảo và Tiểu Phúc thành thật hơn, ở bên ngoài giặt quần áo.
Nữ nhân ở cử không thể gặp gió, cửa phòng còn có một tầng vải bông thật dày, Hắc Muội cũng không có đi vào, Phùng Kim lại ở ngoài cửa vén mành hô vào bên trong, “Kiều Nga, Hắc Muội đến thăm ngươi.”
Ông vừa kêu như vậy, Hắc Muội không thể liền rời đi, trong phòng vốn không có tiếng vang gì, bỗng nhiên truyền đến giọng Vương Kiều Nga, “Hắc Muội, lần này cám ơn nhà ngươi a, ta và con ta mới có thể bình an —- “
Trong lời nói có chút nghẹn ngào.
“Đều là người một nhà, đem tiểu muội nuôi dưỡng khỏe mạnh, nhị thẩm chính mình cũng tĩnh dưỡng cho tốt!”
“Ai!”
Phỏng chừng Vương Kiều Nga lần này dạo một vòng quỷ môn quan đã biết cảm ơn, hơn nữa mẹ chồng đối với việc hiện tại bà sinh con gái không hài lòng, hiện tại biết tích phúc.
Lâm thúc ở trên núi săn thú hai ngày một đêm rốt cục đã trở lại, mặc dù cảm giác vô cùng mệt mỏi nhưng rất hưng phấn, bởi vì lần này thu hoạch không tệ. Thế nhưng được một tấm da hồ ly, còn có một tấm da chồn, mấy con thỏ mập, này xem như kinh hỉ.
Hồ ly rất khó săn được, một tấm da hồ ly có thể bán được giá cao nhất là bảy tám lượng bạc.
Cát Tường kỳ thực chỉ cần hắn bình an không tổn hao gì trở về đã cao hứng.
Buổi tối cả nhà ăn thịt thỏ, thật ngon a.
Hai ngày này thừa dịp có chút nắng, Lâm thúc đem da ra phơi nắng, chờ qua vài ngày đi trong thành bán.
Thời điểm mười bảy mười tám tháng chạp Hắc Muội và Tam Mộc mài xong một túi lớn bột gia vị, hai người bắt đầu đựng vào ống trúc, lại nhét một cái nút vào, nàng đựng xong Tam Mộc liền viết lên “Ngũ vị hương phấn Như Ý”, hai người nói nói cười cười chừng mấy ngày, tổng cộng chuẩn bị hơn trăm cái đựng vào rương gỗ.
Mà trước đó kêu đại ca Ngũ Nương làm một chiếc xe đẩy nhỏ cũng đã làm xong, xe đẩy này Hắc Muội đã cẩn thận suy tư, mặt bàn hình chữ nhật, chính giữa có một lỗ tròn, phía dưới có tấm ván để bếp than lên, mặt trên có cái nồi để nấu này nọ.
Đã chuẩn bị cùng Lâm thúc đi Thanh thành.
Mùa đông trời sáng hơi trễ, nhưng mấy người sáng sớm đã thức dậy, Cát Tường cũng đi theo Lâm thúc, vì thế biến thành hai tiểu vợ chồng cùng đi.
Phùng Quý cũng đến tiễn bọn họ, chúc bọn họ ở Thanh thành có thể như nguyện.
Bốn người dùng hắc mã lôi kéo xe đẩy, trên xe đẩy đặt nhiều thứ, còn có hai tỷ muội Hắc Muội Cát Tường, Tam Mộc cùng Lâm thúc dắt ngựa đi bộ.
Đoàn người vội vàng chạy đi, thời điểm trời sáng hẳn chạy tới phố Tây Thanh thành.
Đã có ít thôn dân ở gần bày quầy hàng, bán đều là mấy thứ thông thường nông gia, nào là củ cải, gà vịt, rau xanh, đậu phộng, bánh mật cái gì đều có, một cảnh tượng náo nhiệt.
Bốn người phân công nhau hành động, Lâm thúc cùng Cát Tường đi bán da, Hắc Muội và Tam Mộc kiếm được chỗ chuẩn bị xe đẩy nhỏ, nhóm lửa lò than, đặt nồi lên nấu nước.
Thời điểm nàng nhóm bếp Tam Mộc đã ở bên cạnh mua mấy cân đậu hũ, còn có vài cân thịt heo đã trở lại.
Hơn nữa mua thật đúng theo giá Hắc Muội nói.
Hắc Muội nhìn mấy thứ Tam Mộc cầm, đứng ở nơi đó một bộ dạng công tử tao nhã như ngọc, trong mắt đào hoa như mặt trăng khe núi lóe sáng nói, “Thực như nàng nói, lúc đầu còn nói năm văn một cân, ta nói hai văn thế nhưng cũng bán.”
Nàng buồn cười tiếp nhận này nọ trong tay hắn, “Đó là đương nhiên, vừa nhìn chàng sẽ không giống người thường mua đồ ăn, không lừa chàng thì lừa ai chứ!”
Lúc chờ nước sôi Hắc Muội từ quầy hàng bên cạnh mua vài cái bánh gạo, chừa lại cho Lâm thúc và Cát Tường vài cái, chính mình cùng Tam Mộc liền đứng ở đó ăn.
Nàng ăn như hổ đói, hắn vẫn ăn nhã nhặn như trước.
Đợi cho nước sôi, người đến Tây phố bán hàng thổ sản dân quê càng nhiều, đã có một ít người trong thành mang theo giỏ tới mua đồ ăn.
Hắc Muội ở trên xe đẩy nhỏ mang lên mười ống trúc ngũ vị hương phấn Như Ý, lại ột ống vào nước, nhất thời trong không khí mùi thơm bay bốn phía, đợi cho Hắc Muội đem thịt bỏ vào, lại trộn đều mùi thịt ở trong không khí bay khắp cả phố.
Sau đó lại cho thêm đậu hũ, nàng liền lấy chiếc đũa vừa khuấy vừa lớn tiếng hô, “Ngũ vị hương phấn Như Ý đây! Nước sốt thịt cá không còn mùi tanh, món ăn càng thêm đậm đà thơm ngon —— “
Tam Mộc ở một bên thủy chung mang ý cười nhìn Hắc Muội, khóe môi giơ lên, Hắc Muội như cảm nhận được jắn mỉm cười nhìn chăm chú, một bên hắng giọng hô to một bên liếc mắt về phía hắn tề mi lộng nhãn.
Mùi thơm rất nhanh hấp dẫn một ít người qua đường ngừng trước xe đẩy của các nàng, Hắc Muội nhân cơ hội vội tuyên truyền ngũ vị hương phấn Như Ý của nàng.
Người càng ngày càng nhiều nàng vớt thịt cùng đậu hũ lên, cắt thành từng miếng nhỏ, đặt vào mâm, đưa cho Tam Mộc.
Kế tiếp liền xem Tam Mộc, hắn bưng mâm lên, dùng tăm trúc sớm chuẩn bị đâm vào mời người xung quanh nếm thử.
Hắc Muội ở một bên vui sướng hài lòng nhìn phản ứng của mọi người.
Phố Tây Thanh thành xem như nơi quan phủ Thanh thành đặc biệt mở ra cho người dân buôn bán, không có quầy hàng cố định, ai tới trước thì chiếm vị trí, hơn nữa không cần nộp thuế, cho nên phố này thập phần phồn hoa. Bình thường đến phố này mua đồ ăn không chỉ có dân Thanh thành, còn có một ít tiểu nhị tửu lâu, người hầu nhà giàu đến mua đồ.
Nhưng những người này phần lớn không phải bà bà thì là nha đầu, phần lớn đều là nữ nhân.
Cho nên đây là dụng tâm của Hắc Muội.
Chuyện gì nàng cũng làm, chỉ chuyện thử ăn này nàng kiên quyết muốn Tam Mộc hoàn thành.
Hắn sao không biết dụng tâm của nàng, cố ý làm khó dễ không đồng ý. Hắc Muội ở nhà vì dỗ hắn đáp ứng đã bị hắn trên dưới ăn đậu hũ một phen thế này mới chịu.
Mặc dù quần áo vải thô Tam Mộc đứng ở đó vẫn không dấu được dung mạo, có thể tưởng tượng được vây quanh đại cô nương tiểu nha đầu nhu nhược, người nào không phải xấu hổ tiếp nhận tăm trúc thử ăn, ăn xong người người khen ngon, muốn mua ngũ vị hương phấn Như Ý.
Một đồng tám văn tiền, cũng không rẻ, nhưng có thể được Tam Mộc tự mình chuyển này nọ.
Đây là ý kiến hay của Hắc Muội a.
Đợi cho bán xong đã là nửa buổi sáng, bán được mấy chục đồng, Hắc Muội cười híp mắt đếm tiền, Tam Mộc liếc mắt hừ lạnh.
Gói tiền xong Hắc Muội vội vàng trấn an hắn, “Ngoan, một hồi bán tiếp hơi cười chút nha!”
Tam Mộc thật sự hết chỗ nói rồi, mắt trợn trắng.
Xem Hắc Muội cố ý trêu chọc, “Ách, Tam Mộc nhà ta trợn mắt sao có thể đẹp như vậy? Nếu cười rộ lên không biết mê người bao nhiêu a!”
Tam Mộc bị ngữ khí khoa trương của nàng chọc cười, “Thực sự cảm thấy ta đẹp mắt?”
“Đương nhiên, vị hôn phu của ta khẳng định là thiên hạ đệ nhất mỹ nam!”
Hắc Muội nói đúng lý hợp tình không chút nào chột dạ.
Tam Mộc lại cười đến không ai bì nổi, thật tình chưa bao giờ bởi vì người khác khen dung mạo mình mà sung sướng như thế.
Một phen làm dịu bơm hơi, Tam Mộc lại bị buộc bưng mâm thử đồ ăn.
Này thế nhưng có người hỏi thăm thân phận Tam Mộc, Hắc Muội vội vàng nói, “Đại ca của ta, đại ca ruột!”
Nói khiến Tam Mộc trừng nàng.
Mấy đại cô nương mua ngũ vị hương phấn Như Ý ánh mắt lại dính trên người Tam Mộc.
Tam Mộc ở mặt sau xe đẩy hung hăng nhéo cổ Hắc Muội.
Lúc này đụng phải một người quen, dĩ nhiên là Tiểu Liên nha hoàn trước kia khi bán rau trộn đã từng đưa hàng tới cửa, xem như đã hơn một năm không gặp mặt, vẫn là Tiểu Liên nhận ra Hắc Muội trước, kinh hỉ kêu nàng, lúc hai người hàn huyên ánh mắt liên tiếp liếc về phía Tam Mộc ở sau nàng.
Nói xong liền hỏi, “Hắc Muội, hắn thật sự là đại ca của ngươi?”
“Đúng vậy!”Hắc Muội mặt không đỏ tim không đập nói dối, nói được bình thản.
Tiểu Liên xem càng thản nhiên, trên dưới không ngừng đánh giá, Hắc Muội ở trong lòng xem thường, cái này còn thiếu chảy nước miếng nữa thôi.
Tiểu Liên kề sát vào tai nàng thấp giọng hỏi, “Hắc Muội, ca ca ngươi thành thân chưa?”
Xong rồi, Hắc Muội thật tình muốn trợn trắng mắt, thật là muốn cùng nàng đoạt người, nhưng đảo mắt vừa thấy bộ dạng Tam Mộc cười nhạo nàng không thể không kiên trì.
“Ai! Vẫn chưa! Đã hai mươi mấy!”Hắc Muội giả vờ sầu mi khổ kiểm.
Này Tiểu Liên vừa nghe vui vẻ, “Thật sự?” ánh mắt đều sáng lên.
Hắc Muội gật đầu.
Tiểu Liên một bộ dạng khó nói, trông mong nhìn Hắc Muội chủ động bắc cầu dẫn tuyến, Hắc Muội cố ý không biết, mà Tam Mộc đối với ánh mắt cực nóng như thế đã có chút không kiên nhẫn tức giận lên.
Hắc Muội sợ người này trở mặt tại chỗ, vội vàng kề tai Tiểu Liên nói nhỏ, “Ai, đừng nhìn ca ca ta đẹp mắt, đáng tiếc là một đứa ngốc!”
Tiểu Liên vừa nghe sắc mặt thay đổi, “Đứa ngốc?”
Hắc Muội vẻ mặt tiếc hận gật đầu, nhìn Tiểu Liên mua hai đồng ngũ vị hương phấn thập phần thất vọng rời đi.
Nhìn Tiểu Liên rời đi, thế này mới nhẹ nhàng thở ra, vừa quay đầu lại đã Tam Mộc đối với nàng khóe môi cười lạnh.
Nàng nhất thời xoay người giả vờ không phát hiện, tiếp tục rao hàng.
Tam Mộc đến gần phía sau nàng, nhéo tai nàng cúi người loạn ngửi một phen, Hắc Muội đành phải cầu xin tha thứ, hắn thế này mới dừng tay.
Gần giữa trưa Hắc Muội thật sự đem này nọ bán chỉ còn lại có mấy đồng, tính toán đã thu nhập hai lượng bạc, chiếu theo như vậy, hôm nay ngũ vị hương phấn vẫn chuẩn bị thiếu.
Đang nghĩ tới Lâm thúc và Cát Tường thế nào còn không trở lại, đã có một người dáng vẻ tiểu nhị tới, nói là tửu lâu cái gì, muốn mua rất nhiều ngũ vị hương phấn của nàng, khiến Hắc Muội mừng như điên, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có người coi trọng hương liệu của nàng, nhưng suy nghĩ lại hỏi, “Tửu lâu nào?”
“Tửu lâu Quy Lai!”
Hắc Muội vừa nghe không phải tửu lâu Duyệt Lai của Bạch gia thế này mới yên tâm, bất quá tửu lâu Quy Lai nàng vẫn chưa nghe thấy.
Đối phương giải thích là mới mở tháng sáu tháng bảy. Hắc Muội tính toán thấy cũng đúng, từ lúc mùa hè lần đó rời đi Bạch gia nàng vẫn chưa tới Thanh thành, không biết cũng bình thường.
Đối phương nói chưởng quầy muốn mời nàng đi khách điếm bàn bạc, nhưng lúc này sạp còn ở nơi này, Lâm thúc cùng Cát Tường cũng chưa có trở về, Hắc Muội đang do dự, tiểu nhị chỉ vào Tam Mộc nói, “Để hắn lại xem chừng!”
Hắc Muội ngẫm lại cũng chỉ có thể như vậy, một mình Tam Mộc ở trong này khó trông cậy vào hắn đem mấy đồng còn lại bán đi.
Nhưng cũng may không còn thừa nhiều lắm.
Tam Mộc lưu lại xem sạp, Hắc Muội đi theo tiểu nhị đến tửu lâu Quy Lai, đi về phía Đông.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, trên vai Lâm thúc phủ da sói, một tay nắm Cát Tường một bên cười hớ hớ nghiêng đầu nói cái gì, nhìn về phía Cát Tường trong mắt tràn đầy sủng ái, Cát Tường bộ dạng cười nói xinh đẹp.
“Về sau chàng đừng đi vào núi sâu săn thú nữa, ta sẽ lo lắng!”
“Được, ta chỉ đánh bắt gần dưới núi, bất quá có lẽ sẽ không bắt được hồ ly, chồn mấy thứ đáng giá.”
Lâm thúc nói là lời thật, sau núi thôn Đại Diệp kéo dài không dứt, chỉ có đi sâu vào trong mới có thể săn được động vật quý, như hồ ly, chồn, thậm chí sói đều ở trong núi sâu, mà gần núi chỉ có một ít động vật bình thường.
Bán hai mươi tấm da thỏ cũng không bằng một tấm da hồ ly.
“Bắt không được thì thôi! Bắt ít thỏ gà rừng là được, chúng ta không cầu đại phú đại quý, ta chỉ muốn chàng bình an!”
Lâm thúc bỗng nhiên cảm khái, “Trước kia luôn một mình không có người biết ấm lạnh nhớ thương, hiện tại có vợ một mình ở trên núi sống một ngày mà như một năm!”
Hắn nghĩ đến mấy ngày trước chính mình ở sâu trong núi qua đêm, thật sự cảm thấy vô cùng nhớ Cát Tường, nghĩ ở nhà mỗi đêm ôm Cát Tường ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng cảm thấy về sau không muốn ở lại trên núi qua đêm.
Hai người kích động trở lại phố Tây, liếc mắt một cái thấy trên quầy hàng, Tam Mộc một mình đứng ở đó.
“Tam Mộc, Hắc Muội đâu?”
“Nàng đi tửu lâu Quy Lai bàn chuyện buôn bán.”
“Tửu lâu Quy Lai? Chúng ta vừa mới đi ngang qua đó, trên đường không có gặp a!”Lâm thúc kỳ quái nói, nghi hoặc hoặc nhìn Tam Mộc.
Tam Mộc biến sắc, người đã hướng phía Hắc Muội vừa rời đi xông tới.
Lâm thúc cùng Cát Tường bên tai chỉ nghe giọng hắn trong gió truyền lại, “Hai người chờ ở đây
Bưu Hãn Dân Quê Bưu Hãn Dân Quê - Thập Nhị Cửu Lâu