Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Mark Haddon
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Ace Lê
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 204 / 8
Cập nhật: 2020-01-25 21:18:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4 - Làm Theo Cách Đơn Giản Thôi
hi về đến nhà tôi có cả đống thời gian suy ngẫm về những gì tôi và Charlie đã nghe được, đơn giản vì tôi đã bị nhốt trong nhà tắm suốt một tiếng rưỡi đồng hồ.
Chả là lúc bước vào nhà, tôi ném cặp sách vào phòng ngủ và tiến về nhà bếp kiếm một tách sô cô la nóng. Thật xui xẻo, ngồi lù lù trong bếp là bà chị tôi và Mặt Rỗ.
“Chào!” tôi líu ríu.
Trong đầu tôi lúc này đang nhét đầy những mẩu hội thoại của thầy Kidd và cô Pearce và “Tractor bonting dross” đến mức tôi quên phắt sự vụ bánh kẹp biết bay và lời dọa xử đẹp, chỉ đến khi Mặt Rỗ bật nhào về phía tôi, hét ỏm tỏi “Lại đây ngay, thằng mũi thò lò kia!” - thì tất cả những thứ đó chợt dội về ào ạt.
Tôi ré lên và nhảy vọt khỏi tầm với của gã, chạy nước rút ra sảnh phòng khách, lướt thẳng vào phòng tắm và quay ngoặt lại. Tôi chỉ kịp nhìn thấy loang loáng những lọn tóc mai và những cú đấm bay lượn kinh hồn trước khi đóng sầm cánh cửa và khóa trái nó lại.
“Chui ra là xong đời luôn biết chưa!” gã gào rú, tay nã liên hồi vào lớp gỗ dán mỏng dính.
Tôi đâu có ngu. Tôi nhặt chai nước tẩy lên, mở nắp quay miệng chai về cánh cửa và sẵn sang chờ đợi. Tấm bản lề cửa bị nện căng ra nhưng vẫn không chịu nhượng bộ.
Lát sau tôi nghe tiếng bố từ trong phòng ngủ lết ra càu nhàu, “Lại gì nữa đây?”
Mặt Rỗ trả lời rằng gã chuẩn bị xử tử tôi. Becky vội thanh minh rằng gã nói vậy thôi chứ không có ý đó. Thế là gã đính chính rằng gã định làm vậy thật chứ không đùa.
Tôi đợi bố đá đít Mặt Rỗ ra khỏi nhà hoặc táng cho gã một cú trời giáng vào giữa đầu. Nhưng ông lại chỉ ậm ờ nói, “Tôi ra ngoài tiệm. Lúc tôi về mà cậu còn chưa biến đi thì cứ liệu cái thần hồn.”
Và tôi bắt đầu hiểu lời tâm sự của bố khi ông thổ lộ mình đã không còn là một người đàn ông thực thụ nữa.
Khi cánh cửa căn hộ đã đóng sập sau lưng, Mặt Rỗ cười hô hố, dộng thêm mấy cái vào cửa buồng tắm rồi bắt đầu thấy chán và quay vào bếp. Tay nắm khư khư lọ nước tẩy, tôi ngồi bệt xuống tấm thảm bông màu xanh da trời và nghĩ ngợi mông lung.
Và tôi suy nghĩ thế này... Họ không hề nói lảm nhảm. Họ đâu phải týp người hay nói lảm nhảm. Không hề. Cô Pearce đã tám mươi lăm rồi, hoặc là cũng gần gần tuổi đó, còn thầy Kidd thì không bao giờ biết pha trò. Không đâu, cuộc trò chuyện của họ nghe hệt như một đoạn hội thoại nghiêm chỉnh. Chỉ có điều bạn không hiểu nổi một chữ nào mà thôi.
Tức là họ nói chuyện bằng một thứ ngoại ngữ nào đó. Có lẽ trước đây họ từng sống ở Burkina Faso hoặc quần đảo Philippines. Cũng có thể họ đã từng du lịch đến mũi băng Greenland hoặc Việt Nam. Mà biết đâu họ còn rủ nhau theo học khóa dạy tiếng Mông Cổ vào buổi tối cũng nên.
Kể cả thế thì tại sao chúng tôi chưa hề thấy họ nói chuyện với nhau bao giờ cả? Suốt mấy năm học ở trường, tôi không thể nhớ nổi có lần nhìn thấy hai người họ trao đổi với nhau dù chỉ một tiếng.
Và nếu như họ biết ngoại ngữ, không lý nào họ lại không cho chúng tôi biết? Họ là giáo viên, mà giáo viên thì thích khoe khoang. Mới tuần trước thôi, thầy Kidd còn nhai đi nhai lại điệp khúc thời trẻ thầy từng đầu quân cho đội bóng crikê Somerset U19. Còn cô Pearce thì không mê gì bằng việc được ngồi đệm dương cầm trong giờ tập trung và chêm vào bản hợp xướng mấy đoạn biến tấu vụng về lạc lõng. Nếu quả thật họ biết nói tiếng Mông Cổ, bạn có thể dốc cạn túi ra mà cá cược rằng họ sẽ khoe với chúng tôi ngay.
Đằng này họ lại đợi cho mọi người đi hết khỏi phòng rồi mới nói. Họ hẳn phải có bí mật gì đây. Bí mật trọng đại. Thậm trọng đại là khác. Một bí mật họ không muốn cho chúng tôi biết. Một bí mật họ không muốn bất kỳ giáo viên nào khác biết.
Và bọn tôi đang chuẩn bị vén bức màn bí mật đó lên.
o O o
Tôi chờ đợi suốt một tiếng rưỡi đồng hồ và cuối cùng mẹ cũng đi làm về. Tôi bèn đứng dậy áp sát tai vào cánh cửa.
“Jimbo đâu rồi?” bà hỏi Becky.
Thêm lần nữa, tôi nghe thấy Mặt Rỗ tuyên bố gã chuẩn bị xử tử tôi. Một phần tỉ giây sau, tôi thấy vang lên một tiếng “cốp” inh tai. Sau này tôi mới biết đó là tiếng cái cặp tài liệu có khóa mã được tương thẳng vào thái dương Mặt Rỗ.
Gã rú lên đau đớn. “Cô làm cái gì đấy?”
“Xéo!” Mẹ sang sảng quát to đến nỗi tôi cũng phải nhảy thót lên. “Mày nhấc ngay cái mông bẩn thỉu ra khỏi nhà này, không tao gọi cảnh sát đấy.”
“Làm gì ghê thế mợ cả,” Mặt Rỗ lầm bầm.
“Bình tĩnh lại đi, mẹ,” Becky than vãn.
“Con bé này nữa, câm ngay,” mẹ độp lại.
Kéo theo tiếng ủng nặng trịch là tiếng cửa đóng cái rầm. Rồi mẹ khẽ khàng gõ cửa buồng tắm.
“Jimbo, con ra được rồi. Thằng đầu đường xó chợ đã cuốn gói rồi.”
Tôi bước ra và bắt tay mẹ. “Quả là đẳng cấp có khác.”
Ít nhất thì gia đình tôi vẫn còn có một người đàn ông thực thụ.
o O o
Sau cơn cuồng chấn đó, buổi tối trở nên êm đềm lạ thường. Bố tôi lượn lâu quá thể trong tiệm mua đồ, vì sợ quay về vẫn thấy Mặt Rỗ chình ình ra đó, đến mức ông sắm đủ hết cho cả ba tuần liên tiếp. Nào giấy vệ sinh, giẻ lau nhà, dầu gội sữa tắm, bột cọ rửa và đồ dùng các loại.
Thế nên mẹ rất hài lòng. Và bố cũng hài lòng vì mẹ hài lòng. Còn tôi hài lòng vì bố và mẹ hài lòng với nhau. Thêm nữa là Becky lại rất không hài lòng, làm tôi càng vui lên bao nhiêu. Mà gì thì gì, chị ấy chỉ ngồi lì trong phòng và sưng sỉa, nên chúng tôi đã có một buổi tối thật khoan khoái.
Tắm rửa xong xuôi, tôi quyết định lên giường vạch ra kế hoạch điều tra ngày mai. Tay cầm tách sô cô la nóng, tôi tiến về phía bố, lúc này ông đang ngồi trước ti vi xem chương trình Cảnh sát Hình sự!
“Spudvetch!” Tôi thốt lên, làm bố quay sang.
Trong vài giây liền, ông nhìn tôi khó hiểu. Rồi ông nhe răng cười lại, “Spudvetch!” và giơ ngón cái ra hiệu OK.
Tôi cũng nhoẻn cười và quay xuống dưới nhà.
o O o
Cả Charlie và tôi đều hoàn toàn nhất trí. Chúng tôi không thể hỏi họ huỵch toẹt ra được. Phải tế nhị hơn. Họ đang nắm giữ một bí mật và sẽ không dễ gì để lộ ra cho bất kỳ ai biết.
Tuy nhiên, còn có cả đống thứ chúng tôi có thể dò la. Và vì vừa thua trò bắt thăm, tôi sẽ phải đi hỏi trước.
Mục tiêu của tôi là thầy Kidd. Chúng tôi theo dõi thầy suốt giờ ăn trưa, bám theo thầy vào thư viện trường và phát hiện thầy đang lướt trang web cổ động đội bóng Asernal trên một trong mấy cái máy tính để bàn.
Tôi vớ từ trên kệ quyển sách giới thiệu đất nước Tây Ban Nha, mở sách ra, chúi đầu vào và giả bộ đâm sầm vào thầy. “Dạ em xin lỗi thầy,” tôi bước lui lại.
“Không sao,” ông thầy vừa đáp vừa xoay cái màn hình một góc chín mươi độ, nhanh như cắt.
“Thưa thầy...?” Tôi hỏi, cố tình đánh lạc hướng cho thầy khỏi nhìn vào màn hình.
“Có chuyện gì, John?”
“Dạ em là Jim, thưa thầy.” Tôi hít thật sâu. “Em đang tính chuyện học tiếng Tây Ban Nha ạ.”
“Thật hả?” Thầy nhìn tôi một cách kỳ cục, như thể khắp mặt tôi dính thức ăn hoặc có một tên quỷ lùn đang treo lủng lẳng.
“Nhà em định đi du lịch ở đó, thưa thầy. Thầy có biết nói tiếng Tây Ban Nha không ạ?”
“Không,” ông thầy thận trọng trả lời. “Sao em lại hỏi tôi?”
“Em chỉ băn khoăn không hiểu học thêm một ngoại ngữ thì mất bao lâu. Ý em là chỉ cần căn bản thôi. Nếu em cố gắng hết sức.” Tôi lại hít sâu lần nữa. “Thầy có biết ngoại ngữ nào không ạ?”
“Tôi không giỏi ngoại ngữ lắm,” thầy thở dài. “Tôi chỉ quen với việc vẽ vời thôi. Các hình ảnh cứ chui vào đầu tôi như in. Còn ngôn ngữ thì... Chà, vào tai này lại ra tai kia thôi. Năm ngoái tôi thử tới vùng Brittany học ít tiếng Pháp, nhưng tôi nói như thằng ngọng ấy. Mà kể cả nếu có nói ngọng tôi vẫn thích nói tiếng mẹ đẻ hơn.”
o O o
Mục tiêu của Charlie là cô Pearce.
Ba ngày sau, nó chớp được cơ hội đầu tiên vào tiết học thảo luận chủ đề các nhà thám hiểm. Nào chuyện sĩ quan Scott bị thua trong cuộc đua tìm đường tới Bắc Cực và bỏ xác trên đường đi, chuyện ngài Livingstone khai phá lên thượng nguồn sông Zambezi, hay chuyện thuyền trưởng Cook giong buồm tới châu Úc và phải ăn bánh quy có mọt.
“Thưa cô Pearce, cô đã từng đi thám hiểm nơi nào chưa ạ?”
Là giọng của Charlie. Tôi ngoái lại nhìn từ ghế ngồi của mình. Một bàn tay bé xíu quấn gạc trắng huơ huơ trong không khí.
“Đương nhiên là chưa,” cô Pearce lắc đầu mỉm cười.
Cô ấy nói thật. Đúng là một câu hỏi ngớ ngẩn. Với bộ đầm len xù và cái túi đeo tay của cô, tôi không thể tưởng tượng rằng cô Pearce có thể thám hiểm được nơi nào nguy hiểm hơn ngăn hàng đông lạnh trong siêu thị Sainsbury.
“Ý em là, cô đã từng tới nơi nào thú vị chưa?” Charlie không chịu đầu hàng. “Ví như châu Phi hoặc Ấn Độ chẳng hạn?”
Nghe có vẻ không khéo lắm. Trước giờ Charlie có bao giờ quan tâm đến môn lịch sử đâu cơ chứ. Nhưng cô Pearce lại thấy hoan hỉ khi được hỏi.
“Cô e là chưa,” cô vừa nói vừa gỡ kính ra và lấy khăn tay lau lau. “Thực ra cô chưa ra nước ngoài bao giờ cả. Hầu hết các kỳ nghỉ hè cô đều tới Scotland chơi, nhưng cô không nghĩ những chuyến đi đó có thể được gọi là thám hiểm.”
o O o
Tôi đợi Charlie ở cổng trường, lòng tự hỏi không biết chúng tôi nên làm cái gì tiếp đây. Nếu họ đang canh giữ một bí mật thì họ đã che đậy mọi giấu vết cực kỳ kỹ càng. Kỹ tới mức làm cho tôi băn khoăn liệu đoạn hội thoại chúng tôi nghe lén được có phải chỉ là một giấc mơ sống động không.
“Jimbo,” Charlie hổn hển chạy tới chỗ tôi. “Xin lỗi tớ đến muộn. Phải gỡ cái bộ đàm ra khỏi phòng giám hiệu.”
“Thế lần này cậu phịa ra chuyện gì đây?”
“Tớ xin bà hiệu trưởng cho miễn học thể dục trong một tháng. Cậu biết rồi đấy” - nó giơ cái tay băng bó lên - “nói với bà ấy là bác sĩ chỉ định thế.”
“Thế nếu buổi tối họp phụ huynh tới bà ấy nói chuyện với mẹ cậu thì sao?”
Charlie lắc đầu. “Mẹ tớ mà đã mở miệng thì bà ấy sẽ không thể xen lời nào vào được đâu.”
“Thế thì,” tôi quay lại chủ đề quan trọng, “giờ ta làm gì đây?”
“Lẽ ra ta phải ghi âm lại những gì họ nói với nhau,” Charlie đáp. “Nếu ta có thể tua lại đoạn hội thoại thì may ra...” Nó ngừng giữa câu và ngoảnh đầu nhìn lại ngôi trường. “Tớ có ý này.”
Tôi quay lại và thấy thầy Kidd đang đi ngang qua sân chơi tiến về phía chúng tôi, một tay tung tẩy cặp tài liệu, tay kia là chùm chìa khóa ô tô.
“Mấy chuyện hồi hộp này làm tớ phát điên lên được,” Charlie nói. “Giờ ta làm theo cách đơn giản thôi.”
“Ý cậu là gì?” tôi hỏi, trong lòng thấy hơi hoảng hoảng.
Charlie bèn bước ra chặn đường thầy Kidd. Nó đợi đến khi thầy đứng sững lại trước mặt nó mới cất giọng hân hoan, “Spudvetch!”
Trong tích tắc, thầy Kidd cứng đơ người. Rồi cái cặp trượt khỏi tay thầy và rơi oạch xuống đất. Nhưng thầy nào có để tâm. Hai quai hàm thầy bắt đầu mở lên đóng xuống nhưng rõ ràng là thầy đang có vấn đề không thể thốt ra nổi một lời nào.
Tôi bắt đầu thấy hơi choáng váng.
“Nhưng em không phải là...” thầy Kidd nói. Rồi ông im bặt.
Các ngón tay ông thầy quặp lại và lưng thầy cong cứng lên như một con mèo hung tợn. Và rồi đôi mắt thầy trở nên quái đản. Nếu không phải có cả Charlie chứng kiến hẳn tôi đã nghĩ sao mình khéo tưởng tượng. Trong chớp nhoáng, một tia huỳnh quang xanh dương lóe lên sau đồng tử đôi mắt thầy, hệt như của con robot đựng tiền tiết kiệm của Charlie. Vấn đề là thầy Kidd có phải con robot đựng tiền kiết kiệm đâu. Thầy là giáo viên mỹ thuật của chúng tôi cơ mà.
Ngay khi tôi chuẩn bị quay lưng phóng chạy thì mọi thứ bỗng trở lại bình thường, cũng đột ngột như khi bắt đầu. Đôi mắt thầy trở về trạng thái cũ. Chậm rãi và thận trọng, thầy đưa bàn tay phải nắm chặt cổ tay trái, như thể để tự xoa dịu cơn giận. Thầy hít sâu và hỏi, “Hai em về nhà đấy hả?”
Tôi cố rặn một tiếng “Vâng,” nhưng nghe cứ như tiếng ai rít lên vì bị bóp cổ.
Charlie bò toài dưới đất, nhặt nhạnh giấy tờ đút vào cặp cho thầy. Nó đứng dậy và trả lại thầy cái cặp.
“Cám ơn em.” Thầy Kidd nở nụ cười. “Gặp các em ngày mai nhé. Chúc hai em buổi tối tốt lành.”
Chúng tôi đứng đó nhìn thầy đi bộ vào bãi đỗ xe. Thầy nhấn nút chìa khóa điện tử và mấy cái đèn tín hiệu trên con xe Fiat thể thao nhấp nháy đáp trả cùng một tiếng kêu bíp bíp.
“Khiếp quá,” Charlie thốt lên.
Một dải chi chít những đốm trắng nổ đom đóm khắp tầm nhìn của tôi. Trời đất quay cuồng, hai đầu gối nhũn lập cập khiến tôi phải đứng dựa vào tường để khỏi ngã lăn đùng ra.
Bùm Bùm - Mark Haddon Bùm