Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Tô Hoàng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 325 / 27
Cập nhật: 2020-04-04 20:27:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
oss! - Melikov kêu váng lên vui mừng. - Thế mà tôi cứ nghĩ là anh sẽ lại ở hẳn tại Hollywood đấy!
– Có lẽ mọi người đều nghĩ như vậy cả.
Melikov gật đầu. Gương mặt ông ta mang màu đất và nói đại thể ra nom ông xám xịt.
– Ông ốm đấy à?
– Sao anh lại hỏi vậy? - Ông ta cười toác miệng. - À, anh mới ở California về mà! Bây giờ thì anh sẽ có cảm giác là mọi người dân ở cái thành phố New York này vừa từ bệnh viện ra hết. Tại sao anh quay trở lại đây?
– Tôi là thằng phiêu lãng mà!
– Natasha cũng nghĩ là anh sẽ không quay trở về.
– Cô ấy nghĩ thế nào?
– Cô ấy nghĩ là Hollywood đã bắt mất hồn anh rồi.
– Thật thế sao?
Cái hang ổ của tôi tại khách sạn này bây giờ nom bụi bặm và te tua hơn trước đây. Ngoài phố trời đang mưa.
– Cần phải mua áo khoác ngoài, - tôi thốt lên.
– Anh lại một lần nữa sống ở đây sao? - Melikov hỏi.
– Phải. Nhưng lần này tôi muốn thuê một căn phòng lớn hơn. Ông có căn phòng nào chưa có khách không?
– Phòng của Raoul hiện chưa ai ở.
– Ông còn phòng nào khác không?
– Còn phòng của Lisa Teruel. Bà ta mới mất tuần lễ trước. Phòng này khá rộng.
– Thôi tôi mướn phòng bà ấy vậy.
– Anh có muốn uống chút gì không?
– Không. Tôi muốn đi nằm.
– Tôi cũng vậy. Người thay phiên tôi sắp tới. Còn đêm nay tôi lại đến phiên trực. Cứ mùa đông tới cái bệnh thấp khớp lại hành tội tôi. Hôm nay tôi có thấy dễ chịu hơn mọi hôm đấy Ross ạ.
Sau bữa ăn trưa, tôi đến gặp Silvers. Lão đã bỏ về New York trước tôi mấy tuần. Lão đón tôi niềm nở hơn là tôi tưởng.
– Sao, công việc thế nào? - Silvers hỏi.
– Bán được thêm một bức tranh vẽ than của Renoir. Năm nghìn đô la.
Silvers gật đầu, làm tôi cảm thấy bất ngờ.
– Điều gì đã xảy ra với ông vậy? - Tôi hỏi. - Mỗi lần ta bán được tranh ông đều nhảy cẫng lên cơ mà?
– Đúng đấy. Tốt hơn hết là cứ giữ chúng ở nhà mình không bán cho ai cả. Nhưng chiến tranh đang đi tới hồi chung cuộc, anh Ross ạ.
– Chưa đâu.
– Tôi nói với anh rằng chả bao lâu nữa chiến tranh sẽ kết thúc thôi. Nước Đức đang ngắc ngoải rồi. Còn bọn Quốc xã nếu vẫn tiếp tục chống cự đến hơi thở cuối cùng thì điều này cũng hiểu được thôi: chúng chiến đấu để bảo tồn chính cuộc sống của chúng mà. Bộ Tham mưu Đức tiếp tục cầm cự - điều này cũng tự nhiên. Ở bên đó mỗi một ông thủ lĩnh, mỗi một vị tướng sẵn sàng hi sinh đến tận người lính cuối cùng vì công danh của mình. Dù thế đi nữa, cái chung cuộc cũng sắp tới với nước Đức. Chỉ vài tuần lễ nữa thôi tất cả sẽ kết thúc. Rồi anh sẽ thấy cho mà coi. Anh hiểu điều tôi vừa nói có nghĩa ra sao không?
– Có. - Tôi đáp sau một lúc suy nghĩ.
– Điều đó có nghĩa là chẳng bao lâu nữa chúng ta lại có thể buôn bán với châu Âu. - Silvers kết luận. - Nhưng châu Âu hiện tại đã kiệt quệ. Nếu có đô la để chi trả có thể mua rất rẻ bất cứ tác phẩm nghệ thuật nào. Lúc này thì anh đã thông tỏ chưa?
– Dạ, rõ rồi ạ.
– Lúc này khôn ngoan hơn cả là không mua gì ở đây mà nên mua ở châu Âu. Chính vì vậy ta nên làm vợi bớt đi kho dự trữ tranh của ta. Nhưng cũng cần phải hết sức cân nhắc, thận trọng bởi vì trong những trường hợp như thế này cũng có thể thua mà cũng có thể thắng đậm.
– Tôi sáng tỏ vấn đề rồi.
– Ấy, nhưng cũng chính vì thế phần trăm tiền thưởng của anh cũng phải rút bớt đấy nhé. - Silvers nói thêm.
Tôi đã chờ đợi chính cái kết cục này đây. Nó hệt như thứ gia vị cuối cùng được thêm vào món thịt hầm.
– Đương nhiên là như vậy rồi, - tôi đáp lại mỉa mai.
Tôi cứ lưỡng lự mãi không biết có nên gọi điện cho Natasha không. Trong vài tuần lễ gần đây quan hệ giữa hai chúng tôi đã trở nên mờ nhạt, mỏng manh. Các lần liên lạc chỉ hạn chế trong mấy tấm bưu thiếp chúng tôi trao đổi với nhau, mà ngay trong những tờ bưu thiếp ấy cả hai cũng cảm nhận ra có điều gì đó hời hợt, không thành thật, cả hai đều có ý nghĩ là khi chúng tôi không ở bên nhau thì cũng chẳng có gì để mà kể với nhau nữa. Tôi không hiểu sẽ xảy ra chuyện gì khi tôi gọi điện cho nàng, bởi lẽ tôi không hề báo tin cho nàng biết tôi sẽ trở về New York.
Tôi đến thăm chị Betty và khi vừa nhìn thấy chị tôi thảng thốt giật mình. Chị nom gầy guộc, héo hon đến không thể nhận ra. Trên gương mặt bợt bạt chỉ còn hai con mắt to như đang rừng rực lửa.
– Tôi gầy lắm, phải không anh? - Chị hỏi.
– Gầy bây giờ đang là mốt, chị ạ, - tôi cố tình khôi hài.
– Chị Betty sẽ sống lâu hơn tất cả bọn ta cho mà xem, - Ravic nói.
– Trừ anh Ross thôi, - chị Betty mỉm cười héo hắt. - Anh có nước da thật tuyệt. Phải rám nắng như vậy mới khỏe.
– Nhưng chỉ hai tuần lễ nữa là chẳng còn dấu tích gì đâu, chị ạ, - tôi nói. - Ở New York đang là mùa đông mà.
– Tôi sẽ sung sướng lắm nếu được tới California, - chị Betty nói, - mùa đông ở đó chắc ấm áp hơn ở đây nhiều, mà California lại không xa châu Âu lắm.
Chị Betty đưa những ngón tay gầy guộc nắm lấy tay tôi.
– Chỉ cần nhìn thấy anh cũng biết ngay anh đang rất hạnh phúc.
– Ai bây giờ mà có thể hạnh phúc được hở chị, - tôi nói.
– Không. Bây giờ thì tôi đã hiểu tất cả. Ai khỏe mạnh thì người đó có hạnh phúc. Chỉ có điều là khi anh đang được hưởng thứ hạnh phúc đó thì anh lại không nhận ra nó mà thôi. Thực sự nhận ra điều này chỉ khi nào người ta gần kề với cái chết thôi…
– Thôi, chị Betty và anh Ross ở lại, - Ravic đứng dậy nói, - tôi có chút việc phải đi. Ngày hôm nay tôi còn trở lại để tiêm cho chị.
– Anh Ravic phải trả lời tôi đã: hình như nỗi bất hạnh của con người ta là khôn cùng, phải không anh?
– Cả hạnh phúc cũng vậy chị ạ, - Ravic đáp. - Ví như chị ở đây không phải lo bọn Gestapo săn lùng chẳng hạn.
– Không, chúng vẫn săn lùng đấy.
– Chúng săn lùng tất cả chúng ta, nhưng không ráo riết như trước đây, vì chúng luôn bị mất hút chúng ta.
Tôi cũng không quyết định nổi có nên tới thăm Kahn ngay không đây. Tôi hoàn toàn không thể báo cho anh ta một tin vui nào, còn dối lừa anh ta thì tôi không muốn. Cũng thật là lạ, tôi không thể nào buộc mình phải gọi điện thoại cho Natasha. Mấy hôm trước khi còn ở tại California, tôi hầu như không còn nghĩ tới nàng nữa. Mấy tuần lễ vừa qua đối với tôi, mối quan hệ với nàng tựa như mới chỉ ở giai đoạn đầu: mọi sợi dây liên hệ giữa tôi và nàng còn rất mỏng manh, nhẹ nhàng và không khỏi pha trộn màu sắc lãng mạn. Ấy chính vì mối quan hệ ấy. Chả có điều gì ràng buộc, thắt siết hai chúng tôi cả. Ấy thế mà tôi vẫn không tài nào cầm chiếc ống nói lên. Mối hoài nghi như một hòn đá tảng đè trĩu trong tôi. Tôi bắt đầu nghĩ ngợi: nếu đột nhiên nàng từ trần rồi thì sao? Ý nghĩ ấy ám ảnh tôi suốt cả buổi chiều.
Cuối cùng tôi cầm ống nói lên một cách cương quyết, tựa như tôi sắp nói chuyện về sự sống và cái chết. Nghe thấy tiếng chuông réo từng chập trong máy tôi hiểu rằng nàng không có nhà. Cứ cách mười phút tôi lại gọi nàng một lần. Tôi tự an ủi rằng nàng đang đi đâu đó hoặc đang ở cửa hàng thời trang. Cuối cùng thì giọng nàng cũng vang lên bên tai tôi.
– Robert, - nàng nói. - Anh từ đâu gọi điện tới đó?
– Từ New York. Anh vừa mới trở về hôm nay.
– Tất cả chỉ vậy thôi sao? - Im lặng một lát, nàng hỏi.
– Không, Natasha ạ. Khi nào anh có thể gặp em đây? Anh đã gọi điện cho em tới hai mươi lần và đã thất vọng rồi. Điện thoại réo gọi tựa như xua đuổi anh vậy…
Nàng cười vang.
– Em vừa về mà.
– Chúng ta cùng đi ăn tối nhé, - tôi mời. - Anh có thể đưa em tới quán Pavillon. Có điều tuyệt nhiên không được nói hai chữ “em bận” với anh. Em có thể hẹn anh ở chỗ nào tùy em.
– Thôi được. - Nàng nói. - Sau một tiếng nữa anh đến chỗ em nhé!
– Anh rất yêu em, Natasha. Thú thực với em đây là những lời lẽ chân thành nhất kể từ ngày anh rời khỏi New York, bây giờ anh mới nói ra.
Một giờ đồng hồ sau, tôi mặc áo khoác bước ra ngoài trời đêm lạnh giá.
Ánh sáng bừng lên. Thang máy kêu ro ro.
– Natasha, - tôi thốt ra rất nhanh, - anh đi đến đây với tất cả nỗi bối rối, luống cuống, niềm hi vọng, những đau khổ, nghi ngờ. Nhưng em chỉ vừa xuất hiện ở cửa mọi thứ liền tiêu tan hết. Điều còn đọng lại chỉ là tại sao anh có thể bỏ em mà đi Hollywood được nhỉ?
Tôi ôm hôn nàng. Tôi cảm nhận ra nàng cố tình tách khỏi tôi, tôi càng ghì chặt hơn. Nàng đành chịu. Sau rồi nàng cũng thoát khỏi vòng tay ôm của tôi.
– Nom anh bối rối lắm. Mà gầy đi nữa.
– Ăn toàn rau theo chế độ ăn kiêng mà. Đôi khi vào ngày lễ hoặc chủ nhật anh mới cho phép mình ăn thịt thôi.
– Em béo ra phải không? Tại người ta hay mời em đi ăn quá đấy mà.
Tôi không thể để lọt ra ngoài tai điều nàng vừa nói. Tôi biết, bên dưới tấm áo dài của nàng, nàng không hề mặc gì thêm nữa và có cảm tưởng như cái cơ thể mịn màng, mát mẻ và đầy sức sống ấy không chịu được một thứ gì khác nữa, ngoài một lượt vải mỏng.
– Em không lạnh sao? - Tôi hỏi một câu ngô nghê.
– Em mặc chiếc áo này khá ấm rồi.
Chúng tôi đến quán Con Gà Trống Vàng. Nơi đây khá ấm áp, tiện nghi.
– Nom anh đen đi đấy - nàng nói. - Anh làm gì ở Hollywood?
Natasha đã biết tôi làm ở chỗ đạo diễn Holt, nhưng ngoài điều đó ra nàng cũng không biết gì tỉ mỉ cặn kẽ hơn.
– Anh sẽ lại phải quay về đó sao?
– Không, Natasha ạ.
– Em căm ghét mùa đông ở New York.
– Còn anh thì căm ghét nó ở khắp mọi nơi, ngoài Thụy Sĩ.
Cuộc trò chuyện tiếp tục hoàn toàn không như tôi mong đợi. Tôi chỉ mong sao thật nhanh chóng được leo lên giường nằm với nàng. Lí ra tôi cần gặp nàng ở khách sạn của Melikov và cứ thế lôi tuột nàng vào căn buồng mới thuê của tôi. Còn ở đây thật bất tiện.
– Ở Hollywood không có thời giờ mà giải trí đâu, - tôi nói. - Ở đó lúc nào ta cũng cảm thấy mệt mỏi và chả thiết điều gì nữa.
– Chính vì thế anh không kể chút gì về anh cho em biết chứ gì?
– Không phải như vậy đâu, - tôi cố gắng biện minh. - Thật ra chỉ do anh không thích viết thư thôi. Cuộc sống của anh rối rắm tới độ anh không bao giờ biết mình có thể viết thư cho ai đây. Mọi địa chỉ đều có tính chất tạm bợ, chúng luôn luôn thay đổi. Anh chỉ sống bằng hiện tại, bằng cái diễn ra trong ngày hôm nay. Anh không bao giờ có ngày mai và cũng không cần hình dung ra nó làm gì. Anh cứ nghĩ rằng em cũng thuộc loại người như anh.
– Do đâu mà anh biết em không phải là người như thế?
Tôi im lặng.
– Con người ta gặp nhau sau một thời gian xa cách đều mong mọi điều vẫn như trước, - tôi nói.
– Chúng ta cũng muốn như thế, - nàng đáp.
Tôi mỗi lúc càng sa sâu hơn vào cái bẫy mà nàng đã giăng ra. Cần phải nhanh chóng thoát ra khỏi cái bẫy ấy
– Không, - tôi phản đối, - anh không muốn như vậy.
Natasha nhìn tôi rất nhanh.
– Anh không muốn sao? Nhưng chính anh vừa nói anh muốn mọi điều như cũ cơ mà?
– Thì đã sao? Trước đó anh không biết anh muốn gì. Còn bây giờ thì anh biết rồi.
– Có nghĩa là mọi sự đã đổi thay chứ gì?
Tôi có cảm giác khá rõ là Natasha đang đợi một thời cơ thích hợp để nói với tôi nàng đã có một mối tình với một người đàn ông khác rồi. Tôi không muốn buộc nàng phải thú nhận điều này. Tôi cảm thấy mình không đủ sức để mà nghe những gì nàng sắp kể.
– Natasha, những gì quan trọng đã xảy ra cũng không cần phải giải thích ngay đâu… Anh rất hạnh phúc vì một lần nữa hai ta lại được ngồi bên nhau. Còn khoảng thời gian mà chúng ta không gặp nhau rồi sẽ qua đi và tan ra như khói thôi.
– Anh nghĩ là như vậy sao?
– Bây giờ thì anh nghĩ như vậy đấy.
Nàng cười:
– Như thế tiện hơn, phải không anh? Thôi đã đến lúc em phải trở về nhà rồi. Em rất mệt. Bọn em đang chuẩn bị những mẫu thời trang mùa xuân.
– Anh nhớ chứ! Bao giờ em cũng đi sớm trước một mùa mà!
Bóng Tối Thiên Đường Bóng Tối Thiên Đường - Erich Maria Remarque Bóng Tối Thiên Đường