I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 70
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2292 / 4
Cập nhật: 2017-09-28 02:01:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
hương 29 (1 đến 4)
Rất nhanh đã đến ba giờ chiều, ba kẻ cuồng mua sắm chúng tôi chia tay, tôi nhanh chóng đến quảng trường Tân Lôi.
Từ rất xa tôi đã nhìn thấy hắn đứng thẳng bên cạnh quảng trường, một cái quần bò thô, một cái áo chữ T, toàn thân ăn mặc bình dị nhưng vẫn không che dấu được khí thế kinh người của hắn, nhưng vẫn tăng thêm chút cảm giác suy sút, bất cần đời, nếu mà tóc cũng nhuộm thành màu vàng… Vừa nghĩ đến cảnh Phí Như Phong mang bộ tóc vàng hoe ngồi trong văn phòng tổng tài tôi liền cười tới mức không đứng thẳng nổi.
hắn tháo kính râm xuống, ánh mặt trời tỏa sáng trên gương mặt hắn, hắn đến gần tôi, lộ ra nụ cười khiến người ta ngây ngẩn, “Anh cảm thấy mặc vào cũng không tệ lắm, người khác quay đầu nhìn lại tăng hơn lúc trước 3%” Trong lời nói của hắn tràn đầy trào phúng tự đắc.
Tôi cười ha hả, “Lần sau em sẽ mua một bộ vest họa tiết ô vuông cho anh, sau đó lại đeo cho anh cái cà vạt màu đỏ.” Những người quay đầu nhìn tuyệt đối là nhiều hơn bộ này.
hắn cũng cười to, nụ cười của hắn rất hợp với bộ quần áo này, đó là một cảm giác vô cùng xa lạ, suy sút, lại hơi lười nhác, và dĩ nhiên là… mê hoặc, tầm mắt chúng tôi chạm nhau, sâu trong mắt hắn bùng lên một ngọn lửa, lóe lên rồi biến mất rất nhanh.
“Tiếp theo của lịch trình, anh chắc là phải xếp hàng mua vé đúng không?” hắn ôm lấy bả vai tôi, chúng tôi nhìn về hàng dài phía trước, tôi ánh mắt mở thật to.
“Dĩ nhiên, anh xem có cô gái nào xếp hàng mua vé không?”
Tôi ngồi ở quán cà phê bên cạnh, nhìn hắn như hạc giữa bầy gà lại biết điều xếp hàng mua vé, đến chỗ như thế này mà lại quy củ xếp hàng mua vé xem phim chỉ sợ là việc hắn làm lần đầu tiên. Tôi vô cùng vui vẻ, Phí Như Phong có bao nhiêu cái đầu tiên để tôi khám phá? hắn ra mồ hôi toàn thân, giờ hai vé lên trước mặt tôi, đắc chí cười, “Anh cảm thấy anh vừa thắng một trận đấu lớn!”
Lúc ở bên Phí Như Phong, chính là thời điểm cười nhiều nhất cuộc đời tôi.
Chúng tôi hòa vào đám đông đi dần vào trong, xem phim không thể tách rời thức ăn vặt, nước uống, bỏng ngô, tôi nhìn nữ sinh vui vẻ ăn đằng trước, ánh mắt không khỏi thèm muốn, “Anh biết rồi!” Phí Như Phong chấp nhận số phận chạy đi mua đồ ăn vặt, khi hắn ôm nước uống bỏng ngô vất vả đi tới trước mặt tôi, tôi chôn mặt vào túi xách để che dấu tiếng cười. Cuối cùng hắn cũng đến trước mặt tôi, đặt vào tay tôi những thứ đang cầm, cảm thấy mỹ mãn tựa vào ghế ngồi, “Anh bây giờ vô cùng giống mọi người, mong chờ bộ phim có thể bắt đầu, nhất định là vô cùng gian nan!”
Tôi cười đến mức hai vai đều run lên.
Có một câu nói là “Làm người tội gì phải chấp nhặt mọi thứ? Đối phương thật lòng cũng tốt, chỉ dụ dỗ bạn cũng được, chỉ cần hắn còn có một chút để ý đến tâm trạng bạn, đã làm cho bạn cam tâm tình nguyện vui vẻ, mọi người đều vui mừng.”
“Cốc chặt đầu!”
Tôi ngạc nhiên quay lại nhìn Phí Như Phong, “Lừa đảo, không phải là chiếu – long phượng đấu sao?”
“Phim sau!” Vẻ mặt hắn đứng đắn nói.
Tôi nghi hoặc nhìn hắn, nhìn chằm chằm. “Nam nhân giả dối này, một ngày không dùng quyền lực của mình cũng không được mà!”
“Hư.” hắn đè lại đôi chân nóng nảy đang muốn đừng dậy rời đi của tôi, “Đàn ông chỉ cam tâm tình nguyện xem một loại phim điện ảnh cùng phụ nữ mà thôi – phim kinh dị!” hắn nháy mắt với tôi, trong lòng tôi âm thầm thề nhất định sẽ không để hắn đạt được mục đích, tôi nhẫn nại, kiên trì… một nữ nhân mặc quần áo đỏ rực bị khóa sau cánh cửa, một bé trai như thiên sứ chậm rãi trượt ra, lòng tôi kinh hoảng sợ hãi… một dòng máu đỏ tươi phun ra!
“A…” Tôi không thể chịu đựng nhiều như vậy, tôi thét chói tai, nhào vào lồng ngực hắn đã chuẩn bị từ lâu, tôi ngẩng đầu thấy trong ánh mắt hắn là ý cười bỡn cợt, tôi vừa tức vừa giận đấm hắn, hắn chỉ buồn cười không ngăn lại.
một lần xem phim kết thúc bằng sự toàn thắng của hắn, tuy rằng tôi sợ run nhưng lại không thể nhịn được mà thò đầu ra xem, kết quả là tôi hầu như núp trong ngực hắn mà xem hết bộ phim, hắn được ôm ôn hương nhuyễn ngọc đến phát nghiện.
Rời khỏi rạp chiếu phim, tôi kéo hắn cùng nhau chậm rãi bước đi, tới biệt thự ở lưng chừng núi, nhìn bóng dáng dưới ánh trăng, nhịp độ bước chân của chúng tôi vô cùng hòa hợp, tiếng gió thổi lá cây lay động, bầu trời đầy sao sáng lập lòe trong đêm đen, ánh trăng giống như ngọc thạch treo ở chân trời.
“Như Phong.”
“Ân.” hắn nghẹ giọng trả lời tôi.
Hoàn cảnh xung quanh yên tĩnh xinh đẹp đến vậy, “Em có quà cho anh.”
Vẻ mặt của hắn kinh ngạc nhưng lại hơi lo lắng nhìn tôi: “không phải em thật sự mua vest hoa văn ô vuông cho anh đấy chứ?”
“Đương nhiên không phải.” Tôi hờn dỗi.
Tôi từ trong túi lấy ra con Báo kia.
hắn cẩn thận đón lấy, “Đây là phần quà tốt nhất mà anh đã nhận.” Con ngươi đen trong mắt hắn dừng lại trên mặt tôi, bốn mắt giao nhau, tôi không thể lùi lại né tránh, cũng không muốn chống lại đôi mắt đang lóe ra ngọn lửa ở sâu bên trong kia, môi hắn dán lên môi tôi, trái tim tôi đập cuồng loạn giống như muốn nhảy thẳng lên cổ họng luôn, đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng luồn vào, quấn lấy tôi, chậm rãi hưởng thụ hương thơm bên trong, tôi túm lấy vạt áo hắn, gần sát hắn ngửa người, thân thể của tôi và hắn va chạm với nhau, lập tức liền cảm thấy cái ôm của hắn càng nhanh chóng và nóng bỏng hơn!
Nụ hôn nồng nhiệt của hắn không ngừng tăng lên, dần dần biến thành thăm dò tiêu hồn thực cốt, tôi chấn động thở dài, không tự chủ được mà càng tới gần thân mình cứng rắn của hắn, tôi cũng hôn lại vô cùng kịch liệt, đôi môi hắn tê dại, nước miếng được chúng tôi trao đổi với nhau qua đôi môi dán chặt, cho tới khi tôi không hít thở nổi nữa mới tách ra. hắn thì thầm: “Đây chính là biểu hiện lòng biết ơn.”
Tôi cũng thì thầm: “Nếu đây là lòng biết ơn, vậy ở trên đầu anh là mặt trời.”
hắn nhẹ giọng cười: “Em là một người phụ nữ vô cùng đáng để yêu thương.” Tay hắn đặt lên trái tim tôi, thứ đang đập cuồng loạn trong ngực tôi, bây giờ tôi giống như đang đứng cạnh một vách núi đen, ánh mắt của hắn, vòng tay của hắn, lời nói của hắn đều có thể làm cho tôi cảm thấy mình sẽ rơi vào vực sâu tăm tối.
“Em không đáng được yêu, em là một đứa trẻ ma quỷ đã bị vứt bỏ.” Tôi chế nhạo nói.
“không, em không phải.” Ánh mắt hắn ôn nhu muốn làm say lòng người, “Em là một người phụ nữ thông minh, hiểu biết, không ngừng biến đổi làm cho đàn ông phải mê muội!”
Ánh trăng mềm mại chiếu lên trên người tôi, lá cây xung quanh bồi hồi theo những cơn gió, tôi lẳng lặng lắng nghe một người đàn ông nói ra những lời có thể làm cho người ta động lòng nhất, “Anh sẽ chứng minh rằng em đã làm anh mê muội như ra sao!” Câu nói này cơ hồ là hắn dán chặt môi bên tai tôi thổi vào, “Đến đây.” hắn kéo tôi vào trong lồng ngực hắn, thân thể hắn thiêu đốt sự tự chủ, hai má ấm áp của hắn dán lên gương mặt hơi lạnh, và rồi nụ hôn của hắn đặt lên cổ tôi.
“Tới đây, ôm lấy cổ anh đi Tiểu Đình.”
Tôi chậm rãi vươn tay, “Như Phong.” Giọng nói của tôi nhỏ nhẹ mềm mại, “Em ăn không ngon đâu, vừa cay lại vừa đắng.”
Tôi đẩy hắn ra, khi hắn bất ngờ không kịp phòng bị thì tôi đã bỏ chạy, hắn đuổi theo tôi, giày của chúng tôi đạp trên con đường đầy lá khô, những tiếng cười thanh thúy vang vọng trong đêm! Tôi nhanh chóng chạy vào gian phòng, phía sau hắn cũng vào theo như một tên thợ săn.
“Em yêu, tiếp tục chạy nữa đi!” hắn chậm rãi nói, tôi dừng chân xoay người lại, ánh mắt vì hơi kích động mà lấp lánh ánh sáng.
Hắn bước từng bước một lại gần tôi, “Nữa đi nào, em còn định chạy đến đâu?” Cặp mắt lười biếng toát ra một chút không rõ ràng của hắn, vẻ mặt cao ngạo có thể làm cho người ta kinh hãi.
Tôi tao nhã vươn tay: “Giường của anh, Như Phong!”
Tôi túm lấy cổ áo hắn, kéo hắn cúi xuống để nhìn vào mắt hắn, sau đó kiễng chân ôm cổ hắn, trao cho hắn một nụ hôn sâu gần như làm hắn không thở nổi. Tay hắn vói vào giữa váy tôi, tôi lại lùi ra phía sau, “không, hôm nay anh là của em.”
Hắn ngẩng đầu, giữa đôi mắt đang bừng bừng dục hỏa chợt hiện lên một chút hoang mang.
“Anh, không thể đụng vào em, đây là quy định thứ nhất.”
Hắn lập tức hiểu được ý tôi, chúng tôi giằng co, không khí như sắp nổ tung vì những tia lửa tóe ra từ đôi mắt đầy dục vọng của hắn, giữa chúng tôi như có một sợi dây buộc chặt, một sợi dây mỏng manh như sợi chỉ có thể đứt bất cứ lúc nào! Sau đó hắn buôn lỏng xuống cười: “Nếu em muốn chơi trò chơi, vậy thì chúng ta tiếp tục.”
Tôi cười sáng lạn: “Như Phong, đây là một ưu điểm rất lớn của anh, anh rất công bằng.”
Tay của tôi hoạt động trước ngực hắn, cởi quần áo của hắn, hắn phối hợp giơ hai tay lên, con ngươi đen tỏa sáng, “Em muốn anh giúp em không?” hắn túm lấy quần áo của tôi, nhưng tôi lại nắm lấy tay hắn rời khỏi người mình, cầm chúng lên hôn nhẹ một cái, “Có lẽ, nên đợi một chút.”
Ánh mắt tôi dao động, để tay hắn về chỗ cũ, tay tôi đi đến bụng hắn, hắn chủ động nắm tay tôi kéo xuống, “Ưm, đừng có vội.” Tôi liếc hắn một cái như trêu tức, kéo dây khóa quần bằng kim loại của hắn xuông, trong đêm tối, tiếng kéo khóa đúng là một chất xúc tác, bụng hắn cứng lại, rắn chắc bóng loáng như đá hoa cương.
“Em sẽ thả ra một con dã thú!” hắn thở phì phò dồn dập cảnh cáo tôi, tôi dùng đầu lưỡi vẽ môi dưới của hắn, hắn vừa hé miệng giục tôi xâm nhập thì tôi lui ra phía sau, hắn mỉm cười như đang dung túng chiều chuộng một đứa trẻ bốc đồng, bàn tay của tôi đặt lên ngực hắn… Đầu vú cứng rắn của hắn đâm vào lòng bàn tay tôi, tôi dùng đôi tay như ma quỷ của mình vuốt ve nó, nó giống như đang bùng cháy thiêu đốt ở trong lòng bàn tay tôi.
Hắn hít một hơi, lồng ngực căng lên dưới bàn tay tôi, miệng tôi bắt đầu liếm mút, vuốt ve lần đến toàn bộ ngực hắn, trái tim của hắn, da thịt đang nảy lên, cảm giác cứng rắn, tôi mê muội, tôi giống như đang phục tùng một con dã thú, nó muốn tôi làm gì thì tôi sẽ làm theo. một lần lại một lần, âu yếm thế nào cũng không thấy đủ, những hơi thở rít ra từ hàm răng đang cắn chặt của hắn, tôi quỳ xuống trước mặt hắn đem quần và quần lót của hắn cởi xuống.
“Anh phát hiện, trò chơi này có vẻ đã đi quá giới hạn.” Giọng nói của hắn khàn khàn, bàn tay luồn vào mái tóc dài của tôi, “chúng ta lên giường đi!”
“Được.” Tôi chậm rãi đứng lên, đẩy ngã hắn ra giường, ngọn lửa xinh đẹp lóe lóe trong mắt hắn, “Anh không đồng ý để em mặc nguyên quần áo bước lên giường của anh, nếu em không tự cởi, thì anh giúp em vậy!” hắn ngang ngược nói, tay hắn đưa ra muốn túm lấy tôi kéo lại gần.
“không.” Tôi giơ hai tay cởi váy dài ra, váy bay xuống, con ngươi màu đen của hắn hơi lớn lên, nuốt sống toàn bộ đôi mắt hắn!
“Trò chơi chấm dứt, anh muốn em, ngay bây giờ!” hắn bạo phát kéo tôi ngã lên người hắn, da thịt chúng tôi dính vào nhau, tình dục như sóng triều cuồng nhiệt mạnh mẽ phát ra, chúng tôi rên rỉ.
“không, còn chưa đến lúc.” Tôi cắn răng kiên trì.
Hắn nằm trở lại chiếc giường phủ ga màu đen, “Em đang chơi với lửa!” lỗ mũi hắn phập phồng, trong ánh mắt tràn đầy sự chiếm đoạt, tôi vặn vẹo đầy mị hoặc trên người hắn, tôi có thể cảm thấy được nhiệt độ nóng bỏng của hắn đang đánh về phía tôi, giống như muốn thiêu rụi tôi vậy, “Đây là anh dạy em mà, anh mà một thầy giáo giỏi, anh không biết ư?” Đầu ngón tay của tôi cong cong lướt xuống từ ngực hắn, rời tay ra, tôi lấy hai sợi dây từ ngăn kéo ở đầu giường ra, tôi dùng dây quấn một vòng quanh tay trái hắn, “không phải là anh sợ em đấy chứ, Như Phong?” Tôi khiêu khích nhìn hắn, bốn mắt chúng tôi nhìn nhau, hưng phấn hòa với tức giận toát ra từ trên người hắn.
“Em nên biết đến hậu quả mà em phải nhận lấy!” hắn cắn chặt răng nói.
Tôi linh hoạt đem cổ tay – trợ thủ đắc lực của hắn cột vào trụ giường, tôi khẽ động đậy thân thể, cắn bờ vai hắn, đong đưa trên thân thể đang tràn đầy hưng phấn của hắn, tôi đè lên hắn, giống như muốn hòa vào cơ thể hắn, mồ hôi chảy xuống theo huyệt Thái Dương của hắn, da thịt hắn đã phủ kín một lớp mồ hôi.
Đầu lưỡi của tôi linh hoạt khiêu khích hắn, tay tôi cũng trượt theo đầu lưỡi, một mái tóc dài xõa tung trên người hắn, toàn cơ thể hắn đều đang kích động run rẩy.
“Đầu hàng, Như Phong, đây không phải là trò chơi, bởi vì em nhất định sẽ làm như vậy, đến tận khi anh không thể không thừa nhận! Mà chỉ khi em đã chuẩn bị tốt, có lẽ em sẽ để anh tiến vào!” Tôi ngạo mạn nói, môi hôn đến đầu gối hắn, da thịt bên trong đùi hắn thật mẫn cảm, đôi môi tôi vừa đặt lên nó thì hắn đã căng cứng như một cánh cung đang giương hết cỡ.
“Em là đồ phù thủy chết tiệt, anh đã sủng ái em tới mức em muốn leo lên đầu anh luôn rồi!” hắn rống giận, hơi thở cuồng dã dũng mãnh nhanh nhẹn bắn ra từ thân thể cao lớn của hắn, hắn nhìn tôi một cách dã man, dây trói bị hắn kéo căng, tôi liếm láp bộ lông màu đen bên cạnh, cắn nó từng chút một, đầu của hắn mạnh mẽ ngã về trên gối, hắn rên rỉ kịch liệt.
“Đầu hàng, Như Phong, xin em đi!” Tôi không sợ chết mà tiếp tục khiêu khích hắn, đôi môi của tôi trượt trên bộ phận to lớn thô bự của hắn. một tiếng vải dệt bị xé rách vang lên dội vào tai tôi, tôi không kịp kinh ngạch, hắn đã giống như một con hổ mạnh mẽ đem tôi ngã nhào lên đệm, điên cuồng đâm vào, một lần lại một lần hắn tiến vào càng sâu hơn, gương mặt hắn đã bị tình dục cuồng dã che kín, ánh mắt hắn tràn đầy dã tính, giống như nham thạch phun trào, cao trào nóng rực cùng với sự trống rỗng trong khoảnh khắc dung hợp với tôi vào nhau! Chúng tôi nương theo dục vọng mà thét lớn chói tai, thân hình rung động như đang trong lũ cuốn.
Hắn mệt mỏi ngã vào lòng tôi, “Trời của tôi!” Giọng nói của hắn khàn khàn vì tình dục, mức độ triền miên kịch liệt của chúng tôi làm hắn rung động, hắn hoàn toàn không thể khống chế tới mức hắn cũng phải khiếp sợ, tay hắn rời khỏi người tôi, hắn gắt gao túm lấy chúng sợ chúng lại bò lên người tôi lần nữa, hắn không tin vào tự chủ của mình nữa.
Tôi bị hắn dã man giữ lấy, đầu váng mắt hoa, trong đầu là một mảnh trống rỗng, tôi vẫn cảm giác được sức nặng của hắn rời khỏi giường, tiếng bước chân của hắn vang lên, hắn rời khỏi tôi.
Tới khi hắn trở về, người đã đầy mồ hôi, ánh mắt giống như đêm đen sâu thẳm đâm tới phía tôi, “Anh nói rồi, em nên biết đến hậu quả mà em phải nhận lấy!” Giọng nói hắn bình tĩnh đến đáng sợ, “Anh sẽ cắt áo ngủ của em, giao hoan với em, một lần lại một lần, tận tình làm, ít nhất em sẽ không thể xuống nổi giường trong 24 giờ, em sẽ ngất trong cơn giao hoan của anh!” hắn cởi quần lót đẫm mồ hôi, mạnh mẽ thẳng tiến, thực hiện lời nói của mình.
Ngay cả một ngón tay tôi cũng không thể cử động nổi, cơ thể tôi hiện tại quá mức đau đớn chua xót, tôi giống như một cái dẻ lau nhàu nhĩ. hắn duỗi tay chân, giống như một dã thú không bao giờ biết thỏa mãn, ánh mắt chớp chớp bừng sáng. “Nhìn đi, đây là hậu quả của việc không hề quan tâm sống chết mà khiêu khích anh.” Nam nhân không chịu thua đáng chết!
Tôi còn đang thở dốc, trái tim tôi vẫn đang kịch liệt nhảy lên, hắn thoải mái cười to, “Anh cũng có chút vật nhỏ cho em.” hắn vô cùng thân thiết ôm lấy tôi, nhưng giọng nói âm trầm làm cho xương sống tôi run rẩy. một sợi dây chuyền lóa mắt xuất hiện trên cổ tôi – Mộng ánh sáng, ánh mắt hắn âm u thâm trầm, người đàn ông này, ngay cả quà tặng cũng mang theo thâm ý sâu sắc.
“Còn có một thứ em cũng rất muốn có được.” Bàn tay hắn hé mở, một sợi dây đỏ xuất hiện trước mắt tôi, Ngọc Hàm Thiền, sao nó lại ở trên tay hắn, tôi nhìn nó lóe lên đến mất hồn, “Em không hy vọng nó sẽ vỡ nát chứ?” Tôi mím môi, bàn tay của hắn chậm rãi siết chặt, nụ cười tàn nhẫn khẽ nở trên mặt, bình tĩnh giống như đã biết trước, người trong thương giới tàn nhẫn thâm độc nhất là khi tìm được điểm yếu trí mạng của đối thủ trong trò chơi, một điểm yếu không chịu nổi chút đả kích nào, trừng trị đối thủ, để hắn sống không bằng chết. Vẻ mặt hắn rành rành cho thấy rằng hắn đã tìm được điểm yếu của Ôn Trạch!
Tôi không phát hiện rằng cả người tôi đều run rẩy.
Là lỗi của tôi, tôi mạnh mẽ giữ lại thứ nóng bỏng tay mà mình không thể dùng, tôi nắm chặt tiếc nuối không buông, bây giờ bị nó làm bỏng, cũng làm bỏng cả những người xung quanh, đây thật sự là vô cùng nuối tiếc, mà trận chiến này bất kể ai thắng ai thua, thì đối với tôi đều là một kết cục thảm bại.
Đây là Phí Như Phong, tôi muốn một chút của hắn, hắn sẽ muốn tất cả của tôi, toàn tâm toàn ý, đầu hàng phục tùng một cách toàn diện, không cho phép giữ lại bất cứ thứ gì!
Tôi giương mắt nhìn hắn, nhìn sâu vào đáy mắt hắn, thản nhiên nói: “Có lẽ nó đã từng có cơ hội trở thành món quà có ý nghĩa nhất trong sinh mệnh của em, nhưng bây giờ, đã quá muộn, đối với em nó cũng chỉ là một khối ngọc mà thôi! Như Phong,” Giọng nói của tôi trở nên âm trầm: “Sinh mệnh của em đã có quá nhiều nuối tiếc, xin đừng đeo thêm một mạng người lên lưng em nữa, đừng thêm một phần tội ác khiến người khác bi thảm hơn nữa!” Con ngươi của Phí Như Phong khẽ co lại, mũi nhọn tinh tế mềm mại cọ lên mặt tôi, hắn nở một nụ cười khinh khỉnh, đặt Ngọc Hàm Thiền vào tay tôi: “Cho em một cơ hội gặp lại hắn!”
Trái tim đang đập loạn của tôi hoãn xuống, tôi quá hiểu mục đích của hắn, khẽ lắc đầu cười nói: “Phí Như Phong, em đã từng nói với anh, anh là nam nhân bá đạo nhất mà em từng gặp chưa, cũng…”
“Á.” Tôi kinh hoảng hô lên, hắn túm tôi lên ngồi trên người hắn, dùng tư thế này tiến nhập vào người tôi: “không còn cách nào, đây là hậu quả của việc không ngoan!” hắn vẽ ra một nụ cười duyên dáng, tôi không đứng dậy nổi, mệt mỏi không còn sức phản kháng, tôi mặc hắn yêu thương một cách tùy tiện.
một cuộc hẹn với Ôn Trạch không phải là chuyện khó làm, khó là khó ở chỗ tôi sẽ đối mặt với hắn như thế nào, đây là cơ hội cuối cùng mà Phí Như Phong cho tôi, cũng là một thử thách nguy hiểm ác độc, sự lựa chọn của tôi sẽ quyết định có làm cho gió mây nổi lên cuồn cuộn hay không. Mà tôi làm sao có thể khiến cho Ôn Trạch hoàn toàn hiểu rõ được… Tôi làm sao… làm sao có thể làm tổn thương hắn! đi qua hai ngã tư đường, tôi đứng bên ngoài quán cà phê, nhìn bóng dáng thon dài anh tuấn của hắn qua một ô cửa sổ,tôi chợt nảy ra một ý nghĩ xúc động vớ vẩn là muốn Phí Như Phong và Ôn Trạch đều cút đi thật xa, để cho cuộc sống của tôi được bình yên.
“Hi.” Tôi đứng trước mặt hắn, hồi hộp lo lắng chào hỏi, hắn đứng lên kinh ngạc nhìn tôi, chờ một phút sau hắn nói: “Chúng ta lâu rồi không gặp, Liễu Đình.” Cổ họng hắn phát ra một tiếng cảm thán, chua xót dâng lên từ đáy lòng tôi.
“Ôn tiên sinh.” hắn giơ tay chặn lại câu nói của tôi, ông chủ của giới thương nhân đúng là tao nhã, giơ tay nhấc chân cũng đều thể hiện ra khí thế uy nghi của hắn.
“Mọi chuyện cứ chờ ăn xong với nhau một bữa cơm rồi nói được không?” trên mặt hắn là ánh sáng ấm áp, cặp lông mày rậm rạp khẽ chùng xuống toát ra phong thái hài hước và đầy trí tuệ.
“Tôi vẫn luôn muốn ăn một bữa cơm với em, nhưng em lại hẹn đến quán cà phê, tôi chỉ có thể mang đầu bếp đến đây, em nếm thử tài nấu ăn của họ đi, cũng không tệ. Hơn nữa chắc là em cũng chưa ăn cơm phải không?” hắn săn sóc nói, tôi thật sự là nuốt không nổi.
hắn ngoắc tay, đồ ăn đã được chuẩn bị xong từ lâu được bưng lên, từng món một đều ấm, thích hợp ăn ngay, Sa lạp, Bạch khuẩn tiên nga can, hương toán ngưu tử thịt…
“Ăn một chút được không, tôi đảm bảo em sẽ không hối hận” Ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn tôi.
Tôi không thể từ chối dù tôi biết rằng thời gian càng dài thì nguy hiểm càng tăng, chúng tôi chậm rãi nếm từng món ăn, đúng là rất ngon, nếu là một người phụ nữ khác, bên cạnh có một người đàn ông lịch sự ga lăng, đẹp trai tuấn tú lại vô cùng ân cần thì nhất định sẽ vô cùng tự hào với người khác, sẽ cảm thấy vô cùng ngon miệng! Nhưng mà chỉ mình tôi biết, tôi nuốt vào như nuốt thạch tín, tôi và hắn đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để yêu nhau, nhân lúc dũng khí của tôi còn chưa biến mất hoàn toàn, tôi lấy Ngọc Hàm Thiền ra, “Ôn tiên sinh, dựa theo quy định của công ty thì chúng tôi không thể nhận món quà có giá trị vượt qua một trăm đồng, mời anh nhận lại!” Tôi đặt miếng ngọc trên bàn đẩy về trước mặt hắn.
hắn tao nhã lau tay, miễn cưỡng dựa vào phía sau nhìn tôi suy nghĩ sâu xa: “Phí Như Phong biết em tới gặp tôi? Hay là em nghĩ hắn đã nắm được điểm yếu của tôi? Cho nên không thể không tới đây?” hắn lướt qua bàn, ôn hòa nhưng tự tin nói với tôi: “Liễu Đình, chắc hẳn em cũng nghĩ rằng tôi không phải là người đàn ông dễ đối phó như vậy, nếu em đồng ý, tôi có thể đưa em đi, hơn nữa không sợ Phí Như Phong tìm tới cửa gây chuyện.” Mỗi tấc thân thể hắn đều toát ra sự kiên định và tự tin, tôi nhìn hắn lại thấy đau đầu.
Điểm yếu mà Phí Như Phong đang nắm trong tay, có lẽ chính là một kế hoạch được người khác tỉ mỉ tính toán, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ lại rình ở phía sau, người đàn ông này đã muốn đấu với Phí Như Phong từ lâu!
Mà tôi thì không muốn chuyện này xảy ra chút nào!
“Hay là em đã trao trái tim cho hắn?” Cằm hắn bạnh ra, giọng nói ỉu xìu.
Tôi kinh hoàng, nhất thời không tìm ra câu trả lời có thể thuyết phục hắn, phản ứng của tôi dường như là ngầm đồng ý với suy đoán của hắn.
“Vì sao?” Giọng điệu của hắn lạnh đến thấu xương, trên mặt hắn tràn đầy giận dữ cô đơn cùng nỗi đau sâu kín.
“Vì sự ép buộc của hắn, phải làm những gì người khác muốn, giãy dụa đau khổ cũng chỉ là sự khiêu chiến cao nhất trong mắt hắn mà thôi. Vừa khiến mọi người vui vẻ lại vừa không làm bản thân khó chịu!” Tôi quyết tuyệt nói, đối với một người đàn ông quá thông minh, biện pháp tốt nhất chính là nói thật. hắn khiếp sợ, trong các đáp án mà hắn đã nghĩ không hề có đáp án này!
“Đừng nghi ngờ, tôi thật sự trao trái tim cho hắn, Phí Như Phong thông minh tuyệt đỉnh, chân tinh giả ý thế nào sao hắn có thể không nhận ra? Nếu hắn không hiểu rõ trái tim tôi thì sao có thể chấp nhận việc tôi ngồi với anh ở nơi này?” Tôi khẽ hít một hơi. “Tôi là một người phụ nữ có thể bán đứng cả trái tim mình!” Chỉ khi biết người phụ nữ hắn yêu thương ghê tởm thế nào hắn mới có thể xóa sạch hình bóng tôi.
“Cho nên? Đợi mọi chuyện kết thúc, để bản thân vỡ thành những mảnh nhỏ cũng để trái tim không thể yêu ai nữa!” Lời nói của hắn như một sợi roi quất mạnh vào tôi, thống khổ và giận dữ trong giọng nói của hắn làm trái tim tôi như bị đâm hàng ngàn vạn mũi tên. Tôi cố gắng nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ làm bản thân nuối tiếc, tôi sẽ sống thật tốt.”
“Có thể khiến em giao trái tim cho hắn, hắn nhất định có chỗ hơn người, nếu đây là cơ hội duy nhất để đạt được hạnh phúc, vậy vì sao còn muốn bỏ lỡ, nếu có thể hãy đối diện tất cả, trốn tránh mọi việc chỉ là cách làm ngu ngốc!”
Nghiên trời lệch đất, sóng biến kinh hoàng đánh thẳng vào lòng khiến tôi quay cuồng, giống như những suy nghĩ sâu kín nhất trong đáy lòng bị người khác phát hiện, mạnh mẽ kéo ra dưới ánh sáng ban ngày. Sắc mặt tôi tái xanh, thân hình run rẩy lắc lư, giọng nói của hắn không nhanh không chậm: “Tôi hy vọng em hạnh phúc, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, giấc mộng của tôi chính là đem lại hạnh phúc cho em cả đời.” hắn nghẹn lại, giọng nói hơi nghèn nghẹn, “ … Nhưng mà cho đến giờ tôi mới hiểu được, hạnh phúc của em là do tôi hay hắn mang lại cũng không có gì khác nhau.”
“Đừng nói nữa!” Tôi không đành lòng tiếp tục nghe, mỗi câu của hắn đều giống như xé rách tim tôi, hắn cầm bàn tay đang để trên bàn của tôi lên, tay của chúng tôi đều vô cùng lạnh lẽo run rẩy.
“ Vì chính em, hãy thử một lần đi Liễu Đình!”
Tôi nhìn đôi mắt to trong sáng, cánh mũi thẳng, đường cong trong sáng, trên trán tôi đầy mồ hôi lạnh, ruột gan tôi cuộn lên.
“Giới hạn cuối cùng là đừng bao giờ đánh mất chính mình, giam cầm trái tim cả đời, nếu cuối cùng mọi việc vẫn không thể được như ý, vậy thì đừng ngại ngần gì cả, vì đó cũng là cơ hội của tôi.”
hắn cầm lấy Ngọc Hàm Thiền, để vào lòng bàn tay tôi, tay tôi và tay hắn nắm chặt nhau: “Tôi đã từng nói, thế gian này không có hai viên ngọc giống nhau, thứ thuộc về tôi chỉ có một viên này, không cần biết là sang hay hèn là đắt hay rẻ đều là duyên phận, cho nên nó là độc nhất vô nhị với tôi, tôi vô cùng yêu thương quý trọng duyên phận duy nhất này.”
Tay hắn dùng sức, Ngọc Hàm Thiền vỡ vụn trong lòng bàn tay tôi, một cơn lạnh lẽo chảy qua cơ thể tôi, đầu óc tôi lập tức trống rỗng, còn có cảm giác mê hoặc không thể chịu đựng nổi.
“ Thứ tôi đã cho em, vĩnh viễn sẽ không lấy lại.” Tay hắn rời khỏi tay tôi, “Nếu đến cuối cùng tên ngốc kia không thể cho em hạnh phúc, vậy thì hãy để tôi mang em đi!” Ánh mắt hắn lấp lánh, “nói cho Phí Như Phong biết, nếu ngày đó thật sự đến, tôi không muốn nhưng cũng sẽ không e ngại gánh vác tranh đấu liên miên mà em mang tới.”
Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi xúc động tới uống say!
Tôi liên tục nâng từng ly cocktail lên uống, tôi muốn thoát khỏi cảm giác thống khổ và những ảo tưởng trong lòng, một ngụm một ly, cảm giác say chậm rãi dâng lên, lời nói và hình bóng Ôn Trạch dần dần đi xa, toàn bộ trong đầu đều trống rỗng, trái tim đau đớn như bị đâm thủng cũng trống rỗng đến chết lặng.
“Buông tha hắn thật sự làm em đau đớn đến vậy sao?” Khi tôi uống đến ly thứ bảy, ly cocktail bị người khác chặn lại, tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn, người đàn ông trước mắt, cao lớn, thành thục, anh tuấn, giàu có và quyền lực đều nắm trong tay, hắn còn gì chưa đủ nữa mà vẫn không ngừng chiếm đoạt?
“ Rất tốt!” Ngữ khí của hắn bình tĩnh hòa hoãn, trấn định thong dong như một vị vua ở trên cao, đối với những người hiểu hắn thì sẽ biết hắn đang tức giận, căm tức âm u, con ngươi màu đen thâm thúy mê người trong đôi mắt hắn giờ đây đang có một ngọn lửa lạnh lẽo bốc lên. Tôi vô cùng vừa ý! Tay hắn túm lấy cánh tay tôi, những ngón tay thon dài nhưng cường tráng bóp chặt da thịt tôi, hắn im lặng đỡ tôi lên xe, tôi dựa lưng vào ghế, đầu óc mông lung, hành động trở nên chậm rãi trì độn, hắn túm lấy tôi dùng sức kéo tôi về phía hắn, tôi nửa ngã trên người hắn, hắn lại đỡ thẳng tôi để tôi ngồi trên đùi hắn.
“Cuối cùng là em đã uống bao nhiêu rượu, em bây giờ giống như một con nghiện từ thùng rượu bò ra!” hắn nhăn mũi ghét bỏ.
“Em không uống rượu,” Tôi tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Em chỉ uống một chút Cocktail!”
“Hiển nhiên em chính là người đầu tiên uống Cocktail đến say!”
Bàn tay tôi bắt lấy gương mặt tuấn tú đang cười, làn da hắn mềm mại bóng loáng, tôi vuốt mặt hắn, nhẹ nhàng sờ soạng, những đường nét gương mặt hắn rất rõ ràng, cái mũi cao thẳng, hắn chính là người đàn ông anh tuấn nhất cũng cuồng vọng lãnh khố, vô tình ích kỷ nhất mà tôi từng thấy, người đàn ông đã mạnh mẽ cướp lấy hết mọi thứ của tôi.
“ Anh làm em tổn thương.” Trong lòng tôi lại nổi lên đau đớn.
“Em tra tấn anh, làm anh trở thành trò cười của giới thượng lưu, làm anh phản bội anh em của mình.” hắn nhắc nhở tôi, “Cho nên chúng ta là hòa nhau.”
Đầu tôi càng mơ hồ hơn, tôi cảm thấy hắn nói vô cùng có lý, đột nhiên xe dừng lại, dạ dày tôi cuộn lên, cửa xe bị mở ra, tôi mềm nhũn nằm trong lòng hắn lấy tay che miệng mình, hắn vừa thả tôi ra, tôi lập tức vọt vào nhà vệ sinh nôn đến không biết trời đất là gì, run rẩy liên tục, hắn ôm lấy tôi quỳ trên mặt đất, để tôi ngồi xuống cạnh giường, trần nhà xoay tròn trước mắt tôi, tôi nhắm mắt thật chặt, hắn di chuyển thân thể tôi, cởi bỏ cúc áo, cởi bỏ quần áo của tôi, sau đó dính lên quấn lấy tôi.
“ Đừng cử động, em sẽ nôn.” Tôi rên rỉ, dạ dày lại bắt đầu cuộn lên.
“Anh biết.” Giọng nói của hắn mềm mại nhẹ nhàng, bàn tay ấm áp vuốt ve bàn chân tôi, cởi bỏ tất chân của tôi, khăn mặt ướt át lau qua mặt tôi, hắn ép tôi uống một ly đồ uống cực kỳ khó nuốt, tôi không ngừng đẩy ra, “Uống hết đi em sẽ không khó chịu nữa.” hắn vẫn không buông tha cho tôi.
“Anh không phải người tốt, chỉ biết bắt nạt em.” Tôi oán giận uống hết.
hắn đem áo ngủ tròng qua đầu tôi, kéo tôi vào ngực hắn, mặt tôi vùi vào quần áo của hắn, hắn giúp tôi đi vào giấc ngủ ngon. Cánh tay hắn hoàn toàn vây lấy tôi, đem tôi đặt lên tấm đệm êm ái, sau đó kéo chăn đến cằm tôi, tôi cảm thấy sau khi uống hết chén đồ uống khó nuốt kia thì tôi thật sự cảm thấy tốt hơn, dạ dày không cuộn lên nữa, nhưng mà thân thể thật nhẹ, nhẹ đến mức tôi cảm thấy mình đang trôi nổi!
Tôi chớp mắt nhìn hắn, “Phí Như Phong, em biết anh muốn điều gì từ em!”
“thật ư? thật sự làm anh cảm thấy vui mừng kinh ngạc.” Ngữ điệu của hắn đầy giễu cợt.
Tôi bị giọng điệu của hắn chọc giận, “Đúng, em biết, anh muốn em phải phục tùng anh, không rời khỏi anh, sau đó thời điểm anh vứt bỏ em, nhìn em lôi kéo ống quần anh đau khổ cầu xin, Phong, đừng vứt bỏ em, em không muốn đi.” Tôi đang thương bắt chước, sau đó mạnh mẽ gật đầu, đúng là như vậy!
Nhìn qua hắn như sắp bùng nổ, hắn túm lấy trụ giường để ổn định thân mình, sau đó hắn cười ha hả, lại cười, cười đến khi tôi bò đến, đưa tay vẫy vẫy hắn, hắn bắt lấy nó ở giữa không trong, “Anh nghĩ sau này anh nên cho em uông say thêm vài lần.” hắn vuốt vuốt hai má của tôi, “Trời đất, em thật đáng yêu!” hắn cúi đầu muốn hôn tôi, tôi né tránh, nụ hôn của hắn rời lên vành tai tôi, “Để trái tim em đi theo anh!” hắn dụ dỗ mê hoặc nói: “Đem toàn bộ của em giao ra đây, hoàn toàn hoàn toàn thuộc về anh!” nụ hôn của hắn lướt qua tôi nhẹ như lông chim.
“Trái tim của em phải trao cho người đàn ông biết quý trọng em, không phải dùng thủ đoạn mạnh mẽ ép buộc!”
“Đó là ai?” Nháy mắt, hắn từ một tình nhân ôn nhu lắc mình biến thành bạo quân hung tàn, hắn đè lấy tôi, giống như từng lớp từng lớp lửa đỏ muốn nung chảy tôi, tôi quay cuồng đến sắp hấp hối.
“Ôn Trạch ư? Anh sẽ làm cho hắn biến mất trên đời này, hắn vĩnh viễn cũng đừng có mơ có thể dùng ánh mắt đó tiếp tục nhìn ưm, em cũng đừng mơ có thể nói với hắn thêm một câu nào nữa.” Ngữ khí bá đạo lạnh lẽo, xuyên thấu ý chí đang mơ màng của tôi, tôi hận hắn, cũng hận bản thân mình, lửa giận trong lòng tôi thiêu đốt, tôi không biết hận hắn nhiều hơn hay là hận chính mình nhiều hơn, tôi giày vò chính mình, kéo áo hắn: “không được làm tổn thương những người vô tội nữa, cho đến bây giờ em cũng chưa bao giờ yêu hắn!” Tôi rống to, trước mắt tôi lập tức bay đầy sao, tôi lại ngã xuống giường, “ hắn là một giấc mơ, một giấc mơ mà em vẫn mơ đến tận bây giờ.” Tôi buồn rầu nói khẽ, ngữ khí của tôi mong manh yếu ớt.
“Giấc mơ của em, thân thể của em, tất cả đều là của anh!” hắn nhẹ nhàng nói bên tai tôi: “Trước khi em hoàn toàn hiểu ra sự thật này, anh sẽ giữ lấy em cả đời.” Trong lời nói của hắn là sự dã man tàn khốc không thể lầm được.
Mùi hương mãnh liệt của nam nhân tràn đầy mũi miệng tôi, hai cái trán mạnh mẽ dán lên nhau, ngọn lửa địa ngục đi xuyên qua da thịt tinh tế trắng nõn thấm vào mạch máu, hình như ngay cả linh hồn cũng đều bị nó thiêu đốt, tôi bị ép chìm xuống nơi hắc ám kia, chìm xuống…
“không muốn, cách xa em ra!” Tôi ra sức giãy dụa, nắm tay như mưa dừng trên ngực, trên vai hắn, tôi hét gần như khản giọng: “Em không cần anh! Em muốn sống một mình thật tốt!”
hắn hơi buông lỏng, tôi nhảy lên từ trên giường, chạy nhanh đến chỗ cánh cửa, tôi nhất định phải rời khỏi hắn! Chỉ cách một chút, eo tôi bị mạnh mẽ túm lấy, cánh tay hữu lực từ phía sau giam cầm lấy tôi, hắn giống như dã thú vồ mồi từ phía sau, tàn nhẫn hung ác nói nhỏ: “Anh cam đoan mình em sống sẽ không tốt, một chút cũng không tốt!” hắn tách hai chân tôi ra, toàn thân hắn bốc lên ngọn lửa cực kỳ mãnh liệt, dục vọng tà ác của hắn chậm rãi đến gần tôi.
“ Anh sẽ không cho phép em trốn chạy, nếu chỉ có bạo lực mới giữ em lại được thì anh sẽ vĩnh viễn là một kẻ bạo lực!” Mỗi dây thần kinh tron g tôi đều đang gào thét, hắn gần như thô bạo xé toạc áo ngủ nhăn nhúm của tôi đến tận hông, bàn tay nóng đến kinh người của hắn ép tôi càng sâu, nó tăng vọt, uy hiếp đâm thủng tôi!
“Anh sẽ tẩy sạch tất cả những người trong đầu em, em chỉ có thể nhớ rõ anh, chỉ có thể nhớ rõ anh.” âm thanh nóng bỏng hung tàn của hắn không ngừng xao động bên tai tôi, tôi quật cường bướng bỉnh, “Anh không cho phép em rời khỏi anh, Tiểu Đình, Tiểu Đình, Tiểu Đình…” Mỗi tiếng la lên của hắn đều giống như xé rách lồng ngực mà ra, nhưng lại cho tôi cảm thấy đau lòng, một tiếng lại một tiếng, một lần quấn lấy một lần, giống như âm thanh ma quỷ vờn quanh bên tai, không thể nhịn được nữa.
“Người em thích là anh!”
Những lời này như sấm vang bên tai, trời đất chợt lặng yên. Thần sắc thô bạo của hắn theo những lời này biến mất không còn chút vết tích nào, ánh mắt hắn biến thành một loại lửa khác, nhiệt độ nóng rực tiến thẳng vào đáy lòng tôi, tôi ngay cả tiếng hít thở đều đều của hắn cũng không nghe thấy, ánh mắt này giống như vĩnh cửu!
“Anh thừa nhận,” hắn dừng lại, hít thở, lại tiếp tục: “Em đã phát hiện ra một câu thần chú, thật sự … rất hiệu quả!” hắn không cam lòng, bàn tay bò lên tay tôi, mỗi khe hở giữa các đầu ngón tay tôi và đầu ngón tay hắn đều thân mật dán vào nhau, hắn càng nắm càng chặt, đến tận khi khóe mắt tôi cũng ứa lệ vì đau hắn mới nhẹ nhàng dùng môi cọ lên, thỉnh thoảng cắn nhẹ những đầu ngón tay yếu ớt mẫn cảm, lông mày hắn giãn ra, hắn dính vào tôi nở nụ cười lay động mê hoặc, hắn giống như một con tắc kè hoa, ở trong màu sắc có thể tự do biến đổi, nháy mắt là một ác ma hung tàn, nháy mắt lại là một tình nhân dịu dàng! Lòng tôi đã chẳng còn sức lực để mà tranh đấu triền miên với hắn nữa, rốt cục tôi cũng đem chính mình ném vào vực sâu.
Ngày hôm sau tôi mờ mịt tỉnh lại, hai chân hắn quấn lấy tôi thật chặt, tay hắn để trước ngực tôi, tôi khẽ cử động một chút, hắn lập tức ôm càng chặt hơn, hắn bao vây tôi chặt chẽ trong vòng tay của hắn, người đàn ông kiêu ngạo độc bá chính là loại này đây, nhưng mà một khi thỏa mãn được ham mê chinh phục của hắn, hắn trở nên thật dễ nói chuyện!
Mà tôi khơi thông được tâm tình tích tụ đã lâu, thả lỏng cơ thể, không biết đó là vực sâu vạn trượng hay là giường mềm xanh tươi, dù sao tôi cũng không muốn tiếp tục dài dòng gạn hỏi chính mình về vấn đề: Nếu lúc ấy tôi cố gắng, chuyện xưa sẽ không có kết cục như thế hay không? Có lẽ nếm thử là một chuyện đau đớn nhưng không thử thì sau này sẽ càng mang đến những tổn thương to lớn hơn. Tôi đã đặt cược một ván, dùng chân tình, toàn ý của tôi để cược, từ giờ phút này trở đi, chuyện đã qua không cần nhắc lại nữa, đã qua thì hãy tha thứ, chỉ cần chúng tôi yêu nhau, chúng tôi trở thành một thể, cùng sống vì nhau!
Thời gian tiếp theo, Phí Như Phong dùng hết khả năng để yêu chiều tôi, hắn chiều tôi đến mức người ngoài cũng có thể cảm nhận được sự tôn vinh của hắn, sự chuyên tình của hắn với tôi làm cho người khác thấy được đều phải cảm thán, tôi trở thành biểu tượng cô bé lọ lem tiêu biểu trong giới thượng lưu… trở thành tâm điểm của các buổi tiệc xã giao.
Mà ván cược này, tôi thắng không chỉ là tình yêu của Phí Như Phong, mà quan trọng hơn là tôi ở trong thế giới tình cảm của hắn phải chiếm lấy vị trí duy nhất, không thể thay thế, địa vị cao nhất, chỉ có Phí Như Phong yêu tôi giống như nghiện thuốc phiện, si mê không dứt, vượt qua tất cả giới hạn của hẳn, thậm chí không còn giới hạn thì mới tính là tôi đã thắng!
Phí thị là một vương quốc khổng lồ, từ kinh doanh bất động sản đến ngành hóa học chế thuốc, ngành sản xuất điện tử… đều có, hiện nay công ty đang tiến hành hạng mục thu mua một công ty điện tử của Italia.
Khi tôi bước vào cuộc họp thường kỳ của tầng lớp quản lý cấp cao tổ chức vào thứ năm hàng tuần, tôi lập tức cảm nhận được không khí không bình thường, Phí Như Phong không tới tham gia, hành trình của Phí Như Phong luôn luôn được báo lại với tôi, hôm nay là ngoại lệ đầu tiên. Hội nghị do phó tổng tài Đàm Định Tây chủ trì thay, ngay từ đầu hồi nghị hắn đã trực tiếp ném ra từng trận sấm sét: “Vì sao kế hoạch thu mua công ty điện tử Italia tới giờ vẫn chưa có tiến triển gì! Ba tháng trước bắt đầu chuẩn bị, tới giờ vẫn dậm chân ở giai đoạn đàm phán, phòng hạng mục rốt cục đang làm gì?”
Người của phòng hạng mục đều ngồi nghe rống, á khẩu không thể trả lời nổi, thật sự không phải không có cách nào để giải thích, nhưng mà người chủ trì còn đang rít gào ở trên cao, ai lên tiếng trước thì sẽ chịu trận trước, chờ bình tĩnh lại sẽ tính sau.
một phó tổng khác cũng biểu lộ ra vẻ mặt không hài lòng: “Hạng mục sát nhập công ty điện tử Lam thị là hạng mục quan trọng nhất năm nay, bây giờ có lẽ là phòng hạng mục không có khả năng hoàn thành nó rồi, tôi đề nghị tốt nhất là phái một tướng tài trực tiếp đến công ty Lam thị trực tiếp bàn bạc cho hợp lý.” Đề nghị này làm không khí trong phòng căng lên.
“ Liễu quản lý” Đàm Định Tây trầm ngâm một lát, sau đó vô cùng khách khí gọi đến tôi, hiện nay tôi đã lên chức ngang với tổng giám đốc, phá vỡ thói quen chỉ để bạn tình làm đến trợ lý của Phí Như Phong, mà trợ lý của hắn bây giờ là do công ty điều đến bổ sung vào. “Tôi cảm thấy hay là cô đến Italia một chuyến, xác định lại khả năng hoàn thành thực tế của phương án dành cho Lam thị, cô thấy sao?” Giọng điệu khá uyển chuyển, nhưng mà giọng điệu đó nhắc đến trong hội nghị này cũng đồng nghĩa là tôi không thể từ chối.
“Được, tôi sẽ chuẩn bị!” Tôi chưa tìm hiểu được nguyên nhân chân chính sau tất cả những chuyện này, tôi trả lời như ném lao theo lao.
“Vậy thì làm phiền Liễu quản lý!” Đàm Định Tây mạnh mẽ quyết đoán: “Tôi sẽ chuẩn bị vé máy bay lúc 2 giờ, cô cùng đi với An trợ lý đến Italia, hy vọng cô có thể mang về tin tức tốt cho công ty!”
Hành động quá nhanh, ý đồ thật rõ ràng, xem ra chuyến đi đến Italia này tôi không thể không đi. Bây giờ là 12 giờ, vừa đủ để tôi trở về lấy hành lý, vé máy bay này sao lại trùng hợp như vậy? Tôi cảm thấy đây là ngoại lệ thứ hai của hôm nay, ngoại lệ tiếp theo… sẽ tới nhanh thôi. Quá nhiều ngoại lệ… sẽ thành bình thường.
Bóng Sói Hú Bóng Sói Hú - Ngã Nguyện Thừa Phong Bóng Sói Hú