Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Tác giả: Thế Du
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1568 / 6
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18 -
gay chiều hôm ấy, Chi mang con lại phố sông Tô Lịch, nơi Tú ở. Bước chân xuống xe, Chi bàng hoàng như người mới chợt ngủ dậy trong hôm mưa dầm: trời mới về chiều đã tưởng là sáng hôm saụ Nàng ôm chặt con vào lòng mà suýt soa, tuy không lạnh.
Đứng lưỡng lự một lúc, Chi mới gõ cửạ Một cô bé xinh đẹp, lách mình ra ngoài hai cánh khép, mỉm cười và hỏi nàng bằng thứ giọng rất ngây thơ:
- Chị hỏi gì ạ?
- Anh... ông Tú có nhà không em?
- Có, mời chị vào trong nhà.
Chi vào khỏi thì cô bé cũng khép cửa lại, rồi tươi cười:
- Chị có phải là em anh Tú không?
- Phải! Sao em biết?
- Em đoán thế. Chị mới ở Hưng Yên lên phải không?
- Phảị
- Chị lên thăm anh Tú?
- Phảị
Đến đây, thì cô bé như đã thỏa tính tò mò, vui vẻ bảo Chi:
- Được, thế chị hẵng đứng đây nhé! Để em báo tin cho anh Tú đã. Chắc anh ấy mong chị lắm đấỵ
- ừ, em lên đị
Cái thái độ ngây thơ, thân mật của cô bé làm cho Chi bỗng nhiên như thư thái trong lòng. Nàng cảm thấy từ nay đời nàng cũng sẽ vui tươị
Người ta, sau mấy năm xa cách nhau, bao giờ cũng có lòng tha thứ đối với lỗi lầm khi trước. Thời gian thường làm cho ta quên sự khổ sở đã quạ Ta có ghi nhớ họa chăng chỉ những khi sung sướng xum vầỵ Vậy, Chi đến thăm Tú không phải là để hỏi tội chàng mà để cùng nhau than thở vì nỗi đắng cay trong mấy năm trời xa cách.
Còn đang bâng khuâng nghĩ ngợi thì cô bé đã chạy xuống, nói khôi hài:
- Em đã bảo anh ấy rồị Nhưng chị có phải là chị Chi thì mấy được lên!
Chi mỉm cười, đặt tay lên vai cô bé, âu yếm hỏi:
- Sao em biết tên chị?
Thì cô ta đưa mắt nhìn nàng một cách rất "lẳng lơ" mà thỏ thẻ:
- Em vừa hỏi anh Tú xong.
- Khá lắm! Còn em? Em tên là gì?
- Chị hỏi anh Tú thì sẽ biết.
Nói xong, cô bé vùng chạy xuống dưới nhà, có vẻ sung sướng như nhà thi sĩ mới làm được bài thơ haỵ Chi cũng sung sướng nhìn theo, chờ khi bóng cô đã khuất mới thong thả trèo lên gác.
Đi trên cầu thang, nàng bỗng sinh lòng lo sợ vẩn vơ và rờn rợn. Nàng hồi hộp hơn nữa khi đã trông thấy Tú ngồi trên giường mà nhìn về phía mình đị
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, cùng mấp máy cặp môi chàọ Rồi sau những phút cảm động, Chi vội vã ẵm con tiến lên chỗ Tú ngồị Nhưng, gần tới giường không biết tại sao nàng đứng lại đăm đăm nhìn Tú...
Quả thật như lời nói trong thư: Tú bây giờ chẳng phải là chàng thiếu niên trai tráng, vui tươi thuở nọ: dung nhan đã tiều tụy, thân thể lại gầy gò như người ốm nặng đã lâụ Nhưng, khi đã yêu ai thì người ta thường hay nghĩ đến tính hạnh, đến những cái đáng yêu của bạn tình hơn là dung mạo bề ngoàị Cho nên trong lúc thấu suốt được sự biến đổi cả tinh thần lẫn thể chất của người xưa, Chi không chán nản, nàng nghĩ đến sự ân ái đã qua... Xưa kia, trên hồ bán nguyệt nàng đã tỏ cho Tú những giấc mộng ngày xuân... Xưa kia, nàng đã phải bao phen vì chàng mà thổn thức! Sự ân ái ấy đã qua rồi mà Chi còn cảm thấy biết bao hương vị nồng nàn. Thì, nửa vì thương hại Tú, nửa thương thân mình, nàng nghẹn ngào:
- Đây, anh đón lấy con!
Tú cũng ứa lụy giơ tay run run ra đón thằng Ân nhưng nó lại nhè mồm, nhất định không theọ Chi gượng cười, nói nựng:
- Thầy em đấy mà! Sao em lại không theỏ
Khốn thay! Thằng Ân nào có biết ai là cha nó. Từ lúc lọt lòng đến nay, nó mới nghe mẹ nói đến tiếng thầy là một thì nó hiểu sao được, nên ngẩn mặt ra nhìn người lạ mặt, môi mím chặt vào nhau trông rất ngộ.
Lúc ấy, Chi nghiêm nghị như một người đang lo tính việc quan trọng. Nàng lặng lẽ ngồi xuống, nét mặt đăm đăm có vẻ suy nghĩ mơ màng. Hồi lâu nàng kể lể:
- Giá ngày ấy anh thương tôi một chút thì đâu đến nỗi phải khổ sở như ngày nay... Nhưng thôi, anh ạ.
Nàng ứa nước mắt khóc. Rồi gạt nước mắt nàng gượng cười:
- Nhưng thôi! Nhắc lại làm chi những sự lỗi lầm khi trước. Anh khổ đã nhiều mà em cũng gian nan vất vả. Ngày nay đời em vẫn lênh đênh như thuyền không láị (Chi gạch hai chữ lênh đênh bằng một tiếng thở dài não ruột.) Thực em giận anh không để đâu cho hết, nhưng rồi đây nếu em vẫn... thì thằng Ân sẽ...
Chi chưa nói được hết câu, giọt lệ đã ngập ngừng trong mắt. Nàng bỗng nghĩ tới Lương, nên đau lòng quá, chỉ muốn khóc oà lên.
Vì nàng thương con, nên mới thương lây cả cha nó. Thằng Ân đẻ chưa khai thì ngày sau lớn lên, lúc đã cắp sách đi học, biết làm thế nào cho nó khỏi tủi thân. Cái tiếng con đẻ hoang chỉ có một mình cha nó là rửa sạch được thì dẫu nàng oán giận đến đâu chăng nữa cũng không nỡ tận từ với Tú, huống chi nàng vẫn còn yêu...
Nhưng còn Lương? Chi sao nỡ phụ chàng? Phụ chàng mà trở lại với người xưa, Chi sẽ hóa ra một đứa vô ân, bất nghĩả
Đang lúc phân vân, Chi bỗng tìm ra một cớ để tự tha thứ cho mình! Nàng thầm nghĩ: "Ngày mới quen biết nhau, anh ấy còn không cần đến tình yêu xác thịt, ngày nay chắc anh cũng chẳng hẹp lượng gì mà không vui lòng cho ta tái hợp với Tú. Huống chi, độ này anh lại có ý hờ hững với tạ Biết đâu Lương chẳng mong mình đi cho khuất mắt!"
Nghĩ vậy, nàng thở dài hỏi Tú:
- Chả hay bây giờ anh có thương đến đứa con gái khốn khổ này không?
Tú nghẹn ngào:
- Tôi còn sống đến nay cũng chỉ vì mong được thấy tung tích em... chứ nếu...
- Nếu em chết rồi thì có lẽ anh đã tự sát để theo em rồi đấy nhỉ?
Nói xong, Chi thở ra thực mạnh, rồi lại tươi cười hỏi:
- Em đã xóa bỏ những lỗi lầm của anh khi xưa rồi đó, chẳng hay anh có muốn cùng em xum họp như em đã nói với anh độ trước hay không?
Tú sửng sốt nhìn Chi:
- Thế ra em cũng chưa...? Ông Lương là thế nào với em?
Nàng thở ra, sẽ đáp:
- Bạn đó thôị
Rồi gượng cười, cái cười ngụ ý cảm động sung sướng, nàng tiếp:
- Chuyện, em kể thì dài lắm, mà rất khác đờị Từ ngày chúng ta từ biệt nhau, em đã gặp nhiều sự lạ lắm. Thực là một thiên tiểu thuyết ly kỳ!
Rồi Chi thuật lại chuyện mình cho Tú nghẹ Nàng khen ngợi tính quân tử của Lương nhiều lắm. Nhất là việc giả say rượu để thử lòng và lúc mẹ con bị khốn quẫn phải mời Lương đến chữa bệnh. Xong, nàng kết luận:
- Đấy anh coi! Có bao giờ em quên được anh đâụ Em còn đau khổ đến nay cũng chỉ vì... (Chi nức nở) Anh ơi! Anh có biết là em vẫn chung tình với anh?...
Nghỉ một lúc cho bớt nghẹn ngào, nàng lại se sẽ tiếp như nói một mình:
- Chung tình? Em mà lại chung tình với anh? Thực là khó tin quá, anh đã là chồng em đâủ Nhưng thực ra em chịu sống cô độc cũng chỉ vì anh, vì thằng con đó. Em cũng không hề nghĩ đến điều ấy, nhưng bây giờ ngồi trước mặt anh, em mới chợt hiểu lòng em chỉ vì em vẫn yêu anh...
Nói đoạn, nàng đăm đăm nhìn Tú. Có lẽ lúc ấy, nàng nghĩ đến sự xum họp mai sau vì hai má nàng hồng hào tươi tắn, cặp mắt đen trong sáng cũng lộ vẻ say đắm lạ thường. Lòng Chi lúc ấy lai láng biết bao tình âu yếm nồng nàn! Nàng vui sướng như người quả phụ thấy chồng sống lại, trong giấc mơ.
Rồi sau lúc quá say sưa, Chi âm thầm bảo Tú:
- Bây giờ em hãy viết thư từ biệt anh Lương đã. Chắc anh ấy buồn vì em lắm nhưng mặc kệ, em chỉ biết có anh thôị
Nói xong, nàng cười nụ, ôm thằng Ân đặt xuống gác và lấy con dao dọc giấy trên bàn cho nó chơi, đoạn, nàng ngồi viết cho Lương mấy hàng này:
"Thưa anh,
Xin anh đại xá cho sự đường đột của em, vì ngày nay em đã phụ anh để trở lại với người yêu năm trước. Bức thư hôm nọ em đọc ở trước nhà chính là thư của Tú đó, anh ạ. Em thấy chàng hối hận vì đã làm cho em khổ sở một đời thì, ôi! Cay đắng, em vội tha thứ cho bạn ngay và đã tính đường cùng anh ly biệt...
"Anh ơi, anh nên nghĩ đến nông nỗi đau lòng của mẹ con em vì nếu em, không trở lại với Tú thì thằng Ân suốt dời sẽ mang tiếng con đẻ hoang, mà tha thứ cho người bạn gái khốn khổ."
Viết xong, nàng gập lại bỏ vào túi rồi đến bên Tú mà nói với chàng:
- Anh trông con hộ em một tí nhé. Để em về nhà thu xếp cho chóng xong. Sau em lại đến; mà đêm nay anh cho em ngủ trọ ở đây nhé!
Nghe giọng nói và dáng điệu lẳng lơ, Tú chợt nghĩ đến Tâm, người đã làm cho chàng khánh kiệt gia tài thì cảm động, chàng cầm lấy tay Chi và thổn thức:
- Em tử tế quá. Anh thực không ngờ em lại... Trong lúc mê man hạnh phúc, Tú quên bẵng là mình hiện đang mắc bệnh lao trầm trọng.
Bóng Mây Chiều Bóng Mây Chiều - Thế Du