We should read to give our souls a chance to luxuriate.

Henry Miller

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồ Điệp Seba
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 668 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:20:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44
hương 44
Rẽ hoa vén liễu mà đến, là oai hùng thần tuấn – phò mã đô úy Hải Ninh Hầu – Tôn Tiết.
Quả thật là một chút bất ngờ cũng không có.
Trần Thập Thất hạ thấp cây ô hoa hồng xuống một chút, dung nhan ẩn trong bóng mờ, chỉ có đôi môi tô đỏ thẫm và chiếc cằm trong suốt có hơi lóng lánh, giương lên một nụ cười mỉm mơ hồ trông như mặt ngoài thủ lễ lại ngoài ý muốn không rõ.
Gió xuân lành lạnh thổi phất qua nút thắt hồ điệp đeo trên làn váy tám mảnh, phiêu phiêu bay đến trên áo khoác ngoài in hoa hồng. Hoa trắng cánh bướm đen.
Muôn hương cùng phất, chư hương mang theo ý xuân. Nhưng có một làn hương lành lạnh âm ám vượt lên thống ngự tất cả mùi hương, vô cùng vô cùng nhạt, nhưng cũng vô cùng xa xưa, khiến người không kiềm được mà đi tìm.
Hải Ninh Hầu thoáng hoảng hốt. Trống ngực đập càng nhanh hơn, hơi thở gấp gáp. Tầm mắt, không cách nào rời khỏi bờ môi như quả anh đào chín mọng kia.
Thoáng chốc vậy mà không nói gì.
Nửa che dung nhan, Trần Thập Thất từ trong bóng mờ quan sát Hải Ninh Hầu, không khỏi cảm khái, đại gian tự trung*, quả thật nói không sai chút nào. Khó trách cha lại nhìn nhầm. Trong đám con cháu thế gia quyền quý quần lá áo lụa, nhàn hạ chọi gà đua chó, lúc bấy giờ, vˠthế tử Hải Ninh Hầu “Cần vu vương sự” (cần mẫn việc công) này mặc dù chỉ là một Hiệu úy nho nhỏ, lại vô cùng chăm chỉ. Trong đám công tử thế gia quần là áo lụa, đích thực là hạc giữa bầy gà.
(* đại gian tự trung: cực kỳ gian xảo lại trông như trung thành, có thể hiểu là “họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm”)
Tự ép mình quá mức nghiêm ngặt, cũng không lưu luyến chốn làng chơi, thậm chí ra ngoài uống rượu cũng ít ỏi, không sợ người ngoài cười nhạo.
Đương nhiên, gả vào phủ Hải Ninh Hầu mới vỡ lẽ, hắn xác thực “cần vu vương sự”, nhưng là vì quyền thế phú quý. Không lưu luyến yên hoa, là bởi vì trong nhà đã tự chuẩn bị tư phòng tiểu thanh lâu so với yên hoa càng tuyệt sắc hơn. Chuyện say bét nhè, vẫn là về nhà uống thả cửa, còn được ôm thúy dựa hồng, một đám chăn lớn cùng ngủ vân vân… đằng sau tỉnh lược… chắc chắn hương diễm không gì bằng.
Nhìn hắn mà xem, mấy năm không gặp. Ở nhà người khác lén chặn đường nữ quyến, mà vẫn là bộ dạng anh vũ cao ngất, chính khí lẫm liệt như thế.
Trần Thập Thất có chút buồn cười nghĩ, có lẽ nàng đóng kịch giỏi, giả vờ đến triệt để trong ngoài không đồng nhất, lừa chết người không đền mạng, được như vậy, nói không chừng chính là học từ ông chồng cũ vô duyên này của nàng.
Nếu không phải rất hiểu rõ hắn, quả thật không nhìn ra hắn đã động tình.
Nụ cười của Trần Thập Thất sâu thêm một chút, sau khi nhún gối hành phúc lễ, hơi nghiêng người nhường đường. Làm như… hoàn toàn không biết tỏng màn tạp kỹ khôi hài này, như thể hoàn toàn không ngờ tới sẽ gặp phải Hải Ninh Hầu vậy.
Chỉ là một lần, có chút thất kinh do vô tình gặp được thôi.
Đây hết thảy đều quá hoang đường lại buồn cười phải biết, quả thực là bằng chỉ số thông minh của Thập Nhất ca lại còn bị chiết khấu (giảm 50%), những người này còn hồn nhiên không biết. Nàng cố nén cười đến mức hai vai khẽ run.
Nhưng ở trong mắt Hải Ninh Hầu, chính là Trần Bồi Hồi không kiên trì nổi nụ cười phải phép kia, nghiêng người quay đầu, nói không chừng mặt đã đầy ngấn lệ.
Hắn thầm khẳng định.
Chung quy chỉ là một nữ tử, một nữ tử u oán mà thôi. Người phụ nữ bị hắn hưu bỏ, đối với hắn vẫn còn có tình như trước. Chỉ cần còn có đốm lửa li ti, hắn sẽ có cách châm lửa cháy bốc lên trời.
“Bồi Hồi.” Hải Ninh Hầu trầm thấp gọi nàng, thanh âm thuần hậu như mỹ tưởu.
Nửa đưa lưng về phía hắn, Trần Bồi Hồi ôm gậy trúc, làm như cầm khăn tay chấm lên khóe mắt, có chút miên man như âm mũi, “Phò mã đô úy, quân tử quý thận trọng.”
Hải Ninh Hầu càng xác định hơn, “Ta biết nàng oán ta. Nhưng chung quy quân quân thần thần… Bọn họ, là quân.”
Bọn họ? Nói vậy là sao? Muốn châm ngòi ly gián? Chiêu này có lẽ là Đại hoàng tử dạy, bằng đầu óc của hắn nào nghĩ ra được kiểu ứng đối này. Trần Thập Thất cất khăn tay vào lại trong tay áo, một lần nữa chống gậy trúc.
Nước cờ này hạ không tệ, có dịp thật muốn cùng đánh với Đại hoàng tử một ván cờ, ít nhất sẽ nhường hắn sáu nước. Nhất tiễn song điêu, đốn củi cũng không quên kỹ thuật mài đao (so sánh sự chuẩn bị chu toàn trước tiên). Một mặt biểu đạt bất đắc dĩ của Hải Ninh Hầu, một mặt có thể thăm dò nàng rốt cuộc là người bên nào.
Lại còn đa nghi. Đi một bước nhìn ba bước, Đại hoàng tử đã sinh lòng nghi ngờ, hắn đang thăm dò, liệu Trần Thập Thất có biết một chút gì không.
“Thập Thất nào dám oán hận.” Nàng thấp giọng trả lời, “Nếu không sẽ không vì Hoài Chương huynh… Thái tử điện hạ cống hiến.”
Quả nhiên là nàng đã chữa khỏi! Con ngươi Hải Ninh Hầu khuếch trương một chút, ánh mắt càng phát ra sâu thẳm. Đại điện hạ quả nhiên tính toán tường tận… Nữ nhân này thực sự bám lên Thái tử!
Đây là công lao lớn cỡ nào! Thái tử đáng ra phải vô tử lại khỏi bệnh, Thái tử phi có thai. Nhưng công lao đó lại bắt buộc phải giữ bí mật mà không được tuyên dương, vừa không thể tuyên dương nàng lại cũng không thể thưởng nàng, lại sẽ do đó mà đặc biệt thương tiếc nàng… Hắn cũng là nam nhân, rất hiểu rõ loại tâm lý này. (nếu tuyên dương thì sẽ rộ tin Thái tử vô sinh ))))
Hoài Chương huynh. Hừ. Gọi cũng thân mật nhỉ.
Nhưng như thế cũng tốt, không uổng công hắn xả thân bày màn “mỹ nhân kế” này. Nàng ở trong lòng Thái tử không tầm thường, lời nói cũng sẽ phá lệ có trọng lượng.
“Phò mã đô úy?” Trần Thập Thất ngập ngừng giọng nói rụt rè, “Chẳng lẽ không cho là đúng?”
Cứ để nàng nghĩ như vậy đi. Nghĩ rằng hắn vẫn là em rể trung trinh của Thái tử.
“Nàng đã gọi ta là phò mã đô úy.” Hải Ninh Hầu cay đắng trả lời, “Có đau lòng vì nàng thế nào đi nữa, oái oăm thay, ta còn là bề tôi của Thái tử.”
Không được, sắp cười thành tiếng rồi. Trần Thập Thất cắn chặt môi. Đã biết thằng cha này theo đuổi mỹ nữ rất bạo miệng, lại không ngờ rằng lại ‘mắc ói’ đến thế.
Nàng chỉ gật đầu, không lên tiếng. Sợ lên tiếng là bật cười.
Kết quả là vị Hải Ninh Hầu anh vũ, chính khí lẫm liệt này, cư nhiên xoay tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng nâng ô của nàng lên. Trần Thập Thất dùng tu vi cả đời người mới nghiêm mặt lại được, thấy hắn muốn tới gần vội giơ gậy trúc lên chỉa vào trước ngực hắn.
“Vợ mới nay thế nào?” Trần Thập Thất hơi cáu, hỏi.
Hải Ninh Hầu ngẩn người, mắt giằng co trên bờ môi mỹ lệ của nàng, một chút ngập ngừng không trả lời ngay, “Người mới tuy khéo lời, dung hạnh kém người xưa.” (bài thơ “Lên núi hái cỏ thơm”)
Hắn thật đúng là giỏi nắm bắt, một chút bất ngờ cũng không có. Thực sự không muốn câu giờ với hắn nữa, tên ngu xuẩn.
Trần Thập Thất buông tay, để ô rơi xuống đất.
Ở trước mắt hắn, bày ra mười hai vạn phần phong tình. Mái tóc bạc lóe lên như ánh trăng, con ngươi màu hổ phách đậm như mật mới, lãnh hương lành lạnh, mỹ lệ như một đóa hoa hồng trắng muốt như tuyết.
Hắn nhanh chóng đắm chìm trong đôi con ngươi tựa như mật mới kia, cam tâm tình nguyện. Cho dù đầu nhọn gậy trúc của nàng chậm rãi di từ ngực đến cổ họng hắn, rồi nấn ná như có chút phẫn oán, tim hắn lại càng đập như trống chầu.
Giọng nói biếng nhác lại thong thả của Trần Thập Thất, uyển chuyển êm tai lại tựa như trong mộng, “Hầu gia, ý muốn làm gì?”
Hải Ninh Hầu thất hồn lạc phách nhìn nàng, “Muốn hái linh chi trong núi sâu. Chỉ nguyện hồi phục dung nhan nàng, đen lại mái đầu bạc, an ủi nàng tiều tụy.” (mấy câu này giống thơ, mà chẳng tìm được trong bài nào, chỉ biết câu đầu là bài “Sơn quỷ – của Khất Nguyên”, nói chung là thằng cha này mượn thơ chắp vá)
…Có đủ thương xót. Nàng tưởng chỉ có thư sinh hủ nho mới có thể làm thơ chua xót ê răng triền miên như thế, không ngờ Hải Ninh Hầu này trong tay rất có một phen công phu lại còn càng xót hơn, không có xót nhất.
Chậc, không xong rồi, không nhịn nổi rồi.
Đừng có đặt ta ở cùng trình độ với công chúa Nhu Nhiên, thật sự là vũ nhục lớn nhất. Thì ra đây chính là tính toán của Đại hoàng tử… muốn khống chế ta như khống chế công chúa Nhu Nhiên. Cái gì mà tiên đan linh chi, chính là thêm vào ngũ thạch tán mới đúng.
Một nước cờ hay, tiến có thể công, lùi có thể thủ… nhưng mục tiêu không phải là ta. Người phụ nữ, vì dung nhan xinh đẹp và tình yêu, luôn luôn có thể phi thường dũng cảm, bất cứ thứ gì cũng dám nhét vào miệng.
Nhưng ta không phải là họ.
Trần Thập Thất dâng lên một nụ cười phi thường mỹ lệ nhưng càng đáng sợ hơn, di cây gậy trúc lên, như chuồn chuồn lướt nước điểm lên môi Hải Ninh Hầu. Khiến Hải Ninh Hầu đã có một chút hoàn hồn lại lần nữa lạc lối, nàng hơi chu môi, đem ngón trỏ tay trái đặt lên bờ môi đỏ sẫm diêm dúa, biếng nhác mềm mại nói, “Xuỵt…”
“Ta không cần.” Trần Thập Thất cực kỳ thong thả, thậm chí có một chút yêu kiều nói, “Ta không cần. Hầu gia ngươi không tin ta, ta không cần.” Đôi con ngươi hổ phách sáng lập lòe, thanh âm càng trầm thấp nhẹ mà chậm, “Rất nhanh thôi, hầu gia sẽ biết, ai mới hiểu ngươi nhất.”
Gió bất chợt nổi lên, phất mạnh qua, hoa rụng bay tán loạn. Cuối cùng Hải Ninh Hầu cũng tỉnh hồn lại, nhìn Trần Thập Thất vừa gọi Kim Câu Thiết Hoàn, vừa khập khễnh chống gậy mà đi.
Một cảm giác bi thương như mất mát nói không nên lời… lần đầu tiên tim hắn đập nhanh vì một nữ tử như vậy. Cúi người nhặt lên chiếc ô hoa hồng rơi trên đất, lả lướt quanh đây còn lại tàn dư của hương thơm lành lạnh âm ám kia.
*
“Chỉ có vậy thôi.” Trần Thập Thất nâng tay áo ngáp một cái, “Tên ngu xuẩn kia thăm dò ta, cảm thấy ta hẳn là ở chỗ Thái tử lập công lớn, rất có giá trị khống chế, cho nên muốn dùng phương pháp khống chế công chúa Nhu Nhiên khống chế ta.” Nàng rũ con ngươi, “Xem ta như những nữ y tầm thường, quá sai lầm rồi.”
“…Cô vẫn là lấy thân mạo hiểm a!” Trần Tế Nguyệt thoáng cái đã bắt đến trọng điểm, “Cô căn bản không cần nói gạt hắn làm gì! Phó thống lĩnh Tây đại doanh chỉ có khả năng rơi xuống người Hải Ninh Hầu!”
“Ừ.” Trần Thập Thất rất thẳng thắn đồng ý, “Ý tưởng này không tệ, 9,99 phần Hoài Chương huynh sẽ gật đầu. Đại hoàng tử sẽ tìm cách cướp vị trí Phó thống lĩnh Tây đại doanh kia, tuy nhiên lại không thể công khai xếp vào người của hắn, chỉ có thể “nội cử bất tị thân”* đề cử em rể của Thái tử… Ta chỉ là dự đoán trước giúp Hoài Chương huynh một phen. Như vậy, huynh ấy không phản đối mà thấy có vẻ hợp lý hơn. Bởi vì Đại hoàng tử và Hải Ninh Hầu sẽ cho rằng, Trần Bồi Hồi trước vì “chồng cũ” mà cầu tình với Thái tử điện hạ.”
(*nội cử bất tị thân: tiến cử người bên cạnh có tài năng, cho dù là thân thuộc cũng không tránh né. Hình dung làm việc “công chính vô tư”)
Trần Tế Nguyệt đáng lẽ phải sợ mà lại không sợ, chỉ cảm thấy rất muốn đánh nàng. “Cô… vốn không có quan hệ với cô!” Đây quả thực giống như là dẫn lửa tới thân vậy! Theo kế hoạch (đã bị bại lộ) của bọn họ, chính là để cho Hải Ninh Hầu tiếp chưởng Phó thống lĩnh Tây đại doanh, Đại hoàng tử sẽ không cảnh giác, tự cho là kế đã thành, nắm được binh lực lớn nhất ngoại ô kinh thành.
Thái tử Hoài Chương nhất định còn có chiêu sau, nhưng Nam Bắc Trần dù sao chính là nghĩa khí cáo ngất, phụ trách khai cuộc là được rồi.
Hiện tại Trần Thập Thất lại tự mình nhảy vào làm xáo trộn!
Nhìn thiếu chủ đại nhân nổi trận lôi đình, Trần Thập Thất cảm thấy như là bị tra hỏi. Sao Tế Nguyệt không dứt khoát đến Hình ngục Đại Lý Tự cho rồi? Có vẻ thích hợp với hắn hơn.
“Không sao.” Nàng bất đắc dĩ, “Ngửi phải hợp hoan hương lộ ta tự chế, còn ngửi lâu như vậy. Mặc dù nhiếp tâm thuật ta không luyện được tốt lắm, nhưng hai bút cùng vẽ, Hải Ninh Hầu không đủ tâm trí chống đỡ, ta nói cái gì chính là cái đó.”
Trần Thập Thất chậm rãi nở một nụ cười đầy ác, chỉ chỉ đầu, “Bộ não của con người rất dễ bị lừa. Cho nên hắn tin tất cả những chuyện ta muốn hắn tin.”
“…Cô cư nhiên dám hạ xuân dược với hắn.” Trần Tế Nguyệt không biết là tư vị gì, nói chung là nghiêng về chua, phi thường muốn tóm Trần Thập Thất lại.
“Ngài học hỏi phương mạch chính tông của ta nhiều thêm chút được không?” Trần Thập Thất thở dài, “Hợp hoan hương chỉ xem như trợ hứng, vẫn chưa tới mức độ xuân dược. Hương phường có thể công khai mua bán thuốc chế sẵn, hiểu không? Chỉ là làm cho phò mã đô úy tự cho là động tình mà thôi.”
Trần Tế Nguyệt xẹt qua một tia xấu hổ. Hắn thiếu chút nữa đã quên hợp hoan hương còn có hiệu quả nâng cao tinh thần, giảm bớt vị nâng cao tinh thần kỳ thực xem như là loại hương thường dùng.
Nhưng mà, hợp hoan hương lộ Trần Thập Thất tự tay làm. Cảm giác lại là phi thường nguy hiểm.
“Nhiếp tâm thuật.” Trần Tế Nguyệt thì thào, hung dữ nhìn Trần Thập Thất, “Bắc Trần liệt vào cấm thuật.” Đó là thứ rất nguy hiểm, nhiếp tâm đoạt phách, có thể khiến người dốc ra hết bí mật, cũng có thể điều khiển tâm trí người khác. Nhưng người ý chí không đủ kiên cường rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.
Chẳng lẽ Nam Trần sẽ cho phép con cháu tùy ý học tập sử dụng sao?!
Trần Thập Thất lại xoay đầu đi, làm bộ không nghe thấy hắn nói gì.
Bồi Hồi Bồi Hồi - Hồ Điệp Seba