The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3032 / 8
Cập nhật: 2015-11-25 11:02:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Kết
au khi phần nghỉ Giải lao, một hồi chuông reng lên mọi người đã lục đục trở Vào phòng xử Án khoảng 10 phút sau mới ổn định được tie"ng^ ồn ào. Một hồi chuông ngán, mọi người đứng lên. Hội đồng bồi thẩm, và sau cùng là vị Công tó, thẩm phán và bà chánh án bước ra. Khi mọi người đã an vị, vi công tố viên hỏi:
- Chúng tôi đã nghiên cứu bản tường trình, xác minh dựa theo các lời khai. Bây giờ toà hỏi lần sau cùng về ý định hoà giải của toà. Theo sự thỉnh cầu của bà Nguyễn Thị Thảo Nguyên, là bà tax in cam kết cát đứt mọi quan hệ với ông Lê Vĩ Long. Bà bằng lòng nuôi hai đứa con mà không đòi hỏi ở ông Long một phụ Cấp nào để trả ông Long về với gia đình. Bên nguyên cáo có ý kiến gì không?
Phượng chậm rãi đứng lên, mắt vẫn nhìn thẳng, nói rất bình thản:
- Thưa quý toà. Về phía tôi, tôi không chấp nhận sự trở về của người đàn ông đã lừa dối tôi suốt 16 năm. Toà có bảo đảm chắc rằng từ đây cho đến cuối đời, ông Long không phản bội vợ nữa không? Tôi không muốn sống trong sự lo âu hồi hộp đó. Hạnh phúc sẽ không có được sau một thời gian lừa dối kéo dài ngần ấy năm. Hơn nữa, tôi là người đàn bà không có thiên chức làm mẹ. Vì thế tôi yêu cầu quý toà phê chuẩn cho tôi được ly hôn. Thứ nhất là để cuộc sống của tôi từ đây được nhẹ nhàng. Thứ hai là hai đứa trẻ kia cần có sự giáo dục và nuôi dưỡng của cha. Xét ra trên nguyên tắc pháp lý, tôi là người vợ hợp pháp. Nhưng xét về tình thì bà Nguyên mới là vợ đúng nghĩa. Tôi nghĩ suốt 16 năm qua, bà ta đã chịu khổ nhiều rồi. Nói về nhân đạo, không lý do gì bắt bà ta phải tiếp tục chịu khổ nữa. Vì vậy tôi thiết tha yêu cầu quý toà cho phép tôi được ly hôn, để bà Nguyên sẽ là người vợ hợp pháp. Hai đứa trẻ tho kia, không nên để nó chịu những bất hạnh do người lớn tạo ra. Đó là nguyện vọng thiết tha của tôi. Xin cám ơn quý toà.
Phượng nói một hơi dài không vấp váp, không hằn học mà giọng nói chân thành đã làm không ít người trong phòng xúc động. Vị công tố hỏi bên bị cáo:
- Bị cáo có ý kiến gì không sau những lời của nguyên cáo?
Thảo Nguyên đứng dậy, đôi mắt nàng vẫn còn đỏ. Cố đè nén lắm, tiếng nói nàng mới được rõ ràng:
- Thưa quý toà, thưa các vị hội thẩm, thưa chị Phượng. một lần nữa trước mặt các vị, tôi xin chân thành nhận lỗi lầm của mình. Ước vọng của tôi là mong gia đình anh Long và chị Phượng được sống hạnh phúc lại như cũ, sau những sóng gió mà tôi đã gây ra. Tôi xin hứa là tôi còn sống ngày nào thì tôi không bao giờ gặp mặt anh Long nữa. Lần cuối cùng, xin các vị hãy tha thứ cho tôi, một người đàn bà không may mắn và tội lỗi.
Đến đây thì nàng không ngăn được tiếng nấc. Nguyên ngồi xuống cô kiềm chế sự xúc động:
- Ông Lê Vĩ Long! Ông có ý kiê"n gì?
Long đứng dậy như cái xác, vẻ phờ phạc thấy rõ trên gương mặt anh. Anh đứng dậy chỉ nói một câu ngắn gọn:
- Tôi là người chồng không xứng đáng, đầy tội lỗi. Bây giờ tôi xin dành tất cả quyê"t định cho vợ tôi. Mặc dù quyết định của nàng đã làm chết phần cuộc đời tôi, tôi cũng xin cam chịu.
Vị thẩm phán hỏi Long:
- Vậy là ông không khiếu nại gì nữa, khi bà Phượng quyết định ly hôn với ông, phải không?
- Vâng. Tôi không phản đối, mặc dù tôi rất muốn vợ tôi nghĩ lại.
- Nếu như ông không còn gì phản đối nữa thì mời ông ký vào đây
Long ký vào tờ giấy mà vị thẩm phán đưa sang cho chàng. Xong, ông ta trình tất ca giấy tờ lên vị chánh án
- Thể theo lời yêu cầu của bà Lê Cát Phượng trình toà xin ly hôn với chồng bà là ông Lê Vĩ Long theo đơn số... ngày... Nay, toà quyết định:
Một. Bằng lòng chấp nhận sự ly hôn của đương sự.
Hai. Kể từ hôm nay nguyên tắc pháp lý, hai người không phải chịu sự liên đối trách nhiệm của nhau, mà được hành động như một cá nhân độc lập
Ba. Tất cả mọi tài sản chung của hai người do hai người thoa? thuận với nhau, không có sự yêu cầu về phía toà xử lý
Quyết định này có hiệu lực kể từ hôm nay
Mọi người lục tục ra về, mâ"y vị xử án cũng biến mất sau cánh cửa. Phượng vẫn ngồi yên bất động. Bảo Lan đến bên, nói:
- Thôi, ta về Phượng.
Phượng đứng dậy đi theo Bảo Lan. Thấy Long ngồi lại như kẻ mất hồn. Vĩnh bước đến đặt tay lên vai bạn, nói một câu trước khi đi ra theo Lan và Phượng:
- Dù gì thì sự dằn vặt suốt 10 mấy năm qua nay đã hết. Bạn nên bình tĩnh đối đâ1`u với những điều trước mắt. Mình về trước.
Long nói:
- Cậu đưa giùm Phượng về nhé. Từ nay, mình mất cô ấy vĩnh viễn rồi
Long nhìn theo chiếc xe chở Phượng và Bảo Lanh ra khỏi sân toà án, hoà lẫn vào dòng xe cô náo nhiệt của thành phố.
o O o
Đức Vĩnh đưa Cát Phượng về luôn nhà mình và Bảo Lan. Lan muốn an ủi bạn, nên cố tạo sự khuây lảng.
- Tao nấu bún bò cho mày ăn nghe?
- Tụi bây ăn gì cứ làm, đừng bận tâm đến tao
- Tao nhớ hồi còn đi học, bọn mình thích món này lắm. Có lần...
Bảo Lan chợt im lặng khi nhìn thấy ánh mắt nhắc nhở của chồng. Đã muốn quên mà cứ nhắc lại thời sinh viên. Phượng phụ với anh làm bếp. Vĩnh không biết làm gì cũng lẩn quẩn phụ vợ. Bỗng có chuông gọi cổng:
- Chị bếp này thiệt! Lúc nãy đi đã bảo mang chìa khoá theo, vậy mà...
Lan nói tới đó thì im bặt, vì nghe tiếng Vĩnh reo lên:
- Số của mày thật may mắn!
Rồi hai người nói gì nhỏ mà họ không nghe tiếp được, Phượng hỏi:
- Ai vậy?
- Kha Minh
PHượng nghe như tim mình đập nhanh hơn bình thường
Vĩnh đưa cả đám vào tận nhà bếp. Hai đứa bé thấy Phượng thì mừng rỡ chạy đến ôm nàng, nói:
- A! Có " măn " con ở đây nữa. May quá!
- Hồi nãy con bảo papa đưa tụi con đến nhà " măn" để " măn " làm bún bò cho con ăn, mà papa không chịu - - Kha Tâm nói với PHượng:
- Papa bảo hôm nay không đi được, bảo để hôm khác, mà nó nhật định đòi đi cho được, còn muốn khóc nữa đó " măn ". - - Phương Thảo như méc lại với Phượng
Tâm chống chế:
- Tại em nhớ " măn " chứ bô.
Thảo không vừa:
- Chớ hổng phải mày nhớ bún bò
Phượng gặp hai đứa bé thấy lòng vui hẳn lên
- Vì hôm nay có bún bò cho con ăn rồi ne
- Đó! Chị Hai phải c'am ơn em nghe chưa?
- Con khỉ! Không khéo mày bị papa phạt cho xem
- Em năn nỉ " măn " xin hộ em
Mâ"y người lớn nghe hai đứa trẻ nhỏ nói với nhau, mồi người có mỗi cảm nghĩ khác nhau. Phượng chưa bao giờ có con nên rất lạ lẫm với những lời lẽ thơ ngây nũng nịu của bọn nó, lòng cảm thấy vui, rồi nghĩ tới số " trời phạt " mình mà tủi thân. Có lẽ vì vậy mà Long mới đi tìm những tình cảm trong s'ang, thơ ngây không biết tính tóan kia. Nghĩ vậy, Phượng thấy thông cảm với Long hơn.
Phương Thảo gặp Hạnh Thương - - - Con Bảo Lan - - Cả ba kéo ra vườn chơi. Hạnh Thương lớn hơn Phương Thảo tới hai tuổi
Còn lại bọn người lớn kéo lên nhà trên. Vĩnh nói sau khi trao cho mỗi người một ly rượu:
- Xin chúc mừng!
Minh hỏi:
- Về cái gì?
- Sự tự do
Minh nhìn về phía Cát Phượng, ánh mắt nàng vẫn buồn man mác như thưở nào. Ánh mắt đã nhận chìm biết bao tâm hồn của các chàng thư sinh đa cả, trong đó có cả chàng. Minh nói rất chân thành:
- Theo tôi, sự tự do nào cũng phải trả giá. Và tôi tin rằng cái giá mà Phượng có được tự do như ngày hôm nay tôi nghĩ là... quá đau đớn. Một sự mất mát không gì bù đắp được. Theo tôi, ta nên... chia buồn với Phượng thì đúng hơn
Phượng cảm động trước lời nói chân thành của Kha Minh. Phượng cố gắng nói rất nhỏ:
- Phượng xin cám ơn anh đã thông cảm nỗi đau với PHượng. Có lẽ " trời phạt " Phượng đấy thôi
Mọi người hiểu lầm câu nói này của cô. HỌ nghĩ ngày xưa vì cô chọn " Vĩ Long trong khi có nhiều người khác theo đuổi. Nhưng Phượng thì nàng muốn nói khác, vì vậy nàng nói tiếp:
- Phượng đã có hai đứa con, mà Phượng đã chối bỏ nó. Vì đó ngày nay không trách anh Long được.
Minh nói, vẻ khẩn thiết:
- Phượng! chúng ta là những kẻ đều vấp ngã trên đường đời. Nên kể từ giờ này, ta không có quyền hành động sai nữa, bởi thời gian không đợi chờ cho ta sửa chữa đâu. Vậy nếu Phượng không chê hai đứa con tôi, tôi xin bù đắp chúng nó cho Phượng, để Phượng vẫn có được thiên chức làm mẹ, và để các con tôi có được một tình mẫu tử mà chúng nó sớm mất đi
Phượng nói đùa, nhưng đầu óc nàng đang suy nghĩ thật nhiều
- Anh không ngại câu ông bà ta thường nói sao?
- Không bao giờ. Nếu chúng nó có được người mẹ như Phượng, tôi tin rằng chúng nó rất diễm phúc
- Do đâu mà anh nghĩ như vậy?
- Bở trong Phượng, tình mẫu tử đang cháy bỏng suốt mười mấy năm nay. Rất diễm phúc cho các con tôi nếu như chúng nó được hưởng cái tình thương cao quý mà bấy lâu nay Phượng chưa có nơi biểu lô.
Kha Minh nói trắng cả ý nghĩ trong đầu nàng và tình cảm trong tim nàng nữa. Minh biết có thể Phượng chưa yêu mình, nhưng sẽ yêu hai đứa trẻ. Rồi... với thời gian, mình sẽ chiếm được trái tim nàng thôi
Phượng dè dặt nói:
- Anh nghĩ có vội vàng quá không?
- Tôi đã nói rồi. Ở tuổi chúng ta không có quyền sai lầm, và nhất là trong tình cảm không nên gượng ép nó. Tôi chỉ mong Phượng cho các con tôi tình mẹ mà thôi
Minh thật khôn khéo khi đặt vấn đề với Phượng. Cô đâu thể từ chối tình cảm mà chàng yêu cầu PHướmg cho hai đứa con chàng. Chứ phần chàng, Minh không đả động gì tới. Liền đó thì mấy đứa nhỏ từ ngoài vườn ùa vào gọi:
- " Măn " ơi! con đói quá rồi. " Măn " cho con trai ăn đi
Thảo lườm em, ganh tỵ:
- Cha! Mày làm như " măn " của mày vậy. Bấy lâu mày giành papa của mày mà. Còn đây là " măn " của tao, phải không " măn "?
Phượng đành ngồi xuống ôm hai đứa hai bên, nói:
- Từ đây, " măn " sẽ là " măn " của cả hai. " Măn " sẽ lo cho hai chị em như nhau, hai con có bằng lòng không?
Hai đứa reo lên mừng quá. Mỗi đứa một bên hôn lên má Phượng.
- Vậy tối nay " măn " ngủ với con
- Không, " măn " ngủ với papa. Còn chị em mình về chỗ cũ, phải không ba?
Kha Minh giả bộ không nghe câu hỏi của bé Thảo, hỏi lảng sang chuyện khác:
- Ủa! Còn ông bà chủ nhà đâu rồi kìa, bộ định bỏ đói chúng tôi chắc?
Đức Vĩnh bước ra nói:
- Tất cả đã sẵn sàng rồi. Nhưng tớ nghĩ hôm nay cậu đâu cần ăn vẫn thấy no rồi, phải không?
Kha Tâm nói tiếp lời Vĩnh:
- Bác Vĩnh nói đúng. Hôm nay chị em con cũng no như ba vậy. Vì tụi con từ nay sẽ có " măn " lo cho tụi con
- Vậy là bún bò của bác sẽ ế mất - - Lan nói đùa
Thảo khôn ngoan:
- Nhưng mà tụi con nói " no " là có " măn" lo cho tụi con, chứ tụi con đâu có nói là tụi con không ăn bún bò của bác đâu
Cả đám cùng cười trước câu nói khôn ngoan của Phương Thảo. Nhìn hai đứa trẻ đeo sát bên Cát Phượng, lòng Minh rộn lên niềm vui vô hạn. Minh chợt nhớ hồi xưa có lần chúc mừng đôi bạn, mình đã nói với Vĩ Long: " Long ơi! Bạn là kẻ may mắn nhất đời ". Giờ đây nhớ lại câu nói ấy, Minh mĩm cười một mình
o O o
Ba tháng sau, khi thủ tục giấy tờ đã xong, Minh đưa vợ và hai con sang Pháp để hưởng tuần trăng mật và cũng để đưa hài cốt Phương Loan về nước. Bây giờ thì Cát Phượng đã xin " hưu non " ở hẳn nhà, mà vẫn bận rộn suốt ngày với hai đứa con của chồng. Không như ngày xưa nàng phải đếm thời gian chờ đợi cho6`ng về hết ngày này đến tháng khác.
Cát Phượng đã trả cái nhà nàng ở cho Vĩ Long, và chàng gần như ở hẳn đó một mình. Chàng thường ngồi giờ để ôn lại kỷ niệm ngày xưa. Kể từ hôm ly dị đến nay, chàng và Thảo Nguyên gần như là chia tay, cuộc sống hai người cũng giống như của chàng và Phượng ngày xưa. Hình ảnh cha mẹ gương mẫu đã bị vỡ tan trong tim hai đứa trẻ, người cha mà chúng tôn sùng là người sống gian dối suốt 10 mấy năm, người mẹ mà chúng yêu thương là người đàn bà nhẫn tâm cướp đoạt từ người khác. Nhiều nhiều nhìn Thảo Nguyên với đôi mắt nữa thương hại, nữa chê trách, nàng sống lặng lẽ, chỉ ra đường khi cần thiết. Hiện nay họ chỉ tâm nguyện sống lo tương lại cho con trẻ. Mặc cảm lương tâm làm hai người ít trò chuyện cùng nhau.
Hôm đám cưới Phượng và Minh, họ không có mời Long, mà chỉ tổ chức với vài người bạn thân.
Sau hơn sáu tháng ở Pháp về, Đức Vĩnh và Bảo Lanh ra tận phi trường đón họ. Cát PHượng mập lên thấy rõ. Có lẽ hạnh phúc đã làm cho nàng tươi trẻ lại, trông còn đẹp hơn xưa. Và cái điều mà mọi người không ngờ là sau thời gian sang Pháp, Minh đã đưa Phượng đê"n một số bác sĩ chuyên khoa vô sinh. Và với ban tay thần kỳ của họ đã đem lại cho cô một niềm vui sống mới. Cát Phượng đã mang từ Pháp về một đứa con vừa ba tháng trong bụng. Một niềm vui mà Phượng ngỡ la thượng đế sẽ " trừng phạt " cô suốt đời.
Bờ Thương Thác Nhớ Bờ Thương Thác Nhớ - Thảo Nhi Bờ Thương Thác Nhớ